PHẦN THỨ BA (17) Không Có Lửa-Làm Sao Có KhóiThứ Tư ngày 6 tháng Bảy
Phải mất đến mười phút chen lấn Rebus mới vượt qua được đám đông để lên tới trước hàng rào an ninh, trong khi Siobhan vẫn đang bị kẹt lại phía sau. Bị ép sát vào một chiếc khiên chống bạo loạn đã chằng chịt những vết trầy xước, Rebus tranh thủ giơ ngay thẻ ngành vẫn giấu trong lòng bàn tay ra trước tấm bảo vệ bằng nhựa trong suốt, ngang tầm mắt người cảnh sát.
“Đưa chúng tôi ra khỏi đây,” ông kêu to. Viên cảnh sát trẻ tuổi không định tuân theo. Thay vào đó anh ta gọi cấp trên để xin ý kiến chỉ đạo. Viên sĩ quan mặt đỏ tía tai xuất hiện từ sau vai cấp dưới và nhận ra Siobhan ngay tắp lự. Cô đang cố gắng nhún nhường cho phù hợp với hoàn cảnh.
Viên sĩ quan cảnh sát đứng tuổi khịt khịt mũi rồi ra chỉ thị. Hàng rào khiên chống bạo loạn dãn ra chút ít, và những đôi bàn tay lôi Rebus và Siobhan vào. Tiếng huyên náo bỗng rộ lên thấy rõ ở bên kia chiến tuyến.
“Giơ cho bọn họ xem thẻ ngành đi,” viên sĩ quan mặt đỏ ra lệnh. Hiếm khi nào Rebus và Siobhan vui vẻ phục tùng mệnh lệnh. Sau đó viên sĩ quan chĩa chiếc loa cầm tay ra trước mặt, thông báo cho đám đông biết không phải hành động bắt bớ gì hết. Khi ông ta thông báo Rebus và Siobhan là hai thanh tra cảnh sát thì tiếng cười nhạo rần rần lại được dịp rộ lên. Dù gì thì tình thế cũng chẳng hề biến động.
“Có lẽ tôi nên báo cáo về hành động liều lĩnh nho nhỏ vừa rồi của cô,” ông ta bảo Siobhan.
“Chúng tôi thuộc đội Trọng án,” Rebus nói dối không chớp mắt. “Có một người mà chúng tôi cần phải gặp bằng được - chúng tôi đâu còn lựa chọn nào khác?”
Viên sĩ quan cảnh sát trừng trừng nhìn Rebus, thế rồi đột nhiên phát hiện ra ông ta còn những vấn đề cấp bách hơn nhiều. Một người của ông ta vừa ngã bổ nhào ra trước, và những kẻ phản kháng đang định lợi dụng lỗ hổng này để xuyên thủng hàng rào an ninh. Ông ta vội vàng bắc loa ra lệnh ầm ĩ. Rebus bèn ra hiệu cho Siobhan biết là hai người bọn họ nên tránh đi thì hơn.
Những cửa xe tải gần đó bật mở, thêm nhiều cảnh sát ùa ra để yểm trợ cho tuyến đầu. Một nhân viên y tế hỏi Siobhan liệu cô có ổn không.
“Tôi không bị thương,” cô trả lời. Cách đó một đoạn, một chiếc trực thăng nhỏ đậu giữa lòng đường, cánh quạt đang quay mòng mòng. Rebus khom người tiến lại gần bắt chuyện với phi công, rồi vẫy tay gọi Siobhan.
“Anh bạn đây có thể đưa chúng ta tới cánh đồng.”
Viên phi công gật đầu sau cặp kính râm phản quang. “Không vấn đề gì,” anh ta đáp với ra với chất giọng Mỹ đặc sệt. Ba mươi giây sau tất cả đều đã ổn định vị trí và chiếc trực thăng bắt đầu nâng mình bay lên không trung, quạt bụi mù rác rưởi cuộn xoáy bên dưới. Rebus huýt sáo một đoạn trong bài Wagner - như lời chào dành cho bộ phim Apocalyspe Now - nhưng Siobhan phớt lờ ông đi. Rất khó nghe được gì, nhưng vẫn không cản được cô cố hỏi Rebus xem ông đã nói gì với viên phi công. Cô đánh vần theo khẩu hình của ông:
Đội Trọng án.
Khách sạn chừng một cây số rưỡi về phía nam. Từ trên trời nhìn xuống thật dễ dàng phân biệt hàng rào an ninh và các tháp canh. Hàng nghìn héc ta đồi bị bỏ hoang, và đống bao bị lỉnh kỉnh của những kẻ phản kháng đã bị lực lượng cảnh sát tịch thu gom về một chỗ.
“Tôi không được phép tới gần khách sạn,” viên phi công gào to. “Chỉ cần tới gần một chút họ sẽ phóng tên lửa hạ chúng ta ngay lập tức.”
Anh ta nói nghe có vẻ nghiêm túc, và bay theo một hình vòng cung rộng quanh vành đai an ninh của khách sạn. Có rất nhiều cấu trúc tạm thời, có lẽ là để che chắn khách sạn khỏi sự soi mói của giới truyền thông. Những chảo thu phát sóng vệ tinh trên nóc những chiếc xe tải trông hoàn toàn vô danh vô sự. Phục vụ sóng vô tuyến hoặc theo dõi bí mật. Rebus trông thấy con đường nhỏ từ mái vòm lớn màu trắng dẫn tới vành đai an ninh. Cánh đồng đã được phát quang chỉ còn trơ lại những gốc rạ, và người nào đó đã xịt một chữ H khổng lồ lên cánh đồng để máy bay lên thẳng biết vị trí mà hạ cánh. Chuyến bay của họ chỉ mất có vài phút. Rebus bắt tay người phi công rồi nhảy ra ngoài, Siobhan theo sau.
“Quả là một ngày đủ các kiểu di chuyển,” cô trầm ngâm. “Một chiếc xe máy đưa tôi đến trục đường A9 đấy chứ.”
“Tâm lý nạn nhân đây mà,” Rebus đáp lời. “Trong tuần này, toàn bộ sự chú ý sẽ dồn vào các nhà lãnh đạo và cảnh sát chúng ta đấy.”
Một anh lính đang tiến tới, gương mặt hết sức căng thẳng, trên tay cầm súng tiểu liên. Trông anh ta có thể nói là hoàn toàn không vui mừng trước sự xuất hiện của họ. Họ trình thẻ cảnh sát ra, nhưng đối với anh lính chỉ vậy thôi thì vẫn chưa đủ. Rebus nhận thấy không có phù hiệu trên áo khoác của anh ta, cũng chẳng có chi tiết nào giúp xác định quốc tịch người này hay anh ta đang phục vụ trong phân hiệu nào của lực lượng vũ trang. Anh ta khăng khăng phải thu thẻ cảnh sát của hai vị khách lạ mặt.
“Hãy đứng yên đây,” người lính ra lệnh, chỉ vào chỗ mà họ đang đứng. Anh lính trẻ tuổi vừa quay đi, Rebus làm bộ di chuyển loanh quanh và nháy mắt ra hiệu với Siobhan. Anh ta mất hút vào trong gian nhà lưu động khổng lồ. Có một quân nhân khác đang canh gác ở phía bên ngoài.
“Tôi có cảm giác rằng chúng ta không còn ở Kansas nữa,” Rebus nói.
“Thế thì tôi biến thành Toto rồi ấy nhỉ?”
“Ra đằng kia thử xem sao,” Rebus đề nghị và tiến về phía khu nhà vòm. Mái của khu nhà này là một cấu trúc cố định ghép từ những tấm nhựa, và được chống đỡ bằng nhiều cọc sào. Bên dưới mái vòm là những hàng xe hơi Limousines sang trọng. Đám tài xế mặc đồng phục đang chia sẻ cùng nhau mấy điếu xì gà và dăm câu chuyện. Lạc điệu nhất bọn là một người đầu bếp mặc áo khoác trắng với quần kẻ ca rô, đầu đội mũ vải không vành, đang làm món gì đó trông như trứng ốp lết. Ông ta đứng đằng sau một giá gỗ kê thùng, bên cạnh là một bình ga màu đỏ cỡ lớn hiệu Carlos. Thức ăn được sắp vào từng chiếc đĩa lịch sự, cùng với dao nĩa bạc. Bàn ghế cũng đã đâu vào đấy sẵn sàng phục vụ các bác tài.
“Tôi nghe được chuyện này khi đến đây cùng người của Phòng Điều tra Hình sự,” Siobhan nói. “Nhân viên khách sạn dùng con đường phía sau để đi vào khu nhà lưu động, xe hơi bọn họ để ở cánh đồng kế bên.”
“Tôi cứ giả sử là họ bị khám xét nghiêm ngặt cả,” Rebus nói, “cũng như chúng ta bây giờ.” Ông liếc nhìn về phía khu nhà lưu động, rồi gật đầu tỏ lời chào đám tài xế. “Này mấy anh bạn, món trứng ốp lết ổn chứ?” ông hỏi và nhận được cái gật đầu thay cho câu đáp. Người đầu bếp đã xong việc và đang chờ những lượt gọi món mới.
“Cho một đĩa đầy đủ các thứ nhé,” Rebus nói rồi nhìn sang Siobhan.
“Tôi cũng vậy,” cô bảo.
Người đầu bếp lại bận rộn với những hộp nhựa đựng thịt giăm bông thái hạt lựu, nấm rơm thái lát và hạt tiêu xay nhỏ. Rebus tranh thủ lấy dao và nĩa trong lúc chờ đợi.
“Cũng là một lần đổi gió cho anh, nhỉ?” Rebus bắt chuyện với người đầu bếp. Anh ta chỉ mỉm cười. “Vẫn đầy đủ tiện nghi hiện đại mà, gì thì gì.” Rebus tiếp tục, tỏ ra bị ấn tượng. “Nhà vệ sinh khử mùi bằng hóa chất này, đồ ăn nóng sốt này, và cả bạt che phòng khi trời đổ mưa nữa…”
“Phải đến một nửa số xe hơi được trang bị máy thu hình cơ đấy,” một tài xế cho biết. “Nhưng lưu ý các vị là tín hiệu nhiều khi không ổn định lắm.”
“Đời vốn khó khăn mà,” Rebus đáp vẻ ái ngại. “Có bao giờ được vào khu nhà lưu động không?”
Đám tài xế lắc đầu. “Trong đấy chật như nêm với đủ thứ đồ điện tử,” một người kể. “Tôi nhìn lướt qua rồi, toàn là máy tính với các thứ lỉnh kỉnh thôi.”
“Dây ăng ten trên nóc kia chắc không phải để bắt sóng bộ phim Con phố trong Lễ đăng quang đâu nhỉ,” Rebus vừa nói vừa đưa tay lên chỉ. Đám tài xế cười rộ, ngay lúc ấy cánh cửa nhà lưu động bật mở và người lính ban nãy xuất hiện. Anh ta có vẻ rất sửng sốt khi thấy Rebus và Siobhan không còn ở vị trí mà mình bảo lúc trước. Trong khi anh ta tiến về phía hai vị thanh tra, Rebus nhận đĩa trứng tráng từ người đầu bếp và xúc một thìa đầy đưa lên miệng. Ông đang ca ngợi món ăn thì người lính dừng khựng trước mặt.
“Dùng một chút không?” Rebus mời, giơ chiếc nĩa ra.
“Hai người rồi sẽ rát cả tai cho coi,” người lính càu nhàu. Rebus nhìn sang Siobhan.
“Lời đáp trả thật sắc sảo,” Siobhan nói, vừa nhận lấy đĩa đồ ăn của cô.
“Hạ sĩ Clarke là chuyên gia đối đáp đấy,” Rebus nói với anh lính. “Bọn tôi chỉ định xử lý nốt chỗ đồ ăn rồi lẻn vào một trong những chiếc Merc đằng kia để xem chương trình Columbo…”
“Tôi sẽ giữ thẻ cảnh sát của hai người,” người lính nói. “Để xác minh thân phận.”
“Xem ra bọn tôi bị kẹt ở đây rồi.”
“Chương trình Columbo chiếu trên kênh nào nhỉ?” một tài xế hỏi. “Tôi khoái chương trình ấy.”
“Xem lịch phát sóng truyền hình ấy,” đồng nghiệp của anh ta gợi ý.
Bỗng người lính ngẩng phắt mặt lên trời, cằm anh ta nhô ra khi ngước nhìn một chiếc trực thăng đang bay tới. Chiếc trực thăng bay thấp và phát ra âm thanh inh tai. Anh lính bước ra khỏi nhà mái vòm để nhìn cho rõ hơn.
“Đừng đùa thế chứ,” Rebus nói khi thấy anh lính nghiêm người thực hiện động tác chào bên dưới cỗ máy biết bay.
“Lần nào chẳng làm vậy,” một tài xế léo xéo. Một người khác thì hỏi không biết đây có phải là tổng thống Bush đến hay không. Ai nấy nhìn đồng hồ đeo tay. Người đầu bếp hối hả thu gom chỗ nguyên liệu, đề phòng đất đá cuốn theo gió bay lên dính vào.
“Ông ta phải đến tầm giờ này đấy,” một người phỏng đoán.
“Tôi đón Boki từ sân bay Prestwick mà,” người khác nói thêm và giải thích rằng đó là tên chú chó cưng của ngài tổng thống.
Chiếc trực thăng đã mất hút phía sau một rặng cây. Tất cả mọi người đều cảm nhận được là nó đang tới rất gần rồi.
“Các phu nhân sẽ làm gì,” Siobhan hỏi, “trong khi các ông chồng của họ tham gia hội nghị?”
“Chúng tôi có thể đưa họ đi ngắm cảnh…”
“Hay đi mua sắm.”
“Hoặc tới thăm bảo tàng và xem triển lãm tranh.”
“Họ muốn thứ gì sẽ được đáp ứng thứ đó. Kể cả nếu họ muốn ra lệnh chắn đường hay đuổi cổ dân tình ra khỏi các cửa hiệu đi chăng nữa. Thế nhưng họ cũng sẽ gặp gỡ vài nhân vật trong giới văn nghệ sĩ ở Edinburgh, các nhà thơ và nhà văn chẳng hạn, để giết thời gian.”
“Và cả Bono nữa, tất nhiên rồi,” một tài xế thêm vào. “Hôm nay anh ta và Geldof sẽ diễn màn chào hỏi lịch sự muộn hơn mọi ngày.”
“Nhắc đến hai người này…” Siobhan liếc nhìn đồng hồ hiện trên màn hình điện thoại cầm tay. “Có người cho tôi vé xem buổi concert Đòn cuối đấy.”
“Ai vậy?” Rebus hỏi, biết chắc không tài nào cô lại may mắn đến mức rút thăm trúng thưởng thành công.
“Một người bảo vệ ở khu cắm trại Niddrie. Anh nghĩ liệu chúng ta có về kịp không?”
Ông chỉ nhún vai. “Ừm,” ông nói, “có điều này tôi định cho cô biết…”
“Chuyện gì thế?”
“Tôi đã kết nạp Ellen Wylie vào đội chúng ta rồi.”
Ánh mắt Siobhan lập tức biến thành cái nhìn trừng trừng đầy giận dữ.
“Cô ấy biết về trang web Canh chừng Ác thú hơn chúng ta,” Rebus giải thích, tránh nhìn thẳng vào mắt người đồng nghiệp.
“Phải rồi,” Siobhan nói, “có thể là quá nhiều ấy chứ.”
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là cô ấy nắm trang thông tin ấy quá rõ, John ạ. Thử nghĩ xem luật sư biện hộ sẽ làm gì cô ấy khi ra tòa!” Siobhan không hạ nổi giọng nói của cô nữa. “Anh chẳng buồn nghĩ tới việc hỏi ý kiến của tôi ư? Tôi mới là người sẽ phải đưa đầu ra nếu vụ này thất bại cơ mà!”
“Cô ấy chỉ lo mấy việc giấy tờ,” Rebus nói, tự lời mình nghe mới thảm hại làm sao. May thay cho ông người lính đang sải chân bước trở lại.
“Hai người cần phải khai rõ ở đội nào,” người lính quả quyết yêu cầu.
“À, tôi trực thuộc Phòng Điều tra Hình sự,” Rebus đáp, “và đồng nghiệp của tôi cũng vậy. Chúng tôi được lệnh tới đây gặp một người… và mới đang đến đấy thôi.”
“Gặp ai? Người nào ra lệnh?”
Rebus đưa ngón tay lên gõ gõ một bên cánh mũi. “Suỵt, suỵt,” ông nói khẽ. Đám tài xế giờ đã tiếp tục cuộc chuyện trò thường lệ, và đang cao hứng tranh luận xem thứ Bảy này họ sẽ đưa đón ngôi sao nào tham gia giải Scotland mở rộng.
“Không phải tôi rồi,” một tài xế kiêu hãnh đáp. “Tôi được phân công phụ trách chặng đường giữa Glasgow và buổi concert T trong Công viên rồi…”
“Thanh tra này, anh làm việc ở sở Edinburgh,” người lính nói. “Anh đang vượt ra ngoài quyền hạn của mình rồi đấy.”
“Bọn tôi đang điều tra một vụ án mạng,” Rebus vặn lại.
“Thực ra là, ba vụ án mạng,” Siobhan đính chính.
“Tức là không có ranh giới quyền hạn nào hết,” Rebus kết luận.
“Ngoại trừ một việc,” tay lính phản công, anh ta đang đứng nhón trên mấy đầu ngón chân, “hai người đã được lệnh phải tạm dừng điều tra.” Anh ta có vẻ khoái chí khi thấy những lời vừa rồi đã có tác động đặc biệt lên Siobhan.
“Được rồi, hóa ra là anh đã gọi điện thoại đấy,” Rebus nói, có vẻ không bị ấn tượng chút nào.
“Cảnh sát trưởng của các anh không hài lòng lắm đâu.”
Cái cười giễu cợt lấp loáng trong ánh mắt anh ta. “Và cả ông ấy cũng thế…” Rebus dõi mắt theo hướng nhìn của người lính. Một chiếc xe hơi hiệu Land Rover đang lao ầm ầm về chỗ họ. Cửa sổ bên ghế hành khách mở toang. Đầu Steelforth thò ra ngoài như thể ông ta đang chực xúc tiến điều gì.
“Ôi, hỏng rồi,” Siobhan lẩm bẩm.
“Đầu ngẩng cao,” Rebus trấn an cô, “vai cứ thẳng lên xem nào.” Vừa dứt lời ông liền được trả công bằng một cái nhìn đầy khinh miệt.
Chiếc xe vừa phanh rít lại, Steelforth ngay lập tức xộc ra. “Hai người có biết,” ông ta thét lên, “phải mất bao nhiêu tháng tập huấn và chuẩn bị, bao nhiêu tuần âm thầm giám sát chặt chẽ… hai người có biết chỉ tại vì hai người mà giờ đây bao công sức của tôi đổ xuống sông xuống bể hết rồi không?”
“Tôi không chắc mình hiểu hết những điều ông vừa nói,” Rebus hờ hững đáp, tranh thủ chuyển chiếc đĩa đã vét quẹn cho người đầu bếp.
“Tôi nghĩ ông ấy đang nói tới Santal,” Siobhan nói.
Steelforth liếc nhìn cô. “Tất nhiên là vậy rồi!”
“Cô ấy là người của ông à?” Rebus hỏi, rồi tự gật đầu thay cho câu trả lời. “Cũng hợp lý thôi. Phái cô ấy tới khu cắm trại ở Niddrie, lệnh cho cô ấy chụp ảnh tất cả những kẻ phản kháng. Rồi sẽ tập hợp lại thành bộ hồ sơ nho nhỏ nhằm sử dụng trong tương lai… Quả thực rất có giá trị cho ông, đến nỗi ông còn không cho cô ấy có cơ hội được dự đám tang em trai mình.”
“Rebus, đó là quyết định của cô ấy,” Steelforth cắn cảu.
“Chương trình Columbo lên sóng lúc hai giờ đấy,” một trong những tay tài xế thông báo.
Steelforth chẳng hề bị phân tán. “Một chiến dịch giám sát như thế, thường thì người tham gia khó lòng mà rời khỏi vị trí được phân công trước khi thân phận bại lộ. Cô ấy đã nằm vùng hàng tháng trời.”
Rebus hỏi ngay khi thấy Steelforth sử dụng động từ thời quá khứ, ông ta liền gật đầu xác nhận.
“Anh thử nghĩ mà xem,” ông ta hỏi, “hôm nay có bao nhiêu người đã trông thấy anh đứng cùng cô ấy? Bao nhiêu người có thể đã phát hiện ra anh trực thuộc Phòng Điều tra Tội phạm? Họ sẽ bắt đầu nghi ngờ cô ấy hoặc sẽ cung cấp cho cô ấy mớ thông tin rác rưởi hòng đánh lạc hướng chúng ta.”
“Nếu ngay từ đầu cô ấy tin tưởng chúng tôi…” Siobhan bị chặn họng bởi tràng cười lỗ mãng từ phía Steelforth.
“Tin tưởng hai người ư?” ông ta lại cười phá lên, nhao cả người ra trước vì cười. “Lạy Chúa tôi, thật là một ý tưởng hay hớm.”
“Lẽ ra ông nên có mặt ở đây sớm hơn,” Siobhan đáp trả. “Anh bạn quân nhân của chúng ta đối đáp còn tốt hơn.”
“Nhân đây,” Rebus nói, “tôi cũng muốn nói lời cảm ơn ngài vì đã thân ái tặng tôi một đêm đáng nhớ trong xà lim.”
“Tôi biết làm thế nào được nếu mấy tay cảnh sát đó quyết định sử dụng đặc quyền của họ - hoặc khi sếp của anh chẳng buồn trả lời điện thoại.”
“Vậy ra đó đúng là cớm xịn?” Rebus hỏi. Steelforth chống nghỉ hai tay nơi eo, cùi chỏ lồi sang hai bên. Ông ta nhìn chòng chọc xuống mặt đất, rồi nhìn lên Rebus và Siobhan.
“Tất nhiên cả hai người sẽ bị đình chỉ.”
“Bọn tôi đâu có dưới quyền ông.”
“Trong tuần này tất cả đều dưới quyền tôi.” Ông ta hướng sự chú ý sang Siobhan. “Còn cô sẽ không được gặp hạ sĩ Webster nữa.”
“Cô ấy nắm các chứng cớ…”
“Chứng cớ gì? Chứng cớ của việc mẹ cô bị phang bằng dùi cui khi có mặt tại cuộc bạo động ấy hả? Bà ấy mới là người quyết định có đâm đơn kiện hay không - liệu cô đã hỏi ý kiến bà ấy hay chưa?”
“Tôi…” Siobhan ngập ngừng.
“Không, cô cứ chăm chăm thực hiện bằng được cuộc thập tự chinh nho nhỏ của mình thôi. Hạ sĩ Webster bị trả về - là lỗi của cô, không phải của tôi.”
“Nói về chứng cớ,” Rebus cất lời, “chuyện gì đã xảy ra với số băng ghi hình giám sát an ninh CCTV?”
Steelforth cau mày. “Băng nào?” ông ta hỏi lại.
“Trong phòng quan sát ở Lâu đài Edinburgh… những máy quay gắn ở tường thành ấy…”
“Chúng ta đã nói đi nói lại chuyện này hàng tá lần rồi,” Steelforth gầm ghè. “Chẳng ai trông thấy bất cứ điều gì cả.”
“Nói vậy tôi xem chỗ băng ấy cũng không sao đúng không?”
“Nếu anh tìm được thì cứ tự nhiên.”
“Đống băng ghi hình bị xóa sạch rồi?” Rebus phỏng đoán. Steelforth chẳng buồn trả lời. “Về việc đình chỉ công tác bọn tôi,” Rebus tiếp tục, “ông quên không thêm mấy từ ‘đang được trình lên’. Hẳn là vì sẽ không có trình chiếc gì.”
Steelforth chỉ nhún vai. “Còn tùy biểu hiện của hai người thế nào.”
“Dựa trên biểu hiện của chúng tôi? Kiểu như ngừng tìm kiếm số băng ghi hình trong hệ thống CCTV chứ gì?”
Steelforth lại nhún vai. “Hai người có thể qua được vụ này - nhưng gang tấc lắm đấy. Tôi có thể biến hai người thành người hùng hoặc thành những kẻ tội đồ…” Máy bộ đàm gắn vào dây lưng của Steelforth bỗng phát ra tiếng động. Thông báo từ một tháp canh: hàng rào an ninh đã bị xuyên thủng. Steelforth đưa chiếc bộ đàm lên ngang miệng và lệnh cho phi cơ Si-núc chở quân tiếp viện đến tăng cường, rồi sải bước quay lại chỗ chiếc Land Rover. Một người trong đám tài xế từ đâu bỗng xông tới chặn đường ông ta.
“Thưa ngài trung tá, tôi xin được tự giới thiệu. Tên tôi là Steve và tôi sẽ lái xe đưa ngài tới dự giải Mở rộng…”
Steelforth gầm gừ mấy câu chửi thề, khiến cho Steve đứng sững. Đám tài xế cười phá lên, kháo nhau rằng cuối tuần này anh chàng Steve dại dột sẽ không nhận được nhiều tiền boa. Cùng lúc đó chiếc Land Rover của Steelforth cũng bắt đầu rồ máy.
“Không hôn tạm biệt sao?” Rebus gọi to và đưa tay lên vẫy. Siobhan trừng mắt nhìn ông.
“Anh thì sắp về hưu rồi - nhưng nhớ rằng hãy còn nhiều người vẫn đang cố gắng phát triển sự nghiệp đấy.”
“Shiv à, cô thấy ông ta là người thế nào rồi còn gì: chỉ cần hội nghị này kết thúc thì chúng ta cũng chẳng còn nằm trong tầm để ý của ông ta nữa đâu.” Rebus tiếp tục vẫy tay khi chiếc xe hơi phóng vọt đi. Tay lính bước tới trước mặt họ và chìa thẻ cảnh sát trả họ.
“Hai người đi được rồi,” anh ta cáu kỉnh.
“Chính xác thì đi đâu?” Siobhan hỏi.
“Rõ hơn nữa thì là đi bằng cách nào?” Rebus bổ sung.
Một người tài xế hắng giọng và giơ tay chỉ về dãy xe hơi sang trọng. “Tôi vừa nhận được tin nhắn - một vị tai to mặt lớn phải trở về Glasgow. Tôi có thể thả hai người ở dọc đường…”
Siobhan quay sang nhìn Rebus, mỉm cười với người tài xế rồi hất cằm ra hiệu về phía những chiếc xe.
“Chúng tôi có phải chọn không?” cô hỏi.
Vài phút sau họ đã yên vị ở hàng ghế phía sau trên chiếc Audi A8 sáu lít, đồng hồ công-tơ-mét chỉ con số sáu trăm bốn mươi cây số, hầu hết số xe này chỉ vừa mới được sử dụng từ sáng nay. Mùi hăng nồng của da mới cùng với ánh sáng rạng rỡ của crom. Siobhan hỏi liệu có bật vô tuyến được không khiến Rebus phải quay sang nhìn cô đầy ngạc nhiên.
“Tôi chỉ muốn biết Luân Đôn có được quyền tổ chức Thế vận hội không thôi,” cô giải thích.
Thẻ cảnh sát của họ bị săm soi tại ba trạm kiểm tra khác nhau trên đường từ cánh đồng tiến vào khách sạn.
“Chúng ta không được tới gần khách sạn,” người tài xế nói. “Tôi sẽ nhận trang phục ở phòng lễ tân ngay cạnh trung tâm truyền thông.” Cả phòng lễ tân lẫn trung tâm truyền thông đều được bố trí gần bãi đỗ xe chính. Rebus không thấy bóng dáng bất kỳ ai trên sân gôn. Cả bãi chơi bóng vồ và bóng gậy cũng trống không ngoại trừ đội bảo vệ ăn diện bảnh bao đang chậm rãi đi lại.
“Khó tin được là đang có chuyện xảy ra,” Siobhan nhận xét. Giọng cô khe khẽ, chỉ hơn tiếng thì thầm chút ít; có chút gì gờn gợn ở nơi này. Rebus cũng cảm nhận được. Ta không muốn bị dính chú ý vào thân ở chỗ này.
“Chỉ một giây thôi,” người tài xế nói rồi dừng xe lại. Anh ta đội chiếc mũ lưỡi trai loại dành cho tài xế lên đầu rồi chui ra khỏi xe. Rebus cũng quyết định theo anh ta ra ngoài.
Tuy không thấy tay thiện xạ nào canh gác trên nóc khách sạn nhưng ông đoán rằng họ đang nằm phục đâu đó quanh đây. Bọn họ đã đỗ xe vào bên hông căn biệt thự xây theo phong cách Victoria, gần ngôi nhà rộng mênh mông có kết cấu gỗ và kính mà Rebus đoán là một nhà hàng.
“Cuối tuần mà được ở chốn này thì thật thiên đường”, ông tâm sự với Siobhan lúc cô bước ra ngoài từ hàng ghế sau xe.
“Anh cứ bỏ ra một khoản tiền ‘trên trời’ như thế là được ngay,” cô đáp. Ở bên trong trung tâm truyền thông - một kiến trúc lều dạng kim tự tháp với bốn vách kiên cố - có thể thấy rất nhiều phóng viên đang hối hả gõ bàn phím máy tính xách tay. Rebus châm một điếu thuốc. Nghe thấy tiếng động ở phía sau, ông ngoái lại xem và nhìn thấy một chiếc xe đạp đang đi vòng quanh khúc cua của khách sạn. Người đạp xe đang gò mình trên ghi đông nhằm tăng tốc độ, ngay sau anh ta là một cái xe đạp khác bám theo sát nút. Vượt quá chừng mười mét, người đi trước mới phát hiện ra bọn họ đang nhìn, liền giơ tay vẫy. Rebus búng nhẹ điếu thuốc như để đáp lại lời chào. Nhưng vừa nhấc tay khỏi ghi đông người đi xe đạp đã mất thăng bằng. Bánh xe phía trước chao đảo, xoay vặn trên mặt sỏi. Người đạp xe phía sau cố tránh, nhưng cuối cùng vẫn móc vào tay lái của người đi đầu. Một toán đàn ông mặc đồ đen từ đâu chạy ngay tới, nhanh chóng xúm quanh hai người đang nằm sõng soài dưới đất.
“Có phải tại chúng ta không?” Siobhan hỏi khẽ. Rebus không nói gì mà chỉ vứt tàn thuốc đi rồi nhẹ nhàng chui vào xe. Siobhan thấy vậy cũng trở vào trong xe theo, rồi họ cùng quan sát qua cửa kính trong lúc người đạp xe đi trước được nâng dậy và đang phủi sạch bụi đất bám trên trang phục. Thế nhưng người còn lại vẫn đang nằm sõng soài trên mặt đất, hình như chẳng ai lưu tâm tới anh ta. Vấn đề quy trình hoạt động mà thôi, Rebus đoán vậy.
Các yêu cầu của tổng thống Bush luôn phải được ưu tiên hàng đầu.
“Có phải tại chúng ta không?” Siobhan hỏi lại, giọng hơi run.
Người tài xế lái chiếc xe Audi đã trở lại từ phòng lễ tân, theo sau anh ta là một người vận bộ vét màu xám. Người này đang khệ nệ xách hai cặp tài liệu căng phồng. Giống như người tài xế, anh ta cũng dừng lại một lát và quan sát mọi động dạng. Tài xế mở cửa dành cho hành khách, và viên chức dân sự chui vào xe, khẽ gật đầu một cái thay cho lời chào về phía hàng ghế sau. Người tài xế ngồi vào sau tay lái, mũ lưỡi trai trên đầu anh ta sượt qua nóc chiếc Audi. “Chỗ kia đang có chuyện gì vậy?” anh ta hỏi.
“Rối rắm lộn xộn ấy mà,” Rebus trả lời. Rốt cuộc - dù chẳng lấy gì làm thoải mái - vị viên chức cũng đành chấp nhận sự thật rằng anh ta không phải là hành khách duy nhất trên xe.
“Tôi là Dobbs,” anh ta nói. “Tôi làm việc trong KTVC.”
Nghĩa là Khối thịnh vượng chung. Rebus chìa tay ra.
“Cứ gọi tôi là John,” ông giới thiệu. “Tôi là bạn của Richard Pennen.”
Siobhan trông như không chú ý gì tới những điều đang diễn ra này. Ngay cả khi xe bắt đầu lăn bánh cô vẫn chăm chú nhìn hiện trường vụ va chạm xảy ra lúc nãy. Hai nhân viên y tế mặc đồng phục màu xanh lục vẫn đang bị mấy tay cận vệ của tổng thống Mỹ ngăn không cho tiếp cận với ngài tổng thống. Đám nhân viên khách sạn lúc này cũng đã bước ra ngoài nghe ngóng, cả một vài phóng viên từ trung tâm thông tin truyền thông.
“Chúc mừng sinh nhật, ngài tổng thống,” Siobhan cất giọng hát khàn khàn.
“Rất vui được gặp anh,” Dobbs nói với Rebus.
“Richard tới đây chưa?” Rebus hỏi vu vơ, cố tỏ vẻ tự nhiên.
Vị viên chức thoáng cau mày. “Không chắc tên ông ấy có trong danh sách không.” Có vẻ như anh ta e ngại mình không được biết hết các thông tin.
“Richard kể với tôi là anh ấy đã tới đây,” Rebus nói dối như chỉ vô tình. “Tôi tưởng Bộ trưởng Bộ Ngoại giao giao cho anh ấy vài nhiệm vụ gì đó…”
“Cũng có thể,” Dobbs trả lời, cố tỏ ra tự tin hơn vẻ mặt.
“Geogre Bush vừa mới ngã xe đạp đấy,” Siobhan bình luận. Như thể phải nói trắng ra thì mọi người mới biết thông tin.
“Thế à?” Dobbs đáp, rõ ràng không thực sự để tâm nghe. Anh ta vừa mở một cặp tài liệu ra và đang chuẩn bị chìm đắm vào việc nghiên cứu chỗ giấy tờ. Rebus đoán là người đàn ông này đã phải chịu đựng quá đủ những cuộc chuyện phiếm trong ngày nên bây giờ anh ta muốn được tập trung đầu óc vào những việc quan trọng hơn: chẳng hạn như những số liệu thống kê, hạch toán ngân sách và các con số thương mại. Ông quyết định sẽ thử thêm một lần nữa rồi thôi.
“Đêm ấy anh có mặt ở lâu đài không?”
“Không,” Dobbs lè nhè. “Còn anh thì sao?”
“Thực ra là có. Cái chết của Webster thật khủng khiếp, phải không?”
“Quá rùng rợn. Nghị sĩ tốt nhất của chúng ta đấy chứ.”
Siobhan như người vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê trở về với thế giới thực tại. Rebus dành cho cô một cái nháy mắt đầy ẩn ý.
“Richard không hoàn toàn tin là ngài nghị sĩ đã chủ định nhảy xuống,” Rebus nhận định.
“Ý anh là, tai nạn?” Dobbs phản ứng.
“Bị đẩy ngã,” Rebus nhấn mạnh. Viên chức chính phủ hạ tập tài liệu, ngoái đầu nhìn xuống hàng ghế sau.
“Bị đẩy?” Anh ta nhìn Rebus chầm chậm gật đầu xác nhận. “Kẻ quái ác nào lại có thể làm chuyện như vậy chứ?”
Rebus nhún vai. “Có thể anh ta đã gây thù chuốc oán với ai đó. Mấy ông chính khách hay như thế lắm.”
“Nếu có thì cũng chỉ như số kẻ thù của ông bạn Pennen nhà anh thôi,” Dobbs cự nự.
“Ý anh là gì?” Rebus cố tỏ ra là mình đang tự ái ghê gớm khi nghe lời nhận xét như vậy về bạn mình.
“Công ty của ông ta từng thuộc về nhân dân đóng thuế. Ấy vậy mà giờ ông ta đang kiếm lời nhờ Nghiên cứu và Phát triển, trích từ tiền thuế của chúng ta đấy.”
“Vì nhân dân chúng ta rồi bán phứt ngay cho ông ta,” Siobhan xen vào.
“Có lẽ ban cố vấn của chính phủ hơi tồi,” Rebus khiêu khích vị viên chức.
“Chính phủ thừa hiểu chuyện gì đang diễn ra.”
“Vậy sao lại còn bán cho Pennen?” Siobhan hỏi, lúc này đơn thuần là vì hiếu kỳ. Dobbs lại lật giở tập tài liệu lần nữa. Người tài xế nói chuyện với ai đó trên điện thoại, hỏi xem nên vào khách sạn bằng đường nào.
“Các Cục Vụ Nghiên cứu và Phát triển cực tốn tiền của,” Dobbs nói. “Khi Bộ Quốc phòng thấy cần phải cắt giảm ngân sách đầu tư, mọi chuyện luôn có vẻ tồi tệ nếu các tổ chức đứng ra hứng mũi dùi. Chỉ đào bới mấy nhà nghiên cứu thì giới truyền thông chẳng buồn quan tâm.”
“Tôi nói thật là tôi vẫn chưa hiểu lắm,” Siobhan thú nhận.
“Vấn đề là với một công ty tư nhân,” Dobbs nói tiếp, “ấy là người ta có thể bán sản phẩm cho bất cứ đối tượng nào họ muốn - ít phải chịu sự kiềm chế hơn so với Bộ Quốc phòng, Khối thịnh vượng chung hay Bộ Công nghiệp. Kết quả là gì? Thu lợi nhanh hơn.”
“Lợi nhuận kiếm được,” Rebus bổ sung, “từ việc bán sản phẩm cho những kẻ độc tài tinh ranh hoặc cho các quốc gia nghèo đã đang nợ ngập đầu.”
“Tôi tưởng anh là bạn của…” Dobbs thoáng do dự khi nhận ra những người mà anh ta đang trò chuyện chưa hẳn đã đứng cùng phe với mình. “Anh vừa nói anh là ai nhỉ?”
“John,” Rebus nhắc lại. “Còn đây là đồng nghiệp của tôi.”
“Nhưng hai người không làm việc cho Tập đoàn Công nghiệp Pennen?”
“Chúng tôi chưa hề nói vậy,” Rebus khăng khăng. “Thưa anh Dobbs, chúng tôi là thanh tra Sở Cảnh sát Lothian và Vùng biên. Và tôi xin chân thành cảm ơn anh vì đã thẳng thắn trả lời mấy câu hỏi vừa xong.” Rebus liếc mắt lên lòng anh chàng viên chức. “Hình như anh đang vò nhàu chỗ tài liệu thân yêu của anh kìa. Để đỡ phải dùng máy hủy giấy tờ à?”
Ellen Wylie đang trực điện thoại khi Rebus và Siobhan trở về sở quảng trường Gayfield. Siobhan đã gọi điện cho cha mẹ và biết được là hai người đã bỏ chuyến đi tới Auchterarder, đồng thời cũng đã tránh xa đám đông biểu tình đầy giận dữ trên phố Princes. Căng thẳng bao trùm suốt từ đồi Mound đến tận khu Phố cổ - những kẻ phản kháng trong cơn tức giận vì bị ngăn chặn không được rời thành phố đã gây ra nhiều cuộc xung đột với lực lượng cảnh sát. Khi Rebus và Siobhan bước vào phòng, Wylie liếc nhìn họ một cái sắc lẻm. Rebus đoán bản thân cô nàng cũng đang sắp tiến hành bạo loạn - vì đã bị bỏ lại ở Sở Cảnh sát nguyên cả một ngày trời. Nhưng bất thình lình một nhân vật xuất hiện từ văn phòng của Derek Starr - song không phải là Starr, mà chính là cảnh sát trưởng James Corbyn. Hai bàn tay đan lại sau lưng, cho thấy chủ nhân của nó đã mất hết kiên nhẫn. Rebus đưa mắt nhìn Wylie, nhưng cô chỉ nhún vai, ngụ ý chính Corbyn đã ngăn không để cô nhắn tin cảnh báo cho đồng nghiệp.
“Cả hai người, vào đây ngay,” Corbyn cáu kỉnh yêu cầu, vừa rút trở vào vùng lãnh thổ ngột ngạt của Starr. “Đóng cửa lại,” anh ta nói thêm. Cảnh sát trưởng ngay lập tức trưng dụng chiếc ghế duy nhất trong phòng, thành ra Rebus và Siobhan đành phải đứng.
“Thưa ngài, thật tốt là ngài đã thu xếp được thời gian,” Rebus quyết định phải ra đòn trước. “Tôi muốn hỏi ngài về cái đêm mà Ben Webster chết.”
Corbyn trở nên mất cảnh giác. “Có vấn đề gì?”
“Thưa ngài, ngài cũng đã có mặt tại buổi tiệc… lẽ ra ngài nên công bố như vậy ngay từ đầu.”
“Thanh tra Rebus, chúng ta có mặt ở đây không phải để nói về tôi. Chúng ta tới đây là để tôi có thể chính thức đình chỉ việc điều tra của hai người và lệnh này có hiệu lực ngay tức thì.”
Rebus chậm rãi gật đầu, như thể ông sẵn lòng chấp nhận quyết định đã được định sẵn này. “Thưa ngài, dù sao thì ngài cũng đang có mặt ở đây rồi, tốt nhất là ta lấy luôn lời khai của ngài. Bằng không thì sẽ giống như chúng ta đang giấu giếm điều gì đó vậy. Cánh phóng viên mà biết sẽ lũ lượt kéo tới như kền kền cho mà xem. Không biết sẽ khủng hoảng truyền thông ra sao nếu thông tin ngài cảnh sát trưởng…”
Corbyn đứng phắt dậy. “Thanh tra, hình như anh không chú ý lắng nghe những gì tôi nói. Anh không còn được tham gia vào bất cứ cuộc điều tra nào nữa. Nội trong năm phút nữa tôi muốn cả hai ngừng mọi hoạt động đang diễn ra. Hai người sẽ về nhà, ngồi chờ kết luận từ cuộc điều tra của tôi về tư cách đạo đức của hai người. Rõ cả chưa?”
“Thưa ngài, tôi cần ít phút để viết nốt một số ghi chú của mình. Cần phải ghi lại cuộc trao đổi của chúng ta thật tỉ mỉ.”
Corbyn chỉ thẳng tay vào mặt Rebus. “Này Rebus, tôi đã nghe đủ thứ chuyện về anh rồi đấy.” Cảnh sát trưởng lừ mắt nhìn sang Siobhan. “Hẳn thế nên cô mới miễn cưỡng không muốn cho tôi biết ai là cộng sự khi tôi bổ nhiệm cô phụ trách vụ này.”
“Cho phép tôi được đính chính, thực ra, ngài có bao giờ hỏi chuyện đấy đâu,” Siobhan cự lại.
“Nhưng cô thừa biết sẽ kéo theo phiền phức cơ mà,” cảnh sát trưởng chuyển hướng chú ý sang Rebus.
“Ngài chớ có quá lời,” Siobhan bắt đầu phản ứng lại.
Corbyn đấm rầm xuống mặt bàn. “Tôi đã nói cô hãy tạm thời ngừng vụ này lại! Vậy mà thực tế vụ án xuất hiện chình ình ngay trên trang nhất, rồi thì hai người lại còn xông đến tận Gleneagles! Một khi tôi đã nói hai người bỏ vụ này đi, thì cứ thế mà làm. Hết bàn. Sayonara. Finito[*].”
“Chà, chắc là ngài đã nghe được gì đó ở buổi tiệc rồi, hả?” Rebus đáp trả với một cái nháy mắt.
Hai mắt Corbyn như muốn bắn hẳn ra ngoài. Biết đâu lại hay hơn cho họ nếu ngài cảnh sát trưởng giận quá mất khôn và quên sạch những gì mình vừa nói. Thế nhưng thay vì thế anh ta vẫn hiên ngang bước khỏi phòng, suýt còn cuốn bay cả Siobhan lẫn chiếc tủ sách lúc đi ngang qua cô. Rebus thở hắt ra một cách nặng nhọc, hết đưa tay lên vuốt ngược mái tóc muối tiêu lại gãi mũi.
“Thế bây giờ cô định làm gì?” Rebus hỏi.
Siobhan chỉ nhìn ông trong giây lát rồi trả lời. “Thu xếp đồ đạc của tôi?”
“Tất nhiên sẽ phải thu xếp đồ rồi,” Rebus nói. “Ta sẽ lấy hết tất cả hồ sơ đem về căn hộ của tôi và cắm trại ở đó.”
“John…”
“Phải rồi,” Rebus tùy tiện lý giải câu nói của nữ đồng nghiệp. “Mọi người sẽ chú ý nếu toàn bộ hồ sơ bỗng dưng biến mất. Vậy thì chúng ta sẽ sao chép lại thay vì cứ thế mang chúng đi.”
Lần này đến lượt ông mỉm cười.
“Tôi sẽ sao chép tài liệu nếu cô muốn,” ông nói thêm. “Tôi biết cô vừa trải qua một ngày dài bức bối.”
“Giữa trời mưa như trút nước.”
“Cái cớ duy nhất ban nhạc rock Travis cần để chơi ca khúc khốn kiếp ấy,” Rebus bước ra khỏi phòng làm việc riêng của Starr. “Cô có nghe được chút nào không, Ellen?”
Ellen Wylie hạ ống nghe điện thoại xuống. “Tôi không thể nào cảnh báo với anh được.”
“Không cần xin lỗi đâu. Tôi tin giờ Corbyn đã biết cô là ai rồi, hả?” Ông ngồi lên mé bàn làm việc của cô.
“Không mấy quan tâm đâu. Nghe tôi giới thiệu tên và cấp bậc xong anh ta cũng chẳng buồn hỏi xem tôi có thuộc biên chế ở đây không.”
“Tuyệt hảo,” Rebus bảo. “Vậy tức là cô vẫn có thể tiếp tục làm tai mắt cho bọn tôi rồi.”
“Gượm đã nào,” Siobhan ngắt lời. “Anh đâu phải người đưa ra quyết định ấy.”
“Vâng, thưa quý bà.”
Siobhan cố tình phớt lờ ông, chỉ tập trung để ý tới Ellen Wylie. “Ellen, vụ này là của tôi. Hiểu chứ?”
“Đừng lo, Siobhan. Tôi biết khi nào người ta không cần đến mình.”
“Tôi không nói rằng tôi không cần cô, nhưng tôi cần phải biết cô đứng về phe nào.”
Wylie rõ ràng bị chạm tự ái. “Vậy bên đối kháng kia là ai?”
“Các cô, các cô,” Rebus lên tiếng, đành nhảy vào giữa họ, đóng vai trọng tài môn đấu vật kiểu cũ mèm. Ông nhìn thẳng vào mắt Siobhan. “Sếp à, thêm một đôi tay, một khối óc thì đâu có thiệt gì, cô cũng biết mà.”
Tác động của từ “sếp” quả thực hết sức hiệu nghiệm - rốt cuộc Siobhan cũng mỉm cười. Nhưng ánh mắt dò xét của cô vẫn dán chặt lên Ellen. “Kể cả như thế,” cô nói, “bọn tôi cũng không thể yêu cầu cô làm gián điệp cho bọn tôi. Tôi và John mạo hiểm là một chuyện, nhưng kéo cả cô sa lầy vào lại là chuyện khác đấy.”
“Tôi không ngại đâu,” Wylie khẳng định. “Nhân tiện, bộ đồ công nhân trông hay đấy.”
Nụ cười lại nở trên môi Siobhan. “Có lẽ tôi nên thay đồ trước khi đến buổi concert.”
Rebus thở phào ồn ĩ: khẩu chiến vậy là đã tránh được. “Thế vậy ở đây đang có những chuyện gì rồi?” ông hỏi Wylie.
“Cố báo động cho tất cả những kẻ phạm tội có tên trong danh sách trên trang thông tin trực tuyến Canh chừng Ác thú. Đồng thời tôi đã nhờ nhiều nhóm cảnh sát báo giúp để bọn chúng hết sức đề phòng.”
“Họ có nhiệt tình không?”
“Cũng không hẳn. Trong lúc ấy tôi cũng đồng thời yêu cầu hàng tá phóng viên theo sát tình hình các trang nhất báo.” Cô đã có tờ báo ngay bên cạnh và vừa kể vừa gõ gõ ngón tay lên tiêu đề bài viết của Mairie. “Thật ngạc nhiên là cô ta vẫn có đủ thời gian hoàn thành bài phóng sự,” cô nhận định.
“Thế là thế nào?” Rebus hỏi.
Wylie trải rộng tờ báo ở một trang khổ đúp. Hàng trên cùng: Mairie Henderson. Là một bài phỏng vấn với ủy viên hội đồng Tench Gareth. Một bức ảnh lớn chụp ông ta đứng giữa khu cắm trại Niddrie.
“Tôi đã ở đó khi cuộc phỏng vấn diễn ra,” Siobhan nói.
“Tôi biết người đàn ông này,” Wylie không thể kiềm chế ý muốn xen ngang câu chuyện. Rebus dồn ánh mắt vào nữ đồng nghiệp.
“Cô nói rõ xem nào.”
Wylie nhún vai một cái, cảnh giác với sự quan tâm bất chợt của Rebus. “Chỉ là tôi biết anh ta mà thôi.”
“Ellen,” ông cảnh cáo, cố tình dài giọng gọi tên cô.
Cô thở dài. “Ông ta đang hẹn hò với Denise.”
“Denise chị gái cô á?” Siobhan hỏi.
Wylie gật đầu xác nhận. “Thực ra tôi là người đã xúc tiến cho họ… đại loại thế.”
“Giờ họ là một đôi à?” Rebus khoanh tay ôm lấy hai bên mạng sườn, trông ông như đang mặc một chiếc áo bó.
“Họ cũng đã đi chơi cùng nhau vài lần. Ông ta…” Cô ngừng lại trong giây lát để tìm cách diễn đạt thích hợp. “Ông ta rất tốt với chị tôi, giúp chị tôi cởi mở hơn.”
“Có cả rượu trợ giúp?” Rebus phỏng đoán. “Nhưng cô gặp ông ta trong hoàn cảnh nào?”
“Qua trang web Canh chừng Ác thú,” cô khẽ trả lời, tránh nhìn trực tiếp vào mắt Rebus.
“Nói lại xem?”
“Ông ta đọc được bài viết của tôi. Gửi tôi một bức thư điện tử đầy những lời tán dương…”
Rebus đứng phắt dậy, hai tay thôi không khoanh mà lục lọi bàn làm việc tìm một mẩu giấy - bản danh sách những người đăng ký truy cập vào trang Canh chừng Ác thú mà Bain đã đưa ông.
“Ông ta là ai trong số những người này?” Rebus hỏi, đưa cho cô những cái tên.
“Người này đây,” cô nói.
“Người có tên Ozyman này á?” Rebus chưa tin vào mắt mình cho đến khi thấy cô gật đầu xác nhận. “Tên gì mà quái vậy? Ông ta có phải người Úc đâu nhỉ?”
“Chắc là viết tắt của Ozymandias[*],” Siobhan gọi ý.
“Ozzy Osbourne[*] thì đúng kiểu của tôi hơn,” Rebus thừa nhận. Siobhan nhoài người bên trên bàn phím để gõ cái tên vào một thanh công cụ tìm kiếm. Một bản tiểu sử hiện lên chỉ sau vài cú nhấp chuột.
“Chà vua của các vị vua này”, Siobhan xuýt xoa. “Tự dựng một bức tượng lớn cho bản thân nữa chứ.” Thêm hai cú kích chuột nữa và Rebus đang nhìn vào một bài thơ của Shelley trên màn hình.
“Hỡi đấng toàn năng, xin hãy nhìn ngắm công trình của tôi,” ông ngâm nga, “cùng với nỗi tuyệt vọng của tôi!” rồi quay sang nhìn Wylie. “Cũng chẳng phải tôi bảo ông ta tự cao tự đại hay gì cả.”
“Thì tôi có ý kiến gì khác đâu,” Wylie nhượng bộ. “Nãy giờ tôi chỉ nói, Tench đối xử với Denise rất tốt thôi mà.”
“Chúng ta cần nói chuyện với ông ta,” Rebus nói, đưa mắt rà soát những cái tên dọc danh sách, tự hỏi liệu không biết có bao nhiêu người trong số này đang sống ở Edinburgh. “Còn cô, Ellen, lẽ ra cô phải cho bọn tôi biết từ trước chứ.”
“Tôi đâu biết các anh có cả một danh sách chứ,” cô chống chế.
“Ông ta làm quen với cô qua trang web - nên cũng hợp lý nếu chúng tôi muốn thẩm vấn ông ta. Thề có Chúa chứng giám, bọn tôi đã có đủ việc để mà lo rồi.”
“Quá nhiều việc thì đúng hơn,” Siobhan xen vào. “Các nạn nhân được tìm thấy ở ba khu vực riêng biệt, trong khi đó đầu mối lại xuất hiện ở một nơi khác… Mọi thứ thật quá phân tán.”
“Tôi tưởng cô đang chuẩn bị về nhà rồi cơ mà?”
Siobhan gật đầu và đưa mắt nhìn quanh văn phòng. “Thực sự là anh sẽ đem tất cả chỗ hồ sơ này đi à?”
“Sao không? Tôi thừa sức sao chép đống giấy tờ này, Ellen sẽ không ngại về muộn để giúp tôi đâu.” Ông quay sang Wylie với ánh nhìn đầy ý vị. “Ellen nhỉ?”
“Đấy là hình phạt dành cho tôi, phải không?”
“Tôi hoàn toàn thông cảm việc cô không muốn chị gái mình dính vào vụ này,” Rebus nói, “nhưng dù sao cô vẫn nên báo với bọn tôi về Tench chứ.”
“Xin anh hãy nhớ cho, John.” Siobhan ngắt lời, “đêm hôm trước chính vị ủy viên hội đồng này đã cứu tôi khỏi bị đánh ở Niddrie đấy.”
Rebus gật đầu. Ông định bổ sung rằng chính ông cũng đã tận mắt chứng kiến một bộ mặt khác của Gareth Tench, nhưng rồi lại thôi.
“Tận hưởng buổi concert nhé,” thay vào đó, ông chúc cô.
Siobhan lại hướng sự chú ý sang Ellen Wylie. “Ellen này, giờ cô đã là thành viên trong nhóm của tôi. Nếu cô còn giấu giếm bất kỳ điều gì nữa…”
“Hiểu rồi.”
Siobhan gật gù, rồi chừng như đang suy nghĩ gì đó khác. “Đã bao giờ những người ủng hộ trang web Canh chừng Ác thú tổ chức gặp mặt chưa?”
“Theo chỗ tôi biết thì không.”
“Nhưng họ có thể liên hệ với nhau?”
“Hiển nhiên.”
“Trước khi gặp Gareth Tench, cô có biết ông ta là ai không?”
“Ngay từ lần đầu gửi thư điện tử, ông ta đã nói ở Edinburgh và ký kết thư bằng tên thật.”
“Và cô kể với ông ta là cô làm việc ở Phòng Điều tra Hình sự?”
Wylie gật đầu xác nhận.
“Cô nghĩ gì sao?” Rebus hỏi Siobhan.
“Tôi không chắc nữa,” Siobhan bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Rebus và Wylie cứ đứng nhìn cô. Cuối cùng, bằng một cái vẫy tay chào qua vai, cô biến mất.
Ellen Wylie ném phịch tờ báo đã bị vo lại vào sọt giấy vụn. Trong lúc đó, Rebus đã đặt cái siêu đã đổ đầy nước lên bếp.
“Tôi có thể cho anh biết chính xác cô ấy nghĩ gì,” Wylie nói.
“Thế là cô thông minh hơn tôi rồi.”
“Cô ấy biết rằng những kẻ giết người không phải lúc nào cũng hành động một mình. Cô ấy cũng biết thỉnh thoảng chúng cần nhân chứng.”
“Quá tầm hiểu biết của tôi rồi đấy, Ellen.”
“Ý tôi không phải vậy, John. Nếu tôi hiểu đúng về anh, thì tức là anh cũng đang nghĩ như cô ấy thôi. Khi kẻ nào đó quyết định trừ khử những tên trái thói về tình dục, hắn sẽ muốn được kể với ai đó khác về dự tính của mình - có thể là trước khi ra tay, gần như một kiểu xin phép, hoặc có thể là sau khi hành xử, để cho lương tâm mình thanh thản.”
“Okay,” Rebus đáp, mải bận rộn với mấy chiếc cốc.
“Thật khó mà làm việc theo nhóm nếu anh là một trong những người bị tình nghi…”
“Ellen này, tôi thực sự cảm kích cô đã nhiệt tình giúp đỡ mà,” ông nói, hơi ngừng lời trước khi bổ sung. “Miễn sao cô không có ý định gì khác.”
Wylie chồm dậy khỏi chiếc ghế, hai tay chống nạnh, khuỷu tay cô chìa ngang sang hai bên. Ai đó từng chỉ cho Rebus thấy vì sao con người ta làm vậy - để khiến cho mình nom to lớn hơn, dữ dằn hơn và cũng bớt mong manh đi.
“Anh nghĩ,” cô nói, “tôi mất nguyên buổi chiều ngồi đây chỉ để bảo vệ Denise thôi à?”
“Không… nhưng tôi nghĩ người ta có thể đi cả một chặng đường dài để bảo vệ gia đình của mình.”
“Ý anh là như Siobhan và mẹ cô ấy chứ gì?”
“Đừng dối lòng rằng chúng ta sẽ không làm vậy.”
“John này… tôi ngồi đây là vì chính anh đã yêu cầu tôi đấy.”
“Và tôi chẳng đã nói tôi rất biết ơn cô đấy thôi, nhưng vấn đề là thế này Ellen ạ - Siobhan và tôi vừa mới bị đá khỏi cuộc chơi rồi. Chúng tôi cần một người hỗ trợ để tiếp tục công việc, một người mà chúng tôi có thể tin tưởng được.” Ông rót thứ chất lỏng nâu sánh vào hai chiếc cốc hơi mẻ. Rebus hít hửi mùi kem sữa và quyết định. Ông chỉ đang cho cô thời gian để suy ngẫm.
“Thôi được rồi,” cuối cùng cô nói.
“Không còn bí mật nào nữa chứ?” ông hỏi. Wylie lắc đầu. “Còn điều gì khác mà tôi nên biết không?” Cô lại lắc đầu. “Cô muốn cùng tham gia khi tôi thẩm vấn Tench không?”
Cặp lông mày của cô khẽ nhướn lên. “Anh định thẩm vấn bằng cách nào? Anh đang bị đình chỉ, nhớ chứ?”
Rebus làm bộ nhớ ra và gõ ngón tay lên đầu. “Chứng mất trí nhớ tạm thời đấy,” ông nói. “Đành chấp nhận thôi.”
Sau cốc cà phê, họ trở nên bận rộn: Rebus bổ sung cả ram giấy in vào máy phô tô; Wylie thì hỏi ông muốn sao chép những gì từ cơ sở dữ liệu đa dạng lưu trong máy tính. Chiếc điện thoại bàn đổ chuông dễ đến gần chục lần nhưng họ cứ thế lờ nó đi.
“Bất ngờ không này,” Wylie đột nhiên cất lời, “anh biết gì chưa? Luân Đôn được quyền đăng cai Thế vận hội rồi đấy.”
“Ô la la!”
“Thực ra thì cũng đáng mừng chứ: tất cả mọi người đều đang nhảy múa ăn mừng ở quảng trường Tratalgar đấy. Chắc ở Paris thì ảm đạm lắm.”
“Không hiểu Chirac đang cảm thấy thế nào,” Rebus vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay. “Giờ này chắc ông ta đang ngồi ăn tối cùng Nữ hoàng đây.”
“Còn TB[*] thể nào cũng phô nụ cười rộng như mèo Cheshire cho mà xem.”
Rebus mỉm cười. Hẳn là như thế rồi, và Gleneagles đang phục vụ tận tình ngài tổng thống Pháp mức tốt nhất Ê-cốt cơ mà. Ông nhớ lại hồi chiều ấy… đứng cách những người đàn ông quyền lực nhất thế giới chỉ vài trăm mét. Cú ngã sóng soài từ xe đạp chắc hẳn sẽ là bài học nhớ đời cho tổng thống Bush, rằng ông ta hoàn toàn có thể mắc sai lầm như bao người bình thường khác. “Chữ G là viết tắt của từ gì nhỉ?” ông hỏi. Wylie chỉ nhìn ông. “Trong G8 ấy,” ông tỏ ý hiểu vẻ cường điệu.
“Chính phủ[*]?” cô nhún vai phỏng đoán. Chợt có tiếng gõ cửa: một cảnh sát trẻ từ ngoài bàn tiếp tân.
“Thưa ngài, dưới tầng có người tìm gặp ngài.” Anh ta hướng ánh nhìn hậm hực về phía chiếc điện thoại gần nhất.
“Chúng tôi đang bận nên không trả lời điện thoại,” Rebus giải thích. “Người đó là ai?”
“Một phụ nữ tên là Webster… Cô ấy muốn tìm hạ sĩ Clarke nhưng nói rằng nếu có thể gặp ông thì cũng được.”