← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ TƯ (22) Đòn Cuối

Thứ Sáu ngày 8 tháng Bảy

Các trang nhất toàn hình ảnh chết chóc tàn sát. Loạt ảnh màu cỡ lớn chụp chiếc xe buýt hai tầng đỏ rực. Những người sống sót lấm những máu và nhọ nồi, ánh mắt trống rỗng. Một người phụ nữ với miếng gạc trắng to tướng rịt chặt trên mặt. Khắp Edinburgh là không khí hậu-sang chấn do khủng bố. Chiếc xe buýt đỗ ở phố Princes lập tức bị kéo đi ngay sau khi gói bưu kiện khả nghi được kiểm tra nguy cơ nổ. Quy trình phòng tránh đánh bom tương tự này cũng được áp dụng khi người ta tìm thấy một chiếc túi xách bị bỏ lại trong một cửa hàng gần đó. Vài mảnh kính vỡ trên mặt đường và mấy luống hoa gãy nát sau cuộc bạo loạn hôm thứ Tư. Thế nhưng có cảm giác như sự việc đã lùi xa lắm rồi. Mọi người đã trở lại làm việc, những tấm ván chắn ngang cửa sổ đã được gỡ bỏ, hàng rào của cảnh sát cũng được chuyển lên xe tải để mang đi. Ngay cả những kẻ biểu tình cũng đã tan biến khỏi Gleneagles. Máy bay chở Tony Blair từ Luân Đôn bay về vừa kịp lúc buổi lễ bế mạc bắt đầu. Sẽ có phát biểu và lễ ký kết, nhưng người ta không chắc phải cảm nhận như thế nào nữa. Vụ nổ bom ở Luân Đôn chính là cái cớ hoàn hảo để rút ngắn những cuộc họp bàn về thương mại. Tất nhiên sẽ vẫn tăng thêm viện trợ cho châu Phi nhưng không nhiều như mức đám người biểu tình trông đợi. Trước khi có thể giải quyết nạn đói nghèo, các chính khách còn có một cuộc chiến cấp kỳ nữa cần phát động.

Rebus gập tờ báo lại rồi thả nó xuống chiếc bàn nhỏ đặt kế bên chiếc ghế đang ngồi. Ông đang có mặt tại hành lang trên tầng thượng của Sở Cảnh sát Lothian và Vùng biên nằm trên đại lộ Fettes. Lệnh triệu tập đến ngay lúc ông vừa cựa mình tỉnh dậy. Thư ký của cảnh sát trưởng cứ khăng khăng khi Rebus định mặc cả khung thời gian có mặt.

“Ngay lập tức”, cô ta nhấn mạnh. Đó chính là lý do vì sao ông chỉ ghé tiệm vừa kịp để lấy một ly cà phê với bánh bao nhân nho cùng tờ báo buổi sáng. Ông vẫn còn đang cầm miếng bánh cuối cùng trên tay thì cánh cửa phòng làm việc của James Corbyn hé mở. Ông đứng dậy, thầm nghĩ sẽ bước vào trong, thế nhưng Corbyn lại có vẻ bằng lòng với cuộc trao đổi diễn ngay bên ngoài hành lang như thế.

“Thanh tra Rebus, tôi nghĩ anh đã được cảnh báo rõ ràng - anh không còn liên quan đến vụ này nữa.”

“Đúng vậy, thưa ngài,” Rebus đồng tình.

“Thế thì tại sao?”

“Thưa ngài, tôi hiểu rằng tôi không được phép thực hiện vụ ở Auchterarder, nhưng cứ tưởng vẫn được tiếp tục điều tra những đầu mối dang dở về cái chết của Ben Webster.”

“Anh bị đình chỉ công tác rồi.”

Rebus trông như lặng người vì sửng sốt. “Không phải chỉ là một vụ này?”

“Anh thừa hiểu đình chỉ công tác nghĩa là thế nào.”

“Mong ngài thứ lỗi - có tuổi rồi nên vậy.”

“Cũng đúng thế thật,” Corbyn ậm ừ. “Hiện anh đã ở vị trí được hưởng mức lương hưu cao nhất rồi. Tôi tự hỏi sao anh vẫn cứ luẩn quẩn chỗ này chỗ kia.”

“Thưa ngài, tôi chẳng có việc gì hay hơn để làm,” Rebus ngập ngừng. “Nhân tiện, thưa ngài, chẳng lẽ việc một cử tri chất vấn nghị sĩ mà người đó ủng hộ là phạm tội?”

“Rebus này, ông ta là Bộ trưởng Bộ Thương mại. Thế có nghĩa ông ta là tai mắt của thủ tướng đấy. Hôm nay hội nghị G8 sẽ kết thúc, và chúng ta không muốn bị ghi sổ đen vào thời khắc cuối cùng này.”

“Chà, tôi chẳng có lý do nào để làm phiền ngài bộ trưởng thêm nữa.”

“Cực kỳ đúng là anh không hề có lý do gì cả - và trong vấn đề này bất cứ ai cũng không có lý. Đây là cơ hội cuối cùng của anh. Cứ giữ thái độ tích cực như vậy thì anh có thể thoát tội và chỉ bị khiển trách chính thức, nhưng nếu tên anh còn xuất hiện trên mặt bàn làm việc của tôi một lần nữa…” Corbyn giơ ngón trỏ lên cho thêm hiệu quả.

“Tôi hiểu rồi, thưa ngài.” Điện thoại của Rebus bỗng đổ chuông. Ông lấy trong túi áo ra và kiểm tra số gọi tới: một số máy lạ. Ông đưa chiếc điện thoại màu bạc nhỏ nhắn lên tai. “A lô?”

“Rebus? Stan Hackman đây. Định gọi cho anh từ hôm qua nhưng lại xảy ra chuyện như thế…”

Rebus cảm nhận được ánh mắt của Corbyn xoáy vào mình. “Em yêu à,” ông trìu mến nói vào điện thoại, “Anh sẽ gọi lại cho em nhé, anh hứa đấy.” Ông cố tình hôn tạm biệt thành tiếng rồi tắt máy. “Bạn gái ấy mà,” ông giải thích với Corbyn.

“Quả là một người phụ nữ dũng cảm,” vị cảnh sát trưởng vừa nói vừa mở cửa bước vào văn phòng.

Buổi họp hẹp kết thúc.

“Này Keith?”

Siobhan đang ngồi trong xe, cửa sổ hạ xuống. Keith Carberry đang bước về phía cánh cửa câu lạc bộ bi-a. Chốn giải trí này mở cửa vào tám giờ, bởi vậy Siobhan đã có mặt ở đây trước mười lăm phút, tránh bỏ lỡ cơ hội gặp được tên thiếu niên du côn, và lặng lẽ quan sát đám nhân công lờ đờ lê bước ra bến chờ xe buýt. Cô vẫy tay ra hiệu cho thằng lỏi lại gần xe. Keith đảo mắt sang trái rồi qua phải, đề phòng phục kích. Có một hộp đựng dụng cụ dài mảnh màu đen kẹp dưới cánh tay nó - chính là cây cơ đánh bi-a. Siobhan hình dung cây cơ sẽ biến thành vũ khí hữu dụng trong tay nó nếu tình thế bắt buộc.

“Gì vậy?” nó cất tiếng hỏi lại.

“Còn nhớ tôi không?”

“Đứng ở đây tôi vẫn ngửi thấy mùi thịt lợn muối.” Nó đã kéo mũ liền áo khoác hải quân lên trùm kín cả chiếc mũ bóng chày đang đội. Vẫn bộ đồ nó đã mặc trong những bức ảnh của Stacey. “Biết ngay là sẽ gặp lại cô mà - y hệt lời cô giỡn chơi tối hôm nọ.” Như để gây thêm ấn tượng, nó khum các ngón tay túm lấy phần đũng quần.

“Ra tòa thấy thế nào?”

“Cũng hay.”

“Bị buộc tội gây rối trật tự,” cô nói như trích dẫn. “Được tại ngoại với điều kiện phải tránh xa con phố Princes và hàng ngày phải đến trình diện ở đồn cảnh sát Craigmillar.”

“Cô đang theo dõi tôi đấy à? Tôi từng nghe chuyện đám đàn bà bị ám ảnh với chuyện theo dõi người khác đấy.” Nó cười khanh khách rồi đứng thẳng người lên. “Ta xong việc chưa nhỉ?”

“Mới chỉ khởi động thôi.”

“Được.” Nó quay người đi. “Gặp cô ở trong nhé.”

Siobhan gọi với theo nhưng nó cố tình lờ đi. Giật mạnh cánh cửa rồi lẩn vào bên trong câu lạc bộ. Cô lập tức nhấn nút đóng cửa sổ, bước ra ngoài và khóa xe lại. Theo thằng nhóc bước vào Học viện Bi-a của Lonnie - “Nơi có bàn bi-a tốt nhất vùng Restalrig”.

Chỗ này chỉ sáng lờ mờ và sực mùi ẩm mốc, như thể chưa bao giờ được quét dọn sạch sẽ sau mỗi ngày hoạt động. Đã có hai bàn có người chơi. Carberry đang nhét tiền xu vào máy bán đồ uống tự động, rồi lôi ra một lon cola. Siobhan không thấy nhân viên phục vụ nào cả, tức là có thể bọn họ cũng đang chơi. Bóng va vào nhau và rơi xuống lỗ. Chửi thề xem ra là bắt buộc khi tham gia trò chơi này.

“Đồ con hoang ngu xuẩn.”

“Biến mẹ mày đi. Sáu điểm vào lỗ trên cùng, nhìn đây, mày chống mắt lên.”

“Hàng kìa.”

Bốn cặp mắt nhất lượt chĩa vào Siobhan. Chỉ mình Carberry phớt lờ cô, thản nhiên đưa lon đồ uống lên miệng. Có tiếng đài phát thanh méo tín hiệu ra rả làm nền.

“Giúp gì được đây, cô em?” một tên cất lời.

“Đang định chơi mấy ván,” cô vừa đáp vừa đưa cho nó một đồng năm bảng. “Có đổi tiền lẻ không?”

Đứa trả lời cô trông vẫn còn thiếu niên nhưng rõ ràng có vẻ già đời hơn hẳn. Nó nhận tờ giấy bạc từ tay Siobhan, mở khóa két thu ngân phía sau quầy thực phẩm rồi đếm lấy đúng mười tờ năm mươi xu.

“Bàn rẻ tiền quá”, cô bảo.

“Bàn như cứt,” một tên khác sửa lại.

“Câm mẹ nó mồm đi, Jimmy,” tên choai choai kia nói. Nhưng Jimmy cứ thế làm tới.

“Này, cưng, đã bao giờ xem phim Bị cáo chưa? Nếu sợ cảm giác kiểu Jodie Foster thì bọn này bảo đảm sẽ chốt cửa thật chắc cho.”

“Cứ thử xem, kiểu gì cậu cũng sẽ là người cài then cửa đấy,” cô trả miếng.

“Mặc kệ nó,” tên thiếu niên đầu tiên lên tiếng. “Nếu cô em thích làm một ván thì tôi sẽ chơi cùng.”

“Tao mới là người cô ta muốn thách đấu,” Keith Carberry quát lên, vừa gắng kìm tiếng ợ hơi vừa bóp méo lon nước ngọt trong lòng bàn tay.

“Để sau đi,” Siobhan bảo tên thiếu niên, rồi tiến đến bàn cơ Carberry đang đứng. Cô cúi người ấn đồng xu vào khe. “Bắt đầu đi,” cô nói. Trong lúc cô chọn lấy một cây cơ thì Carberry bận rộn xếp bi thành hình tam giác. Đầu bịt cây cơ bị sờn mà xung quanh không thấy bóng dáng cục phấn nào. Carberry mở hộp dụng cụ, lắp hai phần của cây cơ làm một. Rồi bôi trơn bằng cục phấn màu xanh còn mới nguyên vừa rút ra từ trong túi quần. Nó đút cục phấn trở lại và nháy mắt với Siobhan.

“Nếu muốn cứ việc thò tay vào mà lấy. Định quấy rối tôi để giành quyền chơi trước à?”

Tiếng cười rộ lên, nhưng Siobhan đã đang khom mình vào thế cho cú đánh đầu tiên. Lớp vải màu gỉ sắt bọc mặt bàn đã bị sờn đôi chỗ, tuy nhiên cô vẫn ngắm tốt, và bắn tam giác văng tứ phía, một viên lăn thẳng vào lỗ giữa. Cô thọc thêm hai gậy nữa trước khi viên bi cái đi lệch hướng.

“Cô ta khá hơn mày đấy, Keith ạ,” một tên trong số những người chơi đang có mặt ở đó xen vào.

Carberry lờ hắn đi và thọc ba viên bi xếp thẳng hàng. Cố tăng điểm gấp đôi từ khoảng cách một phần tư chiều dài bàn. Chệch mất chừng nửa phân. Siobhan chọn hướng đánh chắc ăn, Keith quyết định kết thúc trò chơi bằng cách bật cả ba đường biên. Phạm lỗi.

“Tôi còn hai lượt đấy,” Siobhan nhắc nó. Mất cả hai lần chọc gậy thì cô chọc được viên bi tiếp theo vào lỗ, và kết quả là số điểm của cô tăng lên gấp đôi trong tiếng hò reo cổ động từ đám cơ thủ bàn bên cạnh. Họ đã ngừng chơi để theo dõi trận đấu đầy kịch tính. Sau hai cú đánh cuối cùng với đường cơ thẳng, trên mặt bàn chỉ còn lại bi màu đen. Cô ẩy viên bi lăn dọc đường biên, nhưng nó dừng lại ngay trước miệng lỗ. Carberry liền chộp lấy cơ hội kết thúc ván đấu.

“Muốn chơi ván nữa không?” nó hỏi với nụ cười tự mãn.

“Chắc tôi phải uống chút gì trước đã.” Cô bước tới chỗ máy giải khát tự động rồi chọn lấy một lon Fanta. Carberry bám theo cô. Mấy tay cơ bàn bên quay về tiếp tục trận đấu của họ; Siobhan cảm thấy có vẻ như cô đã phần nào được chấp nhận ở cái chốn này.

“Cậu chưa cho họ biết tôi là ai,” cô nói khẽ. “Cảm ơn vì điều đó.”

“Cô đang theo đuổi chuyện gì đây?”

“Keith, tôi đang theo đuổi cậu.” Cô đưa nó một mảnh giấy đã được gấp lại. Đó chính là bản in bức ảnh chụp tại công viên phố Princes. Nó nhận lấy mảnh giấy, xem kỹ rồi đưa trả lại.

“Thế thì sao?” nó hỏi.

“Người phụ nữ mà cậu đã đánh… hãy nhìn bà ấy lần nữa.” Cô đưa lon nước ngọt lên miệng nốc ừng ực. “Có thấy nét giống nhau giữa chúng tôi không?”

Nó liền chằm chằm nhìn Siobhan. “Cô đừng có mà đùa.”

Cô lắc đầu. “Keith, cậu đã khiến mẹ tôi phải vào viện. Nạn nhân là ai và bị thương ở mức độ nào dĩ nhiên đều chẳng có nghĩa lý gì với cậu. Cậu xuất hiện ở đó chỉ mong được tham gia cuộc ẩu đả, và cậu đã được toại nguyện.”

“Tôi cũng đã phải hầu tòa vì chuyện đó.”

“Keith, tôi đã nghiên cứu hồ sơ. Công tố viên không hề hay biết về hành động này.” Siobhan vừa nói vừa chỉ tay vào bức ảnh. “Tất cả những gì công tố viên nắm được là từ tay cảnh sát đã kéo cậu ra khỏi đám đông. Anh ta đã thấy cậu quẳng cây gậy xuống. Cậu nghĩ mình sẽ thế nào? Bị phạt năm mươi bảng à?”

“Tôi sẽ nộp dần mỗi tuần một bảng.”

“Nhưng nếu tôi đưa bức ảnh này ra - cùng với rất nhiều những tấm khác mà tôi đang giữ - thì đột nhiên trông sẽ giống án tù hơn, hiểu không?”

“Chẳng chuyện gì gây khó dễ cho tôi được đâu,” nó tự tin đáp.

Cô gật gù. “Bởi cậu trải qua hơn một lần. Nhưng chuyện gì cũng có thời điểm,” cô ngắt giọng, “rồi sẽ đến lúc.”

“Ể?”

“Chỉ cần tôi nói một câu thôi thì bỗng nhiên mọi việc sẽ không còn dễ dàng nữa đâu. Họ hoàn toàn có thể tống cậu vào mấy khu buồng giam nơi chỉ những kẻ xấu xa nhất mới phải vào: bọn quấy rối tình dục này, tâm thần giết người này, hay bọn tù chung thân chẳng còn gì để mất. Hồ sơ ghi rõ cậu được coi là tội phạm vị thành niên và chỉ phải chịu án treo, ngoài ra còn quy định thời điểm bản án hết hiệu lực… Thấy không, lý do khiến cậu tin rằng cậu giải quyết được là vì cậu đã bao giờ nếm đòn đâu.”

“Tất cả những điều này là vì cú đánh khiến mẹ cô phải nhập viện ư?”

“Tất cả những điều này,” cô sửa lại, “là bởi đều nằm trong khả năng của tôi. Dẫu vậy, cho cậu hay - tối qua ông bạn Tench của cậu đã biết chuyện này rồi… lạ một điều là ông ta chẳng hề nghĩ tới việc cảnh báo cậu.”

Tên choai choai chịu trách nhiệm chính trong câu lạc bộ vừa nhận được tin nhắn. Nó gọi với về phía Siobhan và Carberry: “Này những kẻ si tình kia - ông chủ muốn gặp các vị đấy.”

Carberry rời mắt khỏi Siobhan. “Gì?”

“Ông chủ.” Thằng choai choai chỉ tay vào một cánh cửa treo biển “Khu vực riêng”. Bên trên tấm biển, gắn lên bức tường, là một máy quay an ninh CCTV.

“Tôi thấy ta nên nghe theo,” Siobhan nói, “cậu nghĩ sao?”

Cô đi trước tên choai choai, hướng về phía cửa, kéo giật cho cửa mở. Ngay sau cánh cửa là hành lang nối với cầu thang dẫn lên tầng trên. Không gian tầng áp mái được cải tạo thành văn phòng làm việc với đầy đủ bàn, ghế và tủ đựng giấy tờ. Ngoài ra còn có vài cây cơ bị gãy và một thùng làm lạnh nước rỗng không. Ánh sáng rọi vào qua hai khung cửa kính Veluxes phủ đầy bụi áp trên trần.

Và Cafferty Ger Bự đang chờ hai vị khách.

“Chắc cậu là Keith,” hắn nói, chìa tay ra. Carberry bắt lấy bàn tay, mắt hấp háy hết nhìn tên xã hội đen lại đảo sang Siobhan. “Có lẽ cậu biết tôi là ai rồi?” Carberry thoáng lưỡng lự rồi gật đầu. “Tất nhiên là cậu phải biết rồi.” Hắn ra hiệu cho tên choai choai ngồi xuống. Còn Siobhan đứng nguyên tại chỗ.

“Ông là chủ nơi này?” Carberry hỏi, giọng run run.

“Nhiều năm nay rồi.”

“Thế còn người tên Lonnie thì sao?”

“Chết từ trước khi cậu ra đời rồi, con trai ạ.” Cafferty đưa tay phủi ống quần, như thể hắn phát hiện ra bụi phấn bám trên đó. “Còn bây giờ, Keith này… Tôi đã nghe những điều tốt về cậu - nhưng có vẻ như gần đây cậu hơi lạc đường. Cậu phải quay trở lại con đường thẳng và hẹp trước khi quá muộn. Mẹ lo cho cậu lắm đấy… Cha cậu thì cũng chẳng còn khả năng nện cho cậu vài quả mỗi khi mắc lỗi mà sau đó không phải nhập viện vì đau lưng đâu. Anh trai thì lại đang chịu án trộm cắp xe hơi trong nhà lao Shotts.” Cafferty chầm chậm lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán. “Hình như cuộc đời cậu đã sớm chệch hướng rồi, cậu cũng chẳng làm gì được ngoài việc đi theo thôi.” Hắn ngừng lời. “Nhưng Keith ạ, chúng ta có thể thay đổi, nếu cậu bằng lòng để chúng tôi giúp đỡ.”

Vẻ băn khoăn hiện rõ trên nét mặt Carberry. “Tôi sắp bị ăn đòn hay gì đó phải không?”

Cafferty nhún vai. “Tất nhiên là chúng tôi cũng có thể sắp xếp chuyện đó - không gì khiến hạ sĩ Clarke đây hài lòng hơn là được thấy cậu kêu khóc như một đứa trẻ. Như thế là công bằng, cậu thử nghĩ mà xem, sau những gì cậu đã gây ra cho mẹ cô ấy.” Hắn lại hơi ngừng lại. “Nhưng vẫn còn phương án khác.”

Siobhan khẽ nhúc nhích, phần nào trong thâm tâm cô muốn lôi Carberry ra khỏi căn phòng để cả hai có thể thoát khỏi giọng nói đầy ma mị của Cafferty. Tên trùm như cảm nhận được điều đó, bèn liếc nhìn Siobhan chờ cô đưa ra quyết định.

“Phương án khác là thế nào?” Carberry hỏi nhưng Cafferty không đáp. Cặp mắt hắn vẫn dán chặt vào Siobhan.

“Gareth Tench,” cô giải thích với tên thiếu niên. “Hắn là người chúng tôi muốn.”

“Còn cậu, Keith ạ,” Cafferty thêm vào, “cậu sẽ là người giao nộp hắn.”

“Giao nộp?”

Siobhan để ý thấy đôi chân Carberry chẳng thể đỡ cho nó đứng nổi nữa. Nó đang kinh hãi trước Cafferty; rất có thể kinh hãi cả cô nữa chẳng biết chừng.

Mình muốn thế này, cô nhủ thầm với bản thân.

“Keith, Tench đang lợi dụng cậu,” Cafferty nói bằng thứ giọng êm ái hệt như mẹ hiền hát ru con. “Hắn không phải là bạn cậu, chưa bao giờ.”

“Ông ấy chưa bao giờ nói vậy,” tên thiếu niên cảm thấy buộc phải cãi lại.

“Cậu được đấy,” Cafferty chầm chậm đứng lên, thân hình đồ sộ ngang chiếc bàn kê phía trước. “Hãy tiếp tục tự nhủ như vậy,” hắn đưa ra lời khuyên. “Sẽ khiến mọi chuyện trở nên đơn giản hơn khi thời cơ đến.”

“Thời cơ?” Carberry lặp lại lời tên trùm.

“Để giao hắn cho bọn tôi.”

“Thứ lỗi cho tôi chuyện ban nãy nhé,” Rebus bảo Stan Hackman.

“Tôi làm gián đoạn chuyện gì à?”

“Một trận rầy la của ngài cảnh sát trưởng thôi.”

Hackman bật cười. “Anh đúng là người đàn ông tôi ngưỡng mộ nhất, anh chàng Johnny ạ. Nhưng sao tôi lại phải biến thành bạn gái của anh?” Anh ta hỏi rồi lập tức giơ bàn tay lên. “Đừng, hãy để tôi đoán. Anh không muốn ông ta biết rằng tôi gọi là vì công việc… tức là hiện giờ anh chẳng có việc gì cả - tôi nói đúng không nào?”

“Tôi bị đình chỉ rồi,” Rebus xác nhận. Hackman vỗ hai tay vào nhau và lại cười phá lên. Hai người đang ngồi trong quán rượu Vách Đá. Họ là những thực khách duy nhất có mặt tại quán rượu vào cái giờ vừa mở cửa này. Đây là quán gần nhà ăn Pollock nhất và là nơi thu hút đông đảo sinh viên nhờ bộ sưu tập băng đĩa và trò chơi phong phú kèm theo hệ thống âm thanh chất lượng và bánh kẹp thịt giá rẻ.

“Thật vui thấy có người còn lấy cuộc đời tôi ra làm nguồn vui,” Rebus lầm bầm.

“Vậy chứ anh đã thụi bao nhiêu kẻ vô chính phủ?”

Rebus lắc đầu. “Tôi chỉ nhúng mũi vào nơi không cần tôi mà thôi.”

“John ạ, như tôi vừa nói - anh đúng là người đàn ông tôi ngưỡng mộ nhất. Nhân tiện, tôi chưa có cơ hội cảm ơn anh một cách thích đáng vì đã giới thiệu tôi đến Chốn Tịch Yên.”

“Rất hân hạnh được phục vụ.”

“Anh có kết thúc buổi tối bằng việc lên giường với cô nàng vũ công ấy không đấy?”

“Không.”

“Nói cho anh biết, cô ta là ngon nhất trong đám vũ công hạng xoàng. Nếu phải trả thêm phí để vào phòng dành cho khách VIP tôi cũng chẳng so đo đâu.” Nói đến đây ánh mắt người kể trở nên đờ đẫn trong chốc lát, có vẻ như anh ta tạm thời trôi vào miền ký ức, thế rồi anh ta chớp mắt vài cái và rùng mình để trở về với thực tại. “Anh đang bị dính thẻ đỏ, vậy tôi biết làm gì bây giờ? Chuyển cho anh thông tin mà tôi đã lượm lặt được hay đặt nó vào chồng hồ sơ ‘treo’?”

Rebus nhấp một ngụm đồ uống trong cốc - nước cam tươi. Hackman đã uống hết nửa chai bia loại lớn. “Chúng ta chỉ là hai chiến sĩ đang tán gẫu thôi,” Rebus nói với cậu bạn.

“Chính thế.” Anh chàng cảnh sát người Anh gật gù với vẻ trầm tư. “Và cũng đang cùng uống lần cuối trước khi tạm biệt nhau.”

“Cậu chuẩn bị rời đi à?”

“Trong ngày hôm nay,” anh ta xác nhận. “Dù sao thì cũng không thể nói tôi đã không vui vẻ.”

“Hãy quay lại đây khi có dịp,” Rebus gợi ý. “Tôi sẽ đưa cậu đi thăm thú phần cảnh quan còn lại.”

“Chà, vậy là thỏa thuận nhé.” Hackman hơi trượt người về phía trước. “Còn nhớ tôi kể với anh rằng Trevor Guest từng có thời gian ở đây rồi không? Đấy, tôi đã nhờ mấy người bạn ở trụ sở tìm lại trong đống hồ sơ.” Anh ta thò vào túi lấy ra một cuốn sổ tay rồi mở đoạn tốc ký cho Rebus xem. “Trevor ở Vùng biên trong một thời gian ngắn, còn phần lớn thời gian hắn trú tại thành phố Edinburgh này.” Anh ta vừa nói vừa gõ mạnh đầu ngón tay lên mặt bàn. “Hắn thuê phòng ở Craigmillar và làm công việc phụ tá tại một trung tâm chăm sóc ban ngày - sau đấy bạn tôi không kiểm tra được thông tin gì về hắn nữa.”

“Trung tâm chăm sóc dành cho người trưởng thành à?”

“Dành cho người già. Hắn giúp họ di đẩy xe lăn từ khu nhà vệ sinh tới bàn ăn. Đấy là hắn khai thế.”

“Thế hắn có tiền án gì không?”

“Vài lần ăn trộm… tội chiếm đoạt tài sản loại A… bạo hành bạn gái nhưng cô nàng không nỡ cho hắn ra tòa. Vậy là hai trong số các nạn nhân của anh có mối liên quan với mảnh đất này.”

“Đúng vậy,” Rebus đồng tình. “Thế đang nói là chuyện từ hồi nào?”

“Tầm bốn hay năm năm trước.”

“Stan này, cậu chờ tôi một phút nhé?” Ông đứng lên bước ra bãi đỗ xe rồi rút điện thoại cầm tay gọi cho Mairie Henderson.

“Tôi John đây,” ông nói.

“Đúng lúc quá! Vì sao tất cả mọi tình tiết trong vụ Clootie Well đều tắt ngóm thế hả? Tay tổng biên tập đang đay nghiến rằng tôi quá ngu ngốc.”

“Tôi vừa phát hiện ra là nạn nhân thứ hai đã từng đến Edinburgh. Hắn phụ việc tại một trung tâm chăm sóc ở Craigmillar. Tôi đang băn khoăn liệu hắn có mắc mớ với ai trong khoảng thời gian ấy không.”

“Chẳng phải cảnh sát có hệ thống máy vi tính để biết những thứ như thế hay sao?”

“Cá nhân tôi thích tìm hiểu thông qua các mối liên lạc kiểu cũ hơn.”

“Tôi có thể tìm kiếm các cơ sở dữ liệu… có lẽ cứ thử hỏi anh bạn làm ở tòa án của chúng ta xem liệu anh ta biết gì hay không. Joe Cowie đã làm công việc này mấy chục năm rồi - mà anh ta lại còn ghi nhớ được từng vụ án đấy.”

“Tốt quá - cái này chắc quanh thời điểm năm năm trước. Gọi điện báo cho tôi khi cô tìm được bất cứ điều gì.”

“Anh cho rằng thủ phạm đang ở ngay trước mũi chúng ta?”

“Nếu là cô, tôi sẽ không báo ngay với tổng biên tập đâu… để rồi lại phải tước đoạt niềm hy vọng của anh ta ngay ngày hôm sau đấy.”

Rebus kết thúc cuộc trò chuyện rồi quay vào trong quán. Hackman vẫn đang yên vị với một chai bia khác. Anh ta hất cằm về phía cốc nước của Rebus.

“Sẽ không xúc phạm anh nếu tôi ngỏ ý mời anh thêm một cốc đồ uống ấy đâu.”

“Không sao,” Rebus nói chắc nịch. “Cảm ơn cậu vì đã không ngại phiền hà vì thứ này.” Ông gõ nhẹ ngón tay lên cuốn sổ tay đang mở.

“Bất kỳ việc gì mà đồng nghiệp nhờ cậy trong giờ phút cần kíp,” Hackman đáp rồi nâng ly chúc mừng.

“Nhân đây, tâm trạng mọi người ở lâu đài Pollock thế nào?”

Nét mặt Hackman liền trở nên đanh lại. “Đêm qua thật thảm. Rất nhiều cảnh sát từ sở Luân Đôn trao đổi điện thoại tưởng liên tu bất tận. Một số thì đã rời đi rồi. Tôi biết tất cả bọn ta đều không ưa gì thành phố ấy nhưng khi thấy các nạn nhân của vụ nổ bom xuất hiện trên vô tuyến và chứng kiến những thương vong mà họ phải chịu đựng thì chúng tôi quyết đi bằng bất cứ giá nào…”

Rebus gật đầu đồng tình.

“John này, hơi giống bản thân anh, phải không?” Hackman lại cất tiếng cười lần nữa. “Tôi có thể thấy trên mặt anh mà - anh sẽ không chịu từ bỏ, chỉ vì họ muốn kìm kẹp anh.”

Rebus dành ra giây lát suy nghĩ xem nên phản ứng thế nào, rồi hỏi Hackman liệu anh ta có tình cờ giữ địa chỉ trung tâm chăm sóc ở Craigmillar hay không…

Từ quán Vách Đá chỉ mất chưa đến năm phút đi xe.

Đang lái xe trên đường, Rebus nhận được một cú điện thoại của Mairie cho biết nỗ lực lùng sục thông tin về khoảng thời gian Trevor Guest cư trú ở Edinburgh chẳng có kết quả gì. Joe Cowrie không hề có chút ấn tượng nào về tên côn đồ xấu số đồng nghĩa với việc hắn chưa từng phải hầu tòa. Dù vậy Rebus vẫn cảm ơn cô nàng phóng viên và hứa rằng cô vẫn sẽ là người đầu tiên được hay biết bất cứ thông tin nào mà ông đào xới được. Hackman đã trở lại lâu đài Pollock để đóng gói đồ đạc. Hai người đã nói lời tạm biệt bằng một cái bắt tay cùng với lời nhắc nhở của Hackman về chuyến thăm thú “các tụ điểm ăn chơi vượt xa Chốn Tịch Yên” mà Rebus hứa hẹn.

“Cậu cứ tin ở tôi,” Rebus đáp lời, dù chẳng ai trong hai người tin chuyến đi ấy có thể diễn ra.

Viện dưỡng lão nằm kế bên một trung tâm công nghiệp. Rebus có thể ngửi thấy mùi khói dầu và thứ gì đó giống như mùi cao su bị đốt. Đám mòng biển bay lượn, toang toác kêu trên đầu. Trung tâm này vốn là tòa nhà gỗ một tầng cơi nới, kèm theo khoảng sân kín gió nhiều nắng ấm. Nhìn qua cửa sổ, ông thấy các cụ già đang say sưa lắng nghe tiếng đàn ác- cóc-đê-ông.

“John à, chục năm nữa thôi,” ông nhủ thầm. “Nếu mày may mắn.”

Nữ thư ký cực kỳ được việc của viện dưỡng lão được gọi là cô Eadie - chẳng thấy giới thiệu tên thánh là gì. Mà dẫu Trevor chỉ làm ở đây có vài giờ một tuần trong khoảng chừng có một tháng, cô vẫn lưu giữ đầy đủ hồ sơ của hắn trong ngăn kéo đựng tài liệu. Nhưng không, cô không thể đưa chỗ hồ sơ ấy cho ông - bởi nguyên tắc bảo mật, vân vân và vân vân. Nếu ông có lệnh của tòa án, thì lại là chuyện khác.

Rebus gật đầu hàm ý đã hiểu. Hơi nóng từ máy điều nhiệt của tòa nhà đã được chỉnh tới mức tia chết, khiến mồ hôi cứ thế túa ra lưng áo ông. Văn phòng nhỏ xíu và bí rì, có mùi bột tan ngột ngạt làm nền.

“Người đàn ông này,” vị thanh tra nói với Eadie, “hắn từng có vài vấn đề với cảnh sát. Chẳng lẽ bên cô lại không biết khi quyết định thuê hắn sao?”

“Thanh tra, chúng tôi biết người này có vấn đề. Gareth cũng kể với chúng tôi như vậy.”

Rebus mở to mắt nhìn cô ta. “Ủy viên Tench ư? Tench là người đưa Trevor Guest đến đây sao?”

“Không dễ tìm được một người đàn ông còn trẻ và khỏe mạnh như thế chịu làm việc ở đây,” Cô Eadie giải thích. “Ngài ủy viên hội đồng thành phố vẫn luôn là một người bạn tốt của chúng tôi.”

“Ý cô là, tìm kiếm các tình nguyện viên cho trung tâm?”

Cô ta gật đầu. “Chúng tôi nợ ông ấy nhiều ân tình.”

“Tôi chắc là mấy ngày tới thể nào ông ta cũng tới đây đòi đấy.”

Năm phút sau, Rebus đã bước ra giữa không khí trong lành, ông nghe thấy tiếng ác-cóc-đê-ông được thay bằng bản thu âm giọng ca Moira Anderson. Ông lập tức lầm bầm rằng thà tự treo cổ mình còn hơn phải chịu tra tấn bởi ca khúc “Charlie là tình yêu của tôi” trong lúc bị nhồi nhét món trứng luộc với chiếc khăn trải ngang đùi cho đỡ rơi rớt.

Siobhan đang ngồi trong xe bên ngoài tòa nhà Rebus sống. Ban nãy cô đã lên tìm: ông không có nhà. Có khi như thế lại tốt hơn - bởi cô vẫn đang run rẩy. Cảm thấy được cơn bồn chồn từ tận tâm can, nên chẳng thể đổ tại cốc cà phê vừa uống. Ngắm mặt mình qua gương chiếu hậu, Siobhan thấy nhợt nhạt hơn bình thường. Cô vỗ lên má vài cái, những mong lấy lại được chút hồng cho sắc diện. Cô để đài phát thanh ở chế độ bật, nhưng đành chịu thua kênh tin tức: tất cả các giọng nói đều nghe hoặc quá mong manh khẩn thiết, hoặc quá ngọt ngào đường mật. Cô đành chuyển sang kênh nhạc cổ điển FM. Giai điệu rất thân quen nhưng cô không tài nào nhớ được tên bài hát. Mà cô cũng chẳng cố nhớ lại làm gì.

Keith Carberry đã bước ra khỏi Học viện Bi-a của Lonnie trong dáng vẻ một người vừa mới nghe luật sư tuyên bố nó được an toàn thoát án tử hình. Nếu thật có một thế giới ngoài kia, thằng nhóc muốn được trải nghiệm. Tên quản lý câu lạc bộ đã nhắc Carberry đừng quên mang theo cây cơ khi ra về. Siobhan đã theo dõi tất cả qua màn hình CCTV. Cái màn dính đầy những vết nhơ, nhòe nhoẹt hết cả hình người. Cafferty điều hành nơi này qua hệ thống âm thanh, những giọng nói rè rè phát ra từ chiếc loa méo mó đặt cách bộ thu phát một quãng.

“Nhiệt tình của mày đâu hết rồi, Keith?”

“Tiêu rồi, Jim-Bob.”

“Còn thanh gươm ánh sáng của mày thì sao?”

Carrberry dừng lại chỉ vừa đủ để thay cây cơ trong túi đựng.

“Tôi nghĩ,” Cafferty nói khẽ, “ta có thể coi như đã nắm được nó trong tay rồi.”

“Chắc gì đã có ích,” Siobhan bổ sung.

“Phải kiên nhẫn chứ,” Cafferty nói bằng giọng khuyên bảo. “Một kinh nghiệm cũng đáng học đấy, hạ sĩ Clarke…”

Giờ đây, ngồi trong xe, cô bắt đầu cân nhắc các phương án lựa chọn. Đơn giản nhất chính là chuyển toàn bộ chứng cứ cho bên công tố và buộc Keith Carberry phải hầu tòa lần nữa với cáo trạng nghiêm trọng hơn. Làm thế, Tench sẽ chẳng hề hấn gì, nhưng thì đã sao? Cứ cho là tay ủy viên hội đồng thành phố này đã dàn dựng vụ tấn công ở khu cắm trại Niddrie, nhưng ông ta đã đến cứu cô thoát khỏi khu vườn phía sau dãy nhà - khi ấy Carberry không có vẻ gì là đang bỡn cợt cả. Nó đã thực sự điên tiết và bị kích động dữ dội…

Những lời hăm dọa của nó là thật.

Nó muốn nếm thử nỗi khiếp sợ của cô, chứng kiến cô trở nên hoảng loạn.

Không phải lúc nào mọi thứ cũng nằm trong tầm kiểm soát. Tench đã xuất hiện vừa vặn để cứu nguy cho cô.

Quả thực cô mắc nợ ông ta không ít…

Vả chăng, Carberry đổi lấy vụ mẹ cô xem ra không hoàn toàn thích đáng. Như thế vẫn chưa công bằng. Cô muốn nhiều hơn. Hơn cả lời xin lỗi hay biểu hiện ăn năn hối cải, hơn cả một án tù giam ở mức vài tuần hay vài tháng.

Khi tiếng chuông điện thoại cầm tay vang lên, Siobhan phải nới lỏng những ngón tay bám chặt vô lăng. Trên màn hình hiện tên người gọi Eric Bain. Cô khẽ rủa thầm trước khi nghe máy.

“Eric, tôi có thể giúp gì cho anh?” cô hỏi, hơi quá hồ hởi.

“Mọi chuyện sao rồi, Siobhan?”

“Chậm lắm,” cô thừa nhận và bật cười, rồi đưa ngón tay lên xoa ngang sống mũi. Đừng có mà quá khích, cô gái, cô tự cảnh cáo như vậy.

“Chà, không chắc lắm đâu, nhưng tôi nghĩ có lẽ cô nên trao đổi với người này.”

“Vậy ư?”

“Cô ấy làm ở trường đại học. Mấy tháng trước tôi giúp cô ấy giải quyết một chút rắc rối với cái máy tính…”

“Chà, tốt cho anh quá rồi.”

Cuộc nói chuyện bỗng im lặng trong giây lát. “Thật là cô không sao đấy chứ?”

“Tôi không sao, Eric. Chuyện của anh thì thế nào? Molly sao rồi?”

“Molly rất ổn… À, tôi đang kể về cô bạn giảng viên đại học phải không?”

“Đúng rồi. Anh nói là tôi nên đi gặp cô ấy.”

“À thì, chắc là nên gọi cho cô ấy trước. Ý tôi là, rất có thể đây cũng chỉ là một ngõ cụt.”

“Thường là thế mà, Eric.”

“Biết thế tôi đã chẳng bảo cô.”

Siobhan nhắm mắt và thở dài ồn ào vào điện thoại. “Xin lỗi, Eric, tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên trút hết vào anh.”

“Trút hết cái gì lên tôi?”

“Một tuần lễ quá tệ.”

Anh chàng bật cười. “Lời xin lỗi được chấp nhận. Tôi sẽ gọi lại sau, khi cô có cơ hội để…”

“Đợi tôi một giây nhé, được không?” Cô với sang ghế dành cho hành khách, lấy ra một cuốn sổ tay từ chiếc túi xách. “Cho tôi số điện thoại đi, tôi sẽ liên lạc với cô ấy.”

Bain đọc số điện thoại và Siobhan ghi nhanh lại, thêm cái tên chính xác đến mức có thể, bởi cả hai người đều không rõ phải đánh vần thế nào cho đúng.

“Vậy anh nghĩ cô ấy có gì cho chúng ta?” Siobhan hỏi.

“Một vài giả thuyết lập dị.”

“Nghe tuyệt đấy.”

“Chỉ nghe thôi thì đâu hại gì,” Bain khuyên nhủ.

Nhưng giờ đây Siobhan đã biết thực tế hoàn toàn khác. Cô biết rằng chỉ nghe thôi cũng có thể để lại hậu quả nhất định.

Thậm chí là những hậu quả khôn lường.

Đã lâu rồi Rebus mới lại đặt chân đến trụ sở của hội đồng thành phố. Tòa nhà nằm trên phố High, đối diện với thánh đường Thánh Giles. Xe hơi không được phép đỗ trên phần đường phân cách hai con phố, nhưng giống như hầu hết dân địa phương, Rebus phớt lờ quy định ấy và quyết định đỗ xe ở ngay ven lề đường. Ông nhớ hình như đã nghe được ở đâu đó là vốn trước đây người ta định xây trụ sở hội đồng thành phố này thành chỗ hội họp cho giới thương gia, nhưng rồi các thương nhân địa phương không chấp thuận mà cứ làm ăn theo lối cũ. Thành ra thay vì thừa nhận thất bại, các chính khách thà nhảy vào tiếp quản. Dẫu vậy, họ sẽ sớm tiếp tục triển khai - bãi đỗ xe ngay cạnh nhà ga Waverley đã được đánh dấu là đất phục vụ cho phát triển. Không thể tiên lượng được trước là khoản đầu tư cho việc phát triển khu vực này sẽ quá ngân sách dự kiến bao nhiêu. Giả thử tốn ngang mức xây dựng tòa Quốc hội thì các quán rượu khắp Edinburgh sẽ có ngay một chủ đề nóng hổi đủ sức khuấy động cơn phẫn nộ của đám thực khách.

Trụ sở hội đồng thành phố nằm ở đầu con phố tai ương có tên Ngõ Cụt Mary King. Nhiều năm trước, Rebus đã tiến hành điều tra một vụ giết người trong mê cung ẩm ướt ngầm dưới đất ấy - nạn nhân chính là con trai của Cafferty. Nơi này bây giờ đã được cải tạo tử tế và trở thành địa điểm du lịch thu hút nhiều du khách mỗi khi hè về. Một nhân viên quảng cáo đang đứng trên vỉa hè, mê mải phát tờ rơi. Cô ta đội một cái mũ hầu gái kèm với chiếc váy lót dài nhiều lớp và cố dúi vào tay Rebus một tờ phiếu giảm giá. Ông lắc đầu từ chối. Báo chí thi nhau đưa tin rằng các điểm hút khách du lịch của địa phương đang phải hứng chịu trái đắng G8 gây ra - nghĩa là suốt cả tuần du khách đã tránh xa thành phố.

“Chà chà, trong cái rủi lại có cái may!” Rebus lẩm bẩm, bắt đầu huýt sáo khúc nhạc dạo đầu bài hát. Nhân viên quầy lễ tân hỏi liệu có phải Rebus tìm gặp người tên là Kylie hay không, nhưng rồi lập tức mỉm cười hàm ý rằng cô ta chỉ đùa.

“Tôi cần gặp Gareth Tench,” Rebus nói.

“Tôi không chắc ông ấy có mặt ở đây đâu,” cô ta đáp. “Thứ Sáu, ông biết đấy… Nhiều vị ủy viên hội đồng của chúng ta có công vụ họp kín vào thứ Sáu.”

“Tạo cho họ một cái cớ để kết thúc sớm thì sao nhỉ?” Rebus gợi ý.

“Tôi chẳng biết ý ông ám chỉ điều gì.” Thế nhưng cô ta lại mỉm cười, nụ cười tiết lộ rằng cô ta đang biết rất rõ là đằng khác. Rebus thấy có cảm tình với cô nhân viên lễ tân này. Ông để ý xem có nhẫn cưới hay không thì thấy một cái trên bàn tay trái. Ông chuyển sang huýt sáo giai điệu ca khúc “Một kẻ khác thất bại ê chề”.

Cô gái lễ tân đang nhìn xuống một danh sách kẹp trên bìa hồ sơ trước mặt. “Có vẻ như ông gặp may đấy,” cô ta thông báo. “Nhóm họp ủy ban Đổi mới Thành phố…” Cô ta liếc nhìn đồng hồ treo tường sau lưng. “Buổi họp sẽ nghỉ giải lao trong năm phút nữa. Tôi sẽ báo với thư ký là ông đang ở đây, ông là…?”

“Thanh tra Rebus.” Ông tự cười với chính mình. “Nếu muốn cô cứ gọi tôi là John.”

“John, mời ông ngồi.”

Ông khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn. Người phụ trách lễ tân kém may mắn còn lại gần như phải vật lộn với đôi vợ chồng già đang cố sức đòi gặp người có thẩm quyền để trình báo về mấy thùng rác ở khu phố của họ.

“Bọn họ toàn xả rác bừa bãi thôi.”

“Chúng tôi ghi lại được biển số xe rồi nhưng lúc ấy chẳng có ai xung quanh…”

Rebus ngồi xuống và quyết định sẽ không đọc bất cứ thứ gì ở đây: toàn là những lời tuyên truyền phục vụ cho lợi ích của hội đồng thành phố được in trá hình dưới dạng bản tin không chính thức. Chúng thường xuyên xuất hiện trong thùng thư nhà ông, nhờ thế mà ông mới có cơ hội góp phần vào nỗ lực tái chế rác thải. Điện thoại của ông reo, Rebus mở ra xem. Màn hình hiện lên số máy của Mairie Henderson.

“Tôi có thể giúp gì cho cô, Mairie?” ông hỏi.

“Sáng nay tôi quên chưa bảo anh… Tôi đã thu được một số thông tin về Richard Pennen.”

“Nói rõ hơn đi.” Ông bước ra khoảng sân bên trong trụ sở. Chiếc xe hơi hiệu Rover của ngài thị trưởng đang đỗ ngay cạnh dãy cửa ra vào bằng kính. Ông tới đứng bên chiếc xe và châm thuốc.

“Anh bạn phóng viên kinh tế tại một tòa báo ở Luân Đôn giới thiệu tôi với một cây viết tự do chuyên cung cấp thông tin cho báo Thám tử tư. Sau đó người này lại giúp tôi liên hệ với một nhà sản xuất bên truyền hình đã dõi theo các hoạt động của Pennen kể từ khi công ty của ông ta tách khỏi Bộ Quốc phòng.”

“Được, vậy là tuần này cô đã thắng đậm rồi.”

“Chà, có lẽ tôi nên thẳng tiến trung tâm thương mại cao cấp Harvey Nicks rồi bắt đầu tiêu pha dần đi là vừa.”

“Được rồi. Tôi không nói nữa.”

“Pennen liên quan tới một công ty của Mỹ tên là TriMerino. Hiện giờ công ty này cắm người ngay tại Iraq. Chiến tranh đã khiến nhiều trang thiết bị trở thành đồ bỏ, kể cả vũ khí. Công ty TriMerino chịu trách nhiệm trang bị vũ khí cho bên chính nghĩa…”

“Bên nào mà chẳng nghĩ mình chính nghĩa.”

“… để bảo đảm cảnh sát Iraq cùng với các lực lượng vũ trang mới có thể đứng vững. Họ xem đó là - chờ chút nhé - một sứ mệnh nhân đạo.”

“Nghĩa là bọn họ nhắm tới khoản tiền viện trợ?”

“Hàng tỷ đồng đang được rót vào Iraq - một phần số tiền này đã mất tích đi đâu rồi, nhưng đó lại là một chuyện khác. Thế giới tối tăm phía sau hoạt động viện trợ: như lời nhà sản xuất chương trình.”

“Và người này định tóm gáy Richard Pennen?”

“Hy vọng là vậy.”

“Thế chuyện này liên quan gì với vị chính khách xấu số của tôi? Có dấu hiệu nào cho thấy Ben Webster dính dáng tới khoản tiền viện trợ tại Iraq không?”

“Chưa,” cô thừa nhận. Rebus ngó thấy tàn thuốc lá từ điếu thuốc ông đang hút đã rơi lên nắp ca-pô bóng loáng của chiếc Rover.

“Tôi có cảm giác cô vẫn đang giấu giếm điều gì đó.”

“Không liên quan tới vị nghị sĩ đã mất của anh đâu.”

“Thế cô có sẵn lòng chia sẻ với ông bác John này không?”

“Chưa chắc đã đi đến đâu.” Cô ngắt giọng. “Tuy vậy vẫn đủ để tôi viết bài. Tôi là phóng viên báo in đầu tiên người sản xuất chương trình thuật lại toàn bộ sự việc.”

“Mừng cho cô.”

“Lần sau khi khen người khác anh hãy cố tỏ ra hồ hởi hơn.”

“Xin lỗi, Mairie… đầu óc tôi đang để vào việc khác. Nếu cô bắt mối được với những người điều tra về Pennen thì tốt quá.”

“Nhưng thế chưa chắc sẽ giúp được gì cho anh?”

“Cô đã giúp tôi quá nhiều rồi - bản thân cô cũng phải thu được gì đó mới đúng chứ.”

“Tôi cũng cho là thế.” Cô lại ngừng lời. “Bên anh có tiến triển gì không? Tôi cá chắc anh đã làm một chuyến đến viện dưỡng lão nơi Trevor Guest làm việc để điều tra rồi?”

“Chẳng thu được mấy.”

“Có gì đáng chia sẻ gì không?”

“Vẫn chưa.”

“Nghe như đang đánh trống lảng ấy.”

Rebus lùi lại nhường chỗ mấy người đang từ tòa nhà đi ra - một tài xế mặc chế phục dẫn đầu, theo sau là một nam nhân viên diện đồng phục trên tay bê một chiếc thùng nhỏ. Và theo ngay sau hai người này là bà thị trưởng. Bà ta có vẻ như đã nhìn thấy tàn thuốc lốm đốm bám trên chiếc xe nên quắc mắt nhìn Rebus rồi biến mất vào hàng ghế phía sau. Hai nhân viên kia ngồi ở đằng trước. Rebus đoán rằng bên trong chiếc thùng ấy chính là hồ sơ giấy tờ lấy từ văn phòng của bà ta.

“Cảm ơn vì đã kể với tôi về Pennen,” ông bảo Mairie. “Giữ liên lạc nhé.”

“Đến lượt anh phải gọi cho tôi,” cô nhắc nhở. “Giờ ta sẽ sòng phẳng với nhau, tôi không muốn cứ phải làm việc theo kiểu một chiều.”

Ông dập máy, dụi tắt điếu thuốc rồi trở vào trong và thấy nhân viên lễ tân vừa tiếp ông ban nãy đang tham gia vào cuộc tranh luận về mấy chiếc thùng rác được gắn bánh xe.

“Ủy ban Sức khỏe Môi trường mới là nơi bác phải tới để trình bày việc này,” cô ta nhấn mạnh.

“Đâu ích gì, cháu gái ạ, đám đó chẳng lắng nghe bao giờ.”

“Phải làm dầy dó chứ!” bà lão hét lên. “Bọn tôi chán bị đối xử như con số vô tri vô giác lắm rồi.”

“Thôi được rồi ạ,” cô lễ tân ban đầu phải đấu dịu, dầu chẳng thể kìm tiếng thở dài chán ngán. “Cháu sẽ xem liệu có người nào có thể tiếp chuyện được không. Ông bà ra đằng kia lấy số nhé.” Cô khẽ hất hàm về chiếc máy lấy số tự động. Ông lão giật tờ giấy từ chiếc máy rồi im lặng ngó chăm chăm vào thứ mà ông vừa nhận được.

Một con số vô tri vô giác.

Nhân viên lễ tân của Rebus vẫy tay ra hiệu rồi rướn người lại gần ông để thông báo rằng ngài ủy viên hội đồng đang trên đường xuống. Cô ta liếc nhìn đôi vợ chồng già, ra điều không muốn để họ biết điều này.

“Chắc anh có công chuyện gì chính thức phải không?” cô ta hỏi han, mong moi được chút thông tin nào đó. Rebus nhoài người ghé sát tai cô ta, ngửi thấy mùi nước hoa tỏa ra từ cần cổ cô gái.

“Tôi chỉ muốn con mương gần nhà được dọn sạch ấy mà,” ông giãi bày. Cô ta trông choáng váng trong giây lát, rồi gượng gạo nở một nụ cười méo xệch, hy vọng Rebus chỉ đang đùa.

Giây sau đó, chính Tench rầm rập tiến vào khu lễ tân. Ông ta ôm chặt chiếc cặp dẹt bằng da trước ngực, cứ như thể nó thực sự có tác dụng bảo hộ vậy.

“Thế này thật quá sức phiền nhiễu,” ông ta rít lên. Rebus gật gù làm ra vẻ đồng tình rồi giơ tay về phía hai ông bà cụ đang ngồi chờ.

“Đây là ủy viên hội đồng thành phố Tench,” ông giới thiệu. “Ông ấy có thể giúp hai vị đấy.” Họ đứng dậy ngay tức thì và tiến về phía Tench lúc này đang trợn trừng mắt.

“Tôi chờ bên ngoài đến khi ngài xong,” Rebus bảo.

Ông đang hút điếu thuốc thứ hai thì Tench xuất hiện. Nhìn qua cửa sổ, Rebus thấy đôi vợ chồng già đã lại ngồi xuống, trông có vẻ bằng lòng, và như đang đợi được thu xếp một cuộc gặp khác.

“Rebus, anh đúng là đồ khốn nạn,” Tench càu nhàu. “Cho tôi một điếu đi.”

“Tôi không biết là ông cũng hút thuốc đấy?”

Tench rút một điếu từ bao thuốc lá. “Chỉ khi tôi căng thẳng thôi… nhưng đạo luật cấm hút thuốc đang ngấp nghé rồi, vậy nên tôi tính tranh thủ khi còn có thể thôi.” Châm thuốc xong, vị ủy viên rít một hơi thật sâu, rồi thở khói thuốc ra đằng mũi. “Niềm vui sướng thực sự duy nhất vài người có được. Còn nhớ cái lần John Reid phát biểu về những bà mẹ đơn thân ở khu dân cư hõm không?”

Rebus hãy còn nhớ như in. Thế nhưng ngài Reid, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, đã bỏ thuốc, bởi vậy Tench đâu có cớ để biện minh cho việc ông ta hút thuốc.

“Thứ lỗi cho tôi vì đã làm vậy nhé,” Rebus vừa nói vừa hất cằm ra hiệu về phía cặp vợ chồng.

“Họ cũng có lý,” Tench thừa nhận. “Có người sắp đến gặp họ rồi… nghe giọng anh ta có vẻ không vui khi tôi gọi. Tôi đoán anh ta vừa mới phát bóng trượt ở lỗ gôn số chín. Dễ như bỡn mà cũng làm không xong…”

Vị ủy viên mỉm cười và Rebus cũng mỉm cười đáp lại. Hai người im lặng hút thuốc trong chốc lát. Bầu không khí giữa họ lúc này gần như giữa hai người bạn. Nhưng rồi Tench phá hỏng.

“Vì sao anh về phe với Cafferty? Hắn là kẻ đốn mạt nhất trong số những kẻ mà tôi từng biết.”

“Tôi đâu có phủ nhận.”

“Vậy thì vì sao?”

“Tôi không đứng cùng phe với hắn,” Rebus tuyên bố.

“Ở ngoài trông vào sẽ thấy anh đang về phe với hắn đấy.”

“Như thế là anh cố tình không chịu nhìn nhận toàn bộ cục diện rồi.”

“Rebus này, tôi thạo việc mình làm. Nếu không tin tôi, anh cứ đi hỏi những người mà tôi đại diện thì biết.”

“Tôi chắn rằng ông là người xuất sắc trong công việc, ông Tench ạ. Và ngồi trong Hội đồng Đổi mới hẳn đã đem lại hàng đống tiền cho khu vực mà ông đang quản lý, giúp cho các cử tri ủng hộ ông cảm thấy phấn khởi, khỏe mạnh và cư xử đúng mực.”

“Những dãy nhà mới đã thay thế cho khu ổ chuột, các doanh nghiệp địa phương cũng đã đề nghị được chung tay góp sức…”

“Nhà an dưỡng cũng được cải tạo?” Rebus nói chêm vào.

“Đương nhiên rồi.”

“Và nhân viên ở đó đều do đích thân ông giới thiệu… như Trevor Guest chẳng hạn.”

“Ai cơ?”

“Cách đây ít lâu ông đã sắp xếp cho anh ta vào làm trong một viện dưỡng lão. Nguyên quán anh ta ở Newcastle ấy.”

Tench gật gù. “Anh ta gặp chút vấn đề với rượu và ma túy. Chuyện đó cũng xảy ra với vài người trong số chúng ta, phải vậy không thanh tra?” Tench đưa mắt nhìn Rebus đầy ẩn ý. “Tôi làm thế với mong muốn anh ta có thể tái hòa nhập cộng đồng.”

“Chẳng ích gì. Anh ta đã trở về miền Nam và bị giết ở đó rồi.”

“Bị giết?”

“Anh ta là một trong ba người sở hữu những tang vật mà chúng tôi tìm thấy ở Auchterarder. Một người khác tên là Cyril Colliar. Thật kỳ quặc là trước đây tên này làm việc cho Cafferty Ger Bự.”

“Anh lại thế rồi - anh đang cố chụp mũ tôi đấy!” Tench tức tối nhả khói thuốc thật mạnh.

“Tôi chỉ muốn hỏi ông về nạn nhân mà thôi. Ông đã gặp anh ta thế nào và vì sao ông cảm thấy cần phải giúp đỡ anh ta.”

“Đó là công việc của tôi - chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao!”

“Cafferty cho rằng ông đang ngấm ngầm tranh giành với hắn.”

Tench trợn ngược mắt. “Chúng ta đã đề cập đến chuyện này rồi. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là làm sao để ký gửi hắn ra bãi phế liệu thôi.”

“Và nếu chúng tôi không làm thì ông sẽ đích thân ra tay hả?”

“Tôi sẽ làm hết sức mình - tôi cũng đã nói như vậy rồi.” Vị ủy viên hội đồng thành phố xoa lòng bàn tay lên mặt, trông như thể đang rửa mặt. “Rebus này, anh vẫn chưa hiểu à? Cứ cho là anh không về phe với hắn đi, nhưng lý nào anh không nghĩ có khi hắn đang lợi dụng anh để tiếp cận tôi? Khu vực của tôi đang phải đương đầu với nạn nghiện ngập tràn lan - tôi đã thề phải khống chế cho kỳ được. Cafferty sẽ tha hồ hoành hành nếu dẹp được tôi đi.”

“Ông sẽ là người đứng đầu cái đám lưu manh ấy chứ gì.”

“Không phải như thế!”

“Tôi đã hiểu cách mọi chuyện diễn ra. Việc bọn tay sai của ông điên cuồng làm loạn, tạo cớ để ông xin thêm tiền từ ngân sách chính quyền. Ông đã biến tệ nạn thành cỗ máy kiếm tiền hoàn hảo.”

Tench nhìn vị thanh tra chằm chằm, rồi nặng nhọc thở hắt ra. Ông ta liếc sang trái rồi sang phải. “Chỉ hai ta biết thôi nhé?”

Thế nhưng Rebus không có vẻ gì là sẽ thỏa hiệp cả. “Thôi được, anh nói cũng có ý nào đó đứng. Tiền cho mục đích cải tạo: cái đó là quan trọng nhất. Tôi sẵn lòng cho anh xem sổ sách tài chính - anh sẽ thấy từng xu từng đồng được sử dụng ra sao.”

“Carberry có tên bảng cân đối kế toán thì sao?”

“Chúng ta không kiểm soát một người như Keith Carberry. Nếu để thi thoảng định hướng thông tin thì được…” Tench nhún vai. “Vụ việc xảy ra ở phố Princes chẳng liên quan gì đến tôi hết.”

Điếu thuốc của Rebus đã cháy đến phần đầu lọc. Ông búng nhẹ nó đi. “Thế còn Trevor Guest?”

“Đó là một kẻ hư hỏng đã tìm đến tôi để mong được giúp đỡ. Anh ta nói rằng anh ta muốn được cho đi thứ gì đó.”

“Đổi lấy gì?”

Tench chầm chậm lắc đầu, vừa di điếu thuốc lá dưới gót giày rồi bắt đầu trầm tư. “Tôi đã linh cảm thấy có chuyện xảy ra… khiến anh ta nghĩ rằng cái chết sẽ tìm đến.”

“Loại chuyện gì?”

Vị ủy viên nhún vai. “Có thể là thuốc phiện… tâm hồn anh ta tăm tối quá. Anh ta gặp rắc rối lớn với cảnh sát, nhưng tôi nghĩ chắc phải có chuyện gì tệ hơn thế.”

“Hắn thậm chí đã phải vào tù. Trộm cắp có chủ đích, hành hung, cố tình xâm phạm tình dục… Màn kịch Hội Những tấm lòng Bác ái của ông chẳng thể cứu vãn nổi cuộc đời anh ta.”

“Tôi tin chưa bao giờ là đóng kịch,” Tench khẽ đáp, ánh mắt hướng xuống mặt đất dưới chân.

“Ông đang đóng kịch ngay lúc này đấy,” Rebus bảo. “Tôi nghĩ ông làm vậy là vì ông giỏi diễn. Cũng màn kịch ấy đã khiến cho chị gái của Ellen Wylie phải xiêu lòng - chỉ cần vài ly rượu cùng mấy lời an ủi và không đả động gì tới bà xã ngồi nhà xem là được.”

Tench làm ra vẻ bị tổn thương, nhưng Rebus chỉ cười lạnh lùng.

“Tôi tò mò,” Rebus nói tiếp. “Ông tìm hiểu thông tin trên trang Canh chừng Ác thú - đấy là cách ông giăng bẫy Ellen và chị cô ta. Vậy ông hẳn đã thấy ảnh chân dung của anh bạn cũ Trevor trên đó. Tôi thấy lạ là sao ông chẳng bao giờ đề cập tới chuyện ấy.”

“Và thế chẳng càng đẩy tôi vào trong cái định kiến mà anh vốn đã cố sức gán cho tôi hay sao?” Tench lại chậm rãi lắc đầu.

“Tôi cần vài lời của chính ông về Trevor Guest - tất cả những gì ông đã kể với tôi và bất cứ điều gì mà ông có thể cung cấp thêm. Nếu tiện ông cứ ghé sở quảng trường Gayfield - ngay trưa nay cũng được. Mong là sẽ không lấn vào giờ chơi gôn của ông.”

Tench nhìn ông. “Sao anh biết tôi chơi?”

“Cách ông nói