Chương 2 Sao Bắc Cực
Khi thủy triều tràn lên bờ đê nhiều năm tuổi, khi mùa hạ này tiếp nối mùa hạ khác, cậu thế nào?
Khi cơn bão cuốn trôi ngôi làng đương thời nắng gắt, khi mùa hạ này nhấn chìm mùa hạ tới, cậu thế nào?
Trải qua xuân xanh, thu buồn, đông lạnh, mùa hạ năm sau càng ngập tràn sức sống, cậu sẽ lại buông rủ hàng mi, xuất hiện trước mắt tớ. Khi đi, cậu mang theo cả cơn mưa của thành phố này, và rồi đề lại những đụn tuyết đã đổi màu khi quay trở lại.
Lúa mạch trổ đòng, tiếng sấm rền vang xuyên qua lục địa. Cậu hắt mực nên lời tiên đoán không trọn vẹn nơi vách tường, cũng hắt nên một mùa hạ mất chất thơ.
Một Hạ chí đúng nghĩa hết năm này tới năm khác chưa một lần xuất hiện.
Một Hạ chí vẫn chưa thấy đâu dù cuối năm đã đến.
Tìm tìm kiếm kiếm.
Cậu chưa từng biết cô.
Cô chưa từng gặp cậu.
Chưa có ai từng gặp một Hạ chí chưa tới.
Ngoài kia mưa bắt đầu nặng hạt, con nước từ từ dâng cao.
Bất giác, thời tiết đã trở lạnh.
Khi dậy chạy bộ vào sáng sớm, thỉnh thoảng sẽ phải chạy về phòng khoác thêm chiếc áo rồi mới xuống sân tập hợp.
Những nam sinh đã quen với việc chơi bóng rổ ba mươi phút sau giờ ăn sáng và trước giờ tự học, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy một chiếc áo ba lỗ không đủ để cản hơi lạnh ban sớm, dù rằng trưa đến mặt trời vẫn chói chang.
Tán cây hẵng còn xanh mướt.
Những tán cây sum suê này không có bốn mùa, chỉ khác ở chỗ chim chóc và côn trùng trú ngụ trong rừng sẽ ít đi mà thôi. Bởi vậy ngôi trường này ngày càng yên ắng hơn, tiếng ve ồn ã suốt mùa hè cuối cùng cũng biến mất. Ánh nắng phai đi sự gai góc, chỉ để lại cảm giác hơi ran rát trên lưng.
Tiếp đó thời gian men theo những vết tích của nàng thu lan tới gót chân, thủy triều cuộn sóng ầm ầm nhấn chìm thêm một phần cái gọi là thanh xuân. Đàn chim đã di cư được một thời gian rất dài, những gốc rã hương ngày càng yên ắng khiến ngay cả tiếng lá rơi cũng trở nên vang dội lạ thường.
Mùa thu năm nay đã bắt đầu lâu rồi.
Tháng Mười Một, mọi bảng tin trong trường đều xoay quanh thông tin về hội diễn văn nghệ. Nhiều khi Lập Hạ chạy bộ sáng về qua căng-tin mua sữa sẽ đi qua bảng tin, vừa nhìn vừa xoa bàn tay lạnh tới ửng đỏ vì sương mù ban sớm, miệng phả ra từng làn hơi mờ.
Tiết thu ngày càng rõ nét.
Thực ra dán thông báo ngay từ tháng Mười Một có hơi sớm, bởi cuộc thi chính thức sẽ diễn ra vào tháng Ba năm sau, cũng có nghĩa phải tới đầu học kỳ sau mới bắt đầu, thế nhưng bao giờ trường Thiển Xuyên số 1 cũng phải chuẩn bị trước bốn tháng bởi khả năng trình diễn nghệ thuật ở đây nổi tiếng toàn tỉnh. Năm nào trường cũng có những cá nhân tài hoa xuất sắc, nhất là những học sinh thuộc khối nghệ thuật. Đó là ngày hội hoành tráng nhất năm của ngôi trường này, thậm chí còn long trọng hơn ngày Quốc khánh rất nhiều.
Chiều nào tan học Phó Tiểu Tư cũng sẽ đợi Lục Chi Ngang để cùng tới phòng học vẽ. Thực ra hai người cũng chẳng phải luyện tập gì, bởi ngay khi thi vào ngôi trường này, điểm đầu vào môn chuyên ngành của cậu và Lục Chi Ngang đã cao hơn người khác hẳn ba mươi điểm. Cũng chính bởi vậy, giáo viên rất quý hai cậu, nhưng sự quý mến ấy lại được thể hiện một cách lặng lẽ, ví như hai cậu sẽ được giao rất nhiều bài tập. Lần nào thầy giáo cũng nói bằng giọng điệu thế này: “Tiểu Tư à, cả Lục Chi Ngang nữa, hai em phải luyện vẽ các đường cơ bản nhiều vào, mai nộp hai bức phác họa tĩnh vật lên đây.” Lần nào Lục Chi Ngang cũng kêu la thảm thiết rồi bắt đầu ra sức cò kè mặc cả với thầy, còn cậu chỉ im lặng nhấc bút chậm rãi tạo khối, bởi cậu thừa biết rằng dù có kêu ca tới đâu thì cũng phải nộp hai bức, chẳng thà trước khi mặt trời xuống núi ngồi vẽ luôn cho xong.
Mùa hạ lúc nào cũng vậy, đợi đến khi người ta muốn kiếm tìm thì mới nhận ra đã không còn tăm tích, Lập Hạ bởi vậy mà có phần buồn bã. Vì tên cô là Lập Hạ nên cô rất thích mùa hạ. Ánh nắng chiếu xiên như mang theo sức mạnh phân tách mọi sinh vật phù du trên thế gian, từ hạt bụi tới những đường vân.
Đôi khi Lập Hạ sẽ tới phòng vẽ, nhưng đã không còn thường xuyên như trước.
Từ sau chuyện lần đó, mỗi lần gặp Phó Tiểu Tư, cô luôn thấy căng thẳng, dù gì cô cũng đã xảy ra xích mích với bạn gái người ta, tuy đối phương có thể không để ý hoặc đã quên từ lâu, và dù sao học hành cũng rất áp lực. Mỗi lần ngồi trong phòng vẽ đưa bút chì phác họa nên từng đường nét, cô thường nghĩ tới cảnh tất cả học sinh trong lớp đều đang tự học, trên bảng chi chít những nét bút, phía trên là tiếng vang cũ kỹ của chiếc quạt trần. Bởi vậy ở nơi thời gian là vàng bạc như thế này, việc cô ngồi đây vẽ tranh có thể nói là xa xỉ. Bóng đổ dưới ngòi bút dần bao phủ trang giấy, cũng bao phủ cả trái tim cô.
Chỉ cần vò nhẹ cũng nhỏ ra nước.
Chiều thứ Sáu khi họp lớp, thầy chủ nhiệm đứng trên bục thông báo các vấn đề liên quan tới ngày hội văn nghệ, vì đây là lần đầu tiên được tham gia nên trông ai nấy đều hào hứng và kích động. Khối cấp hai của trường Thiển Xuyên số 1 không được tham gia ngày hội văn nghệ, dù lớp cô có rất nhiều người đã học cấp hai tại đây, thì đây cũng là lần đầu họ tham dự. Thầy chủ nhiệm chỉ đích danh Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư tham gia thi đấu, bởi lớp 10A3 chỉ có đúng hai người họ thi vào trường bằng môn nghệ thuật, sở dĩ hai người họ được phân vào lớp này bởi thành tích các môn văn hóa cũng đứng hạng nhất, hạng nhì toàn khối, quả đúng là truyền kỳ trong trường. Học sinh khối nghệ thuật có chút lông bông, còn những học sinh có thành tích xuất sắc lại toàn đầu gỗ, nói tóm lại hai người họ chính là hai kẻ đầu gỗ lông bông. Lập Hạ nghĩ bụng, đúng là một câu chuyện cười nhạt nhẽo mà.
Lúc nào cũng sẽ có đàn chị khóa trên và đàn em cấp hai đỏ mặt đi qua hai người họ, Phó Tiểu Tư luôn làm như không thấy, còn Lục Chi Ngang lại cười tít mắt chủ động bắt chuyện bằng chất giọng ngả ngớn. Phó Tiểu Tư suốt ngày phải nhắc cậu bạn: “Phiền cậu giữ giá chút đi, đừng cứ thấy con gái là lại huýt sáo nữa.”
Lần nào Lục Chi Ngang cũng sẽ tỏ vẻ vô tội đáp: “Đâu có, đàn chị rất xinh mà!”
Rồi Phó Tiểu Tư cũng chán, để mặc cậu ta cho rảnh nợ, nhưng bụng chỉ mong giơ cao tấm bảng có dòng chữ “Tôi không quen người này.”
Nhưng về sau, cậu có muốn tỏ vẻ không quen cũng không thể nữa, bởi toàn trường không ai không biết cậu và Lục Chi Ngang là bạn thân từ bé, là hai truyền kỳ của trường. Chủ nhiệm giáo dục khối cấp hai thấy họ cũng nể nang, có trời mới biết hai người này đã mang bao nhiêu chiếc cúp và huy chương vinh dự về cho trường, nhà trường chỉ mong có thể tặng luôn cho họ cái giải “cống hiến trọn đời” mà thôi.
Tiểu Tư nhìn thầy giáo trên bục khẽ ồ một tiếng, còn Lục Chi Ngang lại thao thao bất tuyệt: “Thầy yên tâm, nhất định bọn em sẽ mang vinh quang về cho lớp ta” gì gì đó, nhưng khi thấy sắc mặt Phó Tiểu Tư bắt đầu trở nên khó coi thì liền ngậm miệng, chỉ có nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi. Nụ cười ấy tựa như ánh nắng ngày thu, rực rỡ mà không chói lóa, nụ cười ấy luôn đem lại một cảm giác ấm áp, khiến hầu hết nữ sinh trong lớp đều phải tương tư.
“Nếu đã vậy...” Thầy chủ nhiệm thoáng ngừng lại rồi tiếp lời, “Lớp ta còn một suất nữa, ai muốn tham gia không? Lần này nhà trường quy định mỗi lớp phải có ít nhất ba bạn tham gia thi đấu.” Nhìn qua là biết thầy chủ nhiệm hiện đang vô cùng đau đầu về chuyện này, bởi lớp A3 xưa nay xung bá trong việc học nhưng nhân tài nghệ thuật ít thảm thương, không chỉ có khối lớp 10 mà ngay cả hai khối 11 và 12 của lớp A3 cũng gặp tình trạng tương tự.
Không khí len lỏi qua từng bờ vai, nhiệt độ cũng dần dần lan tỏa. Lập Hạ bỗng cảm thấy như có một mũi nhọn đang treo lơ lửng trên đầu, tuy chưa chạm vào cơ thể nhưng da đầu đã nhói lên từng hồi, cảm giác này khiến chính cô cũng thấy kỳ lạ.
Phó Tiểu Tư có thể cảm nhận một cách rõ ràng ánh mắt thầy giáo đang hướng về phía cậu. Trong tiết trời giữa thu, màn sương trong mắt cậu lại càng dày hơn, phủ một màu trắng mờ, tóc mái đã dài tới mức che khuất hàng mày đen rậm.
“Ừm...” Cậu thoáng trầm ngâm rồi nói, “Vậy thì Lập Hạ cũng được.”
Ngay lập tức, tiếng bàn tán rì rầm vang lên, ánh mắt mọi người tuy không phóng ngay về phía cô nhưng thực tế mọi sự chú ý đang dồn hết vào cô. Vốn chỗ ngồi của cô khá gần bục giảng, những bạn học ngồi phía trước đều đang chụm đầu thì thầm gì đó, còn phía sau thì... Thậm chí cô không đủ can đảm để ngoảnh đầu xuống. Cô chắc rằng, nếu quay lại, cô sẽ nhìn thấy nụ cười tít mắt của Lục Chi Ngang, cùng đôi mắt phủ đầy sương và gương mặt vô cảm của Phó Tiểu Tư.
“Khoan đã...”
“Hửm?” Phó Tiểu Tư ngoảnh đầu lại, gương mặt vẫn cứng đơ.
“Vì sao... lại muốn tớ tham gia...” Lập Hạ đứng cuối hành lang. Giọng cô vang vọng khắp dãy hành lang vốn luôn yên ắng sau giờ tan học.
“Ồ, có gì đâu, nếu cậu không muốn tham gia thì đi nói với thầy chủ nhiệm là được.” Cậu nhướn mày, tỏ vẻ không quan tâm.
“…”
“Còn gì nữa không?”
“... Hết rồi.”
Phó Tiểu Tư bước thẳng xuống cầu thang mà không thèm chào tạm biệt, chẳng mấy chốc, chiếc áo sơ mi trắng đã khuất sau khúc rẽ.
Ánh chiều tà bao phủ cả ngôi trường, dây thường xuân ngả vàng bắt đầu từ chân tường lan ra khắp nơi. Khối 10 học trên tầng cao nhất bởi nhà trường muốn tiết kiệm thể lực cho các anh chị lớp 12, nếu nói theo lý luận khoa học của giáo viên trường cô thì làm vậy để học sinh năm cuối có thể dồn hết sức lực vào cuộc thi đại học.
Lập Hạ nhoài người lên thành lan can của ban công tầng ba, gương mặt lộ vẻ phiền não.
Phong thái chẳng hề để tâm tới bất kỳ chuyện gì của Phó Tiểu Tư khiến Lập Hạ như bị ném vào biển sâu, đã vậy lại còn là biển chết! Cô không bám víu được vào bất kỳ đâu, nhưng cũng không bị chìm xuống, cảm giác chới với khó chịu nghẹn ứ trong họng như bị hóc xương cá vậy.
“Lập Hạ cũng được.”
“Cũng được”? Cậu dựa vào đâu mà phán xét tôi “cũng được”?! Bực mình!
Phía sau vọng tới tiếng bước chân vội vàng, cô vừa ngoảnh đầu lại đã thấy Lục Chi Ngang hớt hải chạy đến.
Lục Chi Ngang cười chào cô, “Có thấy Tiểu Tư đâu không?”
“Vừa xuống dưới... Không phải hôm nay là ngày cậu trực nhật à? Sao làm nhanh thế, không phải trốn việc chứ?”
Lập Hạ vừa nói xong đã thấy hối hận, bởi cô và Lục Chi Ngang cũng chưa thân thiết tới mức ấy. Câu nói đùa có phần gượng gạo, sững lại giữa không gian. May thay Lục Chi Ngang không để ý, chỉ ngáp một cái rồi lại gần nói thầm với cô:
“Cậu mà giữ bí mật thì tớ sẽ mời cậu uống Coca.”
Lập Hạ thở phào.
Mỗi khi nói chuyện với Lục Chi Ngang, cô đều cảm thấy rất thoải mái, nhưng mỗi lần thấy Phó Tiểu Tư cô lại căng thẳng một cách kỳ lạ.
Lục Chi Ngang ló đầu ra ngoài lan can, Lập Hạ cũng nghiêng người theo cậu ta, sau đó cô nhìn thấy dưới tán rã hương cạnh lối lên cầu thang dưới tầng trệt, Phó Tiểu Tư đang tựa hẳn người lên chiếc xe đạp địa hình, một chân chống đất, phần lớn cơ thể đều được chiếc xe chống đỡ. Cậu vẫn đeo tai nghe, sợi dây tai nghe màu trắng buông thõng từ tai men theo cổ, thả rơi trước ngực và biến mất giữa những nếp gấp quần áo.
Ánh nắng xuyên qua tán rã hương ngày càng mỏng, hắt lên chiếc áo sơ mi trắng của cậu, rồi từ từ tỏa ra xung quanh.
Lục Chi Ngang bỗng kêu lên mấy tiếng kỳ quái rồi vội vàng chạy xuống dưới, vì tới muộn sẽ bị giáo viên mắng. Trước khi đi cậu ta còn ngoảnh đầu mỉm cười chào cô, rồi còn nói thêm một câu:
“Thật ra Tiểu Tư đã giúp tớ dọn nửa lớp đấy, nếu không sao nhanh thế được.”
Rồi tà áo trắng ấy cũng lập tức biến mất nơi khúc quanh, thậm chí còn biến mất nhanh hơn cả Tiểu Tư. Mỗi lần đi cầu thang Lục Chi Ngang đều đi rất nhanh, mười hai bậc mà chỉ nhảy vài bước là xong.
Câu cuối của cậu ta khiến tâm trí Lập Hạ bỗng hiện ra một bức tranh.
Cô như nhìn thấy Phó Tiếu Tư cúi người quét lớp, mái tóc che khuất phân nửa khuôn mặt, xương bả vai gồ lên, vẽ nên những đường cong ẩn hiện dưới áo sơ mi, càng tôn thêm vẻ mảnh khảnh của cậu. Lập Hạ vốn nghĩ tiểu thiếu gia như Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang chưa bao giờ biết quét dọn là gì, nhưng xem ra cô đã nhầm.
Thực ra nghĩ kỹ lại, đến bây giờ cô vẫn chưa thấy hai người họ bộc lộ tính xấu thường thấy ở hội con nhà giàu.
Cô lại vươn người dõi theo bóng lưng trên chiếc xe đạp của hai người họ.
Lục Chi Ngang cứ xoa đầu mãi, chắc là bị cốc đầu rồi.
“Lập Hạ!”
Cô ngoảnh đầu lại thì thấy Thất Thất đang chạy tới, trong cái thời tiết này mà Thất Thất vẫn có thể mặc váy, Lập Hạ thật bái phục.
Kết thúc thời gian thể dục theo đài hàng sáng, đoàn học sinh bắt đầu về lớp, sân vận động chật ních người đi lại ngược xuôi. Thất Thất vừa chen lấn vừa hét “Cho qua!”, chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi đã tới cạnh Lập Hạ.
“Cậu đúng là vì nghĩa quên thân.” Lập Hạ liếc chiếc váy Thất Thất đang mặc mà nói, một lúc sau Thất Thất mới hiểu ra liền đánh cô một cái.
“Nữ sinh lớp tớ ai cũng mặc vậy đấy, có giống như lớp A3 các cậu đâu, ai cũng ăn mặc công thức như phương trình hóa học ấy.”
“Lớp A7 các cậu cũng đâu kém phần, người nào người nấy trông y hệt Lý Thanh Chiếu1, không những gầy như que củi mà còn vàng vọt xanh xao hơn cả hoa hiên vàng nữa. Tuy con gái lớp tớ không phải Triệu Phi Yến2, nhưng chí ít trông cũng phúc hậu nhé.”
1: Lý Thanh Chiếu, hiệu Dị An cư sĩ, là nữ tác gia chuyên sáng tác Từ nổi tiếng thời nhà Tống. Bà là người đứng đầu trường phái Uyển Ước Từ với lối dùng từ hoa mỹ, được người đời xưng tụng là Thiên cổ đệ nhất tài nữ.
2: Triệu Phi Yến là hoàng hậu thời nhà Hán, nổi tiếng với dung mạo xinh đẹp và thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển.
“Thôi chịu thua, cậu sang chuyên Văn học đi. Chân đã khỏi chưa?”
“Khỏi từ lâu rồi, may mà vết thương không sâu.” Lập Hạ bỗng nhớ tới chuyện gì đó, bèn hỏi: “Đúng rồi, hội diễn văn nghệ này cậu làm gì hả Thất Thất? Vẽ mẫu đơn hay vẽ tôm nương?”
“Chị đây không thèm làm mấy trò nhạt nhẽo đó. Tớ sắp vẽ tôm nương được năm năm rồi đó, vẽ nữa chắc tớ thành Tề Bạch Thạch1 luôn quá. Cậu đoán thử đi?”
1: Bậc thầy hội họa đứng đầu trường phái quốc họa Trung Hoa, nổi tiếng với cá tác phẩm màu nước đầy sức sống. Ông vẽ tranh tôm đạt đến độ siêu phàm nhờ việc nuôi tôm và dành nhiều thời gian để quan sát chúng.
“Lằng nhằng, không nói thì thôi.” Lập Hạ cười tít mắt, vẻ chắc chắn Trình Thất Thất sẽ phải nói cho mình nghe.
“Tớ sẽ hát đó.” Quả nhiên không giữ bí mật được mà.
“Thật á?” Mắt Lập Hạ sáng ngời, trực giác vẫn luôn mách bảo cô rằng Thất Thất là một người hoàn mỹ, ngay cả cô cũng cực kỳ thích cô bạn này, huống chi là bao thanh niên đầy máu nghệ thuật trong lớp A7.
“Tớ còn biết lần này cậu sẽ vẽ nhé.”
“... Sao cậu biết?”
Lập Hạ sững sờ, cô mới chỉ hạ quyết tâm sẽ vẽ tranh thôi, còn chưa kịp kể với ai, sao Thất Thất lại biết được?
“Hứ, không nói cho cậu đâu.”
Lập Hạ toan nói, bỗng tiếng loa vang lên: “Lập Hạ lớp 10A3, mời em tới phòng giáo vụ ngay lập tức! Lớp 10A3...”
Lập Hạ nghe vậy cau mày, chuyện gì vậy? Cô nghĩ nát óc không ra.
Bước qua dãy hành lang dài ngập sắc xanh, hai bên là khung cửa kính cao rộng, ánh nắng chiếu xuống tạo nên những khối sáng khổng lồ hình chữ nhật in dấu trên sàn, ở giữa là bóng của khung cửa phân ra hai mảng sáng tối rõ ràng.
“Báo cáo.”
“Vào đi.”
Vừa bước vào phòng Lập Hạ đã thấy thầy chủ nhiệm ở ngay phía trước, ngồi cạnh thầy là một người đàn ông trung niên mặc bộ comple thẳng thớm, kế bên là một cô gái. Khi hai người họ ngoảnh đầu lại, Lập Hạ liền thầm thét lên trong bụng: “Gặp quỷ rồi!”
Lý Yên Nhiên đứng dậy cất tiếng trước: “Chào cậu, Lập Hạ.”
Tâm trạng của Lập Hạ rất tệ.
Sau khi ra khỏi phòng giáo vụ, mấy đầu ngón tay của cô vẫn bấu chặt vào nhau, vì dồn sức mà những khớp xương hơi trắng bệch.
Những lời nói đó vẫn vang vọng mãi trong tâm trí cô, tựa như những mũi kim tẩm kịch độc đen sì đâm thẳng vào lồng ngực yếu đuối của cô; nó cũng tựa như loài vi khuẩn độc hại xâm chiếm mọi cơ quan nội tạng, không ngừng sinh trưởng, hút cạn đào khoét bên trong, chỉ cần một làn gió thoảng qua cũng đủ khiến cơ thể này chỉ còn là một cái vỏ.
Sau đó, tâm trí cô lại tràn đầy những chuyện hỗn loạn phức tạp.
Cuối cùng cô cũng nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ ngừng ghét những kẻ nhà giàu tự cho mình là người lương thiện. Hừ, đều là lũ ảo tưởng khốn kiếp hết!
Người mặc comple là ba của Lý Yên Nhiên, gọi Lập Hạ tới phòng giáo vụ để bày tỏ cái mà ông ta gọi là sự quan tâm, thực chất chỉ là sự “bố thí” từ kẻ bề trên.
Lập Hạ thấy người đàn ông đó đưa tay ra, bên trên là một phong thư, không cần hỏi cô cũng biết chắc bên trong chứa tiền. Cô đứng yên ở đó không đưa tay ra nhận, bỗng thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ. Một người khác đứng bên cạnh trông có vẻ là trợ lý bỗng lên tiếng: “Còn từ chối gì nữa, hoàn cảnh nhà cô có khá giả gì đâu.”
Câu này khiến Lập Hạ suýt thì hất tung cái bàn ngay lập tức.
Từ trước tới nay cô chưa từng tâm sự với ai về chuyện gia đình, thế nhưng hẳn là ba của Lý Yên Nhiên đã điều tra cô, chí ít cũng đã xem sơ yếu lý lịch lúc nhập học của cô. Dòng chữ “đơn thân” đỏ chói ấy vẫn còn khắc sâu trong tâm trí cô. Hoặc có thể thầy chủ nhiệm đã nói cho họ biết. Nói chung cái cảm giác bị người khác xé rách vỏ bọc này chẳng dễ chịu chút nào.
Lập Hạ cố kìm nén, sau khi chắc chắn sẽ không rơi một giọt nước mắt nào mới dám ngẩng đầu lên đáp lời:
“Cảm ơn chú, mặc dù hoàn cảnh nhà cháu không được tốt nhưng cũng chưa đến mức phải xin người khác giúp. Số tiền này cháu không cần, chú giữ lại đi. Cháu nghĩ trợ lý nhà chú cần số tiền này để đi học bổ túc hơn đấy ạ, học cách ăn nói lịch sự gì cũng được, nếu không thì khập khiễng với phong thái của chú lắm, cẩn thận lại khiến chú bị mất mặt đấy ạ.”
Nói xong Lập Hạ liền ra khỏi phòng. Khi đi, cô còn nghe thấy tiếng người đó cười gượng nói với chủ nhiệm lớp: “Việc Yên Nhiên được bầu chọn làm học sinh ba tốt1 cấp thành phố lần này chắc sẽ không có vấn đề gì đúng không? Thầy thấy đấy, Yên Nhiên nhà tôi thích giúp đỡ bạn học lắm. À phải rồi, công ty tôi đang định tặng thêm cho nhà trường vài bộ thiết bị dạy học...”
1: Tư tưởng, đạo đức tốt; học tập tốt; sức khỏe tốt.
Lập Hạ cúi đầu xông thẳng ra ngoài, cô cảm thấy nếu mình còn ở lại nhất định sẽ nôn mất. Vừa bước ra, cô đã đâm sầm vào ai đó, khiến cả hai đều kêu “A” một tiếng. Người này có vóc dáng rất cao, vì cô chỉ đụng tới ngực cậu ta thôi. Một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi cô, hình như là mùi sữa tắm. Cô không ngẩng đầu xem người mình đâm phải là ai, chỉ khẽ nói xin lỗi rồi cất bước, bởi vì cô sợ chỉ cần mình ngẩng đầu lên, nước mắt sẽ tuôn rơi mất. Nếu người này mà thấy chắc sẽ sợ lắm, nói không chừng cô lại phải vào phòng giáo vụ một lần nữa.
Người phía sau không ngừng gọi cô lại nhưng Lập Hạ không quan tâm, cắm đầu cắm cổ chạy về phòng học.
Suốt một buổi chiều, Lập Hạ đều chìm trong cảm giác khó chịu, tựa như có một tầng sáp bịt kín mọi lỗ chân lông trên người cô vậy. Cảm giác ngột ngạt và mệt mỏi chi phối toàn thân Lập Hạ, tất cả mạch máu lông tơ đều bị tắc nghẽn, chỉ cần khẽ động đậy là đau đớn toàn thân.
Lập Hạ nằm nhoài ra bàn, mặt trời dần ngả về tây chiếu rọi ánh nắng vào lớp học khiến mắt cô hoa lên, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại sẽ thấy một màu đỏ như máu trải dài vô tận. Lập Hạ sực nhớ ra một câu thoại đã đọc trước kia: Nhắm mắt lại ta mới có thể thấy một thế giới sạch sẽ nhất.
Lập Hạ nhắm mắt lại, hai gò má đã ướt đẫm từ bao giờ.
Khi tan học, cô thu dọn sách vở rồị bắt đầu chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh như bút chì, tẩy, màu vẽ, giá vẽ. Cô sắp xếp được một nửa rồi mới chợt nhớ ra buổi sáng, thầy giáo đã thông báo lớp học vẽ sẽ tạm nghỉ hôm nay, vì thế bàn tay đang nhét bút chì vào ba lô bỗng khựng lại giữa không trung.
Làm gì bây giờ? Cô chẳng muốn làm gì cả. Hầu hết mọi người đã rời khỏi lớp rồi, mà cô lại không muốn về ngay lúc này. Tâm trạng không vui khiến người cô nặng trịch, Lập Hạ bèn ngồi xuống ghế, ngón tay vẽ bừa những đường cong lên mặt bàn. Viết mãi viết mãi, cuối cùng chỉ còn hai chữ lặp đi lặp lại “Chết đi!” Thế nhưng rốt cuộc mình đang rủa ai chết, Lập Hạ cũng không biết nữa. Có thứ gì đó đè nén cô tựa như dòng nước bị bịt lại quá lâu, chỉ trực chờ phun trào ngay lập tức.
Từng tia nắng tắt dần, Lập Hạ đứng dậy vươn vai, cô khoác ba lô toan ra khỏi lớp thì bỗng nhìn thấy Lục Chi Ngang đang ngồi ở bàn cuối. Cậu ta lập tức nhoẻn miệng cười, vẫy tay với cô: “Chào buổi tối.” Đôi mắt kia híp lại thành một đường chỉ.
“Sao cậu... vẫn chưa về? Cậu ngồi đây bao lâu rồi?”
“Đợi cậu đưa tớ tới bệnh viện.”
“Hả?”
“Sáng nay chỗ bị cậu va phải còn đau lắm... Không biết có bị gãy xương không nữa...”
“Gãy cũng tốt, biết đâu lại sinh ra được một Eva nữa thì sao. Sướng nhất cậu nhé, ông trời đúng là có mắt”, Lập Hạ bật cười, bổ sung thêm, “không tròng”.
“Ha ha, ai là bé Hạ1 thế?”
1: Eva được sinh ra từ xương sườn của Adam. Trong tiếng Trung Eva được gọi là “Hạ Oa”. “Hạ Oa” cũng có nghĩa là đứa bé họ Hạ. Ở đây Lục Chi Ngang chơi chữ khiến Lập Hạ xấu hổ.
... Thoáng chốc mặt Lập Hạ nóng bừng, nghĩ bụng sao mình lại nói ra câu ấy chứ.
Khi đứng trên sườn núi, Lập Hạ vô cùng kinh ngạc, trước kia cô chưa tới đây bao giờ. Lập Hạ vẫn luôn cho rằng ngôi trường này chỉ có một mảnh đất với mười mấy tòa nhà ngự ở trên, nào ngờ lại còn có một sườn núi xanh mướt màu cỏ như thế này.
Lục Chi Ngang nằm trên bãi cỏ, khép hờ đôi mắt hướng lên bầu trời phủ bóng chiều tà.
“Cậu chưa đến đây bao giờ đúng không? Tớ và Tiểu Tư mỗi khi trốn học sẽ tới đây ký họa. Vẽ trời, vẽ cỏ, vẽ chim muông cây cối, vẽ dòng người vội vã trong trường và những tòa giảng đường trong ánh hoàng hôn nữa.”
Ngừng một lát, cậu ta bèn đổi chủ đề: “Bầu trời đỏ rực như bị thiêu cháy thế này sẽ chẳng còn nhiều nữa, vì sắp trở lạnh rồi.”
Lập Hạ ngồi xuống, cô cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn ngắm một lúc cũng trở nên ngây ngẩn.
"Sáng nay... cậu sao vậy?” Lục Chi Ngang vẫn nhắm mắt, nhưng thái độ bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
“Cũng... không có gì.” Cô cũng không biết phải giải thích thế nào, dù sao đó cũng là chuyện chẳng vui vẻ gì.
“Vì Lý Yên Nhiên đúng không?”
“Sao cậu biết?”
“Tớ thấy cô ta ở phòng giáo vụ, tớ cũng chẳng ưa cô ta.” Lục Chi Ngang bứt nhành cỏ bên cạnh mái tóc đưa vào miệng nhấm nháp, nhành cỏ đó liên tục phất phơ trên mặt khiến cậu thấy ngưa ngứa.
“Hả, đó không phải là bạn gái của Phó Tiểu Tư ư? Tớ tưởng các cậu...”
“Các cậu gì chứ. Cô ta là cô ta, tớ là tớ, Tiểu Tư là Tiểu Tư. Không có các cậu nào cả.”
Lập Hạ ngoảnh đầu qua thấy Lục Chi Ngang đã mở mắt, đôi mày còn cau lại. Chưa bao giờ cô thấy cậu ta cau mày cả, trước kia lúc nào cũng chỉ có một gương mặt luôn cười tươi rói như đại sứ hòa bình thế giới thôi.
Lục Chi Ngang nhổ ngọn cỏ trong miệng ra, nói tiếp: “Tớ và Tiểu Tư quen nhau từ hồi mẫu giáo, bọn tớ thích chơi cùng nhau, đánh nhau, vẽ tranh, rồi cùng thi vào đây. Thực ra trước kia thành tích của tớ kém lắm, cũng không thích vẽ tranh, nhưng ở cùng Tiểu Tư lâu lại nhiễm rất nhiều thói quen của cậu ấy, như thích sạch sẽ này. Rồi tớ bắt đầu học vẽ, thành tích ngày càng tốt hơn, từ một đứa lông bông lột xác thành học sinh ưu tú như bây giờ. Lý Yên Nhiên sau này mới xuất hiện, vì mẹ cô ta là bạn thân nhất của mẹ Tiểu Tư mà mẹ là người cậu ấy yêu quý nhất, nên cô ta thường chơi chung với bọn tớ. Mẹ Tiểu Tư rất thích Lý Yên Nhiên nên cậu ấy cũng đối xử rất tốt với Lý Yên Nhiên. Thực ra cái gọi là rất tốt đó chẳng qua là chịu nói thêm vài câu với cô ta mà thôi. Chắc cậu không biết, từ bé tới giờ Tiểu Tư không thích nói chuyện, thờ ơ với tất cả mọi người, đôi khi khiến người khác cảm thấy cậu ấy như không thuộc về thế giới này, mà có một thế giới riêng không ai xâm nhập được. Ấy vậy mà tên nhóc này lại rất được nữ sinh yêu thích. Nhưng từ bé tới lớn, trong mắt tớ, những cô nàng thích Tiểu Tư chẳng ai ra hồn cả, ngay cả Lý Yên Nhiên cũng vậy.”
“Tại sao?”
Lục Chi Ngang ngập ngừng như đang nghĩ nên giải thích thế nào, sau đó mới tiếp lời:
“Nói thế nào nhỉ, tớ không thích cảm giác hơn người đã có từ nhỏ của đám con nhà giàu.”
“Cậu chết đi! Cậu tưởng mình không như thế hả!” Lập Hạ bứt một nhánh cỏ ném qua, cô muốn cào tường rồi đấy.
Lục Chi Ngang ngồi dậy, bứt cỏ ném lại, “Cậu nghe tớ nói hết đã, nói xong sẽ đánh nhau với cậu mà.”
“Đánh... nhau?” Lập Hạ sốc tới mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài, lần đầu tiên cô nghe thấy một nam sinh nói muốn đánh nhau với nữ sinh, đã vậy còn nói một cách quá bình thường như hai người chỉ cùng học thể dục thôi vậy.
“Tớ có một đứa em họ gia cảnh không dư dả gì, nó dùng bút chất lượng rất rất tệ một đồng một cái, phần lông bút sắp rụng hết rồi. Nó không mua nổi tạp chí hội họa nên rất chịu khó ngồi dưới sàn tiệm sách coi lén, đến khi bị ông chủ đuổi đi mới thôi. Không có tiền mua màu vẽ thì không nộp bài tập vẽ, khi bị giáo viên mắng cũng không giải thích, điều đó khiến giáo viên nghĩ thằng bé rất lười, lại không thích vẽ tranh. Nhưng tớ biết thằng bé yêu vẽ tranh lắm, ước mơ của nó là trở thành một họa sĩ. Bởi vậy tớ rất ghét những kẻ ỷ mình có tiền mà diễu vô giương oai... Này, cậu có nghe không đấy?”
Lục Chi Ngang vừa ngoảnh đầu lại đã thấy khuôn mặt Lập Hạ giàn giụa nước mắt, cậu chàng lập tức luống cuống không biết làm sào.
Chút ánh hoàng hôn còn sót lại phủ lên hai người, bóng cây giao hòa trùng điệp tạo nên bản giao hưởng vô thanh bồi hồi trong tim.
Ánh nắng dần biến mất theo triền núi, nhiệt độ cũng hạ dần.
Một thứ khác cũng biến mất ngay lúc đó, chính là những giọt nước mắt vương trên mi Lập Hạ.
Lục Chi Ngang đưa Lập Hạ về tới ký túc xá lúc hơn 6 giờ, hoàng hôn đã dần khuất bóng. Lập Hạ nghiêng đầu cũng chỉ thấy đường cong góc cạnh tuấn tú của Lục Chi Ngang. Sống mũi cao thẳng, hốc mắt rất sâu, đôi môi mỏng bạc tình, hàng mày bị che phủ bởi mái tóc đen dày.
Bóng tối như xóa nhòa mọi ranh giới, thời gian trôi như dòng nước chảy.
Câu “Cảm ơn cậu hôm nay đã ở cùng tớ” cũng bị nuốt gọn trong tim, không sao nói ra được.
Khi Phó Tiểu Tư chạy ra khỏi lớp thì trời đã tối. Cậu cầm màu vẽ để quên trong lớp đi qua sân vận động tiến về phía cổng trường, hơi ngẩng đâu lên nào ngờ lại thấy bóng lưng của Lục Chi Ngang và Lập Hạ. Bóng lưng của hai người tựa như kim đồng hồ, mỗi người chỉ một hướng khác nhau, chẳng mấy chốc đã cùng biến mất dưới tán cây rã hương. Phó Tiểu Tư ngỡ ngàng, ánh sáng trong đôi mắt lúc ẩn lúc hiện, dường như việc Lập Hạ và Lục Chi Ngang đi cùng nhau khiến cậu ít nhiều bối rối. Chẳng phải Lục Chi Ngang đã nói hôm nay muốn về sớm vì có chút việc ư? Sao tới giờ này vẫn còn lang thang ở trường?
Phó Tiểu Tư lắc đầu, đang định xuống cầu thang lấy xe thì bỗng nghe thấy tiếng ai đó gọi cậu. Hóa ra là Lý Yên Nhiên. Cô ta đứng dưới tàng cây, Phó Tiểu Tư lên tiếng: “Em cũng ở đây à?”
“Ba em cũng tới đây đó, anh đừng đạp xe nữa, để em đưa anh về.”
Cậu cúi đầu nghĩ một lát, nhìn thoáng qua con đường nơi Lục Chi Ngang biến mất, sân trường nay đã trống không, cậu quay đầu lại đáp: “Được.”
Khi cánh cửa xe được đóng lại, Phó Tiểu Tư bỗng thấy tim mình trống rỗng, những tuýp màu trong tay vì bị lực tác động quá mạnh mà biến dạng.
Lúc bước qua giảng đường, Lục Chi Ngang thốt lên kinh ngạc rồi đứng lại. Lập Hạ nhìn theo ánh mắt của cậu ta thì thấy chiếc xe đạp địa hình của Phó Tiểu Tư vẫn còn ở đây. Lục Chi Ngang lẩm bẩm: “Lẽ nào tên nhóc này vẫn chưa về? Chẳng phải cậu ấy bảo có việc phải về sớm sao?”
Sau khi đưa Lập Hạ về, Lục Chi Ngang bèn đi dạo quanh trường, một mặt là vì cậu ta muốn nói với Tiểu Tư về chuyện của Lập Hạ và Lý Yên Nhiên, mặt khác cậu ta cũng khá lo cho Tiểu Tư nữa. Trái tim cậu ta tựa như quả bóng bị châm những lỗ kim li ti nhỏ xíu, không khí bên trong ùn ùn thoát ra ngoài, thế nhưng lại chẳng tìm nổi chuẩn xác ngọn nguồn.
Đêm mùa thu tựa như thủy triều ùa vào đất liền, từng chút một nuốt trọn ánh sáng. Khi những bóng rã hương mờ dần, đèn bắt đầu bật sáng, Lục Chi Ngang vẫn không tìm thấy Phó Tiểu Tư. Cậu ta bắt đầu sốt ruột. Đám học sinh nội trú tốp năm tốp ba kéo quân từ phòng tắm về ký túc. 8 giờ tối là giờ tự học bắt buộc, đó là quy định không gì có thể thay đổi của ngôi trường này.
Lục Chi Ngang ngồi trên chiếc xe đạp của Tiểu Tư, ngây ngẩn nhìn cầu thang không một bóng người. Vì ngồi rất lâu mà vẫn không gặp Tiểu Tư nên cậu đành quay về. Lục Chi Ngang vừa ra khỏi trường đã vội vàng gọi điện thoại liên tục, rất lâu sau mới có người nghe máy. Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói biếng nhác vô cảm như thường ngày của Phó Tiểu Tư.
Bên kia vừa nói “A lô”, Lục Chi Ngang đã mắng một tràng dài, mắng xong chẳng thèm nghe Phó Tiểu Tư nói gì bèn cúp máy luôn, rồi lại chạy như bay về nhà xe lấy xe, miệng nở nụ cười như trút được gánh nặng, thậm chí còn không nhịn được mà bật cười sang sảng trong đêm.
Bây giờ Lục Chi Ngang chỉ muốn về nhà ngay lập tức, bụng đói dính lưng rồi.
7 giờ sáng hôm sau, Lục Chi Ngang đạp xe đợi dưới nhà Phó Tiểu Tư, không thấy bạn đâu bèn gọi mấy tiếng thật to. Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng khóa cửa và giọng nói lạnh tanh của Tiểu Tư: “Ồn ào gì thế?”
Phó Tiểu Tư ném ba lô vào giỏ xe rồi ngồi lên yên sau, bảo: “Hôm qua tớ để xe ở trường rồi, cậu chở tớ đi học đi!”
Lục Chi Ngang đạp xe chở Phó Tiểu Tư tới trường, bóng rã hương lần lượt lướt qua hai gương mặt ấy, chốc chốc Lục Chi Ngang lại quay lại nói dăm ba câu.
“Này, không phải hôm qua cậu bảo có việc phải về sóm à? Sao muộn thế mới về?”
“Bỏ quên tuýp màu ở lớp nên phải quay lại lấy.”
“Sao không đi xe về?”
“Lý Yên Nhiên đưa tớ về.”
“... Lại là cô ta.” Giọng Lục Chi Ngang lộ rõ vẻ khó chịu. Không biết vì sao, sau cuộc trò chuyện với Lập Hạ hôm qua, cậu ta lại càng không thích Lý Yên Nhiên. Có lẽ trước giờ cậu ta vốn chưa từng thích cô nàng đó, giờ thì lại càng ghét.
Tiểu Tư chẳng thèm để ý tới cậu ta, ngây người nhìn cảnh sắc đang biến đổi.
“Cậu có biết hôm qua Lý Yên Nhiên đã nói gì với Lập Hạ không?”
Phó Tiểu Tư lắc đầu nhưng cậu lại không để ý rằng làm sao Lục Chi Ngang biết được cậu đang lắc đầu. Lục Chi Ngang không thấy Phó Tiếu Tư đáp lời lại càng giận hơn, bèn khẽ gắt lên: “Cậu có nghe tớ nói không đấy?!”
Bấy giờ Tiểu Tư mới sực tỉnh đáp: “Nghe rồi, sao Yên Nhiên và Lập Hạ lại gặp nhau? Chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Lục Chi Ngang bèn kể chuyện tối qua ở cùng với Lập Hạ. Sáng hôm qua, sau khi thấy Lập Hạ khóc nức nở chạy ra khỏi phòng giáo vụ, cậu ta bước vào đó thì thấy Lý Yên Nhiên và ba cô ta bèn qua chào hỏi. Cậu ta giả vờ tìm vở bài tập của mình để nán lại nghe họ nói chuyện, tuy không rõ tường tận nhưng cũng biết ít nhiều, vậy nên sau khi tan học mới ở lại đợi Lập Hạ.
Lục Chi Ngang cứ thao thao bất tuyệt, khi gặp đèn đỏ mới ngoảnh đầu lại nhìn Phó Tiểu Tư, nào ngờ cậu bạn lại chẳng thèm nghe mà tựa vào lưng cậu ta ngủ mất. Lục Chi Ngang điên tiết, xanh mặt lay Phó Tiểu Tư dậy.
Phó Tiểu Tư nhìn cậu ta với ánh mắt đờ đẫn, không hiểu lý do.
Không ai hiểu Lục Chi Ngang hơn cậu. Tuy bề ngoài Lục Chi Ngang lúc nào cũng mỉm cười khách sáo với đối phương, nhưng thực chất chưa bao giờ quan tâm tới chuyện của người khác, điểm này hai người rất giống nhau, chỉ khác ở chỗ cậu thể hiện trực tiếp điều đó ra mà thôi. Thế mà lần này, Lục Chi Ngang lại để tâm tới chuyện giữa Lý Yên Nhiên và Lập Hạ. Cậu đưa mắt nhìn Lục Chi Ngang muốn xem rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì.
Hai người cứ ngoan cố không chịu nói với nhau câu nào. Đèn xanh vừa sáng, dòng xe xung quanh đã bắt đầu chuyển động, Lục Chi Ngang vẫn không chịu đi. Bầu không khí trở nên cứng ngắc, đến sợi tóc cũng đứng yên.
Cuối cùng Phó Tiểu Tư phải hỏi: “Thế cậu có đi không?”
Lục Chi Ngang bướng bỉnh không đáp lời, mặt mày vẫn xanh mét.
Phó Tiểu Tư bèn nhảy xuống, lấy chiếc ba lô trong giỏ xe rồi đi bộ tới trường. Lục Chi Ngang lập tức biến sắc nhưng vẫn cố giữ thể diện không gọi cậu lại. Cho tới khi Phó Tiểu Tư đã đi được một quãng rồi, cổ họng cậu ta mới miễn cưỡng nhả ra một tiếng khô khốc: “Này!” Thế nhưng Tiểu Tư vẫn không thèm để ý mà bước tiếp về phía trước, tới trạm xe buýt gần đó thì nhảy lên xe đi luôn. Mặt Lục Chi Ngang xanh như tàu lá, cậu ta vội vàng gọi với theo “Này này này!” nhưng Tiểu Tư vẫn không hề có ý xuống xe.
Cậu chàng vội vã phóng lên, nào ngờ xe không đi được, ngoảnh đầu lại thì thấy bánh xe đã bị khóa lại bằng chiếc khóa Phó Tiểu Tư hay dùng để khóa ngăn kéo. Lục Chi Ngang tức nổ phổi nhưng Phó Tiểu Tư đã mất hút từ lâu, vẻ mặt cậu ta sục sôi lửa giận và phiền não, muốn giết người lại tìm không thấy người đâu.
“Tiền Tùng Bình?”
“Có.”
“Vương Thất Tụng?”
“Có.”
“Lục Chi Ngang?”
…
“Lục Chi Ngang?”
Phía dưới không ai trả lời, thầy chủ nhiệm ngẩng đầu lên liếc qua chỗ ngồi của cậu ta.
Lập Hạ không khỏi quay đầu nhìn thì thấy chỗ ngồi bên cạnh Phó Tiểu Tư vẫn còn trống, đưa mắt sang bên cạnh lại là gương mặt đầy sát khí viết bốn chữ to oành “Nhìn gì mà nhìn” của Phó Tiểu Tư, Lập Hạ hoảng sợ vội quay đầu đi.
Đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.
Lúc Lục Chi Ngang xông vào lớp thì trán cậu ta đẫm mồ hôi, mái tóc cũng ướt nước nhỏ từng giọt to xuống, chiếc áo sơ mi trắng cũng vì mồ hôi mà trở nên trong suốt. Dù cậu ta có cố chạy thật nhanh thì vẫn tới muộn, may sao tiết đầu tiên là tiết của thầy chủ nhiệm, thầy không trách mắng gì mà chỉ thờ ơ nhắc “Lần sau nhớ tới sớm hơn” rồi để cậu ta vào. Học sinh giỏi luôn có đặc quyền mà, không phải sao? Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Lập Hạ chứng kiến chuyện này.
Lục Chi Ngang xông vào lớp, khi đi qua mấy dãy bàn đầu, vì đi quá nhanh mà đụng phải hộp bút của ai đó khiến nó văng xuống sàn. Lúc bước tới chỗ mình ngồi, cậu ta còn ném mạnh ba lô lên bàn. Trong suốt quá trình ấy, ánh mắt giết người của cậu ta luôn dán chặt vào Phó Tiểu Tư, thế nhưng Phó Tiểu Tư lại cúi đầu chép bài, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bảng, đôi mắt vẫn phủ mờ sương tựa như chẳng hề để ý.
Lục Chi Ngang ngồi phịch xuống ghế, bàn ghế phải chịu tác động mạnh phát ra âm thanh vang dội khiến cả lớp đều quay lại nhìn, nhưng Lập Hạ thì không, cô rất tò mò nhưng lại ngại nên cúi đầu tiếp tục ghi bài.
Suốt buổi sáng, hai người không ai nói với ai một câu, tựa như đang đọ sức. Thực ra Phó Tiểu Tư cũng không biết tại sao mình lại giận. Nghĩ kỹ thì cũng có chuyện gì đâu, nhưng cứ thấy cái vẻ giận dữ của Lục Chi Ngang thì cậu lại càng muốn chọc cậu ta giận hơn, nên mới tiện tay khóa luôn bánh xe. Giờ ngẫm lại mới thấy buồn cười, thế nhưng cái kẻ sắp tức điên tới độ xì khói kia vẫn xanh mặt ngồi đó, đã vậy thì cậu tuyệt đối không thể cười. Dù thua cũng không thể thua khí thế, xét khả năng làm mặt lạnh thì cậu chính là cao thủ.
Tiết cuối cùng của buổi sáng là Thể dục, nội dung học chính là bơi.
Sau khi hết giờ, Phó Tiểu Tư bước ra khỏi phòng thay đồ, nước nhỏ tí tách từ trên tóc xuống. Cậu đi dép tông, khoác thêm chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, khi cúi người xuống, xương bả vai gồ lên rõ ràng.
Lúc ngẩng đầu lên, Phó Tiểu Tư đã thấy Lục Chi Ngang đứng ngay trước mắt. Cậu ta cũng mới tắm xong, người còn ướt đẫm, xị mặt chỉ thẳng vào Phó Tiểu Tư, hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?!”
Phó Tiểu Tư thờ ơ nhìn cậu ta, nhưng sau đó không kìm được mà phì cười, lúc đầu chỉ hơi nhếch môi, sau đó đã phá lên cười sằng sặc để lộ hai hàng răng trắng bóc. Cậu đưa khăn cho Lục Chi Ngang, nói: “Cậu lau đi, tớ đi lấy xe trước, đợi cậu trước cổng trường.”
Suốt quãng đường, Phó Tiểu Tư nghe Lục Chi Ngang kể rất nhiều chuyện về Lập Hạ, dường như tất cả những gì cô tâm sự với cậu ta, cậu ta đều kể lại hết cho Tiểu Tư.
Khi thuật lại những chuyện này, Lục Chi Ngang như chìm đắm trong một sự thương cảm sâu sắc, khiến cậu ta như biến thành gốc cây bi ai trong ráng chiều tà. Phó Tiểu Tư nhìn chằm chằm cậu bạn, Lục Chi Ngang ngoảnh đầu lại, biết Tiểu Tư muốn hỏi gì bèn đáp:
“Cậu còn nhớ tớ có một đứa em họ chứ, Lập Hạ mang cho tớ cảm giác như cậu ấy là một đứa em họ khác của tớ vậy, có cùng hoàn cảnh, cùng một tính cách lương thiện. Bởi thế, sáng nay, khi thấy gương mặt vô cảm của cậu, tớ mới tức giận. Nếu so sánh giữa Lập Hạ và Lý Yên Nhiên thì hiển nhiên Lập Hạ mới là ngươi đáng được quan tâm hơn, chứ không phải vị thiên kim tiểu thư kia. Tiểu Tư, cậu cũng biết tớ không thích đám con nhà giàu được nuông chiều từ bé đó mà. Tớ không hiểu rốt cuộc vì sao cậu lại đồng ý hẹn hò với loại con gái đó.”
Phó Tiểu Tư ngẩng đầu lên, trong đôi mắt bỗng xẹt qua tia sáng. Lục Chi Ngang nhìn thấy những tia sáng lướt qua thì thấy hơi lóa mắt. Đã quá quen với đôi mắt không tiêu điểm của Phó Tiểu Tư, nên khi nhìn thấy đôi mắt ấy sáng rỡ, cậu ta bỗng thấy bối rối.
Phó Tiểu Tư thoáng im lặng rồi mới đáp: “Tớ cũng không thấy Yên Nhiên có gì quá tốt, nhưng cô ấy tốt với mẹ tớ, mẹ tớ cũng rất thích cô ấy nên chí ít, tớ thấy Yên Nhiên không xấu.”
“Vậy còn... Lập Hạ thì sao?” Lục Chi Ngang nhìn Phó Tiểu Tư hỏi.
Tiểu Tư không đáp, đôi mắt lại mờ sương.
Suốt quãng đường còn lại chỉ còn sự yên lặng.
Chiếc ô tô phóng lướt qua hai người họ cùng với tiếng gầm của động cơ, gió thu thoảng qua ngọn cây mang tới một cảm giác vừa cao xa vừa khoáng đạt, tựa như có ai đó đang thổi kèn trên bầu trời cao vời vợi.
Gặp đèn đỏ, Phó Tiểu Tư mới dừng lại hỏi Lục Chi Ngang: “Sao sáng nay cậu tới muộn thế? Chỗ tớ xuống xe có xa trường mấy đâu.”
Lục Chi Ngang lại tức đến đỏ mắt: “Đồ điên! Là ai đã khóa xe mà còn dám hỏi hả?! Có biết tớ khiêng xe tới trường mệt lắm không! Cậu khiêng thử đi thì biết!”
“Cậu mới điên ấy!” Phó Tiểu Tư lườm cậu ta một cái, “Không thấy tớ vứt chìa khóa vào giỏ xe hả?”
Lục Chi Ngang câm nín hồi lâu, sau đó đáp bằng giọng càng u uất hơn: “Khiêng đến trường rồi mới nhận ra...”
Phó Tiểu Tư cũng ngây người, sau đó cười tới mức phải nhảy xuống xe.
Tới nhà mình, Phó Tiểu Tư đậu xe xong, vẫy tay chào Lục Chi Ngang rồi đi lên lầu.
Lục Chi Ngang bỗng gọi với theo, Tiểu Tư ngoảnh lại nhìn. Lục Chi Ngang nghiêng đầu sang trái không biết đang nhìn phương nào, khẽ nói: “Lập Hạ sống cùng mẹ, ba cậu ấy... đã bỏ đi từ rất lâu rồi.”
5 rưỡi chiều, khi mọi tiết học đã kết thúc, ánh nắng chiếu nghiêng vào phòng học.
Lập Hạ đang thu dọn sách vở trên bàn, bỗng có người đến vỗ vai cô.
“Tới phòng học vẽ đi.” Lục Chi Ngang cười tít mắt nói, “Tiểu Tư cũng đi.”
Lập Hạ bèn dọn dẹp rồi đi theo hai người họ, không biết vì sao hồi sáng còn đánh nhau mà chiều đã làm hòa rồi.
Khi đi qua con đường phủ kín lá rơi, Phó Tiểu Tư bỗng bước tới bên cạnh cô, hỏi:
“Chân cậu không sao chứ?”
Lập Hạ vội vàng xua tay, đáp: “Không sao, không sao.”
Vì có liên quan đến Lý Yên Nhiên nên khi nói chuyện với Tiểu Tư, cô vô cùng cẩn thận, nào ngờ cậu thoáng ngập ngừng nói: “Chuyện Yên Nhiên làm hôm qua, xin lỗi cậu nhé.”
Cô vốn định bảo không sao nhưng Lục Chi Ngang đứng bên cạnh lại bày ra vẻ mặt như không thể tin được: “Aaaa... Hóa ra cậu cũng biết nói xin lỗi cơ á...?” Còn chưa dứt lời, cậu ta đã bị Tiểu Tư lườm cho một phát.
Khi vẽ được một nửa, Phó Tiểu Tư liền cầm tranh của cô qua xem, quả nhiên lại chỉ nhận xét đúng một câu: “Xấu.” Sau đó cầm bút vẽ lên tranh của cô. Khi bức tranh được trả về cho chủ, phần đổ bóng đã được vẽ kỹ lưỡng hơn nhiều, hơn nữa còn được bố cục lại, không còn cảnh nguồn sáng tùy ý không thống nhất như trước kia.
Vẽ xong quay về phòng ký túc, Lập Hạ đi ngang qua một dãy nhà khác thì thấy khối cấp hai đang tổng vệ sinh, một cậu bé trông như cán sự lao động hét lên với cô bé đang quét ở cửa lớp: “Bảo cậu quét thì quét đi, nói nhiều làm gì?!” Nhưng cô bé kia cũng không phải dạng vừa, đáp trả: “Chẳng phải tớ đang quét đấy sao, cậu cứ sồn sồn lên thế làm gì?!”
Lục Chi Ngang nghe vậy cười sặc sụa, cười tới độ gập cả bụng.
Phó Tiểu Tư cau mày nói: “Đầu óc toàn sạn!”
Lục Chi Ngang cười khẩy: “Nếu trong đầu cậu không toàn sạn giống tớ thì sao biết tớ đang cười cái gì?”
Tức thì Phó Tiểu Tư lộ vẻ hơi xấu hổ.
Lập Hạ vội vàng bước lên trước vài bước, giả vờ như không nghe thấy cuộc đối thoại kia.
Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư rời khỏi trường, Lập Hạ tới căng-tin ăn cơm, nào ngờ trong bát cơm lại có một con sâu. Lập Hạ nghiến răng nghiến lợi gần mười phút, cố lấy dũng khí đổ chỗ cơm kia đi mà tay còn run rẩy tới độ suýt làm rơi cả hộp cơm vào thùng rác. Sau đó, cô cực kỳ phẫn nộ chạy như bay tới hòm thư góp ý của căng-tin viết bốn chữ thật to: “TRONG CƠM CÓ SÂU!”
Chẳng mấy chốc, lá vàng đã nhuộm màu cả ngọn núi, vùng lân cận Thiển Xuyên thay màu áo mới từng ngày, từ màu xanh sẫm giữa hè tới màu xanh cỏ biếc cuối mùa, rồi lại từ màu vàng nhạt đầu thu tới màu vàng xuộm bao phủ khắp trường Thiển Xuyên số 1.
Thời gian trôi như thoi đưa, mang theo cảm giác mông lung đi về phía tương lai còn mông lung hơn nữa.
Lập Hạ vẫn giữ thói quen mua tạp chí vô danh kia, tranh của Tế Tư dần xuất hiện những gam màu chưa thấy bao giờ, cảm xúc ưu thương chiếm phần lớn diện tích bức tranh tựa như một vị vua hát vang bài ca chiến thắng, trong khoảnh khắc công thành cũng mang tới ánh sáng chói lọi.
Mẹ cô từng tới Thiển Xuyên một lần, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng chỗ thức ăn ấy chỉ trong hai ngày đã bị đám bạn ham ăn cùng phòng của cô giải quyết sạch sẽ, sau đó bọn họ liền trở nên vô cùng sùng bái mẹ Lập Hạ. Bốn cô gái trong phòng ký túc này lấy ăn uống làm lý tưởng cao quý nhất, sự hy sinh lớn nhất chính là ba người còn lại trong phòng cố nén cơn đau ngày đèn đỏ mà ăn liên tiếp ba bát kem bự. Kết quả tối đó, cả ba đau lăn lộn, luôn miệng hét “Mẹ ơi, con đau chết mất!” Nghe đồn đêm đó, toàn bộ nam sinh từ tầng một tới tầng ba đều mất ngủ, còn Lập Hạ lại thành danh sau một đêm.
Ký túc xá của ngôi trường này rất kỳ lạ, nam nữ ở chung một tòa, từ tầng một tới tầng ba dành cho nam, từ tầng ba trở lên dành cho nữ. Mùa hè đến, mỗi lần đi từ dưới tầng lên đều sẽ nhìn thấy những cậu chàng ăn mặc rất mát mẻ, thậm chí còn phải dũng cảm đi qua đám nam sinh vừa tắm xong mặc độc chiếc quần lót mới về đưọc phòng mình. Giờ là tháng Mười Một rồi, trong thời tiết mười mấy độ, số lượng nam sinh chỉ mặc đồ lót đi lại ngày càng hiếm.
Ngoài ký túc xá, nam nữ cũng học bơi cùng nhau, bởi vậy nữ sinh cực kỳ ghét môn bơi. Môn gì cũng có thể chịu được, duy chỉ có môn bơi mùa hè nhất định phải trốn. Đám nam sinh thường ngày chỉ biết đọc sách tham khảo, khi nhắc tới nữ sinh đều lộ vẻ háo sắc, bởi vậy thật không thể tưởng tượng nổi phải mặc đồ bơi trước mặt đám nam sinh đó sẽ thế nào. Lập Hạ bỗng liên tưởng tới cảnh một con gà ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi oai nghiêm trước mặt đám chồn, đúng là một hành động đầy tính nghệ thuật.
Bởi vậy, hầu như tất cả nữ sinh đều sẽ lấy lý do kỳ sinh lý tới để trốn học. Tuần trước, Tống Doanh Doanh đã mượn cớ này để nghỉ học về nhà một lần, nên tuần này chỉ có thể xuống nước. Sau đó, ba cô bạn cùng phòng của Lập Hạ được đứng trên bờ chứng kiến cảnh Doanh Doanh tiểu thư ngụp lặn trong nước đầy khổ sở. Gương mặt bi thống mà nghiêm túc của cô bạn khiến Lập Hạ nhớ tới những chiến sĩ anh dũng sẵn sàng hy sinh.
Sau buổi học, Doanh Doanh tổng kết từ trải nghiệm cá nhân rằng, phải dùng lý do đến kỳ sinh lý vào lúc then chốt nhất, cũng như tiền phải tiêu đúng chỗ vậy.
Tháng Mười Hai.
Thời tiết ngày càng lạnh hơn, đôi khi sáng sớm tỉnh giấc có thể nhìn thấy một lớp sương dày trắng đục đọng trên tàu lá, che phủ sắc xanh của tán cây rậm rạp. Còn những gốc cây đã rụng lá từ mùa thu giờ chỉ còn những cành cây trụi lủi vươn cao về phía bầu trời lạnh tới độ đã chuyển màu xanh xám. Những nhành cây lớn nhỏ đan xen tựa như giọt mực vương trên giấy, men theo vân giấy lan khắp bề mặt.
Trong buổi sớm mùa đông, ngôi trường chìm trong sự tĩnh lặng vô hạn tựa đáy biển sâu.
Không có tiếng chim vỗ cánh, không có tiếng ve râm ran, cũng không có tiếng cây cối đâm chồi nảy lộc, vạn vật như đang say giấc nồng.
Thời gian chợt dừng lại một cách hoang đường.
Chỉ còn vài nam sinh vẫn kiên trì chạy bộ vào sáng sớm, tiếng thở dốc của họ vang vọng trên sân trường trống vắng. Lập Hạ nhắm mắt, dường như có thể cảm nhận được những hơi thở trắng xóa ấy đang từ từ khuếch tán trong làn sương ban mai ngày đông.
Việc thức dậy mỗi ngày trở thành một thử thách.
Tiếng chuông báo thức lúc 6 rưỡi sáng bỗng trở nên đáng ghét hơn cả tiếng chuông lúc 12 giờ đêm.
Ví dụ điển hình nhất chính là cách Doanh Doanh ngủ dậy, cậu ta lúc nào cũng phải thò một chân ra khỏi chăn trước để thăm dò nhiệt độ. Hôm nào trời không lạnh lắm, cậu ta sẽ từ từ bò dậy, còn hôm nào rét buốt, mọi người sẽ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, rồi cậu ta sẽ rụt chân về nhanh như vừa giẫm phải chuột.
Trong giờ đọc sớm, cán sự môn Văn hướng dẫn mọi người đọc bài khóa, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, cậu ta nhìn thế nào mà đọc nhầm “Danh mục bản thảo” thành “Hậu môn bản thảo”, khiến cả lớp được một phen cười bò.
Khi Lập Hạ và Thất Thất ăn xong cơm trưa ở căng-tin, trên đường về tình cờ gặp chủ nhiệm lớp đang dắt theo đứa con trai. Thất Thất không biết chủ nhiệm lớp Lập Hạ, khi thấy cô chào hỏi cũng tỏ vẻ ngoan ngoãn chào theo. Thầy chủ nhiệm đang định cười híp mắt chào, bỗng Thất Thất lại nói: “Chắc đây là cháu thầy hả, đáng yêu ghê.” Lập Hạ hoảng hốt suýt ngã ngửa.
Chiều nào Phó Tiểu Tư cũng dạy Lập Hạ vẽ tranh, bởi vậy tranh cô vẽ ngày càng đẹp hơn. Ba người Phó Tiểu Tư, Lập Hạ và Lục Chi Ngang cũng dần trở nên thân thiết, thậm chí đã có thể đùa với nhau.
Thấy được sự tiến bộ trong kỹ thuật vẽ tranh của cô, Phó Tiểu Tư liên tục nhấn mạnh “Danh sư xuất cao đồ”, Lập Hạ lại mặt dày cho rằng “Sư phụ cho nền tảng, tu hành ở mỗi người”.
Mọi chuyện cứ diễn ra tự nhiên, chậm rãi và cẩn trọng như tằm nhả tơ.
Nhưng đôi khi bước một mình trên hành lang sau giờ học, nhìn xuống dòng người náo nhiệt đông đúc như kiến dưới sân vận động phía xa, cô bỗng nảy sinh một cảm xúc kỳ lạ hòa trộn giữa hạnh phúc và bi thương.
Trong dòng người khổng lồ như dải ngân hà, xác suất để gặp được người ấy ít ỏi tới nhường nào.
Chúng ta trở nên thân thiết, ỷ lại, hoặc có thể đối đầu, thù hằn.
Dây dưa nảy sinh cảm xúc, bám víu thành quan hệ, mập mờ thành tình cảm.
Khi ánh chiều tà rải những bột sáng màu hoàng kim lên khắp thế gian, đất trời bỗng trở nên hỗn độn trong hoàng hôn, tiếng gió xa xăm không thể vẽ nên hình hài rõ nét của bất kỳ sự vật nào. Cánh chim mệt mỏi bay về tổ, làn mưa phiêu phất bay về phương xa. Tại thời khắc này, Lập Hạ bỗng cảm thấy việc cô trở nên thân thiết với hai nhân vật truyền kỳ như vậy thật giống như ánh hoàng hôn ấm áp nhưng mơ hồ, bồng bềnh không chân thực.
Ấm áp đó, nhưng lại là ánh hoàng hôn có thể trầm mê vô hạn.
Chẳng mấy chốc đã tới cuối tháng Mười Hai.
Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều khoác lên mình màn sương trắng mờ, nhiệt độ giảm rất nhanh.
Vì mặc đồng phục mùa đông nên trông ai nấy cũng phát tướng, nhưng có vẻ như đám nam sinh chẳng sợ lạnh bao giờ, trong tiết trời như vậy mà chỉ mặc độc một chiếc sơ mi thêm chiếc áo khoác ngoài là xong. Lập Hạ thấy vậy mà khâm phục vô cùng.
Giờ chạy bộ hàng sáng ngày càng trở nên