PHẦN THỨ BA (21) Không Có Lửa-Làm Sao Có KhóiThứ Tư ngày 6 tháng Bảy
Ông vừa ngâm mình trong bồn tắm được hai mươi phút thì tiếng chuông cửa riết róng vang lên. Rebus quyết định lờ đi, nhưng lại nghe điện thoại cầm tay đổ chuông. Ai đó vừa để lại tin nhắn - tiếng bíp trên điện thoại sau đó cho ông biết. Ban nãy khi Siobhan thả ông xuống, Rebus đã cảnh cáo cô phải về thẳng nhà để nghỉ ngơi.
“Chết tiệt,” ông lẩm bẩm, đột nhiên nghĩ ra cô có thể gặp vấn đề gì đó. Rebus bước ra khỏi bồn tắm, vớ lấy chiếc khăn tắm quấn quanh mình, để lại những dấu chân ướt sũng khi ông cứ thế lẹp kẹp tiến vào phòng khách. Thế nhưng người nhắn tin không phải là Siobhan. Tin nhắn của Ellen Wylie. Cô đang ngồi chờ trong xe ở ngay dưới nhà ông.
“Chưa bao giờ mình có duyên với các quý cô như lúc này,” ông lầm rầm rồi bấm nút gọi lại. “Cho tôi năm phút,” ông hẹn. Rồi ông quay vào và thay đồ. Chuông cửa vang lên lần thứ hai ngay khi ông vừa mặc quần áo xong. Ông nhấn nút mở cánh cửa tự động để cô vào, đứng chờ cô ở ngay cửa, lắng nghe tiếng giày cô leo hai bậc cầu thang bằng đá vang dồn dập.
“Ellen, rất vui được gặp cô,” ông nói.
“John à, cho tôi xin lỗi. Chúng tôi đang ngồi cả ở quán rượu, nhưng tôi chẳng thể nào ngưng nghĩ ngợi.”
“Về các vụ đánh bom ư?”
Cô lắc đầu. “Vụ án của anh,” cô nói rõ. Lúc này hai người đã ở trong phòng khách. Cô bước tới chỗ để hồ sơ giấy tờ; trông thấy bức tường, bèn đi thẳng về phía ấy, nhìn một lượt những bức ảnh đính bên trên. “Nguyên cả nửa ngày hôm nay tôi dành để đọc về tất cả những tên quái vật ấy… tìm hiểu xem gia đình các nạn nhân nghĩ gì, và rồi buộc phải báo cho bọn khốn ấy rằng rất có thể một người nào đó đang đợi thời cơ rửa hận.”
“Ellen này, đó vẫn là việc làm đúng. Những lúc thế này, chúng ta cần cảm thấy rằng ta đang làm được một điều gì đó.”
“Giả thử chúng là những kẻ đánh bom chứ không phải bọn hiếp dâm…”
“Giả thiết thì có nghĩa lý gì?” ông hỏi, đợi đến khi cô đành nhún vai thay cho câu trả lời. Rồi nói tiếp: “Cô uống gì không?”
“Hay trà đi…” Cô xoay nửa người về phía Rebus. “Thế này ổn, phải không? Việc tôi quấy rầy anh vào giờ này ấy?”
“Tôi mừng vì có người bầu bạn ấy chứ,” ông nói dối, vừa giả bộ bình thản đi vào bếp.
Khi trở ra với hai cốc trà trên tay, cô đã đang ngồi bên bàn ăn, mải mê nghiên cứu chồng hồ sơ đầu tiên. “Denise thế nào rồi?” ông hỏi.
“Chị ấy ổn.”
“Ellen này, nói tôi nghe xem…” ông ngập ngừng cho đến khi chắc chắn cô đang chú ý. “Cô có biết Tench đã kết hôn không?”
“Đã ly thân,” cô sửa lại.
Rebus bĩu môi. “Chẳng nghĩa lý gì,” ông nhận xét. “Hai người đó vẫn sống chung dưới một mái nhà.”
Cô chẳng hề chớp mắt. “Vì sao tất cả đàn ông đều là những tên khốn hả John? Tất nhiên là ngoại trừ cái người đang ngồi đây với tôi.”
“Thực ra tôi đang tự hỏi,” Rebus tiếp tục công kích. “Vì cớ gì Tench lại quá để ý tới Denise như vậy?”
“Chị tôi đâu phải một đám tồi.”
Rebus nhượng bộ điểm này bằng một cái mím môi. “Dù sao chăng nữa, tôi ngờ rằng vị ủy viên này đặc biệt lưu tâm tới các nạn nhân. Một số đàn ông là như vậy, phải không?”
“Anh đang muốn bóng gió gì vậy?”
“Thật lòng mà nói tôi cũng không chắc nữa… chỉ là tôi đang thử lý giải vì sao hắn lại là người đáng khinh thôi.”
“Vì sao?”
Rebus khịt mũi. “Lại thêm một câu hỏi hóc búa.”
“Anh cho rằng ông ta là kẻ khả nghi ư?”
“Đến giờ chúng ta có bao nhiêu người tình nghi rồi?”
Cô nhún vai. “Eric Bain đã tìm cách lấy được vài cái tên và chi tiết từ danh sách những người đăng ký xem thường xuyên trang thông tin ấy rồi. Giả thuyết của tôi là, nếu không phải người nhà nạn nhân, họ cũng là những người có chuyên môn đang làm trong lĩnh vực liên quan.”
“Tench sẽ vào trại nào nhỉ?”
“Chẳng trại nào cả. Thế nên ông ta thành kẻ khả nghi à?”
Rebus đang đứng kế bên người đồng nghiệp, đăm đăm nhìn xuống chồng hồ sơ. “Ta cần xác định được danh tính của hung thủ. Tất cả những gì ta nắm được từ trước đến giờ chỉ là hắn không trực tiếp đối mặt với các nạn nhân.”
“Thế nhưng hắn đã bỏ lại Trevor Guest trong tình trạng hết sức khủng khiếp - những vết cắt, cào xé cùng vô số chỗ bầm tím. Hắn còn cố tình bỏ lại thẻ tín dụng của Guest để giúp chúng ta xác định được tên tuổi nạn nhân.”
“Cô xem điều này là một điểm bất thường?”
Nữ hạ sĩ gật đầu. “Nhưng anh cũng sẽ dễ dàng thấy được Cyril Colliar là trường hợp khác biệt, người Scotland duy nhất.”
Rebus nhìn chằm chằm vào ảnh chụp chân dung Trevor Guest. “Guest cũng từng có thời gian sống ở đây rồi,” ông nói. “Hackman kể với tôi như thế.”
“Ta có biết địa điểm cụ thể không?”
Rebus chậm rãi lắc đầu. “Chắc hẳn phải được đề cập đâu đó trong hồ sơ.”
“Có khả năng nào cho thấy nạn nhân thứ ba cũng có mối liên quan với mảnh đất Scotland này không?”
“Tôi nghĩ là cũng có thôi.”
“Có lẽ mấu chốt là ở đó. Thay vì tập trung vào trang web Canh chừng Ác thú, chúng ta nên tìm hiểu kỹ hơn về ba nạn nhân.”
“Nghe chừng cô đã sẵn sàng rồi đấy.”
Ellen nhìn ông. “Làm sao tôi có thể ăn no ngủ kỹ cho được. Anh thì sao? Tôi có thể đem một số hồ sơ về đọc không?”
Rebus lại lắc đầu. “Cô cứ ở nguyên đó được rồi.” Ông cầm lấy mấy bản báo cáo rồi tiến về cái ghế quen thuộc, bật chiếc đèn cây trước khi yên vị. “Denise có lo vì không biết cô ở đâu không?”
“Tôi sẽ gửi tin nhắn, bảo chị ấy tôi phải làm việc muộn.”
“Tốt nhất là tránh đề cập cụ thể cô đang ở đâu… tôi không muốn bị đàm tiếu linh tinh đâu đấy.”
Cô mỉm cười. “Không,” cô nói, “tất nhiên là không ai trong hai ta muốn thế cả. Mà ta có nên cho Siobhan biết không nhỉ?”
“Biết gì cơ?”
“Cô ấy chịu trách nhiệm về vụ này, đúng không?”
“Tôi vẫn quên đấy,” Rebus hờ hững đáp, rồi quay trở lại với tập tài liệu.
Gần nửa đêm ông tỉnh dậy. Ellen đang rón rén bước ra từ căn bếp, trên tay cầm cốc trà vừa mới pha.
“Xin lỗi,” cô nói.
“Tôi ngủ thiếp đi mất,” ông đáp lời.
“Được chừng một tiếng rồi.” Cô thổi lên bề mặt thứ chất lỏng.
“Tôi có bỏ lỡ gì không?”
“Chưa có gì để báo cáo cả. Sao anh không vào giường mà ngủ?”
“Và để cho cô cật lực một mình?” Ông duỗi thẳng đôi tay, cảm thấy cột sống như đang kêu răng rắc. “Tôi sẽ ổn.”
“Trông anh mệt lử rồi.”
“Ai cũng bảo tôi như vậy hết.” Ông đứng đậy và bước tới bên chiếc bàn. “Cô tìm được những gì rồi?”
“Không phát hiện được mối liên quan nào giữa Edward Isley với Scotland này hết - không người thân, không công việc hay kỳ nghỉ nào. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu xuất phát điểm của ta có sai không nữa?”
“Ý cô là gì?”
“Có thể Colliar mới chính là người có mối liên quan tới vùng đất phía bắc nước Anh này.”
“Giả thiết hay.”
“Nhưng cũng chẳng đưa lại kết quả gì.”
“Có lẽ cô nên thư giãn một lát.”
Nữ hạ sĩ giơ cốc trà lên. “Thế đây là gì?”
“Ý tôi là nghỉ ngơi thư giãn theo đúng nghĩa hơn cơ.”
Cô làm động tác xoay vai. “Trong nhà anh không trang bị bồn tắm bùn hay nam nhân viên mát xa nào à?” Cô nhìn vẻ mặt của Rebus. “Tôi đùa đấy,” cô trấn an ông. “Không hiểu sao tôi cảm thấy anh không phải chuyên gia mát xa lưng đâu. Vả lại…” Cô ngừng lời và đưa cốc trà lên ngang miệng.
“Vả lại cái gì?”
Cô lại hạ cốc trà xuống. “Thì, anh và Siobhan…”
“… là đồng nghiệp của nhau,” ông tuyên bố. “Bọn tôi là đồng nghiệp và là bạn của nhau. Giữa bọn tôi không có gì hơn thế, bất kể nhà máy tin đồn nói gì.”
“Đúng là đã có tin đồn này kia,” Ellen xác nhận.
“Thì đúng là như thế - tin đồn mà thôi. Nghĩa là toàn hư cấu.”
“Dẫu biết thế, nhưng đây đâu phải lần đầu, phải không nhỉ? Ý tôi là chuyện giữa anh và tổng thanh tra Templer ấy.”
“Ellen, Gill Templer là chuyện lâu rồi mà.”
“Thì tôi có bảo cô ấy là gì khác đâu.” Cô đăm đắm nhìn vào khoảng trống trước mặt. “Trong cái nghề này của ta… anh biết có bao nhiêu người gìn giữ được mối quan hệ đôi lứa không?”
“Thì cũng có một vài đôi còn gì. Shug Davidson lấy vợ cũng được hai chục năm rồi đấy thôi.”
Cô nhượng bộ trước thí dụ mà người đồng nghiệp vừa đưa ra. “Nhưng như anh, tôi, Siobhan… và còn nhiều người tôi có thể kể tới…”
“Nghề nào đặc thù nấy, Ellen ạ.”
“Tất cả những cuộc sống của người khác mà chúng ta phải biết cặn kẽ đây này…” Cô đưa tay chỉ vào chỗ hồ sơ.
“Vậy nhưng ta chẳng thể tìm nổi một người chia sẻ cuộc đời của chính mình.” Cô hướng ánh mắt vào Rebus. “Giữa anh và Siobhan thực sự không có chuyện gì ư?”
Ông lắc đầu. “Bởi thế đừng bao giờ nghĩ rằng cô có cơ hội chen chân vào giữa bọn tôi nhé.”
Cô cố để trông như chẳng bị lời nói của ông xúc phạm, nhưng chẳng thốt nên lời.
“Cô đang tán tỉnh,” ông nói. “Lý do duy nhất để cô làm vậy mà tôi có thể nghĩ đến là vì cô muốn hất cẳng Siobhan.”
“Chúa ơi!” Cô đặt phịch chiếc cốc xuống mặt bàn, làm hồ sơ văng tung tóe. “Trong tất cả những kẻ ngạo mạn nhất, suy nghĩ lệch lạc nhất, ngu ngốc nhất…” Cô đứng phắt lên.
“Nghe này, cho tôi xin lỗi nếu đã nghĩ sai. Giờ là nửa đêm rồi, có lẽ cả hai ta đều cần chợp mắt một chút…”
“Sẽ tốt hơn nếu anh nói lời cảm ơn.”
“Vì sao?”
“Vì tôi đã cặm cụi nghiên cứu trong lúc anh ngáy khò khò! Vì cho dù có thể sẽ bị khiển trách nhưng tôi vẫn sẵn lòng giúp anh khi cần thiết! Vì tất cả!”
Rebus đứng dậy, dường như kinh ngạc trong chốc lát trước khi mở miệng thốt ra hai từ mà cô muốn nghe.
“Cảm ơn.”
“Quỷ tha ma bắt anh đi, John ạ,” cô trả đòn rồi thu vén áo khoác cùng túi xách. Ông lùi ra sau nhường đường cho Wylie bước ngang qua và lắng nghe tiếng cánh cửa đóng sầm sau lưng cô. Ông rút chiếc khăn tay trong túi áo ra và chấm nhẹ lên những trang hồ sơ bị vấy nước trà.
“Hư hại chẳng thấm vào đâu,” ông tự nhủ. “Hư hại chẳng thấm vào đâu…”
“Cảm ơn vì đã đồng ý gặp tôi,” Morris Gerald Cafferty vừa nói vừa giữ mở cánh cửa ghế sau. Siobhan lưỡng lự trong giây lát rồi quyết định chui vào xe.
“Chúng ta chỉ nói chuyện thôi đấy,” cô giao hẹn.
“Tất nhiên rồi.” Hắn nhẹ nhàng đóng cánh cửa rồi bước vòng qua xe sang chỗ dành cho người lái. “Ngày hôm nay đúng là của nợ, phải không?” hắn nói. “Cũng có báo động nổ bom trên phố Princes đấy…”
“Đừng có đổi chủ đề,” cô thẳng thừng tuyên bố, tảng lờ hắn đi.
Hắn đóng cửa xe bên phía mình rồi quay sang cô. ”Lẽ ra chúng ta có thể trò chuyện trên nhà cô.”
Cô lắc đầu. “Không đời nào anh lại được phép bước chân qua ngưỡng cửa ấy.”
Cafferty lẳng lặng chấp nhận ngụ ý khinh miệt về phía mình. Hắn ngước lên săm soi căn hộ của Siobhan. “Tôi cứ tưởng bây giờ cô phải sống ở một nơi tử tế hơn chứ.”
“Hợp với tôi là được,” cô cáu kỉnh đáp lời. “Nhưng tôi không phiền đâu nếu được biết làm thế quái nào anh tìm được nhà tôi?”
Hắn nở một nụ cười thiện chí. “Tôi có những người bạn mà,” hắn bảo. “Chỉ một cú điện, xong.”
“Vậy mà anh không làm được mánh ấy với Gareth Tench? Một cuộc gọi cho mấy tay chuyên nghiệp và rồi vị ủy viên sẽ không bao giờ được nhắc đến nữa…”
“Tôi không muốn hắn chết.” Cafferty tìm cách diễn đạt. “Chỉ muốn hắn thất thế thôi.”
“Như kiểu làm bẽ mặt ông ta? Khiến ông ta sợ hãi? Hoang mang lo lắng ấy hả?”
“Tôi nghĩ đã đến lúc người ta cần nhận ra bộ mặt thật của hắn.” Tay anh chị vươn người sát thêm về phía cô. “Giờ thì cô cũng đã biết hắn là kẻ thế nào rồi đấy. Nhưng nếu cứ chăm chăm xử lý Keith Carberry, cô sẽ bỏ lỡ cơ hội đá bóng vào lưới.” Cafferty lại mỉm cười. “Tôi đang tâm sự với cô như những người hâm mộ bóng đá với nhau, dù rằng xét về các lựa chọn thì chúng ta đang đứng trên hai mặt trận đối lập.”
“Tôi và anh đối lập nhau về tất cả mọi chuyện đấy, Cafferty ạ, đừng bao giờ nghĩ gì khác.”
Hắn khẽ gật đầu. “Đến cả cách cô nói chuyện cũng giống anh ta, cô biết không?”
“Ai cơ?”
“Tất nhiên là Rebus rồi. Hai người giống nhau ở cái vẻ quàu quạu - cứ tưởng mình biết nhiều hơn bất kỳ ai… và nghĩ mình thực sự giỏi hơn tất cả những người khác.”
“Chà, một buổi lên lớp!”
“Thấy chưa? Cô lại thế rồi đấy. Cảm giác cứ như thể Rebus đang đứng sau mà giật dây vậy.” Hắn cười khúc khích. “Siobhan à, đến lúc cô là người đàn bà của chính mình rồi. Và buộc phải như thế trước khi Rebus được đồng hồ vàng… tức là không lâu nữa đâu.” Hắn ngừng lời. “Không lúc nào bằng ngay lúc này.”
“Còn khuya tôi mới cần lời khuyên của anh.”
“Tôi đâu có đưa ra lời khuyên - tôi đang đề nghị được giúp đỡ đấy chứ. Hai ta hợp sức sẽ hạ bệ được Tench.”
“Anh cũng từng đề nghị John hệt như vậy, phải không? Cái đêm ở đại sảnh nhà thờ ấy? Tôi cá chắc chắn là anh ấy đã từ chối.”
“Anh ta đã muốn đồng ý đấy chứ.”
“Nhưng anh ấy đã không làm vậy.”
“Rebus và tôi là kẻ thù của nhau từ quá lâu rồi, Siobhan ạ. Bọn tôi cũng đã quên mất cuộc chiến ấy bắt đầu từ lúc nào. Nhưng còn cô và tôi, chúng ta nào có hiềm khích gì.”
“Anh Cafferty này, anh là một tên găngxtơ. Và nếu tôi nhận bất cứ sự giúp đỡ nào từ anh, tôi sẽ trở thành người như anh mất.”
“Không đâu,” hắn vừa lắc đầu vừa nói. “điều mà cô sẽ làm là bỏ tù những kẻ chịu trách nhiệm vụ tấn công mẹ cô. Nếu tất cả các đầu mối cô nắm trong tay chỉ là bức ảnh ấy thì cô sẽ chẳng thể nào lần xa hơn Keith Carberry được.”
“Và ông đang đề nghị giúp tôi thêm nữa?” cô phỏng đoán. “Như kiểu những kẻ vô lương tâm trên các kênh mua sắm ư?”
“Nào, cô nói vậy nghe đay nghiến quá,” tay trùm trách cứ.
“Đay nghiến nhưng công bằng thôi,” cô chữa lại. Suốt nãy giờ Siobhan vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Một chiếc taxi vừa thả một cặp đôi say xỉn xuống cửa nhà họ. Đến khi chiếc xe rời đi họ vẫn còn đứng trên vỉa hè ôm hôn nhau đắm đuối đến nỗi gần như trở nên nghiêng ngả. “Một vụ việc gây tai tiếng thì sao?” cô đề xuất. “Ví như một chuyện gì đó có thể khiến vị ủy viên của chúng ta phải trườn mặt trên tất cả những trang nhất của các tờ lá cải ấy?”
“Cô có ý kiến gì không?”
“Tench ăn ở với người khác mỗi khi xa nhà”, cô kể. “Ông ta bỏ mặc người vợ cứ suốt ngày ngồi xem vô tuyến để tới thăm người tình.”
“Sao cô biết chuyên đó?”
“Tôi có một đồng nghiệp tên là Ellen Wylie… chị gái cô ấy…” Cô vừa buột miệng thì chợt nhận ra một khi tin này loan đi thì Tench sẽ không phải là người duy nhất phải xuất hiện trên trang bìa báo lá cải… Denise cũng sẽ bị như vậy. “À không,” cô lắc đầu. “Quên điều tôi vừa nói đi.” Thật ngớ ngẩn, quá ngớ ngẩn, vô cùng ngớ ngẩn…
“Sao vậy?”
“Bởi ta có thể sẽ làm tổn thương một người phụ nữ mà tâm hồn vốn đã quá mong manh…”
“Thế thì coi như chuyện này chưa từng được đề cập đến nhé.”
Siobhan quay sang nhìn tay trùm. “Hãy nói xem nếu là tôi, anh sẽ làm thế nào? Anh sẽ tiếp cận Gareth Tench bằng cách nào?”
“Hẳn là phải thông qua thằng nhóc Keith non dại rồi,” hắn đáp, như thể đây là điều hiển nhiên nhất trên bầu trời đêm được các vì sao chiếu sáng.
Mairie rất thích cuộc theo đuổi này.
Đây không phải bài đăng trên mục tranh biếm họa; cũng chẳng phải bài viết tán dương người quen của biên tập viên, và càng không phải là cuộc phỏng vấn được cường điệu hóa nhằm mục đích tiếp thị cho một bộ phim hay cuốn sách sắp ra lò. Đây là một cuộc điều tra. Chính là lý do vì sao cô quyết định theo đuổi nghề báo từ ban đầu.
Kể cả nhiều ngõ cụt ly kỳ, và cho đến nay cô cũng đã khối lần triển khai nhầm hướng. Nhưng giờ đây cô đã móc nối được với một phóng viên ở Luân Đôn - người này cũng làm báo tự do như cô. Cả hai đều cố tình vờn nhau trong lần đầu tiên trao đổi qua điện thoại. Danh tiếng của ký giả Luân Đôn này gắn liền với một dự án truyền hình, một bộ phim tài liệu về Iraq. Phim đó được gọi là Tiệm giặt ở Baghdad của tôi. Thoạt đầu anh ta không chịu cho cô biết nguồn gốc của cái tên. Nhưng rồi anh ta cũng xuống nước chút ít khi cô nhắc tới người đàn ông quốc tịch Kenya.
Nên cô cho phép bản thân được nở nụ cười hài lòng: nếu tình thế buộc phải vờn nhau thì cô vẫn sẽ là người nắm quyền chủ động.
Cái tên “Tiệm giặt ở Baghdad” là bởi tất thảy hoạt động rửa tiền đang diễn ra trên khắp cả Iraq nói chung, và thủ đô của đất nước này nói riêng. Hàng tỷ - dễ đến hàng chục tỷ đô la Mỹ - đang trút cả vào hoạt động tái thiết. Và phần nhiều trong khoản tiền khổng lồ ấy chẳng thể nào kê khai rõ ràng. Hàng chồng va li tiền mặt được dùng để đút lót đám quan chức địa phương. Hiện tượng lót tay cứ thế diễn ra để chắc chắn rằng dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì những cuộc bầu cử vẫn sẽ diễn ra tốt đẹp. Nhiều công ty của Mỹ đang đẩy mạnh việc xâm nhập vào thị trường mới nổi nhưng béo bở và “cực kỳ định kiến” này. Tiền rải khắp chung quanh, bởi các phe đối lập trong cuộc xung đột cần cảm thấy được an toàn trong thời kỳ bất ổn…
Cần được trang bị vũ trang.
Từ giáo phái Shiites cho đến cộng đồng người Kurd, và ngay cả giáo phái Hồi giáo Sunni đều không ngoại lệ. Vâng, đồng ý rằng điện và nước là những thứ thiết yếu trong đời sống, nhưng súng ống và bệ phóng tên lửa cũng không kém phần quan trọng. Dĩ nhiên chỉ phục vụ quốc phòng, bởi tái thiết chỉ có thể được thực hiện nếu dân chúng an lòng.
“Tôi tưởng hoạt động buôn bán vũ khí bị cấm cơ mà?” Mairie nhận định.
“Chỉ tổ sẽ lại diễn ra như thường ngay khi không ai kiểm soát.”
“Và anh liên hệ Pennen với mọi hoạt động này?” Cuối cùng Mairie cũng hỏi thẳng, vội vàng ghi chú lại, ống nghe kẹp giữa má và vai.
“Chỉ một phần rất nhỏ thôi. Ông ta chỉ là một đoạn ghi chú, một dòng tái bút ở cuối bức công văn. Với lại thậm chí không hẳn là bản thân ông ta, phải không nào? Mà là công ty do ông ta điều hành.”
“Cả công ty mà ông ta sở hữu nữa,” cô cảm thấy buộc phải nói thêm vào. “Ở Kenya ông ta đã và vẫn đang bảo đảm cho miếng bánh mì của mình được phết bơ đều cả hai mặt.”
“Tài trợ cho cả chính phủ lẫn phe đối lập ư? Đúng rồi, tôi cũng đã nghe nói về việc đó. Theo những gì tôi biết thì đó không phải chuyện lớn.”
Vậy nhưng nhà ngoại giao Kamweze đã tiết lộ với cô nhiều hơn thế. Hàng loạt xe hơi dành cho các vị bộ trưởng trong chính phủ; các tòa cao ốc mặt phố ở những quận dưới quyền kiểm soát của lãnh đạo phe đối lập; rồi còn những ngôi nhà mới cho người đứng đầu các bộ lạc trọng yếu nhất. Toàn bộ những mục này được xem là “viện trợ”, trong khi vũ khí cung cấp bởi Tập đoàn Phát triển Công nghệ Pennen vẫn được tính vào khoản nợ công của quốc gia.
“Tại Iraq,” anh chàng ký giả Luân Đôn nói tiếp, “dường như Tập đoàn Pennen còn tài trợ một vùng xám trong hoạt động tái thiết - cụ thể là, các nhà thầu quốc phòng tư nhân. Được Pennen trợ cấp và trang bị vũ trang. Có thể sẽ là cuộc chiến tranh đầu tiên trong lịch sử chủ yếu do khu vực tư nhân phát động.”
“Đám nhà thầu quốc phòng này có vai trò gì?”
“Hoạt động giống như vệ sĩ cho những ai đến làm ăn ở đất nước này. Ngoài ra còn cung cấp nhân sự cho các rào chắn an ninh, bảo vệ vùng Vành đai Xanh, bảo đảm các nhân vật quyền cao chức trọng địa phương có thể cắm chìa khóa xe hơi vào ổ mà không sợ bị đánh úp kiểu Bố già…”
“Tôi mường tượng được rồi. Họ là lính đánh thuê, phải không?”
“Không hề - hoàn toàn hợp pháp.”
“Nhưng được Pennen bảo trợ bằng tiền mặt?”
“Ở chừng mực nào đó…”
Cuối cùng, cuộc trao đổi đi tới hồi kết với lời hứa sẽ giữ liên lạc từ cả hai bên, anh bạn Luân Đôn của cô không quên nhấn mạnh rằng chỉ cần cô đừng nhúng tay vào câu chuyện ở Iraq thì hai người vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Cô tranh thủ đánh máy lại những dòng ghi chú ngay khi nó còn đang nóng hổi, rồi chạy vụt sang phòng khách nơi Allan đang ngồi sụp trong ghế chăm chú theo dõi bộ phim Tử thủ phần ba - giờ đã có phòng xi nê tại gia anh tha hồ xem lại tất tật những bộ phim yêu thích từ xưa. Cô ôm lấy anh rồi rót cho mỗi người một ly rượu.
“Nhân dịp gì vậy?” anh hỏi, đặt nụ hôn lên má cô.
“Allan,” cô nói, “anh đã từng đến Iraq rồi… hãy kể cho em về đất nước ấy đi.”
Khuya đêm ấy, cô lẻn ra khỏi giường. Điện thoại của cô phát ra tiếng bíp, báo hiệu có tin nhắn. Người gửi là một phóng viên ở Westminster hiện đang làm cho tờ Người đưa tin. Hai người từng có dịp ngồi cạnh nhau trong một buổi tiệc tối trao thưởng hai năm trước, vừa nốc vang Mouton Cadet vừa thích chí cười phá lên trước danh sách rút gọn ứng cử viên cho từng hạng mục giải thưởng. Mairie vẫn giữ liên lạc, thậm chí còn yêu mến người bạn dù cho anh ta đã kết hôn - một cuộc hôn nhân hạnh phúc, đấy là theo như cô được biết… Cô ngồi trên mấy bậc thang trải thảm, mặc độc một chiếc áo phông, cằm tựa lên đầu gối và đọc tin nhắn.
E bảo e có quan tâm tới Pennen. Gọi cho tôi để biết thêm t.tin!
Cô đã làm hơn cả việc gọi cho anh bạn. Cô đã lái xe tới tận Glasgow giữa lúc nửa đêm như vậy và hẹn gặp anh bạn ở một quán cà phê 24/7. Quán đầy nhóc đám sinh viên say xỉn, mơ mơ màng màng hơn là gây ồn ã. Bạn cô tên là Cameron Bruce - hai người vẫn thường đùa rằng “dù đọc từ đầu nào thì anh vẫn cứ trùng tên với hai diễn viên điện ảnh nổi tiếng toàn thế giới”. Anh bạn xuất hiện trong bộ dạng đầu tóc bù xù với chiếc áo len diện cùng quần chạy bộ.
“Chào buổi sáng,” anh ta cất lời, vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay đầy ẩn ý.
“Anh chỉ có thể đổ lỗi cho chính mình thôi”, cô vờ trách cứ. “Ai bảo anh quấy rầy quý cô này vào lúc nửa đêm chứ.”
“Giờ thì tôi biết rồi”, anh ta đáp. Ánh háo hức trong mắt người bạn khiến cô cảm thấy cần phải kiểm tra lại cuộc sống lứa đôi hạnh phúc kia. Cô thầm cảm ơn Chúa vì đã không hẹn anh ta ở khách sạn.
“Kể hết em nghe đi nào,” cô bảo.
“Thực ra cà phê ở đây không đến nỗi tệ,” anh ta đáp, vừa nhấc cốc lên.
“Cammy à, em không vượt qua chặng đường dài bằng nửa đất nước Scotland này chỉ để nghe mấy chuyện hài dở ẹc đâu nhé.”
“Thế em đến đây làm gì?”
Cô ngả lưng về phía sau và kể cho anh ta về mối quan tâm đối với Richard Pennen. Dĩ nhiên cô chừa lại vài mẩu thông tin - xét cho cùng, Cammy vẫn cứ là đối thủ cho dù là bạn. Anh ta đủ tinh ý để nhận ra những khoảng trống trong câu chuyện của cô - cứ mỗi lần cô ngập ngừng hoặc tìm cách biến tấu một chi tiết nào đó, anh ta lại mỉm cười tỏ ý đã hiểu. Có một lúc cô phải ngừng lời vì nhân viên phục vụ tìm cách dẹp yên một vị khách ngỗ ngược. Vụ lộn xộn nhanh chóng được giải quyết theo lối chuyên nghiệp và vị khách ngay lập tức bị tống ra vỉa hè. Ông ta đá cửa quán vài cái và đấm thùm thụp vài đấm lên cửa sổ, rồi khật khừ rời đi.
Họ gọi thêm cà phê và mấy chầu bánh mì nướng phết bơ. Rồi Cameron Bruce kể với cô những điều mà anh ta biết.
Hoặc, chính xác hơn, đó là điều mà anh ta nghi ngờ - hoàn toàn dựa trên những câu chuyện truyền tai nhau. “Thế nên mới cần thêm cả kho muối thường lệ.”
Cô gật đầu ngụ ý đã hiểu.
“Tài trợ cho đảng,” anh ta phát biểu. Mairie lập tức phản ứng: giả bộ thình lình buồn ngủ. Bruce cười phá lên và bảo cô thực ra chuyện này khá là thú vị.
“Anh bảo sao cơ?”
Richard Pennen, theo như nguồn tin mật, chính là nhà tài trợ cá nhân chủ chốt cho Công đảng Anh. Chuyện đó thì chẳng có gì sai trái, ngay cả khi công ty của ông ta duy trì lợi nhuận nhờ những bản hợp đồng với chính phủ.
“Xảy ra với Capita,” Bruce nhận định, “và nhiều công ty khác nữa.”
“Anh đang bảo anh lôi em cả quãng đường dài đến đây chỉ để cho em hay rằng Pennen đang làm gì đó hoàn toàn hợp pháp và không che giấu?” Mairie xem ra không mất hứng.
“Tôi không chắc lắm về điều đó. Em thấy không, ngài Pennen của chúng ta đang chơi trò bắt cá hai tay.”
“Rót tiền cho cả đảng Bảo thủ lẫn Công đảng?”
“Trong chừng mực nào đó, đúng vậy. Tập đoàn Pennen đã tài trợ cho vài cuộc hội họp cũng như các thành viên có máu mặt trong đảng Bảo thủ.”
“Nhưng đó là công ty chứ không phải riêng bản thân ông ta mà nhỉ? Bởi vậy có khả năng ông ta không hề phạm pháp.”
Bruce mỉm cười. “Mairie à, đâu nhất thiết phải phá luật thì mới gặp rắc rối trong chính trị.”
Cô trừng mắt nhìn anh ta. “Vẫn còn nữa, phải không?”
“Có lẽ,” anh ta đáp, cắn thêm nửa lát bánh mì.
Chú Thích:
[*] Theo Hiến pháp của Liên hiệp Anh và Bắc Ireland, chức danh bộ trưởng thứ nhất tương đương vị trí Thứ trưởng ở các quốc gia khác
[*] Sayonara nghĩa là tạm biệt trong tiếng Nhật. Finito nghĩa là kết thúc trong tiếng Ý.
[*] Ozymandias là tên bài thơ ngắn của nhà thơ trữ tình người Anh Percy Bysshe Shelley viết vào năm 1818.
[*] Ozzy Osbourne là ca sĩ kiêm nhạc sĩ người Anh đã từng đoạt giải Grammy.
[*] Tên viết tắt của thủ tướng Anh Tony Blair.
[*] Chữ G trong G8 là viết tắt của từ Government có nghĩa là Chính phủ.
[*] Tên nguyên gốc của ban nhạc bằng tiếng Anh là Wet Wet Wet
[*] Nhạc sĩ dòng nhạc dân gian