PHẦN THỨ BA (20) Không Có Lửa-Làm Sao Có KhóiThứ Tư ngày 6 tháng Bảy
Hàng đoàn xe buýt đang tiến về miền Nam, cha mẹ Siobhan quyết định sẽ lên một xe trong số ấy.
“Đằng nào cha mẹ cũng định về ngày mai,” cha cô nói, vừa ôm lấy con gái.
“Cha mẹ còn chưa đến được Gleneagles nữa,” cô nói với cha. Ông hôn lên má con gái, ngay trên đường xương hàm, khiến trong thoáng chốc Siobhan lại là cô bé con ngày xưa. vẫn luôn góc má ấy, vào mỗi mùa Giáng sinh hay dịp sinh nhật, hay điểm cao ở trường hoặc chỉ bởi ông cảm thấy hạnh phúc.
Một cái ôm nữa từ mẹ cô và thầm thì: “Sẽ ổn thôi mà.” Ý bà muốn nhắc tới vết thương trên mặt; lẫn việc truy tìm thủ phạm. Cuối cùng, nới lỏng vòng ôm nhưng vẫn giữ chặt cô trong tầm cánh tay, bà nói: “Sớm về thăm cha mẹ nhé.”
“Con hứa,” Siobhan đáp lời.
Căn hộ trở nên trống vắng lạ thường khi không có hai ông bà. Cô nhận ra rằng phần lớn thời gian ở đây cô đã sống trong thinh lặng. Mà cũng không hẳn là thinh lặng - vì vẫn luôn có tiếng nhạc, tiếng radio hay vô tuyến. Thế nhưng chẳng mấy khách khứa, cũng không ai vừa đi dọc hành lang vừa huýt sáo, hay vừa rửa cốc chén vừa ngâm nga.
Chẳng có ai ngoài cô.
Cô đã thử gọi cho Rebus, nhưng ông không trả lời máy. Vô tuyến vẫn bật; nhưng cô không thể nhấc nổi mình dậy để tắt. Ba mươi người thiệt mạng… bốn mươi người… có thể là tận năm mươi. Thị trưởng thành phố Luân Đôn đã phát biểu rất đi vào lòng người. Tổ chức khủng bố quốc tế Al-Qaeda đã đứng ra nhận trách nhiệm. Nữ hoàng Anh đang “cực kỳ choáng váng”. Những người đi lại bằng vé tháng phương tiện công cộng đang thành một đoàn dài cuốc bộ trở về nhà sau một ngày làm việc. Các nhà bình luận đang đặt nghi vấn vì sao lệnh báo động phòng chống khủng bố lại bị chuyển từ mức “cảnh giác cao độ” xuống mức “đáng kể”. Cô chỉ muốn hỏi họ: kể cả nếu biết được vì sao thì liệu có gì khác không?
Cô bước tới cái tủ lạnh. Mẹ cô hẳn đã tốn khá nhiều thời gian ở mấy cửa hàng quanh đây: nào là lườn vịt, những tảng thịt cừu, pho mát xắt miếng, cả nước hoa quả đóng hộp. Siobhan thử mở ngăn đông lạnh và kéo ra một hộp kết băng đầy kem hương vani hiệu Mackie. Cô lấy một chiếc thìa rồi quay trở lại phòng khách. Muốn có việc gì đó để làm, cô bèn khởi động máy tính. Năm mươi ba bức thư điện tử. Chỉ liếc qua cũng biết cô có thể xóa hầu hết số thư ấy. Bỗng nhớ đến một thứ, cô bèn cho tay vào túi áo khoác lấy nó ra. Chiếc đĩa CD-ROM. Cô đút nó vào khe đọc đĩa. Sau vài cú nhấp chuột, cô đã đang nhìn nguyên một màn hình máy tính kín những định dạng hình ảnh thu nhỏ. Stacey Webster chụp vài bức về người mẹ và đứa con nhỏ diện đồ màu hồng. Siobhan phải bật cười. Người mẹ rõ ràng đang sử dụng đứa bé làm bình phong, nên cứ diễn đi diễn lại cảnh thay đồ cho đứa nhỏ ở nhiều vị trí khác nhau, lần nào cũng ngay phía trước hàng rào cảnh sát. Đúng là cơ hội nháy máy ấn tượng gặp thợ ảnh tài tình. Thậm chí còn có một tấm chụp rất nhiều phóng viên nhiếp ảnh, Mungo cũng góp mặt trong ấy. Nhưng Stacey chủ yếu vẫn tập trung vào đám đông biểu tình, tập hợp lại thành một bộ hồ sơ nho nhỏ đẹp đẽ cho các sếp Cơ quan Đặc vụ S012. Một số cảnh sát trong này hẳn là từ Sở Cảnh sát Thủ đô Luân Đôn. Giờ chắc họ đang trên đường về miền Nam, để giúp giải quyết hậu quả vụ nổ, kiểm tra tình hình những người thân yêu, và rất có thể cuối cùng còn phải tham dự đám tang của đồng nghiệp. Ví như kẻ tấn công mẹ cô xoay ra lại từ Luân Đôn… thì quả thực cô cũng chưa biết mình sẽ hành động thế nào.
Mẹ cô đã nói: Sẽ ổn thôi mà…
Siobhan lắc đầu xua ý niệm sự tha thứ ấy đi. Phải qua chừng năm mươi đến sáu mươi bức hình rồi cô mới thấy ảnh cha mẹ mình - ông Teddy Clarke đang cố kéo người vợ khỏi hàng trên cùng. Nguyên một cuộc loạn đả xung quanh họ. Dùi cui nhất loạt vung cao, những cái mồm há trong tư thế gào lên giận giữ hoặc nhăn nhó mặt mày. Thùng rác nhất loạt bị lật nhào. Đất đá và hoa cỏ bị bật rễ bay vèo vèo.
Và rồi một chiếc gậy nối thẳng đến trước mặt mẹ cô. Siobhan hầu như tê liệt nhưng cô vẫn ép mình phải tiếp tục xem. Cái gậy dài trông như được nhặt từ dưới đất. Không phải dùi cui. Và được vung lên chính từ phía đám người biểu tình. Kẻ cầm gậy lùi lại rất nhanh. Siobhan chợt hiểu. Hắn đã áp dụng y nguyên thủ đoạn mà phóng viên nhiếp ảnh Mungo từng kể với cô: lợi dụng thời cơ tấn công cảnh sát rồi khi bọn họ trả đòn thì phải làm sao cho thường dân vô tội đứng trên hứng trọn. Hiệu quả miễn bàn, sẽ khiến đám cảnh sát trông chẳng khác nào bọn côn đồ hung dữ. Mẹ cô đã chao đảo vì cú đánh. Khuôn mặt bà nhòe đi vì di chuyển loạng choạng, đau đớn thì rõ mồn một. Siobhan chà ngón tay lên màn hình máy tính, như muốn xua tan nỗi đau ấy của bà. Cô lần ngược theo chiếc gậy đến cánh tay trần của thủ phạm. Vai hắn có trong bức ảnh, nhưng phần mặt thì không lấy được. Cô nhấn ngược lại mấy bức hình trước đó, rồi lại nhấn tiến lên quá tấm ảnh vừa xong vài tấm.
Kia rồi.
Hắn ta để một tay sau lưng, giấu chiếc gậy, nhưng rõ ràng vẫn thấy nó ở đó. Và Siobhan cuối cùng cũng thấy được toàn bộ mặt hắn, thấy ánh vui sướng trong mắt hắn, và cả nụ cười nham hiểm. Thêm mấy bức ảnh sau, hắn đã đang rướn người lên hô vang khẩu hiệu như bao người khác. Chiếc mũ bóng chày che gần hết phần trán hắn, nhưng không thể lẫn đi đâu được.
Chính là tên thiếu niên du côn ở Niddrie. Nó xuống phố Princes này, cùng nhiều đứa lâu la như nó - chỉ nhằm một mục đích nào làm tình hình thêm căng thẳng.
Lần cuối Siobhan nhìn thấy nó đang từ cổng tòa án đi ra, có ủy viên hội đồng thành phố Gareth Tench sốt sắng đợi bên ngoài. Tench đã nói: một vài cử tri của tôi bị mắc mớ vào vụ lộn xộn ấy… Ông ta còn hưởng ứng lại hành động vẫy chào của thằng nhóc thủ ác khi nó được tự do đi khỏi phiên tòa… Những ngón tay Siobhan khẽ run lên khi cô bấm máy cố gọi lại cho Rebus. vẫn không có ai trả lời. Cô đứng dậy và bồn chồn đi khắp ngôi nhà, đi ra đi vào từng căn phòng. Mớ khăn bông trong phòng tắm đã được gập lại gọn ghẽ và xếp thành một chồng. Có một hộp xúp giấy bồi rỗng không bên trong thùng rác ở góc bếp. Hộp xúp đã được gạn hết nước cho đỡ bốc mùi. Những cử chỉ quan tâm của mẹ… Cô đứng trước tấm gương soi toàn thân trong phòng riêng, cố tìm những điểm tương đồng giữa mình và người mẹ thân yêu. Cô thấy mình trông giống bố nhiều hơn. Giờ này chắc hẳn hai ông bà đã lên đường cao tốc Al, đang tiến về miền Nam. Cô chưa kể với cha mẹ sự thật về Santal, và có thể sẽ không bao giờ kể. Nhưng trước màn hình máy vi tính, cô xem qua các bức ảnh còn lại rồi kiểm tra từ đầu lần nữa. Lần này cô chỉ tập trung tìm một nhân vật - chính là kẻ phá rối gầy nhẳng đội mũ dành cho cầu thủ bóng chày, mặc áo phông, quần jean và đi giày thể thao. Cô định in tất cả những bức hình có mặt hắn nhưng máy in báo hết mực. Chợt nhớ đến cửa hàng máy tính trên phố Leith Walk, cô liền vớ lấy chùm chìa khóa và ví tiền.
Cái chai đã cạn và trong nhà chẳng còn sót rượu nữa. Rebus đã lục tủ lạnh được chai vodka nhỏ xuất xứ từ Ba Lan, nhưng cũng chỉ đủ cho một ly rượu bé. Ngại cuốc bộ ra phố vào giờ này, Rebus đành pha một tách trà ấm rồi ngồi luôn ở bàn ăn, đọc lướt qua toàn bộ chỗ hồ sơ vụ án. Ellen Wylie thực sự thấy ấn tượng với lý lịch của Ben Webster và Rebus cũng thế. Ông xem lại một lần nữa. Những điểm nóng thường của cái thế giới này: vài người bị thu hút vào đấy - những người ưa phiêu lưu mạo hiểm, các ký giả hoặc những kẻ đánh thuê hám lợi. Hồi trước Rebus có nghe nói anh bạn trai của Mairie Henderson làm nghề quay phim và cũng từng tới những vùng chiến sự như Sierra Leone, Afghanistan và cả Iraq… Thế nhưng ông có cảm giác Ben Webster chẳng đến bất cứ nơi nào như thế vì lây cái nhu cầu trải nghiệm thực tế, hay thậm chí vì cảm thấy chúng là những sự nghiệp đặc biệt “chính nghĩa”. Anh ta đi đơn giản chỉ vì công việc.
“Nhiệm vụ căn bản nhất của chúng ta với tư cách con người chính là…” anh ta phát biểu trong một bài diễn văn tại phiên họp quốc hội, “chung tay góp sức xây dựng sự phát triển bền vững mọi nơi mọi lúc trên những vùng bần hàn nhất và cơ cực nhất thế giới.” Thông điệp này đã được anh ta kiên trì lặp đi lặp lại tại nhiều nơi khác nhau - trước nhiều ủy ban, trong các lần diễn thuyết trước công chúng và cả khi thực hiện phỏng vấn với giới truyền thông.
Em trai tôi là người tốt…
Rebus không hề nghi ngờ điều đó. Song ông cũng không nghĩ ra nổi nguyên do khiến ai đó ra tay đẩy nạn nhân từ bờ thành kia xuống vách đá bên dưới. Dù bỏ tận tâm cách mấy, Ben cũng đâu giống như mối họa cho Tập đoàn Pennen. Rebus bèn quay lại giả thiết cái chết do tự tử. Có khả năng nghị sĩ Webster cảm thấy quá thất vọng trước tất cả những xung đột, nạn đói và tai ương thảm họa này. Có lẽ anh ta đã biết trước rằng G8 này sẽ khó có thể đạt được bước tiến nào, những niềm hy vọng của anh ta về một thế giới tốt đẹp hơn sẽ lại một lần nữa bị đình trệ. Cố tình nhảy xuống khoảng không bên dưới hòng lôi kéo sự chú ý đến tình hình? Rebus thực sự cảm thấy giả thiết này không thuyết phục chút nào. Webster từng ngồi chung bàn tiệc với những con người quyền lực và có sức ảnh hưởng, những nhà ngoại giao và chính khách đến từ rất nhiều quốc gia trên thế giới. Sao anh ta không bày tỏ những quan ngại sâu xa của mình với họ? Anh ta hoàn toàn có thể làm om sòm quan trọng hóa lên hoặc khều cho thối hoăng ra. Quát tháo hay gào rú lên cũng được…
Tiếng kêu xé toạc bầu trời đêm ấy khi anh ta quyết định thả mình xuống bóng tối thăm thẳm.
“Không phải,” Rebus tự nhủ, vừa lắc đầu. Ông cảm thấy như tấm ghép hình đã hoàn chỉnh đủ để ông luận ra bức tranh, chỉ là một vài mảnh đang nằm nhầm chỗ.
“Không phải,” ông lặp lại, rồi đọc tiếp.
Là người tốt…
Sau hai mươi phút nghiên cứu tài liệu, ông tìm thấy một bài phỏng vấn từ một phụ trương báo ngày Chủ nhật của một năm trước. Webster được hỏi về những ngày đầu bắt đầu đảm nhận vai trò nghị sĩ. Anh ta có kể về người đỡ đầu trong sự nghiệp của mình - một nghị sĩ người Scotland và đồng thời cũng là một thành viên Công đảng đầy hoài bão tên là Collin Anderson.
Ngài nghị sĩ của Rebus.
“Sao hôm đưa tang không thấy mặt mũi ông đâu nhỉ”, Rebus nói khẽ, gạch chân vài dòng đáng chú ý.
Webster ngay lập tức bày tỏ lòng biết ơn Anderson đã giúp đỡ một nghị sĩ mới được bổ nhiệm như anh: “Ông ấy giúp tôi tránh những sai lầm dễ mắc phải, và chẳng lời nào có thể diễn tả cho hết tấm lòng hàm ơn của tôi dành cho ông ấy.” Thế nhưng nghị sĩ Webster giờ đây đã vững vàng lại tỏ ra vô cùng kín đáo khi được hỏi về luận diệu cho rằng Anderson đã vận động để anh ta được ngồi ở vị trí Thư ký Quốc hội như hiện nay, vị trí hứa hẹn anh sẽ trở thành người hậu thuẫn tương lai cho Bộ trưởng Bộ Thương mại trong mọi cuộc đua tranh quyền lãnh đạo…
“Chà, chà,” Rebus lầm rầm và thổi lên bề mặt tách trà, dù cho thứ chất lỏng bên trong chỉ còn âm ấm mà thôi.
“Tôi hoàn toàn quên bẵng,” Rebus vừa nói vừa kéo chiếc ghế vào sát bàn, “ngài nghị sĩ của tôi là Bộ trưởng Bộ Thương mại. Tôi biết ngài rất bận, nên sẽ nói ngắn gọn thôi.”
Ông đang có mặt trong một nhà hàng ở phía nam Edinburgh. Dù mới chập tối nơi này đã tấp nập khách khứa. Nhân viên phục vụ nhanh nhẹn dọn một chỗ cho Rebus, và cố gắng đưa ông cuốn thực đơn. Nghị sĩ Collin Anderson đầy tôn kính đang ngồi đối diện với phu nhân qua chiếc bàn đáng lý chỉ dành cho hai người.
“Anh là ai?” ông ta hỏi.
Rebus chuyển cuốn thực đơn lại cho bồi bàn. “Tôi không dùng gì đâu,” ông giải thích. Rồi quay sang đáp lời nghị sĩ: “Tôi là John Rebus, thanh tra cảnh sát. Thư ký của ngài không báo cáo gì ư?”
“Tôi có thể kiểm tra thẻ căn cước chứ?” Anderson hỏi.
“Không hẳn là lỗi của cô ấy,” Rebus nói. “Tôi cũng cường điệu một chút khi bảo rằng đang có chuyện gấp lắm.” Ông giơ thẻ cảnh sát ra. Trong khi ngài nghị sĩ kiểm tra thông tin, Rebus quay sang mỉm cười với phu nhân của ông ta.
“Tôi có nên…” Bà vợ dợm đứng lên.
“Không có gì tuyệt mật đâu,” Rebus đảm bảo. Anderson đưa trả ông tấm thẻ cảnh sát.
“Nếu anh không ngại, tôi xin nói thẳng, như thế này thực là bất tiện.”
“Tôi cứ tưởng cô thư ký đã báo cho ngài rồi.”
Anderson giơ điện thoại cầm tay lên như thể đang đưa ra bằng chứng. “Ở đây không hề có tín hiệu.”
“Vậy thì ngài phải làm gì đó đi,” Rebus nhận định. “Nhiều thành phố vẫn ở trong tình trạng này đấy.”
“Thanh tra này, anh vừa uống rượu à?”
“Chỉ lúc không làm nhiệm vụ thôi, thưa ngài.” Rebus thọc tay vào túi áo khoác lần tìm bao thuốc.
“Ở đây cấm hút thuốc,” Anderson cảnh báo.
Rebus nhìn bao xì gà như thể nó từ đâu bò vào tay ông không báo trước vậy. Ông xin lỗi rồi cất bao thuốc đi. “Tôi không gặp ngài ở lễ tang,” ông bảo vị nghị sĩ.
“Lễ tang nào?”
“Ben Webster. Ngài đã từng thân tình với cậu ta hồi cậu ta mới trở thành nghị sĩ mà.”
“Thế tức là hôm đó tôi bận chuyện khác.” Vị nghị sĩ đưa mắt nhìn đồng hồ đeo trên tay.
“Chị gái của Ben có kể với tôi rằng Công đảng sẽ mau chóng lãng quên em trai cô ta ngay khi cậu ấy qua đời.”
“Tôi thấy nói thế là không hợp lẽ rồi. Ben là bạn tôi. Thanh tra à, quả thực tôi rất muốn dự đám tang…”
“Nhưng ngài quá bận,” Rebus nói, tỏ vẻ thấu hiểu. “Giờ thì ngài ngồi ngay đây, cố gắng ăn vội một bữa yên tĩnh với quý phu nhân và bỗng nhiên bị quấy rầy bởi một kẻ đường đột không báo trước.”
“Tình cờ hôm nay lại là sinh nhật vợ tôi. Có Chúa chứng giám chúng tôi đã phải vất vả nhường nào để giữ được một khung cửa sổ không ai dòm ngó.”
“Vậy mà tôi lại đến hun bẩn ô cửa sổ đó,” Rebus quay sang phu nhân ngài nghị sĩ. “Chúc bà nhiều hạnh phúc.”
Người phục vụ nhẹ nhàng đặt một ly rượu trước mặt Rebus. “Có lẽ thay bằng nước khoáng chăng?” Anderson đề xuất. Rebus gật đầu đồng tình.
“Anh bận với hội nghị G8 lắm phải không?” Phu nhân nghị sĩ hỏi, vừa nhoài người ra trước.
“Không cần tới G8 thì chúng tôi vẫn cứ bận,” Rebus sửa lời bà. Cái liếc nhìn đầy hàm ý giữa hai vợ chồng nghị sĩ không lọt qua mắt Rebus, ông thừa hiểu họ đang nghĩ gì. Một tay cảnh sát ngà ngà hơi men, đầu óc đờ đẫn vì những biểu tình, tình trạng hỗn loạn và bây giờ còn vụ đánh bom nữa. Những món hàng hư hại, cần được xử lý khẽ khàng cẩn trọng.
“Thanh tra à, thực sự chuyện này không thể đợi đến sáng mai sao?” Anderson khẽ hỏi.
“Tôi đang điều tra về cái chết của Ben Webster,” Rebus giải thích. Giọng ông nghe đặc sệt âm mũi, đến bản thân ông cũng thấy thế, và dường như có một làn sương mờ chắn ngay cuối tầm mắt ông. “Chẳng thể nào lý giải được vì sao anh ta lại tự kết liễu đời mình như thế.”
“Khả năng là một tai nạn rồi,” phu nhân nghị sĩ chen vào.
“Hoặc bị kẻ nào đó đẩy ngã,” Rebus tuyên bố.
“Cái gì?” Anderson dừng ngay việc sắp xếp bộ dao nĩa trước mặt.
“Richard Pennen muốn móc nối việc buôn bán vũ khí với những chuyến viện trợ ra nước ngoài, đúng không? Làm vậy bằng cách nào - ông ta buộc phải dốc một núi tiền ra để đổi lại hoạt động quản lý sẽ lỏng lẻo hơn, phải không?”
“Đừng có ngớ ngẩn,” vị nghị sĩ để mặc giọng điệu của ông thể hiện cơn cáu giận.
“Tối đó ngài có mặt ở tòa thành không?”
“Tôi bận việc ở Westminster.”
“Liệu có khả năng Webster đã tranh thủ dăm câu ba điều với Pennen? Biết đâu cậu ta làm vậy theo chỉ thị của ngài?”
“Dăm câu ba điều như thế nào?”
“Thì cắt giảm buôn bán vũ khí… thay súng ống thành những lưỡi cày.”
“Nghe này, anh không thể cứ đi loanh quanh bôi nhọ danh dự của Richard Pennen như thế được. Nếu có bất kỳ chứng cứ nào, tôi rất sẵn lòng muốn được xem.”
“Tôi cũng vậy,” Rebus đáp.
“Tức là không có? Thế anh dựa vào đâu mà tiến hành cuộc điều tra này hả thanh tra?”
“Dựa trên sự thật là Cơ quan Đặc vụ muốn tôi đứng ngoài vụ này, hoặc ít nhất cũng phải dừng chân trước vạch cam.”
“Nhưng anh lại muốn vượt quá cái vạch ấy?”
“Có vậy mới đến được đâu đó mình muốn chứ.”
“Ben Webster là một nghị sĩ xuất sắc và là ngôi sao đang tỏa sáng trong đảng của cậu ấy…”
“Và cậu ta cũng đã hậu thuẫn ngài đến mức tối đa trong mọi cuộc tranh cử cho vị trí lãnh đạo Công đảng rồi,” Rebus không thể không bồi thêm.
“Giờ thì anh quá lỗ mãng rồi đấy!” Anderson hằm hè.
“Có phải cậu ta là loại kỳ đà cản mũi đại sự không?” Rebus hỏi. “Loại chẳng thể mua chuộc mà cũng không đút lót được ấy?” Giờ thì đầu óc ông càng lúc càng trở nên mụ mẫm.
“Anh sĩ quan này, trông anh mệt lử rồi,” phu nhân nghị sĩ lên tiếng, giọng bà tỏ rõ vẻ cảm thông. “Anh có chắc việc này thực sự phải làm ngay không?”
Rebus lắc đầu, nhận thấy đầu óc ông đang cực kỳ váng vất. Cảm giác như ông sắp ngã xuống sàn bất cứ lúc nào, cơ thể ông nặng trịch…
“Anh yêu quý,” bỗng nhiên phu nhân nghị sĩ trìu mến bảo chồng, “Rosie này.”
Một người phụ nữ trẻ vẻ bối rối hiện rõ đang đi len giữa các dãy bàn. Đám nhân viên phục vụ trông như đang lo sẽ phải xếp bốn chỗ ngồi tại chiếc bàn hai người.
“Tôi gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác,” Rosie nói, “nhưng đoán rằng ngài không nhận được tin nào.”
“Ở đây mất sóng”, Anderson vừa càu nhàu vừa gõ lên điện thoại cầm tay. “Còn đây là ngài thanh tra.”
Rebus đứng dậy và đẩy ghế của ông về phía nữ thư ký. Cô ta lắc đầu, tránh không nhìn thẳng vào ông.
“Thanh tra đây,” cô ta nói với vị nghị sĩ, “hiện đang chờ được thẩm định tư cách trong thời gian bị đình chỉ công tác.” Nói đến đây cô ta đưa mắt nhìn Rebus. “Tôi phải gọi điện hỏi mấy chỗ.”
Anderson khẽ nhướn một bên lông mày.
“Tôi đã nói ngoài giờ,” Rebus nhắc cho nghị sĩ nhớ lại.
“Tôi chẳng ngờ hóa ra câu chuyện lại là như vậy. A… món khai vị kia rồi.” Hai nhân viên phục vụ đang loay hoay: một với đĩa cá hồi hun khói, người kia tô xúp màu vàng cam. “Thanh tra này, đến lúc anh phải đi rồi đấy.” Đây dường như là một mệnh lệnh chứ không phải lời yêu cầu.
“Ben Webster xứng đáng được quan tâm một chút, ngài không nghĩ vậy sao?”
Vị nghị sĩ lờ đi, giả bộ tập trung trải khăn ăn. Thế nhưng thư ký của ông ta lại chẳng hề nao núng.
“Biến ngay!” cô ta nói giọng đe dọa.
Rebus gật gù, và đã dợm quay đi nhưng rồi sực nhớ ra một chuyện. “Dân chúng sống ở mấy con phố tôi đi qua đều đang bị sốc nặng đấy,” ông nói với vị nghị sĩ. “Có lẽ ngài nên bớt chút thời gian đến thăm các cử tri của mình trong chốc lát đi…”
“Vào đi,” giọng nói ra lệnh. Rebus quay người và thấy Siobhan đã đỗ xe trước cửa tòa nhà nơi ông sinh sống từ lúc nào.
“Xe trông được đấy,” ông bảo.
“Tương xứng thôi, tiền sửa thì người thợ cơ khí chỗ quen biết của anh tính thôi.”
“Tôi đang định lên nhà…”
“Kế hoạch phải thay đổi rồi. Tôi cần anh đi cùng tôi.” Cô ngập ngừng. “Anh ổn chứ?”
“Ban nãy tôi trót uống vài ly. Làm một việc lẽ ra không nên làm.”
“Nghe như tiểu thuyết vậy.” Dù vậy cô vẫn không khỏi ngạc nhiên khi nghe Rebus tường thuật lại chuyến đi nho nhỏ của anh tới nhà hàng.
“Chắc chắn sẽ bị quở trách gay gắt”, là lời kết của ông.
“Đừng nói thế.” Cô đóng cửa xe tài xế ngay khi Rebus ngồi vào ghế sau.
“Còn cô thì sao?” ông hỏi.
Siobhan kể cho ông nghe về cha mẹ cô và chỗ ảnh lưu trong máy quay của Stacey Webster. Rồi cô quay người lại đưa cho ông xem bằng chứng.
“Vậy bây giờ ta đến gặp vị ủy viên hội đồng?” Rebus phỏng đoán.
“Kế hoạch là thế. Sao anh lại cười?”
Ông giả bộ nghiên cứu các bức ảnh. “Mẹ cô nói bà không quan tâm kẻ đã nện vào đầu bà. Và không một ai lo lắng về cái chết của Ben Webster. Thế mà cả hai ta lại đang ngồi đây.” Ông ngước lên nhìn Siobhan và nở một nụ cười đượm vẻ mệt mỏi.
“Vì đó là việc chúng ta phải làm,” cô khẽ đáp lời.
“Chính là quan điểm của tôi. Những người khác muốn nghĩ sao hay nói gì cũng chẳng quan trọng. Chỉ là tôi lo rằng cô đã phải học từ tôi những thứ chẳng đâu vào đâu.”
“Anh phải công nhận tôi có tri giác chứ, “ cô giả bộ trách cứ rồi cài số xe.
Ủy viên hội đồng thành phố Gareth Tench sống trong một ngôi biệt thự xây theo phong cách Victoria trên đường Duddingston Park. Tuy là đường cái, nhưng khu nhà vẫn thụt lui vào đủ xa để đảm bảo không gian riêng tư. Chỉ cách Niddrie chưa đầy năm phút xe hơi, song nơi đây là một thế giới khác hẳn: đáng kính, tiểu tư sản và yên ả. Có một sân gôn ngay phía sau cơ ngơi này và bãi biển Portobello tương đối xa hơn đôi chút. Siobhan chọn lộ trình dọc đường cái Niddrie, thành ra khu cắm trại khuất bóng rất nhanh sau lưng họ.
“Cô muốn ghé thăm anh chàng bạn trai một lát không?” Rebus châm chọc.
“Có lẽ anh ngồi yên trong xe thì hơn,” cô đáp trả. “Cứ để tôi tự nói chuyện với Tench.”
“Tôi đang tỉnh táo như thẩm phán luôn đấy nhé,” Rebus cự cãi. “Mà… đến nơi rồi hẵng hay.” Họ dừng lại ở một nhà xe ở Ratcliffe Tarrace để Rebus mua một chai Irn-Bru cùng vài viên thuốc paracetamol.
“Người phát minh ra thứ này xứng đáng được trao giải Nobel,” ông phát biểu mà không nói rõ là đang nhận xét về sản phẩm nào.
Có hai chiếc xe hơi đang đỗ ở sân trước nhà Tench. Toàn bộ khu vườn đằng trước đã được lát thành bãi đỗ xe nho nhỏ. Ánh đèn tỏa sáng trong phòng khách.
“Kẻ đấm người xoa nhé?” Rebus đề xuất trong lúc Siobhan nhấn chuông. Cô thưởng cho ông một cái nhếch môi chực như cười. Một người phụ nữ ra mở cửa.
“Bà Tench phải không?” Siobhan vừa hỏi vừa đưa thẻ cảnh sát ra. “Chúng tôi có thể gặp chồng bà được không?”
Tiếng ngài Tench từ trong nhà vọng ra: “Lousia, ai đấy em?”
“Là cảnh sát, anh Gareth,” người phụ nữ đáp vọng vào trong, vừa lui lại tỏ ý mời khách vào nhà. Họ chẳng đợi mời đến hai lần, và đã ở sẵn trong phòng khách khi ủy viên Tench chậm chạp lê bước xuống cầu thang. Phong cách bài trí căn phòng chẳng thể nào lọt mắt thẩm mỹ của Rebus: rèm nhung treo trên khung trượt, đèn bằng đồng gắn trên tường ở hai bên bệ lò sưởi; rồi thì hai chiếc tràng kỷ quá khổ choán gần hết mặt sàn. Quá khổ và đồng thau xem ra là những tính từ dùng để miêu tả Louisa Tench. Phu nhân ngài ủy viên đeo đôi hoa tai lủng liểng cùng mớ vòng tay lỉnh kỉnh, sắc rám vàng phản chiếu từ mớ chai lọ và bộ tràng kỷ, trông rất hợp tông với búi tóc màu nâu vàng được vấn cao trên đầu bà. Mắt khói màu xanh hơi quá đậm và son môi hồng. Rebus đếm được năm chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng và thầm nghĩ những thứ này hẳn không phải do vị ủy viên tự tay lựa chọn.
“Chào ông,” Siobhan mở lời khi thấy Tench bước vào phòng khách. Ông ta ngước trợn mắt lên trời thay lời đáp.
“Lạy Chúa, họ nhất quyết không dừng lại sao? Liệu con có nên kiện tội quấy rối không thưa Người?”
“Ông Tench, trước khi ông làm vậy,” Siobhan điềm tĩnh nói tiếp, “có lẽ ông nên xem mấy bức ảnh này.” Cô đưa xấp ảnh cho vị ủy viên. “Chắc ông nhận ra cử tri của mình chứ?”
“Cậu ta chính là người ông đã gặp bên ngoài tòa án,” Rebus bổ sung thật đúng lúc, “Nhân tiện… Denise gửi lời chào ông đấy.”
Tench lấm lét đưa mắt nhìn vợ. Lúc này bà ta đã quay về ghế, dán mắt vào màn hình vô tuyến dù âm thanh đã bị tắt đi. “Có vấn đề gì với mấy tấm ảnh?” ông ta hỏi với giọng to hơn cần thiết.
“Ông có để ý thấy tên đó đang tấn công người phụ nữ này bằng cây gậy gỗ không?” Siobhan tiếp tục. Rebus chăm chú xem bức ảnh - không quên lắng nghe. “Bức ảnh tiếp theo là hắn đang cố lẩn vào đám đông. Nhưng việc hắn tấn công một người đứng xem vô tội là không thể chối cãi.”
Tench có vẻ hoài nghi, đảo mắt từ bức ảnh này qua bức ảnh khác. “Ảnh kỹ thuật số phải không?” ông ta hỏi. “Quá dễ chỉnh sửa.”
“Ông Tench, vấn đề không phải ở chỗ các bức ảnh này có bị chỉnh sửa hay không,” Rebus thấy mình có trách nhiệm phải lên tiếng.
“Vậy thì để làm gì?”
“Chúng tôi muốn biết danh tính của thủ phạm,” Siobhan nói. “Chúng tôi có thể chờ đến lúc mở phiên tòa sáng mai, nhưng sẽ muốn ông cho chúng tôi biết hơn.”
Vị ủy viên nheo mắt. “Vì sao lại thế?”
“Bởi chúng tôi muốn…” Siobhan ngập ngừng. “Bởi tôi muốn biết liệu có liên quan nào không. Đã hai lần ông tình cờ xuất hiện và dẹp yên mấy vụ lộn xộn ở khu cắm trại…” Cô chỉ ngón tay vào một bức ảnh, “do tên đó cầm đầu. Tiếp đến là việc ông túc trực bên ngoài tòa án chờ hắn được thả. Và bây giờ là chuyện này.”
“Nó chỉ là một thằng nhỏ bình thường sinh ra ở một khu phố chẳng ra làm sao thôi,” Tench đáp, ghìm giọng thật nhỏ nhưng nhấn mạnh từng từ. “Cha mẹ chẳng ra sao, trường lớp chẳng ra sao, bạn bè cũng chẳng ra sao. Nhưng nó sống tại địa bàn của tôi và điều đó có nghĩa là tôi phải trông chừng nó, cũng như trông chừng bất cứ đứa trẻ nghịch ngợm khốn khổ nào khác ở vào trường hợp kiểu nó thôi. Hạ sĩ Clarke ạ, nếu đó là trường hợp phạm tội, tôi sẵn lòng ngồi vào ghế bị cáo ở tòa và tranh biện đến cùng.” Một tia nước miếng vọt từ mồm ông ta đập trúng lên má Siobhan. Cô đưa đầu ngón tay lên quệt đi.
“Tên thằng bé,” cô lặp lại yêu cầu.
“Nó đã bị buộc tội rồi.”
Louisa Tench vẫn yên vị trên ghế, chân nọ bắt tréo chân kia, mắt dán vào chiếc vô tuyến đang tắt tiếng.
“Anh Gareth ơi,” bà ta nói, “phim Emmerdale này.”
“Ông Tench, ông không muốn bà nhà bỏ lỡ một tập phim nào đâu nhỉ?” Rebus thêm vào. Những tiêu đề phần đầu phim đã hiện trên màn hình. Bà vợ đã cầm điều khiển vô tuyến trong tay, lăm le bấm nút điều chỉnh âm lượng. Ba cặp mắt cùng hiệp lực xoáy thẳng vào Gareth Tench, Rebus còn cố tình thì thào cái tên Denise như một lời cảnh báo.
“Carberry,” Tench nói, “tên nó là Keith Carberry.”
Nhạc phim tức khắc òa lên từ chiếc vô tuyến. Tench đút hai tay vào túi quần, ngạo nghễ bước ra khỏi căn phòng. Rebus và Siobhan nán lại chốc lát, rồi nói lời tạm biệt bà phu nhân giờ đã thủ kỹ chân trên tràng kỷ. Bà ta chẳng buồn đoái hoài đến họ, cứ thế đắm chìm trong cái thế giới của riêng mình. Gần cửa trước, Tench đã đang khoanh tay, giạng chân đứng chờ họ bên ngoài.
“Một chiến dịch bôi xấu sẽ chẳng đem lại cho ai điều gì tốt đẹp đâu,” ông ta tuyên bố.
“Thưa ngài, chúng tôi chỉ đang làm nhiệm vụ.”
“Hạ sĩ Clarke, tôi lớn lên trong một nông trường,” ông ta nói. “Chỉ thoáng ngửi mùi cứt thối là tôi biết ngay.”
Siobhan nhìn vị ủy viên từ đầu đến chân. “Tôi thì luôn nhận ra kẻ làm trò hề, cho dù có hóa trang hay không.” Cô đáp trả rồi hướng về phía bậc thềm ra vào trước cửa nhà, trong khi đó, Rebus quyết định dừng chân lại một lát và áp sát vị ủy viên.
“Người phụ nữ bị thằng nhỏ của ông hành hung chính là mẹ cô ấy. Tức là vụ này sẽ không kết thúc ở đây, hiểu chứ? Chúng tôi chưa tóm được thủ phạm thì chưa thể kết thúc.” Ông vừa lùi lại vừa gật đầu thật dứt khoát để tăng thêm sức mạnh cho lời cảnh cáo. “Chắc vợ ông chưa biết về Denise đâu nhỉ?” ông nói thêm.
“Thì ra đó là nguyên nhân khiến anh biết tôi là Ozyman,” Tench phỏng đoán. “Chính Ellen Wylie đã kể với anh.”
“Ông ủy viên à, ông thật thiếu khôn ngoan khi tranh thủ vui chơi lúc xa nhà. Ở đây trông làng quê hơn là thành phố đấy, chuyện tòi ra chỉ là sớm hay…”
“Lạy Chúa, Rebus, chuyện không phải như thế!” Tench rít lên.
“Tôi có phải người trong cuộc đâu mà biết, thưa ngài.”
“Giờ anh sẽ đi bẩm chuyện này với sếp của anh hả? Chà, cứ để hắn ta làm những gì mà hắn ta muốn - đừng mong chờ tôi khom lưng quỳ gối trước loại người như hắn ta… hay như anh.” Tench ném cho ông cái nhìn thách thức. Rebus đứng nguyên trong giây lát, rồi mỉm cười và theo Siobhan bước ra xe.
“Cho tôi đặc ân được không?” ông vừa cài dây an toàn vừa hỏi. Cô nhìn sang và thấy ông đang lúc lắc bao thuốc lá trên tay.
“Mở hé cửa sổ thì được,” cô ra lệnh.
Rebus châm điếu thuốc và nhả khói vào bầu trời đêm. Họ di chuyển chưa được bốn mươi mét thì một chiếc xe khác thình lình táp vào bên lề ngay trước mặt họ rồi phanh khựng lại, chắn nguyên nửa con đường.
“Cái quái gì đây?” Rebus rít lên.
“Một chiếc Bentley,” Siobhan bảo. Quả vậy, ánh đèn hậu tắt dần đi cũng là lúc Cafferty xuất hiện từ cửa xe bên người lái, bước rõ ràng có chủ đích tới chỗ hai người bọn họ, tới nơi, hắn cúi người, cho đầu vào giữa khung cửa xe đamg mở xuống hết cỡ phía Rebus ngồi.
“Mày đang ở quá xa đại bản doanh rồi đấy,” Rebus nhắc hắn.
“Anh cũng vậy thôi. Vừa làm một chuyến thăm hỏi nho nhỏ ở nhà Gareth Tench phải không? Tôi mong là không phải hắn đang cố mua chuộc hai người.”
“Ông ta tưởng mày đang trả bọn tao năm trăm bảng mỗi tuần cơ đấy,” Rebus kéo dài giọng. “Thành thử mới mời chào mức hai nghìn bảng.” Ông nhả khói thuốc vào mặt Cafferty.
“Tôi vừa mua được một quán rượu ở Portobello,” Cafferty thông báo, vừa vẫy vẫy tay trước mặt ông. “Tới uống chút đi.”
“Không có chuyện ấy đâu.” Rebus nói chỏng lỏn.
“Đồ uống không cồn vậy.”
“Anh muốn cái gì đây?” Siobhan sẵng giọng. Hai bàn tay cô vẫn đang nắm chặt vô lăng.
“Là do tôi,” Cafferty hỏi Rebus, “hay tự cô ấy đã trở nên cứng rắn hơn?” Bỗng nhiên hắn đột ngột thò tay qua cửa sổ vồ lấy một trong số các bức ảnh đang đặt trên đùi Rebus. Hắn lùi một hai bước ra giữa đường rồi gí sát tấm ảnh vào mặt. Siobhan cũng đẩy cửa ra và sải bước về hắn ngay tức khắc.
“Không phải lúc để đùa đâu, Cafferty.”
“A,” hắn nói. “Tôi đã nghe phong thanh về mẹ cô… Và tôi biết thằng con hoang này đấy.”
Đang đưa tay giằng lại tấm ảnh, Siobhan dừng khựng lại.
“Tên nó là Kevin hay Keith gì đấy,” Cafferty nói tiếp.
“Keith Carberry,” cô bảo hắn. Rebus giờ cũng đang ra khỏi xe. Ông có thể thấy hắn đang cố gài bẫy cô.
“Không việc gì liên quan đến mày đâu,” Rebus cảnh báo.
“Hiển nhiên là không rồi,” Cafferty đồng tình. “Tôi cũng hiểu đây là chuyện cá nhân chứ. Chỉ tự hỏi có giúp được gì hay không, thế thôi.”
“Giúp bằng cách nào?” Siobhan hỏi.
“Đừng nghe lời hắn,” Rebus can ngăn. Thế nhưng cái nhìn chằm chằm của Cafferty đã khiến Siobhan lung lay ý chí.
“Gì cũng được,” hắn nói khẽ. “Thằng nhãi Keith làm cho Tench, đúng không? Chẳng phải xử lý luôn cả hai sẽ tốt hơn là chỉ mỗi kẻ đưa tin hay sao?”
“Tench lúc đấy không có mặt ở công viên phố Princes.”
“Còn Keith trẻ dại thì chẳng biết mình sinh ra để làm gì,” Cafferty cự cãi. “Nên những đứa như nó dễ bị dụ.”
“Lạy Chúa, Siobhan à,” Rebus nài nỉ, vừa giữ chặt lấy cô. “Hắn muốn hạ bệ Tench. Bằng cách nào thì với hắn cũng đều không quan trọng.” Ông chỉ ngón tay vào mặt Cafferty. “Cô ấy sẽ không tham gia vào chuyện này.”
“Tôi chỉ đề nghị thế thôi…” Cafferty giơ hai tay lên làm bộ đầu hàng.
“Hệ thống giám sát liên tục của cảnh sát sao vậy nhỉ? Có gậy bóng chày hay chiếc xẻng nào trong xe Bentley của mày không?”
Caffert phớt lờ Rebus, đưa trả Siobhan bức ảnh. “Tôi cá một trăm ăn một là thằng lỏi Keith đang chơi bi-a ở Restalrig. Chỉ có một cách để xác minh…”
Siobhan đang nhìn chằm chằm bức ảnh. Nghe Cafferty gọi tên mình, cô chớp mắt vài cái rồi quay sang nhìn hắn. Và rồi cô lắc đầu.
“Để sau,” cô nói.
Tên trùm nhún vai. “Bất cứ khi nào cô muốn vậy.”
“Nhưng anh sẽ không xuất hiện ở đó,” cô ra lệnh.
Cafferty cố làm ra vẻ bị tổn thương. “Như thế thật bất công, sau tất cả những gì tôi đã kể với cô.”
“Anh sẽ không xuất hiện ở đó,” cô lặp lại yêu cầu. Cafferty chuyển sự chú ý sang Rebus.
“Tôi vừa bảo cô ấy đã trở nên cứng rắn hơn còn gì? Nhận xét thế vẫn còn là nói bớt đi đấy.”
“Chắc vậy,” Rebus đồng tình.