← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ TƯ (26) Đòn Cuối

Thứ Sáu ngày 8 tháng Bảy

Rebus tức tốc lên đường đến Kelso. Thị trấn ấy chỉ cách hơn chục kilômet. Không thấy bóng dáng Debbie trong bất cứ chiếc xe hơi nào mà ông để ý quan sát. Như thế không có nghĩa là cô gái chưa liên lạc với Barclay qua điện thoại. Khung cảnh đồng quê chắc hẳn đã ấn tượng vô cùng, giá ông còn tâm trí thưởng ngoạn. Vừa phóng vụt qua tấm biển chào mừng những người lái xe an toàn đã đặt chân lên thị trấn, ông đã phải đạp phanh bất thình lình khi chạm trán vị khách bộ hành đầu tiên. Người phụ nữ diện bộ đồ tuýt từ đầu đến chân và dắt theo một chú chó nhỏ mắt lồi. Trông như người này đang trên đường đến siêu thị Lidl.

“Hẻm Carlingnose,” ông cất tiếng hỏi. “Cô có biết nó ở đâu không?”

“E là tôi không biết rồi.” Người phụ nữ vẫn đang xin lỗi một cách lịch thiệp, lúc Rebus phóng vọt đi. Ông tiếp tục thử hỏi thăm khi vào đến trung tâm thị trấn. Ba người dân địa phương đầu tiên mà ông hỏi đã chỉ dẫn đến cả nửa tá hướng đi khác nhau. Ở gần tòa thành Floors… lên gần sân bóng bầu dục… gần sân gôn… rồi thì đường Edinburgh.

Mãi rồi ông cũng tìm thấy tòa thành Floors trên con đường được đánh dấu với cái tên Edinburgh. Khoảng tường bao quanh tòa thành dường như kéo dài đến hàng cây số. Rebus bắt gặp nhiều tấm biển chỉ dẫn tới sân gôn và phát hiện ra một công viên với dãy cột trụ đặc trưng của môn bóng bầu dục. Nhưng tất cả những ngôi nhà quanh nơi ông đang đứng đều trông quá mới, mãi đến khi được hai nữ sinh dắt chó đi dạo chỉ đúng hướng thì ông mới vỡ lẽ.

Là phía sau những ngôi nhà mới.

Chiếc Saab như muốn cất lời oán trách khi Rebus đóng sầm cửa xe. Đến giờ ông mới để ý thấy động cơ xe phát ra âm thanh là lạ. Hẻm Carlingnose chỉ gồm một dãy nhà tranh đổ nát. Hai căn nhà đầu hồi trông như mới được quét sơn tân trang lại. Căn nhà phía cuối con hẻm lớp vôi trắng đã ngả sang màu vàng ố. Phía trước cửa có treo một tấm biển hiệu tự làm với nội dung BÁN ĐỒ THỦ CÔNG ĐỊA PHƯƠNG. Mấy thân cây bị cắt xẻ nằm vương vãi trong mảnh vườn nhỏ trước nhà. Rebus dừng xe trước cánh cổng có năm chấn song, quá cánh cổng con đường nhỏ dẫn qua một bãi cỏ vào khu rừng đằng xa. Ông thử ẩy cửa nhà Barclay nhưng không được bèn ngó qua ô cửa sổ nhỏ. Phòng khách với căn bếp nhỏ ở góc xa, khá lộn xộn. Một phần bức tường phía sau đã bị dỡ bỏ và thay bằng cánh cửa thiết kế theo lối kiến trúc Pháp, cho phép Rebus trông thấy khoảng vườn ở mặt sau căn nhà cũng đượm vẻ hoang vắng và nhếch nhách y hệt khoảng vườn phía trước. Ông ngước mắt lên và thấy một cột điện cao thế dẫn cáp điện vào trong căn nhà. Nhưng lại không có dây anten, và không có bóng dáng chiếc vô tuyến nào trong nhà.

Cả dây điện thoại cũng không. Trong khi căn nhà kế bên thì lại có - chạy võng vòng cung vào nhà từ cột đỡ dây điện báo bằng gỗ giữa bãi cỏ.

“Không có nghĩa là hắn không dùng điện thoại cầm tay,” Rebus tự nhủ - trên thực tế thì chắc Barclay phải sử dụng điện thoại. Ít nhất là để hắn giữ hên lạc với các phòng trưng bày ở Edinburgh. Một chiếc Land Rover trông thật xịn đang đỗ cạnh ngôi nhà tranh. Trông nó không có vẻ được sử dụng nhiều lắm, nắp ca-pô sờ vẫn mát. Thế nhưng chìa khóa xe lại đang đu đưa trên ổ cắm, tức là có hai khả năng - hoặc chủ nhân của chiếc xe chẳng sợ gì bọn trộm cắp, hoặc họ để như vậy để sẵn sàng đào tẩu cho nhanh. Ông mở cửa xe phía tài xế, rút chìa khóa rồi đút vào túi áo. Ông đứng cạnh bãi cỏ châm một điếu thuốc. Nếu Debbie đã cảnh báo cho Barclay thì hẳn cậu đã cuốc bộ, hoặc có phương tiện khác để tháo chạy… hoặc cũng có thể cậu ta đang trên đường về nhà.

Ông lấy điện thoại cầm tay ra. Chỉ có duy nhất một cột sóng. Hai chữ MẤT SÓNG lập tức hiện lên khi ông thay đổi vị trí chiếc điện thoại. Ông trèo lên cổng để thử lại.

MẤT SÓNG.

Ông quyết định phần buổi chiều còn lại xứng đáng được hưởng một cuốc tản bộ vào rừng. Không khí ấm áp; tiếng chim hót và tiếng xe cộ đằng xa. Một chiếc máy bay tít cao trên đầu, bộ bánh và cánh máy bay sáng lấp lóe. Ta đang trên đường, Rebus thầm nghĩ, đến gặp một người sống ở chốn khỉ ho cò gáy nơi mà điện thoại cầm tay trở thành một vật dụng thừa thãi. Một người đã từng gây lộn. Một người biết cảnh sát đang tới và chẳng hề thích thú…

“Tuyệt thật đấy, John ạ,” ông nói to, hơi thở ông đứt quãng trong khi gắng bước về phía rặng cây đằng xa. Ông còn chẳng nhận ra đó là loại cây gì. Những cây màu nâu rợp lá - đặc điểm chỉ đủ để loại trừ loại cây có quả hình nón. Ông hy vọng có thể nghe thấy tiếng rìu hoặc tiếng cưa xích. Mà không… ông không muốn Barclay cầm bất cứ vật dụng sắc nhọn nào. Không biết có nên gọi to lên không. Ông hắng giọng nhưng rồi không thể cất tiếng. Giờ ông đã ở một nơi cao hơn ban nãy, có thể điện thoại của ông sẽ…

MẤT SÓNG.

Bù lại, khung cảnh rất dễ chịu. Ông dừng chân tranh thủ hít thở, hy vọng có thể sống tuổi già để nhớ về những cảnh tượng này. Vì sao Duncan Barclay lại sợ gặp cảnh sát? Chắc chắn Rebus sẽ hỏi điểm này, nếu ông tìm thấy cậu ta. Giờ đây ông đã đặt chân vào cánh rừng, mặt đất lún xuống dưới chân ông, một thảm lá mục thật dày. Dẫu có cảm giác mình đang bước đi trên một con đường nào đó, vô hình trước những con mắt chẳng thạo đời nhưng kỳ thực vẫn vậy thôi - một con đường nhỏ len lách giữa những cây non và thân cây thấp, né những bụi rậm lè tè. Nơi này gợi cho Rebus nhớ đến bãi bước lại dừng chân nghe ngóng.

Ông hoàn toàn chỉ một mình.

Và rồi một con đường khác lộ ra - con đường này đủ rộng cho một chiếc xe đi qua. Rebus liền rẽ xuống, vết bánh xe trông khá cũ - ít nhất cũng phải từ vài ngày trước. Ông hơi khịt mũi.

“Không hoàn toàn giống cuộc hành trình của Tonto,” ông lẩm bẩm, rồi đứng thẳng người, vê sạch chỗ bùn khô dính vào các ngón tay.

“Không hoàn toàn giống,” một giọng đàn ông vang lên. Rebus đưa mắt nhìn xung quanh và bắt gặp chủ nhân của giọng nói. Cậu thanh niên đang ngồi trên một thân cây đổ, chân nọ bắt tréo lên chân kia. Cách con đường nơi Rebus đứng chỉ khoảng vài mét, bộ quần áo ngoài màu vàng lục.

“Ngụy trang thật tài tình,” Rebus nói. “Cậu là Duncan?”

Duncan Barclay gật nhẹ đầu xác nhận. Rebus tiến lại gần hơn, chú ý đến mái tóc màu hung đỏ cùng khuôn mặt đầy tàn nhang. Cậu ta có lẽ khoảng mét tám, nhưng dáng vẻ dẻo dai. Đôi mắt cũng cùng màu nhàn nhạt như chiếc áo cậu ta đang khoác trên người.

“Ông là cảnh sát,” Barclay lên tiếng. Rebus không hề có ý định phủ nhận.

“Debbie đã cảnh báo với cậu?”

Barclay duỗi thẳng hai cánh tay. “Chẳng có cách nào… tôi là kẻ mù tịt về điểm ấy, như vài người khác thôi.”

Rebus gật gù. “Tôi đã nhận thấy thế trong ngôi nhà - không vô tuyến lẫn đường dây điện thoại.”

“Và sẽ không còn những ngôi nhà tranh nữa, sắp rồi - nhà đầu tư đã bắt đầu để mắt đến. Rồi nơi ấy sẽ trở thành cánh đồng, sau nữa thành những khu rừng… Tôi biết là ông sẽ tới.” Cậu thanh niên ngừng lời khi bắt gặp ánh mắt của Rebus. “Không hẳn phải là ông… Mà là một người nào đó giống như ông chẳng hạn.”

“Bởi vì..?”

“Vì Trevor Guest,” cậu thanh niên đáp. “Tôi không hề biết hắn đã chết cho đến khi đọc tin trên báo. Nhưng khi biết rằng vụ án mạng được cảnh sát ở Edinburgh điều tra… dà, tôi nghĩ chắc họ sẽ tìm thấy gì đó về tôi trong hồ sơ.”

Rebus gật gù và rút bao thuốc ra. “Có phiền nếu tôi…?”

“Tôi nghĩ là ông không nên - và cả rừng cây cũng nghĩ vậy.”

“Chúng là bạn cậu à?” Rebus vừa hỏi vừa cất bao thuốc đi. Và nói tiếp: “Thế cậu chỉ biết tin về Trevor Guest khi…”

“Khi tin tức được đăng trên báo.” Barclay ngừng lời để nghĩ. “Hôm đấy là thứ Tư phải không nhỉ? Thực ra tôi không mua báo, ông biết đấy - tôi đâu có thời gian mà đọc. Nhưng tôi tình cờ trông thấy tiêu đề trên trang bìa của tờ Người Scotland. Hắn trở thành nạn nhân của một vụ giết người hàng loạt thì phải.”

“Đại loại một vụ giết, đúng vậy.” Rebus lùi lại một bước khi Barclay đột ngột đứng dậy, thế nhưng cậu thanh niên chỉ ra hiệu bằng cái ngón tay bị cong rồi bắt đầu bước đi.

“Đi theo tôi và tôi sẽ chỉ cho ông thấy,” cậu ta nói.

“Chỉ tôi thấy cái gì?”

“Toàn bộ lý do khiến ông phải tới tận đây.”

Rebus có đôi chút do dự nhưng rốt cuộc cũng tự trấn an bản thân rồi bước theo Barclay. “Có xa không, Duncan?” ông hỏi.

Barclay lắc đầu. Cậu thanh niên sải những bước dài đầy quả quyết.

“Cậu có vẻ dành nhiều thời gian trong rừng?”

“Nhiều nhất có thể.”

“Ở cả những cánh rừng khác nữa à? Ý tôi là không chỉ ở cánh rừng này.”

“Tôi kiếm ở mỗi nơi một ít mẩu mảnh.”

“Mẩu gì cơ?”

“Những mẩu cành cây, rồi thì thân cây bị bật rễ…”

“Thế còn Clootie Well?”

Barlcay ngoái lại nhìn Rebus. “Chỗ đó thì sao?”

“Cậu đã tới đó bao giờ chưa?”

“Chắc là chưa.” Barclay đột ngột dừng bước khiến Rebus suýt nữa thì bước vượt lên trước. Cậu thanh niên mở to đôi mắt và vỗ một bàn tay lên trán. Rebus có thể nhận thấy những móng tay thâm tím cùng nhiều vết sẹo nhỏ trên bàn tay - những vết tích đặc trưng của một thợ nghề thủ công.

“Ôi Chúa ơi!” Barclay há hốc miệng vì kinh ngạc. “Tôi biết ông đang nghĩ gì rồi.”

“Tôi đang nghĩ gì, Duncan?”

“Ông nghĩ có thể tôi là kẻ đó. Là tôi”

“Thật ư?”

“Ôi Đức mẹ ơi…” Barclay lại lắc đầu rồi tiếp tục bước đi, giờ đây cậu ta di chuyển còn nhanh hơn lúc trước thành ra Rebus phải vất vả lắm mới theo kịp.

“Tôi chỉ băn khoăn về nguyên nhân khiến cậu và Trevor Guest gây lộn thôi,” ông vừa hỏi vừa cố hít thật sâu cho khí oxy tràn vào đầy hai lá phổi. “Thu thập thông tin, đó chính là lý do vì sao tôi tới đây.”

“Nhưng ông thực sự cho rằng tôi làm chuyện đó!”

“Chà, thế cậu có làm không?”

“Không.”

“Vậy thì chẳng việc gì phải lo lắng cả.” Rebus chợt nhìn quanh, không thật xác định được phương hướng. Ông có thể lần ngược trở ra theo vết bánh xe, nhưng liệu ông có biết chỗ nào để mà rẽ tới bãi cỏ với thế giới văn minh?

“Tôi không thể tin nổi ông lại nghĩ thế.” Một lần nữa Barclay lại lắc đầu. “Tôi thổi sự sống vào những khúc gỗ vô tri vô giác. Tạo ra sự sống là tất cả những gì mà tôi đã và đang cố gắng thực hiện.”

“Làm vậy cũng đâu thể khiến Trevor Guest sống lại dưới hình dạng một cái bát đựng hoa quả.”

“Trevor Guest là một con thú.” Barclay lại thình lình dừng chân.

“Chẳng phải muông thú là một phần của thế giới này sao?” Rebus thở không ra hơi.

“Ông biết ý tôi không phải là thế.” Cậu thanh niên đảo mắt quan sát toàn bộ khu vực. “Họ đã nói thế trong tờ Người Scotland… hắn bị giam giữ vì đã ăn trộm, hiếp dâm…”

“Chính xác là xâm phạm tình dục.”

Barclay tiếp tục, chẳng buồn điếm xỉa. “Hắn bị giam bởi cuối cùng họ cũng tóm được hắn - sự thật đã được phơi bày. Nhưng trước đó hắn vốn đã là một con thú rồi.” Cậu thanh niên lại tiếp tục rảo bước về phía cánh rừng. Rebus vừa gắng sức bắt kịp cậu ta vừa cố xua tan những hình ảnh trong bộ phim Phù thủy Blair ra khỏi tâm trí. Đường ngày càng trở nên dốc hơn. Rebus nhận thấy lúc này hai người đang ở giữa một khung cảnh đối ngược với khái niệm nền văn minh của nhân loại. Ông bắt đầu liếc nhìn xung quanh tìm một thứ vũ khí nào đó; cúi xuống nhặt lấy một cành cây, lắc lắc nó, cành cây lập tức vỡ vụn trong tay ông.

“Cậu định cho tôi xem thứ gì thế?” ông hỏi.

“Một phút nữa thôi.” Barclay giơ một ngón tay lên để minh họa. “Mà này, tôi thậm chí còn chưa biết ông là ai.”

“Tên tôi là Rebus. Tôi là thanh tra cảnh sát.”

“Ông biết đấy, tôi đã gặp người bên ông rồi… từ hồi xảy ra vụ đó. Tôi đã cố cảnh báo với các ông về Trevor Guest nhưng chắc các ông không quan tâm. Hồi ấy tôi mới đang vị thành niên - thế mà đã bị coi là ‘đứa trẻ lập dị’ rồi. Coldstream giống như một bộ lạc lớn ấy, thanh tra ạ. Nếu không phù hợp với nơi đó thì cũng chẳng thể giả vờ là mình hòa nhập được.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Rebus lên tiếng đồng tình thay vì hỏi cái câu mà ông đang thực sự muốn hỏi - Cậu đang nói cái quái gì vậy?

“Bây giờ thì khá hơn rồi. Nhìn những món đồ tôi làm ra, mọi người sẽ hiểu rằng thằng nhóc lập dị ấy cũng có chút năng khiếu đấy chứ.”

“Cậu chuyển đến Kelso từ bao giờ?”

“Năm nay là năm thứ ba.”

“Hẳn là cậu phải thích nơi này lắm.”

Barclay nhìn Rebus, rồi nở một nụ cười. “Ông đang cố chuyện trò đấy à? Vì thấy bồn chồn hay sao?”

“Tôi không thích những trò đùa dai,” Rebus tuyên bố.

“Tôi sẽ cho ông biết kẻ đó là ai - kẻ đã để lại những chiến lợi phẩm ở Clootie Well ấy.”

“Tất nhiên là sẽ như thế.” Suýt thì bước hụt, Rebus cảm thấy có gì đó đau nhói ở mắt cá chân khiến cho ông gần như mất thăng bằng.

“Cẩn thận,” Barclay bảo, nhưng không dừng lại.

“Cảm ơn,” Rebus đáp, tập tễnh bước theo. Thế nhưng cậu thanh niên lại đột ngột dừng chân. Ngay trước mắt hai người là hàng rào bằng lưới mắt cáo và xa hơn về phía chân đồi một ngôi nhà gỗ một tầng.

“Quang cảnh tuyệt thật,” Barclay nói. “Đẹp và tĩnh lặng. Ông phải lái xe qua toàn bộ con đường đằng kia…” cậu thanh niên đưa ngón tay chỉ dọc theo con đường, “mới tới được đường cái.” Rồi cậu ta xoay người lại đối diện với Rebus. “Đó là nơi bà ấy đã chết. Tôi đã gặp bà ấy trong thị trấn, và nói chuyện với bà ấy một lát. Tất cả chúng tôi đều choáng váng khi chuyện đó xảy ra.” Đôi mắt cậu thanh niên phát ra tia nhìn dữ dội trong khi Rebus vẫn chưa hiểu cậu ta đang nói tới chuyện gì. ”Hai vợ chồng ông bà Webster ấy,” cậu ta rít lên. “Ý tôi là, sau này ông ấy mới qua đời nhưng đó là nơi vợ ông ấy đã bị giết.” Barclay chỉ thẳng vào ngôi nhà gỗ một tầng. “Ở trong đó.”

Miệng Rebus trở nên khô khốc. “Bà mẹ của Ben Webster ấy hả?” Phải, đương nhiên rồi - họ có nhà nghỉ riêng ở vùng biên giới. Ông nhớ lại những tấm ảnh trong tập hồ sơ mà Mairie đã thu thập được. “Cậu đang muốn nói là Trevor Guest đã giết bà ấy ư?”

“Hắn mới chuyển tới đây được vài tháng trước; rồi lại lập tức chuyển đi ngay sau đó. Mấy gã bạn nhậu của hắn bảo là vì hắn đã bị cảnh sát ở Newcastle để ý từ trước. Hắn thường ức hiếp tôi trên phố, bảo loại thiếu niên tóc tai dài thượt như tôi chắc chắn phải biết chỗ mua ma túy ở đâu.” Barclay ngừng lại trong giây lát. “Đêm đó tôi đến Edinburgh ngồi uống cùng một người bạn và tình cờ trông thấy hắn. Tôi đã bảo với cảnh sát rằng có thể hắn chính là kẻ giết người… Nhưng tôi thấy hình như chẳng ai đoái hoài đến vụ án cả.” Cậu thanh niên ném sang Rebus một ánh nhìn hằn học. “Các người chẳng bao giờ chịu điều tra cho tử tế!”

“Cậu trông thấy hắn trong quán rượu…?” Đầu óc Rebus đang quay cuồng dữ dội, cảm giác như các mạch máu trong tai ông sắp sửa vỡ tung.

“Tôi chủ động gây lộn, tôi đã thú nhận điều đó. Cảm giác, mẹ kiếp, tuyệt vời. Và rồi tôi biết tin hắn đã bị giết… dà, tôi cứ lại thấy khá hơn - và được sáng tỏ nữa. Báo chí cũng nói vậy - hắn đã phải vào tù vì trộm cắp và hiếp dâm.”

“Xâm phạm tình dục chứ”, Rebus nói một cách yếu ớt. Biến thái… một trong vài kẻ.

“Và đó chính là điều mà hắn đã làm tại đây - đột nhập, giết hại bà Webster và lục lọi cướp bóc ngôi nhà.”

Rồi hắn tháo chạy tới Edinburgh, đột nhiên tỏ ra ăn năn sám hối và có ý thức giúp đỡ những người già yếu hơn hắn. Gareth Tench đã nói đúng - chuyện gì đó đã xảy tới cho Trevor Guest. Chuyện gì đó đã thay đổi cuộc đời hắn…

Đấy là nếu Rebus tin vào câu chuyện của Duncan Barclay.

“Hắn không xâm phạm bà ấy,” Rebus cự lại.

“Ông nói lại coi?”

Rebus hắng giọng và khạc ra chút nuớc bọt đặc quánh như hồ. “Bà Webster không hề bị cưỡng hiếp và cũng không bị xâm phạm tình dục.”

“Không, hắn không làm vậy bởi bà ấy quá già rồi - nạn nhân bị hắn giở trò ở Newcastle mới chỉ là một cô nhóc.” Phải rồi, chẳng phải Hackman đã xác nhận như vậy sao - hắn khoái những cô gái trẻ hơn.

“Cậu đã rất để tâm tới chuyện này,” Rebus dường như nhượng bộ.

“Nhưng các người chẳng hề tin tôi!”

“Cho tôi xin lỗi.” Rebus tựa lưng vào thân cây và đưa tay vuốt ngược mái tóc. Những ngón tay ông lập tức dính đầy mồ hôi.

“Và tôi không thể bị coi là kẻ tình nghi,” Barclay nói tiếp, “vì tôi không biết hai nạn nhân còn lại. Những ba vụ giết người,” cậu ta nhấn mạnh, “không chỉ một.”

“Đứng thế… không chỉ một.” Một kẻ sát nhân thích đùa dai. Rebus nhớ lại nhận định của tiến sĩ Gilreagh - nông thôn học và sự biến thái.

“Tôi có thể khẳng định hắn là kẻ có vấn đề,” Barclay nói, “ngay từ lần đầu tiên tôi chạm mặt hắn ở Coldstream.”

“Giá tôi có thể dầm mình trong một dòng suối như thế ngay bây giờ?” Rebus cắt lời. Một dòng suối mát lạnh nơi ông có thể vục đầu xuống.

Trevor Guest là kẻ đã sát hại mẹ của Ben Webster.

Người cha vì quá đau lòng nên đã qua đời sau đó ít lâu… nghĩa là Guest đã hủy hoại toàn bộ gia đình ấy.

Hắn vào tù vì phạm một tội khác nhưng rồi lại được thả ra…

Ngay sau đó, nghị sĩ Ben Webster đột ngột rơi xuống từ bờ tường phòng hộ bao quanh Lâu đài Edinburgh.

Ben Webster?

“Duncan!” Một tiếng gọi réo rắt đằng xa, đâu đó trên đồi.

“Debbie à?” Barclay la to. “Ở dưới này!” Cậu ta bắt đầu trèo lên con dốc, Rebus chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man. Khi ông ra đến con đường xe chạy thì đã thấy Barclay đang ôm chặt Debbie.

“Em rất muốn báo cho anh,” cô giải thích, lời nói của cô gái như bị nghẹt lại dưới lớp áo khoác của chàng trai, “nhưng không ai cho em đi nhờ xe, với lại ông ấy cũng đang tìm em, em đã cố hết sức đến đây thật nhanh…” Cô gái im bặt khi trông thấy Rebus. Cô khẽ ré lên và lùi xa khỏi Barclay.

“Không sao đâu,” chàng trai vỗ về cô gái. “Anh và thanh tra đây chỉ đang nói chuyện, tất cả chỉ có vậy thôi.” Barclay ngoái nhìn Rebus. “Và sao nhỉ, anh nghĩ là ông ấy khá chịu khó lắng nghe.”

Rebus gật đầu ngụ ý đồng tình với ý kiến này, đoạn đút hai tay vào túi. “Nhưng dù gì, tôi vẫn cần cậu về Edinburgh cùng tôi một chuyến,” ông nói rõ. “Những gì cậu vừa tiết lộ có thể nếu được ghi chép lại chính thức sẽ giúp ích rất nhiều, cậu có nghĩ thế không?”

Barclay nở một nụ cười đượm vẻ mệt mỏi. “Tôi bằng lòng đi cùng ông sau tất cả chuyện này.”

Debbie nhón chân lên, vòng tay ôm quanh người Duncan Barclay. “Em cũng muốn đi. Đừng bỏ em lại đây.”

“Vấn đề là,” Barclay vừa nói vừa dành cho Rebus một cái liếc tinh quái, “ngài thanh tra đây đã liệt anh vào danh sách tình nghi… điều đó có thể khiến em trở thành đồng phạm của anh đấy.”

Cô gái trông có vẻ sốc. “Duncan không bao giờ làm tổn thương ai!” cô kêu lên, ghì anh ta chặt hơn nữa.

“Cả bọn mối cậu ấy cũng không làm tổn thương, tôi dám khẳng định,” Rebus bổ sung.

“Cánh rừng này đã chăm sóc cho tôi mà,” Barclay khẽ nói, mắt nhìn thẳng vào Rebus. “Đó là nguyên nhân vì sao cành cây ông nhặt lên lại rời ra thành từng mảnh ngay trong tay ông đấy.” Cậu thanh niên nở một nụ cười tươi rói rồi quay sang nói với Debbie: “Em có chắc không? Lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta là Sở Cảnh sát Edinburgh ư?” Cô gái đáp lời bằng cách kiễng chân lên trao cho chàng trai một nụ hôn nồng cháy. Những cái cây bắt đầu xào xạc trong làn gió nhẹ bất chợt.

“Hai cô cậu, ra xe thôi nào,” Rebus ra lệnh. Ông ngập ngừng bước vài bước trên con đường rồi nghe Barclay bảo rằng ông đang đi hoàn toàn sai hướng.

Siobhan nhận ra cô đang đi sai đường.

À thì, cũng không hẳn là sai đường - sai hay không còn phụ thuộc vào đích đến mà cô đang nghĩ tới, nhưng đấy mới là vấn đề: cô chẳng thể nghĩ ra một nơi nào. Cô có thể về nhà, nhưng rồi sẽ làm gì ở đó? Chiếc xe vừa lên đường Silverknowes, cô liền phóng thẳng tới đường Marine Drive rồi tấp xe vào lề đường. Có nhiều xe khác cũng đã đang đỗ sẵn ở đấy. Nơi đây là địa điểm nghỉ dưỡng yêu thích của nhiều người vào dịp cuối tuần, với quang cảnh vùng cửa sông hướng ra Biển Bắc, Người thì huấn luyện những chú chó, người lại say sưa ăn bánh mì kẹp. Một chiếc trực thăng cất cánh huyên náo, chở du khách đi tham quan những tua thường ngày, khiến Siobhan nhớ lại chiếc máy bay lên thẳng ở Gleneagles. Có một lần, cô đã tặng Rebus một tấm vé cho chuyến tham quan ở đây làm quà sinh nhật. Theo như cô biết thì ông chưa hề dùng đến nó.

Cô biết ông sẽ muốn nghe chuyện về Denise và Gareth Tench. Ellen Wylie đã hứa sẽ báo cho đồn cảnh sát Craigmillar tới lấy lời khai, nhưng thế vẫn không ngăn được Siobhan thông báo luôn ngay khi vừa ra khỏi căn nhà. Cô thực lòng không nỡ báo họ lôi cả hai chị em họ đi, đến bây giờ cô vẫn nghe văng vẳng tiếng cười của nữ đồng nghiệp… còn hơn cả bị cuồng ám tiếng cười ấy. Có lẽ cũng là phản ứng tự nhiên trong một tình huống như thế… Cô lấy điện thoại cầm tay ra, hít một hơi thật sâu và bấm số gọi cho Rebus. Đầu máy bên kia chỉ có giọng phụ nữ trả lời tự động: Cuộc gọi hiện không thể thực hiện… xin hãy vui lòng gọi lại sau.

Cô nhìn đăm đăm vào màn hình tinh thể lỏng và sực nhớ ra Eric Bain đã để lại lời nhắn.

“Cứ thử xem sao,” cô lẩm bẩm với chính mình rồi nhấn nút.

“Siobhan, Eric đây.” Giọng anh ta nghe ríu lại. “Molly dọn ra ngoài rồi và… Chúa ơi, tôi không biết tại sao tôi…” Một tiếng ho đột nhiên xen vào. “Tôi chỉ muốn cô… định nói gì nhỉ?” Lại thêm một tiếng ho nữa, như thể anh ta đang sắp ốm đến nơi. “Ôi, chết tiệt thật… đã uống… đã uống quá nhiều…”

Cô thầm nguyền rủa rồi lập tức vặn khóa xe và nhấn nút nổ máy. Đèn pha bật sáng rực và tay cô bấm còi liên tục ở mỗi cụm đèn đỏ. Cô cố gắng vừa lái xe vừa gọi cấp cứu. Cô e mình sẽ tới không kịp. Đúng mười hai phút sau, Siobhan dừng xe trước cửa khối nhà của anh ta - không bị hư hại gì nhiều ngoài vài vết xước và long mất gương chiếu hậu. Đồng nghĩa với việc cô sẽ phải mang nó thêm một chuyến nữa tới xưởng sửa chữa vô cùng thân thiện mà Rebus đã giới thiệu.

Bên ngoài căn hộ của Bain, cô thậm chí chẳng cần gõ cửa - cánh cửa để ngỏ. Cô chạy xộc vào trong và thấy Eric nằm sõng soài trên sàn phòng khách, đầu tựa lên ghế. Nằm lăn lóc bên cạnh anh ta là một vỏ chai vodka Smirnoff rỗng không và một lọ thuốc paracetamol cũng đã hết sạch. Cô nắm lấy cánh tay anh ta - vẫn ấm, hơi thở tuy ngắn nhưng vẫn đều. Khuôn mặt Eric đầm đìa mồ hôi và một vết sẫm màu nơi đũng quần chứng tỏ anh ta đã tiểu tiện không tự chủ. Cô gào to gọi tên anh ta mấy lần, vừa vỗ lên má và kéo mi mắt anh ta mở ra.

“Cố lên, Eric, tỉnh dậy, tỉnh dậy ngay!” Cô lắc người anh ta. “Đến giờ dậy rồi, Eric! Cố lên, đồ quỷ lười biếng!” Anh ta quá nặng cho cô; không cách nào cô nâng được anh ta lên mà không có ai trợ giúp. Cô kiểm tra và thấy miệng anh ta vẫn sạch - không có vật nào chắn ngang đường thở. Cô lắc người Eric lần nữa. “Anh đã uống bao nhiêu hả Eric? Đã uống bao nhiêu viên?”

Cánh cửa khép hờ là một dấu hiệu tốt - nghĩa là việc anh ta muốn có người tìm thấy mình. Anh ta lại còn gọi điện cho cô nữa… gọi cho cô.

“Anh đúng là nữ hoàng rắc rối, Eric,” cô vừa nói vừa đưa tay vuốt ngược những lọn tóc bết dính trên trán anh ta. Căn phòng bừa bãi, lộn xộn. “Sẽ ra sao nếu Molly quay lại và thấy anh đã khiến mọi thứ lanh tanh bành thế này? Tốt hơn là anh tỉnh dậy ngay đi.” Đôi mắt Eric khẽ động đậy, từ cổ họng anh ta phát ra một tiếng rên rỉ. Có tiếng ồn ào ngoài cửa: những nhân viên y tế mặc đồng phục màu xanh lục đã đến, một người trong số họ cầm hộp thuốc cấp cứu trong tay.

“Anh ấy đã uống gì?”

“Paracetamol.”

“Cách đây bao lâu?”

“Vài giờ rồi.”

“Tên anh ấy là gì?”

“Eric.”

Cô đứng lên và lùi ra sau để nhường chỗ cho các nhân viên y tế làm việc. Họ đang kiểm tra đồng tử của bệnh nhân, vừa lấy các dụng cụ cần thiết ra.

“Anh có nghe tôi nói không, Eric?” một nhân viên y tế hỏi. “Anh có thể gật đầu với tôi không? Hoặc cử động ngón tay giùm tôi cũng được? Eric? Tôi tên là Colin và là người sẽ chăm sóc cho anh. Eric? Hãy gật đầu nếu anh nghe được tôi đang nói gì. Eric…?”

Siobhan chỉ biết khoanh tay đứng đó. Khi Eric ho hực lên một tiếng và bắt đầu nôn ọe được, một nhân viên y tế yêu cầu cô kiểm tra quanh căn hộ: “Cô hãy tìm xem liệu anh ấy có bỏ thứ gì khác vào bụng nữa không?”

Trong khi rời khỏi căn phòng, cô tự hỏi có khi nào Eric cố tình muốn cô chứng kiến hoàn cảnh của anh ta. Trong bếp không có gì - căn bếp sạch bong ngoại trừ một lít sữa cần phải cất vào tủ lạnh… kế bên hộp sữa là chiếc nắp chai Smirnoff. Cô bước sang phòng tắm. Cửa tủ thuốc đang mở tung ra. Có mấy vỉ thuốc chữa cảm cúm chưa bóc đã bị vứt vào bồn rửa mặt. Cô nhặt chúng lên rồi để lại vào tủ thuốc. Một lọ thuốc aspirin vẫn còn nguyên xi. Như vậy có khả năng Eric đã mở lọ paracetamol từ trước, cũng tức là có thể số viên mà anh ta uống không nhiều như Siobhan đã tưởng.

Trong phòng ngủ: đồ đạc của Molly vẫn còn, nhưng bị vứt vương vãi khắp sàn, chứng tỏ Eric đã có ý định trút giận lên chúng. Tấm ảnh hai người bọn họ chụp theo kiểu lấy nhanh bị tháo khỏi khung nhưng vẫn không hề hấn gì, có lẽ anh ta chưa nỡ động đến.

Cô quay lại báo với đội nhân viên y tế. Eric đã ngừng nôn mửa nhưng bây giờ căn phòng bốc mùi hôi nồng nặc.

“Vậy là bảy mươi cL[*] vodka nguyên chất,” nhân viên y tế tên Colin kết luận, “và có thể là thêm ba mươi đơn vị nữa sau khi nốc thuốc.”

“Hầu hết những thứ đó vừa ra ngoài chào sân rồi,” người đồng nghiệp bổ sung.

“Anh ấy sẽ ổn chứ?” cô hỏi.

“Còn phụ thuộc vào mức độ tổn thương nội tạng. Cô bảo hai tiếng phải không?”

“Anh ấy gọi cho tôi cách đây hai… gần ba tiếng trước.” Cả hai nhân viên y tế đều trợn mắt nhìn cô. “Tôi đã không nghe được tin nhắn của anh ấy cho đến khi… thì, chỉ vài giây trước khi tôi gọi cấp cứu.”

“Tình trạng của anh ấy lúc gọi cho cô thế nào?”

“Giọng anh ấy ríu lại rất khó nghe.”

“Không xem thường được đâu.” Colin đưa mắt nhìn đồng nghiệp. “Làm thế nào để đưa anh ấy xuống dưới nhà bây giờ?”

“Thì cho nằm lên cáng.”

“Cầu thang có mấy góc hẹp quá.”

“Tôi sẽ gọi thêm người,” Colin vừa nói vừa đứng dậy.

“Tôi có thể đỡ chân anh ấy,” Siobhan gợi ý. “Nếu không dùng cáng thì góc cầu thang cũng không đến nỗi quá hẹp đâu.”

“Cũng được.” Hai nhân viên y tế nhìn cô với ánh mắt đã hơi khác.

Chuông điện thoại của Siobhan bất chợt vang lên. Cô định tắt máy nhưng thấy màn hình hiện lên hai chữ JR ở phần tên người gọi. Cô bước ra ngoài hành lang và bấm nút trả lời.

“Anh sẽ không tin nổi đâu,” cô buột nói ngay, kịp nhận ra Rebus cũng nói y hệt từ đầu máy bên kia.