PHẦN THỨ TƯ (28) Đòn CuốiThứ Sáu ngày 8 tháng Bảy
“Sao kết quả lại như vậy?” Siobhan lặp đi lặp lại câu hỏi. Hai người đã quay về Edinburgh và giờ đang ngồi trong một quán rượu nằm tại góc phố Broughton, ngay gần căn hộ của Siobhan.
“Cứ giao nộp số ảnh chụp ở công viên phố Princes,” Rebus bảo cô, “rồi thằng bạn nhỏ đầu trọc của cô sẽ lãnh đúng bản án mà nó đáng phải nhận.”
Siobhan nhìn ông chằm chằm rồi cất tiếng cười gượng gạo, nhạt nhẽo. “Thế thôi ư? Vì Stacey Webster mà bốn người đàn ông phải chết, và ta chỉ làm được có thế thôi?”
“Ta được thanh thản,” ông nhắc cho cô nhớ. “Và cả quán đang nghe ta đấy.”
Những cặp mắt hiếu kỳ quay đi chỗ khác ngay khi Siobhan nổi cơn tam bành mắng nhiếc đám khách tọc mạch. Bốn ly gin và tonic Siobhan đã uống cho đến lúc này, so với một panh bia cùng ba ly rượu mạch nha Laphroaigs của Rebus. Họ đang ngồi trong một quán vỉa hè. Cả quán bận bã ồn ĩ liên tục cho đến lúc cô đề cập đến vụ giết người hàng loạt, đến một người bị nghi là đã chết, nhát dao trí mạng, những kẻ xâm phạm tình dục, George Bush, Cơ quan Đặc vụ, cuộc bạo loạn trên phố Princes, rồi cả nhà hoạt động vì nhân quyền Bianca Jagger.
“Ta vẫn phải kết nối các vụ án với nhau,” Rebus đề nghị. Cô đáp ông bằng một cái bĩu môi.
“Làm thế thì ích gì?” cô chất vấn. “Chẳng chứng minh được gì.”
“Quá nhiều đối tượng.”
Lần này cô chỉ khịt mũi rồi bắt đầu xòe ngón tay ra đếm. “Richard Pennen, Cơ quan Đặc vụ SO12, chính phủ, Cafferty, Gareth Tench, thủ phạm giết người hàng loạt, hội nghị thượng đỉnh G8… dường như tất cả đều kết nối với nhau. Quả thực tất cả đều liên quan khi ta xem xét kỹ!” Cô giơ bảy ngón tay trước mặt ông. Thấy ông không có phản ứng gì, cô hạ tay xuống và nhìn ông với ánh mắt dò xét. “Sao anh có thể bình tĩnh đến thế?”
“Ai bảo tôi đang bình tĩnh?”
“Vậy thì anh quá giỏi kiềm chế.”
“Tôi phải luyện tập nhiều rồi mới được như thế.”
“Tôi thì không.” Cô lắc đầu với vẻ cương quyết. “Trong hoàn cảnh này tôi chỉ muốn tung hê tất cả mọi thứ.”
“Tôi cho là cô đã thực hiện được bước đầu tiên rồi.”
Cô đăm đăm nhìn ly rượu đã cạn một nửa. “Cái chết của Ben Webster không liên quan gì tới Richard Pennen sao?”
“Hoàn toàn không,” Rebus đáp.
“Nhưng cái chết ấy cũng hủy hoại ông ta, phải không?”
Rebus chỉ gật đầu. Cô lẩm bẩm gì đó mà ông không nghe được. Ông bảo cô nhắc lại, cô đành nói lại cho Rebus nghe.
“Không có lửa làm sao có khói. Tôi vẫn suy ngẫm về khẩu hiệu này suốt từ hôm thứ Hai. Ý tôi là, nếu đúng như thế… thì người mà ta đang truy tìm là ai? Ai đang đứng sau toàn bộ chuyện này?”
“Tôi không chắc mình có câu trả lời, Siobhan ạ.”
Cô lập tức trề môi như thể ông đã rơi vào vòng nghi vấn. Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên báo hiệu có tin nhắn mới. Cô liếc nhìn màn hình nhưng không mở máy ra xem.
“Tối nay cô được hâm mộ quá,” Rebus đánh tiếng. Cô đáp lời bằng một cái lắc đầu. “Tôi đoán người gửi tin chính là Cafferty.”
Cô quắc mắt nhìn Rebus. “Nếu đúng thì sao?”
“Chắc cô sẽ phải thay số điện thoại.”
Cô gật đầu đồng tình. “Nhưng trước đó tôi sẽ trả lời hắn bằng một tin nhắn dài tử tế nói rõ tôi nghĩ về hắn như thế nào.” Cô nhẩm đếm số đồ uống trên mặt bàn. “Đến lượt tôi khao, phải không nhỉ?” cô hỏi.
“Tôi nghĩ nếu có thêm chút đồ ăn…”
“Anh chưa no món hàu ở bữa tiệc chiêu đãi của Pennen sao?”
“Chừng ấy sao đủ bữa.”
“Trên phố có một quán cà ri đấy.”
“Tôi biết rồi.”
“Đương nhiên là anh biết, anh đã ở đây cả đời rồi mà.”
“Gần như cả đời,” ông thừa nhận.
“Nhưng chưa bao giờ trải qua một tuần lễ như thế này,” cô trầm ngâm.
“Đứng là chưa bao giờ,” ông nói. “Giờ cô hãy uống nốt đi rồi ta sẽ tới quán cà ri.”
Cô gật gù và với tay cầm lấy ly rượu. “Đêm thứ Tư vừa rồi cha mẹ tôi đã thưởng thức bữa tối bên nhau ở tiệm ăn Ấn Độ ấy đấy chứ. May sao tôi kịp tới đó uống cà phê cùng họ…”
“Lúc nào cô chả đến Luân Đôn thăm họ được.”
“Chỉ là tôi cứ tự hỏi không biết liệu họ còn ở bên tôi bao lâu nữa.” Đôi mắt cô ngấn nước. “John này, người Scotland thường thế này phải không? Vài ly rượu là thành ra ủy mị…”
“Chúng tôi cũng như bị nguyền rủa nữa chứ,” Rebus thừa nhận, “vì luôn luôn hoài niệm.”
“Sau khi rời Luân Đôn về đây làm ở Phòng Điều tra Tội phạm, tôi thấy mọi chuyện dường như còn tệ hơn. Bao nhiêu người cứ chết, còn chúng ta nhìn lại cuộc đời của họ… song chẳng thể thay đổi được gì.” Cô lóng ngóng đến độ không nhấc nổi ly rượu.
“Ta có thể đến đá đít thằng nhỏ Keith Carberry,” Rebus gợi ý.
Cô gật gù.
“Hoặc Cafferty Ger Bự, cứ việc đến gặp hắn… hoặc bất cứ ai mà ta muốn. Chỉ hai chúng ta.” Ông rướn người về phía trước, cố nhìn vào mắt Siobhan. “Hai người đối đầu với cả thế giới.”
Cô dành cho ông một cái nhìn tinh quái. “Lời bài hát?” cô đoán.
“Tên album: Steely Dan.”
“Cho anh biết điều mà bấy lâu nay tôi vẫn băn khoăn.” Cô ngả lưng ngồi trượt về phía sau. “Sao họ lại có cái tên đó?”
“Khi cô tỉnh táo tôi sẽ giải thích cho,” Rebus đáp rồi uống cạn ly rượu của mình.
Ông cảm nhận được những ánh mắt dõi theo sau lưng khi ông giúp Siobhan đứng dậy và dìu cô rời khỏi quán rượu. Bên ngoài gió buốt giá cùng với một cơn mưa lay phay. “Có lẽ ta nên quay về nhà cô,” ông đề nghị. “Ta có thể gọi đồ ăn đến nhà.”
“Tôi không say đến mức ấy.”
“Vậy thì được.” Họ bắt đầu cuốc leo lên con dốc, đi sát bên nhau, không nói năng gì. Đang là đêm thứ Bảy, thành phố đã trở lại dáng vẻ quen thuộc: đám choai choai bảnh kẻng trong những chiếc xe độ; tiền tìm nơi tiêu; tiếng động cơ diesel bình bịch của những xe taxi đi lòng vòng chờ đón khách. Bỗng nhiên, Siobhan vòng tay qua cổ Rebus và thì thầm điều gì đó mà ông không nghe được.
“Như thế là chưa đủ, phải không?” cô lặp lại. “Chỉ… là tượng trưng thôi… vì ta chẳng thể làm gì khác.”
“Cô đang nói gì thế?” ông vừa hỏi vừa mỉm cười.
“Cầu siêu cho kẻ chết mà,” cô đáp rồi ngả đầu lên vai ông.
Chú Thích:
[*] cL: Centilitres