Chương 3 Bướm Yến Vĩ
Nếu như mười năm trước không có cơ hội gặp gỡ, liệu có phải vĩnh viễn không thề gặp được nhau.
Trong những tháng năm màn sương dày đặc náo động từng ngóc ngách trong thành phố.
Lau sậy lần lượt đâm chồi rồi lại dần dần úa tàn.
Đôi cánh vội vàng che phủ bầu trời, chỉ còn lại những suy đoán không cách nào mở lời.
Ven đường rải rác bóng đen của thụy triều.
Tóc đen lem màu trắng. Tuyết trắng điểm sắc đen
Trời sáng chuyển thành tối đặc. Đêm đen đổi màu trắng xóa
Thế giới đảo điên trước sau trái phải dưới trên đen trắng
Tôi liền trở thành cái bóng ngược của em
Vĩnh viễn sống trong thế giới hoàn toàn khác biệt với em
Chôn cất bình minh và hoàng hôn.
Chôn cất cả một đàn bướm Yến Vĩ lộng lẫy tươi đẹp.
Em là giấc mộng của tôi.
Lập Hạ cũng không biết mình đã đi xuống như thế nào, chỉ cảm thấy dưới chân bỗng nhiên bị lún sâu như đầm lầy, còn cô yếu ớt tới nỗi không thể dùng chút sức lực nào cả.
Cả thế giới chợt như bị rút hết âm thanh.
Chỉ còn lại những ống kính, giống như những bộ phim vô thanh đang chiếu ngay trước mắt.
Lập Hạ nhìn thấy Thất Thất đang đứng đối diện phía dưới khán đài vẫy tay, nụ cười giống như đóa hoa trắng mùa xuân nở đầy trong thung lũng. Còn Lục Chi Ngang đứng lên từ phía sau chiếc dương cầm, làm bộ làm tịch cúi xuống chào các bạn học sinh bên dưới khán đài, như thể đã biến thành một quý ông thực sự, chỉ tiếc rằng cậu ta vẫn giữ khuôn mặt chưa hết nét trẻ con của tuổi mười bảy mà thôi.
Mà Phó Tiểu Tư đâu?
Lập Hạ vốn dĩ không dám ngẩng đầu lên nhìn Phó Tiểu Tư, chỉ có thể nghe tiếng cậu đang xắn tay áo, lạch cạch thu dọn đồ đạc ở phía trước. Từ dưới ống tay áo, cánh tay lộ ra với những mạch máu và những khớp xương rõ ràng của con trai, khác hẳn với cánh tay mềm mại nhẵn mịn của con gái.
Lập Hạ mơ hồ bước xuống khán đài. Khi đi tới cạnh sân khấu, Lập Hạ muốn ngẩng đầu hỏi Phó Tiểu Tư, nhưng vừa ngẩng lên đã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lý Yên Nhiên. Cô ta đang cầm một chai nước khoáng đứng đợi, Phó Tiểu Tư ngước mắt lên nói nhỏ gì đó với cô ta, gương mặt cô ta liền lộ ra một nụ cười vô cùng rạng rõ. Lập Hạ suýt chút nữa thì bước hụt.
Lúc ở trong cánh gà, Lập Hạ cứ luôn nhìn theo Phó Tiểu Tư, mấy lần muốn nói vài lời, nhưng đều vì Lý Yên Nhiên ở bên cạnh nên thành ra chẳng dám hỏi bất cứ điều gì. Có điều ánh mắt cô vẫn cứ dán vào bóng lưng cậu, chẳng thể thu về. Lập Hạ nghĩ, đây chính là chàng họa sĩ mà mình đã thích suốt hai năm ròng sao? Lông mày, ánh mắt, chiếc mũi, mái tóc. Bóng hai người chồng lên nhau. Cảm giác trở nên kỳ lạ và có chút tế nhị.
Trời đêm mang theo chút hơi lạnh.
Mặc dù mùa đông đã qua, nhưng trong không khí vẫn còn hơi lạnh phảng phất, cái lạnh bên ngoài cửa sổ vẫn chưa tan, tiếp tục kiếm tìm những khe hở để len lỏi vào trong.
Buổi tối, Lập Hạ nằm trên giường không sao ngủ nổi. Trước mắt cứ hiện lên cảnh Phó Tiểu Tư ở sau cánh gà. Mấy lần cô định mở lời hỏi han, nhưng lời đến đầu môi lại phải nuốt vào vì nụ cười của Lý Yên Nhiên.
Cô lật người.
Một bạn học sinh đi qua trước mặt, vỗ vỗ vào vai Phó Tiểu Tư, Phó Tiểu Tư ngẩng đầu, đôi mắt được bao phủ bởi màn sương, sau đó lịch sự mỉm cười. Cô lại trở mình thêm một lần nữa, nhìn thấy Tế Tư đang đứng trước bức tranh, cầm cây bút dừng lại một giây, khóe môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Nằm nghiêng về bên trái.
Nhìn thấy Phó Tiểu Tư đang gấp giá vẽ, giá vẽ gỗ màu vàng nhạt này chính cô cũng từng mượn dùng trong một tuần, sau đó còn làm dây lên đó chút bột màu, không sao tẩy đi được. Tóc cậu rủ xuống trước mắt, lưu lại bóng râm nhỏ.
Nằm nghiêng sang bên phải.
Hình ảnh chuyển sang Tế Tư băng qua phòng tranh, hướng về phía nhà bếp, mở tủ lạnh ra lấy một chai Coca, sau đó nhấc chân lên, tránh những bản vẽ gốc đang rơi la liệt trên sàn, trở lại phòng khách trong màn đêm.
Dán mắt lên trần nhà…
Phó Tiểu Tư tuần tự xếp bột màu vào trong hộp, gương mặt duy trì biểu cảm lạnh lùng. Lý Yên Nhiên ở bên cạnh muốn giúp đỡ, cậu lắc đầu chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, kêu cô ta ngồi nghỉ ngơi là được rồi.
Nhắm mắt lại...
Tế Tư đi trong làn mưa nặng hạt, không có ô che, nước mưa thấm ướt đầu tóc và quần áo cậu, từng giọt nước lớn chảy xuôi xuống theo mái tóc đen tuyền. Dưới đất loang loáng nước mưa.
Phó Tiểu Tư bước qua, Tế Tư bước qua, hai người cùng bước qua, cuối cùng biến thành gương mặt của Phó Tiểu Tư. Lông mày, đôi mắt, mái tóc đều màu đen, đen thẫm như màu của màn đêm vậy.
“Này, biểu diễn xong rồi mà còn chưa đi, đơ rồi à?”
Bao nhiêu cảm xúc cùng dồn lên, nghẹn ứ nơi cổ họng, Lập Hạ suýt chút nữa bật khóc. Nước mắt cứ dồn lại trong khóe mắt, nghẹn ngào tới mức khó chịu. Lập Hạ đành phải bụm miệng lại.
Đêm đen trở nên vô cùng yên tĩnh, nhưng Lập Hạ cảm thấy có rất nhiều thứ đã thức tỉnh trong đêm xuân se lạnh này. Tất cả mọi thứ đều thức tỉnh.
Thứ gì đã thức tỉnh thế?
Tiểu Tư, nếu như lúc đó cậu dừng lại một giây, có lẽ tớ đã có thể nói ra câu hỏi của tớ rồi. Cậu là Tế Tư ư? Là người độc nhất vô nhị... mà tớ đã thích hai năm đó ư?
— Năm 1998, Lập Hạ
Tháng Ba chầm chậm qua đi, Lập Hạ không hề hỏi lại, sau đó cũng dửng dưng. Lập Hạ nghĩ, thật ra Phó Tiểu Tư là ai vốn dĩ không quan trọng, cậu vẫn cứ là tên khốn ít nói và bị đục thủy tinh thể mà thôi! Mặc dù cậu vẽ đẹp nhất trường, khuôn mặt đẹp nhất trường, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nhưng bộ dạng cậu lúc nào cũng uể oải, khiến người ta có cảm giác không thể hiểu rõ, Lập Hạ cảm thấy chỉ có cách gọi tên khốn là hợp với cậu.
Nhiệt độ bắt đầu tăng lên.
Ở một thành phố nằm sâu mạn phía bắc như Thiển Xuyên, mùa xuân tới rất chậm.
Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang bắt đầu bỏ áo khoác, từ đồ mùa đông dần đổi sang đồ mùa hè, chỉ có điều Lục Chi Ngang vẫn rất sợ lạnh, thi thoảng vẫn phải đội mũ len. Hình thù cái mũ len ấy vô cùng kỳ dị, hai bên tai còn có hai bím tóc nhỏ, trông như một cô bé vậy. Mỗi lần như thế, Phó Tiểu Tư đều khinh khỉnh nhìn Lục Chi Ngang, Lập Hạ và Thất Thất cũng hùa vào trêu ghẹo, nhưng Lục Chi Ngang luôn bịt tai ầm ĩ giở trò, biểu cảm “Người ta cũng không muốn vậy mà” vô cùng gợi đòn.
May mà cậu ta có khuôn mặt ưa nhìn, nụ cười rạng rỡ, chỉ khiến người ta yêu thích chứ không ghét nổi, và tính cách thì rất trẻ con.
Cuối tháng Ba, một nữ sinh cùng phòng của Lập Hạ chuyển trường tới Thâm Quyến. Lúc cô ấy đi, Lập Hạ cũng không thấy quá buồn bã, vì thật ra hai người ở cùng nhau chưa tới một năm, hơn nữa bình thường cũng chẳng thân thiết lắm, chỉ nói với nhau mấy câu đại loại như “Đi học không?” và “Cùng đi đi.”
Lập Hạ rất có hứng thú với bạn học sắp chuyển đến mà thầy giáo nói. Mấy bạn nữ trong lớp cứ truyền tai nhau rằng bạn sắp chuyển tới này là một học sinh cá biệt, khiến Lập Hạ càng hiếu kỳ hơn. Chuyện một học sinh cá biệt mà có thể chuyển vào trường Thiển Xuyên số 1, thậm chí còn được chuyển vào lớp A3 cũng gây sốc y như việc những học sinh toàn thi không đạt lại bỗng được vào học ở trường Thanh Hoa vậy.
Nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình còn đang trống, Lập Hạ nghĩ, rốt cuộc người sắp ngồi cạnh mình sẽ là người thế nào đây?
Buổi sáng đi học, Lập Hạ vừa bước vào lớp liền nghe thấy trong lớp vọng ra âm thanh ồn ào như ong vỡ tổ.
Lập Hạ quay đầu nhìn thì thấy thầy chủ nhiệm đang đứng cạnh cửa sổ, bên cạnh là một nữ sinh đang đứng cúi đầu.
Ánh sáng ở cửa sổ quá mạnh, chiếu rọi lên dáng người của nữ sinh đó tạo thành một quầng sáng yếu ớt. Mái tóc ngang vai được cắt khá rối rắm, khiến người ta có cảm giác nó chỉ ngắn chạm tai thôi.
Lập Hạ nghĩ, chắc đây chính là bạn nữ sinh đó rồi.
Rất lâu sau đó, cũng chẳng nhớ được là bao lâu, thứ Lập Hạ có thể nhớ được chỉ là ngữ khí và biểu cảm của cô bạn đó lúc giới thiệu về bản thân. Cô ấy chỉ nói một câu “Mình tên là Ngộ Kiến”, rồi rời khỏi bục giảng, ngồi xuống bên cạnh Lập Hạ.
Trong cuộc đời này, mỗi người chúng ta đều sẽ gặp rất nhiều người. Có những người chỉ đi lướt qua ta, lưu lại trong ký ức một khuôn mặt mơ hồ. Nhưng có những người lại tựa như cát bụi, cứ thế tích tụ trong cuộc đời ta, họp thành những tượng đài bằng cát sừng sững trên quảng trường sinh mệnh.
Ký ức về buổi sớm hôm ấy đã trở nên mơ hồ, nhưng Lập Hạ vẫn có thể nhớ được thần thái, tốc độ nói và động tác của Ngộ Kiến. Cô ấy hệt như một Phó Tiểu Tư khác, không nói một lời, toàn thân tỏa ra khí lạnh nồng đậm.
Trước đây, Lập Hạ từng nghe nói rằng mỗi người đều sẽ có một trường khí riêng, tỏa ra sức ảnh hưởng độc nhất của riêng mình.
Giống như những làn sóng điện từ.
Làm nhiễu sóng tất cả những người xung quanh.
Mặc dù trường khí của Ngộ Kiến mang theo sự lạnh lẽo, nhưng…
Một tuần sau đó, Ngộ Kiến vẫn không nói câu nào với Lập Hạ. Chỉ thi thoảng khi bị thầy cô hỏi bài, Lập Hạ sẽ lặng lẽ viết đáp án ra giấy rồi đưa cho cô ấy, đế cô ấy đọc theo. Đến khi ngồi xuống rồi cũng chẳng được một câu cảm ơn, cô ấy chỉ nhìn Lập Hạ một cái, khẽ gật đầu rồi lại cúi gằm mặt xuống.
Cách ăn mặc của Ngộ Kiến ở trường Trung học phổ thông Thiển Xuyên số 1 cũng được coi là khá dị, nếu nhìn kỹ còn phát hiện ra Ngộ Kiến bấm lỗ tai.
Quả nhiên là học sinh cá biệt. Trong lòng Lập Hạ thầm nghĩ.
Trưa thứ Bảy hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Lập Hạ quay về từ hiệu sách ngoài trường, ngước mắt lên thì thấy Ngộ Kiến đang đứng ở cổng, bên cạnh là một đám nam sinh nhuộm tóc vàng, ăn mặc thời thượng. Ngộ Kiến đang tranh giành thứ gì đó với bọn họ, sau đó bị lôi vào luôn.
Ngộ Kiến vừa hét lên mấy câu đã nhìn thấy Lập Hạ đột nhiên chạy tới, kéo mình chạy vào bên trong trường học, vừa chạy vừa hét to nhất có thể: “Cậu còn ở đây làm gì, thầy giáo đang tìm cậu đấy, mau đi theo mình.”
Tim Lập Hạ đập rất nhanh, chỉ sợ những người phía sau quát mình đứng lại. Trong đầu thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh những tiếng súng nổ liên hoàn, những câu hỏi dạng như “Bị bọn họ bắt được thì phải làm sao”, “Liệụ có bị bạo hành không?” cứ xuất hiện không ngừng.
Nhưng Ngộ Kiến lại tự mình đứng lại, hất tay Lập Hạ ra, nghi hoặc nhìn Lập Hạ như đang muốn nói: “Cậu đang làm cái quái gì vậy?”
Phía sau lưng, mấy tên côn đồ tóc vàng đang phát ra mấy tiếng cười nhạo văng vẳng vừa đủ nghe. Ngữ khí châm biếm ấy giống như những hạt mầm gai dính chặt lên người, những cái rễ sắc nhọn mọc ra, độc ác đâm thẳng vào da thịt. Dù gì từ bé đến lớn, Lập Hạ cũng là đứa trẻ ngoan, chưa từng gặp qua hoàn cảnh này cho nên mặt nóng bừng như vừa bị lửa hun qua. Ngộ Kiến quay ra hét lên một tiếng, bọn chúng liền không dám ho he gì nữa. Ngộ Kiến quay đầu lại nói với Lập Hạ: “Cậu quay về học bài của cậu đi, đừng quản chuyện của mình.”
Trong phút chốc, Lập Hạ cảm thấy lúng túng vô cùng, xem ra quả thực là mình nhiều chuyện rồi.
Trong lúc Lập Hạ đang không biết làm thế nào cho phải thì một bóng lưng chợt đứng chắn trước mặt cô. Lập Hạ không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết là ai. Mùi hương từ chiếc áo khoác trắng bay tới, Phó Tiểu Tư quay đầu lại nói: “Làm gì ở đây, về học!” Lập Hạ ngước lên nhìn, thấy Phó Tiểu Tư có chút tức giận.
Ngữ khí không chút hoài nghi, khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Về học!”
“Làm gì ở đây!”
Ngộ Kiến ngẩng đầu nhìn Phó Tiểu Tư kéo Lập Hạ đi, bóng lưng của Lập Hạ vô cùng gầy gò và yếu ớt. Ngộ Kiến cũng cảm thấy rất kỳ lạ, là sức mạnh nào đã thúc đẩy cô ấy nói chuyện với một học sinh có vấn đề như mình? Khó hiểu thật.
Cả buổi chiều, Lập Hạ đều cảm thấy rất khó chịu và ảo não muốn tìm cơ hội nói xin lỗi Ngộ Kiến nhưng không sao mở lời. Suốt mấy tiết học buổi chiều, cô không sao tập trung nghe giảng, cứ nghĩ miên man đến tận lúc tan học.
Bạn cùng lớp gần như đều đi hết rồi.
Vì hôm nay là thứ Bảy, mai không phải đi học nên rất nhiều người đều trở về nhà. Lập Hạ thu dọn xong sách vở thì cũng đã chiều tà, cô ra khỏi lớp, đang đi xuống cầu thang thì nghe thấy phía cuối hàng lang có người gọi mình.
Lập Hạ ngẩng đầu nhìn về phía ấy, Ngộ Kiến ngồi ở trên bệ cửa sổ phía cuối hành lang, cặp sách để ở cạnh chân. Dưới ánh hoàng hôn, tóc của Ngộ Kiến ánh lên sắc vàng của tịch dương.
“Này, cậu qua đây!”
“Này, cậu qua đây!”
“Được.”
Đoạn đối thoại như vậy cứ lặp đi lặp lại trong cuộc đời mỗi người. Không ai có thể biết được những câu nói thông thường ấy sẽ để lại những dấu ấn sâu sắc thế nào trong cuộc đời mình.
Mười năm trước chúng ta chưa hiểu được, mười năm sau lại chẳng nhớ ra.
Chỉ còn lại những âm tiết phút ban đầu, rơi rớt trong bầu không khí cũ kỹ mà thôi.
Lập Hạ đã quên mất cuộc nói chuyện buổi chiều hôm ấy bắt đầu thế nào và kết thúc ra sao, chỉ nhớ nụ cười của Ngộ Kiến, đó là nụ cười thuần khiết nhất mà Lập Hạ được thấy từ nhỏ tới giờ, thậm chí còn thuần khiết hơn cả nụ cười của Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang. Có lẽ do bầu không khí ấm áp của hoàng hôn đã ấp ủ sự ấm áp vô thanh, khiến tất cả đều tràn đầy vị ngọt nồng của hạnh phúc.
“Sao tự nhiên cậu lại quan tâm đến chuyện của mình?”
“Không biết nữa, lúc ấy chỉ nghĩ, dù gì cũng phải thân thiết hơn với cậu. Dù sau này tốt nghiệp rồi không được gặp lại nữa, dù sau này nhìn vào tấm ảnh tốt nghiệp có khi còn chẳng nhớ ra nổi tên nhau. Nhưng bất luận thế nào, Ngộ Kiến cũng vẫn là bạn cùng bàn thời cấp ba với mình, sau này mỗi người sẽ có cảnh ngộ khác nhau, chúng ta cũng sẽ gặp những người khác nhau, phát sinh những mối quan hệ khác nhau với họ. Nhưng mà, bạn học thời cấp ba, cả đời chỉ có sáu mươi lăm người thôi, và bạn cùng bàn thời cấp ba, cả đời liệu được mấy người chứ... Mình nói chắc nghe quái đản lắm nhỉ...”
Lập Hạ, cậu biết không, lúc ấy, mình chẳng có bạn bè gì ở trường Thiển Xuyên cả. Trước khi quen cậu, từ nhỏ đến lớn, mình đều không có bạn, cho nên, lần đầu có người quan tâm khiến mình cảm thấy rất ấm áp, thật giống như hơi ấm của ánh hoàng hôn. Cậu có tin không, dù cho rất nhiều năm về sau, mình vẫn luôn cho là vậy.
— Năm 2002, Ngộ Kiến
Mùa xuân là mùa nồm ẩm, có những lúc còn mưa ròng rã cả tuần liền. Mặc dù mưa to sẽ không phải luyện tập, không phải học tiết Thể dục, nhưng cái cảm giác thời tiết âm u ẩm ướt vẫn khiến người ta không thể yêu thương nổi. Chăn bông sờ vào lạnh ngắt, y như mới nhúng qua nước xong, phải nằm tới nửa tiếng mới bắt có cảm giác ấm áp.
Ngộ Kiến không bao giờ tham gia tiết tự học buổi tối. Lần nào cũng thế, thầy giáo cứ điểm danh xong, vừa quay người đi là cô ấy liền chạy ra ngoài, đến tận khi tiết tự học buổi tối kết thúc cũng không thấy quay lại. Thường thì trong lúc Lập Hạ đang cầm đèn nằm bò trên giường giải bài tập theo công thức, viết lại từ đơn tiếng Anh, hoặc chép phương trình hóa học, sẽ nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, mở cửa ra là nhìn thấy Ngộ Kiến.
Trời hay mưa, cô ấy luôn ướt rượt khi trở về. Quần áo ướt đẫm hết cả, ngọn tóc cũng nhỏ nước.
Kể cả là mùa xuân, trời cũng vẫn rất lạnh.
Lập Hạ vốn cũng muốn hỏi xem rốt cuộc mỗi tối cô ấy chạy ra ngoài để làm gì, nhưng nhớ lại chuyện xảy ra lần trước liền nhất quyết ngậm miệng lại. Cô không muốn Ngộ Kiến cảm thấy mình là một kẻ lắm chuyện. Mặc dù có những lúc, cô thực sự là một bà tám. Khi đám Doanh Doanh cùng thảo luận về những chuyện trên trời dưới đất, tỷ như những bóng hồng bên cạnh ngôi sao nào đó, abc của lớp 11A7 có phải đã yêu xyz của 10A5 hay không, cô cũng hay tham gia, còn nói tới mức hoa mắt chóng mặt.
Lần đầu tiên mở cửa cho Ngộ Kiến, Lập Hạ giật cả mình. Vừa mở cửa đã nhìn thấy một cô gái tóc xõa ướt sũng đang đứng trước cửa, cô suýt chút nữa đã cắn vào lưỡi, định hét ầm lên thì bị Ngộ Kiến bịt miệng lại.
Sau đó, dần rồi cũng quen.
Đại khái cứ khoảng 11 rưỡi mỗi tối, cô đều phải giúp Ngộ Kiến mở cửa, nếu trời mưa thì còn giúp cô ấy chuẩn bị cả khăn khô nữa. Lập Hạ luôn thắc mắc sao Ngộ Kiến không thích dùng ô, nhưng lại không tiện hỏi. Sau này, Lập Hạ còn chuẩn bị cả một cốc sữa nóng rồi ngồi trước bàn học đợi Ngộ Kiến về. Thói quen ấy duy trì lâu ngày, trở thành một phần cuộc sống của cô.
Rón rén cẩn thận từng ly từng tí, tiếng mở cửa cót két lúc nửa đêm, cốc sữa nóng trên tay tỏa nhiệt ấm áp, Ngộ Kiến nói nhỏ một câu “Cảm ơn cậu”, những thứ ấy đã trở thành thói quen của Lập Hạ. Giống như ta mới bước qua một con đường nhỏ, lúc đầu là đạp rạp những ngọn cỏ trên đường, đến cuối cùng mặt đất sẽ dần lộ ra, biến thành một con đường rộng rãi, hướng thẳng về tương lai xa tít tắp.
Thời gian biến thành một vỉa hè dài và hẹp. Ven đường đánh dấu mốc những kỷ niệm và thói quen.
Sau cùng, Lập Hạ đã chẳng còn cảm thấy kỳ lạ trước việc Ngộ Kiến sẽ xuất hiện lúc 11 rưỡi đêm trong bộ dạng ướt sũng nữa. Nếu như cô ấy đến lớp học buổi tối và về phòng ngủ đúng giờ, có khi nên đi báo cảnh sát.
Ngộ Kiến có thói quen gác chân lên ghế rồi lau tóc, sau đó nhìn Lập Hạ mặc đồ ngủ, vành mắt thâm sì nghiến răng nghiến lợi học thuộc từ mới. Có lúc Lập Hạ búi tóc lên, có lúc lại bôi một chút kem dưỡng mắt để tránh việc hôm sau dậy trông quá xấu xí. Lúc nào bài tập khó quá, cô đều oán giận khóc toáng lên, đồng thời nói mấy câu chửi rủa đại loại như Phó Tiểu Tư, Lục Chi Ngang khốn nạn dựa vào đâu mà chẳng học hành vẫn có thành tích tốt như vậy. Thường thấy nhất là cô ngửa đầu ra phía sau một góc tưởng như có thể gãy cổ, sau đó gào to lên “Mày là đồ con heo.”
Cũng chẳng biết đang nói đề bài hay nói chính mình.
Một con người như vậy, biết quan tâm và rất thành thực. Giống đôi chân đứng vững trên một tấm ván gỗ.
Vị ấm của sữa từ cổ họng chạy thẳng vào tim. Ngộ Kiến nhìn Lập Hạ và nghĩ vậy.
Cũng có lúc Ngộ Kiến hỏi Lập Hạ: “Sao phải nỗ lực thế làm gì?” Lập Hạ trừng mắt lên nhìn lại, nói: “Không thể để Phó Tiểu Tu và Lục Chi Ngang coi thường mình được.”
Ngộ Kiến liền híp mắt cười.
“Lập Hạ...”
“Hả?”
“Cảm ơn cậu... Tối nào cũng đợi mình.”
“A... Ngộ Kiến đừng nói vậy, tối nào mình cũng học bài tới khuya mà, vừa hay có cậu thức cùng mình, mình còn muốn cảm ơn cậu ấy chứ. Trước đây một mình mình ở trong phòng này, lúc đọc sách và viết nhật ký còn thấy sợ ấy.”
Lập Hạ, có lẽ từ trước tới giờ cậu không biết đâu nhỉ, chính vì mỗi đêm cậu đều đợi mình, cho nên đường về dù có tối mịt, mình cũng chẳng cảm thấy sợ nữa, khi những hạt mưa rơi ướt đẫm người, mình cũng không cảm thấy lạnh.
Có lẽ khi biết được phía trước có người đang đợi mình, con người ta sẽ trở nên vô cùng dũng cảm, đúng không?
— Năm 1996, Ngộ Kiến
“Tiểu Tư, đi cắt tóc với tớ đi.”
“Tự cậu không biết đường đi à?”
“... Thái độ gì thế, không biết đâu, đi với tớ đi.”
“Tóc cậu không phải rất đẹp sao, cắt cái gì mà cắt.”
“Ôi trời cậu bớt nói đi nào. Hứng lên thì cắt thôi. Đúng rồi, ca học chiều nay bùng đi, tới triền núi chơi một lúc, sau đó đợi tan học rồi đi cắt tóc.”
“Liệu có bị bắt không đấy, lại bùng.”
“Không đâu, buổi chiều thầy giáo không có trên lớp, lớp phó học tập thì tớ đã chào hỏi ổn thỏa rồi, bạn ấy vẫn luôn yêu thầm tớ đấy, ha ha.”
“... Đi chết đi.”
“Tiểu Tư, đó là đố kỵ đấy, cậu thừa nhận đi.”
“Giết tôi đi!”
Cỏ ở triền núi đã chuyển từ màu vàng úa của mùa đông thành một thảm xanh nhạt. Sắc xanh đậm phủ khắp đầu cành, màu xanh thẫm nhuộm sẫm thân cây.
Phó Tiểu Tư lấy áo ra che mắt ngủ, Lục Chi Ngang ngồi trên thảm cỏ ngay cạnh đó, cúi đầu nhìn Tiểu Tư đang ngủ say, có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi. Mở miệng mấy lần, cuối cùng cũng nói thành câu.
“Tiểu Tư, cậu thấy tình cảm giữa người với người có thể gìn giữ lâu dài được không? Hay là khi hai người ở cạnh nhau thì rất vui, nhưng một khi xa cách sẽ lãng quên rất nhanh, có bạn bè mới, bắt đầu cười rộ vì những chuyện mới mẻ hơn, rất lâu sau cũng không hề nhớ về người cũ việc cũ nữa? Cậu nói xem liệu có như vậy không?”
“Chắc là có đấy.”
“Nhưng tớ không thích như vậy đâu.”
“Thích hay không thích cũng đâu đến lượt cậu nói, đồ ngốc, cậu nghĩ mình là ai chứ? Trái đất chuyên động vì cậu chắc?”
“Tiểu Tư... Cậu đã từng nghĩ tới chuyện phân ban chưa?”
“Nghĩ rồi chứ. Tớ học cái gì cũng như nhau cả. Hoặc là làm họa sĩ, hoặc là làm kỹ sư, mẹ tớ đều cảm thấy ổn, cho nên tớ cũng thấy không vấn đề gì cả.”
“Tớ vẫn chưa quyết định, học ban Tự nhiên mệt lắm, hay là cứ làm sinh viên Mỹ thuật luôn đi, sau khi phân ban thì tới lớp của Thất Thất học Ngữ văn, cả ngày chỉ ngồi đọc tiểu thuyết, vẽ vời, cười đùa với các bạn nữ sinh xinh đẹp... Nhưng nếu vậy thì hình như cuộc sống sẽ trở nên rỗng tuếch...”
Sau đó là sự trầm mặc, hai người đều không nói gì nữa. Tiểu Tư cảm thấy chỗ cổ bị cỏ đâm vào ngưa ngứa, xê dịch mấy lần vẫn không hết. Cậu lại thở dài một hơi, ngước mắt lên trời, nhìn thấy cả một khoảng trời màu đỏ.
Ánh nắng mùa xuân ngày càng trở nên nóng nực. Miên man nghĩ liền nghĩ tới Thanh Hải, trước đây Tiểu Tư từng xem giới thiệu trên tivi cứ tới mùa xuân là cảnh sắc nơi đó đẹp vô cùng. Ở đó có từng biển, từng biển hoa. Du khách nói, khi lái xe đi qua rặng núi, có khi nửa ngày trời vẫn chẳng thấy một bóng người, sau đó giữa đường sẽ thấy một biển hoa rất lớn, tựa như trải dài ra vô tận, bên trong sẽ có hàng ngàn hàng vạn cánh bướm to cỡ bàn tay đang bay lượn.
Tiểu Tư bỏ chiếc áo đang che mắt ra, sau đó kể cho Lục Chi Ngang nghe về phong cảnh xa xôi mà mình vừa nghĩ tới.
Lục Chi Ngang bật cười, sau đó rất hăng hái nói: “Tiểu Tư cậu biết không, buổi tối làm đề thi dưới ánh đèn học, tớ cảm thấy rất mệt. Có lúc tớ còn đột nhiên nảy ra ý định đi du lịch, còn nghĩ nếu như tên tiểu tử Tiểu Tư cũng muốn đi thì mình sẽ dắt cậu ta theo, dắt theo cả con chó chăn cừu to lớn nhà mình nữa, sau đó thì dẹp hết thi cử, học hành, bạn nữ xinh xắn, quần áo đẹp đẽ đi, hai chúng ta cứ thế mà phiêu bạt. Từ “phiêu bạt” nghe rất ngầu mà, đúng không?”
Nói xong, Lục Chi Ngang liền cười lớn, mái tóc bay loạn trong gió như bờm sư tử. Cậu ta cười được một nửa thì thấy không đúng lắm, vì Phó Tiểu Tư không hé răng nửa lời, thế là quay lại nhìn, Phó Tiểu Tư đang trừng mắt, mặt không biểu cảm dằn từng chữ:
“Cậu giải thích xem, thế nào gọi là dắt, theo, Phó, Tiểu, Tư, và, con, chó, nhà, mình?”
“…”
Hai người lại không khỏi đánh nhau một trận, xen lẫn là tiếng gào khóc như quỷ của Lục Chi Ngang. Sau một hồi đánh đấm, tóc hai người đã vương đầy cỏ.
Ánh tịch dương men theo đường cong của triền núi rồi lặn xuống.
Cả thế giới được bao phủ trong ánh vàng kim.
“Đi cắt tóc với tớ đi.” Lục Chi Ngang nói.
“Thôi, lãng phí thời gian cả một buổi chiều với cậu rồi. Tớ đã hứa với Lập Hạ sẽ giảng bài môn Hóa cho cậu ấy. Hình như lên cấp ba, con gái ai cũng học kém các môn Tự nhiên thì phải, cậu ấy lúc nào cũng không hiểu rõ được mấy cái phương trình hóa học nên tớ mới phải giúp.”
“À, cần bà xã chứ không cần anh em.”
“Cậu lại muốn bị đánh à?”
“... Vậy ngày khác tớ đi cắt tóc vậy. Tớ đợi cậu cùng về nhà.”
“Ừ. Được.”
Liên tiếp nhiều ngày sau đó.
Ánh mặt trời lúc 5 rưỡi chiều khiến một nửa bàn học nhuộm ánh vàng, nửa còn lại chìm trong bóng râm. Bên ngoài, rã hương đang âm thầm thay lá non.
Những bạt bụi bay lơ lửng trong không trung, chậm như thước phim, nheo mắt có thể nhìn rất rõ ràng, nhắm mắt lại sẽ thấy một màu đỏ nóng rát ánh lên mi mắt.
Lập Hạ nằm bò trên bàn ngơ ngẩn nghĩ ngợi, những chi tiết rời rạc lần lượt xuất hiện trong đầu. Chiếc máy tính xách tay vừa mới dùng xong, bút nước một tệ một cây, vở ghi môn Hóa màu đen của Phó Tiểu Tư, chiếc mũ có bím tóc của Lục Chi Ngang... Quay đầu lại nhìn thì bắt gặp góc mặt nghiêng không biểu cảm của Phó Tiếu Tư, tay cầm cầy bút bi viết vẽ gì đó lên tờ công thức. Âm thanh sột soạt ấy tựa như tiếng mưa trong giấc mộng sâu lắng, lác đác vọng vào từ ngoài cửa sổ.
“Cái này ấy hả, phản ứng với 2 mol H2SO4, nhưng ở nhiệt độ này thì phản ứng không xảy ra đâu, phải cần tới chất xúc tác và nhiệt độ, còn nữa... Này cậu có đang nghe không đó?”
Dòng suy nghĩ của Lập Hạ bị câu cuối cùng của Phó Tiểu Tư cắt đứt, cô hoàn hồn, nhìn thấy Phó Tiểu Tư đang mang vẻ mặt hung dữ, nâng bút lên như đang muốn gõ vào đầu mình, những đốt ngón tay vô cùng rõ nét.
Thời gian chầm chậm lướt qua ngoài cửa sổ, ngày dài cứ thế trôi đi.
Lập Hạ đột nhiên nhớ lại một câu nói như thế.
Những ngày như vậy hình như đã qua lâu lắm rồi, mỗi buổi chiều sau khi tan học, Phó Tiểu Tư sẽ chuyển lên ngồi bên cạnh Lập Hạ, mở laptop ra bắt đầu giúp cô bổ túc kiến thức. Lục Chi Ngang ở phía sau ghép hai chiếc ghế lại rồi nằm ngủ, tóc che mất hơn nửa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Các bạn xung quanh lần lượt rời đi, âm thanh ồn ã dần tắt lịm, ánh nắng buổi hoàng hôn chầm chậm đổ lên ba người. Thế giới thật yên tĩnh, chỉ còn tiếng cây bút bi của Phó Tiểu Tư đang sột soạt trên giấy.
Âm thanh duy nhất trên thế giới này.
Có vài lần Lý Yên Nhiên tới lớp học tìm Phó Tiểu Tư, chắc là để gọi cậu về cùng, nhưng mỗi lần như vậy, Phó Tiểu Tư đều đi ra cửa, cúi đầu nói với Lý Yên Nhiên một hồi. Có lẽ vì khoảng cách quá xa, âm thanh quá nhỏ, Lập Hạ cảm thấy như mình đang xem một đoạn phim câm vậy. Ráng chiều hắt lên lưng hai người họ, nhuộm một màu vàng óng. Lần nào cũng là Phó Tiểu Tư nói nhỏ vài câu rồi Lý Yên Nhiên sẽ mỉm cười quay người rời đi, sau đó, cậu lại không có biểu cảm gì, ngồi xuống tiếp tục giảng bài cho Lập Hạ.
Có nhiều lúc, Lập Hạ cảm thấy hai người họ hiểu nhau như những đôi vợ chồng đã kết hôn lâu năm. Suy nghĩ ấy khiến cô cũng tự thấy giật mình. Một suy nghĩ khó hiểu kỳ quái, không rõ nguyên do.
Thường thì những lúc thế này, Lục Chi Ngang sẽ vờ như không thấy Lý Yên Nhiên, tiếp tục che mặt ngủ.
Hôm ấy, Lập Hạ vốn tưởng Phó Tiểu Tư sẽ ở lại để giảng cho mình một chút về môn Hóa rồi mới về nhà, vì hôm đó vừa trả bài kiềm tra tuần trước, điểm của Lập Hạ lại chỉ ở tầm trung. Nhưng tiết hai buổi chiều, Lập Hạ quay lại nhìn thì phát hiện cả hai cậu bạn đều đã biến mất, không biết đã trốn đi từ lúc nào. Thế là sau khi tan học, Lập Hạ liền cùng Ngộ Kiến trở về phòng ký túc.
Lập Hạ mang hộp tới nhà ăn lấy cơm, lách người sang bên nhìn dòng người đen kịt không thấy điểm đầu, chợt cảm thấy đói cồn cào.
Lê lết gần một tiếng đồng hồ mới ra được bên ngoài, Lập Hạ bưng hộp cơm đi về hướng ký túc. Lúc tới thềm ký túc, Lập Hạ ngẩng đầu lên thì sững người, Lý Yên Nhiên đang đứng trước cửa cười lịch sự với cô. Lập Hạ cảm thấy hộp cơm bằng nhôm trên tay mình dần nóng lên, cơn nóng chạy thẳng lên tận mang tai.
“Suốt một tháng nay, Tiểu Tư đều dạy bổ túc cho cậu à?”
“...Ừ.”
“Chẳng trách, chuyện của mình lo chưa xong, còn muốn quan tâm đến việc học của cậu nữa, ngày nào trông cậu ấy cũng như thiếu ngủ ấy, thật sự khiến người khác lo lắng quá.”
“Vốn dĩ mình...”
“Mình không có ý gì khác, cậu không cần giải thích. Chỉ là, chuyện của mình thì tốt nhất nên tự mình giải quyết, Tiểu Tư đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng cậu cứ làm phiền người ta mãi vậy cũng ngại đúng không?” Lý Yên Nhiên nói đến đây thì giọng nói thoáng chút kiêu ngạo, ánh mắt mang theo vài phần thương hại nhìn thẳng vào Lập Hạ. Lập Hạ đột nhiên hoảng hốt, há miệng nhưng cũng chẳng biết phải nói gì, chỉ cảm thấy mắt cay đến khó chịu.
“Mình cũng không phải vì...”
“Vì cái gì... Việc này chẳng liên quan đến mình, mình phải đi đón Tiểu Tư tan học về đây. Tạm biệt.”
“Xin đợi một chút.”
Lập Hạ kiên quyết giữ lấy tay áo của Lý Yên Nhiên.
Với những bạn học khác, ví dụ như Ngộ Kiến hay Doanh Doanh, Lập Hạ là một nữ sinh mang lại cảm giác thân thiết. Sau khi quen thân với Lập Hạ, Ngộ Kiến còn nói rằng thực ra Lập Hạ là một chú mèo hay bám riết lấy người khác. Lập Hạ kéo tay áo của Lý Yên Nhiên rồi mới cảm thấy bất ngờ, đôi tay lúng túng khựng lại.
Lý Yên Nhiên vội vàng hất tay Lập Hạ ra, trong mắt tăng thêm vài phần chán ghét. Mặc dù cô ta được dạy dỗ rất cẩn thận về lễ nghi, nhưng tất cả bỗng chốc biến mất hoàn toàn. Vì cái hất tay ấy của cô ta, cũng vì sự lúng túng của Lập Hạ, hộp cơm trên tay Lập Hạ đột nhiên rơi xuống đất, thức ăn bên trong bắn hết lên chiếc áo khoác trắng của Lý Yên Nhiên. Tiếng hét của Lý Yên Nhiên khiến các học sinh xung quanh đều quay đầu lại nhìn.
Dường như thời gian đã tan biến. Tất cả âm thanh cũng vậy.
Khi Lập Hạ ngẩng đầu lên lần nữa, Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đã ở ngay phía sau Lý Yên Nhiên. Khuôn mặt không chút biểu cảm của Phó Tiểu Tư khiến Lập Hạ chẳng còn hoảng loạn chút nào nữa, thậm chí đột nhiên, Lập Hạ còn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Cô nghĩ may quá, Tiểu Tư tới rồi.
Có một số cảm giác đã từng vô tình lướt qua một góc nhỏ nào đó trong thế giới này. Ví như khi ta đang lo cánh diều sẽ rơi xuống, thì vừa hay có một cơn gió xuân ôn hòa thổi qua. Ví như đang lo lắng mây mù sẽ bao phủ ngày dài, đột nhiên lại trông thấy ánh nắng chiếu rọi. Ví như luôn luôn lo lắng về kỳ thi môn Hóa, cuối cùng ba câu hỏi lớn trong đề lại chính là những thứ mình đã thức tới thâm quầng mắt để học thuộc ngay đêm hôm trước. Ví như khi mình đang sợ hãi, và đúng lúc ấy cậu đi ngang qua. Ví như sợ rằng hoa phượng sẽ rơi đầy mặt đất, thì đột nhiên phát hiện mùa hè dường như trở nên dài vô tận, ánh nắng chiếu sáng rực cả thế gian.
Lập Hạ gọi thầm trong lòng: “Phó Tiểu Tư, Phó, Tiểu, Tư.”
Nhưng Phó Tiểu Tư lại không hề liếc nhìn Lập Hạ. Cậu kéo Lý Yên Nhiên ra phía sau mình, sau đó cúi đầu nhìn vết bẩn trên áo của Lý Yên Nhiên, khẽ khàng nói một câu: “Quần áo không sao chứ? Chắc là đắt lắm phải không? Hay là anh mua tặng em một bộ nhé.”
Khoảnh khắc đó, cả thế giới chìm trong yên lặng.
Ngộ Kiến, nếu như hôm đó, cậu không kịp thời xuất hiện ở sau lưng mình, chắc chắn mình sẽ biến thành con hề khóc lóc, luống cuống không biết làm gì dưới ánh đèn sân khấu.
Nước mắt chỉ thể hiện sự nhu nhược. Đột nhiên mình hiểu được lời cậu đã nói với mình.
Bất luận ở trước mặt người khác mình là người kiêu ngạo và hờ hững bao nhiêu, thì rốt cuộc, mình thực sự vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối. Đã biết bao lần mình mong ước được dũng cảm như cậu, được giống một chú bướm Yến Vĩ xinh đẹp và kiêu hãnh, nhưng mình vẫn khóc rất nhiều vì những chuyện vô cùng nhỏ nhặt. Cho dù tới tận bây giờ, mình vẫn chưathể kiên cường nổi.
Nhưng cậu chưa từng ghét mình.
— Năm 1997, Lập Hạ
Khi Lập Hạ ngẩng đầu lên một lần nữa, Phó Tiểu Tư vẫn không hề nhìn cô, chỉ thấy khuôn mặt vô cùng khoan dung độ lượng của Lý Yên Nhiên đang cười xinh đẹp với Phó Tiểu Tư và nói “Không sao đâu, không sao đâu.”
Cổ họng của Lập Hạ khó chịu như bị ai bóp nghẹt, rất nhiều câu từ đang được hợp lại rồi tách ra trong họng, nhưng lại không thể thốt nên lời. Chỉ có Lục Chi Ngang đang đứng phía sau Phó Tiều Tư nhìn cô với vẻ mặt đầy lo âu, nhưng đến cuối cùng cũng vì không dám đối diện với ánh mắt của Lập Hạ mà phải quay mặt đi chỗ khác.
Lập Hạ cảm thấy mình cần phải nói điều gì đó, vừa mở miệng thì lại thốt ra một câu: “Xin lỗi... Bộ quần áo này chắc đắt lắm nhỉ, mình, mình...”
“Mình mua đền cậu một bộ.” Vốn dĩ phải là một câu như vậy.
Nhưng cô không dám nói ra câu ấy. Lập Hạ nhìn bộ quần áo kia, chẳng biết bản thân mình có mua nổi hay không, cho dù có xin tiền mẹ chưa chắc đã giải quyết được, chưa biết chừng đó chính là một nửa tháng sinh hoạt phí của gia đình. Thế là câu “Mình... Mình…” cứ thế nhỏ dần đi, sau cùng im bặt, trong lòng vừa buồn lại vừa xấu hổ. Lập Hạ nghĩ, mình cứ đứng ở đây thế này, xem bọn họ có thể nói thế nào, có lẽ bọn họ sẽ không để tâm và không bắt mình đền đâu. Vốn dĩ chỉ là câu nói để an ủi bản thân, nhưng lại suýt chút nữa khiến cô khóc òa.
“Có nhất thiết phải coi thường người khác như vậy không?”
Lập Hạ đột nhiên bị ai đó kéo về phía sau, ngẩng đầu lên thì thấy Ngộ Kiến bê một chậu quần áo vừa mới giặt xong, đang đứng chắn trước mặt cô.
“Chẳng phải cũng chỉ là một bộ quần áo thôi sao? Có cần phải vờ vĩnh hỏi han ân cần, làm ra cái vẻ như phải chịu ấm ức gì to lớn lắm vậy không? Bao nhiêu tiền tôi đền cho cậu. Ba người có thể biến đi được rồi.”
Lục Chi Ngang kêu lên một tiếng oan ức: “Không liên quan gì đến mình nhé, mình không nói câu nào đâu.”
Ngộ Kiến trừng mắt liếc qua, nói: “Không liên quan đến cậu thì đừng có xía vào, câm miệng!”
Lục Chi Ngang hệt như vừa phải nuốt cả một quả trứng, nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng, ngẩng đầu cầu cứu Phó Tiểu Tư.
Phó Tiểu Tư nhìn Ngộ Kiến, ánh mắt hai người đều lạnh như băng. Cậu nói: “Việc này cũng không liên quan đến cậu đâu nhỉ?”
“Đúng là không liên quan đến tôi, nhưng tôi nhìn thấy chó dại cắn loạn nên tôi mới muốn đá chết con chó đó. Chẳng qua cũng chỉ là cậy nhà có chút tiền, một bộ quần áo rách mà làm như là người ta tịch thu phần mộ tổ tiên của nhà mấy người không bằng. Quần áo mặc lên người thì không phải bẩn chắc? Bẩn rồi thì không thể giặt được à? Nếu như không giặt được thì mua quách cái mới đi, chẳng phải nhà giàu lắm sao? Có cần phải đem một bộ quần áo ra để làm khó người khác không?”
Phó Tiểu Tư không nói gì, Lục Chi Ngang đứng phía sau thì thầm: “A... Bọn mình không có ý đó…”
“Ai thèm để tâm xem các cậu có ý gì, buồn nôn. Còn cậu, này, nói cậu đấy, nhìn đi đâu thế hả? Bộ đồ này tôi sẽ đền cho cậu, bớt giả vờ yếu đuối đáng yêu các kiểu đi. Cậu còn khiến người ta buồn nôn hơn hai người kia đấy!” Một câu nói khiến sắc mặt của Lý Yên Nhiên hết từ đỏ bừng lại chuyển sang trắng bệch. Vốn cô ta còn đang nũng nịu dựa vào Phó Tiểu Tư, giờ cũng đã buông cánh tay cậu ra.
Sau đó, Ngộ Kiến kéo Lập Hạ về phòng. Phó Tiểu Tư mấp máy miệng hồi lâu, cuối cùng mới thốt ra một tiếng gọi trầm thấp: “Lập Hạ!” Bóng lưng Lập Hạ khẽ run rẩy trước tiếng gọi của Phó Tiểu Tư, cô tiếp tục bị Ngộ Kiến kéo đi về phía trước. Phó Tiểu Tư nhìn một tay Lập Hạ bị Ngộ Kiến kéo, tay còn lại đang che mặt, trong lòng thoáng nghĩ, cậu ấy khóc sao?
Phòng ngủ không có người. Những người khác chắc đang đi ăn cơm hoặc tắm rửa cả rồi.
Lập Hạ nói nhỏ: “Mình đi tắm cái đã.”
Cô cúi đầu, hai tay vặn qua vặn lại, nhìn kỹ thì trên tóc và quần áo đều dính thức ăn, trông thật thảm hại... Ngộ Kiến không khỏi đau lòng, nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh đáp, “Được.”
Phòng tắm chỉ còn lại mình Lập Hạ.
Không gian dài hẹp này giống như hành lang thời gian vậy. Một hàng vòi nước có hai ba cái còn đang nhỏ nước tí tách. Tiếng nước mênh mang dao động trong không gian, nghe như tiếng gió chui qua từng khe hở.
Lập Hạ cầm vòi hoa sen đứng ngẩn ra. Chuyện mới xảy ra lại ùa về trong tâm trí, khuôn mặt vô thanh, biểu cảm vô thanh, động tác vô thanh, giống như một bộ phim câm. Hình ảnh cứ không ngừng nhảy nhót, Lập Hạ trông thấy ánh mắt như màn sương mờ của Phó Tiểu Tư, trông thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lục Chi Ngang. Nước từ vòi hoa sen cứ phun ào ào, đến khi chảy xuống đất thì đã thành nước bẩn. Nước mắt cô rơi từng giọt trên nền gạch men trắng toát.
Đột nhiên Lập Hạ ngẩn ngơ nghĩ, tới lúc nào mùa hạ mới đến đây?
Ngộ Kiến đứng bên cửa sổ, hoàng hôn sắp buông, bóng đêm như thủy triều dâng lên ngày một cao bên ngoài, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh tựa tiếng triều cường. Ngộ Kiến quay đâu lại nhìn thấy Lập Hạ đang ngồi bên giường, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao để an ủi.
Bản thân cô từ nhỏ đến lớn đã quen với những ngày tháng đơn độc một mình, chưa từng an ủi ai, cũng chẳng được ai an ủi. Cho nên, khi đối diện với một Lập Hạ đang cúi đầu, bờ vai khẽ run rẩy thế này, cô cũng chẳng biết phải mở lời ra sao. Chắc là đang khóc rồi, Ngộ Kiến nghĩ trong lòng.
“Lập Hạ...” Vừa mở miệng lại không sao thốt nên lời, vì Ngộ Kiến nhìn thấy Lập Hạ ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt ướt đẫm, từng giọt nước mắt thi nhau trào ra. Ngộ Kiến trở nên luống cuống, nói khẽ, “Buồn đến vậy sao…”
Mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng Lập Hạ vẫn nghe thấy, cô ra sức cắn môi mới có thể ngăn bản thân mình không gào khóc với Ngộ Kiến, đến khi môi dưới bị cắn đến phát đau thì mới thả lỏng ra, nức nở nói: “Ngộ Kiến, gia cảnh của nhà cậu và nhà mình không giống nhau, các cậu không bao giờ hiểu được cảm giác nhục nhã khi không có tiền đâu. Mình cũng hy vọng bản thân mình có thể lễ độ nói “Xin lỗi tôi sẽ đền cho cậu một bộ quần áo khác”, mình cũng biết làm đổ hộp cơm là mình sai, mình cũng hy vọng mình có thể tỏ ra là người có giáo dục, nhưng mình không sao mở miệng được, mình sợ bộ đồ kia đắt quá mình không mua nổi. Cậu có biết cảm giác đó như thế nào không? Cảm giác thế nào? Trong mắt các cậu, mình là một đứa nhà quê! Thô lỗ! Thấp hèn! Không có phẩm vị! Không có giáo dục! Không biết lễ độ…”
Nói đến đây, cổ họng Lập Hạ đau như bị ai bóp nghẹt, mở miệng cũng không nói nên lời, chỉ có nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Lập Hạ nghĩ mặt mình lúc này chắc đang bẩn lắm.
Ngộ Kiến để mặc Lập Hạ nói, đến khi Lập Hạ dừng lại mới bước tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn cô, nói rất chậm rãi rõ ràng: “Nếu như mình giống như những gì cậu nói, mình đã đứng một bên khoanh tay xem trò vui rồi.”
Lập Hạ nhìn Ngộ Kiến, gương mặt của Ngộ Kiến trước mắt cô rất bình tình, kiên cường, thế là cuối cùng, cô không kìm được mà khóc lên thành tiếng.
“Ngộ Kiến, ngủ chưa?”
“Vẫn chưa?”
“Mình muốn nói chuyện với cậu, mình sang bên giường cậu được không?”
“Qua đây đi.”
Lập Hạ chui vào chăn của Ngộ Kiến, thấy người Ngộ Kiến lạnh như băng.
“Sao cậu lại lạnh như rắn thế này?”
“Sao người cậu nóng như động tình thế này?”
…
“Ài, rốt cuộc cậu định nói gì vậy? Vẫn đang nghĩ chuyện lúc chiều à?”
“Ừm... Mình nằm trên giường, cứ không ngừng tự nói với bản thân là đừng để ý đừng để ý, buồn vì chuyện như vậy không đáng chút nào, nhưng mình vẫn buồn. Ngộ Kiến, cậu biết không, mình vẫn luôn tưởng rằng Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang cũng coi mình là bạn thân giống như mình đối với họ vậy. Đến tận trước buổi chiều hôm nay, mình vẫn không hề ý thức rõ ràng được rằng thế giới của mình và họ hoàn toàn khác nhau. Mình vẫn luôn cùng hai người họ tới lớp, cùng vẽ tranh, cùng trốn học đi tới triển lãm mỹ thuật, thậm chí khi Lục Chi Ngang dùng chổi gõ đầu mình khiến Phó Tiểu Tư cười tới khom lưng, mình vẫn không hề cảm thấy mình và họ thuộc về hai thế giới. Nhưng hôm nay, mình thực sự rất buồn... Vừa mở miệng đã hỏi tới bộ quần áo sao...? Nhưng mình là người mà, ít nhất cũng nên hỏi mình trước chứ... Mất mặt thật, đến cả một bộ quần áo cũng không bằng…”
Ngộ Kiến cảm thấy vai mình ướt lạnh, đưa tay ra thì thấy toàn là nước mắt.
“Khóc rồi à?”
“Ừm.”
“Vô dụng, nếu là mình thì ba người đó mỗi người xơi một đấm.”
“Nếu như gia cảnh của mình giống như cậu thì mình cũng sẽ làm vậy. Thật ra lúc ấy nếu mình không nói, không cãi, có lẽ Lý Yên Nhiên sẽ cảm thấy không vấn đề gì và không tính toán với mình nữa. Mình đã suy nghĩ kém cỏi vậy đó, chẳng còn tự tôn chẳng còn kiêu hãnh gì nữa cả. Thật ra người mình, tóc mình cũng bị dính canh mà, mấy thứ dầu đó bám theo tóc chảy hết xuống mặt, trông thảm hại lắm... Ngộ Kiến, cậu nói xem Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang thực sự không nhìn thấy sao?...”
Câu nói nghẹn ngào vang lên đứt quãng trong không gian.
Giống như diễn viên đang nói được nửa câu, đột nhiên quên mất lời thoại, khiến rạp phim tối om chợt mất đi âm thanh.
Lời thoại đã quên kia là gì?
Mùa xuân trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi về ngày tàn. Những ngày hè bao giờ mới tới nhỉ? Đợi đến cuối hè thì đã ở Thiển Xuyên được một năm rồi phải không?
Lập Hạ trở mình, nhớ lại câu nói của một nhà thơ. Ông nói một đời chính là một năm, một năm chính là một ngày, bình minh và hoàng hôn đều là góc nghiêng mịt mờ thản nhiên của người ấy.
Buổi sáng tỉnh dậy cảm thấy tinh thần khá hơn rất nhiều, Lập Hạ đánh răng rửa mặt xong liền mở tủ lấy món điểm tâm ngọt mà hôm qua mẹ gửi đến, bánh Xuân Thảo. Đây là đặc sản của Thất Huyện, Lập Hạ đã ăn từ nhỏ đến lớn. Cứ mỗi độ xuân về, loại cỏ này lại mọc lên rất nhiều ở Thất Huyện, cả vùng sẽ trở nên xanh ngắt một màu, giống như màu xanh bỗng chốc nhấn chìm tất cả huyện thành vậy. Xuân Thảo có một sức sống rất mãnh liệt, bất kể môi trường có khắc nghiệt thế nào, chỉ cần mùa xuân tới, nó sẽ sinh trưởng vô cùng nhanh. Lập Hạ nhớ lúc mình còn nhỏ, mẹ từng nói nếu sau này lớn lên, ai có thể kiên cường như Xuân Thảo thì chắc chắn là một người rất dũng cảm.
Lập Hạ vốn có thói quen mang theo một chiếc túi nhỏ đến lớp học từ hơn nửa năm nay. Từ lon nước quả mùa hạ, hạt thông mùa thu, đến hồng sấy mùa đông, mỗi lần nhìn biểu cảm chăm chú hơi nhíu mày lúc nếm thử những món ăn vặt quê nhà mình của Phó Tiểu Tư, nhìn bộ dạng Lục Chi Ngang vui sướng khoa chân múa tay liều chết cướp thức ăn cất vào trong túi, không chịu đưa cho Phó Tiểu Tư, Lập Hạ lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh về với khoảnh khắc giao mùa xuân - hạ trong phút chốc, trong hơi ấm ấy còn mang theo chút hơi nước.
Nhưng giờ thì sao? Lập Hạ nghĩ ngợi rồi cầm hai chiếc bánh ra, dúi một chiếc vào tay Ngộ Kiến, sau đó đeo cặp sách, kéo Ngộ Kiến đi học. Lúc xuống cầu thang, vì sợ muộn học nên cô chạy rất nhanh, khi đột nhiên nghĩ tới cảnh Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang nhảy ba bước đã xuống cầu thang, trong lòng cô lại có chút xót xa. Tất cả những thứ đó mới qua đi được một ngày, nhưng lại khiến người ta có cảm giác đã cách xa rất nhiều năm, lâu đến biển hóa nương dâu vậy.
“Này, đừng đợi nữa, sắp muộn học rồi...”
“Nói ít thôi.”
“Cô nàng Lập Hạ này, sao hôm nay lại giống bọn mình, muốn đến lớp vào những giây cuối cùng thế này?”
“Không biết.”
“Tiểu Tư... Tớ hỏi cậu cái này cậu đừng giận nhé, vì sao hôm qua cậu lại như vậy... Dù sao cũng có chút quá đáng đó...”
“Lười nói. Dù gì thì lát nữa cũng phải giải thích một lượt, cậu muốn nghe thì nghe cho kỹ.”
7 giờ 55 phút, cách giờ vào lớp chỉ còn năm phút, chạy từ ký túc xá tới lớp phải mất tới sáu phút, mà nếu chạy thục mạng như bài kiểm tra chạy 800 mét thì sẽ mất bốn phút, Lập Hạ nắm rất rõ. Vì thế cô và Ngộ Kiến chạy như ma đuổi từ trên tầng xuống. Ngộ Kiến kéo tay Lập Hạ, nụ cười của hai người rạng rỡ như những đóa hoa diễm lệ nở rộ giữa mùa xuân, khuôn mặt thiếu nữ tỏa ra thứ ánh sáng xinh đẹp đến chói lòa.
Ngộ Kiến, nắm tay cậu, bất luận là ở đâu, mình đều cảm thấy giống như đang chạy tới thiên đàng, cậu có tin không?
— Năm 1999, Lập Hạ
Vì cùng mặc áo khoác CK giống hệt nhau nên Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang nhìn như anh em sinh đôi. Những người đi qua đều sẽ liếc nhìn hai người họ. Ở trường Thiển Xuyên số 1, phần lớn mọi người đều biết họ, vả lại đã giờ này rồi, hai người không vội lên lớp mà còn nhàn nhã ngồi đợi trước cổng ký túc xá, càng khiến người ta chú ý hơn. Ai vội vàng chạy qua cũng đều để lại cho họ một ánh nhìn hiếu kỳ. Điều này khiến Phó Tiểu Tư cảm thấy rất khó chịu, nhưng Lục Chi Ngang lại chẳng thấy sao. Cậu ta ngồi rung chân huýt sáo, thỉnh thoảng lại kéo kéo Phó Tiểu Tư, chỉ cho cậu mấy nữ sinh dễ thương, hơn nữa lần nào cũng thêm một câu sau cùng: “Cô ấy đang thầm thích tớ đấy.”
Cuộc gặp gỡ sau đó rất giống với cảnh quay chậm thường thấy trong phim. Phó Tiểu Tư nhìn thấy Lập Hạ và Ngộ Kiến chạy qua liền đứng dậy bước tới. Cuộc gặp gỡ ấy ngắn đến nỗi Phó Tiểu Tư chỉ kịp thốt ra một chữ “Lập...”, khuôn mặt của Ngộ Kiến và Lập Hạ đã giống như những hình bóng mơ hồ mà vụt qua rồi.
Phó Tiểu Tư đứng im tại chỗ, vẫn không có bất cứ biểu cảm gì.
Giây phút ấy, có sợi dây thần kinh nào đó sâu trong não bộ đột nhiên đứt đoạn, khiến tư duy trở nên trống rỗng.
Khuôn mặt quen thuộc không còn bất cứ biểu cảm sinh động nào, chỉ còn một ánh nhìn lướt qua vội vàng, mặc dù cậu đã gọi một chữ trong tên mình. Nhưng đã không còn liên quan gì nữa rồi. Lập Hạ bị Ngộ Kiến kéo chạy về phía trước, khuôn mặt anh tuấn của Phó Tiêu Tư và Lục Chi Ngang, từ giây phút mở lời khó khăn ban đầu đến kinh ngạc rồi lại bình tĩnh thản nhiên, đều giống như những tình tiết quen thuộc trong phim. Tất cả những thước phim đã từng xem đều cháy bùng lên, trong khoảnh khắc cậu thốt ra chữ “Lập”, mọi thứ đều đã bị thiêu thành tro bụi.
Lập Hạ đau thương nghĩ. Chẳng phải chỉ vậy thôi sao, còn có thể tệ đến mức nào nữa chứ.
Đến khi Lập Hạ và Ngộ Kiến chạy đi rất xa rồi, Phó Tiểu Tư vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Lục Chi Ngang đứng bên cạnh vặn vặn hai tay, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng thở dài một tiếng rồi dạng chân ngồi trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn Phó Tiểu Tư, nét mặt bi thương.
Thật ra Lục Chi Ngang rất hiểu Phó Tiểu Tư. Từ nhỏ đến lớn, khi tức giận, Phó Tiểu Tư sẽ không nói câu nào, khuôn mặt không chút biểu cảm, đôi mắt mơ hồ không có tiêu điểm, bình lặng xem thư họa, hoặc không thì sẽ đeo tai nghe nằm trên giường nhìn trần nhà suốt hai, ba tiếng đồng hồ. Và giờ, cậu ấy đang có bộ dạng đó. Cậu ấy đứng trước cổng khu ký túc xá, không hề nhúc nhích, giống như cây xanh vào buổi sớm. Là cây gì nhỉ? Lục Chi Ngang híp mắt nghĩ, vốn dĩ giờ là lúc mình nên lo lắng xem Phó Tiểu Tư có phải đang không vui, có phải đang buồn không, nhưng chẳng hiểu tại sao lại đi nghĩ xem rốt cục cậu ấy là cây gì. Có lẽ là cây gạo, không phô trương, hoặc có lẽ là ngọc lan, hương thơm vô ngần, còn rã hương thì sao, cây rã hương rợp đầu mà dù đến cuối năm cũng chẳng héo tàn ấy.
“Này, Phó Rã Hương, phải vào lớp rồi.”
Phó Tiểu Tư quay đầu lại nhìn cậu ta, sau đó chẳng nói câu nào mà đi thẳng, đi được hai ba bước thì bắt đầu chạy về hướng lớp học. Cậu chạy càng lúc càng nhanh, sau cùng thì y như một vận động viên điền kinh đang luyện tập. Lục Chi Ngang cuống hết cả lên, gào một tiếng rồi đuổi theo, vừa chạy vừa cảm thấy bản thân mình quả thực quá ngốc, nói không chừng cuối cùng chỉ có mình mình bị muộn học thôi. Đồ Phó Rã Hương xảo quyệt này, coi như cậu giỏi.
Cả một ngày nay đã qua đi như thế nào? Phó Tiểu Tư nhắm hờ mắt, cậu không nhớ nổi, chỉ nhớ rằng khi mình đột nhiên ý thức được thời gian thì lúc ấy, mặt trời đã khuất sau bức tường phủ đầy dây thường xuân trong trường rồi.
Sắp tới mùa hè, ban ngày bắt đầu dài hơn, thời gian mặt trời lặn dần muộn lại, từ 5 giờ, 5 giờ 15 phút, rồi 5 giờ 40 phút, Phó Tiểu Tư nhìn đồng hồ mới biết sắp 6 giờ rồi. Cả ngày trời bận rộn, chép những năm trang Hóa học, tới giảng đường để lấy hai đơn đề cử của giải Mỹ thuật lớn, một cái cho mình, cái còn lại cho Lục Chi Ngang. Sau đó chủ tịch Hội Học sinh lại tìm cậu bảo rằng anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, hy vọng cậu có thể tiếp quản vị trí của anh ấy. Buổi trưa, cậu tới phòng vẽ giúp thầy giáo thu dọn lại những bức tượng thạch cao bừa bộn, buổi chiều giáo viên môn Anh giao bài kiểm tra bất chợt, tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm đau khổ. Sau đó tan học, Lục Chi Ngang trực nhật, giờ cậu ta đang quét dọn, còn chính cậu thì đang ngồi trên bệ cửa sổ ngắm mặt trời, trong lớp học chẳng còn ai ngoài hai người họ.
Và trong khoảng nghỉ giữa những việc trên, Phó Tiểu Tư đã vô số lần nhìn gương mặt đang mỉm cười của Lập Hạ và Ngộ Kiến, nghe giọng điệu trêu đùa lảnh lót mang theo sự ồn ào và thẳng thắn của con gái. Những lúc gương mặt bình thản của cậu lướt qua họ, thế giới đều chẳng có âm thanh, nhưng sau giây phút tĩnh lặng ngắn ngủi ấy, thế giới lại trở về ồn ào như cũ. Tĩnh mịch huyên náo, huyên náo tĩnh mịch, cứ đảo qua đảo lại như con lắc đồng hồ.
Những chuyển động đầy ắp cảm giác trống rỗng.
Dường như