PHẦN THỨ BA (16) Không Có Lửa-Làm Sao Có KhóiThứ Tư ngày 6 tháng Bảy
Hầu hết các nhà lãnh đạo G8 đều đáp máy bay xuống sân bay Prestwick nằm ở phía tây nam của Glasgow. Tổng cộng có khoảng gần một trăm năm mươi chiếc máy bay sẽ hạ cánh chỉ tính riêng trong ngày hôm nay. Các nhà lãnh đạo cùng phu nhân hoặc phu quân và những nhân viên thân cận nhất sẽ di chuyển tới Gleneagles bằng máy bay trực thăng, trong khi hàng đoàn xe được bố trí sẵn tài xế sẽ đưa những thành viên còn lại của đoàn đại biểu tới địa điểm tập hợp cuối cùng. Chú cảnh khuyển của tổng thống George Bush cũng có xe chở riêng. Hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ năm mươi chín của Bush. Jack McConnel, bộ trưởng thứ nhất[*], đích thân ra tận đường băng để đón chào các nhà lãnh đạo trên khắp thế giới. Không có bất kỳ cuộc biểu tình phản đối hay náo loạn nào trong tầm mắt.
Không phải tại phi trường Prestwick này.
Trong khi ở Stirling, bản tin thời sự buổi sáng đang phát đi cảnh đám đông phản kháng đang nhắm vào hàng loạt xe hơi và xe tải, đập phá các cửa kính của tiệm đồ ăn nhanh Burger King, gây ách tắc tuyến đường A9, và tấn công những trạm xăng. Ở Edinburgh, người biểu tình cũng làm cho giao thông trên đường Queensferry bị đình trệ. Đường Lothian dàn hàng toàn xe cảnh sát, kèm theo một dọc những sĩ quan mặc cảnh phục làm nhiệm vụ bảo vệ khách sạn Sheraton cùng hàng trăm đại biểu đang ở bên trong. Cảnh sát viên cưỡi ngựa diễu hành suốt những con phố thường kẹt cứng trong giờ cao điểm buổi sáng, nhưng hôm nay tuyệt nhiên vắng bóng các phương tiện giao thông. Những chiếc xe buýt nối đuôi nhau xếp hàng dọc chiều dài cung điện Waterloo, sẵn sàng chuyển đoàn người diễu hành tiến về miền Bắc tới Auchterarder. Vậy nhưng trước những tín hiệu nhập nhằng, không ai dám chắc liệu lộ trình chính thức đã được thống nhất hay chưa. Kế hoạch diễu hành cứ chốc lại hoãn, chốc lại thực hiện, rồi lại trì hoãn. Phía cảnh sát đã ra lệnh cho các tài xế xe buýt không được di chuyển, cho đến khi có thể xác thực tình hình bằng cách này hay cách khác.
Trời đang mưa; nom như buổi concert ‘Đòn cuối’ sẽ thất bại thảm hại. Lúc này các nhạc sĩ cùng những ngôi sao trong làng giải trí đã có mặt tại sân vận động Murrayfield, tất bật kiểm tra lại âm thanh và diễn tập. Bob Geldof đã có mặt tại khách sạn Balmoral nhưng đang chuẩn bị lên đường đến Gleneagles cùng với người bạn đồng hành Bono. Ấy là trong trường hợp họ vượt qua được biển người biểu tình ngoài kia. Nữ hoàng Anh cũng đang trên đường hướng về phía bắc của thành phố, chủ trì bữa tiệc tổ chức tối chào đón tất cả các đại biểu.
Đội ngũ phóng viên thời sự thở không ra hơi, cứ thế nốc hàng bình cà phê cho tỉnh. Sau một đêm buộc phải ngủ trên xe hơi, Siobhan ghé tiệm bánh địa phương mua một tách cà phê loãng. Khách khứa trong quán rất đỗi quan tâm tới những sự kiện đang diễn ra trên màn hình vô tuyến gắn trên bức tường phía sau quầy thu ngân.
“Làng Bannockburn kìa,” một cô gái nói. “Còn kia là vườn hoa Springkerse. Bọn họ có mặt ở khắp mọi nơi!”
“Tránh voi chẳng xấu mặt nào,” một khách hàng khác, chắc là bạn của cô nàng, lên tiếng, chỉ có vài tiếng cười đáp lấy lệ. Những kẻ phản kháng đã rời khu Trại Đường chân trời từ lúc hai giờ sáng, khi mà toàn thể lực lượng cảnh sát hãy còn say giấc nồng.
“Chẳng thể nào hiểu nổi vì sao đám chính khách dấm dớ ấy lại có thể nói với chúng ta là hội nghị này sẽ mang đến những điều tốt đẹp cho Scotland,” người đàn ông trong bộ áo liền quần của thợ sơn lẩm bẩm, trong lúc chờ món bánh mì kẹp thịt muối được dọn ra. “Hôm nay tôi có việc ở Dunblane và Crieff. Có Chúa mới biết được tôi phải làm thế nào mới tới được đó…”
Nhờ có hệ thống sưởi bên trong xe hơi, Siobhan cảm thấy ấm lên ngay khi cô vừa chui vào xe mặc dù xương sống vẫn còn kêu răng rắc và cổ thì đang căng cứng vì mỏi. Cô buộc phải nán lại Stirling bởi dẫu có trở về nhà thì đằng nào cô cũng sẽ quay lại đây vào buổi sáng, vẫn với chừng ấy những kể lể dông dài về sự an toàn - thậm chí có khi còn ngán ngẩm hơn. Cô nuốt hai viên aspirin rồi lái xe tiến về trục đường A9. Cô chưa tiến được bao xa thì ánh sáng nhấp nháy phát ra từ đèn hậu của chiếc xe phía trước cho biết cả hai làn đường đều đã tắc nghẽn. Tài xế lần lượt ra khỏi xe để la lối đám đàn ông và phụ nữ vận trang phục như những chú hề đang nằm chềnh ềnh ngay giữa đường, nhiều kẻ còn nối nhau nằm dọc theo dải phân cách giữa hai làn đường. Cảnh sát đang rượt đuổi những kẻ ăn vận sặc sỡ sang những cánh đồng liền kề đó. Siobhan quyết định đỗ xe ngay bên đường và đi bộ lên phía đầu đoàn xe, đến nơi cô xuất trình thẻ ngành cho viên cảnh sát chịu trách nhiệm.
“Tôi cần đến Auchterarder,” cô bảo anh ta. Anh cảnh sát liền vẫy chiếc dùi cui ngắn màu đen về phía một chiếc xe mô tô của cảnh sát.
“Nếu Archie có mũ bảo hiểm dự phòng thì cậu ấy có thể đưa cô tới nơi trong chốc lát thôi.”
Archie lấy ra chiếc mũ bảo hiểm quý giá. “Tôi phải nhắc là dù ngồi đằng sau nhưng cô vẫn sẽ lạnh thấu xương đấy nhé,” Archie báo trước.
“Vậy tôi nên ngồi xích gần vào người lái xe rồi nhỉ?”
Nhưng khi xe đã băng băng trên đường, Siobhan đã nhận ra nếu chỉ xích gần thôi thì vẫn chưa là đủ. Siobhan phải ôm cứng lấy nam đồng nghiệp. Bộ phận tai nghe cài bên trong mũ bảo hiểm cho phép cô theo dõi những thông báo về Chiến dịch Sorbus. Khoảng năm nghìn người biểu tình trên đường tiến về Auchterarder đang sắp sửa diễu hành ngang qua cổng khách sạn. Vô ích thôi, Siobhan thừa biết: còn cả trăm mét mới vào tới tòa nhà chính, tiếng hô khẩu hiệu của họ cũng chỉ bay theo gió trời mà thôi. Bên trong Gleneagles, các nhân vật quyền cao chức trọng sẽ chẳng hề có khái niệm gì về cuộc biểu tình, cũng như làn sóng bất đồng đang ngày càng lan rộng. Những người biểu tình đang ùn ùn kéo về từ khắp mọi nơi trên đất nước, song lực lượng cảnh sát ở bên kia hàng rào an ninh cũng đã được chuẩn bị kỹ càng. Trên đường rời Stirling, Siobhan để ý thấy dòng chữ cách điệu phun lên tường theo lối nửa vẽ nửa viết: Mười Nghìn Pharaon, Sáu Triệu Kẻ Nô Lệ. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa thôi nghĩ ngợi xem rốt cuộc ai vào với bên nào…
Archie đột ngột đạp phanh, và hẩy hẩy cô về phía trước để cô có thể quan sát qua vai anh ta cảnh tượng đang diễn ra.
Những là khiên chống bạo động, cảnh khuyển và cảnh sát cưỡi ngựa.
Một chiếc trực thăng Si-núc hai động cơ đang bay là là xé gió ngay trên đầu.
Lửa đang liếm dần quốc kỳ Mỹ.
Một nhóm biểu tình ngồi thậm chí còn dàn hàng choán hết bề ngang của một làn xe. Tranh thủ lúc cảnh sát bắt đầu ra tay can thiệp, Archie nhấn ga phóng xe thẳng vào khoảng trống và lách qua. Nếu những đốt ngón tay không cứng ngơ cứng ngắc và tê cóng đi vì lạnh, chắc hẳn Siobhan đã nới lỏng vòng tay ôm mà dành tặng người đồng nghiệp một cái vỗ vai khen tặng. Thiết bị nghe cài trong mũ bảo hiểm đang cho biết nhà ga Stirling sẽ sớm mở cửa trở lại, tuy nhiên có thể những người vô chính phủ sẽ lợi dụng tuyến đường này để đi tắt tới Gleneagles. Siobhan nhớ là khách sạn đã luôn tự hào họ có hệ thống nhà ga riêng, cô tự hỏi rồi hôm nay có ai sử dụng đến nó hay không. Cũng có cả tin tức khả quan từ Edinburgh, vì trận mưa xối xả thực sự đã làm nhụt nhuệ khí của những kẻ biểu tình ít nhiều.
Archie ngoái lại nói với Siobhan: “Thời tiết Scotland hay thật! Chúng ta biết phải làm gì nếu không có trận mưa này chứ?”
Cây cầu Forth Road vẫn được vận hành với mức “đình trệ lưu thông tối thiểu” và những chỗ tê liệt lúc trước trên phố Quality cũng như đường Corstophine đều đã dần dần được giải tỏa. Archie giảm tốc độ để vượt qua một đám đông tắc nghẽn khác, Siobhan bèn tận dụng cơ hội lau những hạt mưa phùn đọng trên tấm kính che mặt của mũ bảo hiểm. Khi Archie bật xi nhan xin rẽ khỏi tuyến đường hai chiều, có một chiếc trực thăng khác nhỏ hơn chiếc ban nãy hình như đang định bám theo. Archie dừng xe lại.
“Hết đường rồi,” anh ta thông báo. Tuy họ chưa tới đường biên ranh giới của thị trấn nhưng cô hiểu là Archie nói đúng. Phía trước mặt họ, ngay sau hàng rào cảnh sát là cả một biển cờ và biểu ngữ tung bay phấp phới. Cùng với đó là lời hát, tiếng huýt gió và cả những tiếng la ó om sòm.
Này Bush, Blair, CIA, hôm nay các người đã giết hao nhiêu đứa trẻ rồi? Chính là lời hát Siobhan nghe được ở lễ cầu siêu cho người đã khuất.
Này George Bush, chúng ta thừa hiểu ngươi, vì cha ngươi cũng là quân giết người. Ra đây là một câu hát mới…
Siobhan bước xuống khỏi yên xe, đưa trả mũ bảo hiểm và nói lời cảm ơn với Archie. Chàng cảnh sát trẻ nở nụ cười tươi rói đáp lại.
“Đâu phải có nhiều ngày thú vị như thế này chứ,” Archie hào hứng quay ngược đầu xe lại. Anh vẫy tay tạm biệt cô rồi phóng vụt đi. Siobhan cũng vẫy tay chào và nhận thấy những đầu ngón tay của cô đang dần có cảm giác trở lại. Một viên cảnh sát mặt đỏ phừng phừng từ đâu bỗng xuất hiện trước mặt cô. Cô cũng đã cầm sẵn thẻ ngành trong tay.
“Như thế chỉ chứng tỏ cô chẳng lấy gì làm khôn ngoan mà thôi,” nam cảnh sát nói oang oang. “Trông cô giống bọn chúng lắm,” anh ta xỉa tay chỉ về phía những người biểu tình. “Nhìn cô đứng sau rào chắn của chúng ta thế này, bọn chúng sẽ tưởng rằng chỗ này cũng thuộc về chúng đấy. Vậy một là cô tránh đi chỗ khác, hai là hãy đóng lệ bộ vào.”
“Anh bỏ sót rồi,” cô bảo, ”vẫn còn cách thứ ba đấy.” Cô mỉm cười đầy tự tin rồi bước lên len qua hai cảnh sát trong trang phục màu đen và cúi người luồn qua tấm khiên chống bạo động họ đang giơ về phía trước. Trong nháy mắt cô đã đứng ngay hàng trên cùng bên phía những người biểu tình. Người cảnh sát chứng kiến hành động liều lĩnh của cô với vẻ thất kinh hiện rõ trên nét mặt.
“Đưa phù hiệu ra đây!” một người biểu tình gọi với về phía hàng rào cảnh sát. Siobhan liền nhìn sang người cảnh sát đang đứng trước cô. Trang phục anh ta đang mặc trông như áo liền quần của dân lao động. Hai chữ ZH được sơn màu trắng trên chiếc mũ bảo hộ có kính che mặt. Siobhan cố nhớ lại xem có ai trong đội cảnh sát ở công viên phố Princes từng đeo thứ phù hiệu nào như thế này chưa. Vậy nhưng tất cả những gì cô nhớ được chỉ là hai chữ TC.
Nghĩa là lực lượng cảnh sát được huy động khi phải dùng đến bạo lực.
Mồ hôi chảy ròng ròng khắp khuôn mặt người cảnh sát nhưng anh ta vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Những mệnh lệnh chỉ dẫn cũng như khích lệ dành cho các chiến sĩ cảnh sát liên tiếp vang lên:
“Giữ vững đội hình!”
“Mọi người bình tĩnh.”
“Lùi lại!”
Hành động kiên quyết ở cả hai phe còn do yếu tố đã có bố trí lẫn thỏa thuận trước đó. Một trong những người biểu tình có vẻ vẫn chưa quá khích chợt nói to lên rằng cuộc diễu hành vốn dĩ đã được đồng ý chính thức, thế mà bây giờ phía cảnh sát lại đang cố tình vi phạm các thỏa thuận. Vậy nên, anh ta nói, anh ta không thể chịu trách nhiệm trước bất kỳ hậu quả nào có thể xảy ra. Suốt quá trình nói anh ta cứ khư khư giữ máy điện thoại cầm tay ngang tai, trong khi các phóng viên thời sự nghển cổ nhón chân và giơ cao máy quay phim để cố gắng ghi lại được khoảnh khắc kịch tính nào đó.
Siobhan bắt đầu đi giật lùi về phía sau rồi di chuyển dần sang một bên cho đến khi cô đứng ở ngoài rìa của đám đông. Từ góc nhìn bao quát này, cô có thể dõi mắt tìm kiếm bóng dáng Santal trong biển người. Đứng kế bên cô là một thiếu niên với hàm răng nham nhở và mái đầu cạo trọc lốc. Tiếng la hét chửi rủa tố cáo nó là dân địa phương. Có một lúc vạt áo khoác của nó bay phần phật, và Siobhan thoáng thấy có thứ gì đó giắt nơi cạp quần của nó.
Thứ gì đó trông không khác gì một con dao.
Nó đang giơ lăm lăm điện thoại cầm tay, quay những đoạn băng ghi hình ngắn rồi gửi cho đồng bọn. Siobhan nhìn xung quanh. Song cô không thể nào báo cho mấy viên cảnh sát gần đó biết. Nếu bọn họ xông vào bắt giữ thằng nhỏ, thì sẽ không thể tránh khỏi lộn xộn tức thì. Thế nên cô bèn luồn ra sau thằng nhỏ chờ thời cơ thích hợp. Ngay khi một bài hát vang lên và những cánh tay giơ lên không trung, cô tức thời chộp lấy cơ hội. Túm lấy cánh tay thằng nhỏ, quặt mạnh ra sau lưng rồi ấn về phía trước khiến nó mất thăng bằng ngã khuỵu gối. Cô dùng tay kia lần quanh lưng quần thằng nhỏ để rút con dao ra và đẩy thật mạnh cho nó ngã hẳn xuống. Thế rồi cô lanh lẹ lẩn vào đám đông phía sau, ném con dao sang chỗ mấy bụi cây bên kia bờ tường thấp. Hòa vào biển người, cô cũng đưa hai cánh tay lên cao và vỗ tay theo nhịp. Thằng nhỏ tức giận đến thâm tím mặt mày, nó cứ thế thúc khuỷu tay vào đám người đứng trước Siobhan hòng tìm kiếm kẻ đã tấn công mình.
Thế nhưng nó chẳng thể tìm được cô.
Suýt nữa thì Siobhan bật cười, nhưng cô biết rất có thể cuộc tìm kiếm của chính cô cũng sẽ vô vọng như của thằng nhỏ kia. Và ngay lúc này, cô lại đang đứng ngay giữa một cuộc biểu tình, một cuộc biểu tình có thể trở thành bạo loạn bất cứ lúc nào.
Thèm cà phê Latte ấm nóng chết đi được, cô thầm nghĩ.
Nhưng không đúng nơi, và hoàn toàn không đúng lúc nữa chứ…
Lúc này Mairie đang ngồi trong sảnh chờ của khách sạn Balmoral. Cánh cửa thang máy mở ra và cô thấy người đàn ông diện bộ đồ lụa màu xanh xuất hiện. Cô đứng lên, còn ông ta bước về phía cô, vừa chìa tay ra.
“Ngài Kamweze phải không ạ?”
Anh ta gật đầu xác nhận, cô liền giơ tay đón cái bắt tay của anh ta.
“Thật tốt vì anh đã nhận lời gặp mặt dù tôi chỉ báo trước có ít phút,” Mairie bắt đầu, cố gắng để không tỏ ra quá vồn vã. Cú điện thoại của cô chỉ thế này: một phóng viên mới vào nghề, thực lòng vinh hạnh được trò chuyện với một nhân vật có vai vế trong chính trường châu Phi… và liệu vị chính khách đáng kính ấy có thể dành ra năm phút đồng hồ để giúp cô hoàn thành phần tiểu sử sơ lược mà cô đang thực hiện hay không?
Màu mè hơn là không cần thiết: anh ta đã đang đứng trước mặt cô đây. Nhưng dù sao chăng nữa, cô cũng không muốn anh ta quay đầu bỏ chạy.
“Trà nhé?” anh ta ướm hỏi và dẫn lối tiến vào quán Palm của khách sạn.
“Bộ trang phục trông thật đẹp quá,” cô nhận xét khi người đàn ông kéo ghế cho cô. Mairie vừa ngồi xuống vừa vuốt phẳng phần váy bên dưới. Joseph Kamweze xem ra rất thích thú với cảnh tượng trước mặt.
“Cảm ơn cô,” anh ta đáp và lướt sang chiếc ghế dài ở phía đối diện Mairie.
“Ghế này được thiết kế riêng cho ngài ư?”
“Tôi mua ở Singapore, trên đường về nước sau chuyến công du tới Canberra. Thực sự thì cũng không đắt lắm đâu…” Anh ta ngả người về phía cô tỏ vẻ bí ẩn. “Nhưng chỉ hai chúng ta biết điều này thôi nhé.” Rồi anh ta cười ngoác miệng, rộng đến mức cô có thể thấy được chiếc răng bọc vàng ở tận phía sâu bên trong.
“Tôi muốn được cảm ơn ngài lần nữa vì đã đồng ý gặp tôi.” Marrie vừa nói vừa lấy bút và sổ ghi chép trong túi xách. Cô cũng lấy luôn chiếc máy ghi âm nhỏ ra và hỏi liệu anh ta có thấy phiền không.
“Còn tùy xem câu hỏi của cô,” anh ta đáp lời và lại nở một nụ cười toe toét nữa. Khi cô bồi bàn bước tới, anh ta gọi món đồ uống Lapsang Souchong cho cả mình và Mairie. Cô thực lòng rất ghét thứ đồ uống này nhưng đành phải ngậm miệng chấp nhận.
“Ngài phải để tôi mời đấy nhé,” Marrie nói. Nhưng anh ta gạt ngay lời đề nghị đi.
“Ai mời đâu thành vấn đề.”
Mairie nhướn mày ra vẻ đồng tình. Cô vẫn đang bận rộn điều chỉnh mấy món đồ để sử dụng cho buổi phỏng vấn của mình khi hỏi câu tiếp theo.
“Chuyến đi của ngài được công nghiệp Pennen tài trợ phải không?”
Nụ cười vụt tắt; và ánh mắt anh ta đanh lại. “Xin lỗi cô hỏi gì cơ?”
Mairie cố tỏ vẻ ngây thơ hết sức. “Tôi chỉ tò mò không biết ai chi trả chi phí ăn ở của ngài ở đây thôi.”
“Cô muốn gì?” Giọng người đàn ông lạnh băng. Hai bàn tay anh ta tì ở mé bàn, những ngón tay bám dọc mé bàn ấy.
Mairie giả bộ tra cứu cuốn sổ tay. “Ngài Kamweze này, ngài là thành viên của đoàn đại biểu thương mại Kenya. Chính xác thì ngài đang trông đợi gì từ G8 lần này?” Cô kiểm tra cho chắc là máy ghi âm vẫn đang chạy, rồi đặt nó lên mặt bàn ở khoảng giữa hai người. Câu hỏi quá đỗi thông thường này xem ra đã khiến Kamweze tự chui mình vào bẫy.
“Xóa giảm nợ là vấn đề cốt yếu giúp châu Phi hồi sinh,” Kamweze kể lể. “Thủ tướng Brown đã chỉ ra là một số nước láng giềng của Kenya…” Anh ta đột nhiên ngừng lời, chẳng thể nào nói tiếp được. “Cô đến đây làm gì? Cô có đúng tên là Henderson không đấy? Tôi thật ngớ ngẩn vì đã không yêu cầu cô xuất trình thẻ hành nghề.”
“Nó ở ngay đây thôi.” Mairie giả bộ như đang lục tìm trong chiếc túi xách.
“Vì sao cô lại nhắc đến Richard Pennen?” Kamweze phá ngang.
Cô nhìn anh ta và chớp mắt. “Tôi đâu có.”
“Dối trá.”
“Tôi quả thực có nhắc đến cái công nghiệp Pennen nhưng đó là cả một tập đoàn chứ đâu phải một cá nhân nào.”
“Cô là người của gã cảnh sát ở đồn Prestonfield House.” Câu nói nghe không khác gì một lời khẳng định, nhưng cũng không loại trừ khả năng anh ta chỉ đang phỏng đoán. Dù sao thì cô cũng không phủ nhận lời cáo buộc.
“Tôi nghĩ rằng cô nên đi ngay lập tức,” người đàn ông ra lệnh.
“Ngài chắc là thế chứ?” Giọng Mairie trở nên đanh thép và cô nhìn giả ánh mắt chằm chằm kia. “Bởi vì chỉ cần ngài bước chân ra khỏi nơi này, bức ảnh có mặt ngài sẽ chễm chệ trên trang nhất báo của tôi ngày mai đấy.”
“Thật là nực cười.”
“Ảnh hơi sạn, nên chúng tôi sẽ phải phóng to lên, đồng nghĩa với việc hình ảnh cũng sẽ bị mờ đi chút ít. Nhưng cô vũ công đang nhảy dựng lên phấn khích trước mặt ngài thì vẫn nhìn thấy rõ lắm, ngài Kamweze ạ. Và sẽ thấy cả đôi bàn tay đặt trên hai đầu gối cùng với nụ cười mê mẩn trên khuôn mặt khi ngài chòng chọc chiêm ngưỡng bộ ngực trần của cô ả đấy. Cô ả tên Molly này làm việc ở hộp đêm Chốn Tịch Yên trên phố Bread. Sáng nay tôi vừa mới lấy được băng ghi hình từ hệ thống giám sát an ninh CCTV rồi.” Nói dối, tất cả chỉ toàn những lời nói dối, thế nhưng tác động của chúng lên người đàn ông đang ngồi đối diện mới khiến cô thích thú làm sao. Những ngón tay anh ta đang chôn chặt vào mặt bàn. Mái tóc cắt sát da đầu rịn mồ hôi lấp lánh.
“Ngài Kamweze này, sau đó ngài còn bị thẩm vấn tại đồn cảnh sát. Tôi dám chắc rằng cuộc chuyện trò nho nhỏ ấy cũng được ghi hình lại đấy.”
“Cô muốn gì ở tôi?” vị chính khách rít lên. Nhưng anh ta buộc lòng phải kiềm chế khi khay trà tới, kèm theo chút bánh quy bơ giòn. Mairie cắn ngay một miếng bánh: sáng nay cô bỏ bữa. Trà có mùi như tảo biển nướng trong lò, và cô khẽ gạt tách sang một bên sau khi nữ bồi bàn đã rót xong. Chính khách người Kenya cũng làm tương tự với tách trà của anh ta.
“Anh không khát ư?” cô cất tiếng hỏi, chẳng thể nhịn cười.
“Hẳn là gã thanh tra trinh thám đã báo với cô,” Kamweze sực hiểu ra. “Chính ông ta cũng đã đe dọa tôi.”
“Vấn đề là anh ấy không thể truy tố ngài. Còn tôi, thì ngược lại… Xem nào, trừ phi anh có thể cung cấp lý do thật chính đáng để thuyết phục tôi thay đổi nội dung của một trang bìa độc quyền như thế…” Cô có thể thấy anh ta vẫn chưa xuống nước. “Trang bìa mà cả thế giới sẽ thấy. Liệu mất bao lâu thì giới truyền thông ở quê hương anh chộp được câu chuyện và tiếp tục sục sạo những uẩn khúc đằng sau? Mất bao lâu các vị lãnh đạo trong chính phủ của anh nghe được tin này? Rồi còn cả hàng xóm láng giềng, cả bạn bè nữa…”
“Đủ rồi,” vị chính khách bừng lên vì giận dữ. Anh ta nhìn chằm chặp xuống mặt bàn. Trớ trêu thay, mặt bàn được lau bóng loáng nên phản chiếu lại ánh mắt tức giận của anh ta. “Đủ rồi đấy,” anh ta lặp lại, và lần này, giọng nói của vị chính khách cho cô biết anh ta đã chịu đầu hàng. Cô cắn thêm một miếng bánh bơ nữa với vẻ mãn nguyện. “Bây giờ cô muốn gì đây?”
“Thực ra cũng không có gì nhiều đâu,” cô trấn an vị chính khách. “Tôi chỉ muốn nghe tất cả những gì ngài biết về ngài Richard Pennen thôi ấy mà.”
“Cô Henderson này, tôi là tay trong của cô đấy à?”
“Nếu ý tưởng ấy khiến ngài thích thú,” cô đề nghị.
Trong khi thầm nghĩ: thực ra, anh chỉ là một kẻ bịp bợm bị bắt quả tang tại trận mà thôi… một công chức mục ruỗng…
Một loài cỏ rác nữa thôi…
Đám tang thứ hai ông dự trong tuần này.
Ông lái xe rề rề ra khỏi thành phố - phản ứng dây chuyền từ sáng sớm. Trên cầu Forth Road lúc này, lực lượng an ninh từ Sở Cảnh sát Fife đang ách tất cả các xe tải và xe chở hàng lại để kiểm tra khả năng dùng chúng làm rào chắn an ninh. Tuy vậy giao thông lập tức trở nên thông thoáng một khi đã qua được cây cầu. Nhờ đó mà ông đến sớm hơn dự định. Ông lái xe vào trung tâm thành phố Dundee, rồi đậu ở bến cảng và hút một điếu thuốc trong khi bật đài phát thanh nghe tin thời sự. Thật nực cười làm sao, các kênh của Anh đều đưa tin về công cuộc vận động cho Luân Đôn được đăng cai kỳ Thế vận hội Olympic sắp tới; tuyệt nhiên không đả động gì tới Edinburgh. Tổng thống Tony Blair đang trở về nước trên chuyến bay từ Singapore. Rebus tự hỏi không biết liệu ông ta có được cộng điểm thưởng từ mỗi chuyến bay như thế này không…
Giới truyền thông Scotland đang sôi sục trước câu chuyện của Mairie: hết thảy mọi người đều gọi thủ phạm bằng cái tên “Kẻ sát nhân G8”. Cảnh sát trưởng James Corbyn không đưa ra bất kỳ tuyên bố công khai nào với báo giới; trong khi đó Cơ quan Đặc vụ S012 cũng nhấn mạnh rằng không có bất kỳ mối đe dạo nào đối với các nhà lãnh đạo đang có mặt tại Gleneagles.
Hai đám tang trong cùng một tuần. Rebus tự hỏi liệu có phải bởi ông đã dồn hết mọi tâm trí cho công việc nên nhờ thế ông mới không còn thời gian để mà nghĩ về Mickey nữa hay không. Ông mang theo đĩa nhạc Quadrophenia và đã bật vài bài trong đĩa nhạc ấy trên đường lái xe về hướng bắc. Giọng ca Daltrey cứ the thé nhắc đi nhắc lại lời hát nghe như một câu hỏi nhức nhối: Anh có thể nhìn rõ con người thực của tôi không? Ông đã đặt những tấm ảnh chụp ở Lâu đài Edinburgh và ảnh chân dung những chính khách diện lễ phục tối màu, cổ cài nơ bướm trên ghế hành khách. Hai giờ trước khi chết, Ben Webster trông chẳng khác bất kỳ người nào có mặt trong phòng tiệc lúc ấy. Nhưng người định tự vẫn có bao giờ tỏ dấu hiệu ra bên ngoài. Cả những kẻ sát nhân hàng loạt, bọn du côn và những chính khách biến chất cũng vậy. Bên dưới tất cả những tấm ảnh chân dung được chụp theo nghi lễ là ảnh Mungo chụp cận cảnh Santal đang cầm máy quay trong tay. Rebus xem xét bức ảnh một lúc trước khi đặt nó lên trên cùng. Rồi ông khởi động động cơ xe và tiếp tục đi tới nơi tổ chức đám tang.
Nhà tang lễ chật ních người. Gia đình, bạn bè, rồi lại còn những người đại diện cho tất cả các đảng chính trị cũng đến đưa tang. Có cả những nghị sĩ Công đảng. Giới truyền thông giữ một khoảng cách nhất định khi lấy tin, họ đứng túm tụm ngay tại cửa khu hỏa táng. Có lẽ nhóm nhân viên cấp dưới, cau có vì biết rằng những người giỏi hơn và tuổi đời nhiều hơn họ đang bận rộn ở hội nghị G8, đang đọc mấy dòng tít và trang bìa của các tờ báo ra ngày thứ Năm. Rebus lùi lại khi những vị khách quan trọng được dẫn vào bên trong. Vài người trong số họ nhìn ông đầy giễu cợt, ngụ ý thật khó tin là một người như ông mà lại có quan hệ với ngài nghị sĩ và đồ rằng ông cũng chỉ là loại khách kền kền, đến trục lợi trên nỗi đau của người xa lạ mà thôi.
Dù sao thì họ cũng có ý đúng.
Một khách sạn ở khu phà Broughty sẽ phục vụ bữa ăn nhẹ sau đám tang. Đức cha đã thông báo với khách khứa: “Gia quyến đã nhờ tôi chuyển lời mời tới tất cả mọi người.” Thế nhưng ánh mắt của ông ta lại truyền đi một thông điệp khác: chỉ người thân trong gia đình và bằng hữu tri kỷ thôi thưa quý vị. Cũng phải cả thôi: Rebus đoán chừng chẳng có khách sạn nào ở “khu phà này” có thể chịu được từng này người.
Khi nãy ông ngồi ở hàng ghế phía sau. Đức cha đã mời một đồng nghiệp của Ben Webster đứng lên phát biểu đôi lời. Nghe cũng giống y hệt như những lời chia sẻ ở đám tang Mickey: một người tốt… những ai từng quen biết đều sẽ hết lòng nhớ thương anh ấy… đã cống hiến hết mình cho gia đình… được cộng đồng rất mực mến yêu. Rebus đoán chừng mình đã ở đủ lâu. Không thấy bóng dáng Stacey. Thực tình ông không nghĩ nhiều tới người chị gái của ngài nghị sĩ kể từ lần gặp mặt bên ngoài nhà xác. Ông đoán có lẽ cô ta đã trở về Luân Đôn hoặc đang thu dọn căn hộ của cậu em trai, tranh thủ hoàn tất các thủ tục ở ngân hàng và các hãng bảo hiểm hay những việc tương tự như thế…
Nhưng bỏ lỡ đám tang của em trai thì…
Từ khi Mickey đột ngột qua đời đến lúc lễ hỏa táng diễn ra tới hơn một tuần. Còn Ben Webster thì sao? Còn chưa được năm ngày. Có thể xem là không đúng khuôn phép không? Là quyết định của Stacey Webster hay của người nào khác? Bên ngoài bãi đỗ xe, ông châm một điếu thuốc và đứng chừng năm phút để hút. Thế rồi ông mở khóa cửa bên tài xế và chui vào xe.
Anh có thể nhìn rõ con người thực của tôi không…
“Ô có chứ”, ông thầm thì và khởi động xe.
Lộn xộn ở Auchterarder.
Người ta đồn đại rằng máy bay trực thăng chở tổng thống Bush đang trên đường tới đây. Siobhan đưa mắt nhìn đồng hồ, cô biết chắc rằng ngài tổng thống không thể có mặt tại sân bay Prestwick trước chiều muộn. Cứ mỗi lần thấy máy bay lên thẳng xuất hiện, đám đông lại la ó và phản đối ầm ĩ. Dòng người đổ ra đường đã lấp đầy mọi con hẻm và băng qua những cánh đồng, trèo cả qua bờ tường vào vườn nhà dân địa phương. Duy nhất một mục tiêu trong đầu: phải đến được gần hàng rào an ninh. Phải vượt qua hàng rào an ninh. Chỉ cần như thế đã xem như thắng lợi đích thực; dù cho sau đó họ còn phải băng qua gần một cây số nữa mới đến tới khách sạn. Vượt qua hàng rào an ninh có nghĩa đã ở trên khu đất Gleneagles. Đã đánh bại lực lượng cảnh sát. Siobhan thấy xung quanh mình là mấy thành viên của Quân đoàn Hề Phiến loạn cùng với hai kẻ phản kháng mặc quần chẽn gối thụng và mang bộ đồ nghề chơi gôn trên vai: người của Hiệp hội Những tay gôn lĩnh nhiệm vụ đánh bóng vào hệ thống các lỗ gôn trong khuôn khổ giải vô địch thần thánh. Cô nghe thấy bọn chúng nói giọng Mỹ, tiếng Tây Ban Nha, và cả tiếng Đức. Siobhan đã đứng quan sát một nhóm những kẻ vô chính phủ mặc đồ đen và đeo khăn trùm kín mặt đang bàn bạc đường đi nước bước. Một quả khinh khí cầu bay lơ lửng bên trên, lặng lẽ thu nhận mọi động tĩnh…
Nhưng không một dấu vết nào của Santal…
Quay trở lại phố chính ở Auchterarder, lúc này tin tức đã lan truyền khắp nơi rằng đoàn người ở Edinburgh đã bị ngăn lại không cho rời khỏi thành phố.
“Thế nên họ đành tổ chức biểu tình ở đó thay vì ở đây,” có ai đó giải thích với một giọng nghe rất hân hoan. “Bọn đâm thuê chén mướn sẽ phải căng như dây đàn mới đối phó được nhé.”
Siobhan không nghĩ thế. Đồng thời lúc đó, cô thử gọi điện cho cha mẹ. Cha cô bắt máy và cho biết hai ông bà đã lên xe buýt từ mấy tiếng trước và hiện vẫn đang ngồi trên xe.
“Cha mẹ phải hứa với con là sẽ không tham gia bất kỳ cuộc biểu tình nào đấy nhé,” Siobhan khẩn nài.
“Cha hứa,” cha cô đáp. Sau đó ông chuyển máy cho vợ để Siobhan có thể nghe được lời hứa của mẹ cô. Đúng lúc cúp máy, Siobhan đột nhiên cảm thấy mình mới thật ngớ ngẩn làm sao. Cô đang làm gì ở nơi này trong khi cô hoàn toàn có thể ở bên cạnh cha mẹ? Thêm một cuộc biểu tình nữa tức là lực lượng cảnh sát chống bạo loạn sẽ được huy động nhiều hơn; đồng nghĩa với việc mẹ cô có thể nhận ra kẻ đã tấn công bà hoặc cũng có thể khung cảnh náo loạn sẽ khiến bà đột ngột nhớ lại gì đó.
Siobhan thầm nguyền rủa chính mình, rồi quay người và bỗng mặt đối mặt với mục tiêu cô đang tìm kiếm.
“Santal,” cô cất lời. Người phụ nữ trẻ liền hạ chiếc máy quay xuống.
“Cô đang làm gì ở đây thế?” Santal hỏi.
“Ngạc nhiên nhỉ?”
“Vâng, cũng có đôi chút ngạc nhiên thật. Cha mẹ cô đang…?”
“Họ đang mắc kẹt ở Edinburgh. Hình như tật nói ngọng của cô được cải thiện rồi đấy.”
“Sao cơ?”
“Hôm thứ Hai ở khu Vườn hoa,” Siobhan nói tiếp, “cô cứ giữ khư khư chiếc máy quay này trong tay. Chỉ có điều lúc đó cô không hề nhắm vào lực lượng cảnh sát. Lý do là gì vậy?”
“Tôi không chắc là mình hiểu những gì cô đang nói đâu.” Thế nhưng Santal hết liếc bên trái lại liếc sang phải như thể cô ta sợ câu chuyện giữa hai người bị ai đó nghe lỏm.
“Nguyên nhân khiến cô không muốn cho tôi xem bất kỳ bức ảnh nào mà cô chụp được là bởi có điều gì đó cần phải giấu trong những tấm hình ấy chứ gì.”
“Ví dụ như điều gì?” Giọng cô ta chẳng sợ hãi cũng không đề phòng, chỉ thuần túy tò mò.
“Những tấm ảnh sẽ cho tôi thấy là cô bận tâm đến đám đông đang kích động quần chúng hơn là nhắm vào lực lượng gìn giữ an ninh trật tự.”
“Vậy thì sao?”
“Vậy nên tôi mới băn khoăn không hiểu nguyên cớ có thể là gì. Lẽ ra tôi phải hiểu ra sớm hơn. Rốt cuộc thì ai cũng bảo thế - ở khu cắm trại Niddrie và rồi lại ở Stirling.” Siobhan tiến thêm một bước, hai người phụ nữ lúc này gần như gí sát mặt vào nhau. Cô nghiêng người về phía trước và thì thầm vào tai Santal: “Cô là cớm chìm.” Rồi cô lùi lại, như thể ngưỡng mộ nghị lực của người phụ nữ trẻ. “Đôi hoa tai cùng với giọng nói the thé… hầu hết đều là giả, phải không?” cô phỏng đoán. “Những hình xăm tạm thời, và…” cô nhìn chằm chằm vào mớ tóc quăn, “một bộ tóc giả được làm thật khéo léo. Vì sao cô cố tình nói ngọng nữa, tôi không hiểu - có thể làm thế giúp cô duy trì được vai diễn của mình.” Siobhan ngừng lời. “Tôi nói đúng chứ?”
Santal nghe vậy chỉ đảo trợn cả mắt. Một tiếng chuông điện thoại reo, và cô ta lục tìm trong túi quần, lấy ra hai chiếc điện thoại cầm tay. Cô ta nhìn chiếc điện thoại có màn hình đang phát sáng rồi quan sát phía sau Sioban. “Cả đội đang ở đây,” cô ta nói. Siobhan không chắc ý của cô ta là gì. Nếu là một trò lừa thì đây chính là mưu kế cổ lỗ nhất trong sách vở, tuy thế cô vẫn ngoái lại phía sau.
John Rebus đang đứng ở đó, một tay cầm chiếc điện thoại di động, tay kia ông cầm thứ gì đó trông giống như một tấm danh thiếp.
“Tôi không rõ các nghi thức xã giao lắm đâu,” ông vừa bước tới gần vừa nhận xét. “Nếu tôi đốt thứ thuốc lá sợi trăm phần trăm, liệu tôi có biến thành nô lệ cho đế chế của những điều sai trái không?” Ông nhún vai tự trả lời cho câu hỏi của mình và vẫn rút bao thuốc ra.
“Cô bạn Santal đây chính là người được cài cắm,” Siobhan giải thích với Rebus.
“Đây hoàn toàn không phải là nơi thích hợp để công bố sự thật ấy đâu,” Santal rít lên.
“Hãy nói với tôi điều gì mà tôi chưa biết ấy,” Siobhan khịt mũi.
“Việc đó cứ để tôi,” Rebus nói với Siobhan. Nhưng ông lại đưa mắt nhìn sang Santal. “Ngoại trừ lý do công việc,” ông nói với Santal, “thì chẳng điều gì có thể khiến cô phải vắng mặt trong buổi tang lễ của chính em trai mình cả.”
Santal mở to mắt nhìn người đàn ông đang nói chuyện với mình. “Ông đã đến đấy à?”
Ông gật đầu. “Dù vậy tôi vẫn phải thú thật rằng hết lần này đến lần khác tôi đã nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp người phụ nữ có cái tên ‘Santal’ mà mãi cho đến tận vừa nãy tôi mới nhận ra.”
“Tôi sẽ coi đây là một lời khen tặng.”
“Cô rất xứng đáng.”
“Anh biết đấy, thực lòng tôi rất muốn có mặt ở đó.”
“Cô đã viện lý do nào để cáo lỗi?”
Nghe đến đây Siobhan liền nói xen vào “Cô là chị của Ben Webster đấy ư?”
“Rốt cuộc thì mọi chuyện cũng đã thông tỏ,” Rebus nhận xét. “Hạ sĩ Clarke, hãy làm quen với cô Stacey Webster.” Ánh mắt của Rebus vẫn chú mục vào Stacey. “Nhưng tôi cho rằng chúng ta hãy cứ gọi cô là Santal là hơn, phải không?”
“Giờ thì đã hơi muộn rồi,” Stacey đáp. Cô vừa dứt lời thì một cậu thanh niên quấn khăn rằn màu đỏ quanh trán tiến về phía họ.
“Mọi việc ổn chứ?”
“Bạn cũ hàn huyên ấy mà,” Rebus trả lời bằng giọng cảnh cáo.
“Tôi trông các người hệt lũ cớm.” Mắt anh ta đảo từ Rebus sang Siobhan.
“Này, tôi tự biết đường giải quyết.” Santal trở lại vai diễn: một người phụ nữ mạnh mẽ, luôn sẵn sàng chiến đấu khi cần thiết. Cô lườm cho cậu thanh niên phải thôi.
“Nếu chị cứ khăng khăng…” Người thanh niên rút đi.
Khi quay người đối diện với Rebus và Siobhan, cô lại trở lại là nữ cảnh sát Stacey.
“Hai người không thể ở đây được”, cô khẳng định chắc nịch. “Tôi sẽ kết thúc công việc ở đây sau một giờ nữa - lúc ấy chúng ta có thể nói chuyện.”
“Ở đâu?”
Cô ngẫm nghĩ trong giây lát. “Bên trong vành đai an ninh. Gần khách sạn có một cánh đồng, đám tài xế vẫn thường xuyên tụ tập ở chỗ đấy. Hãy chờ tôi ở đó.”
Siobhan quan sát đám người quanh họ. “Và chính xác thì chúng tôi tới chỗ đó bằng cách nào?”
Stacey tỏ vẻ hơi cáu kỉnh. “Hãy động não một chút đi.”
“Tôi nghĩ,” Rebus giải thích, “cô ấy đang bảo chúng ta hãy làm thế nào để bị bắt giữ đấy.”