Chương 4 Phá Trận Tự
Thời gian nghịch chuyển thành sương sớm màu đỏ, ngày và đêm dần dần cân bằng.
Mình ở trong thế giới cậu đã quên từ lâu, sống những tháng ngày cô độc, nhắm mắt bưng tai, nuốt nước mắt để nhảy múa reo mừng.
Không nhìn thấy cậu đồng nghĩa với việc không nhìn thấy cả thế giới.
Bóng tối giống như thủy triều nuốt trọn cả tỷ tinh cầu. Hoa hướng dương chết khô.
Chim di cư đi đưa tang cả đoàn cả lũ.
Từng chặng đường dài dằng dặc, nhìn chẳng thấy đích đến và điểm đi.
Là ai vẫy tay, mặt không cảm xúc, rồi từ đó ngăn cách hai thế giới.
Lặng yên là sự không nỡ của cậu. Và cả góc mặt nghiêng tái nhợt của cậu nữa.
Thật ra thế giới chưa từng thức giấc, im lặng ngủ say dưới lớp cổ áo sơ mi của cậu.
Thời gian trôi nhanh như bóng cậu qua cửa sổ. Râu ria chớp mắt đã lởm chởm đâm xuyên làn da. Lá cờ thanh xuân giương cao đón lấy từng cơn gió.
Thì ra cậu sớm đã trưởng thành, trở thành Quốc vương đầu đội mũ miện,
Còn mình thì vẫn ngơ ngác mù mờ, tưởng rằng cậu vẫn là Hoàng tử nhỏ với khuôn mặt trắng bóc.
Người ta nói chỉ cần Hoàng tử nhỏ xuất hiện trên thế gian,
Là cùng lúc sẽ luôn có một con hồ ly đang chờ đợi tình yêu.
Khi chim én mang theo màu xanh của năm mới vội vã bay về,
Cậu liệu có còn như mùa hè năm mười bảy tuổi ấy, cúi đầu dưới gốc rã hương,
Sau đó gặp mình,
Vào mùa hè lê thê, mơ hồ, vĩnh viễn chẳng kết thúc ấy.
Phó Tiểu Tư không hề biết rằng một ngày lại có thể dài đến vậy. Mỗi sáng đều phải mở mắt ra khi bị ánh mặt trời chiếu rọi, sau đó đầu tóc rối bù, mặc áo, lê dép đi về phía bàn học, cầm bút bi lên đánh dấu thêm một ngày trên quyển lịch để bàn.
Đánh răng. Rửa mặt.
Chẳng biết từ lúc nào, trong gương đã là một mái tóc dài rối tung.
Đột nhiên nhớ ra, kỳ nghỉ hè đã qua được một tháng. Mùa hè đúng là mùa hè, nhiệt độ cao kinh người, mặc dù Thiển Xuyên là thành phố ở vĩ độ cao nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức nóng bức xạ từ mặt đường bê tông đủ để đánh tan ý định ra ngoài của tất cả mọi người.
Dưa hấu hai bên đường chất từng đống từng đống thành một biển màu xanh lục, thi thoảng có tiếng vo ve của ruồi nhặng bay qua vang lên trong không gian, khiến người buồn phiền. Lý Yên Nhiên cứ cách hai ngày lại tới chơi. Nói là tới chơi nhưng thực ra cũng chỉ là ngồi xem ti vi ở phòng khác, bởi Tiểu Tư vốn dĩ chẳng biết chơi cùng con gái thế nào. Những thứ mình thích như ghép hình, đọc sách, nghe CD, chơi điện tử... trong mắt con gái chắc đều là những trò nhạt nhẽo và lạc hậu đúng không? Tiểu Tư ảo não nghĩ, nói cho cùng thì Lục Chi Ngang cũng vẫn được lòng các bạn nữ hơn, cậu ấy chẳng bao giờ hết chuyện để nói, chẳng giống như mình, sau khi nói mấy câu như “Chào, qua rồi đó à?”, “Ăn dưa hấu không?” xong thì chẳng biết nói gì nữa, lại rầu rĩ về phòng ngồi ghép hình.
May mà Lý Yên Nhiên cũng đã quen lặng lẽ một mình như vậy, ít tiếng ít lời, cho nên hai người cứ yên lặng trong nhà, cũng không cảm thấy quá vô vị, thậm chí còn ít nhiều ngầm hiểu ý và thoáng chút ấm áp. Yên Nhiên không buồn chán khiến Tiểu Tư cảm thấy thoải mái. Rất nhiều nữ sinh cứ trúng chủ đề gì là ríu rít hết cả lên, mỗi lần như vậy, Phó Tiểu Tư đều cảm thấy đau đầu vô cùng, hết cách với bọn họ. Ví dụ như Lập Hạ và Thất Thất, nhìn qua thì có vẻ dịu dàng ít nói, nhưng có lúc còn nói nhiều hơn cả mẹ.
Cả mùa hè vẫn hết sức bình thường, chẳng có gì bất ổn. Vẫn có rất nhiều nam thanh nữ tú tụ tập rủ nhau đi bơi, ánh mặt trời vẫn phản xạ lóng lánh trên mặt bể, những nét cười tươi trẻ cùng bọt nước Coca thêm đá. Trong mùa hè nóng nực này không biết sẽ sinh ra thêm bao nhiêu mối tình trong sáng nữa đây? Thành phố vẫn dào dạt những vùng hơi lạnh, như trong rạp chiếu phim, thậm chí người ta còn lạnh đến phát sốt luôn được nữa. Mấy chú làm bất động sản trong khu vẫn tươi cười rạng rỡ mỗi ngày. Thời gian cứ thế trôi qua, vô cùng tĩnh lặng.
Nhưng rốt cuộc điều gì đã khiến cho mùa hè nóng nực ngập ánh mặt trời này trở nên chậm chạp và lê thê, mang theo thứ nhiệt độ khiến người ta mệt mỏi muốn ngủ nặng nề bò qua mí mắt.
Suy nghĩ kỳ lạ mãi vẫn không tìm ra đáp án. Phó Tiểu Tư phẩy tay như đang đuổi muỗi để xua đi khối hơi nước hầm hập trong đầu. Lúc sau mở tủ quần áo ra, nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng lần trước Lục Chi Ngang để lại đây vì mắc mưa, Phó Tiểu Tư mới nhớ ra Lục Chi Ngang đã không liên lạc gì với mình suốt cả tháng trời. Giây phút Phó Tiểu Tư mở tủ và nhớ tới điều này, miệng cậu hơi mở ra một chút, giữ mãi khẩu hình “A” mà không phát ra âm thanh.
Phó Tiểu Tư thay một chiếc áo phông cộc tay rồi đi ra ngoài, nhảy lên xe đạp ra khỏi khu đô thị. Cậu đi qua một đoạn dốc rồi rẽ trái, sau đó lại rẽ trái tiếp, đi qua mấy góc phố có bờ tường sặc sỡ, qua mấy tờ lệnh truy nã dán trên tường lâu lắm rồi vẫn chẳng có động tĩnh. Bóng cây rã hương rợp bóng ngày hè như nhuộm mực, bao phủ lên khoảng lưng hơi cong của Phó Tiểu Tư, loang lổ lúc sáng lúc tối.
Chiếc áo phông dưới ánh mặt trời trông gần như trong suốt, nhìn thấu làn da ngăm của cậu thiếu niên.
Phó Tiểu Tư đến trước cổng nhà Lục Chi Ngang, còn chưa kịp dừng xe lại đã nhìn thấy Lục Chi Ngang dắt xe đạp ra.
Lục Chi Ngang ngẩng đầu thấy Phó Tiểu Tư đang ngồi trên xe đạp dừng cạnh cổng thì biểu cảm hết từ yếu đuối sang mạnh mẽ, cuối cùng vẫn chuyển về bình tĩnh. Cậu ấy mở miệng hồi lâu mà vẫn chẳng nói gì, đến cuối cùng mới thốt ra một câu: “Cậu ở đây làm gì?”
Tớ ở đây làm gì? Trong lòng Tiểu Tư nghĩ, giống giọng điệu nói chuyện hằng ngày của mình quá, thậm chí còn chưng ra vẻ mặt không biểu cảm gì giống hệt mình nữa.
“Không có gì, đi ngang qua đây thì ghé thăm cậu, cả tháng trời cậu tự nhốt mình trong nhà để chế tạo bom nguyên tử à?”
Phó Tiểu Tư có chút tức giận, bấm bấm chuông xe đạp, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lục Chi Ngang trước mặt. Không biết thằng nhãi này đã cao hơn mình nửa cái đầu từ lúc nào. Thật đáng hận!
“Có gì đâu... Ở trong nhà không muốn ra ngoài cho lắm.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Ừ, chỉ thế thôi...”
“Được rồi, vậy tớ về đây.”
Buồn bực trong lòng.
Lồng ngực như có một quả bóng đang dần dần phồng to. Mỗi bước chân giẫm xuống lại giống như một lần nhấn vào chiếc bơm, thổi quả bóng càng ngày càng lớn, tới mức sắp nổ tung.
Nhìn kiểu gì cũng có thể thấy Lục Chi Ngang đang có tâm sự, chỉ có điều cậu ấy không muốn kể cho Phó Tiểu Tư nghe mà thôi. Hình như từ nhỏ đến giờ, chuyện tương tự thế này chưa từng xảy ra. Nếu là bình thường, Lục Chi Ngang ở bên cạnh Phó Tiểu Tư sẽ tuôn ra một tràng, thuật lại thật kỹ càng tình hình cuộc sống trong vòng một tháng qua của cậu ấy, thậm chí có thể bao gồm cả việc buổi sáng thức dậy vào mấy giờ mấy phút và trong tháng qua đã mua tổng cộng mấy chiếc đĩa CD và mấy quyển sách; nếu như cuộc sống có gì khó khăn trắc trở, cậu ấy sẽ chưng vẻ mặt than khóc rồi liên tục oán trách. Còn Phó Tiểu Tư bình thường sẽ không bận tâm lắm, đôi mắt mơ hồ nhìn qua nhìn lại, thi thoảng nhìn Lục Chi Ngang hớn hở kể chuyện thì sẽ tiếp lời đôi câu kiểu dạng “À”, “Thế hả?”, để tránh việc cậu ấy quá nhập tâm.
Còn giờ đây, giống như vung nắm đấm vào không khí vậy.
Dùng lực, vung vào hư không, rơi vào một khoảng rối rắm.
Trong lòng khó chịu mà không thể nói ra nên Phó Tiểu Tư dồn hết sức vào đạp xe. Hàng rã hương dần mơ hồ thành những mảng màu xanh rồi trôi vùn vụt về sau. Bởi đầu óc toàn viễn cảnh lôi tên tiểu tử kia ra đánh một trận cho hả giận, Phó Tiểu Tư không chú ý đường, suýt nữa đâm vào người khác ở ngã rẽ.
Phó Tiểu Tư lúng túng phanh xe lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một gương mặt rất quen, dường như giống hệt gương mặt không biểu cảm vừa gặp mấy phút trước.
“Xin lỗi, cháu không cố ý. Bác Lục, sao bác lại ở đây?”
Không khí mùa hè khiến người ta cảm thấy nóng nực đến không thở nổi. Phó Tiểu Tư vẫn đang suy nghĩ xem phải hiểu thế nào về câu mà ba của Lục Chi Ngang vừa nói: “Mẹ nó đang ở trong bệnh viện Sâm Xuyên... Là ung thư giai đoạn cuối.”
Phó Tiểu Tư thậm chí còn cảm thấy bản thân như vừa trải qua một kỳ ngủ đông dài, lười biếng không muốn dậy, cả người mệt mỏi, giống như bên ngoài cửa sổ vẫn đang là màn tuyết trắng, nhưng vừa mở mắt đã là ngày hè oi bức.
Trên người đau rát, dường như có thứ gì đó trên da đang dần sưng nóng lên. Phó Tiểu Tư nhớ lại thần thái vô cảm của Lục Chi Ngang trước mặt vừa rồi, và cả bóng dáng cậu ấy khi đạp xe rời khỏi.
Chiếc áo trắng giống như lá cờ vắng gió.
Chắc là trong lòng buồn lắm, nhưng xem ra cậu ấy rất kiên cường.
Tiểu Tư đột nhiên cảm thấy đau lòng, bởi vì cậu sợ sau này, Lục Chi Ngang sẽ không còn nở những nụ cười tươi như trước kia nữa. Nghĩ đến đây, cậu bỗng cảm thấy hoang mang, vội chào tạm biệt ba của Lục Chi Ngang, sau đó quay người đạp xe đến bệnh viện Sâm Xuyên.
Thế giới không tiếng động, yên tĩnh như một dòng nước từ khi Lục Chi Ngang cầm hộp cơm bằng kim loại đi ra khỏi cổng bệnh viện Sâm Xuyên.
Cậu ngẩng đầu lên chợt thấy Phó Tiểu Tư đang ngồi ven đường ngoài cổng bệnh viện, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi buồn man mác, nhưng bao nhiêu điều muốn nói lại nghẹn trong họng, chỉ nói được một câu:
“Muốn về không? Cùng đi...”
“Kỳ sau phân ban Tự nhiên, Xã hội rồi, cậu đã suy nghĩ chưa?”
Chi Ngang, cậu sẽ xa tớ sao?
“Không biết, vẫn chưa nghĩ kỹ. Tiểu Tư, chắc là cậu sẽ học ban Xã hội nhỉ?”
“Ừ, cuối tuần này có triển lãm tranh ở bảo tàng Mỹ thuật Thiển Xuyên, cậu đi cùng tớ nhé?”
Coi như là đi chơi cho khuây khỏa, để tớ đi cùng cậu, một mình sẽ buồn lắm.
“... Tiểu Tư, cậu tự đi đi, dạo này tớ thấy không được khỏe.”
“Hôm trước tớ có quen một bạn gái xinh lắm, nhưng rất kiêu kì, lần sau sẽ giới thiệu cho cậu, xem xem cậu có làm nên trò trống gì không.”
Chi Ngang, cậu nhất định phải trở lại như trước, phải cười, phải pha trò cho các bạn gái, phải hạnh phúc, đừng suốt ngày chau mày ủ rũ như tớ, như vậy không đẹp trai chút nào đâu.
Phó Tiểu Tư vừa đợi Lục Chi Ngang trả lời vừa vắt óc suy nghĩ thêm chủ đề khác. Cho dù hai người chỉ nói chuyện phiếm thôi nhưng dường như vẫn rất khó khăn. Chẳng nhớ nổi lúc trước khi mình nhăn nhó khó chịu, Lục Chi Ngang đã an ủi mình như thế nào nhỉ. Phó Tiểu Tư vừa nghĩ đến chủ đề nhạt nhẽo “Chúng ta cùng đi cắt tóc đi” và quay đầu lại, thì sau đó cả thế giới đã chìm vào yên lặng.
Lục Chi Ngang ngồi giữa đường, hai chân vì quá dài mà tùy tiện duỗi ra trước mặt, bóng chiều tà dần buông xuống lưng cậu ấy, hắt lên những tia nắng mềm mại. Trên đường không có xe, cũng không có người qua lại, chỉ có mùi thơm của rã hương cao lớn hai bên đường lan tỏa. Cậu ấy cúi đầu, tóc che mất đôi lông mày rõ nét, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được một giọt nước rơi xuống nền đường xi măng. Phó Tiểu Tư đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, bởi giữa tiếng lá rã hương xào xạc, vang lên nhẹ nhàng như tiếng thủy triều trên ngọn cây, trong vô vàn những âm thanh, rõ ràng có, mơ hồ có, cậu nghe được tiếng nói nhẹ như không Lục Chi Ngang, cậu ấy nức nở và chầm chậm nói:
“Tiểu Tư, thực ra tớ đã nghĩ rất nhiều, con đường sau này, chắc chắn tớ sẽ rất cô đơn.”
Cơn gió thổi qua những ngọn cây, mang tất cả những âm thanh cuốn lên bầu trời, sau đó biến mất sau làn mây trắng.
Phía trên bầu trời xanh ngắt của tuổi mười bảy cô đơn, luôn là như vậy.
Những âm thanh đó biến mất rồi.
Về sau, sáng nào Phó Tiểu Tư cũng đạp xe tới nhà Lục Chi Ngang, rồi cùng cậu ấy tới bệnh viện.
Trước kia ngày nào cũng là Lục Chi Ngang tới gọi cậu, giờ lại đảo ngược. Thậm chí Phó Tiểu Tư còn dậy sớm hơn cả khi đi học, vội vã đánh răng rửa mặt, rồi nhanh chóng ngửa cổ tu cạn hộp sữa, cầm bánh mì xông ra ngoài. Lúc gặm bánh mì trên đường, cậu sẽ để ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay đang giữ ghi đông xe chồng lên nhau và cầu xin ông trời hãy phù hộ cho tâm trạng của Lục Chi Ngang hôm nay được vui vẻ.
Trên đường hai người thường không nói quá nhiều, ánh nắng len lỏi qua những tán rã hương hắt lên người hai cậu. Lên lớp 11 rồi, bỗng nhiên trở thành chàng trai mười bảy tuổi, cơ thể dần trở nên cao gầy hơn, bắp thịt rõ ràng hơn, xương bả vai lộ rõ đường viền qua lớp sơ mi trắng. Mà ở bệnh viện, mẹ Lục Chi Ngang bị u não, lại từng mổ nên đầu phải khâu rất nhiều mũi, hơn nữa phải trị liệu hóa chất nên tóc đã rụng hết. Phần lớn thời gian mẹ cậu ấy đều ngủ say, thi thoảng thức giấc Lục Chi Ngang sẽ lập tức cúi người gần bên bà, sau đó bà lại nhắm mắt chìm vào cơn mê.
Phó Tiểu Tư cũng không biết mình nên làm gì, đa số sẽ ngồi bên giường bệnh đọc sách hoặc đôi khi tiện tay vẽ vài nét trên giấy. Còn Lục Chi Ngang hầu như khoanh chân trên ghế ngây người với đôi mắt đỏ hoe. Có khi Tiểu Tư sẽ gọt táo rồi chia cho cậu ấy một nửa.
Tháng ngày cứ dần trôi, mang theo sự yên tĩnh duy nhất còn lại trước khi Thần chết gõ cửa, khiến con người chỉ có thể nhìn theo một cách bất lực. Thế giới như biến thành quả táo đỏ mọng, nhưng bên trong lại có con sâu đang không ngừng đục khoét, nó cắn nuốt dần thịt quả, tiến gần ra lớp vỏ. Khoảnh khắc trước nhát cắn tàn nhẫn cuối cùng để phá vỏ mà ra, thế gian vẫn rực rỡ như trước, chỉ có tiếng sột soạt dần xâm chiếm từ trung tâm thế giới rồi lan xa.
Ngày nào Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư cũng đi trên con đường vắng người qua lại này, trầm mặc trong nắng sớm và cúi đầu buồn khổ dưới ánh hoàng hôn.
Thời gian lạnh lùng trôi qua không nể mặt ai, dưới quai hàm của Lục Chi Ngang đã có vệt râu màu xanh chỉ tuổi thanh niên mới có. Trong rất nhiều lần về nhà dưới ánh hoàng hôn, Phó Tiểu Tư thầm nghĩ chúng ta đang trưởng thành đó sao? Mười bảy tuổi, mười tám tuổi, mười chín tuổi, chúng ta chậm rãi trưởng thành theo thời gian.
Thời gian bỗng ngừng lại trong một khoảnh khắc nào đó, trong một ngày hoàng hôn rực chân trời, Tiểu Tư và Lục Chi Ngang cùng ngẩng đầu, cùng nghe thấy tiếng máy giám sát nhịp tim vang lên âm thanh kéo dài khi đồ thị đã trở thành một đường thẳng.
Sau khi Lập Hạ tỉnh giấc, lại gạch đi một ngày trên quyển lịch để bàn, còn cách khai giảng mười bảy ngày nữa. Ngày tháng trôi chậm chạp đến vậy sao, Lập Hạ cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Có lúc chạy tới nhà Thất Thất nói chuyện cùng cô ấy, sẽ nói rất nhiều về những chuyện ở trường Thiển Xuyên số 1, nói hoài nói mãi cuối cùng cũng sẽ nói tới hai người được các thầy cô coi như bảo bối, đó là Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang. Những thứ có thể nói tới rất nhiều, ví như chiếc ba lô màu xanh da trời không bao giờ thay đổi của Lục Chi Ngang, áo sơ mi trắng quen thuộc của Phó Tiểu Tư, Coca mà cả hai người họ đều thích, điệu cười ha hả ngang tàng của Lục Chi Ngang, màn sương dày cuối năm trong mắt Phó Tiểu Tư, hai cái bàn học đầy hình vẽ trong lớp, áo khoác gió đen vào mùa đông... Thời điểm một năm sắp qua đi, Lập Hạ bỗng cảm thấy mọi thứ hiện ra rành rọt trong trí nhớ.
Mỗi lần nói tới đây trong lòng Lập Hạ lại có chút buồn. Sớm biết như vậy, lúc đầu đã không để lại số điện thoại cho hai người họ, để giờ phải ủ rũ thế này. Không biết giờ hai người họ đang làm gì nhỉ. Lúc ở nhà nhìn chiếc điện thoại im lìm, có lúc Lập Hạ nghĩ, Tiểu Tư giờ đang làm gì, có phải đang chau mày vẽ tranh không? Còn Lục Chi Ngang sẽ ở bên cạnh che mắt khi ngủ khì?
Những chuyện ở trường Trung học phổ thông Thiển Xuyên số 1 cũng chỉ có thể nói được với mình Thất Thất, vì ở một thị trấn nhỏ như Thất Huyện này, người có thể thi được vào trường Thiển Xuyên số 1 cũng hiếm hoi giống như học sinh ở thành phố nhỏ thi đỗ vào trường đại học tốt nhất vậy, càng không dám nhắc tới việc bản thân mình là học sinh có thành tích top 10 toàn trường, nếu không sẽ có người đỏ mắt ghen tị rồi bắt đầu nói mấy lời châm biếm. Lập Hạ sợ nhất mấy thứ đó. Nhưng mà trong lòng cũng có chút tức giận. Từ đầu không chịu nỗ lực, giờ trách ai chứ? Khi tôi thức đêm thức hôm học hành khổ sở thì các cậu đi ngủ, giờ lại đỏ mắt ghen tị vì tôi học trường trung học tốt nhất toàn tỉnh. Thật là hoang đường.
Suốt kỳ nghỉ, Lập Hạ vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề ban Tự nhiên hay ban Xã hội, không cần hỏi cũng biết Thất Thất sẽ chọn ban Xã hội rồi, còn Lập Hạ ngoài việc nghĩ cho bản thân thì còn phải nghĩ thêm cho hai người nữa.
Thấp thỏm lo lắng, thậm chí khi suy nghĩ vấn đề này cô cứ đi đi lại lại trong nhà, hệt như người nhà. Hôm đó gọi cho Tiểu Tư cũng định hỏi chuyện này, kết quả lại nghe được chuyện của mẹ Lục Chi Ngang.
Lập Hạ nhớ rõ lúc mình nghe xong câu ấy thì chiếc điện thoại trên tay liền rơi cạch xuống sàn, cầm lên thì đã thấy ngắt tín hiệu rồi, cũng chẳng còn dũng khí để gọi lại nữa. Lập Hạ quay đầu lại nhìn mẹ mình đang bận rộn trong nhà bếp, ánh chiều tà phủ lên tóc mẹ, mái tóc đã điểm hoa râm, lưng còng xuống thành một đường cong khiến cô xót xa. Trong lòng Lập Hạ ùa tới một nỗi buồn không sao kìm nén, khóe mắt thoáng chốc đã đỏ lên.
Lập Hạ đi tới ôm mẹ từ phía sau. Mẹ lớn giọng nói: “Ai dà, cẩn thận mỡ đấy, bỏng.”
Nước mắt chảy xuống. Mẹ không nhìn thấy.
Trong lòng ngập đầy nước. Không dám động đậy. Sợ bi thương sẽ tràn ra mênh mang.
Trong vườn chen chúc người ra vào, không khí mùa hè chìm xuống, tích đọng trên mặt đất, cả khu vườn trở nên nóng nực bức bối, ngoài cửa đặt vô số vòng hoa. Từng bó hoa cúc trắng đặt ở các góc. Lúc Phó Tiểu Tư và ba mẹ tới thì bốn phía đã đầy người. Ai nấy mặt không biểu cảm, thì thầm nói chuyện. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy khá rõ mấy câu nói đại loại như “Đáng thương quá, con còn nhỏ như vậy”. Phó Tiểu Tư khẽ cau mày.
Bác Lục bận rộn chào hỏi từng người đến tham dự tang lễ, khuôn mặt tiều tụy, hốc mắt trũng sâu. Chắc đã mấy ngày liền không ngủ rồi. Phó Tiểu Tư và bác Lục chào hỏi xong thì bắt đầu đi tìm Lục Chi Ngang, nhưng tìm mãi mà không thấy. Xung quanh có rất nhiều người chen chúc, dù gì thì ở Thiển Xuyên này, bác Lục cũng coi như là người có tiếng tăm, cho nên có rất nhiều người tới viếng.
Tiểu Tư vừa chau mày, không ngừng nói nhỏ với mọi người “Cho qua, cho qua”, vừa cởi bớt cúc cổ áo, thời tiết nóng quá, người không ngừng đổ mồ hôi. Chiếc áo sơ mi đen này còn là áo mẹ vừa mới mua cho, tủ quần áo của cậu trước giờ chưa từng có chiếc áo đen nào.
Sau khi tiếng gõ mõ của thầy cúng vang lên, Phó Tiểu Tư mới nhìn thấy Lục Chi Ngang đang ngồi ở góc tường. Đầu tóc rối bù, râu chưa cạo, mặc áo sơ mi trắng, bên trên dính đầy bùn.
Phó Tiểu Tư cảm thấy mắt mình nhức nhối vô cùng. Cậu hoảng hốt nghĩ, có lẽ khi mọi người xung quanh đều mặc đồ đen, trong cả thế giới màu đen này chỉ có mỗi màu trắng thuần khiết của Lục Chi Ngang, cho nên bản thân mình mới cảm thấy nhức mắt như vậy. Và màu trắng yếu đuối vô lực này, trong thế giới hắc ám vô biên, giống như một nắm bông trắng vô tội và yếu mềm.
Phó Tiểu Tư đang định gọi Lục Chi Ngang thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tiểu Tư lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy số của Lập Hạ, vừa nhấc máy nói xong một câu đã thấy bên kia đột ngột cúp máy. Cúp điện thoại, Phó Tiểu Tư nhìn về phía Lục Chi Ngang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cậu ấy ngước nhìn lên.
Lục Chi Ngang nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại giống hệt của mình nên ngẩng đầu, cậu biết đó là Phó Tiểu Tư. Đứng trước mặt là một Phó Tiểu Tư đang mặc cả một bộ đồ đen, đứng lặng trong ánh chiều đang dần buông, ánh mắt lấp lánh như một mục sư đang thương xót, ngoài ánh mắt sáng rực, toàn thân cậu ấy giống như đang hòa vào màn đêm phía sau lưng vậy.
Lồng ngực Lục Chi Ngang hơi nghẹn lại, lúc hít thở cảm tưởng cả thế giới đầy những cơn lũ ngất trời, trong nháy mắt đập vào con đê, cuộn trào mãnh liệt lạ thường. Cảm giác ấy khiến Lục Chi Ngang không kịp nghĩ xem vì sao đôi mắt luôn mơ hồ của Phó Tiểu Tư lại có thể rõ ràng xán lạn giống sao Bắc Cực như lúc này.
Tôi không bao giờ có thể quên được ánh mắt của Lục Chi Ngang khi cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi ngày hôm đó, từng nhịp chiêng mõ của thầy cúng vang lên, từng giọt nước mắt của Lục Chi Ngang cũng theo đó mà chảy xuống. Tôi có thể nhìn ra được cậu ấy đang cố khống chế cảm xúc của mình, nhưng khóe miệng cậu ấy vẫn trễ xuống hệt như hồi nhỏ lúc bị bắt nạt. Còn nhớ khi học mẫu giáo, gần như ngày nào tôi cũng thấy cậu ấy khóc như vậy, vì bị cô mắng, vì không giành được kẹo, vì cướp vòng quay ngựa gỗ với tôi, vì tè ra quần, vì tôi tặng viên bi cho một bạn nữ xinh xắn mà không tặng cho cậu ấy... Còn Chi Ngang sau khi trưởng thành, lúc nào cũng mang trên mặt nét cười rạng rỡ như ánh nắng, lúc nói chuyện luôn mang theo biểu cảm vô cùng sinh động, lúc cậu ấy vui sẽ là khuôn mặt với nụ cười tỏa nắng, còn lúc buồn... không có lúc buồn. Từ khi cậu ấy trưởng thành, không thấy cậu ấy tỏ vẻ buồn bã trước mặt tôi nữa, tôi còn tưởng mình đã quên đi khuôn mặt buồn bã của cậu ấy rồi chứ. Nhưng đã qua bao nhiêu năm như vậy, nay lại nhìn thấy, cảm giác chấn động ấy đột nhiên nhân lên mười lần, trong phút chốc biến tôi thành một cái vỏ trống rỗng, giống như lá cờ tàn phất phơ trong gió.
Trong màn đêm dày đặc, trong âm thanh ồn ã của rừng người xung quanh, cậu ấy như một đứa trẻ mục đồng, vừa thuần khiết vừa bi thương. Tôi rất muốn lại gần để vuốt gọn những sợi tóc dài rối bời của cậu ấy, tôi cũng rất muốn vờ như không có chuyện gì mà ngồi xuống mặt đất nóng bỏng kia cùng cậu ấy rồi bảo rằng, này hôm nào cùng nhau đi cắt tóc đi. Nhưng chân tôi cứ như mọc rễ, bị ghim xuống đất không sao cử động nổi. Bởi tôi sợ nếu bước lại gần, cậu ấy sẽ nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ đầy nước mắt của tôi. Tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy mình khóc, bởi vì từ lúc trưởng thành, tôi đã không còn khóc trước mặt cậu ấy nữa.
Lục Chi Ngang, mẹ cậu nhất định sẽ lên thiên đàng. Cậu phải tin tớ.
--- Năm 1996, Phó Tiểu Tư
Ngày đưa tang mẹ, Lục Chi Ngang không nói câu gì.
Xe đi ra từ cổng của khu đô thị, hai bên có rất nhiều người đứng đưa tiễn. Những người còn lại thì ngồi trên một chiếc xe khách rất to phía sau. Bên đường còn rải rất nhiều hoa bằng giấy màu trắng, tỏa ra thứ ánh sáng nhức mắt không thôi.
Cậu nhìn mọi thứ chầm chậm diễn ra như một bộ phim không có âm thanh, thứ duy nhất cậu biết đó là Phó Tiểu Tư đứng bên cạnh cậu cũng lặng im không nói gì. Trước đây cậu không hiểu sao Tiểu Tư lại có thể nói ít như vậy, nhưng giờ cậu phát hiện bản thân mình cũng có thể dễ dàng làm được điều đó.
Thi thể được đưa đi hỏa táng. Khuôn mặt của mẹ biến mất trong không gian bằng thép vừa chật vừa dài. Cậu nhớ lại lúc cậu năm tuổi, vốn dĩ mẹ có thể rời khỏi Thiển Xuyên để tới thành phố lớn học chuyên sâu hơn, nửa năm sau quay về là có thể trở thành nhân viên cấp cao ở ngân hàng. Hôm đó lúc ở ga tàu hỏa, Lục Chi Ngang nhìn thấy mẹ lên tàu thì đột nhiên khóc nức nở, một phút trước lúc tàu chạy, mẹ chạy từ trên tàu xuống. Sau khi lớn lên rồi Lục Chi Ngang mới biết, lúc mẹ đưa ra quyết định ấy, thật ra là đã từ bỏ cả cuộc đời mình, bà chọn hy sinh sự nghiệp của chính bản thân để làm một người mẹ.
Từ giờ mẹ không bao giờ phải khóc nữa rồi, không cần phải vì con mà từ bỏ bất cứ thứ gì nữa rồi. Mẹ phải tự do sống cuộc đời của chính mình mẹ nhé.
Ánh lửa đỏ rực, nhiệt độ phút chốc tăng cao. Lục Chi Ngang cảm thấy viền mắt căng lên, cậu nhớ lại lần mình bị ốm thập tử nhất sinh. Đó là lúc cậu mười tuổi, bị sốt cao đột ngột, nửa đêm không gọi nổi xe, hơn nữa bên ngoài còn đang mưa tầm tã. Bố đi công tác xa, một mình mẹ bế cậu chạy gần ba tiếng đồng hồ tới bệnh viện. Lúc ấy, nhà cậu vẫn chưa ở trong trung tâm thành phố, đường trong núi lầy lội, mẹ bế cậu lại không thể đổi tay được, hai tay đã không còn chút sức lực nào nữa nhưng vẫn ôm chặt cứng lấy cậu không buông lỏng. Sau đó, bác sĩ nói đứa trẻ này nếu tới viện muộn vài tiếng nữa thì không thể cứu nổi. Lục Chi Ngang nhớ lúc đó mẹ khóc rất to trong bệnh viện, kể cả trong lúc hôn mê cậu vẫn có thể cảm nhận được sự đau lòng của mẹ.
Mẹ ơi, con sẽ không rong chơi cả ngày ở ngoài quên đường về nhà nữa. Mẹ ơi, con sẽ không để mẹ phải ngồi đợi con ở phòng khách suốt nữa. Mẹ ơi, con sẽ không vì ra ngoài vui vẻ chơi với các bạn gái mà quên mất sinh nhật mẹ nữa. Mẹ ơi, con sẽ không giở trò ép mẹ nhất định phải khen con vẽ đẹp hơn Phó Tiểu Tư nữa. Mẹ ơi, con sẽ không nói đồ ăn mẹ làm không ngon nữa. Mẹ ơi, con sẽ không gào khóc lúc ốm nữa.
Từ ống khói bắt đầu bay ra những hạt bụi màu đen, hình ảnh ống khói cao ngất trong ráng chiều thật thê lương đau đớn. Lúc ngẩng đầu lên, đột nhiên Phó Tiểu Tư nghĩ, nơi những hạt bụi bay ra kia, không biết đã mang theo sự đau khổ cùng thương nhớ của biết bao nhiêu người.
Từng đàn chim đen kịt lặng lẽ bay ngang bầu trời buổi hoàng hôn. Lục Chi Ngang nhớ lại từng có một cô gái thích cậu tới nhà chơi. Mẹ vẫn luôn lo cậu con trai lông bông nhà mình không kiếm được vợ, nên khi gặp cô gái đó thì mừng tới nỗi cuống quýt chẳng biết làm gì. Hôm ấy mẹ ngồi nói chuyện với hai người họ, Lục Chi Ngang biết mẹ rất vui. Nhưng cô gái đó lại nói thầm vào tai Lục Chi Ngang một câu: “Sao mẹ anh vẫn chưa đi thế, em muốn ngồi nói chuyện riêng với anh cơ.” Chỉ vì câu nói đó, cậu liền đuổi cô gái đó đi. Mẹ vì chuyện ấy còn mắng cậu xấu tính nữa. Lúc ấy cậu không cãi lại, chỉ nghĩ trong lòng, sau này nhất định phải tìm được một cô vợ tốt nhất thế gian để mẹ biết mình cũng là một người đàn ông ưu tú. Nhưng cậu không ngờ thời gian thì ngắn ngủi, những chuyện chưa kịp làm lại nhiều đến vậy...
Mẹ ơi con sẽ không làm bẩn quần áo mỗi ngày nữa, mẹ ơi con sẽ không quên mẹ thích màu đỏ rồi mua nhầm quần áo màu xanh tặng mẹ nữa, mẹ ơi con sẽ không vì không thích quà mẹ tặng rồi ném nó vào xó xỉnh nào đó trong phòng nữa, mẹ ơi con sẽ không quên sinh nhật mẹ nữa, mẹ ơi... Mẹ ơi từ giờ con sẽ không khóc nữa, mẹ ơi con sẽ trở thành một nhân viên kế toán giỏi nhất... Mẹ ơi, mẹ nhất định phải lên thiên đường nhé. Mẹ yên tâm, sau này đợi con chết đi rồi, con nhất định sẽ lên thiên đường cùng mẹ, vì mẹ từng dặn con phải làm một người kiên cường và lương thiện. Thượng Đế nhất định sẽ rất thích con đấy, mẹ ơi... Tạm biệt.
Phó Tiểu Tư ngẩng đầu, bầu trời mờ mịt. Cậu nghĩ, mùa hạ này cuối cùng đã qua rồi, sẽ không bao giờ có một mùa hạ nào như vậy nữa.
Trên đường dắt Zeus về nhà, trong lòng Phó Tiểu Tư nảy sinh rất nhiều cảm xúc kỳ lạ, thậm chí không xác định nổi đó là hoảng sợ, tức giận, hay có thể là buồn thương sâu sắc.
Cậu vốn tưởng rằng Lục Chi Ngang dần dần sẽ khá hơn, nhưng thực ra mọi thứ chỉ ngày càng tệ đi. Cậu đứng trong vườn nhà Lục Chi Ngang, nhìn thấy Zeus đang nhem nhuốc ngồi cạnh cửa chuồng, mặt đầy vẻ vô tội, nhìn thấy Phó Tiểu Tư đi vào liền thấp giọng sủa vang không ngừng.
Ba của Lục Chi Ngang cũng giống cậu ấy, vẫn chìm trong nỗi đau thương, chỉ có điều tình trạng của Lục Chi Ngang trầm trọng hơn ba mình. Sau khi nói chuyện với chú Lục, Phó Tiểu Tư mới biết sau khi chôn cất mẹ, rất nhiều lần Lục Chi Ngang đi tới sáng sớm mới về nhà, dáng vẻ sa sút, người đầy mùi rượu, hai mắt đỏ hoe.
Bác Lục nói: “Bác cho nó một bạt tai, nó một tiếng cũng không kêu, nín nhịn không rơi nước mắt. Bác còn có thể nghe thấy tiếng nó cắn răng kìm nén. Bác hiểu thằng con này của bác hơn bất cứ ai trên đời. Bình thường nó lúc nào cũng tỏ vẻ ôn hòa, nhưng thực ra tính nó quật cường lắm.”
Lúc tạm biệt ra về, Phó Tiểu Tư quay lại nhìn Zeus đáng thương trong vườn rồi nói: “Cháu đem Zeus về nhà nuôi một thời gian ạ.”
Phó Tiểu Tư buộc dây xích của Zeus vào lan can trước cửa siêu thị để vào bên trong mua thức ăn cho chó. Lúc bước ra, cậu trông thấy Zeus đang ngồi ven đường dưới bóng hoàng hôn, xung quanh có rất nhiều người nhìn Zeus với ánh mắt tò mò, sao một chút chó chăn cừu vừa to vừa đẹp lại bị buộc nhếch nhác ở vỉa hè thế này?
Phó Tiểu Tư nhìn bóng dáng Zeus nằm bò ra đất chăm chú nhìn xa xăm vào dòng xe tấp nập trên phố, lặng im chờ đợi, trong lòng chợt trào lên từng đợt sóng buồn thương chẳng rõ lý do.
Trên đường về nhà, Phó Tiểu Tư nhớ lại bao chuyện cũ khi Zeus còn là một chú chó nhỏ. Zeus gần như trưởng thành cùng hai người họ, từ lúc bé xíu xiu đến khi to lớn như bây giờ.
Ký ức về những năm tháng đã qua lần lượt hiện về. Cậu và Lục Chi Ngang cùng dắt Zeus đi leo núi, rồi kéo Zeus tới hồ bơi, mua biết bao nhiêu loại thức ăn cho chó, đổi tới ba loại chuồng to nhỏ khác nhau, chiếc chuồng cuối cùng là do tự cậu và Lục Chi Ngang dùng các mảnh gỗ đóng thành. Chuyện cũ từ những ngóc ngách sâu thẳm nơi đáy lòng cuộn trào nghẹn ứ trong cổ họng. Phó Tiểu Tư chợt dừng lại xoa đầu Zeus, Zeus ngẩng đầu dùng chiếc lưỡi ướt rượt liếm lòng bàn tay Phó Tiểu Tư, giọt nước mắt của cậu rơi xuống. Phố xá ồn ã lặng thinh nuốt trọn giọt nước mắt ấy, mặt đất nóng bỏng dung nạp nỗi bi thương của cậu, rồi nhanh chóng nhấn chìm nó xuống lòng đất sâu thẳm. Tiểu Tư ngồi xuống ôm Zeus rồi lau khô nước mắt, cậu nghĩ, khóc nốt lần cuối đi, sau này đừng khóc nữa.
Đang chuẩn bị đứng lên tiếp tục đi về, đột nhiên Zeus sủa vang.
Trong đám thanh niên ngông nghênh phía trước, có thể trông thấy rõ một khuôn mặt vô cảm, sơ mi trắng, dáng người cao gầy, tay cầm một chai bia. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Phó Tiểu Tư, bàn tay cầm chai bia ấy chợt siết chặt, những đốt ngón tay trắng bệch, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh răng rắc từ những ngón tay thon dài kia.
Đôi mắt của Phó Tiểu Tư vẫn mơ hồ không có tiêu điểm như trước, biểu cảm lạnh lẽo. Cậu kéo Zeus đang phấn khích lại, đứng im tại chỗ nói từng từ: “Lục Chi Ngang, cậu định làm loạn đến bao giờ?”
Phó Tiểu Tư nhìn đám thanh niên ngổ ngáo trước mặt, trong lòng bực bội khôn tả. Trong đó có vài người Phó Tiểu Tư nhận ra, là học sinh cá biệt bị đuổi khỏi trường Trung học phổ thông Thiển Xuyên số 1. Còn người đang khoác vai Lục Chi Ngang kia tên Võ Nhạc, trước đây ở trường hầu như tất cả mọi người đều ghét cậu ta.
“Mấy ngày nay cậu ở cùng với đám... người này sao?”
Vốn định nói “đám hỗn tạp”, nhưng Phó Tiểu Tư vẫn giữ được chút lý trí. Vì trong khoảng thời gian này, cậu cũng không muốn Lục Chi Ngang nổi giận.
Lục Chi Ngang không nói gì, chỉ cúi đầu tựa vào lan can ven đường, tay cầm chai bia vô thức gõ vào lan can, mái tóc rũ xuống trước mặt, không nhìn ra biểu cảm.
Ngược lại, Võ Nhạc bưới tới túm cằm Phó Tiểu Tư, thô bạo hỏi: “Mày nói rõ cho tao nghe, đám người này là như thế nào, đám người gì?! Ông mày biết mày là Phó Tiểu Tư, Phó Tiểu Tư thì có gì ghê gớm chứ?”
Phó Tiểu Tư vẫn chưa kịp phản ứng thì liền nghe thấy âm thanh va chạm nặng nề, sau đó một bóng người vụt qua đứng chắn trước mặt mình. Lục Chi Ngang đấm mạnh vào mặt Võ Nhạc, trong lúc Võ Nhạc đang đau đến kêu thét, Lục Chi Ngang đập chai bia vào lan can, sau đó giơ chiếc chai vỡ về phía đám người đang há hốc miệng vì ngạc nhiên, nói: “Tâm trạng tao không tốt, muốn đánh nhau thì vào đây.”
Lục Chi Ngang nhìn Phó Tiểu Tư lặng lẽ tìm các loại thuốc xử lý vết thương trong phòng, đôi chân trần đi đi lại lại trên sàn, nhìn vết bầm từ cằm lên đến gần tai của cậu ấy, Lục Chi Ngang không nén được đau lòng. Cậu nghiến răng thầm chửi, mẹ nó, Võ Nhạc mạnh tay quá. Mặc dù bản thân cậu từ bé tới giờ rất hay đánh nhau cùng Tiểu Tư, đánh tới mức lăn lộn trên đất, nhưng vẫn không thể nhịn được khi thấy người khác động đến Tiểu Tư. Vì thế, hôm nay khi nhìn thấy Võ Nhạc túm cằm Tiểu Tư, Lục Chi Ngang lập tức nổi điên. Còn bây giờ, mặc dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết mở lời ra sao, kìm nén đến cuối cũng chỉ có thể hỏi một câu: “Có đau không?”
“Đương nhiên là đau rồi, mẹ nó chứ, để tớ bóp cằm cậu thử xem.”
Quả nhiên là giọng điệu này, Lục Chi Ngang sớm dự liệu rồi. Nhưng Phó Tiểu Tư vẫn còn cáu với mình chứng tỏ cũng không bực tức cho lắm. Từ nhỏ đến lớn, Lục Chi Ngang cũng xem như hiểu rõ tính tình của Tiểu Tư, nếu như cậu ấy thực sự giận thì chắc chắn sẽ không nói với bạn câu nào đâu. Cho nên sự áy náy trong lòng Lục Chi Ngang cũng vơi bớt đôi chút.
“Nhưng cậu đúng là chẳng biết đánh nhau gì cả, may mà có tớ, nếu không cậu sẽ không chỉ bị tím mỗi cái mảng cằm ấy đâu.” Lục Chi Ngang vẫn không nhịn được mà nói hớ ra một câu.
“Tay tôi đang phải giữ con chó nhà cậu! Cậu thử dắt theo một con chó xong đánh nhau thử xem!”
“...”
Phó Tiểu Tư không để tâm đến vẻ nghẹn họng trân trối của Lục Chi Ngang, tiếp tục liếc mắt nhìn cậu ta nói: “Còn nữa! Cậu cũng không xem xem ai bị thương nhiều hơn!”
Nói xong, Phó Tiểu Tư liền đem hết đống bông, băng gạc, cồn, oxy già, miếng dán vết thương, Vân Nam bạch dược ném về phía Lục Chi Ngang. Sau đó, cậu nằm lên sô-pha sờ sờ cằm, thầm nghĩ, mẹ nó, không ngờ thằng khốn Võ Nhạc mạnh tay thế này!
Lục Chi Ngang giơ hai tay tỏ vẻ “OK, cậu thắng rồi” một cách bất lực, sau đó dùng bông thấm cồn làm sạch vết thương. Phó Tiểu Tư nhìn dáng vẻ vụng về của Lục Chi Ngang thì chỉ còn biết thở dài rồi đứng dậy giúp đỡ.
Vén tóc ra mới thấy trên đầu có một vết thương rất sâu, Phó Tiểu Tư cầm bông thấm cồn mà không dám lau mạnh, phần thịt đỏ và vết máu đọng lại khiến Tiểu Tư khó chịu vô cùng. Cậu biết vết thương này là do Lục Chi Ngang chạy lại đỡ cho mình khi bọn chúng cầm chai vỡ đập xuống. Cổ họng nghèn nghẹn, nhất là khi Chi Ngang bất giác run bắn lên. Tiểu Tư biết đó là do cồn chạm vào vết thương.
“Đau thì kêu lên, ở trước mặt tớ thì làm bộ cái chết tiệt gì.”
Giọng nói bình lặng không chút gợn sóng, che giấu sự thương xót trong lòng.
“Tớ sợ ba tớ nghe thấy, nếu như ở nhà không có ai thì tớ đã gào ầm lên rồi... Này cậu nhẹ tay chút đi!”
Phó Tiểu Tư ấn miếng bông xuống, nhìn Lục Chi Ngang nói: “Cậu cũng biết sợ ba nghe thấy à. Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì mà lại giao du cùng đám người đó thế.”
Lục Chi Ngang cúi đầu im lặng, chẳng biết từ lúc nào cậu đã không dám cãi tay đôi với Phó Tiểu Tư nữa. Không rõ vì sao, cậu chỉ cảm thấy Tiểu Tư thật uy nghiêm. Bình thường chắc chắn cậu sẽ chưng ra vẻ cười đùa cợt nhả, nhưng lúc này đây lòng nặng trĩu, cậu chỉ trầm mặc không nói một câu.
Phó Tiểu Tư ra khỏi phòng, lúc quay lại mang theo một cốc nước. Nhìn Lục Chi Ngang lặng im như vậy, cậu vừa buồn vừa tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy cậu ấy ở cùng với đám người như bọn Võ Nhạc. Cậu đưa nước cho Lục Chi Ngang rồi nói: “Cậu cứ đổ đốn như vậy, mẹ cậu sẽ giận cậu lắm đấy...”
Lục Chi Ngang vừa nghe thấy chữ “Mẹ” liền vung tay, “Cậu đừng nhắc tới mẹ tớ!”, nhưng cái vung tay ấy lại đụng trúng cốc nước Phó Tiểu Tư đang đưa tới, ngẩng đầu lên thì thấy toàn bộ chỗ nước trong cốc đang tí tách chảy xuống từ bả vai Phó Tiểu Tư. Lục Chi Ngang luống cuống đứng dậy, cậu chạm tay vào mảng vải ướt nước, chỉ cảm thấy nước nóng vô cùng. Nhìn đến khuôn mặt không chút biểu cảm của Phó Tiểu Tư, cậu chợt cảm thấy lúng túng.
Phó Tiểu Tư cũng chẳng nói gì, mặc kệ cảm giác bỏng rát trên vai. Chỉ là trong phút chốc, lòng chợt xẹt qua một nỗi bi ai. Có lẽ bọn con trai vẫn thường ẩn nhẫn cảm xúc như vậy nhỉ? Kể cả có đau khổ đến bao nhiêu cũng sẽ tỏ ra bình thản đón nhận, chỉ cần duy trì được vẻ thản nhiên thì có thể chịu đựng được tất cả những sắc nhọn của mũi đao lưỡi kiếm.
Tối hôm đó Phó Tiểu Tư ở lại nhà Lục Chi Ngang, cậu nằm trên giường trong gian phòng cho khách mà không sao ngủ nổi, trước mắt không ngừng xuất hiện vẻ mặt bi thương của Lục Chi Ngang.
Cơn đau ở vai chốc chốc lại truyền lên não, dùng tay chạm vào vết thương, đau đớn bỏng rát. “Đồ ngốc này.” Cậu dường như cũng chỉ có thể mắng một câu như vậy mà thôi.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra Phó Tiểu Tư đã thấy một lọ thuốc trị bỏng để ngay cạnh gối. Giây phút ấy cậu cảm thấy cổ họng như nghẹn lại đến nhức nhối. Cậu có thể tưởng tượng ra Lục Chi Ngang lặng lẽ vào phòng đặt lọ thuốc ở đây, có lẽ cậu ấy đã dùng ánh mắt áy náy nhìn người đang ngủ say là mình. Sau đó ngồi xuống đất, nói cho mình nghe những điều mà bình thường cậu ấy không thể nói ra, hoặc sẽ ngồi khóc một cách yếu đuối. Rồi lại lặng lẽ đóng cửa vào và rời đi.
Phó Tiểu Tư đi đến bên bệ cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài, ánh mặt trời rực rỡ, mang theo ánh sáng thiêu đốt mà chỉ mùa hè mới có. Và trong màn sáng ấy, Lục Chi Ngang đang cầm vòi phun nước tắm cho Zeus. Gương mặt cậu ấy lại một lần nữa ngập tràn nụ cười, mặc dù không được rạng ngời như trước, nhưng lại bình thản vô cùng, đến Zeus trong làn nước kia cũng đang hứng chí vui vẻ.
Phó Tiểu Tư nhắm mắt lại, cảm nhận cơn gió tự do thổi trên bầu trời cao xa kia, lắng nghe tiếng gió từng hồi từng hồi cuốn về nơi xa tít tắp. Cậu nghĩ, sự tổn thương ập đến bất ngờ cũng chỉ có thể chờ thời gian dần dần xoa dịu mà thôi. Chỉ có điều, tên ngốc kia phải trải qua nỗi đau này rồi sẽ trở nên dũng cảm hơn, hay sẽ biến thành người dễ bị tổn thương hơn đây?
Nhưng bất luận thế nào, mùa hè đằng đẵng này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Khai giảng được một tuần nhưng vẫn chẳng cảm thấy có gì khác, hoặc có thể nói, tất cả đều đã lặng lẽ âm thầm thay đổi, chỉ là bản thân mình vẫn đang mù mờ chưa nhận ra mà thôi.
Vô thức nhìn ngắm những đàn em mới nhập học ở trường Thiển Xuyên số 1, có lẽ là tâm lý người già, nhìn mấy đứa nhỏ rồi trong đầu chợt hiện lên hai chữ “Thanh xuân”. Kỳ lạ thật. Chỉ mới hơn một năm về trước thôi, Lập Hạ cũng háo hức nhìn qua cánh cổng ngôi trường mới, ngắm những tán rã hương trải dài bất tận, nhìn bảng vinh danh thành tích tốt nghiệp của đàn anh đàn chị, rồi há hốc miệng kinh ngạc trước những cái tên của biết bao trường đại học danh tiếng.
Còn bây giờ, cô phải tranh giành chỗ ngồi trong nhà ăn, dùng chung một bể bơi, rồi mỗi thứ Hai đầu tuần đứng chào cờ ở sân thể dục cùng với những học sinh mới vào trường. Con đường râm mát bóng cây mình từng ưa thích bị bao trùm trong tiếng cười của học sinh mới, những tiếng cười vô định của tuổi trẻ. Phòng tranh cũng ngày càng nhiều người tới vẽ hơn. Có lúc Lập Hạ cảm thấy chán nản thực sự, mà nỗi chán nản ấy chẳng biết từ đâu tới.
Phòng học được đổi xuống tầng hai, vẫn là phòng ở giữa. Ai cũng biết đây chỉ là phòng học tạm thời, một tuần sau khai giảng sẽ có quyết định phân ban Tự nhiên và Xã hội. Lúc đó mọi người sẽ vào lớp mới, quen bạn học mới, có chỗ ngồi mới, có tủ để đồ mới, có lịch phân công trực nhật mới. Sau đó sẽ dần quên hết những chuyện xưa cũ.
Nghĩ tới đây Lập Hạ chợt cảm thấy man mác buồn.
Vì cả tuần nay Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đều chẳng nói năng gì, vốn Phó Tiểu Tư đã ít nói, cô cũng quen rồi, nhưng nụ cười rạng rỡ của Lục Chi Ngang cũng đã không còn thấy nữa.
Có lúc nhìn cậu ấy bình lặng cùng Tiểu Tư đạp xe qua sân trường, nhìn cậu ấy mặc áo sơ mi trắng im lặng tựa vào lan can, hay có lúc nhìn cậu ấy chẳng nói câu nào không ngừng bơi từng vòng trong tiết Thể dục, khi ấy Lập Hạ đều hoảng hốt nghĩ, lẽ nào đây là một Lục Chi Ngang hoàn toàn khác.
Tiểu Tư cũng đã nói với Lập Hạ về chuyện của mẹ Lục Chi Ngang, nhưng cô không giúp được gì, thậm chí còn không dám nhắc tới chuyện này trước mặt Lục Chi Ngang, sợ bầu không khí phút chốc sẽ trở nên mất kiểm soát. Chỉ có thể cùng cậu ấy trầm mặc, cùng cậu ấy lặng yên mà thôi.
Có lúc cô còn nghĩ, có phải cuộc sống của Lục Chi Ngang sẽ thay đổi từ đây hay không? Mười năm, hai mươi năm hay thậm chí là những năm tháng xa xôi hơn nữa, cậu ấy liệu còn cười một cách sảng khoái nữa không? Cậu ấy liệu còn đội chiếc mũ gắn hai bím tóc rồi rung đùi đắc ý thách thức nữa không? Cậu ấy liệu còn huýt sáo với các cô gái đi trên đường nữa không?
Nghĩ tới đây cô chỉ thấy chua xót trong lòng.
Ngày hạ đang dần dần đi mất.
Nắng cũng không còn gay gắt. Tiết trời đã dần chuyển sang thu, cũng vì thế mà trời tối rất nhanh.
Lập Hạ đứng trước cửa sổ nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, trong lòng mơ hồ vô định về tương lai sắp đến. Ánh đèn lấp ló phía sau ô cửa của những ngôi nhà phía xa, trong bóng tối dày đặc trở nên mờ ảo le lói. Cô cảm thấy thế giới như đột nhiên rơi mất một mảnh, rồi màn đêm đen như mực nhanh chóng lấp đầy mảnh khuyết ấy. Tất cả âm thanh như đều biến mất, tất cả thời gian của tương lai đều như bị nhấn chìm xuống lòng sông sâu thẳm, dưới cả ngàn mét của lớp bùn dày dưới đáy sông, và cả ngàn mét nước sông nữa, vĩnh viễn chẳng có ban ngày.
Lớp 11 đang qua, lớp 12 sắp tới. Hình ảnh thiên binh vạn mã đi qua chiếc cầu độc mộc trong truyền thuyết cứ vương vấn trong tâm trí, âm thanh rầm rầm vang vọng. Thời gian giống như cỗ xe Liệt Hỏa thường xuất hiện trong mơ, phát ra những tiếng va đập đều đặn của vòng sắt; lại giống như một người cầm dao, tìm đúng điểm yếu nhất, thiếu phòng bị nhất của chúng ta, dịu dàng đâm vào rồi rút ra, máu thịt mơ hồ, lại đâm vào lần nữa, cứ như vậy cho đến khi nỗi đau trở nên tê dại, hiện tại trở nên mơ hồ, tương lai có kết cục thế nào chẳng ai biết được.
Lập Hạ đột nhiên muốn khóc.
Trước đây Tiểu Tư từng kể cho cô nghe câu chuyện về thiên thần. Cậu kể, mỗi người đều có một thiên thần bảo hộ bên cạnh. Nếu cảm thấy cuộc đời của bạn có quá nhiều bi thương, tâm tình của bạn quá đỗi đau buồn, thiên thần đó sẽ hóa thân thành một người, có thể là bạn bè, có thể là người yêu, có thể là bố mẹ, cũng có thể là một người xa lạ bạn mới chỉ gặp qua một lần. Người này sẽ âm thầm xuất hiện trong đời bạn, cùng bạn trải qua quãng thời gian hạnh phúc rồi biến mất một cách lặng lẽ. Mặc dù trên con đường bạn đi sau này có thể tràn ngập sương gió, nhưng chỉ cần nghĩ đến những hồi ức tươi đẹp đã từng trải qua kia, bạn sẽ lại có thêm dũng khí tiến bước. Cho nên những người lặng lẽ rời bỏ chúng ta, thực ra đều là những thiên thần quay trở về thiên đường, ví như những người bạn đã chia xa, những người xa lạ từng giúp đỡ, những người đã từng yêu rồi lại chia tay, những người bạn học từng kể chuyện cười để dỗ dành bạn, những ca sĩ đã từng hát cho bạn nghe ca khúc thật cảm động, những tác giả đã viết ra cuốn sách bạn thích, họ đều là những thiên thần lương thiện. Có thể bạn sẽ mất một khoảng thời gian để đau buồn hoặc hẫng hụt vì sự biến mất của họ, sẽ kiếm tìm khắp nơi chỉ để biết họ đang ở đâu, đã đến nơi nào. Nhưng cuối cùng bạn vẫn sẽ tin rằng, họ đang sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc ở nơi nào đó trên thế giới này. Thế là những hụt hẫng và thương tâm kia sẽ chẳng còn nữa, thời gian chính là liều thuốc hữu hiệu nhất cho mọi chuyện.
Có lúc Lập Hạ nghĩ, Tiểu Tư và Chi Ngang phải chăng chính là những thiên thần? Có lúc cô cảm thấy bọn họ không giống như những chàng trai bình thường khác trên thế gian này, không lôi thôi và ầm ĩ, bọn họ lặng lẽ xuất hiện vào mỗi bình minh và hoàng hôn, mày hơi nhíu lại, lặng yên cười, nhưng bất luận thế nào cũng không thể che giấu ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ con người họ. Có lúc thậm chí cô còn nghĩ, khi bọn họ đứng giữa dòng người tấp nập, bạn chẳng cần phí công cũng có thể tìm thấy họ.
Còn cả Ngộ Kiến nữa. Ngộ Kiến cũng là một thiên thần đấy. Đôi khi cô nghĩ, một cô gái như vậy mà có thể kiên cường tới mức khiến người khác phải đau lòng. Cắn răng bước đi một mình trong đêm đen thăm thẳm, con đường cô ấy đi đầy gió tuyết, vũng lầy, và những cơn ác mộng lặp đi lặp lại khiến người ta sợ hãi. Có nhiều đêm, Lập Hạ nghe Ngộ Kiến kể về những chuyện cô ấy đã trải qua ở quán bar. Ví dụ như có hôm một vị khách đột nhiên tặng hoa cho cô rồi khen cô hát rất hay, nói tháng này ông chủ nên tăng lương cho cô vì giọng hát của cô ngày càng được lòng khách rồi; hay ví như có chàng trai kia từ một thành phố rất xa tới đây chỉ để nghe cô hát, vì bạn anh ta nói với anh ta rằng, ở Thiển Xuyên có một cô gái hát rất hay. Chuyện này thậm chí còn khiến Thanh Điền có chút ghen tị.
Ngộ Kiến khi nói về ước mơ của mình tựa như một đứa trẻ đầy hào hứng miêu tả những viên kẹo ngũ sắc trong chiếc bình thủy tinh. Cô ấy muốn nổi tiếng khắp Trung Quốc, muốn trở thành minh tinh nổi tiếng toàn quốc, cô ấy muốn những ai nghe mình hát đều sẽ đầy tràn sức sống, cô ấy muốn những người đang khóc khi nghe giọng hát của mình sẽ dũng cảm bước tiếp trên con đường gian nan đằng đẵng phía trước. Cô ấy muốn những con người lương thiện khi trải qua những thời điểm tối tăm và u ám, có thể từ giọng hát của cô ấy tìm được dũng khí và sự ấm áp.
Khi Ngộ Kiến nói đến những điều này, Lập Hạ cảm thấy dường như có vầng hào quang nhẹ nhàng tỏa ra xung quanh Ngộ Kiến, trong màn đêm đen đặc như biển sâu phát ra ánh sáng le lói như những con đom đóm trong đêm hè cô từng thấy hồi nhỏ. Và cô hiểu rằng, có một ngày cô ấy sẽ trở thành chú bướm Yến Vĩ xinh đẹp nhất, ánh hào quang yếu ớt kia sẽ trở thành ánh sáng lộng lẫy vạn trượng trước ánh mắt của bao người.
Bất cứ lúc nào, Lập Hạ cũng đều vô cùng tin tưởng điều đó.
Cái lạnh luôn đẩy con người vào cảm giác vô vọng.
Đây là một câu mà Lập Hạ đọc được trong sách Ngữ văn.
Mỗi khi mùa đông đến, người xếp hàng vào phòng nước sẽ dài dằng dặc. Lập Hạ dựa vào tường nghĩ đến câu văn ấy, trong lòng dâng trào một cảm giác không diễn tả được thành lời. Cốc nước trên tay của cô và Tiểu Tư tỏa ra chút hơi nóng, cô cảm thấy mùa hạ đang cách xa muôn trùng.
Lập Hạ rất ngạc nhiên khi trong sách Ngữ văn lại có thể xuất hiện một câu khiến lòng cô dậy sóng như vậy. Bởi đã từ rất lâu rồi, cô đã làm vô số bài văn, học thuộc một cách máy móc ý nghĩa của những bài văn cổ, nhưng cô không thể cảm nhận được bất cứ rung cảm nào. Khi đọc được một câu thơ hay, phản ứng đầu tiên không phải là sự choáng ngợp trước câu từ, mà là phải làm thế nào để học thuộc câu tiếp theo. Làm xong một bài liền lật đến trang cuối của sách tham khảo để đối chiếu đáp án, sau đó tự chấm điểm.
Và những ngày tháng vô vọng như vậy, hình như đã kéo dài từ rất lâu rồi.
Lập Hạ cảm thấy mình vẫn là cô nhóc ngày nào mới bước vào trường Thiển Xuyên số 1, vậy mà thoáng chốc đã gần ba năm trôi qua. Cô biết đến mùa hạ sau, bọn họ sẽ giống các anh chị khóa trên, rời khỏi nơi rợp bóng rã hương và tràn đầy hồi ức này để bay đến những chân trời mới.
Chúng ta tốt nghiệp rồi. Đó là một câu nói rất tàn khốc, nhưng ai trong chúng ta cũng đều sẽ phải thốt ra.
Thật ra nghĩ lại Lập Hạ cũng cảm thấy rất lạ kỳ, chẳng biết từ khi nào thời gian lại trôi nhanh như vậy. Khi chúng ta say ngủ rồi tỉnh dậy trên chiếc giường gỗ cứng trong phòng ngủ kia, năm tháng đã lặng lẽ bước qua.
Tháng ngày cuối cấp thật cô đơn, mỗi ngày đều không làm hết nổi bài tập. Bên cạnh chỉ còn lại mình Phó Tiểu Tư, hồi tưởng lại những ngày học lớp 10, cổ họng có chút nghèn nghẹn.
Thất Thất nhờ vào quan hệ của gia đình, hơn nữa thành tích môn Mỹ thuật cũng tốt nên đã được cử đi học ở Học viện Mỹ thuật Thượng Hải. Cô ấy rất ít khi lên lớp, có thời gian rảnh thì ngồi ở nhà vẽ tranh và viết thư cho Lập Hạ.
Lục Chi Ngang học ban Tự nhiên, cậu ấy và Ngộ Kiến cùng ở lại lớp A3, còn Lập Hạ và Tiểu Tư thì chọn ban Xã hội, học ở lớp A7.
Tiểu Tư vì áp lực học tập nên không còn vẽ tranh cho tạp chí nữa, Lập Hạ cũng không đề cập tới chuyện này với cậu. Chỉ có mỗi đêm, cô lật giở lại những bức tranh trước đây Tế Tư vẽ rồi buồn rầu, những cuốn tạp chí mang phong vị cổ xưa ấy xếp thành chồng trước mặt như một mảnh quá khứ cũ kỹ.
Đôi khi đang ngồi trong lớp học, Lập Hạ sẽ nảy sinh ảo giác, dường như Ngộ Kiến đang yên lặng nằm bò ra bàn ngủ bên cạnh mình, ánh nắng chiếu lên tóc cô ấy, lông mày cô ấy hơi chau lại, chắc trong giấc mơ gặp chuyện ấm ức. Còn đằng sau là một Phó Tiểu Tư đang vẽ hoa văn lên bàn cùng một Lục Chi Ngang đang ngủ ngon lành bên cạnh. Cô chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy hai khuôn mặt đẹp đẽ mà cô đã từng nhìn vô số lần ấy.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả lại quay trở về thực tại. Phó Tiểu Tư ngồi ở một góc khác trong lớp, nhiều lúc Lập Hạ ngó qua rất nhiều khuôn mặt sẽ có thể nhìn thấy cậu đang nghiêm túc nhìn lên bảng, sau đó viết rất nhanh gì đó vào vở. Nhìn góc nghiêng khuôn mặt cậu, cô có chút đau lòng, bản thân Lập Hạ cũng chẳng hiểu vì sao. Có thể vì những ngày như vậy quá ngắn ngủi, chẳng mấy chốc là tốt nghiệp rồi.
Đôi lúc cô nghe tiếng đàn piano không rõ từ đâu vọng tới, không biết có phải Lục Chi Ngang đang đàn không nhỉ?
Tốt nghiệp sẽ như thế nào đây? Lập Hạ cũng không dám nghĩ. Trước đây từng có người nói, tốt nghiệp là một cánh cửa kính, chúng ta phải đập vỡ rồi giẫm lên những mảnh vỡ sắc nhọn ấy để bước tiếp, máu chảy đầm đìa mà bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác.
Có lúc Phó Tiểu Tư cũng nghĩ, sao tự nhiên thời gian lại trôi nhanh vậy, dường như một giây trước tất cả còn đang dừng lại ở mùa hạ nóng bức năm 1996, chớp mắt một cái đã là cuối năm 1997 rồi.