PHẦN THỨ TƯ (23) Đòn CuốiThứ Sáu ngày 8 tháng Bảy
“Cô có tìm được thêm thông tin gì không?” Rebus hỏi.
Cô đã phải chờ ông nãy giờ trên phố Arden. Ông đã bảo có lẽ nên đánh thêm một chiếc chìa khóa cho cô nếu hai người vẫn tiếp tục dùng căn hộ của ông như văn phòng làm việc.
“Chẳng gì nhiều nhặn,” Siobhan đáp, vừa cởi áo khoác. “Còn anh thì sao?”
Họ đi vào trong bếp, Rebus đặt ấm nước lên bếp, rồi kể với cô về Trevor Guest và ủy viên hội đồng thành phố Tench. Cô vừa quan sát ông xúc cà phê vào hai chiếc cốc và hỏi ông vài câu.
“Như thế là cho chúng ta mối liên hệ Edinburgh ta cần,” cô đồng tình.
“Đại loại vậy.”
“Anh có vẻ nghi ngờ.”
Ông lắc đầu. “Chính cô nói nghe cũng vậy… Ellen cũng thế. Trevor Guest có thể chính là chìa khóa của vấn đề. Bắt đầu với việc những vết thương trên cơ thể anh ta trông khác với những nạn nhân còn lại…” Ông đột nhiên ngừng lời.
“Gì vậy?”
Nhưng ông lại lắc đầu, rồi dùng thìa khuấy cốc. “Tench cho rằng có điều gì đó đã xảy ra với gã đàn ông xấu số ấy. Guest đã hút thuốc phiện và là một tay nghiện rượu khá nặng… Thế rồi hắn ta tháo chạy xuống miền Bắc và xuất hiện ở Craigmillar… gặp vị ủy viên hội đồng… và làm công việc chăm sóc người già trong vài tuần lễ.”
“Trong chỗ hồ sơ không có chỗ nào cho thấy trước đó hoặc sau này hắn ta làm bất cứ việc gì tương tự như thế.”
“Một tên trộm đang cơn túng quẫn mà lại làm vậy thì thật là kỳ quặc.”
“Trừ phi hắn đang lên kế hoạch lừa bọn họ bằng cách nào đó. Phía viện dưỡng lão có đề cập gì đến việc bị mất tiền không?”
Rebus lắc đầu, nhưng rồi rút điện thoại ra và bấm máy gọi hỏi Eadie. Khi ông nghe đầu dây bên kia trả lời rằng không có chuyện tiền bạc bị thất thoát thì Siobhan đã ngồi vào bàn ăn ở trong phòng khách và cắm cúi nghiên cứu lại đống tài liệu.
“Còn khoảng thời gian hắn ta ở Edinburgh thì sao?” cô hỏi.
“Tôi đã nhờ Mairie kiểm tra.” Cô ngước nhìn ông. “Tôi không muốn có thêm ai khác hay biết rằng chúng ta vẫn đang bí mật hoạt động.”
“Thế Mairie bảo sao?”
“Cô ấy trả lời không dứt khoát.”
“Đến lúc gọi Ellen rồi nhỉ?”
Biết Siobhan nói đúng, Rebus thực hiện cuộc gọi, nhưng không quên dặn Ellen Wylie cẩn thận.
“Bắt đầu tìm kiếm trên máy tính và nhớ gửi danh thiếp lại.”
“John à, tôi tự biết phải làm thế nào.”
“Đồng ý, nhưng ngài cảnh sát trưởng đang giương mắt cú vọ đấy.”
“Tôi sẽ ổn thôi.”
Ông chúc cô may mắn rồi đút điện thoại cầm tay vào túi. “Cô ổn chứ?” ông hỏi Siobhan.
“Sao cơ?”
“Trông cô như đang mơ ngủ ấy. Cô đã nói chuyện với cha mẹ chưa?”
“Kể từ khi họ lên đường về nhà thì chưa.”
“Tốt nhất là cô nên chuyển những tấm ảnh ấy cho bên công tố và bảo đảm rằng họ sẽ kết án.”
Cô cũng gật đầu, nhưng trông không bị thuyết phục lắm. “Đấy là việc anh sẽ làm, phải không?” cô hỏi. “Nếu như có kẻ gây tổn thương cho những người anh gần gũi và yêu quý nhất?”
“Không còn nhiều chỗ trống trên gờ tường, Shiv à.”
Cô nhìn ông chằm chằm. “Gờ tường nào?”
“Chỗ cứ như tôi luôn được đậu ấy. Cô cũng biết rằng bản thân cô đâu muốn một ngày nào đó phải đứng ở cùng vị trí như tôi.”
“Anh nói vậy nghĩa là sao?”
“Nghĩa là hãy đem nộp chỗ ảnh và để cho thẩm phán cùng với hội đồng xét xử lo nốt những việc còn lại.”
Cô vẫn nhìn xoáy vào ông. “Có lẽ anh nói đúng.”
“Chẳng còn cách nào khác,” ông nói thêm. “Không phải cách cô muốn phải tính đến đâu.”
“Đúng thế.”
“Bằng không bất cứ lúc nào cô cũng có thể nhờ tôi nện cho quý ngài Mũ Bóng Chày một trận nhừ tử.”
“Chẳng phải anh hơi quá tuổi để làm thế?” cô hỏi bằng giọng thoáng chút châm biếm.
“Có lẽ,” ông thừa nhận. “Nhưng cũng chẳng thể ngăn tôi thử một lần xem sao.”
“Chà, không cần đâu. Tôi chỉ muốn sự thật thôi.” Cô nghĩ ngợi trong giây lát. “Ý tôi là khi tôi tưởng rằng thủ phạm là một người trong chúng ta…”
“Tình hình như tuần vừa rồi thì có khi như thế không chừng,” ông nói khẽ, rồi kéo chiếc ghế ở phía đối diện với cô và ngồi xuống.
“Nhưng tôi không thể chịu nổi điều đó, John ạ. Tôi đang bị luẩn quẩn vậy đấy.”
Ông ra hiệu nhờ cô chuyển cho ông một xấp tài liệu. “Cô đã định bỏ nghề à?”
“Đó cũng là một khả năng.”
“Nhưng giờ lại ổn rồi chứ?” Ông mong được nghe một lời khẳng định cho yên tâm. Cô khẽ gật đầu và cầm ít hồ sơ mà cô đang xem xét lên. “Vì sao hắn chưa ra tay lần nữa?”
Phải mất một lúc tâm trí Rebus mới có thể chuyển luồng suy nghĩ. Ông đã định kể cho Siobhan nghe việc mình bắt gặp Keith Carberry đứng ngoài trụ sở hội đồng thành phố nhưng rồi quyết định lại thôi. “Tôi không biết,” cuối cùng ông thừa nhận.
“Ý tôi là bọn giết người sẽ tiếp tục ra tay, phải không? Một khi bọn chúng đã quen mui ấy?”
“Lý thuyết thì là thế.”
“Và chúng sẽ không dừng lại?”
“Có thể một số sẽ dừng lại. Dù cho động cơ ẩn sâu là gì… có thể cũng sẽ lắng xuống phần nào.” Ông nhún vai. “Tôi không giả đò là chuyên gia trong lĩnh vực này.”
“Tôi cũng vậy. Đấy là lý do mà chúng ta cần gặp một người có tiếng là chuyên gia về mảng này.”
“Gì?”
Siobhan nhìn đồng hồ. “Một tiếng nữa thôi. Nghĩa là ta chỉ còn đủ thì giờ để xác định xem nên hỏi những câu gì.”
Khoa Tâm lý trường Đại học Edinburgh nằm ở quảng trường Geogre. Hai chái toàn các công trình nguyên bản xây dựng theo phong cách kiến trúc thời các vua George đã bị san phẳng và thay thế bởi dãy nhà hộp bê tông, chỉ còn khoa Tâm lý nằm trong một tòa nhà cổ hơn kẹp giữa hai tòa nhà này. Tiến sĩ Roisin Gilreagh có phòng làm việc ở tầng trên cùng, tầm nhìn rộng mở ra công viên.
“Thời gian dễ chịu và yên tĩnh trong năm,” Siobhan nhận xét. “Ý tôi là, sinh viên đều nghỉ hè cả rồi.”
“Ngoại trừ việc cứ đến tháng Tám công viên này lại là nơi diễn ra các chương trình biểu diễn trong khuôn khổ lễ hội Fringe,” nữ tiến sĩ phản đối.
“Như thể một phòng thí nghiệm với mẫu vật toàn người là người,” Rebus bổ sung. Văn phòng của nữ tiến sĩ khá nhỏ và thiếu ánh sáng mặt trời. Tiến sĩ Gilreagh khoảng ngoài ba mươi, với mái tóc quăn dày hoe vàng để xõa ngang vai, và đôi gò má xương xẩu mà Rebus lấy làm bằng chứng rằng cô xuất thân trong một gia đình Ireland, bất chấp giọng nói cô đặc sệt âm điệu vùng Scotland. Khi cười trước lời nhận xét của Rebus, chóp mũi và chiếc cằm nhọn của cô nom thậm chí còn kỳ dị hơn.
“Trên đường tới đây tôi đã kể với thanh tra Rebus,” Siobhan xen vào, “chị được coi là chuyên gia trong lĩnh vực này.”
“Không đến mức thế đâu”, tiến sĩ Gilreagh thấy cần giãi bày. “Nhưng ngành nghiên cứu hồ sơ tội phạm sắp chứng kiến những thời kỳ thú vị. Bãi đỗ xe trên phố Crichton đang được cải tạo thành Trung tâm Thông tin học mới cho chúng tôi, một bộ phận trong đó cũng sẽ được dành cho công tác phân tích hành vi. Cộng với Nghiên cứu thần kinh và Tâm lý học, rồi thì mọi người sẽ bắt đầu thấy là hoàn toàn có tiềm năng…” Nói đến đây tiến sĩ nở nụ cười rạng rỡ với hai vị khách.
“Nhưng cô không làm việc tại khoa nào trong số này, phải không?” Rebus không thể kiềm chế thắc mắc.
“Đúng, đúng,” nữ tiến sĩ vui vẻ thừa nhận. Cô ta liên tục ngọ nguậy trong ghế, cứ như thể nếu để căn phòng yên tĩnh trong chốc lát cũng là một cái tội. Đám bụi dường như đang nhảy múa trong những tia nắng chiếu qua trước mặt cô.
“Liệu có thể kéo mành xuống được không?” Rebus đề nghị, liếc nhìn tấm mành để tăng thêm sức mạnh. Vị tiến sĩ bật dậy, vừa xin lỗi vừa kéo tấm mành xuống. Tấm mành màu vàng nhạt làm bằng thứ vải chuyên để may lều bạt chẳng thể làm dịu bớt ánh nắng chói chang đang chiếu thẳng vào căn phòng. Rebus đưa mắt nhìn Siobhan, như muốn ám chỉ vì một nguyên nhân nào đó tiến sĩ Gilreagh mới bị giam giữ trên tầng gác mái này.
“Hãy kể với thanh tra Rebus về các nghiên cứu của chị đi,” Siobhan khích lệ.
“Chà.” Tiến sĩ Gilreagh vỗ hai bàn tay vào nhau, ngồi thẳng lưng lên, xoay xoay hai bả vai rồi hít một hơi thật sâu. “Tìm hiểu về hành vi của tội phạm không còn xa lạ gì, nhưng tôi lại tập trung vào đối tượng là các nạn nhân. Bằng việc nghiên cứu hành vi của nạn nhân, chúng ta sẽ hiểu được vì sao thủ phạm lại ra tay với nạn nhân như vậy, dù rằng hành động này mang tính bốc đồng hay là thông qua một cách thức đã được lên kế hoạch trước.”
“Điều đấy thì gần như là hiển nhiên rồi,” Rebus đáp và mỉm cười.
“Vừa kết thúc học kỳ, thành ra tôi có được chút thời gian dành cho vài dự án cá nhân nho nhỏ, tôi rất hứng thú với ‘chốn linh thiêng’ - theo tôi thì khái niệm này quá phù hợp để mô tả về Auchterarder. Mấy bài tường thuật trên báo nhiều khi sơ sài lắm, nhưng tôi vẫn quyết định phải tìm hiểu xem sao… và rồi, như thể là duyên số, hạ sĩ Clarke gọi điện hẹn gặp tôi.” Cô ta lại hít một hơi thật sâu. “Ý tôi là những điều mà tôi phát hiện được chưa thực sự sẵn sàng để… à không, ý tôi là tôi mới chỉ động được tới lớp bề mặt rất nông của vấn đề mà thôi.”
“Chúng tôi có thể lấy hồ sơ giùm chị,” Siobhan bày tỏ thiện chí, “nếu làm vậy giúp ích được gì. Đồng thời, chúng tôi rất mong được chị chia sẻ những suy nghĩ chị có thể có.”
Vị tiến sĩ lại vỗ hai lòng bàn tay vào nhau, khuấy hỗn loạn đám bụi đang lơ lửng trước mặt.
“Đấy,” cô ta nói, “tôi thấy lý thú như thể đang nghiên cứu về nạn nhân học…” Rebus cố bắt ánh mắt của Siobhan, nhưng cô lảng tránh. “… phải công nhận là địa điểm các vật chứng bị bỏ lại đã gợi tính hiếu kỳ trong tôi. Đó chính là một lời tuyên bố, phải không? Tôi đoán các vị đã cân nhắc khả năng kẻ sát nhân là người địa phương, hoặc cũng phải là người am hiểu tương đối về nơi này?” Tiến sĩ chờ Siobhan gật đầu rồi nói tiếp. “Và các vị cũng sẽ suy đoán rằng thủ phạm biết đến Clootie Well là do thông tin về địa danh này xuất hiện trong rất nhiều sách hướng dẫn du lịch và đặc biệt là rất phổ biến trên mạng thông tin trực tuyến?”
Siobhan lén đưa mắt nhìn Rebus. “Thực tế thì chúng tôi chưa chính thức đi theo hướng đó,” cô thừa nhận.
“Địa danh này đã được nhắc tới trên nhiều trang web,” tiến sĩ Gilreagh khẳng định với cô. “Địa chỉ của những người theo chủ nghĩa New-age và ngoại giáo… Những câu chuyện hoang đường và truyền thuyết… những điều huyền bí của thế giới. Gắn với tất cả những điều trên, bất kỳ người nào từng biết chút ít về bãi Clootie Well trên Hắc Đảo chắc hẳn cũng từng đặt chân đến nơi có tên tương tự ở Perthshire.”
“Tôi không chắc suy luận theo hướng này sẽ giúp phát hiện thêm gì chúng ta chưa phát hiện ra,” Rebus nói. Siobhan liền quay sang nhìn ông.
“Những người truy cập vào trang web Canh chừng Ác thú,” vị tiến sĩ nói. “Nếu họ cũng truy cập các trang web khác nói về Clootie Well thì sao?”
“Vậy sao chúng ta kiểm chứng được đây?”
“Thanh tra đã đưa ra một câu hỏi xác đáng,” tiến sĩ Gilreagh nhận xét, “dù các vị cũng có đội ngũ chuyên gia máy tính… Nhưng trong khi mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ, ta đành chấp nhận rằng các địa điểm gây án có ý nghĩa nhất định đối với kẻ thủ ác.” Cô ta ngừng lại, chờ đến khi Rebus gật đầu đồng tình. “Trong trường hợp ấy, nó cũng có ý nghĩa nào đó với các nạn nhân?”
“Ý nghĩa như thế nào?” Rebus nheo mắt hỏi.
“Miền quê… rừng thẳm… nhưng vẫn gần với khu dân cư. Đó có phải là dạng địa hình nơi các nạn nhân sinh sống không?”
Rebus khịt mũi. “Rất khó để khẳng định như vậy - bản thân Cyril Colliar là tên bảo kê xuất thân từ Edinburgh vừa mới ra tù. Thật khó có thể bắt gặp hắn ta khoác ba lô trên vai, trong tay cầm mẩu bánh bạc hà Kendal.”
“Nhưng Edward Isley chẳng phải đã lượn lờ khắp trục đường M6,” Siobhan phản bác, “và con đường đó thuộc địa phận quận Lake, đúng không? Thêm nữa, Trevor Guest cũng đã từng sống ở khu Vùng biên…”
“… và cả ở Newcaslte cũng như Edinburgh nữa.” Rebus quay sang nói với nhà tâm lý học. “Cả ba đều từng phải ngồi tù… đó mới là mắt xích chung ở đây.”
“Không có nghĩa không có các mắt xích quan trọng khác,” Siobhan nhấn mạnh.
“Hay là không bị dẫn dắt đi lạc hướng,” tiến sĩ Gilreagh nở một nụ cười chân thành.
“Đi lạc hướng?” Siobhan hỏi lại.
“Theo những hướng đi vốn không tồn tại hoặc theo hướng mà hung thủ cố tình bày ra trước mắt các vị.”
“Để trêu ngươi chúng tôi ư?” Siobhan phỏng đoán.
“Cũng là một khả năng. Câu chuyện này sặc mùi khôi hài…” Tiến sĩ ngừng lời, nét mặt trôi tuột vào vẻ tư lự. “Xin thứ lỗi nếu tôi nói vậy nghe phù phiếm quá, nhưng đó thực sự là từ duy nhất mà tôi nghĩ ra. Cứ căn theo cảnh phô bày chứng cứ ở Clootie Well thì đây là một tên sát nhân muốn người ta phát hiện ra hắn cho bằng được. Ấy vậy mà ngay khi chân tướng sự việc dần bị khám phá, hắn lại đột nhiên thoái lui, có lẽ là để tung hỏa mù.”
Rebus hơi cúi người về phía trước, khuỷu tay chống trên hai đầu gối. “Ý cô muốn nói cả ba nạn nhân đều chỉ để tung hỏa mù thôi?”
Cô ta không trả lời mà chỉ ngọ nguậy, cử chỉ mà ông giải thích như là một cái nhún vai.
“Tung hỏa mù để che đậy điều gì?” ông kiên nhẫn hỏi.
Cô ta lại ngọ nguậy. Rebus liền ném một cái nhìn cáu kỉnh về phía Siobhan.
“Phô bày chứng cứ kia,” cuối cùng Gilreagh cũng mở miệng, “hơi bất hợp lý. Một mảnh vải cắt ra từ chiếc áo khoác… một chiếc áo thể thao… một cái quần nhung kẻ sọc… anh thấy không, thiếu nhất quán. Những chiến lợi phẩm của kẻ giết người hàng loạt thường tương tự nhau hơn - chỉ áo, hoặc chỉ những miếng vải. Đằng này bộ sưu tập chiến tích lại rất lộn xộn và về cơ bản là không hoàn toàn hợp lý.”
“Rất thú vị, tiến sĩ Gilreagh à,” Siobhan nói khẽ. “Nhưng liệu có giúp ta tiến triển được gì không?”
“Tôi đâu phải thám tử,” nhà tâm lý học nhấn mạnh. “Nhưng trở lại mô típ thôn quê và địa điểm phô bày chứng cứ, có thể đấy là nơi cứng tế của các thầy phủ thủy thời xưa… Tôi lấy làm băn khoăn không hiểu vì sao hắn lại chọn riêng những người này làm nạn nhân.” Cô ta tự gật gù với bản thân mình. “Các vị biết đấy, nhiều khi nạn nhân tự gây họa cho bản thân, bởi họ đáp ứng được các nhu cầu của hung thủ. Nhiều khi chỉ có nghĩa là một người phụ nữ đơn độc đang ở trong tình cảnh dễ bị làm hại. Nhưng thường thấy nhất vẫn là các yếu tố cần cân nhắc khác.” Nữ tiến sĩ hướng sự chú ý vào Siobhan. “Hạ sĩ Clarke này, cô đã đề cập đến sự biến thái khi ta nói chuyện qua điện thoại. Tự bản thân chúng có thể là các dấu hiệu đấy.” Cô ta chủ ý ngắt giọng để gây ấn tượng. “Nhưng việc nghiên cứu hồ sơ kỹ lưỡng có thể sẽ giúp tôi đưa ra nhận định thấu đáo hơn.” Và rồi cô quay sang Rebus. “Thanh tra, tôi chẳng thể trách anh vì thái độ hoài nghi, nhưng mặt khác, với tất cả các chứng cứ mà các vị đang nắm trong tay, tôi không gàn dở tí nào đâu.”
“Tôi chắc là cô không hề như thế, tiến sĩ Gilreagh ạ.”
Cô ta lại vỗ hai bàn tay vào nhau, lần này kèm theo động tác đứng phắt dậy hàm ý đã đến lúc cuộc trao đổi kết thúc.
“Trong khi chờ đợi,” vị tiến sĩ nói, “nông thôn học và sự biến thái, nông thôn học và sự biến thái.” Cô ta giơ hai ngón tay lên nhằm nhấn mạnh quan điểm của mình, rồi giơ thêm một ngón nữa. “Và, qua tất thảy những điều này, hắn muốn các vị nhìn ra những thứ không hiển hiện ở đó.”
“Nông thôn học có phải là một từ không?” Rebus hỏi.
“Giờ thì có rồi đấy,” Siobhan khởi động xe.
“Và cô vẫn định chuyển hồ sơ vụ án cho cô ta à?”
“Cũng đáng để đi câu đấy chứ.”
“Vì chúng ta đang tuyệt vọng sao?”
“Trừ phi anh đưa ra được ý tưởng gì hay ho hơn.” Vì không có câu trả lời cho câu hỏi này, Rebus đành hạ thấp kính cửa sổ để hút thuốc. Chiếc xe hơi chở hai người đi ngang một bãi đậu xe cũ.
“Khoa học về thông tin,” Rebus lẩm bẩm. Siobhan bật đèn hiệu xin rẽ phải, rồi thẳng tiến theo hướng công viên Meadows và phố Arden.
“Kẻ biến thái chính là Trevor Guest,” cô đánh bạo đưa ra ý kiến sau vài phút im lặng. “Chúng ta đã nhận định như thế ngay từ đầu.”
“Thì sao?”
“Thì ta biết rằng hắn đã từng có thời gian ở vùng biên giới - môi trường ở đó là ‘nông thôn’ bậc nhất rồi.”
“Quá là xa cả Auchterarder lẫn Hắc Đảo,” Rebus khẳng định.
“Nhưng chuyện gì đó đã xảy ra trong thời gian hắn ở vùng biên giới.”
“Chúng ta mới chỉ có thông tin từ phía Tench.”
“Cũng đúng,” cô thừa nhận. Dù vậy, Rebus vẫn lôi điện thoại cầm tay ra và bấm số gọi Hackman.
“Sẵn sàng lên đường chưa?” ông hỏi.
“Mới đó mà anh đã thấy nhớ tôi rồi sao?” Hackman lập tức nhận ra giọng người quen.
“Tôi định hỏi điều này. Chính xác thì Trevor Guest ở đâu trong thời gian anh ta sống tại vùng biên giới?”
“Phải tôi đang nghe tiếng gầm gừ của thú săn mồi không?”
“Đúng đấy,” Rebus đáp.
“Chà, tôi không chắc mình có thể làm người cứu nạn đến bao giờ đâu nhé. Hình như trong một lần thẩm vấn Guest có đả động tới vùng biên giới.”
“Bọn tôi chưa xem hết tất cả các bản ghi,” Rebus nhắc Hackman.
“Các đồng nghiệp ở Toon vẫn làm việc hiệu quả như mọi khi chứ? Anh có dùng hòm thư điện tử không, John?” Rebus đọc địa chỉ hòm thư của ông. “Anh kiểm tra hòm thư sau khoảng một tiếng nữa nhé. Nhưng tôi báo trước hôm nay là ngày CSMLTB đấy, nghĩa là không khí trong Phòng Điều tra Tội phạm có thể sẽ hơi nhộn nhạo.”
“Rất cảm kích với sự giúp đỡ của anh, Stan ạ. Thượng lộ bình an nhé.” Rebus dập máy. “Nay là ngày CSMLTB,” ông quay sang nói với Siobhan.
“Chuồn Sớm, Mai Là Thứ Bảy,” cô giải thích cho ông.
“Nhắc đến thứ Bảy - mai cô vẫn định tham dự chương trình ca nhạc T trong Công viên à?”
“Không chắc nữa.”
“Cô mất bao công mới kiếm được vé mà.”
“Chờ đến tối cũng được. Tôi vẫn có thể kịp xem ban nhạc New Order trình diễn.”
“Sau một ngày thứ Bảy lao động cật lực ư?”
“Anh đang nghĩ tới một chuyến đi dạo dọc khu phố biển ở Portobello chứ gì?”
“Còn phụ thuộc vào tình hình ở lâu đài nữa mà, phải không? Cũng lâu rồi kể từ lần cuối tôi đến vùng biên giới…”
Siobhan đỗ xe cạnh một chiếc xe khác rồi cùng người đồng nghiệp leo qua hai dãy cầu thang. Kế hoạch là cô sẽ phải xem qua chồng hồ sơ thật nhanh, chọn ra những thông tin có thể có ích cho tiến sĩ Gilreagh, rồi mang tới cửa hàng sao chép tài liệu. Kết quả sẽ là một xấp giấy tờ dày chừng lóng tay.
“Chúc may mắn,” Rebus nói khi nữ đồng nghiệp ra cửa. Ông nghe thấy tiếng còi báo động inh ỏi từ dưới nhà vọng lên - chứng tỏ cô đã chắn đường một người đi xe máy. Ông mở cửa sổ đón làn gió mát ùa vào rồi ngồi sụp xuống ghế. Ông cảm thấy kiệt sức. Lúc này đôi mắt ông đang cay sè còn cổ và vai thì nhức ê ẩm. Ông nhớ lại màn xoa bóp mà Ellen Wylie muốn ông chủ động đề nghị. Liệu thực sự cô có ẩn ý gì không khi nói thế? Mà cũng không quan trọng - giờ đây ông cảm thấy thoải mái vì giữa hai người đã không xảy ra chuyện gì. Vùng eo lưng của ông đang căng ra. Ông tháo cà vạt và cởi hai chiếc cúc áo sơ mi trên cùng. Thấy tác dụng tức thì, ông liền nới lỏng cả thắt lưng.
“Đến phải dùng đồ nỉ co dãn mất thôi, đồ bụng phệ,” ông tự châm chọc bản thân. Mặc đồ nỉ co dãn và đi dép lê. Cộng thêm người giúp việc nhà. Thực tế là mọi thứ kiểu bản “Charlie là người tình của tôi”.
“Và một chút cảm giác thương hại nữa.”
Ông đưa tay xoa bóp một bên đầu gối. Ông vẫn thường tỉnh giấc giữa đêm bởi những cơn chuột rút ở chỗ đó. Bệnh thấp khớp, chứng viêm khớp, tình trạng thoái hóa - ông thừa biết đâu cần phải làm phiền bác sĩ đa khoa. Ông đã tới khám để kiểm tra huyết áp và nhận được lời khuyên nên giảm bớt lượng muối và đường, hạn chế chất béo và luyện tập thường xuyên. Vĩnh biệt thuốc lá và rượu nữa.
Lời đáp của Rebus được khuôn thành một câu hỏi: “Đã bao giờ anh thấy mình chỉ việc ghi chú lên bảng, hay dán giấy nhớ lên ghế xong bỏ về nhà vào buổi trưa chưa?”
Kết quả là mang đến nụ cười mang vẻ chán nản nhất mà ông từng chứng kiến trong một cuộc đối thoại với người trẻ tuổi.
Chuông điện thoại cố định vang lên nhưng Rebus chỉ phớt lờ một cách đầy bực dọc. Ai muốn liên lạc với ông đến thế, thường sẽ gọi vào điện thoại cầm tay. Y như rằng, chỉ nửa phút sau điện thoại cầm tay của ông đã đổ chuông. Ông cầm máy lên: là Ellen Wylie.
“Ellen đấy à?” ông hỏi. Cảm thấy cô không cần phải biết ông vừa mới nghĩ đến cô.
“Chỉ làm phiền anh để thông báo chút thông tin về Trevor Guest trong khoảng thời gian lưu lại thành phố thân yêu của chúng ta thôi.”
“Khai sáng cho tôi đi nào.” Ông đáp rồi ngả đầu lên thành ghế phía sau và nhắm mắt lại.
“Hắn ta tham gia một vụ ẩu đả trên phố Ratcliffe Terrace. Anh biết chỗ đấy không?”
“Nơi đám tài xế taxi thường ghé vào mua xăng. Đêm qua tôi vừa ở đó xong.”
“Dọc phố có một quán rượu tên là Quán của Swany.”
“Tôi từng uống ở đó vài lần.”
“Câu chuyện khá bất ngờ. Guest cũng đã tới đó ít nhất một lần. Coi bộ lần ấy một tay bợm nhậu đã sinh sự với nạn nhân của chúng ta và hai tên đã lôi nhau ra ngoài tiếp tục cuộc chiến. Tình cờ làm sao một xe cảnh sát lại có mặt ở sân trước của ga ra - hẳn là để bổ sung đồ ăn thức uống rồi. Vậy là đêm ấy cả hai tay yêng hùng đều phải tá túc trong phòng tạm giam.”
“Vậy thôi ư?”
“Chuyện này chưa bao giờ bị đưa ra tòa. Các nhân chứng trông thấy tên bợm nhậu kia vung tay lên đấm trước. Guest đã từ chối khi cảnh sát hỏi hắn ta có muốn đệ đơn kiện không.”
“Tôi đoán là cô chưa biết nguyên nhân khiến họ đánh lộn là gì?”
“Để tôi thử trao đổi với viên cảnh sát đã bắt hai người này xem sao.”
“Chắc cũng không vấn đề gì đâu. Tay bợm nhậu kia tên gì?”
“Duncan Barclay.” Cô ngập ngừng. “Nhưng người này không phải là dân địa phương… anh ta khai địa chỉ ở Coldstream. Chỗ đấy có phải ở vùng cao nguyên không nhỉ?”
“Không phải đâu, Ellen.” Rebus đã mở mắt ra và đang đứng thẳng dậy. “Mà là ngay giữa vùng biên giới.” Ông nói cô chờ máy một lát để chuẩn bị giấy bút sẵn sàng rồi ông cầm điện thoại lên.
“Xong rồi, giờ hãy cho tôi biết tất cả những gì cô tìm hiểu được,” ông bảo người đồng nghiệp.