← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ TƯ (27) Đòn Cuối

Thứ Sáu ngày 8 tháng Bảy

Rebus quyết định phải là Sở Cảnh sát Thánh Leonard - với suy đoán rằng ở đó sẽ ít khả năng bị dòm ngó hơn. Không một người nào ở quầy đón tiếp có vẻ biết ông đang bị đình chỉ; họ còn chẳng hỏi lý do vì sao ông muốn mượn một phòng thẩm vấn, và lại còn cho ông mượn một cảnh sát để làm nhân chứng trong cuộc thẩm vấn mà ông sắp thực hiện.

Duncan Barclay và Debbie Glenister ngồi sát bên nhau trong suốt thời gian lấy lời khai, cùng nhau nhấm nháp mấy lon cola và nhai những thanh sô cô la mua từ máy bán hàng tự động. Rebus bóc một hộp băng cát xét mới tinh, rồi đút hai cuộn băng vào máy ghi âm. Barclay thắc mắc vì sao lại tận hai cuộn.

“Một cho cậu và một cho chúng tôi,” Rebus trả lời.

Cuộc thẩm vấn diễn ra chóng vánh suôn sẻ khiến cho viên cảnh sát ngồi làm nhân chứng sửng sốt từ đầu chí cuối; Rebus cũng chịu chẳng thể giải thích chi tiết nào trong vụ án cho anh ta. Sau đó, ông hỏi người cảnh sát liệu có thể thu xếp phương tiện vận chuyển cho các vị khách hay không.

“Về tận Kelso ư?” anh ta hỏi, giọng có vẻ ngại ngần. Thế nhưng Debbie vừa ghì chặt lấy cánh tay Barclay, vừa đáp có thể thả họ đâu đó trên phố Princes thay vì đưa về tận nhà. Barlcay thoáng do dự nhưng rốt cuộc cũng đồng ý. Khi cậu ta cùng cô bạn gái chuẩn bị ra về, Rebus đã dúi nhanh cho cậu thanh niên bốn mươi bảng. “Đồ uống ở đây có thể đắt hơn bên ngoài một chút,” ông giải thích. “Và tôi chỉ cho vay thôi chứ không cho hẳn đâu nhé, lần tới cậu vào thành phố, tôi muốn một chiếc đĩa đựng hoa quả loại tốt nhất.”

Nghe vậy Barclay gật đầu và nhận lấy số tiền.

“Thanh tra này, tất cả những điều mà ông vừa hỏi ấy,” cậu thanh niên nói. “Chúng có giúp ích cho ông chút nào không?”

“Nhiều hơn là cậu tưởng đấy, ngài Barclay ạ,” Rebus đáp, bắt tay cậu thanh niên trước khi trở lại một trong những căn phòng không một bóng người ở tầng trên. Đây là nơi ông đã công tác trước khi chuyển tới Sở Cảnh sát quảng trường Gayfield. Tám năm liên tục với bao vụ án được giải quyết và đóng hồ sơ cất lên kệ… Thật ngạc nhiên khi chẳng dấu vết nào còn đọng lại. Không dấu vết hiện hữu nào của bản thân ông hay những vụ án khó nhằn - những vụ mà ông ghi nhớ nhất. Bức tường trống trơn, phần lớn bàn làm việc không ai sử dụng, thiếu đến cả ghế để ngồi. Trước khi về trụ sở Thánh Leonard, ông đã làm việc tại Sở Cảnh sát trên đường Great London… và trước đó thì ở phố High. Sau ba mươi năm theo nghề cảnh sát, ông những tưởng đã chứng kiến hết thảy mọi điều.

Cho đến lúc này.

Trên bức tường treo một tấm bảng viết màu trắng cỡ to. Ông lau sạch tấm bảng bằng khăn giấy lấy trong nhà vệ sinh. Vết mực bám chặt rất khó lau, chứng tỏ nó đã được viết lên từ vài tuần nay - nội dung là những thông tin về Chiến dịch Sorbus. Các cảnh sát khác hẳn đã phải đặt mông trên mặt bàn và ngồi đó nốc cà phê trong khi sếp của họ viết kín bảng những điều cần ghi nhớ.

Giờ thì có thể xóa sạch mà chẳng cần lo ngại.

Rebus lục tìm trong ngăn kéo chiếc bàn nằm gần ông nhất, mãi mới thấy được một cây bút viết bảng. Ông bắt đầu viết lên bảng, từ góc trên cùng rồi dần đi xuống, thêm những dòng lưu ý trổ ra ở hai bên. Một số từ được ông gạch chân hai lần; những từ khác được khoanh tròn; trong khi vài từ lại có thêm dấu chấm hỏi bên cạnh. Sau khi hoàn thành, ông lùi lại, xem xét tấm bản đồ tư duy của chính ông về những vụ án mạng liên quan đến vùng đất Clootie Well. Chính Siobhan đã dạy ông phương pháp vẽ bản đồ này. Cô hiếm khi điều tra vụ nào mà không áp dụng bản đồ tư duy này, dù thông thường cô chỉ hay cất chúng trong ngăn bàn hoặc cặp đựng hồ sơ. Chỉ khi cần nhắc nhở bản thân một điều gì đó cô mới lôi ra - ví như một vài địa điểm chưa thăm dò hoặc một mối liên quan cần điều tra kỹ hơn. Mãi rồi cô mới cho ông biết về sự tồn tại của phương pháp này. Vì sao ư? Vì cô sợ ông sẽ cười nhạo cô. Nhưng trong một vụ án phức tạp nhường này, bản đồ tư duy sẽ là công cụ hoàn hảo, bởi vì khi ta nhìn vào sơ đồ trên bảng, mọi rắc rối sẽ tan biến, còn lại chỉ có vấn đề trọng yếu nhất.

Trevor Guest.

Kẻ biến thái, cơ thể hắn bị tấn công, những đòn tấn công đồi bại khác thường. Tiến sĩ Gilreagh đã khuyên họ nên cảnh giác về chiến thuật nghi binh, và cô ấy đã đúng. Toàn bộ vụ án không khác nào đòn đánh lạc hướng của một tay phù thủy tài ba. Rebus lùi đẩy mông ngồi lên một cái bàn. Nó phát ra tiếng kêu cọt kẹt như thể phàn nàn. Chân ông tự động làm cử động đung đưa trong khi không chạm tới mặt sàn. Lòng bàn tay ông tì lên hai mặt bàn ở hai bên. Ông hơi rướn mình về phía trước, nhìn chằm chằm những chữ viết trên bảng… những mũi tên, những vết gạch chân và những dấu chấm hỏi. Ông bắt đầu nhận ra cách giải quyết một vài câu hỏi. Ông cũng bắt đầu nhìn thấy bức tranh toàn cảnh, nhìn ra điều mà kẻ sát nhân đã cố che giấu.

Rồi ông ra khỏi văn phòng và Sở Cảnh sát, bước vào bầu không khí trong lành và đi sang bên kia đường. Trên đường đến cửa hiệu gần nhất, Rebus chợt nhận ra ông không thực sự muốn mua gì cả. Ông đành lấy một bao thuốc lá, một cái bật lửa cùng vài vài thanh kẹo cao su. Thêm ấn bản tin tức buổi trưa của tờ Tin buổi tối. Sau đó ông quyết định gọi cho Siobhan để hỏi xem liệu cô sẽ phải ở bệnh viện bao lâu nữa.

“Tôi đang ở đây,” cô nói. Ý cô là sở Thánh Leonard. “Anh đang ở chỗ quái nào thế?”

“Chắc tôi vừa ra ngoài trước cô thôi.” Người chủ cửa hiệu gọi với theo khi ông đẩy cửa bước ra. Rebus kéo nhệch môi tỏ ý xin lỗi, vừa đưa tay vào túi lấy tiền trả người đàn ông. Đâu hết rồi thế này…? Hẳn là ông đã đưa cho Barclay hai tờ hai mươi bảng cuối cùng. Ông đành lấy ít tiền lẻ và để lên mặt quầy thu ngân.

“Không đủ chỗ thuốc lá,” ông già người châu Á phàn nàn. Rebus nhún vai rồi đưa trả số thuốc lá.

“Anh đang ở đâu thế?” Siobhan hỏi lại.

“Mua kẹo cao su.”

Còn mua cả bật lửa, ông đã định nói thêm.

Nhưng không có thuốc lá.

Họ ngồi xuống bên hai ly cà phê hòa tan, giữ im lặng trong khoảng một phút. Rồi Rebus cất lời hỏi thăm tình trạng của Bain.

“Mỉa mai thay,” cô nói, “sau khi đã uống đến chừng ấy thuốc giảm đau, câu đầu tiên lúc anh ấy tỉnh dậy lại là phàn nàn về cơn đau đầu dữ dội.”

“Cũng do lỗi của tôi,” Rebus thừa nhận rồi kể ngay cho cô nghe về cuộc trao đổi ban sáng với Bain và cả cuộc chuyện trò với Molly đêm hôm trước.

“Chúng ta đã tranh luận gay gắt về cái chết của Tench,” Siobhan nói, “thế mà sau đó anh lại phóng thẳng đến chỗ hộp đêm nhảy thoát y?”

Rebus nhún vai, thầm nghĩ ông có quyền ém nhẹm việc đến nhà Cafferty.

“Dà,” Siobhan thở dài, “trong lúc chúng ta đang thi nhau dằn vặt chính mình…” Thế rồi cô kể lại cho Rebus nghe chuyện về Bain, chương trình ca nhạc T trong công viên và Denise Wylie, kết thúc câu chuyện của cô là sau một khoảng dài im lặng. Rebus đã nhai đến thanh kẹo cao su thứ năm - không thực sự hứng thú với cà phê, nhưng ông vẫn cần thứ gì đó giúp xả bớt luồng suy nghĩ đang quay cuồng trong tâm trí.

“Cô thực lòng cho rằng Ellen Wylie sẽ giao nộp chị gái ư?” cuối cùng ông cất tiếng hỏi.

“Cô ấy có thể làm gì khác chứ?”

Rebus nhún vai, ngồi nhìn Siobhan nhấc điện thoại bàn gọi tới Sở Cảnh sát Craigmillar.

“Người cô cần gặp là hạ sĩ McManus,” ông thông báo với cô. Cô nhìn ông chằm chằm như thể hỏi: làm thế quái nào mà anh biết điều đó? Ông quyết định đã đến lúc đứng dậy tìm thùng rác để vứt bã kẹo cao su giờ đã nhạt thếch trong miệng. Sau khi đã hoàn tất cuộc trao đổi trên điện thoại, Siobhan ra chỗ tấm bảng đứng cùng ông.

“Hai chị em họ đang ở đó rồi. McManus sẽ nhẹ tay với Denise. Tôi đoán cô ấy có thể dùng thẻ bài khủng hoảng tâm lý.” Siobhan ngập ngừng. “Chính xác thì anh đã gặp cậu ấy lúc nào thế?”

Rebus cố tình bỏ qua câu hỏi của người đồng nghiệp bằng cách chỉ vào tấm bảng. “Cô thấy tôi đã làm gì không, Shiv? Tôi đã bắt chước phương pháp của cô đấy.” Ông gõ nhẹ ngón tay lên mặt bảng. “Và mọi chuyện đều xoay quanh Trevor Guest.”

“Trên lý thuyết ấy hả?” cô hỏi.

“Sẽ có bằng chứng sau.” Ông đưa tay dò theo mốc thời gian hung thủ ra tay sát hại các nạn nhân. “Có thể thấy Trevor Guest đã giết mẹ của Ben Webster. Tuy nhiên, trên thực tế chi tiết này không cần đề cập. Vấn đề là hung thủ giết Guest tin rằng hắn đã giết bà ấy. Kẻ sát nhân đã dùng công cụ tìm kiếm để thu thập thông tin về Guest và từ đó đã lần ra hang Canh chừng Ác thú. Đây chính là thứ đã khiến hung thủ nảy ra một ý tưởng. Hắn đã ngụy trang việc giết Guest như một phần trong một vụ giết người hàng loạt. Kết quả là phía cảnh sát đã hoàn toàn lạc hướng, trong quá trình xác định động cơ hoàn toàn sai chỗ. Hắn biết thông tin về G8, nên đã quyết định để lại vài manh mối ngay trước mũi chúng ta, tin rằng những manh mối ấy sẽ nhanh chóng được phát hiện ra. Hắn chưa bao giờ là người theo dõi định kỳ trang web Canh chừng Ác thú nên chẳng việc gì phải sợ bị lần ra. Hắn biết chúng ta sẽ lầm lẫn mà lần mò điều tra hết thảy mọi người liên quan - và còn gọi điện cảnh báo nguy cơ trở thành nạn nhân cho tất cả những kẻ tấn công tình dục bị bêu tên trên đấy… rồi cộng thêm hội nghị G8 và đủ thứ chuyện khác, khả năng rất cao cuộc điều tra sẽ tự thắt những nút thắt chặt đến nỗi khó mà tháo gỡ. Cô còn nhớ tiến sĩ Gilreagh bảo gì không - cô ấy đã nhận định rằng trông ‘cảnh phô bày’ ở hiện trường hơi bất hợp lý. Cô ấy nói đúng, bởi kẻ sát nhân chỉ nhắm vào mỗi mình Trevor Guest mà thôi… chỉ mỗi mình Trevor Guest thôi ấy.” Ông nhấn mạnh bằng việc nhắc lại cái tên. “Hắn là kẻ đã làm tan nát gia đình Webster. Mối liên quan giữa vùng quê và những kẻ biến thái, Siobhan ạ… và bị dẫn dắt lầm đường lạc lối.”

“Nhưng sao thủ phạm lại biết thông tin về hung thủ giết bà Webster?” Siobhan buộc phải thắc mắc.

“Bằng cách truy cập hệ thống hồ sơ điều tra ban đầu, thậm chí có thể đã rà soát kỹ lưỡng từng chi tiết. Mò tới vùng biên giới để hỏi thăm và nghe ngóng chuyện ngồi lê đôi mách của dân địa phương.”

Bước tới đứng ngay cạnh Rebus, Siobhan đăm chiêu nhìn tấm bảng. “Anh bảo hắn giết Cyril Colliar và Eddie Isley chỉ nhằm thực hiện chiến thuật nghi binh thôi ư?”

“Và chiến thuật của hắn đã có kết quả. Nếu đơn thuần điều tra toàn diện các vụ án mạng này, ta sẽ bỏ sót mất tình tiết xảy ra ở Kelso.” Rebus cất tiếng cười ngượng nghịu. “Tôi còn nhớ mình đã khịt mũi tỏ vẻ coi thường khi Gilreagh bắt đầu đề cập tới vùng nông thôn và những cánh rừng gần nơi con người sinh sống nữa chứ.” Đó có phải là dạng địa hình nơi các nạn nhân sinh sống không? ”Chính xác rồi, tiến sĩ,” ông nói rất khẽ.

Siobhan đưa tay chỉ vào cái tên Ben Webster. “Vậy sao anh ta lại tự tử?”

“Ý cô là gì?”

“Thì là, anh có cho chính là bởi cuối cùng cảm giác tội lỗi dằn vặt anh chàng nghị sĩ này không? Anh ta đã ra tay giết cả ba nạn nhân dù chỉ muốn trả thù một người. Anh ta chịu quá nhiều áp lực từ hội nghị G8. Cộng thêm việc chúng ta phát hiện ra mảnh áo khoác của Cyril Colliar… Anh ta bắt đầu rơi vào hoảng loạn vì sợ rằng cảnh sát chắc chắn sẽ tóm mình - đó là những gì anh nghĩ phải không?”

“Tôi thậm chí còn không dám chắc liệu anh ta có biết về chi tiết mảnh áo khoác hay không,” Rebus nói nhỏ. “Và làm thế nào anh ta kiếm được thuốc phiện để mà tiêm vào cơ thể các nạn nhân?”

“Sao anh lại hỏi tôi?” Siobhan cười trừ.

“Bởi vì cô đang kết tội một người đàn ông vô tội. Rất khó để anh chàng nghị sĩ có thể lấy được thuốc phiện. Việc truy cập hồ sơ của cảnh sát còn khó hơn nữa…” Rebus di ngón tay từ cái tên Ben Webster đến tên người chị gái. “Trong khi đó, Stacey…”

“Stacey”

“Cô ta là cảnh sát mật. Tức là cô ta có thể biết một vài đầu nậu thuốc phiện. Trong suốt mấy tháng qua cô ta đã thâm nhập vào các nhóm người vô chính phủ; chính cô ta đã kể với tôi về việc nằm vùng ngoài Luân Đôn trong thời gian ấy - bọn họ cắm chốt ở Leeds, Manchester và cả Bradford nữa. Guest bị giết ở Newcastle còn xác Isley được tìm thấy ở Carlisle - từ Midlands đi đến cả hai thành phố này quá đơn giản. Vì là cảnh sát, cô ta hoàn toàn có thể tìm hiểu bất cứ thông tin nào cô ta muốn.”

“Stacey chính là kẻ sát nhân ư?”

“Sử dụng hệ thống tuyệt vời của cô…” Rebus đập tay lên tấm bảng, “thì kết luận đương nhiên là như vậy.”

Siobhan từ từ lắc đầu. “Nhưng cô ấy… ý tôi là, ta đã nói chuyện với cô ấy.”

“Cô ta giỏi,” Rebus thừa nhận. “Cô ta rất giỏi. Và bây giờ thì cô ta đã trở về Luân Đôn rồi.”

“Ta không có bằng chứng… không có một mẩu chứng cớ nào.”

“Đúng vậy, ở chừng mực nào đó. Nhưng trong đoạn băng thẩm vấn Duncan Barclay, cô sẽ nghe thấy cậu ta kể rằng năm ngoái Stacey đã đến dò la khắp Kelso. Cô ta thậm chí đã nói chuyện trực tiếp với cậu ấy. Và Barclay chính là người đã nói cho cô ta biết về Trevor Guest. Tiền án đào tường khoét ngạch của Trevor. Trevor, kẻ có mặt trong vùng, cùng khoảng thời gian bà Webster bị giết.” Rebus nhún vai ngụ ý rằng ông không hề mảy may nghi ngờ tính xác thực của những thông tin này. “Siobhan à, cả ba nạn nhân đều bị tấn công từ sau lưng, thủ phạm đột ngột giáng một đòn chí tử khiến các nạn nhân không kịp xoay xở - đó chính là cách ra tay của phụ nữ.” Ông ngắt giọng. “Chưa kể cái tên của cô ta. Gilreagh đã nói về một điều gì đó rất quan trọng liên quan tới cây cối.”

“Tên Stacey có liên quan gì tới cây cối đâu.”

Ông lắc đầu. “Nhưng cái tên Santal thì có. Cái tên ấy nghĩa là cây đàn hương còn gì. Tôi luôn tưởng rằng đàn hương chỉ là tên một loại nước hoa. Hóa ra đó là một loại cây…” Ông lắc đầu vì không hiểu nổi tại sao Stacey Webster lại chọn một cái tên khác biệt đến vậy. “Cô ta để lại thẻ tín dụng của Guest,” ông kết luận, “bởi vì cô ta muốn chắc chắn cảnh sát sẽ xác định được danh tính của hắn ta… dắt mũi tất cả chúng ta. Một màn kịch chết tiệt, đúng như Gilreagh đã nhận định.”

Siobhan rà đi rà lại mọi thông tin ghi trên bảng tìm những sơ hở trong lập luận của người đồng nghiệp. “Vậy chuyện gì đã xảy ra với Ben?” rốt cuộc cô đưa ra câu hỏi.

“Tôi có thể cho cô biết giả định của tôi…”

“Anh hãy nói đi.” Siobhan khoanh tay lại.

“Đội bảo vệ ở lâu đài cho rằng có kẻ đã đột nhập tòa thành. Tôi đoán kẻ đó chính là Stacey. Cô ta biết em trai mình đang ở đó đâm ra quá nóng lòng muốn gặp cậu em. Chúng ta đã tìm ra mảnh áo khoác - có lẽ cô ta nghe được thông tin đó từ Steelforth. Cô ta cho rằng đã đến lúc chia sẻ những thành quả của mình với em trai. Đối với cô ta thì cái chết của Guest chính là dấu chấm hết cho mọi chuyện. Và lạy Chúa tôi, cô ta quyết tâm bắt hắn phải đền tội - nên đã băm vằm thân thể tên đốn mạt ấy. Cô ta thích thú trước thử thách lẻn được qua mặt đám lính canh. Có thể cô ta đã nhắn tin cho em trai mình. Rồi cô ta kể với Ben mọi chuyện…”

“Và anh ta tự kết liễu cuộc đời mình?”

Rebus đưa tay gãi phía sau đầu. “Tôi nghĩ chỉ có Stacey mới có thể trả lời câu hỏi đó cho ta. Trên thực tế, nếu chúng ta đúng, thì Ben sẽ là mắt xích quan trọng giúp ta có được lời thú tội của cô chị gái. Hãy nghĩ xem cô ta đang cảm thấy tồi tệ đến nhường nào - gia đình thì không còn nữa, và điều tưởng rằng sẽ đưa cô ta và Ben xích gần bên nhau hóa ra lại hủy hoại cậu ấy. Và đó là lỗi của cô ta.”

“Cô ta che giấu nỗi đau thật tài tình.”

“Sau tất cả những tấm mặt nạ mà cô ta đeo,” Rebus đồng tình. “Tất cả những góc đầy mâu thuẫn trong nhân cách của cô ta…”

“Gượm đã nào,” Siobhan ngắt lời vị thanh tra. “Anh bắt đầu ăn nói giống như Gilreagh rồi đấy.”

Rebus cười phá lên nhưng đột nhiên ngưng bặt và lại đưa tay ra gãi phía sau đầu, rồi cuối cùng vuốt ngược mớ tóc ra trước. “Cô nghĩ ta lập luận như vậy có ổn không?”

Siobhan phồng má và thở hắt ra ồn ào. “Tôi cần suy nghĩ thêm,” cô bày tỏ. “Ý tôi là… như nguệch ngoạc trên bảng thế này, tôi có thể thấy cũng có lý. Tôi chỉ không hiểu chúng ta sẽ phải chứng minh câu chuyện này bằng cách nào?”

“Ta sẽ bắt đầu với chuyện xảy ra cho Ben.”

“Cũng được, nhưng ta sẽ chẳng làm gì được nếu cô ta phủ nhận. Chính anh vừa nói đó, John, cô ta đeo bao nhiêu mặt nạ như vậy. Đâu có gì ngăn cản cô ta khoác ngay một bộ mặt khác khi ta hỏi về cái chết của cậu em trai.”

“Có một cách để tìm ra,” Rebus nói. Ông giơ tấm danh thiếp của Stacey Webster có ghi cả số điện thoại cầm tay của chủ nhân lên.

“Nghĩ mà xem,” Siobhan tư vấn. “Gọi điện hỏi Stacey chẳng khác nào đánh động cho cô ta.”

“Thế thì ta sẽ tới Luân Đôn.”

“Và mong đợi rằng Steelforth sẽ để chúng ta gặp cô ta ư?”

Rebus đắn đo trong giây lát. “Cô nói đúng,” ông đáp khẽ. “Steelforth… Thật lạ khi ông ta điều Stacey về Luân Đôn gấp đến thế nhỉ? Cứ như thể ông ta biết cuộc điều tra của hai ta sắp sửa tới đích.”

“Anh cho rằng ông ta biết ư?”

“Hệ thống giám sát an ninh CCTV cũng được bố trí ở lâu đài mà. Ông ta bảo tôi rằng chẳng có gì để xem, nhưng giờ thì tôi lại nghĩ khác.”

“Không đời nào ông ta chịu để chúng ta phanh phui chuyện này đâu,” Siobhan lập luận. “Một trong những cảnh sát dưới quyền ông ta hóa ra lại là kẻ sát nhân, và thậm chí có thể đã ra tay với chính em trai của mình. Đấy đâu phải chiêu bài lăng xê mà ông ta trông đợi.”

“Đấy là lý do vì sao rất có thể ông ta sẽ sẵn sàng thỏa thuận.”

“Chính xác thì vị trung tá được lợi gì nếu ta chịu thỏa thuận?”

“Quyền kiểm soát,” Rebus nói rõ. “Chúng ta nhượng bộ và để ông ta giải quyết mọi chuyện theo cách riêng. Nếu ông ta lật lọng, ta sẽ tìm đến Mairie Henderson.”

Trong nửa phút tiếp theo tâm trí Siobhan hoàn toàn tập trung vào việc cân nhắc hướng giải quyết mà Rebus vừa đưa ra. Thế rồi cô thấy ông mở to đôi mắt.

“Và thậm chí ta còn không phải mất công đến Luân Đôn,” ông bảo.

“Tại sao không?”

“Vì hiện giờ Steelforth không ở Luân Đôn.”

“Vậy ông ta đang ở đâu?”

“Ngay trước mũi chúng ta,” Rebus giải thích rồi quay sang lau sạch tấm bảng.

Câu nói này của Rebus có nghĩa: một giờ xe chạy về hướng tây.

Suốt chuyến xe hai người cùng nhau làm sáng tỏ các chi tiết trong giả thiết của Rebus. Trevor Guest bán sống bán chết rút khỏi Newcastle - có lẽ vì nợ nần tiền vài phi vụ. Hắn mò tới vùng biên giới hẻo lánh để có thể dễ dàng lẩn trốn. Lùng sục khắp mọi nơi nhưng không thể bắt mối, và vẫn chẳng có tiền. Hắn đành dùng đến ngón nghề bấy lâu nay: đào tường khoét ngạch. Rủi thay bà Webster lại ở nhà, kết quả hắn đã giết chết bà ấy. Trong cơn hoảng loạn, Guest bỏ trốn tới Edinburgh, nơi hắn cố thoát khỏi cảm giác tội lỗi bằng cách xin vào viện dưỡng lão chăm sóc những người già cả - những người giống như người phụ nữ mà hắn đã giết. Bà ấy không bị xâm phạm tình dục - bởi hắn chỉ khoái phụ nữ trẻ mà thôi.

Trong khi đó, Stacey Webster hoàn toàn suy sụp trước cái chết của người mẹ, cộng thêm việc người cha cũng qua đời vì sau cái chết của vợ. Nhờ có những kỹ năng điều tra, cô ta đã lần ra được kẻ có nhiều khả năng là hung thủ, chỉ có điều khi đó hắn đang bị giam sau những song sắt nhà tù. Nhưng sớm hay muộn cũng sẽ đến ngày hắn mãn hạn. Như thế cô ta càng có thêm thời gian lên kế hoạch báo thù. Cô ta tìm thấy thông tin về Guest và cả những kẻ giống như hắn trên trang web Canh chừng Ác thú. Cô ta chọn những tên côn đồ trở thành nạn nhân của mình dựa theo vùng miền - những địa điểm gần nhất với nơi cô ta đang nằm vùng. Nhiệm vụ đang thực hiện giúp cô ta dễ dàng tiếp cận với cần sa. Liệu cô ta có bắt Guest thú tội trước khi hạ sát hắn không? Dù sao cũng chẳng quan trọng: cho đến thời điểm ấy cô ta đã ra tay sát hại Eddie Isley rồi. Rồi thêm một nạn nhân nữa, để củng cố niềm tin của phía cảnh sát rằng đây là một vụ giết người hàng loạt, rồi cô ta đột ngột dừng luôn. Thỏa mãn và yên ổn. Trong suy nghĩ của Stacey, hẳn cô ta đang thanh lọc những thành phần cặn bã ra khỏi xã hội. Công tác chuẩn bị cho hội nghị G8 của Cơ quan Đặc vụ S012 đã đưa cô ta đến Clootie Well, và cô ta biết ngay đó chính là địa điểm hoàn hảo. Chắc chắn sẽ có ai đó tới đó. Và họ sẽ phát hiện ra các manh mối cô ta để lại. Để thêm chắc chắn, cô ta tìm cách đảm bảo rằng cảnh sát sẽ có một cái tên… cũng chính là cái tên duy nhất mà cô ta nhắm tới.

Không đời nào cô ta bị phát hiện.

Tội ác hoàn hảo.

Gần như thôi…

“Phải thừa nhận,” Siobhan nói, “mọi tình tiết đều rất hợp lý.”

“Bởi đó chính là những gì đã xảy ra. Một điểm về sự thật, Siobhan ạ: nó hầu như luôn hợp lý.”

Họ chuyện trò ăn ý suốt quãng thời gian băng qua quốc lộ M8, rồi đến quốc lộ A82. Ngôi làng Luss nằm ngay gần đường cái, dọc bờ tây hồ nước ngọt Loch Lomond.

“Người ta đã từng quay phim Hãy đi đường cái ở đây đấy,” Rebus giới thiệu với hành khách của ông.

“Một trong mấy bộ phim truyền hình tôi chẳng bao giờ xem.”

Những chiếc xe ở phía đường ngược lại nối đuôi nhau vụt qua.

“Hình như trận đấu hôm nay tạm ngừng rồi,” Siobhan nhận xét. “Có lẽ mai họ sẽ quay lại chơi tiếp.”

Rebus không buồn thừa nhận thua cuộc. Câu lạc bộ gôn Loch Lomond là một cơ sở chỉ dành cho hội viên chính thức, và mùa giải vô địch Mở rộng đã khiến an ninh nơi đây được thắt chặt thêm. Trước cổng chính có đội bảo vệ, họ kiểm tra thẻ cảnh sát của cả Rebus lẫn Siobhan rất cẩn thận rồi mới gọi bộ đàm báo cáo vào bên trong. Cùng lúc ấy họ còn rà soát gầm xe bằng một chiếc gương gắn trên cán gỗ dài.

“Sau hôm thứ Năm vừa rồi chúng tôi chẳng dám làm liều nữa đâu,” nhân viên bảo vệ giải thích, vừa đưa trả hai tấm thẻ cảnh sát. “Có thể tìm trung tá Steeforth ở trụ sở câu lạc bộ đấy.”

“Cảm ơn,” Rebus nói. “Nhân tiện… cho hỏi ai là người chiến thắng?”

“Kết quả hòa - Tim Clark và Maarten Lafeber, điểm số âm mười lăm. Hôm nay Tim được âm sáu. Dẫu vậy Monty cũng đạt hạng kha khá với điểm âm mười. Ngày mai anh ấy sẽ làm tốt hơn.”

Rebus cảm ơn người bảo vệ lần nữa rồi khởi động động cơ chiếc Saab. “Cô hiểu những gì anh ta nói không?” ông hỏi Siobhan.

“Tôi biết ‘Monty’ là nghệ danh của tay gôn chuyên nghiệp Colin Montgomerie…”

“Tức là cô cũng chỉ được trang bị kiến thức về môn thể thao vương giả với lịch sử lâu đời này như tôi chứ gì.”

“Anh chưa chơi thử bao giờ ư?”

Ông lắc đầu. “Mấy bộ đồ kiểu cách màu lam phớt kia… tôi không thể hình dung có ngày mình lại khoác lên người.”

Một nhóm khoảng sáu, bảy khán giả xem chơi gôn đi ngang qua, xôn xao bàn tán sự kiện trong ngày. Một người diện chiếc áo cổ chữ V màu hồng, những người khác lại chọn màu vàng, cam nhạt hoặc xanh da trời.

“Hiểu ý tôi chứ?” Rebus hỏi. Siobhan gật đầu đồng tình.

Trụ sở câu lạc bộ kiến trúc theo phong cách baronial đặc trung Scotland, thường được gọi là tòa nhà Rossdhu. Chiếc xe hơi hiệu Merc màu bạc đỗ cạnh đó, người tài xế đang ngủ gà ngủ gật ở ghế trước. Rebus nhận ra anh ta ở Gleneagles - chính tài xế được chỉ định riêng của Steelforth.

“Xin chào, anh chàng to con,” Rebus nói, vừa trợn mắt lên trời.

Một người đàn ông lùn, đeo kính, có bộ ria mép rậm rạp với vẻ ta đây quan trọng đang từ phía tòa nhà câu lạc bộ sải chân tiến về phía họ. Đủ kiểu dáng thẻ ra vào treo lủng lẳng quanh cổ ông ta, va lách cách vào nhau trong lúc ông ta bước đi. Ông ta bật ra một tiếng nghe từa tựa như “thi ký” khiến Rebus phải ngầm phiên dịch lại thành “thư ký”. Đôi bàn tay xương xẩu của ông ta dường như hơi nhiều lực khi bắt tay Rebus. Nhưng ít nhất thì ông cũng được bắt tay; Siobhan chắc cũng sẽ có rượu và nước quả.

“Chúng tôi cần gặp trung tá David Steelforth,” Rebus nói. “Dù tôi không chắc ông ấy là típ người chen vai thích cánh với quần chúng nhân dân.”

“Steelforth ư?” Vị thư ký trụ sở tháo cặp kính ra và chà chúng lên phần tay áo màu đỏ thẫm ông ta đang diện. “Ông ấy có phải khách doanh nghiệp nào đó không?”

“Tài xế của ông ấy kia,” Rebus vừa nói vừa hất cằm về phía chiếc Merc.

Siobhan đột ngột xen vào: “Tập đoàn Pennen?”

Vị thư ký đeo lại kính lên và nhìn Rebus mà đáp. “À vâng, ông Pennen đang tiếp khách đằng kia.” Ông ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Giờ chắc cũng sắp xuống rồi.”

“Không phiền nếu chúng tôi thử kiểm tra chứ?”

Người thư ký khẽ nhăn mặt rồi bảo họ chờ trước khi mất hút vào bên trong trụ sở. Rebus đưa mắt nhìn Siobhan, chờ đợi nhận xét nào đó của cô.

“Hành chính giấy tờ lăng xăng,” cô buộc phải nhận xét.

“Cô không phải đang đợi mẫu đăng ký hội viên đấy chứ?”

“Anh đã thấy người phụ nữ nào kể từ khi ta đặt chân tới đây chưa?”

Rebus nhìn quanh trước khi thừa nhận cô có lý. Ông ngoảnh lại khi nghe thấy tiếng động cơ điện. Là một chiếc xe chuyên chở những người chơi gôn tiến ra từ phía sau trụ sở Rossdhu và người thư ký đang lái.

“Lên đi,” ông ta bảo hai vị khách.

“Ta không đi bộ được sao?” Rebus hỏi.

Người thư ký lắc đầu và lặp lại yêu cầu. Phía sau xe được bố trí hai chiếc ghế nệm xoay lưng về phía người lái.

“May là cô nhỏ xương đấy nhé,” Rebus nói với Siobhan. Người thư ký đề nghị hai hành khách hãy bám chặt. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh với vận tốc chỉ nhỉnh hơn đi bộ một chút.

“Ô chà,” Siobhan nói bằng giọng giả bộ tỏ vẻ thích thú.

“Cô có nghĩ ngài cảnh sát trưởng hâm mộ trò đánh gôn không?” Rebus hỏi.

“Có thể.”

“May mắn tuần này như vậy, nên ta chắc sắp được tán thưởng ông ấy đến nơi rồi.”

Nhưng bọn họ lại không có cơ hội. Sân gôn chỉ đang tiếp đón lác đác vài người. Khoảng sân mênh mông, và hoàng hôn đang dần buông.

“Tuyệt vời,” Siobhan phải thốt lên khi phóng tầm mắt nhìn toàn bộ mặt hồ Loch Lomond trải tít tới những rặng núi đằng xa.

“Khiến tôi nhớ lại hồi còn trẻ,” Rebus bảo cô.

“Anh đã tới đây vào kỳ nghỉ à?”

Ông lắc đầu. “Nhưng hàng xóm của tôi thì có. Lần nào đến đây họ cũng gửi bưu thiếp cho tôi.” Ông xoay hết sức có thể, và nhận thấy chiếc xe đang tiến dần tới một dãy dài các gian lều được cảnh sát và lực lượng an ninh bảo vệ. Những gian lều lớn màu trắng, tiếng nhạc rộn rã và tiếng trò chuyện ồn ào huyên náo. Vị thư ký cho xe chạy chầm chậm trước khi dừng hẳn lại rồi hất cằm về phía một trong những căn lều lớn hơn cả. Căn lều có các cửa sổ bằng nhựa trong, và nhân viên phục vụ mặc chế phục. Rượu sâm banh được rót tràn và hàu đựng trên khay bạc.

“Cảm ơn đã cho đi nhờ,” Rebus nói.

“Tôi chờ ngoài này?”

Rebus lắc đầu. “Chúng tôi sẽ tự tìm đường về. Cảm ơn anh lần nữa.”

“Từ Lothian và vùng biên giới,” Rebus nói với nhóm lính gác, xuất trình thẻ cảnh sát.

“Ngài cảnh sát trưởng của hai vị đang ở trong lều sâm banh,” một người bảo vệ đưa ra lời chỉ dẫn hữu hiệu. Rebus đưa mắt nhìn Siobhan. Vào một tuần như thế này… Ông lấy một ly rượu và len qua đám đông khách khứa tìm đường đi vào. Ông nhận ra một vài gương mặt đã gặp ở Prestonfield - các đại biểu G8; những người Richard Pennen muốn làm ăn cùng. Joseph Kamweze, nhà ngoại giao người Kenya, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Rebus nhưng ngay lập tức ngoảnh đi rồi lẩn vào đám đông.

“Đúng là liên hợp quốc,” Siobhan nhận xét. Những cặp mắt đang đổ dồn vào cô: tương đối khan hiếm khách nữ trong những buổi đại tiệc trình diễn thế này. Nhưng có thể kết luận ngay về những cô gái đang… chà, đang “trình diễn”: những lọn tóc dài bồng bềnh, những chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể cùng với những nụ cười thương mại. Những cô gái này cũng thích được người ta gọi là “người mẫu”, chứ không phải cái danh “gái hộ tống”, thuê trong ngày nhằm thêm cho chương trình chút vẻ huyền ảo lung linh.

“Đáng ra cô phải bảnh gái lên,” Rebus châm chọc Siobhan. “Trang điểm một tí thì đi đâu mà thiệt.”

“Tôi chỉ chịu Karl Lagerfeld về tư vấn cho thôi,” cô đáp trả.

Rebus chợt vỗ vai cô. “Vị chủ nhà kìa.” Ông hất cằm về phía Richard Pennen đang đứng, vẫn là mái tóc bóng mượt, khuy măng sét lấp lánh và chiếc đồng hồ đeo tay bằng vàng ròng nặng trĩu. Nhưng một điều gì đó đã thay đổi. Nét mặt người đàn ông đã bớt trịch thượng, dáng điệu cũng kém tự tin hơn. Khi cất tiếng cười trong lúc đối phương đang nói, Pennen hơi ngả đầu quá đà ra sau, khuôn miệng mở cũng hơi rộng so với bình thường. Trông rõ ràng là giả tạo. Người đang trò chuyện cùng Pennen hình như cũng nhận ra điều ấy, nên chăm chú nhìn ông ta, tự hỏi không biết ông ta bị làm sao. Hai tên thuộc hạ - mỗi tên đứng sát một bên vai Pennen giống lúc ở Prestonfield - cũng tỏ vẻ lo lắng trước tình hình mất phong độ của ông chủ. Trong giây lát Rebus đã định bước thẳng tới hỏi thăm xem ông ta làm sao, xem phản ứng của ông ta. Nhưng Siobhan đã chạm nhẹ lên cánh tay Rebus để hướng sự chú ý của ông sang hướng khác:

David Steelforth đang từ lều sâm banh đi ra, say sưa trò chuyện cùng cảnh sát trưởng James Corbyn.

“Đồ khốn,” Rebus nói rồi hít một hơi thật sâu: “Thử cũng chẳng mất gì…”

Cảm nhận được sự do dự của Siobhan, ông quay sang đề nghị: “Có lẽ cô nên đi loanh quanh đâu đó vài phút.”

Nhưng cô đã nhanh chóng quyết định, và thậm chí còn đi trước dẫn lối tới chỗ hai người đàn ông.

“Xin lỗi vì chen ngang,” cô vừa dứt lời thì Rebus đã bắt kịp.

“Hai người đang làm cái quái gì ở đây thế hả?” Corbyn lập bập hỏi.

“Tôi không thể kiềm lòng trước những ly sâm banh miễn phí,” Rebus vừa đáp vừa nâng ly. “Tôi đoán chắc ngài cũng thế.”

Mặt Corbyn đỏ lựng lên. “Tôi được mời.”

“Chúng tôi cũng được mời, thưa ngài,” Siobhan nói, “có thể hiểu như vậy.”

“Để làm gì?” Steelforth hỏi bằng giọng thích thú.

“Điều tra án mạng, thưa ngài,” Rebus nói. “Nên được qua cửa như khách VIP.”

“Vô cùng VIP,” Siobhan chỉnh lại.

“Ý hai người là vụ Ben Webster bị sát hại?” Steelforth hỏi, đưa mắt nhìn Rebus.

“Không hẳn,” Rebus trả lời. “Nhưng chúng tôi cũng có biết sơ qua tại sao anh ta chết. Và nó liên quan tới khu đất mang tên Clootie Well.” Ông chuyển cái nhìn chăm chú sang Corbyn “Lát nữa chúng tôi sẽ để ngài nhập cuộc, nhưng ngay bây giờ chúng tôi cần phải trao đổi với trung tá Steelforth đây trước đã.”

“Chắc tôi có thể đợi thôi,” rõ là Corbyn bật lại.

Rebus quay sang nhìn Steelforth, bấy giờ đang gượng cười lần nữa, lần này nhằm xoa dịu Corbyn.

“Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên lắng nghe những gì mà vị tranh tra cùng đồng nghiệp của ông ấy muốn nói.”

“Tốt thôi,” giọng Corbyn đã bớt gay gắt. “Cứ tiến hành đi.”

Rebus ngập ngừng, liếc nhìn Siobhan. Steelforth tức khắc nhận ra. Ông ta liền làm bộ tịch đưa ly rượu còn nguyên cho Corbyn.

“Ngài cảnh sát trưởng à, tôi sẽ quay lại ngay. Tôi chắc chắn các nhân viên của ngài sẽ sớm giải thích cặn kẽ mọi chuyện với ngài…”

“Tốt nhất là như thế,” Corbyn nhấn giọng, vừa nhìn xoáy vào Siobhan. Steelforth vỗ tay vào nhau ngụ ý đảm bảo chắc chắn, rồi xoay lưng bước đi, Rebus và Siobhan ngay lập tức theo sát đằng sau. Tới hàng rào thấp màu trắng, cả ba dừng chân. Steelforth quay lưng về đám đông, mặt hướng ra phía sân gôn, nơi những người trông coi sân bãi đang thay những mảng cỏ và cào các hố cát chướng ngại. Ông ta đút hai tay vào túi.

“Hai người cho rằng hai người đã biết gì?” ông ta hờ hững hỏi.

“Tôi nghĩ ông phải biết chứ,” Rebus đáp. “Ông không hề chớp mắt khi tôi đề cập về mối liên quan giữa Webster và Clootie Well. Từ đó tôi hiểu ông đã đoán trước được câu chuyện rồi. Xét cho cùng thì, Stacey Webster là thuộc cấp của ông. Chắc ông cũng để ý theo dõi cô ta… có khi còn đặt câu hỏi không hiểu vì sao cô ta lại tới các thành phố Newcastle và Carlisle ở phía bắc. Tôi cũng băn khoăn ông đã thấy gì trong hệ thống giám sát an ninh CCTV ở lâu đài đêm ấy.”

“Nói toạc ra đi,” Steelforth rít lên.

Siobhan chủ động đáp thay Rebus. “Chúng tôi cho rằng Stacey Webster là kẻ sát nhân chúng tôi đang tìm kiếm. Cô ta chỉ muốn trả thù Trevor Guest, nhưng đã tính toán giết thêm hai người để che giấu tội ác của mình.”

“Và khi cô ta tìm gặp em trai để báo tin,” Rebus nói tiếp, “phù, Ben đã không thể chấp nhận được sự thật. Có thể anh ta đã nhảy xuống; hoặc có thể đã kinh hoảng đến nỗi nhất định đòi phanh phui mọi chuyện… khiến cho cô ta quyết định buộc em trai mình im lặng.” Rebus nhún vai.

“Chuyện khôi hài,” Steelforth cất lời nhận xét, vẫn không quay lại đối diện ai trong hai bọn họ. “Là những thanh tra giỏi, các người phải kết nối câu chuyện hết sức chặt chẽ chứ nhỉ?”

“Cũng đơn giản thôi, giờ chúng tôi đã biết mình đang tìm gì rồi,” Rebus đáp. “Tất nhiên, Cơ quan Đặc vụ S012 sẽ mất mặt…”

Steelforth giật giật môi, rồi đột ngột quay người một trăm tám mươi độ dõi nhìn đám khách khứa. “Mới một giờ trước,” ông ta kéo dài giọng, “tôi vẫn bảo hai người hãy biến đi. Biết vì sao không?”

“Pennen đã mời ông về làm,” Rebus nói. Steelforth nhướn mày. “Có gì khó hiểu đâu,” Rebus giải thích. ”Ông ta là người ông đã ra sức bảo vệ từ đầu chí cuối mà. Hẳn phải có lý do chứ.”

Steelforth gật gù. “Tình cờ anh lại đoán đúng.”

“Nhưng ông đã thay đổi ý định?” Siobhan hỏi.

“Nhìn ông ta đi. sắp tan thành cát bụi cả rồi, phải không?”

“Giống như pho tượng giữa sa mạc,” Siobhan nhận xét, nhìn Rebus đầy ẩn ý.

“Thứ Hai tôi sẽ đệ đơn từ chức,” Steelforth nói bằng giọng rầu rĩ. “Cơ quan Đặc vụ đáng nhẽ đã hỗn loạn lắm.”

“Nhiều người cho rằng nó đã loạn sẵn rồi,” Rebus khẳng định, “khi mà một trong những đặc vụ đang hoạt động lại được phép tả xung hữu đột giết chóc…”

Steelforth vẫn đăm đăm nhìn Richard Pennen. “Cung cách mọi thứ vận hành đôi khi thật kỳ lạ… sai lỗi nhỏ nhất lại làm hỏng toàn bộ kết cấu.”

“Giống như tên trùm Al Capone,” Siobhan bổ sung kịp thời. “Chỉ vì trốn thuế mà hắn bị tóm, phải không nhỉ?”

Steelforth lờ cô đi và hướng sự chú ý vào Rebus. “Hình ảnh từ hệ thống giám sát an ninh CCTV không thuyết phục,” ông ta thừa nhận.

“Nó cho thấy Ben Webster đã gặp người nào đó?”

“Mười phút sau khi cậu ta nhận điện thoại.”

“Liệu có cần kiểm tra cơ sở dữ liệu của hãng điện thoại, hay cứ giả định người gọi là Stacey?”

“Tôi đã bảo rồi, hệ thống ghi hình an ninh CCTV không thuyết phục mà.”

“Thế có gì trong đoạn băng ghi hình ấy?”

Steelforth nhún vai. “Hai người đang nói chuyện… liên tục vung tay lên… rõ ràng đang tranh cãi gì đó. Cuối cùng một người túm lấy tay người kia. Nhưng không nhìn rõ sự việc vì lúc ấy khá tối…”

“Rồi sao?”

“Xong chỉ còn lại một người,” ánh mắt của Steelforth hệt như một mũi tên xuyên thẳng vào Rebus. “Ngay chính khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ cậu ta đã muốn điều đó xảy ra.”

Tất cả chìm vào khoảng im lặng đáng sợ đến khi Siobhan cất tiếng. “Sau đó ông đã ém nhẹm mọi chuyện, để tránh gây om sòm cho dư luận… và còn điều Stacey Webster trở về Luân Đôn ngay lập tức.”

“Đúng thế, chà… chúc may mắn khi trao đổi với hạ sĩ Webster nhé.”

“Ý ông là sao?”

Vị trung tá quay sang Siobhan. “Từ hôm thứ Tư đến giờ không một ai nghe được tin gì về cô ta nữa. Hình như cô ta đã bắt chuyến tàu đêm đi Euston.”

Siobhan nheo mắt. “Vụ nổ bom ở Luân Đôn?”

“Nếu có thể xác định danh tính của tất cả mọi nạn nhân thì quá là kỳ tích.”

“Đừng nói vớ vẩn,” Rebus vừa nói vừa áp sát vào mặt Steelforth. “Ông đang giấu cô ta.”

Vị trung tá cười phá lên. ”Quả là anh nhìn đâu cũng thấy âm mưu, phải vậy không Rebus?”

“Ông biết những việc cô ta đã làm. Vụ nổ bom chính là vỏ bọc hoàn hảo để cô ta bốc hơi!”

Steelforth đanh mặt lại. “Cô ta biến mất rồi,” ông ta nói. “Cứ tiếp tục thu thập tất cả mọi chứng cứ mà hai người có thể tìm được - không hiểu sao tôi cứ nghĩ công sức hai người sẽ chẳng đi đến đâu đâu.”

“Rồi ông lĩnh đủ cứt thối thôi,” Rebus gầm ghè.

“Thật ư?” hàm Steelforth trề ra, suýt chút nữa thì chạm hẳn vào mặt Rebus. “Dù sao, thỉnh thoảng một tí cứt cũng tốt cho đất, hả? Giờ thì, xin hai vị thứ lỗi nhé, tôi Richard Pennen đã trả tiền rồi, nên tôi đi tháo cống đây.” Ông ta bước khỏi chỗ họ, bỏ hai tay ra khỏi túi quần để có thể đỡ lại ly rượu từ tay Corbyn. Cảnh sát trưởng nói gì đó và chỉ về phía hai thanh tra từ Lothian và Vùng biên. Steeforth chỉ lắc đầu, rồi rướn người thì thầm vào tai cảnh sát trưởng khiến James Corbyn ngoẹo cả cổ, trông như thể chuẩn bị nổ ra một tràng cười ha hả, có vẻ thực sự sảng khoái.