PHẦN THỨ BA (18) Không Có Lửa-Làm Sao Có KhóiThứ Tư ngày 6 tháng Bảy
Hậu trường của buổi concert Đòn cuối.
Người ta đang sốt ruột truyền tai nhau tin đồn rằng một quả tên lửa nào đó phóng đi từ khu đường ray tàu hỏa gần địa điểm tổ chức buổi concert đã không trúng đích.
“Toàn là bịa đặt cả”, Bobby Greig nói với Siobhan. Anh đang mặc thường phục: quần jean bạc màu và áo khoác bò sờn chỉ. Trông anh ẩm ướt nhưng hào hứng giữa lúc cơn mưa vẫn rả rích rơi. Siobhan cũng đã thay sang quần nhung kẻ đi kèm áo phông xanh nhạt, bên ngoài khoác thêm chiếc áo vét loại dành cho người đi xe đạp mà cô mua được ở hiệu đồ cũ Oxtam. Greig nhìn cô và mỉm cười. “Thế nào mà,” anh ta nói, “dù có mặc cái gì đi nữa, trông cô vẫn ra dáng một cảnh sát nhỉ?”
Siobhan chẳng buồn đáp lời. Cô còn đang mải mân mê tấm thẻ ra vào đeo trên cổ. Trên đó in hình thu nhỏ của toàn bộ châu Phi cùng dòng ghi chú “Được quyền vào hậu trường”. Nghe rất to tát nhưng khi nhìn sang tấm thẻ của Greig cô đã nhanh chóng hiểu vị trí của mình trong chuỗi thức ăn. Tấm thẻ của Greig in chình ình dòng chữ “Được quyền vào mọi khu vực”. Đấy là chưa kể đến hai loại thẻ cấp cao VIP và VVIP với ý nghĩa lần lượt là “Nhân vật quan trọng” và “Nhân vật cực kỳ quan trọng”. Ban nãy cô thoáng thấy danh ca kiêm nhạc sĩ Midge Ure và siêu mẫu Claudia Schiffer, cả hai người đều đeo thẻ VVIP. Greig cũng đã giới thiệu Siobhan với Steve Daws và Emma Diprose. Đối nghịch với bầu trời âm u mưa gió, hai nhà tài trợ của buổi biểu diễn vẫn toát lên vẻ quyến rũ rạng ngời.
“Dàn sao thật tuyệt vời,” Siobhan bày tỏ.
“Cảm ơn cô,” Daws đáp lời. Rồi Diprose hỏi liệu Siobhan có đặc biệt yêu thích ngôi sao nào không nhưng cô lắc đầu thay cho câu trả lời.
Trong suốt thời gian chuyện trò, Greig không hề đả động tới việc Siobhan thực ra là người làm trong ngành cảnh sát.
Hàng trăm người hâm mộ không có vé vào cửa đang tập trung bên ngoài sân vận động Murrayfield khẩn nài được mua vé, và vài dân phe vé chào cái giá cắt cổ chỉ dành cho số ít những người hâm mộ cuồng nhiệt nhất có hầu bao rủng rỉnh nhất. Tấm thẻ ra vào cho phép Siobhan loanh quanh thăm thú khu hậu đài rồi bước tiếp đến khu sân khấu ngoài trời, nơi cô sẽ hòa mình cùng với sáu mươi nghìn người hâm mộ khác dưới cơn mưa dầm dề. Thế nhưng vẻ thèm thuồng không che giấu trong những cặp mắt hau háu dán vào tấm thẻ hình chữ nhật đeo trước ngực Siobhan khiến cô cảm thấy nhột nhạt và ngay lập tức đổi ý, cô quyết định quay trở lại đứng ở phía sau hàng rào an ninh. Nãy giờ Greig vẫn mải mê tọng hàng đống thức ăn miễn phí vào miệng, tay khư khư chai bia Lager Continental đã cạn hơn một nửa. Nhóm nhạc Lời Tuyên Bố gồm hai thành viên là một cặp anh em sinh đôi đã mở đầu chương trình với màn cùng hát ca khúc “500 dặm”. Người ta còn kháo rằng danh hài Eddie Izzarrd sẽ chơi bản nhạc dương cầm viết lại từ ca khúc “Vienna” của Midge Ure. Chốc nữa thôi các ban nhạc rock Texas, Snow Patrol và cả Travis sẽ lần lượt xuất hiện, tiếp đến sẽ là tiết mục biểu diễn chung của Bono với nhóm The Corrs, và cuối cùng là màn trình diễn kết thúc chương trình của danh ca người Mỹ James Brown.
Ấy vậy mà ngay lúc này đây khung cảnh cuồng nhiệt nơi hậu trường lại khiến Siobhan có cảm giác mình đã trở nên già cỗi. Cô không biết được đến phân nửa những nhân vật biểu diễn đêm nay. Họ có vẻ quan trọng và liên tục đi tới đi lui cùng cả dàn ekip, thế nhưng khuôn mặt họ chẳng hề có ý nghĩa gì với cô. Cô chợt nhớ ra có thể thứ Sáu tuần này là cha mẹ cô sẽ ra về, tức là chỉ còn một ngày ngắn ngủi nữa để cô được ở bên họ. Đáng nhẽ Siobhan nên gọi điện sớm hơn: cha mẹ sẽ về nghỉ tại căn hộ của cô, trên đường sẽ mua chút thực phẩm, hoặc biết đâu lại đưa nhau ra ngoài ăn tối. Chỉ có ông bà với nhau thôi, cha cô đã nói như vậy, nghe như chính là điều ông muốn.
Mà biết đâu như thế cô sẽ không cảm thấy áy náy vì luôn ở nơi nào đó khác.
Siobhan cố thư giãn, để có thể hòa nhập được vào bầu không khí, nhưng công việc cứ thế xâm chiếm mọi suy nghĩ của cô. Cô biết Rebus cũng đang căng mình làm việc. Ông ấy sẽ chẳng chịu nghỉ ngơi cho đến khi con quỷ công việc bị chế ngự hoàn toàn. Từng thành tựu cũng chỉ lướt vèo qua, và từng cuộc tranh đấu đều rút dần rút mòn của ông sức lực. Bây giờ thì mặt trời đang lặn, cả sân vận động lấp lánh những đốm sáng flash từ điện thoại cầm tay. Những thanh dạ quang bắt sáng trong bóng tối liên tục được vẫy trên cao. Greig đã kiếm được từ đâu đó một chiếc ô và đưa nó cho Siobhan khi cơn mưa mỗi lúc một trở nên nặng hạt.
“Ở Niddrie còn náo loạn nữa không?” cô hỏi.
Anh ta lắc đầu. “Chúng đạt được mục tiêu rồi,” Greig trả lời. “Ngoài lý do ấy ra, cũng có thể chúng cho rằng sẽ tiện ẩu đả hơn nếu tiến vào thị trấn.” Anh ta quăng chai bia rỗng vào sọt đựng đồ tái chế. “Hôm nay cô đụng bọn chúng không?”
“Hôm nay tôi ở Auchterarder,” cô nói.
Nét mặt Greig đầy vẻ ngạc nhiên pha lẫn ấn tượng. “Tôi xem trên vô tuyến thấy cứ như thể có cuộc chiến ấy.”
“Không tệ đến mức ấy đâu. Còn ở đây thì sao?”
“Biểu tình một chút khi đoàn xe buýt bị chặn không cho khởi hành. Tuy thế không thể bằng hôm thứ Hai.” Nói tới đây, anh ta hất cằm về phía sau Siobhan. “Annie Lennox đấy.” Và đúng vậy, đứng cách họ không quá ba mét, nữ nghệ sĩ nở nụ cười tươi tắn thay cho lời chào hai người trên đường đi tới phòng thay đồ. “Cô hát ở công viên Hyde đỉnh lắm!” Greig gọi với theo. Annie Lennox chỉ mỉm cười, tâm trí nữ nghệ sĩ đang hoàn toàn tập trung vào tiết mục sắp tới.
Greig đi lấy thêm bia. Hầu hết mọi người Siobhan thấy đều chỉ đang loanh quanh, bộ dạng buồn chán. Nhóm phụ trách kỹ thuật đã chẳng còn bận gì, giờ chỉ còn chờ tháo dỡ sân khấu và đóng gói mọi thứ. Nhóm trợ lý riêng và nhân viên hãng thu âm - những đối tượng kể sau diện đồng phục áo vét đen đi kèm áo len cổ chữ V đồng màu, kính râm cộng với tai nghe điện thoại gắn chặt trên tai. Chung quy lại, nơi đây chỉ rặt đám người cung cấp thực phẩm, nhà tài trợ chương trình và những kẻ lang thang vơ vẩn. Siobhan biết mình thuộc nhóm cuối cùng. Không một ai hỏi xem cô đóng vai trò gì trong buổi biểu diễn đêm nay bởi hẳn nhiên chẳng ai nghĩ cô là nghệ sĩ biểu diễn.
Căn hộ của mình, đó mới là nơi mà mình thuộc về - cô thầm nghĩ.
Chỉ có thể là nơi ấy hoặc Phòng Điều tra Tội phạm.
Cô thấy thật quá khác biệt so với một Siobhan thời thiếu niên sẵn sàng nhảy xe đi nhờ tới khu trại vì hòa bình Greenham Common do hội phụ nữ tổ chức, miệng lẩm bẩm ca khúc “Chúng ta sẽ chiến thắng”, tay kết chặt bàn tay với những người phụ nữ khác ở căn cứ không quân. Ngay cả buổi diễu hành Hãy Biến Đói Nghèo Thành Quá Khứ hôm thứ Bảy nhưng cũng đã trở thành dĩ vãng. Và còn… Bono và Geldof đã xuyên thẳng qua hàng rào an ninh G8, trực tiếp trình bày những chiến dịch của mình trước rất nhiều nhà lãnh đạo. Họ quyết tâm khiến cho những con người quyền lực ấy biết có những gì đang đứng trước bờ vực thẳm và rằng hàng triệu người trên thế giới này đang trông đợi ở họ những quyết định lớn lao. Chỉ trong ngày mai thôi, các quyết định ấy sẽ được đưa ra. Ngày mai sẽ là một ngày của những điều cốt yếu.
Siobhan lấy điện thoại cầm tay định gọi cho Rebus, Nhưng cô biết ông sẽ phá lên cười, rồi khuyên cô tắt máy và tận hưởng buổi tối thay vì cứ lo hão. Bất kể tấm vé đã ghim chặt bằng nam châm trên cánh cửa tủ lạnh trong bếp, cô bỗng hồ nghi không biết có nên đến chương trình âm nhạc T trong Công viên không. Hồ nghi không biết đến bao giờ những vụ giết người mới được giải quyết rốt ráo, nhất là trong tình cảnh hiện tại cô đã chính thức bị loại khỏi cuộc điều tra. Cuộc điều tra của chính cô. Ngoại trừ vụ Rebus chiêu nạp thêm Ellen Wylie ra… cảm giác bị coi thường vì Rebus không buồn hỏi ý kiến. Và cũng thật day dứt vì rằng ông hoàn toàn đúng: họ cần trợ giúp. Nhưng, bây giờ, hóa ra Wylie biết Gareth Tench còn Tench thì lại quen biết chị gái của Wylie…
Bobby Greig vừa quay lại với bia cho cô. “Cô thấy sao?” anh ta hỏi.
“Theo tôi, tất cả bọn họ đều quá đỗi bình thường,” cô nhận xét. Greig gật đầu đồng tình.
“Đám ngôi sao nhạc pop,” anh ta tiếp lời, “trước cũng chỉ là những kẻ tầm tầm ở trường trung học. Đây chẳng phải là cơ hội quá tốt để bọn họ báo thù hay sao. Rồi cô sẽ thấy bọn họ làm mình làm mẩy như thế nào, dù vậy…” Anh ta đột nhiên cụt hứng khi nhận thấy Siobhan không để tâm vào câu chuyện nữa.
“Ông ta đang làm gì ở đây vậy?” cô hỏi.
Greig nhận ra đối tượng, liền hồ hởi vẫy tay chào, ủy viên hội đồng thành phố Gareth Tench vẫy tay chào lại. Ông ta đang trò chuyện cùng hai nhà tài trợ Daws và Diprose, nhưng ngừng ngay - vỗ vai người đầu; đặt nụ hôn tạm biệt lên má người sau - rồi bước về phía bọn họ.
“Ông ấy là người phụ trách mảng văn hóa và giáo dục của hội đồng đấy,” Greig giới thiệu cho Siobhan và chủ động bắt tay Tench.
“Sao rồi, anh bạn?” Tench hỏi thăm.
“Cũng bình thường.”
“Tránh được rắc rối chứ?” Hiển nhiên câu này là nhằm thẳng vào Siobhan. Cô bắt lấy bàn tay đưa ra của Tench và siết trả thật chặt.
“Tôi đang cố đây.”
Tench quay sự chú ý lại Greig. “Nhắc lại giúp tôi đi, tôi gặp anh ở đâu ấy nhỉ?”
“Khu cắm trại ấy. Tên tôi là Bobby Greig.”
Tench lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán với sự đãng trí của mình. “Phải rồi, phải rồi. Chà, nơi đây không phải rất tuyệt vời sao?” Tench vỗ mạnh hai lòng bàn tay vào nhau và nhìn ra xung quanh. “Toàn bộ nhân loại trên cái thế giới này đều đang phải huớng về Edinburgh chúng ta đấy.”
“Không thì cũng là hướng về chương trình ca nhạc,” Siobhan chêm vào.
Tench đảo mắt. “Đâu có chuyện phải để lấy lòng người ta. Cô thử nói tôi nghe xem, có phải Bobby đây đã bảo lãnh cho cô qua cửa không?”
Siobhan đành gật đầu thừa nhận.
“Thế mà cô vẫn than vãn được?” Vị ủy viên hội đồng khẽ cười thích thú. “Nhớ ủng hộ chút đỉnh trước khi ra về nhé? Coi như lại quả.”
“Nói thế là hơi bất công đấy,” Greig bắt đầu cự cãi nhưng Tench đã phẩy tay gạt đi. “À mà đồng nghiệp của cô sao rồi?”
“Ý ông là thanh tra Rebus?”
“Chính là anh ta đấy. Hình sự hơi có vẻ thân thiết thái quá với hội anh em tội phạm thì phải, là nếu cô hỏi ý kiến tôi.”
“Ý ông là sao?”
“Chà, hai người làm việc cùng nhau này… Tôi chắc chắn là anh ta giãi bày mọi tâm sự với cô nhỉ? Thế chuyện đêm hôm nọ?” Cứ như ông ta đang cố tình vắt trí nhớ cô vậy. “Trung tâm tôn giáo Craigmillar ấy? Tôi đang thực hiện bài diễn văn thì anh bạn Rebus của cô bỗng từ đâu xuất hiện kéo theo con quái vật tên là Cafferty ấy.” Tench ngừng lời. “Chắc cô cũng biết hắn chứ?”
“Tôi có biết,” Siobhan xác nhận.
“Thật lạ là sao những người vốn đảm nhận nhiệm vụ giữ gìn pháp luật và an ninh cho xã hội lại cần phải…” Tench hơi ngập ngừng như thể đang cố tìm từ ngữ thích hợp rồi buông lời: ”Kết thân.” Rồi vị ủy viên hơi ngừng lại, nhướn mày nhìn xoáy vào mắt Siobhan. “Tôi cứ ngỡ thanh tra Rebus sẽ chẳng giấu cô vụ này làm gì… Ý tôi là, không phải tôi đang kể những chuyện mà cô không hề biết đấy chứ?”
Cô cảm thấy mình không khác nào một con cá kinh hãi chiếc lưỡi câu quái ác.
“Ủy viên Tench này, chúng tôi cũng có cuộc sống riêng mà,” tất cả những gì cô có thể đáp lại chỉ có vậy. Tench có vẻ thất vọng. “Thế còn ông thì sao?” cô tiếp tục nói. “Đang hy vọng có thể thuyết phục một vài nhóm nhạc đến biểu diễn ở Trung tâm Jack Kane chăng?”
Tench lại chà hai lòng bàn tay vào nhau. “Nếu thực sự có cơ hội đó…” Giọng vị ủy viên bỗng ngưng bặt vì ông ta nhận ra một guơng mặt thân quen. Siobhan cũng nhận ra gương mặt đó: nam danh ca Martir Pellow trong nhóm nhạc Ướt Ướt Ướt[*]. Tên gọi của ban nhạc pop khiến Siobhan nhớ ra phải giương ô lên che. Mưa lại bắt đầu rơi tong tong trong lúc Tench cứ thế di chuyển tới mục tiêu mới.
“Câu chuyện vừa rồi là sao vậy?” Greig hỏi. Cô lắc đầu. “Sao tôi cứ cảm thấy thực ra cô không hề muốn ở đây nhỉ?”
“Xin lỗi,” cô nói.
Greig lúc này chuyển sang quan sát Tench và anh chàng ca sĩ. “Nhanh nhẹn, nhỉ? Cũng chẳng rụt rè chút nào… Tôi nghĩ chính vì thế người ta lắng nghe ông ấy. Đã bao giờ cô nghe ông ấy diễn thuyết chưa? Ông ấy chỉ cần cất giọng cũng đủ làm cô nổi hết da gà rồi.”
Siobhan chầm chậm gật đầu. Cô còn đang mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ về Rebus và tên trùm Cafferty. Cô cũng chẳng thấy bất ngờ lắm khi Rebus không nói gì về vụ này với cô. Siobhan lại nhìn điện thoại lần nữa. Giờ thì cô đã có được cái cớ chính đáng để gọi cho người cộng sự, thế nhưng cô vẫn lưỡng lự.
Mình cần một cuộc sống riêng, cần một buổi tối nghỉ ngơi.
Bằng không, cô sẽ trở thành bản sao của Rebus - luôn luôn bị ám ảnh nhưng rốt cuộc vẫn bị loại khỏi cuộc chơi; mánh khóe nhưng không được ai tin tưởng. Suốt hai mươi năm nay, con đường công danh của Rebus vẫn giậm chân ở vị trí “thanh tra”. Cô trông đợi nhiều hơn. Cô muốn làm việc thật tốt nhưng vẫn thi thoảng có chút thời gian dành riêng cho bản thân. Cô muốn có một cuộc đời ngoài công việc, hơn là biến công việc trở thành toàn bộ đời mình. Rebus đã mất hết gia đình và bè bạn, bởi ông đã gạt họ sang một bên để có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào những xác chết, bọn lừa đảo, sát nhân, đám trộm vặt, hiếp dâm, du côn, lũ kẻ cướp và cả những kẻ phân biệt chủng tộc quá khích. Mỗi lần đi ra ngoài uống rượu, ông đều chỉ có một mình, lặng lẽ đứng ở quầy rượu, hứng lấy cả dãy ánh mắt tò mò. Ông không có sở thích nào, không theo đuổi bất kỳ môn thể thao nào, chưa bao giờ biết tới khái niệm nghỉ lễ. Giả dụ Rebus được nghỉ tận một hay hai tuần, Siobhan cũng sẽ dễ dàng tìm thấy ông đang ngồi trong quán Oxford, giả bộ xem báo ở một góc hoặc đờ đẫn nhìn vào màn hình vô tuyến ban ngày.
Cô trông đợi nhiều hơn thế.
Lần này, cô gọi điện thoại. Cô khẽ nở nụ cười khi nghe tiếng trả lời ở đầu dây bên kia. “Cha?” cô nói. “Cha mẹ vẫn đang ở khách sạm à? Đến bữa tráng miệng cha hãy dặn họ lấy thêm ghế nhé…”
Stacey Webster đã quay trở lại là chính mình.
Ăn vận không khác mấy lần trò chuyện cùng Rebus ở bên ngoài nhà xác. Cô đang mặc một chiếc áo phông dài tay.
“Thế để che các hình xăm đi à?” Rebus hỏi.
“Chỉ là hình xăm tạm thời,” cô đáp. “Sẽ chóng mờ đi thôi.”
“Phần lớn mọi thứ đều phai mờ.” Ông nhìn chiếc va li. Nó đang được dựng thẳng đứng, phần tay kéo cũng đã thụt vào. “Cô chuẩn bị về Luân Đôn?”
“Tôi đi tàu nằm,” cô gật đầu.
“Nghe này, tôi xin lỗi nếu chúng tôi…” Rebus nhìn quanh khu vực lễ tân như thể ông đang cố tránh nhìn thẳng vào người đối diện.
“Dù sao chuyện đã xảy ra rồi,” cô nói. “Cũng có thể vỏ bọc của tôi chưa bị lộ nhưng trung tá Steelforth làm vậy vì không muốn cấp dưới của mình bị nguy hiểm.” Stacey tỏ ra lúng túng và không chắc lắm, dường như đầu óc của cô vẫn đang mắc kẹt ở khoảng ranh giới giữa hai nhân cách hoàn toàn khác biệt.
“Uống một chút chứ?” Rebus hỏi.
“Tôi tới để tìm Siobhan.” Cô đút một tay vào túi áo khoác. “Mẹ cô ấy thế nào rồi?”
“Dần bình phục rồi,” Rebus nói. “Đang ở nhà Siobhan.”
“Vậy là cô cháu Santal chẳng có cơ hội chào tạm biệt rồi,” Stacey chìa tay về phía Rebus. Một chiếc ví làm bằng nhựa dẻo, bên trong là một chiếc đĩa bạc. “Đĩa CD-ROM,” cô nói. “Phim sao chép từ máy quay của tôi, hôm ở phố Princes đấy.”
Rebus chầm chậm gật đầu. “Tôi sẽ chuyển cho Siobhan.”
“Trung tá sẽ giết tôi nếu…”
“Bí mật này chỉ chúng ta biết với nhau thôi,” Rebus trấn an cô và đút ngay chiếc đĩa vào túi ngực. “Giờ đến lúc đi mời cô món đồ uống ấy rồi…”
Rất nhiều quán rượu trên phố Leith Walk hãy còn mở cửa. Nhưng quán đầu tiên mà hai người bước qua có vẻ quá nhộn nhịp, chương trình nghệ thuật ở sân vận động Murrayfield đang phát om sòm trên vô tuyến. Tản bộ tiếp xuôi theo con dốc họ gặp được đúng thứ mà họ cần - một quán đậm chất Scotland yên tĩnh với tiếng nhạc êm dịu của máy hát tự động và độc một vị khách bị cụt tay. Stacey đã gửi chiếc va li ra phía sau bàn làm việc ở sở Sở quảng trường Gayfield. Cô nói với Rebus muốn trút bỏ phần nào gánh nặng do những tờ giấy bạc Scotland gây ra - chúng đã từng là động lực để cô xung phong đảm nhận vai trò trinh sát nằm vùng này. Họ chọn chỗ ngồi ở góc quán.
“Cô đã đi tàu nằm bao giờ chưa?” Rebus hỏi.
“Đấy chính là lý do tôi uống loại vodka tonic này đấy - tôi chỉ muốn ngủ vùi trên con tàu chết tiệt đó thôi.”
“Santal đã hoàn toàn biến mất chưa đấy?”
“Cũng còn tùy.”
“Steelforth nói cô đã nằm vùng tận mấy tháng.”
“Mất hàng tháng đấy,” cô đồng tình.
“Lúc cô ở Luân Đôn chắc cũng không đơn giản… Khả năng bị người quen bắt gặp là rất lớn.”
“Tôi có đi qua Ben một lần.”
“Trong lốt cô nàng Santal ư?”
“Cậu ấy sẽ không bao giờ biết.” Cô ngả người ra sau. “Vì thế tôi mới đội lốt Santal để tiếp cận Siobhan. Cha mẹ cô ấy kể với tôi rằng con gái họ làm việc ở Phòng Điều tra Hình sự.”
“Cô muốn biết vỏ bọc của mình vững chắc đến mức nào à?”
Rebus nhìn cô gật đầu và chợt nhận ra ông đã hiểu thêm điều gì đó. Chắc hẳn Stacey hẳn đã quỵ ngã trước cái chết của cậu em trai, thế nhưng việc đó lại chẳng nhằm nhò gì đối với Santal. Vấn đề là, nỗi đớn đau tột cùng ấy vẫn đang bị kìm nén - chính là điều ông cũng vừa trải nghiệm.
“Luân Đôn thực ra không phải cứ địa chính của tôi,” Stacey kể. “Rất nhiều băng nhóm đã tản đi - ở đó chúng tôi kiểm soát bọn chúng quá dễ. Manchester này, Bradford, rồi cả Leeds nữa… phần lớn thời gian tôi đóng đô ở những chỗ ấy.”
“Cô nghĩ rằng mình đã tạo nên điều gì khác biệt à?”
Stacey thoáng phân vân. “Chúng ta đều mong làm được như vậy, có phải không?”
Ông gật đầu đồng tình, nhấp một ngụm bia, rồi đặt cốc xuống. “Tôi vẫn đang điều tra cái chết của Ben.”
“Tôi biết.”
“Trung tá nói cho cô biết à?” Ông lại thấy Stacey gật đầu. “Ông ta đang ra sức ngáng đường tôi đấy chứ.”
“Thanh tra à, trung tá chỉ nhìn nhận sự việc dưới góc độ công việc thôi. Không có gì là riêng tư đâu.”
“Nếu không hiểu rõ điều đó, chắc hẳn tôi đã nghĩ ông ta đang cố bảo vệ một người đàn ông tên là Richard Pennen đấy.”
“Tập đoàn Pennen ư?”
Lần này đến lượt Rebus gật đầu xác nhận. “Tay Pennen này là người thanh toán chi phí khách sạn cho em trai cô.”
“Kỳ lạ thật,” cô nói. “Bọn họ đối đầu nhau mà.”
“Ồ?”
Stacey nhìn ông chằm chằm. “Ben đã từng đặt chân tới nhiều vùng chiến tranh. Cậu ấy hiểu quá rõ nỗi kinh hoàng mà công nghiệp vũ khí gây ra.”
“Theo thông tin tôi nhận được thì Tập đoàn Pennen chủ yếu kinh doanh thiết bị công nghệ hơn là súng ống.”
Cô khịt mũi. “Chỉ là vấn đề thời gian. Ben đã cố làm lớn chuyện hết mức có thể rồi đấy. Anh nên xem lại trong các biên bản chính thức thì biết - những bài diễn thuyết của cậu ấy ở nghị viện, với hàng đống câu hỏi hóc búa.”
“Nhưng Pennen vẫn trả tiền phòng cho em trai cô…”
“Và chắc hẳn Ben phải khoái chí lắm. Cậu ấy cứ nhận tiền phòng từ tên độc tài, rồi dành trọn chuyến đi kịch liệt đả kích hắn và bè lũ.” Stacey ngừng lời và khuấy ly rượu, rồi ngước mắt lên nhìn thẳng vào Rebus. “Anh nghĩ Ben nhận hối lộ đúng không? Và Pennen đã mua chuộc được Ben?” Sự im lặng của ông đã trả lời cho tất cả những câu hỏi này của Stacey. “Thanh tra à, em trai tôi là người tốt.” Rốt cuộc những giọt nước mắt đã lăn dài trên má cô. “Thế mà tôi thậm chí chẳng thể tới dự đám tang của cậu ấy.”
“Cậu ấy sẽ hiểu,” Rebus nói. “Tôi cũng có…” Ông phải ngừng lại hắng giọng rồi mới nói tiếp được. “Em trai tôi cũng vừa mất tuần trước. Chúng tôi mới hỏa táng cậu ấy hôm thứ Sáu.”
“Tôi rất tiếc.”
Ông nâng cốc bia lên miệng. “Nó mới năm mươi tuổi thôi. Bác sĩ nói là do đột quỵ.”
“Anh và em trai có thân thiết không?”
“Hầu như chỉ liên lạc qua điện thoại.” Một lần nữa ông ngừng lời. “Một lần tôi đã tống nó vào tù vì tội tiêu thụ ma túy.” Ông quan sát nét mặt Stacey để dò phản ứng của cô.
“Đó là điều khiến anh phiền lòng phải không?” cô hỏi.
“Điều gì?”
“Anh chưa bao giờ nói với anh ấy…” Cô chật vật thốt ra thành lời, khuôn mặt co rúm lại bởi những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. “Chưa bao giờ nói với anh ấy là anh rất hối hận.” Cô rời bàn và bước nhanh vào khu vệ sinh - Stacey Webster đã hoàn toàn trở về với con người thật của mình. Rebus nghĩ có lẽ ông nên đi theo cô hoặc ít nhất cũng nhờ nữ phục vụ vào trông chừng cô. Thế nhưng ông chỉ ngồi đó, uống liền một hơi cho đến khi chỉ còn đám bọt bia bám trên miệng cốc, và ngẫm nghĩ về những gia đình. Ông nghĩ tới Ellen Wylie và chị gái, về hai vợ chồng nhà Jensen và cô con gái Vicky, về Stacey Webster và em trai Ben của cô…
“Mickey,” ông thì thầm. Gọi tên người đã chết để họ biết rằng họ vẫn chưa bị lãng quên.
Ben Webster.
Cyril Colliar.
Edward Isley.
Trevor Guest.
“Micheal Rebus,” lần này ông nói to thành tiếng, và làm động tác hơi nâng cốc. Rồi ông đứng dậy lấy thêm đồ uống - một chai bia IPA và chút rượu vodka pha tonic. Ông nán lại quầy rượu chờ nhận tiền trả lại. Hai người khách quen đang hồ hởi bàn tán về khả năng đạt huy chương của đội Anh tại Thế vận hội Olympic sẽ tổ chức vào năm 2012.
“Vì sao Luân Đôn luôn có được mọi thứ thế nhỉ?” một trong hai người phàn nàn.
“Thật nực cười là họ lại không muốn tổ chức G8 cơ đấy,” người kia thêm vào.
“Họ thừa biết chuyện khỉ gió gì sẽ xảy ra mà.”
Rebus phải nghĩ mất một lúc. Hôm nay là thứ Tư… hội nghị thượng đỉnh sẽ kết thúc vào thứ Sáu. Chỉ một ngày nữa thôi và toàn bộ thành phố sẽ trở về với nhịp sống thường nhật. Steelforth cùng Pennen và tất cả những kẻ xâm phạm khác đều sẽ quay trở về miền Nam.
Bọn họ đối đầu nhau mà.
Ý Stacey muốn nói về mối quan hệ giữa em trai cô và Richard Pennen… Anh chàng nghị sĩ đã luôn cố ngăn chặn mưu đồ bành trướng địa bàn kinh doanh của Pennen. Rebus đã hoàn toàn nhận định sai lầm về Ben, đã hoàn toàn nhầm về chuyện anh ta bị mua chuộc và trở thành tay sai. Còn Steelforth… thì lại làm mọi cách cản trở Rebus đặt chân vào phòng của Ben Webster ở khách sạn. Đâu phải vì ông ta không muốn để vụ việc bị làm ầm lên, cũng chẳng phải để tránh cho các nhân vật tai to mặt lớn khỏi bị cánh phóng viên rầy rà với những câu hỏi và giả thuyết trời ơi đất hỡi. Mà chỉ vì ông ta muốn bảo vệ Richard Pennen thôi.
Bọn họ đối đầu nhau.
Việc này biến Richard Pennen thành kẻ tình nghi; hay chí ít cũng cho hắn động cơ. Bất cứ bảo vệ nào trong tòa lâu đài cũng đều có khả năng đẩy vị nghị sĩ qua bờ tường thành. Đám vệ sĩ thừa sức trà trộn vào các khách mời… Biết đâu cả Cơ quan Mật vụ cũng tham gia - ít nhất phải có một nhóm được giao nhiệm vụ bảo vệ an ninh cho Ngoại trưởng và Bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Bản thân Steelforth cũng là đặc vụ S012, tức là về chuyên môn chỉ thua có MI5 và MI6. Nhưng nếu muốn trừ khử cái gai trong mắt, tại sao họ lại phải chọn cách đó? Làm như thế thật quá công khai và phô trương. Rebus từ lâu đã nghiệm ra: án mạng thành công nhất chính là ở chỗ không hề có một vụ án mạng. Ví như bóp chết nạn nhân khi đang say giấc, đánh thuốc mê và bỏ lại trong xe đang chạy, hoặc đơn giản hơn là chỉ cần khiến cho nạn nhân biến mất.
“Lạy Chúa, John ơi là John,” ông tự rủa chính mình. “Sao trước đây lại không nghĩ tới tình huống này!” Đổ lỗi cho hoàn cảnh: có thể dễ dàng tưởng tượng mọi âm mưu xảy ra xung quanh ta trong tuần lễ diễn ra hội nghị G8. Rebus đặt cốc xuống bàn, bỗng thấy hơi lo vì vẫn chưa thấy Stacey từ nhà vệ sinh quay trở lại. Ông ngạc nhiên thấy hóa ra mình đã quay lưng lại phía lối đi trong lúc đợi ở quầy bar. Đợi thêm năm phút rồi ông nhờ cô phục vụ kiểm tra hộ. Cô gái trở ra từ phòng vệ sinh nữ với một cái lắc đầu.
“Thế là phí toi ba đồng bảng,” cô ta bảo Rebus, chỉ sang món đồ uống của Stacey. “Tôi cũng xin mạn phép nói thêm rằng cô ấy còn quá trẻ so với ông đấy.”
Trở về Sở quảng trường Gayfield, cô đã xách va li đi nhưng cũng có để lại một lời nhắn cho ông.
“Chúc may mắn, nhưng mong anh nhớ rằng - Ben là em trai tôi chứ không phải em trai anh. Hãy cố gắng đối diện với nỗi đau của mình nhé.”
Còn những mấy tiếng nữa mới đến giờ đoàn tàu khỏi hành. Dù có thể phóng xe tới ga Waverley, nhưng ông quyết định không làm vậy; vì thực ra hai người cũng không còn gì nhiều để trao đổi. Xem ra cô đã nói đúng. Việc dốc sức điều tra nguyên nhân cái chết của Ben đã giúp ông khép chặt những ký ức về Mickey. Trong đầu ông bỗng hiện lên một câu hỏi mà ông ao ước được hỏi cô:
Cô nghĩ chuyện gì đã xảy ra với em trai mình?
À mà, ông đã có tấm danh thiếp của Stacey đâu đây thôi. Có lẽ sáng mai ông nên hỏi thăm xem liệu cô có chợp mắt được chút nào trên chuyến tàu nằm về Luân Đôn hay không. Ông sẽ báo rằng ông vẫn đang tiếp tục điều tra cái chết của em trai cô dẫu cho tất cả những gì cô đáp lại có thể chỉ vọn vẹn là hai từ “Tôi biết”. Không thắc mắc; không giả thiết nào của chính bản thân cô. Hay là cô đã bị Steelforth túm gáy cảnh cáo? Một người lính tốt luôn biết tuân thủ mệnh lệnh. Nhưng hẳn cô cũng có băn khoăn về sự ra đi của em trai mình.
Sẩy chân.
Tự nhảy xuống.
Bị đẩy ngã.
“Để mai tính,” ông bước vào Phòng Điều tra Tội phạm vừa tự nhủ, cả đêm dài bí mật sao chép tài liệu vẫn đang chờ ông phía trước.
Thứ Năm ngày 7 tháng Bảy