← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ Hai (12) Khiêu Vũ Với Quỷ

Chủ nhật ngày 3 tháng Bảy

Quán Chuông Cát vừa mới mở cửa được mười phút, vậy mà có vài vị khách quen thuộc đã ngồi yên vị ở quầy bar.

“Cho nửa ly rượu loại ngon nhất nhé,” Mungo trả lời khi người phục vụ mời anh ta gọi đồ uống. Siobhan chọn nước cam. Còn Rebus quyết định sẽ làm một panh bia. Ba người chọn một chiếc bàn rồi ngồi xuống. Không gian trong quán có vẻ chật hẹp và hơi thiếu ánh sáng, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi dầu hắc chuyên dùng để đánh bóng vật dụng bằng đồng cùng mùi thuốc tẩy rửa. Sau khi nghe Siobhan trao đổi về thứ mà cô đang tìm, Mungo liền mở túi đựng máy ảnh và lấy ra một vật nhỏ hình chữ nhật màu trắng.

“Máy iPod?” Siobhan phỏng đoán.

“Rất hữu dụng cho việc lưu trữ tranh ảnh,” Mungo giải thích. Anh chỉ cho cô làm thế nào để sử dụng nó và xin lỗi vì đã không theo sát tất cả các sự kiện.

“Vậy trong cái máy này có bao nhiêu ảnh?” Rebus hỏi khi Siobhan giơ màn hình màu của chiếc iPod cho ông xem, cô đang thử di ngón tay trên bề mặt bộ phận điều khiển hoạt động bằng cơ chế cảm ứng.

“Khoảng vài trăm tấm gì đấy,” Mungo nói. “Tôi loại bớt những tấm vô giá trị đi rồi.”

“Tôi xem ảnh ngay bây giờ được chứ?” Siobhan hỏi. Mungo nhún vai. Rebus lấy bao thuốc lá trong túi ra mời anh ta.

“Thực ra tôi bị dị ứng với khói thuốc,” nhiếp ảnh gia đánh tiếng cảnh báo. Rebus đành mang cơn thèm thuốc của mình tới tận đằng kia quán rượu, chỗ bên cạnh cái cửa sổ. Trong lúc đứng đó nhìn ra đường Forrest, ông thấy hội viên hội đồng thành phố Tench đang rảo bước về phía công viên Meadows, vừa đi vừa bận rộn chuyện trò cùng gã thanh niên vừa chạy ra từ tòa án. Tench còn vỗ nhẹ lên lưng người đồng hành ra chiều an ủi: không thấy bóng dáng Mairie đâu. Rebus rít nốt hơi thuốc cuối cùng rồi trở lại chỗ ngồi. Siobhan xoay chiếc iPod ra để Rebus có thể nhìn rõ màn hình.

“Mẹ tôi đây này,” cô nói. Rebus nhận lấy chiếc máy từ tay cô và chăm chú nhìn vào màn hình.

“Hàng thứ hai đằng sau này phải không?” Siobhan nhanh chóng gật đầu xác nhận. “Trông như là mẹ cô đang cố thoát ra.”

“Chính xác.”

“Bức ảnh chụp trước khi bà bị đánh?” Rebus nghiên cứu kỹ các khuôn mặt đằng sau những chiếc khiên chống bạo loạn: tất cả cảnh sát trong bức ảnh đều đã hạ tấm kính che mặt xuống và đang hùng hổ giương oai.

“Thật tiếc là tôi đã không bắt được khoảnh khắc ấy,” Mungo thừa nhận.

“Dứt khoát là bà đang chen ngược qua đám đông này,” Siobhan nhấn mạnh. “Bà đang cố thoát ra.”

“Vậy sao lại phang ngay giữa mặt mẹ cô nhỉ?” Rebus băn khoăn hỏi hai người còn lại.

“Chuyện phải như thế thôi,” Mungo đoán, phát âm rành mạch từng âm tiết một, “kẻ cầm đầu sẽ bất ngờ tấn công hàng rào cảnh sát, rồi lui về phía sau ngay. Thành ra người nào đứng sau hắn cũng sẽ lãnh đủ mọi hậu quả. Biên tập hình ảnh vì thế phải chọn riêng những bức ảnh được phép đưa lên báo.”

“Và thường thì cảnh sát sẽ trả miếng?” Rebus phỏng đoán. Ông đưa màn hình cách xa mắt một chút. “Thực sự không thể nhận dạng được ai trong số những tay cảnh sát này.”

“Trên vai họ cũng không gắn phù hiệu nữa,” Siobhan nhận xét. “Tất cả đều cố giấu tung tích. Thậm chí còn chẳng thể biết được họ thuộc đơn vị nào. Chỉ một số người đeo tấm bảo vệ mặt có in chữ cái - thí dụ như hai chữ TC. Liệu đó có phải là một loại mã hiệu không?”

Rebus chỉ nhún vai. Ông đang nhớ lại về Jacko và hai tên đàn em của hắn… bộ cảnh phục mà bọn chúng khoác lên người cũng không gắn phù hiệu.

Dường như Siobhan vừa sực nhớ ra điều gì quan trọng khiến cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Tôi phải gọi tới bệnh viện…” Cô đứng dậy và bước về phía cửa quán.

“Thêm ly nữa nhé?” Rebus vừa hỏi vừa chỉ vào ly rượu đặt trước mặt Mungo. Nhà nhiếp ảnh lắc đầu từ chối. “Cho phép tôi hỏi chút, trong tuần này anh còn theo đuổi vụ nào nữa không?”

Mungo tư lự. “Chuyện này chuyện kia ấy mà.”

“Các yếu nhân?”

“Đại loại thế.”

“Chắc tối thứ Sáu anh không phải làm việc đâu nhỉ.”

“Thực ra là có.”

“Anh có mặt tại bữa tiệc tổ chức ở tòa lâu đài không?”

Mungo gật đầu xác nhận. “Ban biên tập muốn có hình chụp Bộ trưởng Bộ Ngoại giao. Nhưng những tấm tôi chụp được lại bị mờ - đó là điều tất nhiên sẽ xảy ra khi anh nháy đèn vào kính chắn gió xe hơi đấy.”

“Còn Ben Webster thì sao?”

Mungo lắc đầu. “Tôi thậm chí còn không biết người ấy, tội cho anh ta quá - chắc đó là những bức ảnh cuối cùng của anh ta.”

“Chúng tôi cũng chụp vài tấm sau khi chuyển thi thể nghị sĩ tới nhà xác, không biết như thế có khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn không?” Rebus nói. Rồi ông tiếp lời khi thấy Mungo nở nụ cười trầm mặc trên môi: “Nếu được mong anh cho tôi xem qua chỗ ảnh mà anh đã chụp…”

“Để tôi xem thế nào nhé.”

“Anh không lưu lại trong máy sao?”

Nhà nhiếp ảnh lắc đầu. “Tôi để số ảnh đó trong máy tính xách tay. Phần lớn chỉ là ảnh chụp những chiếc xe hơi phóng vèo vèo lên đồi lâu đài bởi phóng viên ảnh chúng tôi không được phép vượt quá pháo đài Esplanade.” Mungo có vẻ nghĩ ngợi. “Anh biết đấy, theo nghi thức thì người ta chụp ảnh chân dung của các nhân vật tai to mặt lớn ngay tại buổi tiệc. Anh hoàn toàn có thể yêu cầu họ cho xem nếu anh thực sự quan tâm.”

“Tôi e rằng họ sẽ không nhiệt tình đến thế đâu.”

Mungo nháy mắt. “Để đấy tôi lo liệu cho”, anh nói. Rồi anh tiếp lời khi nhìn Rebus uống cạn vại bia của ông. “Thật là buồn cười khi nghĩ đến chuyện hết tuần này là tôi lại phải trở về với những công việc nhàm chán cơm cháo gạo tiền mọi khi.”

Rebus mỉm cười và đưa tay quệt chút bọt bia còn bám trên mép. “Cha tôi cũng hay nói thế khi cả gia đình trên đường trở về nhà sau mỗi kỳ nghỉ.”

“Có lẽ một sự kiện trọng đại như thế này sẽ không diễn ra ở Edinburgh lần nữa.”

“Từ giờ đến lúc tôi hai năm mươi thì không đâu,” Rebus đáp lời tỏ ý công nhận với lời của anh bạn mới quen.

“Anh nghĩ liệu tất cả các hoạt động này có làm nên sự khác biệt nào không?” Rebus chỉ lắc đầu chứ không nói gì. “Bạn gái tôi gửi cho tôi cuốn sách này, nội dung nói về thời kỳ Mùa xuân Praha và tình trạng bạo động ở Pari năm 1968.”

Cứ tưởng chúng ta đã buông dùi cui rồi chứ, Rebus thầm nghĩ. “Đời tôi đã sống qua năm 1968, anh bạn ạ. Ở thời điểm ấy, nỗ lực cải cách nhằm đem lại tiến bộ nào có ý nghĩa gì.” Ông hơi ngừng lại. “Từ bấy đến giờ cũng vẫn như thế mà thôi.”

“Anh không tham gia phong trào phản văn hóa thời ấy à?”

“Lúc ấy tôi đang hoạt động trong Quân đội - tóc thì cắt ngắn còn lý tưởng thì cao ngút trời.” Ông vừa dứt lời đã thấy Siobhan quay lại bàn. “Có tin gì mới không?” Rebus hỏi cô.

“Họ chưa thấy gì bất thường. Mẹ tôi được chuyển sang Viện Mắt Pavilion để làm vài xét nghiệm rồi, hiện giờ mới chỉ vậy thôi.”

“Bệnh viện Đa khoa phía Tây chuyển bà ấy sang ư?” Rebus nhìn Siobhan gật đầu. Cô cầm chiếc iPod lên. “Có cái này tôi muốn chỉ cho anh.” Rebus nghe thấy tiếng lách cách phát ra từ nút xoay điều khiển và Siobhan đưa màn hình ra trước mặt ông. “Anh thấy người phụ nữ đứng xa xa bên tay phải chứ? Người tết tóc bím ấy?”

Rebus có thấy. Bức ảnh của Mungo chủ định tập trưng vào cái hàng rào khiên chống bạo loạn của cảnh sát, tuy nhiên ở góc trên của bức ảnh vẫn thấy được vài người đang đứng xem, phần lớn bọn họ đều cầm máy điện thoại chụp hình trước mặt. Thế nhưng người phụ nữ tóc bím lại vác hẳn một thiết bị giống như máy quay.

“Đó là Santal,” Siobhan cho biết.

“Và cô Santal này là ai?”

“Tôi chưa kể với anh sao? Cô ta dựng lều ngay cạnh trại của cha mẹ tôi.”

“Tên nghe buồn cười nhỉ… chắc đó là tên cúng cơm của cô ta nhỉ?”

“Nó có nghĩa là gỗ đàn hương,” Siobhan giải thích.

“Giống mùi xà phòng thơm ấy,” Mungo nói thêm nhưng Siobhan lờ anh ta đi.

“Anh nhìn xem cô ta đang làm gì?” cô hỏi Rebus rồi đưa màn hình chiếc iPod lại gần hơn.

“Cũng giống những người khác thôi.”

“Có phải hoàn toàn như thế đâu,” Siobhan xoay màn hình cho Mungo xem.

“Tất cả mọi người đều giơ điện thoại về phía cảnh sát,” anh ta vừa nói vừa gật đầu đồng tình.

“Chỉ trừ Santal.” Siobhan lại đưa màn hình ra trước mặt Rebus và miết bộ phận điều khiển bằng đầu ngón tay cái để chuyển sang bức ảnh tiếp theo. “Anh thấy chưa?”

Rebus để ý kỹ hơn nhưng cũng chẳng thấy điều gì khác biệt.

“Phần lớn mọi người đều muốn ghi lại cảnh tượng cảnh sát ra tay đàn áp đám phản kháng - những hình ảnh đó rất hữu ích cho việc tuyên truyền sau này,” Mungo buộc phải cất lời giải thích.

“Nhưng riêng Santal lại chụp hình những kẻ bạo loạn.”

“Tức là cô ta có thể đã chụp được hình mẹ cô,” Rebus nói.

“Lúc ở khu trại tôi đã hỏi rồi nhưng cô ta không chịu cho tôi xem ảnh. Thêm nữa, tôi còn bắt gặp cô ta ở cuộc biểu tình hôm thứ Bảy - cô ta cũng đang ghi hình ở đó.”

“Tôi vẫn chưa hiểu vấn đề lắm?” Rebus nói.

“Tôi cũng chưa, mà thế có nghĩa là phải đi tới Stirling một chuyến đấy.” Siobhan đưa mắt nhìn Rebus.

“Vì sao?” ông hỏi.

“Bởi vì sáng nay cô ta nhắm tới đó.” Cô ngắt lời. “Liệu tôi có bị chú ý nếu vắng mặt không nhỉ?”

“Dù sao thì cảnh sát trưởng cũng muốn tạm thời đóng băng vụ Clootie Well.” Ông cho tay vào túi áo. “Ý tôi là…” Ông nói rồi đưa tập giấy vừa lấy ra cho Siobhan. “Chúng ta còn một Clootie Well nữa trên Hắc Đảo.”

“Anh biết không, nó không hẳn là một hòn đảo đâu,” đột nhiên Mungo cất tiếng chen ngang cuộc trò chuyện của Rebus và Siobhan. “Ý tôi là Hắc Đảo ấy.”

“Anh chuẩn bị nói với bọn tôi rằng nó cũng không phải màu đen chứ gì,” Rebus gắt gỏng.

“Đất thì đúng có thể xem như màu đen,” Mungo thừa nhận, “nhưng không đen đến nỗi anh có thể nhận ra. Tôi biết địa danh anh vừa nhắc tới mà - năm ngoái tôi đã nghỉ hè ở đấy. Cây cối treo đầy những mảnh giẻ rách.” Anh nhăn nhó như thể đang cảm thấy vô cùng khó chịu. Đúng lúc ấy Siobhan cũng đã đọc xong chỗ tài liệu.

“Anh muốn tới đó xem xét qua?” cô hỏi. Rebus lắc đầu.

“Nhưng nên có ai đó đi.”

“Ngay cả khi về cơ bản là phải ‘đóng băng’ vụ này?”

“Đến mai mới có hiệu lực,” Rebus nói. “Đích thân cảnh sát trưởng đã chỉ thị như vậy. Tuy nhiên, cô là người mà ông ta giao phó vụ này… chúng ta hành động thế nào tùy cô quyết định.” Chiếc ghế gỗ kêu kọt kẹt như đang cầu cứu khi ông ngả người về phía sau.

“Viện Mắt Pavilion cách đây có năm phút đi bộ,” Siobhan trầm tư. “Tôi nghĩ trước tiên mình nên tới bệnh viện.”

“Sau đó sẽ đứng dọc đường bắt xe đến Stirling ư?”

“Anh coi tôi là con nhỏ hippie chắc?”

“Có lẽ hơi có vấn đề,” Mungo xen vào.

“Tôi đã dằn túi vài trận đánh tay đôi đấy,” Siobhan sẵng giọng. Ánh mắt cô vẫn đang nhắm thẳng vào Rebus. “Thành ra tôi sẽ giao phó vụ việc cho anh, John ạ. Anh cứ liệu mà gây ẩu đả, bởi tôi mới chính là người bị thâm tím mặt mày đây này.”

“Đã hiểu, thưa sếp,” Rebus nói. “Bây giờ đến lượt ai nhỉ?”

Thế nhưng đã tới lúc Mungo phải rời quán để kịp theo sát sự kiện tiếp theo, còn Siobhan cũng bắt đầu rảo bước hướng về bệnh viện… bỏ lại một mình Rebus trong quán rượu.

“Làm một ly trước khi lên đường nào,” ông thì thầm với chính mình. Bấy giờ đứng ở quầy rượu, chờ được phục vụ, mắt dán chặt vào chiếc vòi gắn trên bom bia, ông chợt nhớ lại bức ảnh Siobhan cho ông xem lúc nãy… người phụ nữ thắt tóc bím ở góc bức ảnh. Siobhan gọi cô ta là Santal nhưng cô ta lại khiến ông nhớ về một người khác. Màn hình chiếc iPod quá nhỏ nên thực sự ông nhìn không được rõ. Lẽ ra ông nên nhờ Mungo in bức ảnh ra mới phải…

“Ông được nghỉ à?” nhân viên phục vụ hỏi thăm khi đặt panh bia trước mặt Rebus.

“Tôi mà - người đàn ông của sự rảnh rỗi,” Rebus vừa đáp lời vừa nâng ly bia lên miệng.

“Cảm ơn vì đã trở lại,” Rebus nói. “Phiên tòa thế nào?”

“Tôi đâu nhất thiết phải có mặt,” Ellen Wylie vứt phịch chiếc túi khoác vai cùng chiếc cặp da xuống sàn Phòng Điều tra Hình sự.

“Tôi pha cho cô cà phê nhé?”

“Các anh có máy pha espresso cơ à?”

“Ở đây chúng tôi gọi nó bằng đúng tên Ý của nó.”

“Là cái gì thế?”

“Ấm đun nước.”

“E rằng cà phê sẽ nhạt chẳng kém chuyện đùa của anh là mấy. John à, tôi giúp gì được cho anh?” Cô nới lỏng áo khoác. Còn Rebus thì đã chỉ còn mỗi áo sơ mi. Mùa hè, nhưng hệ thống sưởi trong sở vẫn cứ hoạt động. Chẳng có cách cụ thể nào để điều chỉnh chế độ nhiệt của lò sưởi. Trời tháng Mười rét căm căm mà trong phòng cũng chỉ hơi âm ấm. Lúc này Wylie đang chăm chú xem chồng hồ sơ nằm la liệt chiếm hẳn ba chiếc bàn.

“Có tên tôi trong đó không?”

“Chưa đâu.”

“Nhưng kiểu gì cũng đến lúc thôi…” Cô lấy một bức ảnh chụp chân dung Cyril Colliar lên xem nhưng chỉ dám cầm hờ mép ảnh như thể sợ bị ô uế vậy.

“Cô chưa kể với tôi về Denise,” Rebus ướm hỏi.

“Tôi có thấy anh hỏi đâu.”

“Chị cô bị chồng bạo hành à?”

Khuôn mặt Wylie bỗng trở nên méo mó biểu lộ vẻ căm giận xen lẫn ghê tởm. “Hắn đã là đồ bỏ đi rồi.”

“Đã ư?”

Cô nhìn chằm chằm vào Rebus. “Ý tôi là hắn không còn tồn tại trong cuộc sống của chị em tôi nữa. Anh sẽ chẳng tìm thấy điều gì về hắn ở Clootie Well đâu.” Cô vừa nói vừa nghiêng đầu xem bức ảnh đính trên tường, đó chính là ảnh chụp khoảnh rừng mang cái tên đặc biệt này. Rồi cô quay người và đưa mắt nhìn quanh toàn bộ căn phòng. “John này, giảm bớt công việc đi thôi,” cô nói.

“Cô đến giúp tôi đúng lúc quá còn gì.”

“Siobhan đâu?”

“Bận việc khác rồi.” Ông trả lời và dành cho cô cái nhìn đầy hàm ý.

“Việc quái gì mà tôi phải giúp anh chứ?”

Rebus nhún vai. “Tôi chỉ nghĩ được một lý do duy nhất - vì cô hiếu kỳ.”

“Giống hệt anh, ý vậy phải không?”

Ông gật đầu. “Hai vụ giết người ở Anh, một vụ ở Scotland… Tôi vẫn chưa hiểu hắn chọn nạn nhân như thế nào. Tên các nạn nhân không được đăng gần sát nhau trên trang web… họ cũng không biết nhau… tội ác mà họ phạm phải trong quá khứ tương đồng nhưng không phải là giống hệt nhau. Và thực tế là họ cũng nhắm đến đủ loại đối tượng để gây án…”

“Cả ba đều bị bỏ tù, phải không?”

“Đúng, nhưng bị giam ở những nơi khác nhau.”

“Thế cả thôi, một đồn mười mười đồn trăm mà. Đám người từng có tiền án tiền sự lúc nào chẳng xì xầm với nhau về tên tuổi những kẻ đê tiện đáng kinh tởm. Bọn tội phạm xâm hại tình dục có bao giờ được lòng bạn tù đâu.”

“Cũng có lý,” Rebus làm ra vẻ suy ngẫm về câu nói của Wylie. Thực ra ông không đồng tình lắm với lời nhận định của Wylie nhưng ông vẫn muốn cô bị cuốn vào câu chuyện để biết được suy nghĩ của cô.

“Anh trao đổi với các đồn cảnh sát khác chưa?”

“Chưa. Tôi nghĩ Siobhan sẽ có văn bản yêu cầu sau.”

“Anh không cần tham khảo ý kiến cá nhân à? Cứ thử hỏi xem họ đánh giá thế nào về hai tên Isley và Guest?”

“Công việc đang ngập đến cổ tôi rồi.”

Mắt họ chạm nhau. Rebus nhận thấy tình cảnh bận rộn của ông đã khiến cô thực sự thông cảm - chí ít cũng trong lúc này.

“Anh thực lòng muốn nhờ tôi giúp?” cô hỏi.

“Ellen à, cô đâu phải kẻ tình nghi,” ông cố thuyết phục với giọng chân thành. “Với lại cô còn hiểu về tất cả những thứ này nhiều hơn cả Siobhan và tôi cộng lại nữa.”

“Siobhan sẽ thấy sao nếu tôi tham dự vào việc này?”

“Sẽ ổn thôi.”

“Tôi không dám chắc cô ấy sẽ không sao.” Cô suy ngẫm một lúc rồi thở hắt ra. “John này, tôi chỉ đăng mỗi một đoạn suy nghĩ trên trang web đó thôi mà. Tôi còn chưa bao giờ gặp gia đình Jensen nữa…”

Rebus không đáp lời mà chỉ nhún vai. Nét mặt cô càng trở nên đăm chiêu trước khi đưa ra quyết định. “Anh biết không, họ mới chỉ bắt giữ hắn thôi - cái gã… của Denise ấy.” Nỗi xúc động tột cùng khiến cô cứ lắp ba lắp bắp đến nỗi chẳng thể thốt ra đích danh cái từ “đàn ông” hoặc “người chồng” mà cô định nói. “Không nghĩa lý gì đâu.”

“Ý cô là hắn chưa bao giờ bị bỏ tù à?”

“Chị ấy vẫn khiếp sợ mỗi khi nghĩ tới hắn,” Wylie nói khẽ, “và hắn thì vẫn cứ sống nhởn nhơ ngoài kia.” Cô bắt đầu cởi khuy áo khoác và xắn tay áo lên. “Được rồi, giờ hãy cho tôi biết là tôi phải gọi cho những ai.”

Rebus đọc cho cô số điện thoại của đồn cảnh sát vùng Tynside và Crumbia, rồi chính ông cũng nhấc máy lên gọi. Thoạt tiên cảnh sát viên trực đồn Inverness có vẻ sửng sốt đến không tin nổi. “Anh muốn chúng tôi làm gì cơ?” Mặc dù anh ta đã cẩn thận lấy tay bịt ống nói điện thoại nhưng Rebus vẫn nghe được tiếng xì xầm ở đầu dây bên kia. “Sở Edinburgh yêu cầu bọn mình chụp ảnh bãi Clootie Well. Hồi bé tôi vẫn thường tới đó cắm trại…” Rồi anh ta bỏ tay ra và nói tiếp.

“Tôi là hạ sĩ Johnson. Xin cho biết anh là ai?”

“Thanh tra Rebus, đơn vị B, sở Edinburgh.”

“Tưởng các anh đang bù hết cả đầu với đám Tơ-rốt-kít[*] và chủ tịch Mao rồi chứ.” Có tiếng cười hùa theo đằng sau.

“Có thể là như thế, nhưng chúng tôi còn có ba vụ án mạng khác. Chứng cứ của cả ba vụ đều được phát hiện ở Auchterarder, cụ thể là ở một khoảnh rừng địa phương mang tên Clootie Well.”

“Thưa ngài thanh tra, chỉ một nơi duy nhất có tên Clootie Well thôi.”

“Hiển nhiên là không. Nhiều khả năng địa danh ở chỗ các anh cũng có khối chứng cứ được treo lủng lẳng trên cây đấy.”

Rebus dám chắc mấy cảnh sát viên này sẽ không thể nào cầm lòng trước con mồi béo bở bỗng nhiên được dâng tận miệng. Mấy khi Sở Cảnh sát phương Bắc có dịp đón nhận thông tin lý thú đến thế.

“Trước tiên hãy bắt đầu với hình chụp hiện trường,” Rebus nói tiếp. “Thật nhiều ảnh cận vào nhé và nhớ kiểm tra tất tần tật những thứ chưa bị mục nát - chẳng hạn như quần jean, áo khoác… chúng tôi đã tìm thấy hẳn một tấm thẻ tín dụng trong túi quần đấy. Nếu anh có thể gửi ảnh cho tôi qua thư điện tử là tốt nhất. Chẳng may tôi không xem được thì ở đây sẽ có người giúp tôi.” Ông nói và đưa mắt nhìn sang Ellen Wylie. Cô đang ngồi ở góc bàn đằng kia, chiếc váy của cô bị hai bắp đùi kéo căng ra. Cô vừa xoay chiếc bút chì bằng đầu ngón tay vừa rì rầm trao đổi trên điện thoại.

“Xin cho biết tên anh lần nữa?” hạ sĩ Johnson hỏi.

“Thanh tra Rebus. Tôi trực thuộc sở quảng trường Gayfield.” Rebus đọc luôn cả số điện thoại liên lạc và địa chỉ hòm thư điện tử của ông. Ông có thể nghe thấy tiếng ngòi bút của Johnson lạch xạch miết trên mặt giấy.

“Và nếu chúng tôi thực sự tìm được thứ gì ở đây…?”

“Nghĩa là hung thủ đã rất bận rộn tích cực.”

“Anh không phiền nếu tôi xác minh thông tin chứ? Chỉ muốn chắc chắn bọn tôi không bị anh xỏ lá thôi.”

“Cứ tự nhiên. Cảnh sát trưởng James Corbyn phụ trách bọn tôi nắm tất cả tình tiết vụ này mà. Nhưng đừng tốn nhiều thời gian hơn mức cần thiết nhé.”

“Có một cảnh sát viên trong đồn chúng tôi, bố cậu ấy chuyên chụp ảnh chân dung và lễ tốt nghiệp.”

“Đâu nghĩa là cậu ta cũng rành việc chụp ảnh chứ.”

“Ý tôi không phải nói về cậu ấy - mà là bố cậu ấy cơ.”

“Tùy anh, miễn là được việc,” Rebus nói rồi cúp máy đúng lúc Ellen Wylie cũng đặt ống nghe xuống.

“Có gì khả quan không?” cô hỏi.

“Họ sắp cử một thợ chụp ảnh tới đó, nếu ông ta không quá bận chụp hình tiệc cưới hoặc lễ sinh nhật bọn trẻ con. Cô thì sao?”

“Người cảnh sát phụ trách điều tra vụ Guest ấy, tôi không trực tiếp nói chuyện với anh ta được nhưng đã trao đổi qua với đồng nghiệp của anh ta. Họ đang gửi thêm một số giấy tờ cho chúng ta đấy. Nghe qua điện thoại thì có vẻ như họ không muốn tốn nhiều công sức với vụ án đâu.”

“Chúng ta luôn được dạy như thế hồi còn ngồi trên ghế trường cảnh sát còn gì - một án mạng hoàn hảo là khi không có ai đi tìm kiếm nạn nhân.”

Wylie gật đầu đồng tình. “Hay như vụ này thì không có một ai động lòng thương xót. Bên ấy cho rằng nhiều khả năng đây là cuộc mua bán ma túy bất thành.”

“Thế mới kỳ khôi! Có bằng chứng nào chỉ ra ngài Guest đây là kẻ chơi ma túy không?”

“Hẳn là thế rồi còn gì. Có thể hắn còn là dân buôn thuốc cơ, hắn nợ tiền hàng và không thể…” Cô ngừng lời khi nhận thấy nét mặt của Rebus.

“Ellen này, cô lười suy nghĩ quá. Cứ như thế thì đương nhiên sẽ chẳng ai nghĩ đến việc tìm cách kết nối ba vụ án mạng với nhau nữa.”

“Vì chẳng ai chịu nhọc công, đúng không?” cô hỏi.

Rebus chậm rãi gật đầu.

“Ừm,” cô nói, “anh có thể hỏi chính anh ta.”

“Hỏi ai cơ?”

“Ban nãy tôi không trao đổi trực tiếp với người phụ trách vụ này được là vì anh ta đang ở đây.”

“Ở đây?”

“Mới được thuyên chuyển về Phòng Điều tra Tội phạm Lothian và Vùng biên.” Cô vừa nói vừa liếc nhìn ghi chép của mình. “Anh ta cũng là hạ sĩ, tên là Stan Hackman.”

“Vậy tôi có thể tìm anh ta ở đâu?”

“Đồng nghiệp anh ta gợi ý thử ra khu làng sinh viên xem sao.”

“Chỗ lâu đài Pollock[*]?”

Cô nhún vai ra, rồi chìa quyển sổ ghi chép về phía Rebus. “Tôi có điện thoại của anh ta đây, nếu anh cần.” Ông liền bước tới, cô xé tờ giấy chìa ra cho ông. Ông chộp lấy.

“Cô cứ tiếp tục trao đổi với người phụ trách vụ Isley đi,” ông nói. “Xem có thể thu được gì từ họ. Tôi sẽ nói chuyện với Hackman.”

“Anh quên không cảm ơn đấy.” Cô tiếp tục khi thấy ông chỉ nhún vai và luồn cánh tay vào tay áo khoác: “Anh nhớ Brian Holmes chứ?”

“Trước đây tôi từng làm việc với anh ta rồi.”

Cô gật đầu. “Anh ấy kể với tôi có lần bị anh đặt biệt danh. Có đúng anh gọi anh ấy là ‘Da đóng giày’ chỉ bởi anh ấy chuyên làm những việc ‘gay go nặng nhọc’ không?”

“Chẳng phải lừa không đi giày da?”

“Anh thừa hiểu ý tôi mà, John. Anh rời đi với vẻ giương giương tự đắc và bỏ tôi lại một mình ở cái nơi thậm chí còn không phải là văn phòng của tôi! Thế thì tôi là cái gì?” Lúc này cô đã đang nhấc điện thoại lên, vừa vẫy ống nghe vừa nói.

“Tổng đài điện thoại chăng?” Rebus làm ra vẻ phỏng đoán rồi tiến ra phía cửa.