← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ TƯ (25) Đòn Cuối

Thứ Sáu ngày 8 tháng Bảy

Mới chỉ một tuần kể từ khi Rebus bước dọc con phố dẫn đến công viên Meadows và bắt gặp đám đông chen chúc ở đó, mặc toàn đồ trắng.

Một khoảng thời gian dài trong đời sống chính trị, người ta nói vậy. Từng khoảnh khắc của từng ngày, cuộc sống vẫn trôi đi. Đoàn người thực hiện chuyến hành hương về miền Bắc hôm nay hẳn sẽ thẳng tiến tới ngoại ô thị trấn Kinross tham dự chương trình T được tổ chức trong công viên. Những người hâm mộ thể thao có thể sẽ đánh bạo tiến xa hơn về hướng tây, đến hồ Loch Lomond và vòng đấu cuối cùng của giải Vô địch Gôn Scotland Mở rộng. Rebus áng chừng tuyến đường hướng nam ông chọn để đi sẽ mất chưa đến hai giờ, nhưng trước hết còn mấy chỗ lòng vòng khác đã - đầu tiên sẽ là con đường Slateford. Ông ngồi trong xe hơi đã tắt máy, đưa mắt quan sát những ô cửa sổ được cải tạo lại từ một kho hàng cũ. Từ vị trí này ông có thể nhận ra căn hộ của Eric Bain. Rèm cửa đang kéo về một bên. Lúc này Rebus đang nghe lại đĩa nhạc của nhóm Cùi Chỏ, người ca sĩ cố đang so sánh các nhà lãnh đạo thế giới tự do như những đứa trẻ chơi trò ném đá. Ông định bước ra ngoài thì chợt nhìn thấy Bain đang thất thểu đi vào tầm nhìn, trở về nhà từ tiệm tạm hóa ở góc phố. Anh ta chưa cạo râu mà cũng chẳng chải đầu. Áo sơ mi chưa nhét vào trong quần. Anh ta đang cầm một hộp sữa trên tay, nét mặt đượm vẻ mụ mị. Giá là hầu hết mọi người khác, Rebus hẳn đã cho ấy là do họ quá mệt nhọc. Ông hạ thấp kính cửa sổ và bấm còi. Mất một đến hai giây Bain mới nhận ra người quen và bước sang đường tiến về phía chiếc xe.

“Tôi đoán là cậu,” Rebus cất lời. Bain không nói gì, chỉ gật đầu, rõ ràng tâm trí anh ta đang ở phương trời nào. “Vậy là cô ta đã bỏ cậu rồi?” Nói đến chuyện này có vẻ giúp Bain lấy lại được sự tập trung.

“Nhắn tin bảo sẽ nhờ người tới lấy đồ đạc.”

Rebus gật gù. “Vào xe đi, Eric. Chúng ta cần nói chuyện đấy.”

Nhưng Bain vẫn đứng nguyên tại chỗ. “Mà sao anh lại biết?”

“Hãy hỏi tất cả mọi người, Eric, họ đều sẽ nói cho cậu biết nếu không còn ai thì hẵng nghe lời khuyên của tôi về quan hệ tình cảm.” Rebus ngắt giọng. “Mặt khác, chúng tôi không thể để cậu tuồn thông tin cho Cafferty Ger Bự được.”

Bain nhìn ông trừng trừng. “Anh…?”

“Tối qua tôi đã trao đổi với Molly rồi. Cô ta rời bỏ cậu tức là cô ta thà tiếp tục làm việc ở hộp đêm Chốn Tịch Yên còn hơn là ăn ở với cậu.”

“Tôi không… Tôi không chắc tôi…” Đôi mắt Bain đột nhiên mở to như thể vừa chịu sự kích thích của một liều cafein cực mạnh. Hộp sữa rơi khỏi tay anh ta. Hai bàn tay ngay lập tức phóng qua cửa sổ túm lấy cổ họng Rebus. Hàm răng nhe trần ra trong nỗ lực quyết liệt. Rebus đẩy lùi người về phía ghế sau, một tay ra sức cậy những ngón tay của Bain, tay kia lần tìm nút điều chỉnh kính cửa sổ. Tấm kính nâng lên, bẫy giữ chặt cánh tay Bain lại. Cuối cùng Rebus trượt được hẳn sang bên ghế hành khách và thoát ra khỏi xe. Ông vòng qua chỗ Bain - lúc này đang cố rút cánh tay khỏi khung cửa. Bain vừa quay người lại, Rebus liền lên gối ngay vào đũng quần và dúi cho anh ta quỳ xuống trên vũng sữa. Ông vung nắm đấm ngay chính giữa cằm Bain, khiến anh ta ngã ngửa ra. Ông đè kẻ thất thế phải giạng chân ra rồi nắm lấy cổ áo sơ mi anh ta đang mặc.

“Lỗi do cậu, Eric, không phải tôi. Cậu phun ra hết mọi chuyện chỉ vì bén hơi ả vũ công ấy. Và theo lời cô nàng ‘bạn gái’ của cậu, thì cậu hài lòng được giúp đỡ cô ta, thậm chí cả sau khi cậu phát hiện cô ta không chỉ đơn giản tò mò. Làm thế khiến cậu thấy mình quan trọng, phải không? Đó cũng chính là lý do vì sao quân tử thường không qua nổi ải mỹ nhân.”

Không một biểu hiện nào cho thấy Bain đang cố vùng vẫy, anh ta chỉ giật mạnh vai một cái, - thậm chí hành động ấy cũng chẳng mang dáng vẻ của sự chống cự. Thực tế, anh ta đang khóc nức nở, mặt mũi lấm lem những vệt sữa, trông hệt như một đứa trẻ vừa bị lạc mất món đồ chơi yêu thích. Rebus bèn đứng dậy và phủi sạch quần áo.

“Đứng lên,” ông ra lệnh. Nhưng dường như Bain bằng lòng với việc nằm đó hơn, thành thử Rebus phải kéo anh ta dậy. “Nhìn tôi này, Eric,” ông vừa nói vừa lấy khăn mùi soa ra đưa cho anh ta. “Đây, cậu lau mặt mũi đi.”

Bain làm theo lời ông. Nước mũi nổi bong bóng phập phồng đang chực chảy ra từ một bên lỗ mũi của anh ta.

“Giờ thì nghe này,” Rebus lại ra lệnh. “Tôi đã thỏa thuận với cô ta rằng chỉ cần cô ta bỏ đi thì mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây. Nghĩa là tôi sẽ không trình báo bất cứ điều gì với tổng hành dinh ở Fettes - và cậu vẫn sẽ được tiếp tục công việc của mình.” Rebus nghiêng đầu đến khi Bain nhìn vào mắt ông. “Cậu hiểu không nào?”

“Tôi còn đầy việc khác.”

“Liên quan đến công nghệ thông tin ấy hả? Hẳn rồi, đấy là nếu tất cả các sếp đều chấp nhận một nhân viên chẳng thể giữ bí mật với mấy ả chuyên múa thoát y…”

“Tôi yêu cô ấy, Rebus.”

“Cũng có thể, và cô ta giỡn chơi cậu hệt như cách Clapton chơi đàn ghita thôi… Cậu đang cười gì vậy?”

“Tôi được đặt tên theo tên ông ấy đấy chứ… cha tôi vốn là người hâm mộ ông ấy cuồng nhiệt.”

“Có cả chuyện đó ư?”

Bain ngước nhìn bầu trời, nhịp thở của anh ta hơi chậm lại. “Tôi thực sự đã tưởng rằng cô ấy…”

“Cafferty đã lợi dụng cậu, Eric - tất cả sự thật chỉ có vậy. Nhưng vấn đề ở đây là…” Rebus nhìn thẳng vào Bain và không cho anh chàng lảng tránh ánh mắt của ông. “Cậu không được phép tới gần cô ta nữa, không được phép đến hộp đêm Chốn Tịch Yên tìm cô ta. Cô ta nhờ người tới lấy đồ là vì cô ta biết phải làm thế thôi.” Rebus nhấn mạnh nhận định của mình bằng động tác chém tay vào không khí theo kiểu võ sĩ karate đang tung đòn.

“Rebus này, hôm trước anh đã gặp cô ấy ở nhà tôi rồi… cô ấy chắc cũng phải có chút cảm tình với tôi chứ.”

“Cứ nghĩ thế nếu cậu muốn… chỉ cần đừng đi hỏi cô ta là được. Đừng nghĩ tôi sẽ không báo cáo với Corbyn nếu tôi biết cậu cố tìm cách liên lạc với cô ta.”

Bain lầm bầm điều gì đó mà Rebus không nghe được. Ông yêu cầu anh ta nhắc lại. Ánh mắt Bain như đang khoan thẳng vào ông.

“Ban đầu không phải là vì Cafferty đâu.”

“Cậu nói sao cũng được, Eric ạ. Nhưng rốt cuộc cũng là vì hắn ta thôi… cứ tin tôi đi.”

Bain giữ im lặng trong giây lát. Anh ta nhìn đăm đăm xuống vỉa hè. “Tôi cần thêm sữa.”

“Trước tiên cậu nên lau rửa lại bản thân đi là tốt nhất. Nghe này, tôi đang chuẩn bị ra khỏi thành phố. Cậu hãy dành tất cả thời gian còn lại trong ngày hôm nay để suy ngẫm về những gì đã xảy ra - nếu mai tôi đến thì cậu đã có thể cho tôi hay về quyết định của mình được chưa?”

Bain vừa gật gù vừa cố gắng đưa trả Rebus cái khăn mùi soa.

“Cậu cứ giữ lấy,” ông khuyên. “Có người bạn nào mà cậu có thể tâm sự không?”

“Trên mạng thì có,” Bain đáp.

“Đâu cũng được miễn là họ có thể giúp cậu.” Rebus vỗ vai động viên Bain. “Giờ thì cậu ổn rồi chứ? Tôi phải đi đây.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

“Tốt lắm.” Rebus hít một hơi thật sâu. “Eric này, tôi sẽ không hối tiếc vì những gì mình đã làm… nhưng cho tôi xin lỗi vì đã khiến cậu tổn thương.”

Bain lại gật gù. “Tôi mới là người nên…”

Nhưng Rebus lập tức lắc đầu ra hiệu cho anh ta im lặng. “Tất cả đã trở thành quá khứ rồi. Hãy tự vực bản thân dậy và sống tiếp đi nhé.”

“Khóc lóc trên vũng sữa cũng chẳng ích gì, phải không?” Bain cố gắng mỉm cười.

“Phải cố lắm tôi mới không nói thế trong suốt mười phút qua”, Rebus thú thật. “Cậu hãy đứng yên dưới vòi hoa sen và gột sạch mọi thứ trong đầu đi.”

“Có lẽ không dễ dàng đến thế đâu”, Bain nói khẽ.

Rebus gật đầu đồng tình. “Nhưng dù sao chăng nữa… cũng là một khởi đầu mới.”

Siobhan vừa trải qua bốn mươi phút quý giá ngâm mình trong bồn tắm. Cô thường chỉ có vừa đủ thời gian để tắm vào buổi sáng, nhưng hôm nay cô quyết định cần phải nuông chiều bản thân một chút. Hẳn một phần ba chai dung dịch tạo bọt của hãng mỹ phẩm danh tiếng “Không gian NK” và không quên chuẩn bị sẵn một ly to đầy nước cam tươi. Kênh Ca nhạc của đài BBC 6 trên radio kỹ thuật số và tắt máy điện thoại cầm tay. Chiếc vé chương trình T trong Công viên đang nằm trên tràng kỷ ngoài phòng khách, cạnh đó là một danh sách những thứ mà cô sẽ cần mang theo - nước đóng chai và đồ ăn nhẹ, áo không thấm nước có mũ che, dưỡng ẩm giúp làm rám nắng (à thì, biết đâu lại cần đến). Tối qua cô suýt gọi cho Bobby Greig để nhường chiếc vé cho anh ta. Nhưng sao cô phải làm thế? Nếu không tham dự chương trình ấy, cô chỉ việc nằm dài trên ghế tràng kỷ và theo dõi qua vô tuyến. Mới sáng sớm Ellen Wylie đã gọi điện kể về cuộc trao đổi giữa cô ấy và Rebus.

“Anh ấy nói xin lỗi cô đấy,” Ellen thông báo.

“Xin lỗi về chuyện gì?”

“Về tất cả mọi chuyện.”

“Anh ta nhờ cô chuyển lời tới tôi à, thật tử tế quá.”

“Lỗi là do tôi,” Ellen thú thật. “Tôi đã bảo anh ấy nên để cô được yên thân trong vài ngày.”

“Cảm ơn nhé. Denise thế nào rồi?”

“Vẫn nằm bệt trên giường. Kế hoạch cho ngày hôm nay thế nào? Nhảy múa đến vã mồ hôi ở Kinross, hay cô muốn hai ta đi đâu đó giải sầu không?”

“Tôi sẽ ghi nhớ lời đề nghị này. Nhưng tôi nghĩ cô nói đúng - có lẽ nơi tôi cần đến là Kinross.”

Nhưng cô không định ở đó qua đêm. Dù chiếc vé của cô là cho cả hai ngày nhưng gần đây cô đã ở ngoài nhiều rồi. Cô tự hỏi liệu gã bán ma túy từ Stirling đến có còn miệt mài mời chào ở đó hay không. Có thể lần này cô sẽ cho phép mình được hưởng thụ, phá lệ thêm chỉ một lần. Cô biết rất nhiều cảnh sát có sử dụng tí chút chất kích thích; thậm chí tùng nghe tin đồn vài người còn chơi hẳn ma túy vào dịp cuối tuần. Chung quy là mọi phương cách để thư giãn. Cô đắn đo trong giây lát rồi quyết định sẽ mang theo vài chiếc bao cao su phòng khi cô phải qua đêm trong lều của người nào đó. Cô biết hai nữ cảnh sát cũng đến tham gia đêm hội âm nhạc. Họ đã nhắn tin hẹn gặp cô ở đó. Hai người ấy thì cuồng nhiệt lắm, sẵn sàng chen chúc với đám đàn ông đứng phía trước để giành được một chỗ thưởng thức màn trình diễn của ban nhạc Những Kẻ Giết Chóc và nhóm Keane cơ mà. Họ đã có mặt ở Kinross rồi, bởi muốn đảm bảo sẽ có được một chỗ ở ngay chính giữa sân khấu.

“Tốt nhất là cô cứ nhắn tin cho bọn tôi khi tới nơi,” họ dặn dò Siobhan. “Nếu đến quá muộn thì bọn tôi sẽ phải nói lời xin lỗi đấy nhé.”

Xin lỗi…

Về tất cả mọi chuyện…

Nhưng vì sao anh ta lại phải lấy làm tiếc? Anh ta có ngồi trong chiếc Bentley GT và nghe kế hoạch của Cafferty đâu? Anh ta có bước lên từng bậc cầu thang với Keith Carberry và đứng đó cùng thằng nhỏ khi Cafferty giở trò ve vãn đâu? Cô nhắm chặt mắt lại và vùi đầu xuống làn nước trong bồn tắm.

Mình là người có lỗi, cô nghĩ. Những từ này cứ liên tục vang lên trong đầu cô. Garenth Tench… tràn đầy sức sống như vậy, giọng nói thì âm vang như bom dội… Đầy sức hút như bao nhà cầm quyền khác - chỉ “tình cờ xuất hiện” để dẹp Carberry và đồng bọn của nó, nhằm chứng tỏ với cả thế giới bên ngoài rằng ông ta là người duy nhất có thể giải quyết được chuyên đó. Một vài mánh khóe thủ đoạn, để xin được khoản viện trợ lớn cho các cử tri của ông ta. Huênh hoang và dường như không biết mệt mỏi… nhưng giờ thì nằm lạnh ngắt và trần truồng trong một khoang lạnh ở nhà xác thành phố, thành ra một loạt những đường rạch và con số đánh dấu khám nghiệm tử thi.

Ai đó đã từng có lần nói với cô: một lưỡi dao cỡ đốt ngón tay là đủ. Chỉ một đoạn thép đã tôi chừng một đốt ngón tay cũng có thể hất tung mọi trật tự trong thế giới này.

Siobhan nâng đầu lên cảm nhận ánh ngày, vừa thổi phì phì và đưa tay vén những lọn tóc, đồng thời quệt bọt xà phòng đang dính trên mặt. Cô tưởng vừa nghe tiếng chuông điện thoại reo nhưng hóa ra không phải, chỉ là tiếng ván sàn tầng trên kêu cọt kẹt. Rebus đã dặn cô phải tránh xa Cafferty, và ông nói đúng. Nếu cô thua trước Cafferty thì cô sẽ trở thành kẻ thua chung cuộc.

Nhưng chẳng phải cô đã là kẻ thua cuộc rồi nhỉ?

“Còn bao trò vui xung quanh nữa,” cô lẩm bẩm với chính mình và khom người với tay lấy chiếc khăn tắm gần nhất.

Cô không mất nhiều thời gian để sắp xếp hành lý - vẫn là chiếc túi cô đã mang theo khi đến Stirling. Dù không định ở lại qua đêm, cô vẫn bỏ bàn chải và kem đánh răng vào. Bởi rất có thể khi đã ngồi trong xe cô sẽ lái một mạch. Nếu chiếc xe nhỡ đưa cô đến tận kịch phần đường bộ, chí ít cô còn có thể bắt một chuyên phà tới đảo Orkney. Đó chính là điểm mấu chốt khi có một chiếc xe hơi - nó vẽ ra bức tranh của sự tự do. Chẳng phải các chương trình quảng cáo xe hơi mang đến cảm giác muốn được thực hiện những chuyến khám phá và phiêu lưu kỳ thú còn gì, nhưng trong hoàn cảnh của cô thì phải là “trốn chạy” mới chính xác.

“Sẽ không trốn chạy,” Siobhan giải thích với chiếc gương nhà tắm, tay cầm chiếc lược. Cô cũng nói vậy với Rebus, rằng cô có thể tự uống thuốc để khỏi bệnh được.

Cũng không phải Cafferty là thuốc - hắn là chất độc thì đúng hơn.

Cô biết mình nên làm gì: đến gặp James Corbyn và báo cáo với ông ta cô đã khiến mọi chuyện trở nên bung bét đến nhường nào, và kết quả là cô sẽ không bao giờ được khoác lên mình bộ cảnh phục nữa.

“Mình là một cảnh sát tốt,” cô vừa nói với chiếc gương vừa thử hình dung mình sẽ giải thích với cha như thế nào… cha cô là người rất đỗi tự hào về cô. Và với mẹ nữa, người đã luôn an ủi cô rằng “sẽ ổn thôi mà”.

Rằng không quan trọng kẻ nào hành hung bà.

Vậy thì vì sao chuyện đó là kẻ nào lại quan trọng với Siobhan đến nhường ấy? Không đơn thuần bởi nỗi tức giận khi nghĩ rất có thể đó là một cảnh sát, mà chính bởi cô có thể nhân cơ hội chứng tỏ cô là một cảnh sát thạo nghề.

“Một cảnh sát thạo nghề,” cô khe khẽ lặp lại. Rồi cô đưa tay quệt hơi nước trên bề mặt gương. “Dù cho tất cả các bằng chứng đều thể hiện điều ngược lại.”

Điểm đến thứ hai và cũng là cuối cùng: Sở Cảnh sát Craigmillar. McManus đã bắt đầu làm việc.

“Tận tâm quá,” Rebus cất lời, vừa bước vào Phòng Điều tra Tội phạm. Chưa có ai khác có mặt. McManus đang mặc thường phục - áo sơ mi thể thao và quần jean.

“Thế thì sao?” McManus hỏi, vừa thấm ướt ngón tay để lật trang bản báo cáo mà anh ta đang đọc.

“Kết quả khám nghiệm tử thi?” Rebus hỏi.

McManus gật đầu. “Tôi vừa mới về.”

“Biết ngay lại công việc đó mà,” Rebus nhận xét. “Thứ Bảy tuần trước tôi cũng đang ở vị trí của cậu - vụ Ben Webster ấy.”

“Thảo nào trông giáo sư Gates có vẻ phật ý ghê lắm - hai thứ bảy liên tiếp…”

Lúc này Rebus đã tới đứng bên cạnh bàn làm việc của McManus. “Có kết luận gì chưa?”

“Dao có răng cưa, bề ngang khoảng hai centimet. Giáo sư Gates nói rằng ta sẽ tìm thấy loại dao này ở hầu hết mọi căn bếp thôi.”

“Ông ấy nói đúng. Keith Carberry còn ở trong phòng tạm giam không?”

“Rebus, anh biết thủ tục mà: sau sáu tiếng, buộc tội hoặc thả nghi phạm.”

“Nghĩa là các anh chưa buộc tội nó?”

McManus ngước mắt lên khỏi bản báo cáo. “Nó phủ nhận mọi sự liên quan. Thậm chí còn có chứng cứ ngoại phạm - nó đang chơi đánh bi-a vào lúc nạn nhân bị giết, có bảy hay tám đứa bạn của thằng nhỏ làm chứng.”

“Hiển nhiên tất cả bọn chúng đều là bạn thân của nó…”

McManus chỉ nhún vai. “Trong bếp của mẹ thằng nhỏ có rất nhiều dao, nhưng không chiếc nào bị mất. Bọn tôi đã mang về phân tích rồi.”

“Còn quần áo của Carberry?”

“Cũng đã kiểm tra. Không có vết máu nào.”

“Nghĩa là bộ đồ nó mặc khi gây án đã bị vứt đi, và con dao cũng vậy.”

McManus ngả người ra sau. “Rebus, cuộc điều tra này là của ai nhỉ?”

Rebus giơ hai tay lên làm điệu bộ đầu hàng. “Tôi chỉ đang nói ra suy nghĩ của mình thôi. Ai là người thẩm vấn Carberry?”

“Đích thân tôi.”

“Cậu có cho rằng nó có tội không?”

“Nó xem ra thực sự kinh sợ khi nghe tôi báo về cái chết của Tench. Nhưng tôi cảm thấy còn điều gì đó khác đằng sau đôi mắt xanh ngỗ ngược của nó.”

“Điều gì?”

“Thằng nhỏ đã rất sợ hãi.”

“Vì nó đã bị phát hiện?”

McManus lắc đầu. “Sợ không dám nói gì luôn.”

Rebus quay lưng đi, không muốn McManus thấy bất kỳ điều gì ẩn sau đôi mắt ông. Nếu Carberry không phải là thủ phạm… liệu có phải Cafferty một lần nữa lại là nghi phạm chính? Thằng nhỏ sợ hãi bởi nó cũng nghĩ như ông vậy… và nếu Cafferty đã đang tâm xóa sổ Tench như thế, liệu Keith có trở thành nạn nhân tiếp theo hay không?

“Cậu có hỏi nó về việc bám theo ngài ủy viên không?”

“Nó thú nhận là đã đứng chờ ông ta. Nó bảo muốn cảm ơn ngài ủy viên.”

“Vì sao?” Rebus quay lại đối diện với McManus.

“Vì đã ủng hộ tinh thần sau khi nó bị buộc tội gây rối trật tự công cộng.”

Rebus khịt mũi. “Cậu tin chuyện đó à?”

“Không hẳn, nhưng ta không thể căn cứ vào tình tiết này để giữ thằng nhỏ vô thời hạn.” McManus hơi ngừng lại. “Vấn đề là… khi bọn tôi bảo rằng nó có thể đi, nó có hơi chần chừ một chút - không lộ liễu nhưng rõ ràng lưỡng lự. Hết nhìn sang trái lại ngó sang phải khi bước qua cánh cửa, như thể đang dè chừng ai đó. Rồi cuối cùng lao vọt đi.” McManus lại ngừng lại. “Anh có nhận thấy tôi đang dẫn dắt câu chuyện đến đâu không, Rebus?”

Rebus gật đầu. “Vọt đi như thỏ rừng chứ không phải cáo.”

“Mấy dòng này, đúng rồi… khiến tôi tự hỏi liệu còn điều gì mà anh chưa nói với tôi không.”

“Tôi vẫn sẽ coi thằng nhỏ là kẻ tình nghi.”

“Đồng ý.” McManus đứng dậy khỏi ghế và nhìn xoáy vào Rebus. “Nhưng nó có phải là người duy nhất ta cần thẩm vấn không?”

“Các vị ủy viên hội đồng thường có nhiều kẻ thù mà,” Rebus khẳng định.

“Theo lời vợ nạn nhân, Tench coi anh là một trong số đó.”

“Bà ấy đã nhầm rồi.”

McManus phớt lờ câu nói của ông và nhìn chằm chằm xuống đôi tay đang khoanh lại trước ngực mình. “Bà ấy cũng nghĩ là ngôi nhà đã bị theo dõi - nhưng kẻ theo dõi không phải là Keith Carberry. Bà ấy mô tả nhân dạng là kẻ đó có tóc bạc và ngồi trong chiếc xe hơi rất xịn. Anh nghe có thấy giống Cafferty Ger Bự không?”

Rebus đáp lời bằng một cái nhún vai.

“Tôi cũng nghe được chuyện này…” McManus tiến về phía Rebus. “Về anh và một người đàn ông nhận dạng giống hệt anh trong buổi lễ ở đại sảnh nhà thờ, chỉ mới vài ngày trước thôi. Ngài ủy viên đã nói chuyện với người này. Phiền anh khai sáng cho tôi được không?”

McManus đứng gần đến nỗi Rebus có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta trên má mình. “Với những vụ kiểu này,” ông biện luận, “anh sẽ nghe được nhiều tin đồn lắm.”

McManus chỉ mỉm cười. “Tôi chưa bao giờ phụ trách một vụ kiểu này, Rebus. Gareth Tench được nhiều người yêu mến và thán phục - rất nhiều bạn bè của ông ta ở ngoài kia, đang giận dữ trước nỗi mất mát này và muốn có câu trả lời. Nhiều người trong số họ mang đủ thứ ảnh hưởng ra dọa nạt nữa… những thứ ảnh hưởng ấy họ hứa sẽ chia sẻ với tôi đấy.”

“Tốt cho anh thôi.”

“Một lời đề nghị mà tôi khó lòng từ chối được,” McManus nói tiếp. “Đồng nghĩa đây rất có thể là cơ hội duy nhất để tôi thể hiện mình.” Anh ta lùi lại một bước. “Vì thế, thanh tra Rebus ạ, sau khi đã thông báo cho anh tình hình vụ việc như vậy… có còn sót bất cứ điều gì mà anh chưa kể với tôi hay không?”

Không cách nào có thể đưa Cafferty vào câu chuyện mà không liên lụy tới Siobhan. Trước khi làm bất cứ điều gì, ông phải đảm bảo chắc chắn cô được an toàn cái đã.

“Đừng có nghĩ như thế chứ,” ông vừa đáp vừa khoanh tay lại. McManus hất hàm về phía cử chỉ Rebus vừa thực hiện.

“Dấu hiệu chắc chắn cho thấy anh còn che giấu điều gì đó.”

“Thật ư?” Rebus đút hai tay vào túi. “Còn bản thân cậu thì sao?” Ông quay người và bước ra cửa, bỏ lại McManus cùng nỗi băn khoăn không biết chính xác từ lúc nào anh ta lại khoanh tay…

Thời tiết rất thuận lợi để lái xe, dù cho Rebus phải hứng chịu việc bám đít chiếc xe tải phía trước trong suốt nửa chặng đường. Theo hướng nam tới thị trấn Dalkeith rồi từ đó đến Coldstream. Ở Dun Law, ông phóng ngang một nhà máy điện sử dụng sức gió, tua bin nằm dọc hai bên đường - ấy là gần chúng nhất từ trước đến giờ. Đàn cừu và gia súc nhởn nhơ đi thơng dong, đầy những xác súc vật bị xe chẹt: gà lôi lẫn thỏ rừng. Những chú chim đang săn mồi chao liệng trên đầu, hoặc nhìn săm soi từ trên cọc hàng rào. Chỉ còn khoảng tám mươi kilômet nữa là sẽ đến Coldstream, cứ thế phóng qua thị trấn rồi vượt qua một cây cầu, ông đột nhiên nhận ra mình đã đặt chân lên đất Anh từ lúc nào. Một biển chỉ đường cho biết ông chỉ cách phía bắc Newcastle gần một trăm kilômet nữa. Ông quay đầu ở bãi đậu xe của một khách sạn để trở lại qua biên giới và đỗ xe ở lề đường. Có một đồn cảnh sát, được khéo léo ngụy trang như một ngôi nhà bình thường có mái đầu hồi và cửa gỗ màu da trời. Biển hướng dẫn cho biết nơi này chỉ mở cửa vào các ngày trong tuần, từ chín đến mười hai giờ. Những đường phố chính ở Coldstream tràn ngập các quán rượu và cửa hàng nhỏ. Những người đi dạo chơi vào ban ngày chiếm hầu hết không gian trên các vỉa hè chật hẹp. Chiếc xe buýt một tầng đến từ thị trấn nhỏ Lesmahagow đang thả đám khách nói cười huyên náo trước cửa quán Đầu Cừu. Phải vất vả lắm Rebus mới có thể len qua đám người để vào được bên trong và gọi một vại đồ uống hảo hạng. Nhìn sang xung quanh, ông thấy nhiều bàn đã được đặt trước cho bữa ăn trưa. Phía sau quầy bar là những ổ bánh mì căng phồng, nên ông gọi một ổ bánh mì với pho mát và dưa chua.

“Chúng tôi có cả xúp nữa,” nữ nhân viên quầy bar thông báo. “Xúp thịt gà và rau cải.”

“Đóng hộp?”

Cô ta tặc lưỡi. “Sao chúng tôi phải đầu độc anh bằng thứ vớ vẩn ấy chứ?”

“Vậy thì cho tôi một suất,” ông nói và mỉm cười. Trong lúc cô phục vụ quầy vào bếp thông báo phần thực đơn của ông, Rebus tranh thủ duỗi thẳng lưng và xoay cổ cùng với đôi vai cho đỡ mỏi.

“Anh đi đâu thế?” cô ta quay lại quầy và hỏi.

“Tôi đến đây thôi,” ông đáp, nhưng trước khi cuộc chuyện trò kịp tiếp diễn thì nhóm hành khách đi xe buýt đã ùa vào quán. Cô gọi với vào bếp và một nữ bồi bàn lập tức bước ra, trên tay cô này cầm một tập giấy.

Đích thân người đầu bếp với khuôn mặt hồng hào và thân hình cao lớn mang xúp ra cho Rebus. Ông ta đảo mắt như thể đang ước lượng độ tuổi trung bình của nhóm khách vừa tới.

“Đoán xem bao nhiêu người sẽ gọi bánh nướng nhân thịt ấy mà”, người đầu bếp nói.

“Tất cả bọn họ”, Rebus trả lời.

“Thế bao nhiêu người sẽ dùng pho mát dê và bánh bột nhồi làm món khai vị?”

“Không có ai đâu”, Rebus vừa đáp vừa mở lớp khăn ăn quấn quanh chiếc thìa.

Vô tuyến đang phát giải vô địch gôn. Ở hồ Loch Lomond có vẻ nhiều gió. Rebus tìm muối và hạt tiêu nhưng không thấy, và rồi ông phát hiện ra rằng cả hai thứ gia vị đều đã được bỏ trong món xúp rồi. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cộc tay bước lại gần và đứng cạnh ông. Anh ta đang lau mặt bằng một chiếc khăn tay to tướng. Mái tóc thưa bóng mượt được chải hất ra sau trán.

“Thật là nồng nhiệt,” anh ta phát biểu.

“Đoàn của anh à?” Rebus vừa hỏi vừa nhìn về phía nhóm người đang ngồi tại những chiếc bàn đặt trước.

“Tôi là của họ thì đúng hơn,” người đàn ông tuyên bố. “Chưa bao giờ gặp nhiều người ngồi trên ghế hành khách mà cứ thích điều khiển đến thế…” Anh ta lắc đầu và kêu cô phục vụ quầy bar lấy một cốc nước cam pha lẫn nước chanh với thật nhiều đá. Cô ta nháy mắt lúc đặt đồ uống trước mặt anh ta - ngụ ý không cần thanh toán. Rebus thừa biết kết quả: người tài xế sẽ được hưởng chế độ miễn phí trọn đời vì đã có công mang khách đến cho quán ăn. Anh ta dường như đã đọc được suy nghĩ của Rebus.

“Miếng cơm manh áo ấy mà,” anh ta thú thật.

Rebus chỉ gật gù. Đâu có ai bảo G8 không hoạt động theo lối na ná thế này? Ông hỏi người tài xế về tình hình ở Lesmahagow.

“Một nơi khiến cho một ngày ở Coldstream thành viễn cảnh hấp dẫn.” Anh ta đánh bạo liếc nhìn nhóm hành khách. Lúc này họ đang mải bàn cãi về việc sắp xếp chỗ ngồi. “Thề có Chúa, tôi dám khẳng định rằng ngay cả Liên Hợp Quốc cũng sẽ gặp rắc rối với đám người này.” Anh ta đưa cốc lên miệng nốc ừng ực. “Tuần trước anh không ở Edinburgh à?”

“Tôi làm việc ở đó.”

Người tài xế giả vờ cau mày. “Tôi có hai mươi bảy khách người Trung Quốc. Đến bằng tàu từ Luân Đôn sáng thứ Bảy. Làm sao tôi có thể đến gần nhà ga mà đón họ được? Tôi chẳng có cách nào. Và hãy đoán xem bọn họ nghỉ lại chỗ nào? Chính là khách sạn Sheraton trên đường Lothian ấy. An ninh ở đó còn chặt chẽ hơn nhà tù Bearlinnie nữa. Hôm thứ Ba, mãi đến lúc đi được nửa đường tới nhà nguyện Rosslyn rồi chúng tôi mới phát hiện ra một đại biểu Nhật Bản lên nhầm xe.” Thấy người tài xế cất tiếng cười khùng khục, Rebus bèn hưởng ứng. Chao ôi, cảm giác thật thoải mái.

“Anh chỉ tới đây một ngày thôi ư?” người tài xế hỏi. Rebus gật đầu. “Làm vài cuộc dạo chơi vui vẻ, và nếu anh thích… nhưng xem ra anh không phải là kiểu người ấy.”

“Anh đánh giá người khác tinh thật đấy.”

“Đặc thù nghề nghiệp thôi.” Anh ta ngoái đầu về phía góc quán. “Thấy nhóm người đằng kia chứ? Ngay bây giờ tôi hoàn toàn có thể chỉ cho anh những ai sẽ cho tài xế tiền boa khi chuyến đi trong ngày kết thúc và thậm chí nêu ra được cả khoản tiền mà họ sẽ cho nữa cơ.”

Rebus cố tỏ vẻ ngạc nhiên. “Tôi mời anh một cốc nhé?” Ông nói khi thấy cốc của người tài xế đã cạn.

“Tốt nhất là thôi. Từ giờ đến qua trưa tôi chỉ cần một trạm dừng tiếp nhiên liệu giữa đường nữa, tức là hành khách cũng sẽ ra ngoài nghỉ ngơi. Chắc phải mất đến nửa giờ để lùa được tất cả bọn họ lên xe mất.” Người tài xế chủ động bắt tay Rebus. “Rất vui được trò chuyện cùng anh.”

“Tôi cũng vậy,” Rebus đáp và nắm chặt tay người tài xế rồi trông theo khi anh ta bước ra cửa. Hai người phụ nữ lớn tuổi đang thủ thỉ và đưa tay vẫy vẫy, nhưng ông giả đò không nhìn thấy. Rebus quyết định sẽ gọi thêm thứ đồ uống ngon nhất trong quán. Cuộc gặp gỡ tình cờ giúp ông vui lên, bởi nó là chút nếm trải một cuộc sống khác, một thế giới tồn tại gần như là song song với cái thế giới mà ông vẫn sống.

Thế giới thông thường. Thế giới hằng ngày. Những cuộc chuyện trò không đâu vào đâu. Không chăm chăm tìm kiếm những động cơ hay những điều bí mật.

Sự thường nhật.

Nữ bồi bàn đặt vại đồ uống trước mặt ông. “Trông anh khá hơn rồi đấy,” cô nhận xét. “Khi anh bước vào quán, tôi không đoán nổi anh là thế nào. Trông như hoặc sắp ra nắm đấm hoặc lại sắp hôn gió ngọt ngào.”

“Trị liệu đấy,” ông giải thích và nâng cốc đồ uống lên. Nữ bồi bàn cuối cùng cũng đã ghi xong yêu cầu của từng thực khách, nên lẩn ngay vào bếp để đề phòng trường hợp các thượng đế thay đổi ý kiến.

“Vậy chuyện gì đưa anh tới Coldstream thế?” cô phục vụ quầy bar tiếp tục hỏi han.

“Tôi ở bên Phòng Điều tra Tội phạm, sở Lothian và Vùng biên. Đang thu thập thông tin về một người bị sát hại, tên Trevor Guest. Anh ta là dân Geordie, nhưng vài năm trước đã tới đây sinh sống.”

“Tôi không dám nói biết cái tên này.”

“Có thể anh ta dùng tên khác.” Rebus giơ ra tấm ảnh chụp Guest trong khoảng thời gian hắn ta hầu tòa. Cô gái chăm chú nhìn bức ảnh và lục tìm trong trí nhớ hồi lâu nhưng rồi cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Xin lỗi anh,” cô nói.

“Còn ai khác tôi có thể hỏi không? Người đầu bếp thì sao…?”

Cô phục vụ nhận lấy tấm hình từ tay Rebus rồi biến mất sau bức vách ngăn, về phía những tiếng loảng xoảng của xoong nồi bát đĩa đang di chuyển. Chưa đầy một phút sau cô ta đã trở ra và đưa trả bức ảnh cho ông.

“Thật ra thì,” cô nói, “Rab chỉ mới ở đây từ mùa thu năm ngoái. Anh nói người này là dân Geordie phải không? Tại sao anh ta lại đến đây?”

“Có lẽ Newcastle đã không còn an toàn cho anh ta nữa,” Rebus giải thích. “Không phải lúc nào anh ta cũng tuân thủ chặt chẽ các quy định của pháp luật mà.” Giờ đây mọi chuyện bỗng nhiên trở nên hoàn toàn sáng tỏ với ông - dù nguyên nhân khiến Guest thay đổi là gì đi nữa, nhiều khả năng điều đó đã xảy ra ở chính Newcastle. Nếu lẩn trốn, anh sẽ cố tránh đường quốc lộ A1 - hiển nhiên rồi. Đến thị xã Morpeth anh có thể rẽ sang con đường dẫn thẳng tới đây. “Tôi nghĩ,” ông nói, “sẽ thật quá đáng khi yêu cầu cô phải lục tâm trí ngược về những bốn hay năm năm trước. Nhưng có tin tức về vụ trộm nào xảy ra quanh đây không?”

Cô phục vụ quầy lắc đầu. Vài người trong nhóm khách trên xe buýt đang bước đến tận quầy bar. Trên tay họ là một danh sách yêu cầu món ăn.

“Ba vại bia nhẹ, một vại bia nhẹ pha với chanh - Arthur, anh hỏi lại xem họ gọi một vại hay cả panh bia pha chanh nhé - một bia gừng, một ly hỗn hợp lòng đỏ trứng đánh bông với rượu brandi, vani và nước chanh - hỏi khách có muốn thêm đá vào món trứng đánh bông không, Arthur! Không, gượm đã, là hai vại bia nhẹ và một vại bia nhẹ pha nước chanh…”

Rebus nốc hết vại bia của mình và bảo với cô phục vụ rằng ông sẽ quay trở lại. Ông thực sự có ý định ấy - nếu không phải chuyến này thì cũng một dịp khác. Trevor Guest là nguyên nhân kéo ông tới đây nhưng chính bản thân quán Đầu Cừu này mới là điều sẽ đưa ông quay lại. Mãi đến khi ra khỏi quán ông mới chợt nhớ chưa hỏi thăm về Duncan Barclay. Ông bước qua vài cửa hiệu rồi dừng chân trước một đại lý sách báo, bước vào trong, giơ ảnh Trevor Guest ra hỏi. Một cái lắc đầu từ người chủ đại lý khẳng định rằng ông ta đã sống ở thị trấn này cả cuộc đời rồi. Rebus bèn thử hỏi ông ta về Duncan Barclay. Lần này thì ông nhận được cái gật đầu.

“Anh ta chuyển đi mấy năm trước rồi. Rất nhiều thanh niên ở đây bỏ đi.”

“Ông có biết anh ta đi đâu không?”

Lại một cái lắc đầu. Rebus cảm ơn rồi tiếp tục cuộc hành trình. Ông chẳng thu được gì từ tiệm tạp hóa - nữ nhân viên trẻ tuổi chỉ trông coi cửa tiệm vào ngày thứ Bảy nói thêm rằng có thể ông sẽ gặp may hơn nếu tới đây vào sáng thứ Hai. Câu chuyện tương tự diễn ra ở tất cả các cửa hiệu còn lại dọc phía ấy của con phố. Hiệu đồ cổ, hiệu làm đầu, phòng trà, rồi cả cửa hàng từ thiện… Duy nhất chỉ có thêm một người là biết về Duncan Barclay.

“Vẫn thấy anh ta quanh đây mà.”

“Vậy là anh ta không chuyển đi quá xa?” Rebus hỏi.

“Đến Kelso, tôi đoán thế…”

Thị trấn kế bên. Rebus dừng chân trong giây lát giữa cái nắng oi ả của ban trưa và tự hỏi vì sao ông lại thấy máu trong người rạo rực. Câu trả lời: vì ông đang làm việc. Cái việc dò dẫm theo lối cổ điển rất cảnh sát này - cũng thú vị gần như một kỳ nghỉ. Nhưng rồi ông nhận ra điểm đến cuối cùng của ông lại là một quán rượu khác, và cái quán này trông có vẻ không hoan nghênh thực khách được bằng nửa quán trước.

Bên trong quán đơn giản hơn rất nhiều so với quán Đầu Cừu. Sàn nhà lót bằng thứ vải sơn màu đỏ đã bạc màu, lại còn lỗ chỗ đầy vết cháy do tàn thuốc lá gây ra. Hai gã bợm nhậu mặt mũi nhàu nhĩ ngang nhau đang thay nhau giữ sử dụng tấm bia phóng phi tiêu đã sờn nát treo trên tường. Ngồi ở chiếc bàn kê trong góc là ba người nghỉ hưu đầu đội flat cap có vẻ như đang vắt óc suy nghĩ chơi cờ domino. Tất cả ngập ngụa trong khói thuốc. Chiếc vô tuyến dường như đã bị nhòe màu, và dù đứng cách xa cánh cửa nhà vệ sinh Rebus vẫn biết có nước tiểu chưa xối đi trong đó. Ông thấy tinh thần lại tuột dốc, nhưng đồng thời cũng nhận thấy chốn này có lẽ đúng kiểu địa bàn của Trevor Guest hơn. Vấn đề ở chỗ, cái thực tế ấy cũng có nghĩa ít khả năng cuộc điều tra của ông đem lại kết quả gì hữu dụng. Người đàn ông phục vụ ở quầy rượu có cái mũi hệt như quả cà chua ăn dở - khuôn mặt của một tay bợm rượu đích thực, hằn những sẹo và vết rạch, ẩn sau mỗi vết là một câu chuyện đêm muộn. Rebus biết khuôn mặt ông cũng chứa đựng một vài chương rõ ràng nào đó trong đời. Ông xốc lại tinh thần rồi bước tới quầy rượu.

“Một panh loại nặng.” Sẽ chẳng thể nào gọi nửa panh bia ở một nơi như thế này. Ông đã cầm sẵn điếu thuốc trong tay. “Dạo này có gặp Duncan không?” ông hỏi gã phục vụ quầy.

“Ai?”

“Duncan Barclay.”

“Chẳng biết cái tên ấy nữa thì phải. Có rắc rối gì sao?”

“Cũng không hẳn.” Mới chỉ một câu hỏi mà ông đã phải khai. “Tôi là thanh tra,” ông tuyên bố.

“Sao không nói từ nãy?”

“Cần hỏi vài câu về Duncan.”

“Đâu có sống ở đây.”

“Chuyển tới Kelso, hả?” Gã phục vụ chỉ nhún vai. “Đâu là cái quán rượu mà giờ hắn gọi là nhà?” Gã phục vụ vẫn lảng tránh ánh mắt của Rebus. “Nhìn tôi đây này,” ông vẫn kiên trì, “nói xem trông có giống tôi còn tâm trạng cho cái trò cứt chó này không? Nào, nói đi!”

Tiếng ghế đổ xuống chạm mặt sàn cho biết mấy gã khách quen của quán rượu vừa đứng phắt dậy. Rebus ngoái lại phía bọn chúng.

“Muốn chơi à?” ông vừa nói vừa cười. “Nhưng tôi lúc này vẫn còn tận ba vụ án mạng cơ.” Nụ cười tan biến khi ông giơ ba ngón tay lên. “Ai trong các anh muốn có tên trong cuộc điều tra này thì cứ tiếp tục đứng…” Ông ngừng nói đủ lâu để mấy gã bợm nhậu từ từ ngồi xuống ghế. “Biết điều đấy, các chàng trai ạ,” ông nói. Rồi ông quay sang nhìn gã phục vụ: “Đến chỗ nào ở Kelso để tìm hắn đây?”

“Anh thử hỏi Debbie xem,” gã phục vụ lẩm bẩm. “Nó có yêu đương gì với tay ấy đấy.”

“Thế tôi tìm Debbie ở đâu được?”

“Thứ Bảy hằng tuần, con nhỏ làm ở tiệm tạp hóa.”

Rebus tỏ vẻ bằng lòng với thông tin này. Ông giơ tấm ảnh chụp Trevor Guest đã bị nhàu và phai mực in ra.

“Đã ở đây vài năm trước,” gã phục vụ buộc phải nói thật. “Bỏ về miền Nam rồi, tôi nghe nói thế.”

“Cậu nghe nhầm rồi - tay này đã bỏ tới Edinburgh đấy chứ. Biết tên hắn ta không?”

“Hắn muốn được gọi là ‘Trevor Thông Thái’ - chẳng hiểu sao lại thế.”

Chắc là nhại theo một ca khúc của Ian Dury đây mà, Rebus trầm ngâm. “Hắn ta hay uống ở đây?”

“Không mấy khi - hắn bị cấm cửa vì thường xuyên gây lộn.”

“Hắn ta sống trong thị trấn, phải không?”

Gã phục vụ vừa lắc đầu vừa có vẻ suy nghĩ. “Hình như ở Kelso,” gã nói. Nhưng rồi gã lập tức gật đầu chắc nịch. “Chắc chắn là ở Kelso.”

Vậy nghĩa là Guest đã khai man với cảnh sát ở Newcastle. Rebus đột ngột có linh cảm xấu. Ông rời khỏi quán rượu mà chẳng buồn thanh toán. Trong lòng nhủ thầm chắc cũng không sao. Ông mất vài phút ở lại bên ngoài quán, cho cảm giác căng thẳng tan biến đi. Quay lại với tiệm tạp hóa và cô gái ngày thứ Bảy - Debbie. Cô gái biết ngay rằng ông đã biết mọi chuyện. Cô ta mở miệng toan bịa ra một câu chuyện khác, nhưng Rebus đã phẩy tay, cô ta bèn ngừng bặt. Ông rướn người qua và ấn khuỷu tay xuống mặt quầy.

“Giờ cô có thể kể với tôi những gì về Duncan Barclay nào?” ông hỏi. “Ta có thể trao đổi ở đây hoặc về Sở Cảnh sát ở Edinburgh - tùy cô lựa chọn.”

Khuôn mặt duyên dáng của cô gái bắt đầu đỏ lựng lên. Thực tế là sắc mặt cô gái trông đỏ lựng lên đến nỗi ông tưởng cô ta có thể nổ tung như một quả bóng bay.

“Anh ấy sống ở một gian nhà tranh trong hẻm Carlingnose.”

“Ở Kelso?”

Cô gái chầm chậm gật đầu. Đưa một tay lên day trán tỏ ý đang hoa mày chóng mặt. “Nhưng chừng nào trời còn sáng thì anh ấy còn thường trực ở trong rừng.”

“Trong rừng ư?”

“Phía sau ngôi nhà tranh.”

Những cánh rừng… Nhà tâm lý học đã nói gì nhỉ? Những cánh rừng có thể đóng vai trò quan trọng.

“Cô biết anh ta bao lâu rồi, Debbie?”

“Ba… có lẽ là bốn năm.”

“Anh ta nhiều tuổi hơn cô?”

“Hai mươi hai,” cô gái đáp lời.

“Còn tuổi của cô… bao nhiêu? Mười sáu, mười bảy?”

“Sinh nhật tới là tròn mười chín.”

“Cô và anh ta là một đôi à?”

Một câu hỏi thiếu khôn ngoan: khuôn mặt cô gái lập tức đỏ lựng thêm. Những trái phúc bồn tử đỏ nhất mà Rebus từng trông thấy cũng còn không lựng bằng. “Chúng tôi chỉ là bạn … Dạo gần đây tôi ít gặp anh ấy lắm.”

“Anh ta làm gì?”

“Chạm khắc gỗ - đĩa đựng hoa quả hay mấy thứ tương tự như thế. Rồi đem bán cho các phòng trưng bày ở Edinburgh.”

“Giới nghệ sĩ, nhỉ? Có khéo léo không?”

“Anh ấy có tài lắm.”

“Phải dùng đến dao sắc chứ hả?”

Cô gái định trả lời nhưng đột ngột im bặt. “Anh ấy không làm gì hết!” cô ta kêu lên.

“Tôi đã bảo là anh ta đã làm gì đâu?” Rebus cố tình nói giọng châm chọc. “Sao cô lại nghĩ thế?”

“Anh ấy không tin ông!”

“Tôi ư?” Giờ thì đến lượt Rebus nghe như hết sức sửng sốt.

“Tất cả các người!”

“Anh ta từng gặp rắc rối, phải không?”

Cô gái chầm chậm lắc đầu. “Ông không hiểu đâu,” cô nói khẽ. Đôi mắt cô gái đã ầng ậng nước. “Anh ấy bảo các người sẽ không…”

“Debbie?”

Cô gái khóc òa và kéo cửa hầm rồi bước ra phía trước quầy thu ngân. Cô giơ hai tay ra và Rebus cũng làm như vậy.

Nhưng rồi cô gái lao qua bên dưới tay ông. Đến khi ông quay được người lại thì cô đã ra đến cửa, và giật mạnh cánh cửa khiến chiếc chuông kêu lên lanh canh.

“Debbie!” ông la lên. Đến khi Rebus lao ra vỉa hè thì ông thấy cô gái đã chạy đến giữa con phố. Ông thầm nguyền rủa trong hơi thở gấp gáp, rồi để ý thấy một người phụ nữ mang một chiếc giỏ liễu gai trống không đang đứng cạnh mình. Ông ra sau cánh cửa và xoay tấm biển từ MỞ CỬA sang ĐÓNG CỬA. “Thứ Bảy chỉ mở cửa nửa ngày thôi,” ông nói với người phụ nữ.

“Từ bao giờ thế?” người phụ nữ ấp úng hỏi bằng giọng cáu kỉnh.

“Thôi được,” ông nhượng bộ, “thế thì coi như hôm nay là ngày tự phục vụ… cứ để tiền ở quầy thu ngân là được.” Ông len qua người phụ nữ rồi chạy về chỗ đỗ xe.

Siobhan thấy mình chẳng khác nào một cái bóng giữa bữa tiệc xôm tụ: đám đông xung quanh đang vừa chen lấn xô đẩy cô, vừa nhảy tưng tung. Những tiếng hát theo lạc điệu. Quốc kỳ của đủ mọi quốc gia che khuất tầm nhìn của cô. Trai gái bất hảo mồ hôi mồ kê đầm đìa đang quay cuồng nhảy nhót cùng các nam nữ thanh niên đại học, bia rẻ tiền và rượu táo sủi bọt từ các lon uống chung, vỏ bánh pizza trơn trượt dưới chân. Còn các ban nhạc trình diễn trên sân khấu cách xa đám khán giả đến hàng trăm mét. Những hàng người liên miên nối đuôi nhau trước cửa mấy nhà vệ sinh. Cô nở một nụ cười khi nhớ đến tấm thẻ ra vào cánh gà hồi tham dự chương trình Đòn cuối. Cô đã hoàn thành trách nhiệm nhắn tin cho hai cô bạn nhưng mãi vẫn chẳng thấy họ trả lời. Trông ai nấy đều thật vui sướng và hào hứng cực độ, chỉ riêng mình cô không cảm thấy như vậy. Tất cả những gì hiện lên trong tâm trí cô là:

Cafferty.

Gareth Tench.

Keith Carberry.

Cyril Colliar.

Trevor Guest.

Edward Isley.

Đích thân cảnh sát trưởng James Corbyn đã bổ nhiệm cô phụ trách cuộc điều tra quan trọng này. Kết quả thành công chắc chắn sẽ là bước quyết định cho việc thăng chức của cô. Ấy thế mà cô lại bị vụ hành hung mẹ cô làm cho sao nhãng. Truy tìm tên côn đồ ấy đã tiêu tốn mọi thời gian và sinh lực của cô, rồi cô lại quá gần Cafferty. Cô biết mình phải tập trung, phải quay lại với công việc. Sáng thứ Hai tuần sau cuộc điều tra sẽ được tiếp tục thực hiện - có lẽ sẽ do tổng thanh tra Macrae và thanh tra Derek Starr phụ trách - một đội điều tra khác sẽ được tập hợp, nhân lực cần bao nhiêu sẽ có bằng ấy.

Còn cô thì đang bị đình chỉ công tác. Cô chỉ có thể làm duy nhất một việc đó là chạy theo Corbyn và xin ông ta thứ lỗi… rồi thuyết phục ông ta cho phép cô được trở lại làm việc. Ngài cảnh sát trưởng sẽ bắt cô phải thề không được để cho Rebus dính dáng thêm nữa, cắt mọi quan hệ. Viễn cảnh này khiến dòng suy nghĩ của cô chững lại. Nếu thực sự bị yêu cầu như vậy thì khả năng cô đồng ý sẽ là sáu mươi-bốn mươi.

Một ban nhạc khác vừa xuất hiện trên sân khấu và người ta đã chỉnh âm thanh cho to lên. Cô lấy điện thoại cầm tay ra kiểm tra.

Một cuộc gọi nhỡ.

Cô nhấn nút xem người gọi: Eric Bain.

“Đây là điều cuối cùng mà mình cần tới,” cô tự nhủ. Anh ta đã để lại lời nhắn nhưng Siobhan quyết định sẽ không nghe máy. Cô đút máy điện thoại trở vào túi rồi lấy một chai nước khoáng trong túi xách ra. Mùi cần sa ngòn ngọt phảng phất đâu đây, nhưng không thấy bóng dáng gã chào hàng ở khu Trại Đường chân trời đâu. Những ca sĩ trẻ trên sân khấu đang ra sức thể hiện, nhưng họ đang quá lạm dụng chất giọng kim. Siobhan lùi về sau nữa. Các cặp tình nhân đang nằm trên bãi cỏ, hôn hít hoặc ngước mắt nhìn bầu trời với nụ cười mơ mộng trên môi. Cô nhận ra mình vẫn đang bước đi - không cả ý chí buộc đôi chân dừng lại - và thế là cô bước thẳng tới chỗ đậu xe. Ban nhạc New Order còn hàng giờ nữa mới diễn, và Siobhan biết chắc cô sẽ không quay lại nghe họ hát. Điều gì đang chờ đợi cô ở Edinburgh? Có thể cô sẽ gọi điện cho Rebus và bảo ông rằng cô sắp sửa tha thứ cho ông. Cũng có thể cô sẽ tìm cho mình một quán rượu nào đó cùng một chai nho Chardonnay ướp lạnh, rồi ngồi đó tay giấy tay bút thảo bài diễn văn mà cô sẽ phát biểu trước ngài cảnh sát trưởng vào sáng thứ Hai.

Nếu tôi bằng lòng cho cô trở lại đội điều tra thì sẽ không còn chỗ cho người đồng nghiệp của cô nữa… cô hiểu chứ, hạ sĩ Clarke?

Tôi hiểu, thưa ngài. Và tôi thực sự lấy làm cảm kích trước quyết định của ngài.

Và cô chấp thuận điều kiện của tôi chứ? Đấy, hạ sĩ Clarke? Cô chỉ cần nói đồng ý và mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản ngay thôi.

Ngoại trừ một điều, đó là chẳng có gì đơn giản cả.

Lúc này chiếc xe chở Siobhan đang lăn bánh trên quốc lộ M90 và hướng thẳng về phía nam. Hai mươi phút sau chiếc xe đã đưa cô tới cây cầu Forth Road. Người ta đã ngừng kiểm tra các phương tiện giao thông; mọi thứ đã trở lại trật tự vốn có trước G8. Đến vùng ngoại ô Edinburgh, Siobhan nhận ra cô đang ở gần làng chài Cramond. Thế nên cô quyết định sẽ ghé qua chỗ Ellen Wylie, để trực tiếp cảm ơn người đồng nghiệp vì đêm qua đã chịu khó nghe cô ca cẩm. Cô rẽ trái vào đường Nhà trắng và đỗ xe trước cửa ngôi nhà. Bấm chuông nhưng không thấy ai mở cửa nên cô đành gọi vào điện thoại cầm tay của Wylie.

“Tôi Shiv đây,” cô nói khi Ellen bắt máy. “Tôi định ghé qua xin cô một ly cà phê.”

“Chị em tôi đang đi dạo.”

“Tôi nghe thấy tiếng con đập nước… hai người đang ở ngay sau nhà phải không?”

Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, rồi nói tiếp: “Lát nữa cô đến thì tốt hơn.”

“À, tôi đang đứng ngay trước cửa rồi.”

“Tôi nghĩ chúng ta có thể đi uống trong thành phố… chỉ cô và tôi thôi.”

“Nghe được đấy.” Một cái cau mày lướt qua nét mặt Siobhan. Dường như Wylie cũng cảm nhận được điều này.

“Nghe này,” cô nói, “chắc uống chút cà phê nhanh nhanh thôi cũng được. Chờ tôi năm phút nhé…”

Thay vì chờ đợi, Siobhan bước đến cuối dãy nhà rồi đi xuôi một quãng đường ngắn dẫn ra sông Almond. Ellen và Denise đang ở mãi chỗ nhà máy bỏ hoang, nhưng đã đang quay về nhà. Ellen vẫy chào Siobhan nhưng dường như Denise không lấy gì làm hào hứng. Cô ta đang bấu chặt cánh tay người em gái. Chỉ cô và tôi thôi…

Denise Wylie thấp và gầy hơn cô em. Nỗi ám ảnh về cân nặng từ thời thiếu niên đã để lại hậu quả là vẻ ngoài trông như ốm đói. Cô có nước da tai tái cùng mái tóc màu nâu xám xịt thật đơn điệu. Cô cố tình không nhìn Siobhan.

“Xin chào, Denise,” Siobhan vẫn cất tiếng chào và nhận được mấy tiếng lẩm bẩm thay cho lời đáp. Ellen thì ngược lại,

Cô nàng tỏ ra quá phấn chấn một cách không tự nhiên khi cứ nói liên tục không ngừng nghỉ trên đường về nhà.

“Ra thẳng vườn đi,” Wylie đề nghị, “tôi sẽ đặt ấm đun nước - hoặc sẽ lấy cho cô một ly rượu grôc nếu cô thích, nhưng cô còn phải lái xe nhỉ? Chương trình ca nhạc không hay lắm hả? Hay cô không hề đi đấy? Tôi đã qua cái tuổi xem các ban nhạc pop lâu rồi, giờ tôi chuyển sang nghe Coldplay - mà cũng chỉ muốn ngồi thôi. Đứng nguyên một ngày trời ngoài sân vận động ấy hả? Chẳng phải là việc bù nhìn giữ dưa và những kẻ nhặt phế liệu thường làm hay sao? Denise ơi, chị lên nhà chưa? Em mang cho chị một tách trà nhé?” Cô bước từ trong bếp ra và đặt đĩa bánh bơ giòn lên mặt bàn. “Ở ngoài đó cô thấy ổn chứ, Shiv? Nước đang sôi rồi, mà tôi không nhớ cô thích cho gì vào…”

“Chỉ sữa thôi.” Siobhan ngó vào cửa sổ phòng ngủ. “Denis không sao chứ?”

Ngay lúc ấy người chị gái của Ellen xuất hiện sau tấm kính, cô ta ngạc nhiên mở to đôi mắt vì thấy Siobhan đang nhìn mình chằm chằm. Denise kéo mạnh tấm rèm cửa lại. Và mặc dù trời cũng chỉ hơi lạnh nhưng cửa sổ cũng đóng luôn.

“Chị ấy sẽ ổn thôi,” Wylie nói, vừa phẩy tay gạt vấn đề đi.

“Thế còn cô thì sao?”

Wylie cất giọng cười run run. “Tôi thì sao chứ?”

“Trông hai chị em cô như thể vừa mới lục lọi tủ thuốc nhưng lại tìm thấy những chai lọ khác ấy.”

Một tiếng cười bả lả khô khốc nữa rồi Wylie lui vào trong bếp. Siobhan nhấc người khỏi chiếc ghế gỗ cứng, đi theo đồng nghiệp, song dừng lại ở bậc thềm.

“Cô đã báo với chị ấy chưa?” cô hỏi khẽ.

“Báo gì?” Wylie mở tủ lạnh, thấy hộp sữa, xong lại xoay sang tìm một chiếc bình.

“Về Gareth Tench - chị cô đã biết ông ta chết chưa?” Những từ này như nghẹn lại trong cổ họng Siobhan.

Tench ăn ở với người khác khi ở xa nhà…

Một người đồng nghiệp của tôi tên là Ellen Wylie… chị gái cô ấy…

Tâm hồn vốn đã quá mong manh…

“Ôi, chúa ơi, Ellen,” Siobhan vừa nói vừa vịn tay vào thanh nắm cửa.

“Có chuyện gì thế?”

“Cô biết rồi, phải không?” giọng Siobhan gần như thì thầm.

“Cô đang nói linh tinh gì vậy,” Wylie lớn tiếng, quay sang trút giận lên chiếc khay, cô hết nhấc lên lại đặt mấy chiếc đĩa xuống.”

“Hãy nhìn vào mắt tôi và nói rằng cô không hiểu điều mà tôi đang nói là gì đi.”

“Tôi hoàn toàn không hiểu cô đang…”

“Tôi nói cô hãy nhìn thẳng vào mắt tôi cơ mà.”

Ellen Wylie rõ ràng đang cố gắng, môi cô mím lại thành một đường kẻ mảnh kiên quyết.

“Giọng cô trên điện thoại nghe rất lạ,” Siobhan nói. “Thế rồi lại còn màn nói chuyện liến thoắng này trong khi Denise trốn tiệt trên gác nữa.”

“Tôi nghĩ cô nên về đi.”

“Cô cần xem xét lại lời đề nghị vừa rồi đấy, Ellen. Nhưng trước hết tôi muốn xin cô thứ lỗi.”

“Xin tôi thứ lỗi?”

Siobhan gật đầu, nhưng vẫn để ý quan sát Wylie. “Tôi là người đã kể với Cafferty. Chẳng khó khăn gì để hắn lần ra địa chỉ nhà cô. Lúc ấy cô có nhà không?” Siobhan nhìn Wylie gục đầu xuống. “Hắn đã tới đây, phải không?” Siobhan tiếp tục gặng hỏi. “Hắn đã tới đây nói với Denise rằng Tench vẫn đang sống cùng vợ. Chị cô vẫn gặp ông ta đúng không?”

Wylie khó nhọc lắc đầu. Những giọt nước mắt trên má cô rơi lã chã xuống sàn nhà lát đá.

“Ellen… tôi thực sự xin lỗi.” Và rồi đập vào mắt Siobhan, trên mặt bàn bếp gần bồn rửa, là cái giá gỗ dùng để cắm dao với một khe cắm để trống. Căn bếp sạch bong, chẳng thấy dấu hiệu rửa ráy bát đĩa ở đâu.

“Cô không thể bắt chị ấy,” Ellen Wylie liên tục lắc đầu trong cơn nức nở.

“Cô phát hiện ra vào sáng nay phải không? Sau khi chị ấy ngủ dậy? Cái kim trong bọc rồi thể nào cũng lòi ra, Ellen ạ,” Siobhan lập luận. “Cố che giấu đều không tốt cho cả hai chị em cô.” Siobhan nhớ lại những lời chính Tench đã nói: niềm đam mê là một con