← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ Hai (13) Khiêu Vũ Với Quỷ

Chủ nhật ngày 3 tháng Bảy

Siobhan không chịu để cha mẹ cô từ chối.

“Theo tôi,” ông Teddy Clarke nói với vợ, “chúng ta nên nghe con nó lần này.”

Mẹ Siobhan vẫn mang một miếng gạc to băng kín bên mắt bị thương. Bên mắt còn lại của bà hãy còn thâm tím, trong khi vết cắt trên cánh mũi bà vẫn chưa lành hẳn. Thuốc giảm đau có vẻ đã làm tê liệt cả ý định từ chối của bà; nghe chồng nói vậy bà đành gật đầu đồng ý.

“Thế còn quần áo thì sao?” ông Clarke hỏi trong lúc cả nhà bước lên taxi.

“Cha có thể quay lại khu cắm trại sau,” Siobhan đáp lời.

“Chúng ta đã đặt chỗ trên chuyến xe buýt ngày mai rồi,” ông trầm ngâm khi nghe Siobhan chỉ cho tài xế đường đến căn hộ của cô. Cô biết ông đang ám chỉ một trong những chuyến xe chở đoàn người phản kháng. Người vợ thân yêu của ông vừa nói gì đó mà ông không nghe rõ. Ông ngả gần hơn về phía bà, đồng thời âu yếm siết chặt bàn tay vợ để nghe bà nhắc lại.

“Chúng ta vẫn sẽ đi.” vẻ do dự bỗng hiện rõ trên nét mặt người chồng. “Bác sĩ đã phát hiện thấy gì bất thường đâu,” bà Eve Clarke nói tiếp, đủ rõ và to cho Siobhan nghe được.

“Sáng mai mẹ quyết định cũng đâu có muộn,” Siobhan nói. “Còn giờ ta cứ tập trung vào việc hôm nay đã, được chứ?”

Ông Teddy Clarke nhìn vợ mỉm cười. “Tôi chẳng kể với bà rằng con nó đã thay đổi còn gì,” ông nhắc vợ.

Tới nơi, Siobhan trả tiền taxi, gạt phăng lời đề nghị thanh toán giúp của cha, sau đó cô bước lên nhà trước cha mẹ để kiểm tra phòng khách và phòng ngủ. Cô thở phào khi không thấy chiếc quần chẽn hay vỏ chai vodka hiệu Smirnoff nào nằm lăn lóc trong cả hai phòng.

“Cha mẹ vào đi,” cô nói. “Con sẽ đun nước. Cha mẹ cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”

“Dễ đến mười năm rồi chúng ta mới lại đặt chân đến đây,” cha cô vừa đi vòng quanh phòng khách vừa nhận xét.

“Không có cha mẹ giúp, con đã chẳng thể mua nổi căn hộ này,” Siobhan đứng trong bếp nói vọng ra. Cô biết mẹ mình sẽ tìm kiếm gì: những dấu hiệu chứng tỏ có sự hiện diện của đàn ông trong căn hộ của cô. Lý do duy nhất khiến hai vị thân sinh chuyển cho cô khoản tiền đặt cọc là nhằm giúp cô “an cư lạc nghiệp” - lối chuyển ngữ của cụm từ “ổn định” mới tài tình làm sao. Một người bạn trai đứng đắn rồi lập gia đình và sinh con đẻ cái. Nhưng đó đâu phải là tuyến đường đời mà Siobhan đã tìm đến được. Cô lấy ấm trà và mấy chiếc tách, cha cô bèn đứng lên định đỡ lấy.

“Cha có thể giúp con rót trà,” Siobhan nói. “Con vào phòng ngủ sửa soạn một chút…”

Cô mở tủ quần áo lấy ra chiếc túi ngủ ngoài trời, rồi giật mạnh ngăn kéo để tìm những vật dụng mà cô thấy cần thiết cho chuyến đi sắp tới. Nếu may mắn, cô sẽ không phải dùng đến bất kỳ thứ gì, nhưng cẩn tắc vô áy náy. Vài bộ quần áo để thay đổi, bàn chải đánh răng, dầu gội đầu… Siobhan bới sâu xuống đáy mấy cái ngăn kéo và tìm thấy những món đồ nhếch nhác ít được là lượt nhất: bộ đồ công nhân cô mặc hôm sơn tường hành lang, một dải quai áo vẫn còn gài ghim băng và chiếc áo sơ mi chất liệu vải thưa bị rơi phía sau kệ tủ ba ngăn.

“Chúng ta đẩy con ra ngoài rồi đây,” cha cô nói. Ông đang đứng trước ngưỡng cửa và đưa một tách trà về phía cô.

“Con phải sửa soạn cho một chuyến đi, việc cha mẹ tới đây đâu có liên quan gì. Có khi ngày mai con mới về được.”

“Lúc ấy chắc chúng ta đã có mặt ở Gleneagles rồi.”

“Biết đâu chúng ta lại gặp nhau ở đó,” cô vừa đáp vừa nháy mắt ra hiệu. “Đêm nay cha mẹ sẽ ổn chứ? Quanh đây có nhiều hàng quán và cửa hiệu lắm. Con sẽ để lại chìa khóa nhà…”

“Chúng ta sẽ ổn mà.” Ông ngắt lời. “Chuyến đi lần này ấy, liệu có liên quan đến chuyện đã xảy ra với mẹ con không?”

“Cũng có thể.”

“Bởi cha đang nghĩ…”

“Gì cơ ạ?” Cô rời mắt khỏi đống đồ đạc đang chuẩn bị và ngước lên nhìn cha.

“Siobhan này, con cũng là cảnh sát. Nếu cứ cố theo đuổi vụ này biết đâu con lại bị gây thù chuốc oán.”

“Cha, đây có phải là cuộc đua để lấy lòng yêu mến đâu cơ chứ.”

“Dù sao đi nữa thì…”

Cô kéo khóa, đặt chiếc túi lên giường rồi nhận lấy tách trà từ tay cha. “Con chỉ muốn nghe kẻ đó nhận lỗi thôi.” Cô nói rồi nhấp một ngụm trà ấm.

“Liệu có khả năng ấy không?”

Cô nhún vai. “Có thể chứ.”

Cha cô ngồi xuống mé giường và đăm chiêu. “Con biết rồi đấy, mẹ con vẫn khăng khăng đòi tới Gleneagles.”

Cô gật đầu. “Con sẽ lái xe đưa cha đến khu cắm trại và chở đồ đạc về đây trước khi con lên đường.” Cô quỳ xuống và dịu dàng đặt bàn tay lên đầu gối cha. “Cha chắc chắn mọi việc sẽ ổn chứ?”

“Chúng ta sẽ ổn mà. Còn con thì sao?”

“Cha ơi, con sẽ không gặp chuyện gì đâu. Con luôn được lá chắn vô hình bảo vệ cơ mà, cha không thấy thế à?”

“Hình như lúc ở phố Princes, tấm lá chắn ấy đã thoáng xuất hiện rồi.” Ông vào hùa với con gái và trìu mến nắm lấy tay cô. “Dù sao thì con cũng phải hết sức bảo trọng nhé?”

Cô mỉm cười rồi nhỏm dậy. Siobhan trông thấy mẹ cô ngoài hành lang đang chăm chú quan sát từ lúc nào, bà chia sẻ với hai cha con nụ cười hạnh phúc.

Trước kia Rebus đã từng tới quán ăn tự phục vụ này. Trong năm học, quán ăn này lúc nào cũng chật ních sinh viên, nhiều người trong số họ chỉ vừa mới đặt chân tới giảng đường đại học nên lộ vẻ cảnh giác, thậm chí có phần e sợ. Cách đây chỉ vài năm, đích thân Rebus đã bắt giữ một sinh viên năm thứ hai vì tội buôn bán ma túy đúng lúc cậu ta đang dùng điểm tâm ở đây.

Đám sinh viên tụ tập trong phòng ăn thường mang theo máy tính xách tay và iPod, thành ra ngay cả khi đông đúc nhất thì nơi đây cũng không có tiếng ồn ào nào, thi thoảng mới có tiếng rung phát ra từ điện thoại di động.

Thế nhưng hôm nay trong quán lại tràn ngập những âm thanh ồn ã đến chói tai. Rebus cảm nhận rất rõ kích thích tố sinh dục nam tanh tách trong không khí. Ai đó đã quây hai chiếc bàn lại làm thành một quầy rượu tạm thời - nơi đang tấp nập phục vụ loại bia nhẹ của Pháp trong những chai nhỏ cho khách. Cố tình phớt lờ tấm biển Cấm Hút Thuốc treo ngay trước mặt, những cảnh sát mặc cảnh phục miệng phì phèo thuốc lá hồ hởi vỗ lên lưng nhau và cùng mô phỏng nom kỳ cục cách đập tay ăn mừng thành công kiểu Mỹ. Họ đã cởi áo khoác bảo hộ và xếp thành hàng dài dựa vào chân tường, và các nữ nhân viên phục vụ bận rộn luôn tay phân phát những đĩa đồ rán, mặt đỏ ửng không biết vì quá mệt hay ngượng ngùng trước những lời tán thưởng của đám thực khách.

Nãy giờ Rebus để ý lùng tìm những đầu mối thị giác cụ thể, bóng dáng phù hiệu cảnh sát vùng Newcastle. Ở cổng ra vào, ông đã được chỉ dẫn tìm một tòa nhà theo phong cách kiến trúc Gô-tích cổ nằm khuất đằng sau, đến nơi một người phụ trách dân sinh giúp ông tìm được số phòng của Hackman. Rebus gõ cửa căn phòng mấy lần nhưng không thấy ai trả lời nên đành tới phòng ăn này - theo lời gợi ý của người phụ trách.

“Tất nhiên rồi, chắc anh ta vẫn đang có mặt tại ‘bãi chiến trường’,” người phụ trách mách ông, vẻ thích thú thể hiện cách diễn đạt đầy ẩn ý.

“Đã nhận tin nhắn và đã hiểu,” Rebus dí dỏm đáp lời bởi ông tin rằng như thế sẽ giúp ngày làm việc của cô ta trở nên thú vị hơn.

Trong quán ăn tự phục vụ lúc này tuyệt nhiên không có lấy một giọng Scotland nào. Rebus thấy những đồng phục của Sở Cảnh sát Luân Đôn lẫn lực lượng cảnh sát giao thông

Luân Đôn, rồi cả sở miền Nam xứ Wales lẫn Yorkshire… Ông quyết định mua một ca nuớc trà, nhưng rồi lại nghe bảo ở đây miễn phí, bèn chọn thêm món xúc xích và thanh kẹo sô cô la hiệu Sao Hỏa. Ông hỏi một bàn liệu ông có thể ngồi cùng hay không. Mấy viên cảnh sát xích lại nhường chỗ cho ông.

“Phòng Điều tra Tội phạm à?” một trong họ phỏng đoán. Mồ hôi ướt đẫm khiến tóc anh ta bết lại, và gương mặt thì đỏ ửng lên.

Rebus gật đầu xác nhận và nhận thấy ông là tay mơ duy nhất ở đây không diện sơ mi trắng để mở cúc áo trên cùng. Xung quanh cũng lác đác có vài nữ cảnh sát, nhưng họ ngồi túm tụm với nhau, cố tình lờ đi những lời bình phẩm trêu ghẹo hướng về phía họ.

“Tôi đang tìm người quen,” Rebus làm ra vẻ tình cờ đề cập. “Một hạ sĩ, tên là Hackman.”

“Thì ra anh là người ở đây?” một viên cảnh sát hỏi khi nghe giọng Rebus. “Sao thành phố của các anh đẹp thế. Thật ngại là chúng tôi buộc phải làm nó lộn xộn một chút.” Thấy anh ta cười lấy lệ, mấy viên cảnh sát còn lại cũng hùa theo. “Nhưng bọn tôi chẳng biết Hackman nào cả.”

“Anh ta là dân Geordie[*].”

“Hội kia cũng là dân Geordie đấy.” Anh chỉ tay về phía chiếc bàn gần hướng cửa sổ.

“Người Liverpool chứ,” viên cảnh sát ngồi kế bên chỉnh lại.

“Tôi trông bọn họ chẳng khác quái gì nhau hết.” Cả đám cảnh sát lại thích chí cười ồ lên.

“Còn cậu là người ở đâu?” Rebus hỏi.

“Nottingham,” người đầu tiên bắt chuyện với Rebus trả lời. “Như thể bọn tôi là quận trưởng hết cả ấy. Mà này, đồ ăn như cứt nhỉ?” Anh ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn chiếc xúc xích đang ăn dở một nửa trên đĩa của Rebus và hất cằm ra hiệu.

“Tôi từng ăn những món kinh hơn - ít nhất thì cũng miễn phí.”

“Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là câu cửa miệng của dân Scotland.” Anh ta toét miệng cười. “Xin lỗi vì chúng tôi không giúp anh tìm được bạn.”

Rebus chỉ nhún vai. “Hôm qua các cậu có ở phố Princes không?” ông hỏi.

“Mất đứt nửa ngày ở đấy đấy.”

“Lâu lắm mới có dịp làm thêm giờ như thế,” viên cảnh sát bên cạnh nói thêm.

“Vài năm trước cũng có dịp tương tự rồi còn gì,” Rebus nói. “Hội nghị Các nhà Lãnh đạo Khối thịnh vượng Anh. Bọn tôi thường gọi tắt là HCKA[*]. Tuần đấy có tận mấy người trả được ngân hàng khoản vay thế chấp nhà nhờ vào lương làm ngoài giờ đấy.”

“Tiền lương làm thêm giờ của tôi sẽ để dành chi trả cho chuyến đi nghỉ mát,” viên cảnh sát kia nói. “Bà xã tôi mê Barcelona lắm.”

“Trong lúc vợ anh ở đó,” anh chàng ngồi cạnh nói, “anh sẽ đưa bồ nhí đi đâu?” Đám cảnh sát lại cười ré lên, khoái chí thúc cùi chỏ vào hông nhau.

“Hôm qua cậu chẳng đã kiếm xong còn gì,” Rebus kéo họ về với cuộc trò chuyện.

“Chỉ vài người được thôi,” có tiếng một người khác đáp. “Bọn tôi hầu như phải ngồi yên trên xe buýt chờ đến khi mọi thứ thực sự bùng nổ.”

Người ngồi cạnh gật đầu xác nhận. “Chẳng thấm gì so với những chuyện đã được cảnh báo, chỉ là một cuộc tản bộ trong công viên chứ có gì đâu.”

“Xem ảnh trên báo sáng nay thấy ít nhất cũng có vài người bị thương đấy chứ.”

“Chắc là mấy tay bên Sở Cảnh sát Thủ đô. Nhưng họ đã được rèn để chống lại cái đám ho-li-gân điên cuồng, cho nên hôm qua cũng chẳng có gì đặc biệt.”

“Tôi có thể hỏi cậu về một người nữa không?” Rebus hỏi. “Anh chàng tên Jacko, có thể bên Sở Cảnh sát Thủ đô.”

Bọn họ thảy lắc đầu. Rebus nhận thấy ông sẽ không tìm hiểu được thêm gì nữa, bèn nhét thanh kẹo sô cô la vào túi và đứng dậy. Ông dặn họ hãy cẩn trọng rồi bắt đầu cuộc tản bộ. Bên ngoài cũng có khá nhiều cảnh sát đang tụ tập thành từng nhóm. Ông đoán nếu trời không ầm ì dọa đổ mưa có lẽ họ đã kéo nhau ra nằm trên bãi cỏ rồi. Ông chẳng nghe thấy bất cứ ai nói giọng Newcastle, và cũng chẳng có ai lên tiếng về việc cần tìm cho những người phản kháng vô tội một chỗ trú ẩn. Ông thử gọi vào điện thoại cầm tay của Hackman nhưng máy vẫn tắt. Mặc dù đã gần như từ bỏ ý định tìm gặp, Rebus vẫn quyết định sẽ quay lại phòng của Hackman để thử vận may một lần cuối cùng xem sao.

Và lần này may mắn đã mỉm cười với ông.

“Hạ sĩ Hackman?”

“Kẻ quái nào gọi cửa thế?”

“Tôi là thanh tra Rebus.” Rebus chìa thẻ cảnh sát của ông ra. “Tôi có vài lời được không?”

“Không phải trong này, tù túng chẳng đủ chỗ duỗi chân. Mà chỗ này cũng nên được xông hương cho đỡ mùi luôn. Đợi chút…” Rebus ngó nhanh toàn bộ căn phòng khi Hackman lùi vào trong: áo quần anh ta vung vãi khắp nơi, vỏ bao thuốc lá bừa bãi; có mấy tờ tạp chí mát mẻ, một bộ âm-ly cá nhân và cả vỏ một chai rượu táo nằm trên sàn nhà ngay sát chân giường. Có tiếng tường thuật cuộc đua ngựa trên vô tuyến. Hackman vớ lấy điện thoại cầm tay và chiếc bật lửa. Anh ta vỗ bồm bộp lên túi quần cho đến khi tìm thấy chìa khóa phòng rồi quay ra ngoài hành lang. “Ra ngoài, nhé?” vừa hỏi anh ta vừa bước đi mà chẳng buồn điếm xỉa đến ý kiến của Rebus.

Hackman nom bè bè chắc nịch: chiếc cổ bạnh mỡ và đám tóc húi cua ngắn đến nỗi gần như trọc lóc. Có lẽ mới độ ngoài ba mươi, mặt mày rỗ nhằng rỗ nhịt, mũi vẹo hẳn sang một bên. Chiếc áo phông trắng anh ta khoác trên người chắc chắn đã chịu qua quá nhiều lần giặt. Đuôi áo xoắn hết cả lên, khiến cạp quần lót của chủ nhân lộ hẳn ra. Anh ta diện một cái quần jean và mang đôi giày thể thao.

“Đang làm việc à?” Rebus hỏi.

“Vừa về.”

“Hoạt động ngầm à?”

Hackman gật đầu. “Một anh chàng bình thường trên phố.”

“Có gặp khó khăn gì khi vào vai không?”

Khóe miệng anh ta bỗng nhành ra. “Với đám cảnh sát địa phương á?”

“Đúng thế.”

“Tôi giở vài mánh lới là xong.” Hackman đưa mắt liếc nhìn Rebus. “Mấy quán rượu thoát y trên đường Lothian, đúng không nhỉ?”

“Ở đấy và quanh đấy đều có.”

“Chỗ nào thì đáng để tiêu chút tiền kiếm mồ hôi nước mắt?”

“Tôi không phải chuyên gia.”

Hackman nhìn Rebus từ đầu đến chân. “Chắc không?” anh ta hỏi. Lúc này hai người đã ở bên ngoài tòa nhà. Hackman mời Rebus một điếu thuốc lá - mà Rebus vui lòng nhận lấy ngay - rồi anh ta châm lửa cho ông.

“Ở Leith cũng có nhà thổ, phải không?”

“Phải.”

“Còn ở đây lại được hợp pháp hóa à?”

“Chúng tôi coi như không biết gì, miễn sao họ hoạt động trong nhà.” Rebus ngừng lời để hít một hơi thuốc. “Tôi mừng vì cậu không chỉ cắm mặt vào công việc suốt ngày chẳng chơi bời gì…”

Hackman bật một tràng cười chua ngoa. “Mấy cô em cổ động viên bóng đá ở chỗ tôi còn đẹp hơn gấp vạn, thật đấy.”

“Nhưng mà nghe giọng cậu có vẻ không Geordie cho lắm.”

“Tôi lớn lên ở gần Brighton. Mới chuyển đến vùng tây bắc được tám năm nay thôi.”

“Cậu có chứng kiến cuộc chiến hôm qua không?” Rebus vừa hỏi vừa ra vẻ quan sát khung cảnh đang hiện lên trước mặt hai người - đỉnh đồi Arthur hùng vĩ dâng lên bầu trời.

“Anh đang thẩm vấn tôi đấy à?”

“Chỉ hỏi thế thôi.”

Hackman nheo mắt. “Thanh tra Rebus này, tôi có thể giúp gì cho anh?”

“Cậu phụ trách điều tra về vụ giết Trevor Guest nhỉ?”

“Đấy là từ hai tháng trước, giờ khay hồ sơ của tôi đầy ắp những vụ mới rồi.”

“Tôi quan tâm đến vụ của Guest. Người ta phát hiện thấy chiếc quần của anh ta ở gần Gleneagles, trong túi vẫn còn cả thẻ tín dụng.”

Hackman mở to mắt nhìn Rebus chằm chằm. “Gã không mặc gì lúc chúng tôi tìm thấy cái xác.”

“Giờ thì cậu biết rồi đấy: kẻ sát nhân có sở thích thu thập chiến lợi phẩm.”

Hackman ngay lập tức hỏi lại. “Bao nhiêu rồi?”

“Đến nay tổng cộng là có ba nạn nhân rồi. Hai tuần sau khi sát hại Guest, hung thủ lại ra tay. Vẫn cách thức cũ và cũng để lại món đồ lưu niệm nho nhỏ ở địa điểm cũ.”

“Quái quỷ thật…” Hackman rít mạnh điếu thuốc. “Chúng tôi đi theo hướng… ừm, một tên cặn bã như Guest hẳn sẽ có rất nhiều kẻ thù. Cộng thêm việc hắn nghiện ngập, rồi buôn bán ma túy nữa - như thế là đủ hiểu rồi.”

“Cho nên hồ sơ vụ án bị đẩy xuống đáy khay đựng tài liệu của cậu?” Rebus quan sát anh chàng to béo nhún vai. “Thế các cậu có phát hiện được gì không?”

“Chúng tôi đã thẩm vấn hai kẻ thú nhận là có quen biết với nạn nhân. Cũng đã lần theo cái đêm cuối cùng trước khi gã thăng thiên, nhưng chẳng thu được gì đáng kể. Tôi có thể gửi cho anh tất cả tài liệu…”

“Thực ra tôi nhận được rồi.”

“Guest bị giết hai tháng trước. Anh nói hung thủ ra tay lần thứ hai sau đấy vài tuần nhỉ?” Rebus gật đầu xác nhận. “Thế còn nạn nhân kia?”

“Ba tháng trước.”

Hackman suy ngẫm rồi đưa ra nhận định. “Mười hai tuần, tám tuần rồi sáu tuần. Đúng điều anh trông chờ ở bọn sát nhân một khi chúng đã trở nên khát máu - chúng sẽ ra tay liên tiếp. Bởi từng lần sau này đều không thể khiến chúng thỏa mãn được bằng. Vậy từ bấy đến giờ chuyện gì đã xảy ra? Sáu tuần rồi mà hắn chưa giết thêm người nào ư?”

“Nghe có vẻ vô lý nhỉ,” Rebus đồng tình.

“Trừ phi người ta đã tóm được hắn vì một tội khác; hoặc hắn đã thay đổi địa bàn hoạt động.”

“Tôi thích lối suy nghĩ của cậu đấy,” Rebus thừa nhận.

Hackman quay sang nhìn ông. “Anh đã nghĩ đến tất cả những điều tôi vừa nói rồi, phải không?”

“Đấy chính là lý do tôi thích cách suy nghĩ của cậu.”

Hackman đưa tay gãi đũng quần sột soạt. “Điều duy nhất mà tôi suy nghĩ trong suốt mấy ngày qua là gái gú đấy chứ - xong bây giờ tự nhiên anh xuất hiện và rót mớ thông tin này vào tai tôi.”

“Xin lỗi nhé.” Rebus dụi tắt phần còn lại của điếu thuốc. “Tôi muốn hỏi xem cậu có thể cho tôi biết những gì về Trevor Guest - bất cứ điều gì in đậm trong trí nhớ của cậu.”

“Chỉ với cái giá một vại bia lạnh, bộ nhớ của tôi sẽ biến thành món hàu của riêng anh.”

Vấn đề với loài hàu, Rebus nghĩ trên đường đến quán ăn tự phục vụ, là chúng chỉ cho người ta những hạt sạn cỡ bự chứ đâu có cho ngọc trai.

Quán ăn lúc này có vẻ đã lắng xuống phần nào, và hai người bọn họ tìm được một cái bàn trống có thể nói chuyện riêng tư - thế nhưng trước tiên Hackman vẫn cứ sán đến tự giới thiệu bản thân với mấy nữ cảnh sát, thậm chí còn tranh thủ bắt tay từng người một.

“Thích thật,” anh ta tỏ vẻ hí hửng khi quay lại chiếc bàn nơi Rebus đang ngồi. Hackman vỗ tay đánh tét rồi xoa hai lòng bàn tay vào nhau trong khi ngồi xuống.

“Cạn Dốc Đít nhé,” anh ta nói, vừa giơ chai bia lên. Rồi anh ta cười khùng khục. “Lẽ ra câu lạc bộ khiêu vũ thoát y nên lấy tên như thế mới phải.”

Rebus cố kiềm chế không tiết lộ cho Hackman biết thực tế đã có cái tên như thế lâu rồi. Thay vào đó, ông nhắc lại cái tên Trevor Guest.

Hackman tu ừng ực hết nửa chai bia nhẹ rồi nói. “Như tôi đã nói rồi đấy, loại cặn bã của xã hội thôi. Vào tù ra tội như cơm bữa - trộm cắp, tiêu thụ đồ gian, một số tội danh lặt vặt khác cộng với vài lần tấn công bằng vũ lực. Mấy năm trước có lần gã cũng xuất hiện ở đây. Nhưng theo chỗ chúng tôi biết thì không giở trò gì.”

“Ý anh ‘ở đây’ tức là Edinburgh à?”

Hackman cố nén tiếng ợ hơi. “Đại loại là đất của dân Ê-cốt[*] … không có ý gì đâu nhé.”

“Không sao,” Rebus giả vờ tảng lờ không để tâm. “Tôi đang tự hỏi liệu có khả năng tên này từng gặp nạn nhân thứ ba - một tay bảo kê hộp đêm tên là Cyril Colliar vừa ra tù cách đây ba tháng hay không.”

“Tên nghe không quen. Anh uống nữa nhé?”

“Để tôi lấy thêm.” Rebus vừa nhỏm dậy thì đã thấy Hackman ra hiệu cho ông ngồi yên. Rebus ngồi xem anh ta thoạt tiên lượn sang bàn mấy nữ cảnh sát, ân cần hỏi họ có cần thêm đồ uống không. Rồi anh ta nói gì đó khiến một cô phải cười phá lên, hẳn đây chính là một kết quả tốt trong cẩm nang cò cưa của anh ta. Lát sau Hackman quay lại bàn, trên tay cầm bốn chai bia.

“Đồ uống dở tệ,” anh ta phàn nàn và đẩy hai chai về phía Rebus. “Nhưng dù sao cũng phải tiêu tiền chứ nhỉ?”

“Hình như chẳng ai phải thanh toán chi phí ăn ở à?”

“Không ai cả trừ nhân dân đóng thuế.” Hackman mở to mắt tỏ vẻ khoái trá. ”Trong đó có cả anh đấy. Thế nên cảm ơn nhiều nhiều nhé.” Anh ta nâng chai bia còn nguyên lên cụng với Rebus. “Chắc tối nay anh không rảnh để làm hướng dẫn viên du lịch đâu nhỉ?”

“Rất tiếc,” Rebus lắc đầu.

“Tôi sẽ trả… một khoản mà người Ê-cốt khó lòng từ chối.”

“Dù sao thì tôi cũng đã từ chối rồi.”

“Tùy anh thôi,” Hackman vừa nói vừa nhún vai. “Tên sát nhân mà anh đang truy tìm ấy… đã có manh mối gì chưa?”

“Hắn nhắm tới bọn cặn bã xã hội; đang nghi ngờ hắn có được thông tin về bọn chúng nhờ một trang web hỗ trợ các nạn nhân.”

“Kiểu đội viên dân phòng chứ gì? Nghĩa là ai đó căm thù chúng đến tận xương tủy…”

“Trên lý thuyết thì là thế.”

“Khôn ngoan nhất phải là mọi đầu mối chỉ ở nạn nhân đầu tiên. Đáng nhẽ ra vụ đầu tiên cũng sẽ là vụ cuối cùng, nhưng rồi kẻ sát nhân bỗng trở nên khát máu.”

Rebus gật đầu đồng tình vì bản thân ông cũng đã nghĩ tới khả năng này. Nạn nhân đầu tiên là Eddie Isley Trác táng, chuyên tấn công gái mại dâm. Kẻ ra tay sát hại Isley có thể là chủ chứa hoặc người tình của cô gái kia… lần ra tung tích của Isley nhờ trang thông tin trực tuyến Canh chừng Ác thú. Thế rồi hắn tự hỏi - tại sao mới một tên mà đã dừng lại?

“Anh muốn tóm hung thủ đến mức độ nào?” Hackman hỏi. “Nếu tôi là anh thì sẽ phải đấu tranh ghê gớm lắm… có vẻ như hắn cùng phe với chúng ta đấy chứ?”

“Cậu không tin con người có thể thay đổi sao? Cả ba nạn nhân đều đã thụ án và chưa thấy dấu hiệu nào chứng tỏ bọn họ đã tái phạm.”

“Anh đang nói về cái gọi là sự chuộc tội.” Hackman phác một động tác như đang phỉ nhổ. “Tôi chẳng thể chịu được mấy thứ phù phiếm mang vẻ đạo đức lố lăng ấy.” Anh ta ngừng lời. “Anh cười gì thế hả?”

“Đấy là một câu trong ca khúc của nhóm Pink Floyd.”

“Thật hả? Tôi cũng chẳng thể nào chịu nổi bọn họ. Thà nghe mấy bản thu của hãng đĩa Tamla hoặc Stax còn thấy đỡ điên đầu. Coi thế mà anh chàng Trev của chúng ta cũng hút gái phết nhé.”

“Trevor Guest á?”

“Mấy ả người tình của hắn đã nhận xét như vậy khi được chúng tôi moi ra từ những chốn hang cùng ngõ hẻm.” Hackman khịt mũi. “Tin tôi đi, phải chi mấy cô ả đó mà trẻ trung ngon nghẻ hơn một chút thì bọn tôi đã không chọn phòng hỏi cung làm nơi thẩm vấn.” Anh chàng xem ra thích thú trước những lời cợt nhả của chính mình đến độ không đưa nổi chai bia lên miệng mà tợp. “Tôi thích thịt chín kỹ nhưng không nhừ,” cuối cùng anh ta lên tiếng, vừa chép miệng, với vẻ như mất hồn vì mải suy nghĩ. “Nhiều người trong đội hộ ở phía sau tòa soạn báo địa phương của các anh, họ tự nhận rằng họ rất ‘chín’. Anh đoán xem, làm thế khiến họ già thêm bao nhiêu? Ý tôi là, tôi không phải loại người có cảm tình với người già…”

“Guest đã tấn công một cô trông trẻ, phải không?” Rebus hỏi.

“Đột nhập vào nhà, bỗng nhiên phát hiện ra cô nàng đang thoải mái nằm dài trên giường. Nếu tôi nhớ chính xác thì hắn chỉ muốn cô nàng chiều hắn bằng miệng mà thôi. Cô nàng sợ quá kêu la ầm ĩ khiến hắn hoảng hồn chạy biến.” Hackman nhún vai như thể câu chuyện chẳng có gì to tát.

Chiếc ghế của Rebus kêu kèn kẹt khi ông đứng dậy. “Tôi phải đi rồi,” ông nói.

“Uống nốt đi đã.”

“Tôi còn phải lái xe.”

“Điều gì đó mách bảo tôi rằng anh sẽ tránh được một hoặc hai vụ lùm xùm trong tuần này. Tuy nhiên, không phung phí thì đã chẳng túng quẫn.” Hackman nói rồi kéo chai bia chưa mở về phía mình. “Tối nay đi uống một panh được không? Tôi cần một thổ dân chỉ đường cho tôi…”

Rebus phớt lờ anh ta và cứ thế bước đi. Khi đã được hít thở bầu không khí trong lành ở bên ngoài, ông đánh liều liếc mắt qua cửa sổ và thấy anh ta đang tiến về phía các nữ cảnh sát với bộ dạng ngẫu hứng không thể kệch cỡm hơn.