← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ Hai (15) Khiêu Vũ Với Quỷ

Chủ nhật ngày 3 tháng Bảy

Rebus chỉ còn cách cánh cửa dẫn vào tòa nhà ba bước chân thì bỗng nghe có tiếng gọi giật từ phía sau. Những ngón tay đang đút bên trong túi áo khoác Rebus liền nắm lại thành nắm đấm. Ông quay người lại và đối diện với Cafferty.

“Mày muốn cái quái gì nữa đây?”

Cafferty đưa bàn tay lên che mũi. “Ở tận đây mà vẫn ngửi thấy hơi rượu nồng nặc.”

“Tao uống là để quên đi những kẻ như mày.”

“Thế thì đêm nay anh phí tiền rồi.” Cafferty xoay đầu đánh rắc. “Có thứ này tôi muốn cho anh xem.”

Rebus đứng yên tại chỗ, cho đến khi cảm giác hiếu kỳ thắng thế. Cafferty đang mở khóa chiếc Bentley, và ra hiệu cho Rebus bước vào. Ông mở bên cửa xe dành cho hành khách rồi nghiêng người trèo vào trong.

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Không phải chốn hoang vắng nào đâu, nếu đó là điều khiến anh đang lo lắng. Thật ra nơi chúng ta sắp đến sẽ đông đúc lắm.”

Động cơ xe ầm ầm sống dậy. Rebus biết rằng sau khi nốc hai vại bia cùng hai ly rượu whisky thì óc phán đoán của ông chẳng thể được như lúc bình thường.

Ấy vậy nhưng ông vẫn chui vào xe.

Cafferty chìa một phong kẹo cao su ra mời và Rebus đành bóc một thanh. “Vụ của tôi thế nào rồi?” hắn hỏi.

“Chẳng có mày giúp thì vẫn tiến triển tốt.”

“Miễn sao anh không quên ai là người đã chỉ cho anh hướng đi đúng đắn.” Cafferty vừa nói vừa khẽ cười. Lúc này chiếc xe đang trên đường Marchmont, thẳng tiến về phía tây. “Tình hình Siobhan thì sao?”

“Cô ấy ổn.”

“Tức là vẫn chưa bỏ rơi anh trong cơn hoạn nạn phải không?”

Rebus quay sang quắc mắt nhìn Cafferty. “Mày nói thế có ý gì?”

“Tôi nghe nói cô ấy đang ôm đồm quá nhiều việc cùng lúc.”

“Mày theo dõi chúng tao đấy à?”

Cafferty lại mỉm cười, khiến Rebus nhận ra tay ông vẫn siết chặt thành nắm đấm ngay cả khi đang đặt trên đùi. Chỉ cần một cú giật mạnh tay lái là ông có thể làm cho chiếc Bentley đâm sầm vào tường. Ông cũng có thể quàng tay quanh cái cổ phì nộn của Cafferty rồi cứ thế mà siết chặt…

“Không phải anh đang âm mưu điều gì đen tối đấy chứ, Rebus?” Cafferty phỏng đoán. “Hãy nhớ rằng tôi luôn đóng thuế đàng hoàng, thậm chí còn ở mức cao - như thế đồng nghĩa với việc tôi là người trả lương cho anh đấy nhé.”

“Chắc phải sung sướng lắm nhỉ.”

“Đúng quá đi chứ. Mà này, tay nghị sĩ nhảy xuống từ bờ thành ấy… đang thăng tiến phải không?”

“Ảnh hưởng gì tới mày?”

“Chẳng gì cả.” Cafferty đáp rồi ngừng lời trong giây lát. “Chỉ là vì tôi quen Richard Pennen thôi.” Hắn quay sang ngó Rebus và tỏ vẻ hài lòng trước tác động rõ rệt do lời tuyên bố mang lại. “Có từng gặp ông ta vài lần,” Cafferty tiếp tục kể.

“Đừng bảo rằng nhà tài phiệt của chúng ta đang cố bán cho mày vài loại vũ khí đặc biệt đấy nhá.”

Cafferty cười ha hả. “Đơn giản là ông ta có hùn vốn vào công ty chịu trách nhiệm xuất bản cuốn sách của tôi mà thôi. Thế nên ông ta cũng được mời tới buổi giới thiệu sách. Chắc anh cũng biết tôi rất tiếc vì anh đã không tham dự được.”

“Tấm giấy mời ấy trở nên hữu ích trong trường hợp hết giấy vệ sinh đấy.”

“Tôi gặp ông ta tại bữa trưa vào hôm cuốn sách bán được năm mươi nghìn bản. Chúng tôi trò chuyện trong phòng riêng ở Ivy…” Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Rebus. “Chỗ đó ở Luân Đôn. Anh biết đấy, tôi đang tính chuyển tới đó sinh sống mà. Ở miền Nam, trước tôi có nhiều bạn bè ra phết. Bọn họ đều là bạn làm ăn cũ.”

“Những kẻ bị Steelforth tống vào tù ấy hả.” Rebus đáp lời rồi suy nghĩ một lát. “Sao trước đây không thấy mày kể cũng có quen biết Pennen?”

“Phải có một vài bí mật giữa chúng ta chứ,” Cafferty nói và mỉm cười. “Tôi kiểm tra thông tin về anh chàng Jacko bạn anh rồi… nhưng không đâu vào đâu. Anh có chắc anh ta là cớm không?”

Rebus không trả lời mà chỉ hỏi thêm một câu khác. “Thế khoản chi phí của Steelforth ở khách sạn Balmoral thì sao?”

“Được Sở Cảnh sát Lothian và Vùng biên thanh toán.”

“Thật quá hào phóng.”

“Rebus này, anh không bao giờ bỏ cuộc, phải không?”

“Vì sao lại phải bỏ cuộc?”

“Bởi vì đôi khi chúng ta cần để cho mọi việc qua đi. Những gì đã qua đều trở thành miền đất lạ - Mairie đã nói như vậy khi chúng tôi cùng nhau thực hiện cuốn hồi ký.”

“Tao vừa uống với cô ấy xong.”

“Chắc chắn không phải Ribena rồi, ngửi mùi là biết.”

“Cô ấy khá đấy. Tiếc là lại bị móng vuốt của mày cắm sau lưng.”

Chiếc xe đang tiến về đường Dalkeith, Cafferty bật tín hiệu xin rẽ vào khu vực Craigmillar và Niddrie. Hoặc là theo hướng đó, hoặc cũng có thể họ đang thẳng tiến về đường quốc lộ A1 ở phía nam để ra khỏi thành phố…

“Chúng ta đang đi đâu?” Rebus hỏi lại.

“Không xa nữa đâu. Nhưng Mairie cũng biết cách tự chăm sóc bản thân lắm đấy.”

“Cô ấy cho qua mọi chuyện với mày à?”

“Có lẽ là không, nhưng điều đó đâu có ngăn tôi hỏi thăm cô nàng. Thấy không, thứ mà cô ta cần là một cuốn sách bán chạy nhất nữa. Lần này cô ấy có thể sẽ nhận được phần trăm từ tiền bán sách chứ không phải chỉ là một khoản tiền chắp bút đâu. Tôi đã cám dỗ cô nàng bằng những câu chuyện chưa từng được công bố trong cuốn sách trước… Vậy nên cô nàng phải lấy lòng tôi thôi.”

“Lại lừa phỉnh cô ấy thêm nữa.”

“Vui phết,” Cafferty nói tiếp, “mà nhắc tới Richard Pennen tôi lại nhớ mấy chuyện về ông ta. Cũng chẳng phải chuyện anh muốn nghe đâu.” Hắn lại bắt đầu cười khúc khích, khuôn mặt hắn rạng rỡ hẳn lên đằng sau tấm kính chắn bùn. Lúc này trông hắn mới thật huênh hoang và tự mãn, đến nỗi như sắp nở một nụ cười toe toét đến tận mang tai.

Mình xuống địa ngục rồi, Rebus thầm nghĩ. Đây là chuyện ắt sẽ xảy ra khi người ta qua đời và phải đi xuống dưới. Thế rồi nhận lấy thứ quỷ dữ của riêng mình…

“Xin hãy cứu rỗi!” Cafferty đột nhiên kêu lên, đánh tay lái thật mạnh đưa chiếc Bentley luồn lách qua một loạt các cánh cổng, khiến cho đất sỏi văng lên giời. Đó là một đại sảnh, nhiều ánh đèn đang sáng rỡ bên trong. Một tòa đại sảnh thông sang một nhà thờ.

“Đến lúc trục xuất con ma men rồi,” Cafferty châm chọc, vừa tắt động cơ rồi đẩy mở cửa xe. Một tấm biển kế bên lối cửa đi mở rộng cho Rebus biết rằng đây là một cuộc họp công khai, một phần của hội nghị Các Lựa Chọn G8 Khác có tên “Các Cộng Đồng Chung Tay Hành Động: Ngăn Ngừa Khủng Hoảng Tương Lai.” Sinh viên và những người không công ăn việc làm được miễn phí vé vào cửa.

“Đám người bẩn thỉu thì đúng hơn,” Cafferty lầm rầm nhận xét khi liếc nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm đang cầm cái thùng bằng nhựa trên tay. Người này có bộ tóc xoăn dài màu đen và đeo cặp kính mắt to, gọng kính to bản cũng màu đen. Ông ta lắc cái thùng mỗi khi thấy có người mới đến. Bên trong thùng đựng những đồng xu, nhưng không nhiều lắm. Cafferty trịnh trọng mở chiếc ví, lấy ra một tờ năm mươi bảng và bỏ vào thùng. “Phải đảm bảo là nó được sử dụng đúng mục đích đấy nhé,” tay anh chị nhắc nhở người đàn ông. Rebus theo sau Cafferty bước vào bên trong, ông ra hiệu cho người giữ thùng hiểu rằng phần đóng góp của ông đã gộp chung với phần của Cafferty rồi.

Mặc dù vẫn còn khoảng ba hay bốn hàng ghế trống ở phía sau nhưng Cafferty quyết định sẽ đứng, tay khoanh lại trước ngực, hai chân giạng rộng. Căn phòng thật nhộn nhạo, tuy nhiên khán giả trông có vẻ buồn chán, hoặc giả họ đang đắm mình vào suy nghĩ. Trên sân khấu, bốn người đàn ông và hai phụ nữ đang chen nhau đứng sau chiếc bàn gỗ tuy hơi thấp nhưng vững chãi, chung nhau một chiếc micro đặt nằm trên mặt bàn. Phía sau họ có một tấm biểu ngữ in dòng chữ CRAIGMILLAR CHÀO ĐÓN NHỮNG NGƯỜI PHẢN ĐỐI HỘI NGHỊ G8, tấm khác in khẩu hiệu SỨC MẠNH TĂNG LÊN KHI CHÚNG TA CHUNG TIẾNG NÓI. Giọng nói đang vang lên ngay lúc này chính là giọng của ủy viên hội đồng Gareth Tench.

“Thật vô cùng đúng đắn,” vị ủy viên nói oang oang, “lên tiếng chính là cho chúng ta công cụ và chúng ta sẽ thực thi sứ mệnh của mình. Nhưng ta cần những mục tiêu trước nhất. Cần các đề xuất cứng rắn tựa bê tông nhằm đem lại những điều tốt đẹp hơn cho cộng đồng của chúng ta, và đó cũng chính là điều mà tôi nỗ lực đấu tranh bằng phương pháp bé mọn của mình.”

Nhưng có thứ gì bé mọn trong bài phát biểu của ông ủy viên hội đồng này đâu cơ chứ. Trong căn phòng rộng chừng này, một người như Tench có khi chẳng cần cái micro nào hết.

“Tay này quá say mê tiếng nói của chính mình,” Cafferty nhận xét. Rebus đã nhận thấy điều đó đúng. Ngay từ khi ông dừng chân đứng xem Tench hùng hồn thuyết giáo ở chân đồi Mound. Ông ta không lớn tiếng rao giảng vì muốn dân tình có thể nghe rõ hơn; ông ta lớn tiếng là bởi chính âm thanh lớn ấy khẳng định tầm quan trọng của ông ta trong thế giới này.

“Nhưng hỡi những người bạn… những người đồng chí…” Tench tiếp tục như chẳng cần nghỉ lấy hơi. “Tất cả chúng ta đều có thiên hướng tự coi mình như những bánh răng của cỗ máy chính trị khổng lồ. Làm thế nào để tiếng nói của chúng ta được nghe thấy? Làm thế nào để chúng ta tạo nên sự khác biệt? Được rồi, hãy dành ít phút ngẫm nghĩ về điều đó. Những chiếc xe hơi và xe buýt đã chở các bạn tới đây đêm nay… chỉ cần tháo bỏ một bánh răng nhỏ thôi cũng đủ khiến động cơ và toàn bộ cỗ máy sụp đổ tan tành. Bởi vì mọi thành phần chuyển động đều có giá trị như nhau - tất cả đều quan trọng như nhau… và trong cuộc sống con người cũng vậy, trong giao thông nơi một tay lái xe đi ẩu dẫn tới ùn tắc giao thông nghiêm trọng cũng thế.” Vị ủy viên hội đồng ngừng lời một lúc đủ lâu để mỉm cười trước cách chơi chữ tự thấy là rất hay này.

“Mèo khen mèo dài đuôi,” Cafferty thì thầm với Rebus. “Giá có quay ngược được người từ trước ra sau để mà chiêm ngưỡng cái đuôi dài ngoe nguẩy thì hắn cũng khó lòng đắm say cái bản ngã của mình hơn được nữa.”

Rebus hoàn toàn bất lực, không thể kiềm được tràng cười bị ghìm lại đột nhiên bật khỏi cổ họng. Ông cố ngụy trang nó bằng những tiếng ho nhưng không ăn thua. Một số khán giả quay người trên ghế, ngó tìm nguyên nhân của tiếng ồn ào bất chợt. Thậm chí cả Tench cũng lập tức dừng lời. Từ trên sân khấu, đập ngay vào mắt vị ủy viên là hình ảnh Morris Gerald Cafferty đang ân cần vỗ tay lên lưng thanh tra John Rebus. Rebus biết mình đã bị nhận ra, dù có đưa tay lên che miệng và mũi làm như đang kiềm chế cơn ho đi nữa. Tench chật vật cố gắng lấy lại khí thế cho bài diễn văn của mình, nhưng xem ra vài phần tinh thần hừng hực và hùng hồn lúc trước đã tan biến vào đêm. Vị ủy viên hội đồng đành nhường micro cho người phụ nữ đứng kế bên, người này dường như vừa mới thoát khỏi trạng thái bị thôi miên và bắt đầu cất giọng đều đều đọc những dòng ghi chép trong xấp giấy trước mặt.

Cafferty đi ngang qua Rebus và bước ra ngoài. Chỉ một lát sau, Rebus cũng bước theo sau. Cafferty tiến về phía bãi đỗ xe, Rebus châm một điếu thuốc và chờ đến khi thần báo ứng của ông trở lại đứng trước mặt ông.

“Tao vẫn chưa hiểu,” Rebus vẩy tàn thuốc và thú nhận.

Cafferty nhún vai. “Anh là thám tử cơ mà.”

“Thì cũng phải có một hoặc hai đầu mối chứ.”

Cafferty dang rộng hai cánh tay. “Rebus ạ, đây là lãnh thổ của hắn, là cái thái ấp nhỏ xinh của riêng hắn. Nhưng hắn ngày càng cảm thấy ngứa ngáy và đang lập kế hoạch để bành trướng.”

“Mày đang nói về Tench đấy à?” Rebus nheo mắt. “Mày đang nói hắn chính là kẻ đã xâm phạm lãnh địa của mày?”

“Hắn là kẻ vừa ăn cắp vừa la làng.” Cafferty hạ thấp cánh tay và đập đôi bàn tay áp lên đùi giống như đang đặt một dấu chấm cho lời giải thích này.

“Tao vẫn chưa hiểu.”

Cafferty nhìn Rebus chằm chằm. “Vấn đề là, hắn nghĩ rằng không có gì sai trái trong việc hắn cố tình huých vai hẩy tôi đi, bởi hắn có công lý theo phe của hắn. Bằng cách kiềm chế mọi hoạt động trái phép, hắn biến những hoạt động ấy trở thành công cụ đắc lợi cho mình.” Cafferty buông tiếng thở dài. “Đôi khi tôi cho rằng đó là cơ chế mà phải đến nửa cái địa cầu này đang vận hành. Các anh không phải canh chừng tầng lớp dưới đâu, mà chính là thế giới quyền lực ấy. Những kẻ như Tench và bè cánh của hắn ấy.”

“Tay đó là ủy viên hội đồng,” Rebus cự lại. “Ý tao là, bọn họ cũng chỉ làm thế trong một vài trường hợp đặc biệt thôi.”

Cafferty lắc đầu. “Rebus ạ, hắn thèm muốn quyền lực. Hắn thèm muốn sự kiểm soát. Anh có thấy hắn mê được diễn thuyết đến thế nào không? Hắn càng mạnh thì hắn càng có nhiều cơ hội để thuyết giáo - và người ta càng nghe theo lời hắn hơn.”

“Vậy thì chỉ cần cử vài tên du côn đàn em của mày tới gặp hắn, làm sao thì làm để hắn hiểu được thông điệp của mày là xong mà.”

Cafferty chán nản nhìn xoáy vào Rebus. “Đấy là điều hay nhất anh có thể nghĩ tới à?”

Rebus nhún vai. “Chỉ là chuyện giữa mày và hắn thôi mà.”

“Có người còn nợ tôi một ân huệ đấy…”

“Chẳng ai nợ mày cái gì cả đâu. Chẳng phải quá tốt cho hắn nếu hắn loại được mày ra khỏi cuộc chơi hay sao.” Rebus thả mẩu thuốc còn lại xuống đất và dùng gót giày di tàn thuốc.

“Anh có chắc như thế sẽ tốt hơn không?” Cafferty khẽ hỏi. “Có chắc anh muốn để hắn thao túng cuộc chơi chứ? Cái tay được mệnh danh là người của công chúng ấy… rồi thì con người của những phẩm chất chính trị… Anh cho rằng hắn sẽ dễ dàng bị đốn ngã hơn tôi chứ gì? Nhưng rồi chẳng mấy chốc anh cũng sẽ nghỉ hưu thôi, vậy chúng ta phải nghĩ dần cho Siobhan là vừa. Người ta vẫn hay nói gì ấy nhỉ?” Cafferty ngửa cổ nhìn lên trời như thể đang kiếm tìm ngôn từ giờ đang nằm lẩn khuất sau những đám mây. “Ma quen còn hơn quỷ mới…” Cafferty tuyên bố.

Rebus khoanh tay trước ngực. “Mày đưa tao tới đây không phải để giới thiệu Gareth Tench với tao,” ông nói. “Mày làm thế cốt là để hắn bắt gặp tao - để hắn trông thấy chúng ta đi cùng nhau, mày còn ra vẻ ân cần vỗ tay lên lưng tao nữa… cảnh tượng ấy mới hay hớm làm sao. Mày chỉ muốn hắn nghĩ rằng mày đã dắt mũi được tao và toàn bộ Phòng Điều tra Tội phạm cũng vào hùa với tao thôi.”

Cafferty cố làm ra vẻ bị tổn thương trước lời buộc tội. “Rebus này, anh đánh giá tôi cao quá rồi đấy.”

“Có lẽ là không đâu. Mày có thể sẽ phải kể lại cho tao toàn bộ câu chuyện khi chúng ta quay về phố Ardren đấy.”

“Nhưng thế thì anh sẽ bỏ lỡ màn trình diễn đêm nay mất.”

“Phải, và cả ủy viên hội đồng Tench cũng thế. Nói tao nghe, hắn làm cách nào để tài trợ được cho cuộc tiếp quản này? Và hắn lấy đâu ra đám tay chân đứng sau để hỗ trợ như thế?”

Một lần nữa Cafferty lại dang rộng hai cánh tay, lần này xoay hẳn một góc ba trăm sáu mươi độ. “Hắn sở hữu cả quận này - cả những chỗ đất xấu cũng như đất tốt.”

“Thế còn tiền?”

“Rebus à, hắn sẽ nói theo cách của hắn để huy động tiền. Đó chính là điều mà hắn có thể làm tốt nhất với khả năng của mình.”

“Đúng vậy, tôi quả thực rất có tài ăn nói.” Hai người đàn ông quay phắt lại và thấy Gareth Tench đang đứng ngay giữa ô cửa, tỏa sáng lấp lóa nhờ ánh sáng sau lưng. “Và không dễ gì khiến tôi hoảng sợ đâu, anh Cafferty - anh không làm được, và đồng bọn của anh cũng không thể làm được.” Rebus định phản ứng lại nhưng Tench vẫn chưa kết thúc lời khiêu khích. “Tôi vẫn đang dọn dẹp nơi này, và chẳng có lý do gì tôi không thể làm tương tự ở những chỗ khác trong thành phố. Nếu đám bạn quyền thế của anh không thể đuổi anh ra khỏi cuộc chơi, cộng đồng sẽ buộc phải can dự thôi.”

Rebus nhận thấy xa hơn một chút ở trong hành lang có hai gã đàn ông dáng vóc lực lưỡng đang đứng hơi lui lại đằng sau, về hai bên của Tench. “Đi thôi,” ông bảo Cafferty. Ông thực sự không muốn xen vào giữa Cafferty và bọn kia.

Song đồng thời ông cũng biết mình rồi sẽ phải can thiệp vào.

Một tay Rebus giữ chặt cánh tay Cafferty. Nhưng tay anh chị giũ tay ông ra. “Tao chưa bao giờ chịu thua trận nào đâu,” Cafferty cảnh báo Tench. “Cứ nghĩ cho kỹ đi trước khi mày gây sự.”

“Tôi cần gì động tay chân,” Tench đáp trả. “Cái đế chế nhỏ bé của ông anh đang hóa thành tro bụi rồi đấy. Đã đến lúc ông anh tỉnh dậy mà đối mặt với thực tế đi. Ông anh đang gặp vấn đề trong việc tuyển bảo kê cho các hộp đêm phải không? Không tìm được người thuê những căn hộ đầy cạm bẫy nữa chứ nhỉ? Các hãng taxi hình như đang thiếu tài xế nữa?” Một nụ cười khoái trá trên khuôn mặt Tench. “Cafferty này, ông anh sắp xế chiều rồi. Tỉnh dậy mà ngắm áo quan đi thôi…”

Cafferty nhảy vọt lên trước. Rebus kẹp chặt lấy hắn ta, ngay khi thấy đám cận vệ của Tench cũng sấn sổ bước lên. Rebus xoay Cafferty lại, thành ra lúc này ông đang xây lưng lại phía cửa ra vào. Ông đẩy tên anh chị tiến về phía chiếc Bentley.

“Vào xe và biến thôi,” ông ra lệnh.

“Tôi chưa từng thua một trận nào hết!” Cafferty nổi cơn thịnh nộ, mặt mũi tím tái vì tức giận. Nhưng rồi hắn cũng giật mạnh cánh cửa xe hơi và ngồi phịch xuống ghế dành cho người lái. Trong khi đi vòng qua bên ghế hành khách, Rebus đưa mắt nhìn về hướng ô cửa. Tench đang vẫy tay chào với điệu hộ hết sức hả hê. Rebus muốn nói gì đó, giả sử chỉ để Tench biết ông không phải là người của Cafferty, nhưng tay ủy viên đã quay người bước đi, để lại nhiệm vụ giám sát phần còn lại của câu chuyện cho hai tên đàn em.

“Kiểu gì tôi cũng sẽ móc con ngươi tên khốn này ra rồi bắt hắn mút như mút kẹo,” Cafferty gầm gừ, nước miếng của hắn phun lỗ chỗ lên mặt sau tấm kính chắn gió. “Và nếu hắn muốn mấy cái đề xuất cứng rắn chết tiệt, thì tự tay tôi sẽ trộn xi măng trước khi đích thân cầm xẻng nện hắn - thế mới gọi là ‘mang lại điều tốt đẹp hơn cho cộng đồng’!”

Cafferty dừng lời trong lúc tập trung đánh xe ra khỏi bãi đỗ. Thế nhưng hơi thở của hắn vẫn gấp gáp và nặng nhọc. Mãi rồi hắn mới chịu quay sang người đồng hành: “Thề có Chúa, tôi mà tóm được thằng khốn ấy…” Những khớp ngón tay đang nắm chặt tay lái của hắn tự lúc nào đã trở nên trắng bệch.

“Nhưng mày nói ra mồm điều gì,” Rebus nhấn mạnh, “thì sẽ đều bị dùng làm chứng cứ chống lại mày ở tòa đấy.”

“Đừng hòng luận tội nhé,” Cafferty rống lên. “Bác sỹ pháp y sẽ phải cầm muỗng mà xúc từng mẩu thân thể của hắn còn sót lại.”

“Mày mà nói ra bất cứ điều gì…” Rebus nhắc lại.

“Mọi chuyện bắt đầu từ ba năm trước,” Cafferty kể, rõ ràng là hắn đang cố điều chỉnh hơi thở của mình. “Giấy phép thành lập sòng bạc bị bác bỏ, đơn xin mở quán rượu bị bác bỏ… Thậm chí tôi còn chuẩn bị mở chi nhánh taxi trong khu vực hắn phụ trách, giúp bỏ được một cơ số dân địa phương ra khỏi danh sách nhận trợ cấp thất nghiệp. Lần nào tên khốn ấy cũng tác động khiến hội đồng thành phố xổ toẹt dự án của tôi.”

“Vậy ra không chỉ đơn thuần là cuối cùng mày đã gặp được kẻ to gan dám đứng lên thách thức à?”

Cafferty đưa mắt liếc nhìn Rebus. “Tôi tưởng đó là công việc của anh chứ?”

“Cũng có thể.”

Cafferty cuối cùng lại cất lời: “Tôi cần uống chút gì đó,” hắn vừa nói vừa liếm môi. Khóe miệng hắn có mấy vết lốm đốm trắng.

“Ý hay đấy,” Rebus đáp lời. “Giống tao thôi, có lẽ mày phải uống để mà quên đi…”

Ông quan sát Cafferty suốt quãng đường trở về im lìm. Hắn đã giết người và xoay xở để thoát tội nhiều lần - số lần chắc phải hơn những gì Rebus có thể nào biết được. Hắn quăng nạn nhân cho bầy lợn đói ăn ở những trang trại quanh Vùng biên. Hắn đã hủy hoại không biết bao nhiêu cuộc đời và đã lãnh tận bốn án tù. Hắn man rợ ngay từ hồi mới lớn, nhờ đó mà được học việc dưới trướng của kẻ cầm đầu đám du thử du thực Luân Đôn…

Vậy vì cớ gì mà Rebus bỗng nhiên lại thương hại hắn?

“Ở nhà tôi có một chai rượu mạch nha ba mươi năm tuổi đấy.” Cafferty nói. “Ngoài ra còn có whisky Scotland, một chút thạch nam và bơ nấu chảy nữa…”

“Cho tao xuống ở đường Marchmont là được rồi,” Rebus nói.

“Thế còn chầu rượu thì sao?”

Thế nhưng Rebus lắc đầu. “Phải chào tạm biệt ma men mà, không nhớ sao?”

Cafferty khịt mũi, nhưng chẳng nói gì. Dẫu vậy Rebus thừa biết gã đàn ông lúc này đang muốn ông đổi ý. Muốn ông và hắn cùng ngồi uống, mặt đối mặt nhau trong cảnh màn đêm rón rén vây trùm lấy họ.

Tuy thế Cafferty không nằn nì. Nằn nì sẽ nghe như thể cầu xin.

Hắn sẽ không cầu xin.

Chưa đến lúc.

Rebus đã thình lình nhận ra chuyện mà Cafferty lo ngại chính là triển vọng mất thực quyền. Bạo chúa và chính trị gia đều e sợ cùng một thứ, bất kể bọn họ thuộc về tầng lớp cặn bã dưới này hay thế giới quyền lực trên kia. Sẽ đến một ngày không ai còn nghe theo bọn họ nữa, những mệnh lệnh bị phớt lờ, còn danh tiếng thì lụi tàn. Những thách thức mới, những địch thủ mới và cả những kẻ không từ bất cứ thủ đoạn lợi dụng nào. Cafferty có lẽ vẫn có đến hàng triệu bảng giấu sẵn đâu đó, nhưng cả một đoàn xe sang nhất cũng chẳng thay thế được địa vị và sự tôn kính.

Edinburgh chỉ là một thành phố nhỏ; quá dễ để một kẻ có thể xưng hùng xung bá trên toàn địa phận. Tench hay Cafferty? Cafferty hay Tench?

Rebus không thể ngừng tự hỏi liệu ông sẽ chọn ai trong hai cái tên ấy nếu như ông phải lựa chọn.

Thế giới quyền lực trên kia.

Tất thảy mọi người từ các nhà lãnh đạo hội nghị G8 cho đến Pennen và Steelforth. Tất thảy họ đều bị chi phối bởi khát vọng quyền lực. Một chuỗi quyết định ảnh hưởng đến từng con người trên hành tinh này. Rebus vẫn mải miết nghĩ về điều đó khi ông đứng nhìn chiếc xe hơi hiệu Bentley lăn bánh rời đi. Nhưng rồi ông bỗng nhác thấy một bóng người lờ mờ đứng ngay cạnh cửa ra vào tòa nhà. Ông nắm chặt nắm đấm và quay đi chỗ khác, phòng khi Jacko đem theo mấy tên trợ thủ. Nhưng không phải Jacko bước về phía ông, mà là Hackman.

“Chào buổi tối quý vị,” anh ta nói.

“Suýt chút nữa thì tôi đã nện cậu rồi,” Rebus đáp lời, thư giãn hai vai. “Làm thế nào mà cậu tìm ra tôi thế?”

“Chỉ mất vài cuộc điện thoại. Cảnh sát địa phương thật được việc. Dù vậy vẫn phải nói, tôi không nghĩ khu phố như thế này đúng kiểu của anh.”

“Vậy lẽ ra tôi phải sống ở đâu?”

“Đổi sang vùng cầu cảng ấy,” Hackman tuyên bố.

“Thật thế á?”

“Nơi có một cô nàng trẻ đẹp tóc vàng phục vụ bữa sáng cho anh vào cuối tuần.”

“Tôi chỉ gặp cô ta vào cuối tuần thôi, phải không?” Rebus chẳng thể nhịn cười.

“Anh cũng chỉ có chừng ấy thời gian cho cô ta còn gì. Tháo ống vui vẻ một chút rồi lại quay trở về với công việc hằng ngày.”

“Nói xong hết rồi nhỉ. Vẫn chưa thấy lý do vì sao cậu lại xuất hiện ở đây vào buổi tối thế này?”

“Mấy chi tiết nho nhỏ tôi mới nhớ ra được về Trevor Guest.”

“Và chúng sẽ thuộc về tôi sau một chầu rượu phải không?” Rebus phỏng đoán.

Hackman gật gù. “Nhưng phải kèm thêm cả mấy trò vui trên sàn nữa.”

“Trò vui trên sàn?”

“Những cô em xinh tươi ấy!”

“Chắc cậu đang đùa tôi…” Nhưng Rebus có thể thấy qua nét mặt Hackman rằng anh ta đang đề nghị rất, rất nghiêm túc.

Từ đường Marchmont, hai người vẫy taxi đi về phố Bread. Bác tài mỉm cười vào gương chiếu hậu: hai gã đàn ông trung niên có vẻ đã ngà ngà say rủ nhau thăm thú mấy tụ điểm ăn chơi nổi tiếng của thành phố.

“Kể tôi nghe đi,” Rebus nói.

“Gì?” Hackman hỏi lại.

“Thông tin về Trevor Guest ấy.”

Thế nhưng Hackman đã phẩy phẩy ngón tay. “Tôi mà kể với anh ngay từ bây giờ nhỡ đâu anh lại qua cầu rút ván thì sao?”

“Thề danh dự thì sao?” Rebus ướm hỏi. Đêm nay ông đã gặp đủ chuyện rồi; không đời nào ông lại dấn mình vào mấy câu lạc bộ khiêu vũ thoát y ngự trên đường Lothian. Ông sẽ moi tin, rồi bỏ lại Hackman bên lề đường sau khi đã chỉ cho anh ta đúng nơi cần đến.

“Anh biết không, ngày mai tất cả bọn hippie đều sẽ đi đấy,” tay hạ sĩ người Anh kể. “Trên những chuyến xe buýt tiến về Edinburgh ấy.”

“Còn cậu thì sao?”

Hackman nhún vai. “Thì tôi làm những gì người ta bảo tôi phải làm.”

“Ừm, tôi đang đề nghị cậu hãy nhả ra những gì cậu biết về tên Guest cơ mà.”

“Được rồi, được rồi,… miễn là anh hứa sẽ không đá đít tôi khi taxi dừng bánh.”

“Hứa trên danh dự người Scotland.”

Hackman ngả người về phía sau. “Trevor Guest rất dễ cáu tiết, gây thù chuốc oán với rất nhiều người. Đã từng đến Luân Đôn một lần, nhưng chẳng làm nên trò trống gì. Bị gái điếm lừa tiền thì phải… hình như từ đó về sau hắn không còn dính dáng gì đến mại dâm nữa. Anh nói hắn bị đưa lên trang web nào đó phải không?”

“Canh chừng Ác thú.”

“Có biết ai đưa thông tin của hắn lên đó không?”

“Họ đăng nặc danh mà.”

“Nhưng hoạt động của Trev chủ yếu là trộm cắp… một tên trộm suốt ngày lên cơn - chính thế mà hắn phải vào tù.”

“Thì sao?”

“Vậy thì ai là kẻ đã đem hắn tung lên trang thông tin trực tuyến - và tại sao?”

“Cậu nói tôi nghe xem.”

Hackman lại nhún vai, anh ta nắm chặt lấy tay nắm trên cửa xe khi chiếc taxi đột ngột rẽ sang bên. “Còn việc này nữa,” anh ta vừa nói vừa quan sát Rebus để biết chắc ông vẫn đang tập trung vào câu chuyện. “Người ta kháo nhau rằng trong chuyến đi tới Luân Đôn Trev mang theo một bịch chất cấm - thậm chí có thể là hàng độc cơ đấy.”

“Hắn ta nghiện à?”

“Thỉnh thoảng mới dùng thôi. Tôi không nghĩ hắn chích… cho đến cái đêm hắn chết.”

“Hắn có cướp của kẻ nào không?”

“Có thể lắm. Thấy không… Tôi đang tự hỏi liệu có mối liên hệ nào anh chưa nắm được không.”

“Mối liên hệ nào?”

“Mấy tên bất lương quèn ấy mà, một là chúng cố làm những việc vượt ngoài sức mình, hai là chúng chọn nhầm đối tượng để giở trò.”

Rebus trở nên trầm ngâm. “Nạn nhân người Edinburgh làm việc dưới trướng tên anh chị khét tiếng ở chỗ chúng tôi.”

Hackman vỗ hai bàn tay vào nhau. “Đấy! Tôi đã bảo mà.”

“Tôi cho rằng Eddie Isley có thể đã…” Nói đến đây ông đột nhiên ngừng lời, vẻ hoài nghi. Chiếc taxi đang từ từ dừng bánh, bác tài cho hai hành khách biết họ phải trả năm bảng Anh. Rebus nhận ra ông đang đứng ngay trước quán Nook (tức Chốn Tịch Yên), một trong những quán bar thoát y đứng đắn hơn cả trong thành phố. Hackman nhảy ra khỏi xe và đang khom mình gửi tiền qua cửa bên hành khách - hành động rành rành chứng tỏ anh ta chỉ là du khách: dân địa phương luôn thanh toán từ lúc còn ngồi trên ghế sau. Rebus đắn đo không biết nên ngồi luôn trong xe hay nên ra ngoài và bảo với Hackman rằng giờ thì anh ta sắp sửa có một đêm ra trò rồi đấy.

Cửa xe vẫn mở và tay hạ sĩ người Anh đang nôn nóng giục giã.

Rebus đành ra khỏi xe - đúng lúc ấy cánh cửa quán Chốn Tịch Yên bật mở, một người đàn ông loạng choạng bước ra từ quán bar tối lờ mờ. Theo liền phía sau người này là hai gã gác cửa.

“Các anh nghe này, tôi không chạm vào cô ta!” người đàn ông phản kháng. Anh ta cao to, diện đồ lịch sự và có nước da ngăm ngăm. Dường như Rebus đã trông thấy bộ trang phục màu xanh da trời này ở đâu đó rồi…

“Đồ dối trá chết tiệt!” một trong hai gã gác cửa trỏ ngón tay vào mặt vị khách và hét lên.

“Cô ta lấy trộm của tôi,” bộ trang phục ra sức phản kháng. “Tay cô ta đang sờ soạng để móc ví trong túi áo tôi ra. Tôi ngăn lại thì cô ta kêu toáng lên.”

“Lại còn đặt điều bậy bạ nữa!” gã gác cửa nhổ toẹt một bãi.

Hackman huých cùi chỏ vào hông Rebus. “John ơi, anh rõ là chẳng biết nổi một vài hắc điếm có tiếng.” Thế nhưng anh ta dường như chẳng bớt vui sướng mảy nào. Gã gác cửa thứ hai đang thông báo tình hình qua chiếc micro cài trên cổ tay.

“Cô ta đã cố móc ví của tôi,” bộ trang phục vẫn tiếp tục cự cãi.

“Thế tức là cô ả chưa lấy cắp được, đúng không?”

“Thì thế nhưng cô ta gần như đã…”

“Cô ả có ăn cắp của mày không? Một phút trước mày vừa dứt lời nói chắc như đinh đóng cột là có cơ mà. Tao có người làm chứng đấy nhé.” Gã gác cổng hất cằm về phía Rebus và Hackman. Vị khách quay đầu lại và nhận ra Rebus ngay tức thì.

“Này anh bạn, anh có thấy cái tình cảnh khốn khổ của tôi không?”

“Cũng có,” Rebus buộc phải lên tiếng. Bộ trang phục liền tiến tới bắt tay ông.

“Chúng ta đã gặp nhau ở khách sạn, nhỉ? Trong bữa tiệc trưa mà ông bạn quý hóa Richard Pennen của tôi chiêu đãi ấy.”

“Tôi không dự tiệc trưa,” Rebus chỉnh lại. “Chúng ta có trò chuyện một lát lúc đứng ở hành lang.”

“John này, anh cũng lượn lờ ác đấy chứ,” Hackman cười khúc khích và lại đưa tay thúc vào hông Rebus.

“Đây là tình huống nghiêm trọng và đáng tiếc nhất,” bộ trang phục nói tiếp. “Tôi thấy khát và bước vào chỗ này, mà trông từ ngoài tôi cứ tưởng là một tiệm giải khát…”

Cả hai gã gác cổng đều khịt mũi. “Phải rồi,” gã điên tiết hơn nói, “sau khi bọn này cho biết phải đóng phí vào cửa…”

Ngay đến Hackman cũng không thể nín cười trước lời mỉa mai này. Nhưng anh ta im bặt ngay tức thì khi thấy cánh cửa quán rượu mở ra lần nữa. Lần này hiện ra một người phụ nữ. Rõ ràng là một vũ công, trên người cô ta diện độc chiếc áo lót, quần lót dây và giày cao gót. Tóc cô ta vấn thành búi trên đỉnh đầu và bôi trát quá nhiều son phấn.

“Bảo là tôi ăn cắp của hắn, phải không?” cô ta rống lên. Hackman trố mắt nhìn chằm chằm như thể vừa tìm được chỗ ngồi sát võ đài đẹp nhất đời.

“Bọn tôi đang xử lý rồi,” gã gác cổng vẻ mặt hằm hè đáp, nhìn trừng trừng cô ả vừa mới cất lời kết tội.

“Hắn còn nợ tôi năm mươi bảng cho điệu múa nữa cơ đấy!” người phụ nữ the thé hét lên. Cô ta chìa một tay ra, sẵn sàng nhận lấy khoản thù lao. “Thế rồi hắn bắt đầu sờ soạng tôi! Như thế rõ ràng là không đúng nội quy…”

Một xe tuần tra của cảnh sát từ đâu trờ tới, những khuôn mặt trong xe ngó ra ngoài. Rebus thấy đèn hậu nháy sáng và ông biết chiếc xe chuẩn bị quay đầu.

“Tôi là một nhà ngoại giao,” người đàn ông tuyên bố, “tôi có quyền được bảo vệ trước những cáo buộc không đúng sự thực.”

“Bắt đầu lôi cuốn từ điển nuốt trong bụng ra rồi đấy,” Hackman nhận định và cười thầm.

“Quyền miễn trừ tố tụng,” người đàn ông tiếp tục, “với tư cách là thành viên đoàn đại biểu quốc gia Kenya…”

Chiếc xe tuần tra dừng bánh, hai viên cảnh sát từ trong xe vừa bước ra, vừa đưa tay chỉnh lại mũ trên đầu.

“Hình như ở đây có rắc rối hả?” viên cảnh sát cầm lái hỏi.

“Dạ, chỉ là đang hộ tống khách quý ra về thôi mà các anh,” gã gác cửa bỗng chốc trở nên nhã nhặn.

“Tôi bị tống ra đấy chứ,” vị khách người Kenya cự lại. “Và thậm chí suýt thì bị cướp ví nữa!”

“Xin ông cứ bình tĩnh. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.” Viên cảnh sát quay sang nhìn Rebus và nhận thấy ông đang ra hiệu bằng ánh mắt.

Rebus rút thẻ ngành giơ ra trước mặt viên cảnh sát.

“Tôi muốn đưa hai người này về Sở Cảnh sát gần nhất,” Rebus ra lệnh.

“Đâu cần phải thế chứ,” gã gác cổng bắt đầu phản đối.

“Anh bạn cũng muốn đi cùng với họ à?” Rebus hỏi vặn lại khiến hắn ta phải im miệng.

“Sở Cảnh sát gần nhất nào?” viên cảnh sát hỏi và ngay lập tức nhận được từ Rebus cái nhìn chằm chằm.

“Cậu từ đâu đến?”

“Thành phố Hull.”

Rebus bực tức quát một tiếng: “Sở Tây Luân Đôn.” Rồi ông nói tiếp: “Ở chỗ lâu đài Torphichen ấy.”

Viên cảnh sát gật đầu. “Gần nhà ga Haymarket, hửm?”

“Chính nó,” Rebus xác nhận.

“Tôi có đặc quyền miễn trừ ngoại giao,” vị khách người Kenya gằn giọng. Rebus quay sang phía anh ta.

“Quy trình cần thiết thôi,” ông giải thích, cố tìm từ kéo dài câu ra để trấn an người đàn ông.

“Các anh có cần tôi đâu,” người phụ nữ vừa nói vừa chỉ tay vào bộ ngực đồ sộ của cô ta. Rebus chẳng dám nhìn sang Hackman, sợ phải chứng kiến khuôn mặt chảy dãi của anh ta.

“E rằng có đấy,” Rebus nói với cô ả rồi ra hiệu cho hai cảnh sát viên thực hiện nhiệm vụ. Cả vị khách lẫn cô vũ công được dẫn tới tận chỗ xe tuần tra.

“Một người ngồi đằng trước, người kia ra phía sau,” viên cảnh sát lái xe bảo người đồng nghiệp. Cô nàng vũ công đưa mắt nhìn Rebus khi bước ngang qua mặt ông, đôi giày cao gót của cô ta liên tục phát ra những tiếng lạch cạch.

“Gượm đã,” ông nói và cởi áo khoác quàng lên vai cô vũ công. Rồi ông quay sang nói với Hackman: “Tôi phải lo vụ này đã.”

“Tận dụng thời cơ chứ gì?” tay hạ sĩ người Anh tặng cho ông một cái liếc mắt đầy hàm ý.

“Không muốn xung đột ngoại giao thôi,” Rebus sửa lại. “Cậu sẽ ổn chứ?”

“Chưa bao giờ ổn hơn lúc này,” Hackman vừa khẳng định vừa vỗ tay lên lưng Rebus. “Tôi chắc rằng mấy anh bạn ở đây” - anh ta cố ý gióng giả để chắc chắn hai gã gác cổng đều nghe được - “sẽ đồng ý miễn phí vào cửa cho một người giữ luật pháp thôi.”

“Còn điều này nữa, anh chàng háu gái ạ,” Rebus dặn dò.

“Gì vậy?”

“Nhớ đừng để tay chân lạc chỗ đấy…”

Phòng Điều tra Tội phạm vắng tanh, cả Reynolds Bí Tỉ lẫn Shug Davinson đều không thấy bóng dáng đâu. Quả là thuận tiện để thu xếp hai phòng thẩm vấn riêng biệt. Cũng tiện sắp xếp cho hai viên cảnh sát làm việc ngoài giờ nhiệm vụ trông trẻ.

“Thật vui vì có việc để làm,” một trong hai cảnh sát nói.

Trước tiên là cô vũ công. Rebus mang cho cô ta chút nước trà đựng trong chén nhựa. “Tôi thậm chí còn nhớ cô thích món đồ uống này tới chừng nào cơ mà,” ông nói với cô ta. Molly Clark khoanh tay ngồi đó, vẫn chỉ khoác chiếc áo của Rebus. Cô không ngừng nhịp chân trên sàn, mặt mày nhăn nhó.

“Lẽ ra anh nên để tôi thay đồ đã,” cô nàng vừa phàn nàn vừa khịt mũi.

“Sợ bị cảm lạnh à? Đừng lo, năm phút nữa sẽ có xe chở cô về.”

Cô nàng nhìn Rebus với vẻ ngạc nhiên, phấn kohl đen viền quanh đôi mắt còn gò má thì đánh phấn hồng. “Anh không buộc tội tôi sao?”

“Tội gì chứ? Tin tôi đi, anh bạn của chúng ta đời nào lại muốn đeo đuổi vụ này.”

“Chính tôi mới là người phải kiện hắn ta chứ!”

“Molly này, cô nói sao cũng được.” Rebus mời cô một điếu thuốc.

“Ở đây có biển cấm hút thuốc mà,” cô nhắc nhở.

“Phải rồi,” ông đồng tình nhưng vẫn cứ rút bật lửa ra.

Cô chần chừ trong giây lát. “Thôi được rồi…” Cô nhận lấy điếu thuốc và nhoài người ra phía trước để ông có thể châm lửa giùm. Ông biết mùi nước hoa của cô nàng sẽ bám trên chiếc áo khoác của ông dễ có đến hàng tuần lễ. Cô rít thuốc và nín thở giữ hơi thuốc thật lâu.

“Khi chúng tôi tới gặp hai người hôm Chủ nhật,” Rebus khởi đầu cuộc trò chuyện, “Eric không đề cập đến chuyện anh ấy và cô đã gặp nhau thế nào. Giờ thì tôi có thể đoán được rồi.”

“Hoan hô!” Cô vừa đáp lời vừa lơ đãng quan sát đầu điếu thuốc đang cháy. Đến lúc thấy người cô nàng hơi đung đưa Rebus mới để ý rằng nãy giờ cô nàng cứ liên tục nhún lên nhún xuống một bên chân.

“Cậu ấy biết cô làm gì để kiếm sống chứ?” Rebus hỏi.

“Việc ấy liên quan đến anh à?”

“Cũng không hẳn.”

“Ừ thì…” Cô lại rít một hơi thuốc như thể đang hấp thụ chất dinh dưỡng từ điếu thuốc. Khói thuốc bay lượn lởn vởn phả vào mặt Rebus. “Giữa Eric và tôi chẳng có bí mật nào hết.”

“Thế là tốt rồi.”

Mãi rồi cô mới chịu nhìn thẳng vào mặt Rebus. “Hắn ta cố ý sờ soạng tôi. Chỉ đến lúc ấy tôi mới chộp lấy ví của hắn…” Cô khịt khịt. “Văn hóa khác nhau nhưng cùng một giuộc đê tiện.” Cô dịu đi chút ít. “Chính thế nên Eric mới thực sự quan trọng đối với tôi.”

Rebus gật đầu tỏ ý ông hiểu những lời tâm sự của cô. “Anh chàng Kenya của chúng ta mới là người gặp rắc rối chứ không phải cô,” ông trấn an cô.

“Thật ư?” Nụ cười rộng nở ra trên đôi môi cô, giống như lúc cô tươi cười với hai vị khách tới thăm nhà hôm Chủ nhật. Trong thoáng chốc cả căn phòng ảm đạm dường như tươi sáng hẳn lên.

“Eric thật là một anh chàng may mắn.”

“Anh quả là may mắn đấy,” mười phút sau, trong phòng thẩm vấn số 2, Rebus bảo với nhà ngoại giao người Kenya lúc bắt đầu vào việc. Chủ quán Chốn Tịch Yên đã điều xe tới đón Molly - thực ra ngoài việc cần một chiếc xe, cô còn cần cả áo quần nữa. Cô hứa sẽ gửi lại áo khoác của Rebus ở bàn tiếp đón của Sở Cảnh sát.

“Tôi là Joseph Kamweze và tôi có quyền miễn trừ ngoại giao.”

“Anh Joseph, anh không ngại cho tôi kiểm tra hộ chiếu đâu nhỉ.” Rebus nói rồi đưa tay ra. “Nếu anh thực sự là nhà ngoại giao thì hộ chiếu sẽ ghi như vậy.”

“Tôi không mang hộ chiếu theo mình.”

“Hiện giờ anh đang ở đâu?”

“Khách sạn Balmoral.”

“Thật là thú vị. Có phải chi phí ăn ở do Tập đoàn Pennen thanh toán không?”

“Ông Richard Pennen là một người bạn tốt của đất nước chúng tôi.”

Rebus tựa người vào lưng ghế. “Sao lại thế được?”

“Liên quan đến lĩnh vực thương mại và nhân đạo.”

“Ông ta chuyên gắn vi mạch xử lý vào vũ khí đấy.”

“Tôi không thấy có liên hệ gì cả.”

“Anh Joseph, anh đang làm gì ở thành phố Edinburgh này vậy?”

“Tôi thực hiện nhiệm vụ thương mại quốc gia.”

“Thế ra cái nhiệm vụ ấy yêu cầu anh phải có mặt ở một quán như Chốn Tịch Yên trong đêm nay?”

“Tôi bị khát nước, thưa thanh tra.”

“Và có lẽ còn bị kích thích một chút nữa chứ?”

“Tôi không rõ ông đang cố nói bóng gió điều gì. Tôi đã nói là tôi có quyền miễn…”

“Còn tôi thì không thể mừng cho anh hơn được… Hãy cho tôi biết, anh có quen chính khách người Anh tên là Ben Webster không?”

Kamweze gật đầu. “Tôi gặp anh ta một lần ở Nairobi, tại hội nghị Khối thịnh vượng chung.”

“Chuyến công cán này anh chưa gặp anh ta à?”

“Tôi còn chẳng kịp có cơ hội trò chuyện với anh ta vào buổi tối anh ta tận mạng.”

Rebus lập tức nhìn chằm chằm vào người đối diện. “Anh cũng có mặt ở lâu đài à?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Anh đã nhìn thấy Webster ở đó?”

Người đàn ông Kenya gật đầu. “Lúc ấy tôi thấy không nhất thiết phải nói chuyện ngay với anh ta, vì nghĩ chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau khi dự tiệc trưa tại khách sạn Prestonfield.” Gương mặt người đàn ông xịu xuống. “Nhưng rồi tấn thảm kịch xảy ra ngay trước mắt chúng tôi.”

Rebus trở nên hết sức hồi hộp. “Anh nói vậy nghĩa là sao?”

“Xin đừng hiểu lầm. Tôi chỉ nói rằng việc anh ta bị ngã xuống chính là một mất mát to lớn đối với cộng đồng quốc tế.”

“Anh không trông thấy điều gì đã xảy ra à?”

“Không ai chứng kiến cả. Nhưng biết đâu hệ thống máy quay lại có ích.”

“Hệ thống giám sát an ninh CCTV ư?” Rebus cảm thấy như vừa bị một cú thoi mạnh vào đầu. Lâu đài Edinburgh là cơ quan quân đội đầu não - hiển nhiên ở đó phải bố trí hệ thống giám sát an ninh CCTV rồi.

“Chúng tôi được tham quan phòng chỉ huy. Những kỹ thuật tân tiến thực sự rất ấn tượng, thế nhưng khủng bố vẫn là mối đe dọa hằng ngày, phải không?”

Rebus không trả lời trong chốc lát.

“Mọi người nói gì về sự việc?” rốt cuộc ông lên tiếng.

“Tôi không chắc là tôi hiểu ý ông…” Kamweze nhíu mày.

“Các phái đoàn khác ấy - khi tôi gặp anh ở hội quốc liên tại khách sạn Prestonfield - có lời đồn nào xoay quanh nghị sĩ Webster không?”

Người đàn ông Kenya lắc đầu.

“Hãy nói tôi nghe, có phải ai cũng có cảm tình với Richard Pennen như anh không?”

“Một lần nữa, thưa thanh tra, tôi không nghĩ rằng tôi…” Kamweze đột nhiên ngừng lời và vội vàng đứng phắt dậy đến nỗi làm đổ cả chiếc ghế sau lưng anh ta. “Bây giờ tôi cần phải rời khỏi đây.”

“Điều gì đó cần che giấu chăng, anh Joseph?”

“Tôi có cảm tưởng mình bị đưa tới đây do những nguyên cớ sai lầm.”

“Chúng ta có thể trở lại với câu chuyện thực - bắt đầu thảo luận về phái đoàn một thành viên của anh và chuyến khảo sát thực tế đến một trong những hộp đêm thoát y của Edinburgh vậy nhé?” Rebus nhoài người về phía trước, hai tay ông thoải mái đặt trên mặt bàn. “Anh Joseph này, những chốn ấy cũng được bố trí hệ thống CCTV đấy. Kiểu gì anh cũng sẽ hiện trên băng ghi hình.”

“Quyền miễn trừ…”

“Tôi có đề cập đến việc buộc tội anh gì đâu nhỉ. Tôi đang nói đến người thân của anh ở quê nhà. Xem nào, tôi nghĩ gia đình anh ở Nairobi… cha và mẹ anh, biết đâu anh còn có cả vợ con rồi?”

“Tôi muốn rời khỏi đây ngay lập tức!” Kamweze đập mạnh nắm tay xuống bàn.

“Dễ thôi,” Rebus đáp lời và giơ hai tay lên. “Tôi cứ ngỡ chúng ta đang vui vẻ với cuộc trao đổi nho nhỏ này…”

“Thanh tra, ông muốn xung đột ngoại giao xảy ra phải không?”

“Tôi không chắc”, Rebus làm như đang cân nhắc về ý kiến mà chính khách người Kenya vừa đưa ra. “Anh thì sao?”

“Tôi cảm thấy bị xúc phạm!” Anh ta đấm mạnh xuống bàn một lần nữa rồi tiến thẳng ra cửa. Rebus chẳng làm gì để ngăn anh ta lại. Thay vào đó, ông châm một điếu xì gà và vắt tréo chân đặt lên bàn. Ông duỗi thẳng lưng ra và ngước mắt nhìn lên trần nhà. Hiển nhiên là Steelforth chưa từng đả động tới hệ thống giám sát an ninh CCTV và Rebus biết rằng ông sẽ mất khối thời gian để thuyết phục một ai đó chuyển cho ông chỗ băng ghi hình. Những cuốn phim ấy thuộc sở hữu của đơn vị đồn trú, đồng thời cũng được lưu trữ ngay tại đơn vị đồn trú - hoàn toàn vượt ngoài quyền hạn của Rebus.

Nhưng điều đó sao có thể ngăn cản ông chứ…

Một phút trôi qua trước khi có tiếng gõ cửa và một viên cảnh sát xuất hiện sau cánh cửa.

“Anh bạn châu Phi của chúng ta muốn được xe hơi đưa về khách sạn Balmoral.”

“Cứ bảo rằng đi bộ sẽ giúp anh ta thoải mái hơn,” Rebus ra lệnh. “Và cảnh báo anh ta cẩn thận không lại khát nước lần nữa đấy.”

“Thưa ngài?” viên cảnh sát ngỡ rằng anh ta vừa nghe nhầm.

“Cứ nói như thế.”

“Vâng, thưa ngài. À, còn một việc nữa…”

“Gì vậy?”

“Ở đây cấm hút thuốc.”

Rebus quay đầu lại và ra hiệu cho viên cảnh sát trẻ tuổi ra ngoài. Ông chờ cho cánh cửa khép lại rồi lần tay vào túi lấy điện thoại di động. Ông bấm máy và đợi đường dây kết nối.

“Mairie à?” ông nói. “Vừa thu được vài thông tin có thể sẽ hữu ích cho cô đây…”

Chú Thích:

[*] Một công ty chuyên về tìm kiếm và thu thập các thông tin liên quan đến đầu tư và kinh doanh.

[*] Đơn vị đo lường ở Anh, bằng 0,58 lít

[*] Trong nguyên bản tiếng Anh là TC, phát âm hai chữ cái này nghe sẽ giống như từ “excess” - nghĩa là tăng cường.

[*] Dịch sang tiếng Việt là “chôn giấu niềm đau”, do cái tên tương đối ủy mị nên Rebus phỏng đoán người sử dụng tên đăng nhập này để truy cập vào trang web là một phụ nữ.

[*] Đây là những người theo tư tưởng chính trị và kinh tế của Leon Trostky, nhất là nguyên lý về cuộc Cách mạng Xã hội Chủ nghĩa trên toàn thế giới.

[*] Lâu đài Pollock là nơi ở của các sinh viên tại đại học Edinburgh, lâu đài này nằm dưới chân đỉnh Arthur’s Sear ở Edinburgh, Scotland.

[*] Geordie: người vùng Tyneside, đông bắc nước Anh

[*] Trong nguyên tác sử dụng từ Choggum, vốn là một tiếng lóng để chỉ Hội nghị Các nhà Lãnh đạo Khối thịnh vượng Anh.

[*] Ê-cốt là tiếng lóng để chỉ dân Scotland