Chương 6 Hoa Phượng Vĩ
Áng mây nhàn kể chuyện hoa nở,
Hoa nở rộ tô điểm những làn mây
Trong ngày hè kéo dài bất tận ấy.
Đều trở thành đồng hoang khô kiệt
Ngựa vằn, linh dương chạy từng đàn trên gò cát,
Những rong rêu chìm sâu nơi đáy nước
Mỗi năm qua là một lần thêm lớn
Tất cả mọi sinh mệnh lìa xa
Được phượng vĩ cuối mùa in dấu thắm.
Mười năm sau lại nhận ra nhau giữa biển người xuôi ngược.
Là ai đã từng nói, những người đã đi, những chuyện đã xa,
Rồi sẽ có ngày quay trở lại.
Đi con đường đã từng đi,
Hát khúc ca đã từng hát,
Yêu lại người đã từng yêu
Không một lần hối hận.
Những truyền thuyết ấy lưu truyền trong thế gian.
Khoác lên mình ánh tịch dương kiêu ngạo.
Những vị thần dẫn lối con người thoát khỏi bóng đen bi kịch.
Chết dưới dòng sông khô cạn khi mùa mưa chưa kịp tới.
Lau sậy cháy thành tro tàn, cuốn bay lên vòm trời xanh thẳm.
♣ ♣ ♣
Bất tri bất giác mùa hạ lại đến. Ngộ Kiến đã rời đi được nửa năm. Thanh Điền nhiều lúc cố nghĩ rằng cô chưa từng ra đi. Vào một buổi hoàng hôn nào đó, cô vẫn mặc chiếc quần jean đạp xe xuyên qua hàng rã hương, mang theo mùi hương thoang thoảng tới trước cửa nhà anh. Hình bóng cô vẫn vậy từ năm 1997, khuôn mặt ngây thơ mà bướng bỉnh, biểu cảm lúc hân hoan lúc thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng khi những ảo ảnh tan biến, những tấm bảng hiệu trên đường và những chương trình “Thời sự” không ngừng nhắc nhở anh về ngày tháng hiện tại, một ngày giữa tháng Sáu năm 1998.
Oi ả. Mưa rào. Hàng rã hương cao lớn trầm mặc.
Một mùa hè dài lại tới.
Sau khi Ngộ Kiến rời đi. Thanh Điền vẫn làm việc tại Stamos. Nhiều khi rảnh rỗi, như quãng nghỉ trước khi biểu diễn, như khi đi về nhà một mình trên đường đêm, như lúc bị nắng chiếu sáng không mở được mắt, anh đều nhớ đến hình ảnh ngày Ngộ Kiến rời đi. Tất cả rõ nét như những vết khắc trên bia đá, mặc cho mưa gió tạt qua, nhất định phải rất lâu sau mới có thể bị mài mòn.
Thực ra, ngày Ngộ Kiến rời đi, Thanh Điền vẫn luôn đi theo sau bốn người họ, nhìn Ngộ Kiến xách theo hành lý nặng trịch, nhưng lại không đủ dũng cảm để tiến tới giúp cô, cảm giác ảo não kéo dài trong ánh hoàng hôn le lói. Đến khi đoàn tàu đã khuất bóng, anh vẫn dựa vào cây cột sơn xanh ở bục đợi tàu, lặng lẽ nhìn theo hướng tàu chạy. Những người bán hàng rong xung quanh không ngừng lớn tiếng rao, đẩy xe hàng đầy đồ ăn thức uống, chen lấn trong dòng người lũ lượt. Lẫn trong âm thanh huyên náo ấy, Thanh Điền là một dấu lặng, là thứ âm thanh đặt ở cuối cùng, không thể kéo dài, là một dấu chấm kết thúc.
Thanh Điền vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, trong lòng chua xót. Anh không hề nói cho Ngộ Kiến rằng mình cũng có một chiếc, là cùng một đôi với chiếc của cô. Lần trước khi tặng cô, anh cũng tự làm một chiếc giống hệt. Mà chuyện này chắc cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
Sau đó, khi mấy người Lập Hạ đi ngang qua, Thanh Điền cũng không lên tiếng gọi mà giấu mình sau cột, nghĩ đến gương mặt khóc đến đờ đẫn của Ngộ Kiến, cổ họng lại nghèn nghẹn. Anh dõi theo bóng ba người họ rời khỏi bục chờ rồi khuất dần trong lối đi thăm thẳm, sau đó quay đầu nhìn mặt trời trong khoảnh khắc chìn dần xuống.
Trong giây phút đó, thứ đang chìm xuống, cũng không chỉ có mặt trời.
Anh nghĩ, có lẽ giống trong mấy bộ phim hay tiểu thuyết nhảm nhí, mọi chuyện cũng kết thúc như thế này?
Ngộ Kiến, có những lúc anh ngẩng đầu nhìn trời, thấy những đàn chim bay về phương Nam, anh lại nghĩ đến em. Cũng không còn mãnh liệt như trước, mà chỉ là nỗi nhớ nhàn nhạt, kèm theo cả nỗi buồn thoáng qua còn sót lại. Giống như cảm giác đi mua một chai nước khoáng ở một cửa hàng tiện lợi vắng khách lúc 1 giờ sáng, sau đó dần uống hết. Hẳn là loại nhung nhớ sinh ra từ cảm giác cô đơn.
Đôi khi anh lại nghĩ, em rất giống mẹ mình, kiên cường và ngoan cố sống trong thế giới của riêng em. Kể từ ngày em rời xa anh, anh biết rằng, sau này chúng ta mãi mãi không thể gặp lại nhau nữa. Cảm giác tuyệt vọng to lớn này làm nhạt bớt nỗi đau chia ly, chính bởi không có hy vọng, nên cũng sẽ không thất vọng. Vì vậy những nỗi nhớ đó, cũng giống như trận gió mùa yếu đi từng ngày, anh nghĩ sớm muộn một năm nào đó, gió mùa sẽ không còn đến thăm thằng ngốc cô đơn ở phương Bắc như anh nữa.
Những ngày tháng sau này, anh cứ luôn nghĩ như vậy, rồi lại tự an ủi bản thân.
Nếu không thì ngày tháng sẽ rất dài, dài đến mức có thể nuốt trọn tất cả ham muốn sống tiếp của một con người.
--- Năm 1998, Thanh Điền
Đã vào giai đoạn cuối cũng của năm lớp 12. Tất cả mọi người đều chỉ hận một ngày chẳng có ba mươi sáu tiếng để đọc sách làm bài.
Hàm số, phương trình hóa học, phân tích cảm thụ văn, thì quá khứ hoàn thành, niên hiệu của các triều đại, tính quan trọng của nông nghiệp. Tất cả những chủ đề ấy loạn thành một mớ hỗn độn trong đầu, bị đun trên một ngọn lửa nhỏ, sủi bong bóng sôi ùng ục.
Rất nhiều nữ sinh đã từng âm thầm khóc. Nhưng khóc cũng chẳng có tác dụng gì, vẫn vừa phải một tay lau nước mắt, một tay tính toán bài Đại số trên giấy nháp.
Bảng xếp hạng thành tích năm học được thông báo thường xuyên là nỗi đau trong lòng mỗi học sinh. Một người nào đó của lớp nào đó đột nhiên xuất hiện trong danh sách top 10, một người nào đó của lớp nào đó đột nhiên phát huy được tài năng ẩn giấu, đều trở thành chủ đề được mọi người quan tâm.
Sự so bì và tị nạnh vốn có, giống như mầm cây gai dính chặt lên cơ thể, cách một lớp áo quần mà vẫn khiến người ta cảm thấy đau nhói khó chịu.
Cả phòng học phảng phất mùi cà phê và dầu gió hòa trộn, thêm tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, khiến người ta càng cảm thấy buồn ngủ hơn trong một buổi chiều mùa hạ như thế này. Chiếc quạt trần trên đầu đã quá cũ kỹ, kêu từng tiếng cành cạch, trường học năm lần bảy lượt bảo sẽ thay mới nhưng mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh. Buồn ngủ, vô cùng buồn ngủ, vô cùng vô cùng buồn ngủ. Thậm chí chỉ cần nảy ra suy nghĩ “Tôi muốn ngủ”, trong lòng sẽ xót xa.Thường xuyên tỉnh dậy trên bàn học, trên mặt còn hằn vết ngủ gục trên cánh tay, mà các bạn bên cạnh thì vẫn đang chăm chỉ tính tính toán toán.
Sách tham khảo nhét đầy ngăn, và còn rất nhiều sách luyện thi và những bộ đề trên bàn, chồng chất thêm theo từng ngày, chỉ còn chừa lại một khoảng nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn nữa để viết mà thôi.
Mỗi ngày đều thoang thoảng mùi mực in tỏa ra từ những bộ đề mới do nhà trường tự in, giấy kém chất lượng, nét chữ mờ nhòa, nhưng theo lời thầy giáo thì đó lại là thần dược cho kỳ thi đại học sắp tới.
Vì rất ít học siính đùa nghịch nên hành lang cũng trở nên yên tĩnh, tất cả thời gian đều dành cho việc đọc sách hoặc làm đề. Những áp lực mà năm lớp 10, 11 không thể cảm nhận được, giờ bỗng nhiên biến thành một vật thể có trọng lượng, đè nặng lên vai.
Ánh nắng chếch nghiêng chiếu lên sân bóng rổ, tinh khiết như vừa được đại dương gột rửa chỉ mùa hè mới có. Từng chùm sáng xuyên qua màn mây dày đặc sau cơn mưa, chiếu xuống những vũng nước trên mặt đất, phản quang sáng lấp lánh, sân trường chỉ lác đác vài bóng người.
Khi Lập Hạ cầm hộp cơm đi từ nhà ăn về phía lớp học, thường có thói quen ngây người đứng nhìn về phía sân cầu lông trống trải. Hồi lớp 10 và 11, Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang thường đánh cầu lông ở đây, mồ hôi tỏa ra ánh sáng tươi trẻ trên cơ thể thiếu niên. Còn giờ thì rất ít khi nhìn thấy Lục Chi Ngang, trừ lúc tan học nhìn thấy cậu ấy đứng ở hành lang ngoài cửa lớp đợi Phó Tiểu Tư, thì đại đa số thời gian mọi người đều ôm sách cúi đầu vội vàng đi lại. Sân cầu lông giờ bị bỏ hoang, những vạch trắng trên sân bị nước mưa làm nhạt dần, lưới treo cũng đã cũ. Hình như học sinh khối 10, 11 bây giờ không thích đánh cầu lông thì phải.
Có nhiều lúc Lập Hạ cảm thấy buồn thê lương không rõ lý do, áp lực lớn đến mức khiến cô muốn khóc. Nhìn những em gái lớp 10, 11 đang cổ vũ cho chàng trai mình thầm thích ở trên sân bóng, trên tay còn cầm một chai nước khoáng chưa mở nắp đứng đợi ngoài hàng rào thép, trong lòng Lập Hạ ngập tràn nỗi bi thương.
Nhìn những gương mặt tươi trẻ đó, nhìn chúng lan tỏa sức sống của tuổi trẻ ở khắp mọi ngóc ngách trong ngôi trường này, phóng khoáng vô tư, Lập Hạ nghĩ, chẳng lẽ năm tháng tuổi trẻ của mình đã trôi đi mất rồi?
Mỗi tối đều học đến khuya. Nháo nhác hoảng loạn.
Có lúc Lập Hạ viết đề cương cho những câu hỏi Lịch sử đến mềm nhũn cả tay. Cô ngẩng lên nhìn ánh sáng trắng mơ hồ phát ra từ chiếc đèn LED trên đầu. Trong bóng đêm bên ngoài cửa sổ, cây rã hương cao lớn chỉ còn là một bóng đen mờ nhạt, và cả mùi hương nồng đậm đang lan tỏa.
Thành tích của Phó Tiểu Tư vẫn đứng đầu ban Xã hội, Lục Chi Ngang vẫn là người có thành tích đứng đầu ban Tự nhiên.
Còn Lập Hạ, phải cố gắng vô cùng mới có thể lọt vào top 10.
Thời gian tự học buổi tối kéo dài đến 10 rưỡi. Mỗi ngày một mình đi từ trường về ký túc, Lập Hạ đều nhớ đến Ngộ Kiến. Những tháng ngày trôi qua trên con đường này, tình bạn bé nhỏ của hai cô gái nắm tay nhau. Nụ cười của hai đứa và hương thơm trên mái tóc. Dùng chung một loại dầu gội. Cùng thích ăn một món trong nhà ăn của trường. Mua dây buộc tóc giống nhau, mặc một chiếc váy xinh đẹp cùng màu. Câu cửa miệng giống nhau, thích kể những câu chuyện cười mà chỉ hai người họ mới hiểu, sau đó nhìn biểu cảm mù mờ của những người xung quanh rồi cười phá lên vui vẻ.
Ngộ Kiến, mình nhớ cậu lắm. Những tháng ngày không có cậu, tất cả đều như chẳng còn sắc màu gì nữa.
Mình giống như một con rối gỗ, mất đi một con rối khác từng như hình với bóng, từ đó không còn biểu diễn, không còn động đậy, bị người ta bỏ lại trong góc khuất, bám đầy bụi bặm, tuyệt vọng trong sự đơn độc, đau khổ trong nỗi cô đơn, vẫn luôn không ngừng nhớ đến cậu.
---Năm 1998, Lập Hạ
Những tháng ngày ở Thượng Hải như một giấc mộng. Đối với Phó Tiểu Tư mà nói, đó là một đoạn ký ức vui vẻ. Nhưng cũng chỉ là mộng thôi. Tỉnh mộng rồi vẫn cứ phải quay về tiếp tục cuộc sống của mình.
Chỉ là khi từ Thượng Hải trở về, trong mắt nhà trường, trong mắt các bạn học, Phó Tiểu Tư đã khoác lên mình thêm ánh hào quang của “Giải thưởng lớn cuộc thi Mỹ thuật Tân Xuyên”. Phó Tiểu Tư thì chẳng thấy có gì thay đổi, nhưng mỗi lần Lục Chi Ngang và Lập Hạ đi cạnh Phó Tiểu Tư đều bị mọi người bàn tán và chú ý đến mức phải ngượng ngùng lúng túng. Đây đã không còn là những bạn học của ngày trước nữa, chỉ biết đến thành tích mỹ thuật rất cao của Phó Tiểu Tư, mà giờ đã chuyển sang chú ý và bàn luận, mang thêm nhiều sắc thái khác nhau.
“Nhìn xem, Phó Tiểu Tư kìa.”
“Đừng nói to như vậy, đừng có nhìn bừa bãi, bị phát hiện thì ngượng lắm.”
“Đương nhiên phải nhìn rồi, anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, sau này chẳng được nhìn nữa đâu.”
“Cũng đúng nhỉ. Không ngờ người thật ngoài đời còn đẹp hơn cả trên ảnh.”
“Đúng thế, đáng yêu quá đi… Không ngờ họa sĩ cũng có thể đẹp trai như vây.”
“Cậu có cái logic nhảm nhí gì thế hả?”
…
Lâu dần, Lục Chi Ngang tạo thành một thói quen, mỗi lần Phó Tiểu Tư bị chú ý, cậu sẽ lặng lẽ giơ ngón cái ra, sau đó vỗ vỗ vai, cố tỏ vẻ nghiêm túc rồi nói: “Cậu nổi tiếng rồi.” Kết quả lần nào cũng bị Phó Tiểu Tư gí xuống đất đánh cho một trận.
Gần đến kỳ thi đại học, Phó Tiểu Tư xuất bản tập tranh đầu tiên mang tên “Hạnh phúc trong hạt lúa”, vì tiếng tăm không lớn nên tập tranh này cũng không được đẩy mạnh, chỉ in một vạn bản. Nhưng so với tập tranh xuất bản của những tác giả trẻ tuổi thì con số đó cũng là khá rồi. Hơn nữa, được xuất bản sách khi đang học cấp ba, cả nước cũng chẳng được mấy người, cho nên Phó Tiểu Tư thấy vui vô cùng.
Khi đưa cho mẹ xem tranh, trong lòng Phó Tiểu Tư ngập tràn cảm giác tự hào. Cậu lười biếng nằm trên sô-pha, đầu gối lên chân mẹ, tay vẫy đi vẫy lại như một đứa trẻ đùa nghịch: “Mẹ thấy con có lợi hại không, có lợi hại không!”
Sau khi xuất bản tập tranh, Phó Tiểu Tư thường hay nhận được thư của độc giả toàn quốc gửi đến. Những bức thư này có đủ loại dấu bưu điện khác nhau, xuyên suốt lãnh thổ Trung Quốc rộng lớn, xuyên qua cả những bầu trời cậu chưa từng biết đến, đưa đến tay cậu.
Những sự động viên, những lời tâm sự được bày tỏ, những suy nghĩ được chia sẻ, những bức vẽ ngây ngô mà chân thành, những lời hỏi thăm Phó Tiểu Tư, tất cả đều bay lên không trung, chầm chậm mà vững chắc trong mùa hạ, qua những ngày mưa rả rích này.
Phó Tiểu Tư những lúc rảnh rỗi không phải học bài cũng sẽ cắn bút chăm chỉ hồi đáp từng bức thư một. Cậu sẽ vui vẻ kể cho độc giả nghe về những câu chuyện trong bức tranh, kể về ngôi trường trồng đầy rã hương của cậu, cũng sẽ đỏ mặt bảo những cô gái tỏ tình với cậu hãy chăm chỉ học tập rồi thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Mỗi lần bắt gặp, Lục Chi Ngang đều ngửa đầu lên trời cười lớn khiến Phó Tiểu Tư mặt mày xám xịt.
Nhìn thấy ngày càng nhiều người thích tranh của Tiểu Tư, trong lòng Lập Hạ có rất nhiều cảm xúc khó tả, kỳ lạ vô cùng. Dường như cậu không còn là Tế Tư mà mình thầm thích bao nhiêu năm nay nữa, dường như Tế Tư đã biến mất trong quá khứ, chẳng để lại dấu vết. Còn Phó Tiểu Tư ở trước mặt đây, dần tỏa ra hào quang vạn trượng. Trong lòng thậm chí còn không nói rõ được là vui hay buồn.
Ngày tháng cứ thế chầm chậm trôi. Mùa hè đã qua nửa chặng đường.
Những đợt mưa dầm dề khiến rã hương ngày một rậm rạp. Bóng cây che lấp khoảng trời ngày càng rộng, những mảng nhuộm sắc xanh ngày càng lớn.
Phó Tiểu Tư đạp xe băng qua con đường lát đá sạch sẽ, hai bên đường rợp bóng rã hương, cơn gió nhẹ ngày hè khẽ thổi áo sơ mi dán lên cơ thể trẻ trung, tóc nhẹ bay trong gió. Cành lá rã hương đan xen, khẽ khàng lay động, chúng đang kể cho nhau nghe câu chuyện về chàng trai ấy.
Ban đầu chúng chỉ thuận miệng bàn tán thôi, cũng giống như chúng từng đứng đây bàn tán về bao chàng trai cô gái khác. Nhưng chúng không biết rằng, chàng trai này về sau thực sự sẽ trở thành truyền thuyết trong ngôi trường này, đủ để khiến chúng dung thời gian cả đời rì rào kể lại những câu chuyện về cậu.
Giống như những viên đá quý thất lạc trong khe núi, chút ánh hào quang tỏa ra chiếu sáng cả vùng thung lũng tăm tối.
Thời gian cứ thế trôi. Thoáng chốc bọn họ đã tốt nghiệp rồi.
Lập Hạ đến chập tối mới tỉnh dậy, vì hôm qua đi chơi suốt cả đêm, lại uống rất nhiều rượu nên giờ cảm thấy đau đầu vô cùng. Tất cả chuyện của hôm qua đều đã trở thành quá khứ: bia hơi, tiếng hát karaoke lúc nửa đêm, buổi bình minh se lạnh trong vườn hoa. Tất cả đều trở thành một mảnh ghép nào đó của thời gian, trong phút chốc bị tẩy hết màu sắc, trở thành tiêu bản, được đặt an toàn trong bình thủy tinh đầy nước thuốc để lưu giữ được lâu hơn.
Tiết kiểm tra Tiếng Anh ngày hôm qua trở thành lần kiểm tra cuối cùng của thời cấp ba. Thời gian dài đằng đẵng, dài đến mức bản thân còn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ kết thúc, lại đã đánh một dấu chấm hết trong ngày hôm nay.
Nhìn đống sách tham khảo, bộ đề, từ điển, giáo trình, đĩa CD luyện nghe Tiếng Anh chất đầy phòng ngủ, trong lòng Lập Hạ tràn ngập cảm giác trống rỗng hụt hẫng.
Mặc dù bản thân đã vô số lần chửi rủa những năm tháng cấp ba dài dằng dặc đầy vất vả này, nhưng giờ đây, khi mọi thứ thực sự sắp trở thành quá khứ, Lập Hạ đột nhiên cảm thấy bản thân mình lưu luyến nó biết bao nhiêu.
Buổi sáng trên đường tới trường, Lập Hạ và Lục Chi Ngang nhắc tới đại học. Phó Tiểu Tư cố ý đi lên trước một quãng rất xa, không muốn nghe hai người họ nói chuyện, Lục Chi Ngang nhìn bóng lưng của Tiểu Tư, khuôn mặt thoáng hiện nét buồn.
“Chi Ngang, sao đột nhiên cậu lại… muốn đi Nhật Bản?”
“Cũng không phải đột nhiên…Tớ có suy nghĩ này từ rất lâu rồi, chỉ là chưa nói với các cậu mà thôi.”
“Hả?”
“Có lẽ là từ ngày mẹ tớ… qua đời, suy nghĩ này đã dần xuất hiện. Cậu có biết vì sao tớ không chọn ban Xã hội cùng Tiểu Tư không? Vì mẹ tớ hy vọng tớ có thể trở thành một kế toán tài giỏi. Trước giờ tớ chưa từng nghe lời mẹ, nghịch ngợm, ham chơi, gây họa ở trường. Nhưng từ ngày mẹ rời xa, tớ ngày càng hối hận vì những ngày mẹ còn sống trên đời tớ đã quá ngỗ ngược. Giờ nghĩ lại, nỗi ân hận vẫn chưa hề tan đi.”
“Cho nên…”
“Ừm, cho nên tớ quyết định tới trường đại học tốt nhất để học về chuyên ngành Kinh tế. Ba tớ có quen với hiệu trưởng của trường Đại học Kinh tế Tài chính Thượng Hải, ông ấy bảo ba tớ rằng trong trường có một lớp trao đổi học sinh Trung – Nhật, ai thi đỗ vào đó thì có thể trực tiếp sang Nhật học chuyên ngành Kinh tế trường Đại học Waseda. Cho nên tớ liền quyết định đi Nhật.”
“Vậy cậu có nói cho Tiểu Tư biết nguyên nhân cậu muốn đi Nhật không?”
“Có chứ, chắc chắn nói. Tớ không muốn người bạn tốt nhất đến tận khi tớ đi sang một quốc gia khác vẫn cứ ghét tớ. Lúc còn rất nhỏ, tớ và Tiểu Tư đã hẹn nhau học cùng một trường tiểu học, cùng một trường cấp hai, cùng một trường cấp ba rồi cùng một trường đại học, nhất định phải cũng nhau đi học. Cho nên suốt thời gian cấp hai và cấp ba tớ mới phải nỗ lực duy trì thành tích học tập như vậy, bởi vì tớ sợ nếu một ngày tớ học kém hơn Tiểu Tư quá nhiều thì sẽ không thể đỗ vào cùng một trường với cậu ấy được. Vì vậy cậu cũng biết đấy, Tiểu Tư ưu tú như vậy mà. Giờ nghĩ lại, người phản bội lời thề… chắc là tớ nhỉ…”
Những cành rã hương vươn tán dày đặc, không khí tràn ngập vẻ buồn thương. Câu nói “Chắc là tớ nhỉ” đứt đoạn trong ánh nắng buổi sớm, không còn vết tích.
Nhưng ai cũng có thể nghe thấy những vết tích ấy đang vỡ vụn trong sâu thẳm đáy lòng, như mặt đất sau cơn địa chấn, nứt ra ngàn vạn những khe rãnh.
Lục Chi Ngang nhìn Phó Tiểu Tư đang bước đi một mình ở phía trước, lòng buồn vô hạn. Trong gió, bóng lưng cô đơn của cậu ấy càng trở nên mỏng manh hơn, Lục Chi Ngang thảng thốt nghĩ, sau khi mình đi rồi, Tiểu Tư sẽ phải sống cô đơn thế này sao? Một mình ăn cơm, một mình đi du lịch, một mình đi học, một mình chép bài, một mình đạp xe qua sân trường rộng thênh thang, một mình chạy bộ, một mình bước lên những bậc thang của thư viện, một mình khóc, một mình cười. Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy chỉ có một người bạn là Lục Chi Ngang, cuộc sống giản đơn như một tờ giấy trắng, vậy việc mình ra đi sẽ đem đến sự chấn động thế nào đến thế giới của Phó Tiểu Tư? Như một cơn gió nhẹ, không đau không ngứa? Hay như một trận sóng thần, một dòng sông băng trước giờ chưa từng có đột ngột ập đến?
Không có lời đáp. Khóe mắt khẽ ứa những giọt nước nhỏ như mồ hôi. Không ai nhìn thấy.
Còn Phó Tiểu Tư đi phía trước, cau chặt mày, những giọt nước mắt lã chã rơi, cũng không ai nhìn thấy.
Chỉ có rã hương trên đầu thấu hết những bí mật. Nhưng bọn chúng đều im lặng không nói. Chỉ đến nhiều năm về sau, mới bắt đầu hát về mùa hạ đã từng biến mất, và những truyền thuyết cuối cùng của mùa hạ.
Vì trường Waseda phải nhập học trước, cho nên tháng Bảy vừa qua, Lục Chi Ngang đã phải đi rồi.
Sân bay rộng lớn vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước đây, những hành khách vừa đến kịp giờ, những tiếng ồn ào lao xao, và cả vòm trời trên cao nữa, tất cả vẫn vậy. Bầu trời thật trong xanh, rã hương đã sum suê cành lá. Cả sân bay được bao trùm trong đại dương xanh biếc ấy, dòng người tựa như những đàn cá đang bơi giữa biển, yên tĩnh và trầm mặc lướt đi.
Vậy điều gì đã thay đổi?
Là sự chia ly xa cách chăng? Hai người bạn cùng lớn lên, sau giây phút này, sẽ sống ở hai quốc gia khác nhau. Khoảng trời trên đầu sẽ không còn cùng một sắc màu, kim đồng hồ trên tay cũng sẽ chỉ những múi giờ cách biệt. Lúc nhớ nhau, cũng chỉ có thể thầm nói câu “Tớ rất nhớ cậu” trong lòng. Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Suốt cả dọc đường Tiểu Tư không nói câu nào. Rất nhiều lần Lục Chi Ngang muốn bắt chuyện với cậu ấy, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm và đôi mắt dày đặc làn sương ấy, lời nói lại lặng lẽ nuốt về. Cậu đành phải kiểm tra hộ chiếu, kiểm tra những giấy tờ nhập học cần thiết, rồi cùng ba đang lái xe và dì ngồi ở ghế phụ nói vài chuyện trong nhà.
Nhưng những chuyện đó đều không giúp ích mấy. Sự im lặng của Phó Tiểu Tư như một thực thể, dần dần bành trướng trong không gian chật hẹp của chiếc xe hơi, lớn đến mức Lục Chi Ngang cảm thấy hít thở cũng trở nên vô cùng khó khăn, giống như nín thở dưới nước quá lâu, muốn ngoi lên mặt nước để hớp lấy một ngụm khí lớn.
Làm thủ tục lấy vé, bay đến Hồng Kông, chuyển máy bay đi Nhật Bản.
Phó Tiểu Tư nhìn dáng vẻ bận rộn nhưng tuần tự đâu ra đấy của Lục Chi Ngang, trong lòng vụt qua một tia thê lương. Tiểu Ngang đã thực sự trưởng thành rồi, đã không còn là chàng trai chẳng biết gì bên cạnh mình ngày trước nữa. Bóng lưng thân thuộc của Lục Chi Ngang trước mắt trong giây phút này lại phảng phất nét lạ lẫm.
Thời gian đã mài giũa nên những góc cạnh rõ ràng và dáng người thẳng tắp của cậu. Mái tóc đen tuyền dài vừa phải, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu lên tóc, chớp động như những chú đom đóm nhỏ. Trong lúc chờ đợi, theo thói quen giậm nhẹ bàn chân xuống đất, thích đút tay vào túi quần, nếu trên đường lỡ đụng vào ai thì sẽ khẽ cúi thấp đầu xin lỗi. Những thói quen ấy như những vì sao cố định rải rác trong vũ trụ, xuất hiện liên tục trong sinh mệnh dài mênh mang như dải ngân hà. Nhưng những thứ này, từ nay về sau sẽ chẳng còn được thấy nữa.
Lục Chi Ngang kéo vali to nhỏ đi vào khu vực kiểm tra an ninh, trong lòng Phó Tiểu Tư chợt hiện ra hình ảnh của nửa năm trước. Lúc đó là Lập Hạ và mình, còn cả Tiểu Ngang nữa, cùng nhau đi Thượng Hải. Không ngờ thời gian lại có thể trôi nhanh đến vậy. Cả thế giới như dừng lại ở khoảnh khắc cùng Lục Chi Ngang đứng bên cửa sổ ngắm trận tuyết rơi hiếm hoi của Thượng Hải. Nhưng chớp mắt, giấc mộng bị gió thổi tan, quả bóng bay bị gió xé thành những mảnh vụn cuốn lên trời. Lục Chi Ngang, con người từ nhỏ đã luôn ở bên mình như hình với bóng, đã đi Nhật mất rồi. Phó Tiểu Tư không thể không thừa nhận, bàn tay của vận mệnh có thể thay đổi mọi thứ. Chúng ta thua số phận là sự thật không thể thay đổi. Thua một cách triệt để.
“Tiểu Tư, tớ phải đi rồi.”
“Ừ. Bảo trọng.”
Ngữ điệu lạnh lùng tan ra trong ánh nắng chiếu xuyên qua lớp kính ở sân bay, càng trở nên lạnh lẽo hơn.
“Tớ tới Nhật rồi ngày nào cũng sẽ gửi e-mail cho cậu, cậu nhớ phải trả lời mail của tớ nhé.”
“Ồ, được.”
Không phải tớ không muốn nói, mà là nói nhiều quá, tớ sợ tớ sẽ khóc mất.
“Nghe nói ở Nhật nhà cửa sát nhau lắm, không thể nhìn thấy đường chân trời. Có một câu nói kiểu như người nào mà không nhìn thấy được đường chân trời, sẽ cảm thấy chênh vênh cô độc. Nghe đã thấy sợ rồi.”
“Bớt văn vẻ đi. Kinh thế. Cậu muốn tham gia hội thơ à?”
Thực ra nguyên văn câu đó là do một tiểu thuyết gia Nhật Bản viết, tớ còn đưa cho cậu xem, vậy mà cậu cũng quên rồi. Ý câu đó là, một người nếu không thể nhìn thấy đường chân trời, anh ta sẽ cảm thấy dù đứng giữa dòng người tấp nập cũng không có người bầu bạn, vậy nên mới cảm thấy cô đơn lạc long.
“Không phải… tớ nói thật. Rời xa Tiểu Tư, chắc chắn sẽ thấy cô đơn.”
“Phải vậy không?”
Cậu cũng biết sẽ cô đơn sao?
“Tiểu Tư… cậu sẽ ghét tớ sao?”
“Sẽ!”
Khi nói ra chữ “sẽ” ấy, trong chớp mắt Lục Chi Ngang nhìn thấy biểu cảm vô cùng chắc chắn của Phó Tiểu Tư. Cậu bi ai nghĩ, rốt cuộc Tiểu Tư vẫn giận. Trước đây cho dù mình có tệ như thế nào, có trốn tiết bỏ học, đánh nhau, hay tán gái bừa bãi, cậu ấy cũng chưa từng tức giận. Cậu ấy chỉ trợn mắt, hoặc nói mấy câu thân thiết kiểu “Cậu đi chết đi!” Nhưng hiện tại cậu ấy lại lãnh đạm như vậy, cảm giác như cách nhau một lớp kính, điều này khiến Lục Chi Ngang cảm thấy so với việc cãi nhau với Tiểu Tư còn khó chịu hơn.
“Kẻ phản bội lời thề, hẳn là tớ đi.”
“Chắc là tớ.”
Trước khi tiến vào cửa kiểm tra hành lý, Lục Chi Ngang quay đầu nhìn Phó Tiểu Tư, nhưng Tiểu Tư chỉ nói một câu “Tạm biệt”. Giây phút đó, Lục Chi Ngang cảm thấy thế giới lại chìm vào bóng tối, lạnh lẽo ập đến cùng sương giá, sông băng, và cả những hố đen thăm thẳm.
“Tạm biệt.” Lục Chi Ngang nở nụ cười đẹp đẽ, như những tia nắng rực rỡ nhất chợt lóe lên, chiếu sáng thế giới tăm tối. Thoáng chốc, trong lòng Phó Tiểu Tư cuộn lên xiết bao chua xót, nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ gì.
Máy bay cát cánh, Phó Tiểu Tư dõi theo chiếc bóng màu bạc đang hướng lên bầu trời, cậu biết ngồi trên đó là người bạn tốt nhất từ nhỏ. Con quái vật bằng kim loại ấy sẽ mang người đó đến một quốc gia xa xôi, cách xa trăm núi ngàn sông.
Tiếng kêu ầm ầm của máy bay giáng thẳng xuống từ không trung, lệ che mờ đôi mắt.
Câu nói chưa thốt ra: Tớ ghét cậu, nhưng không nỡ. Cậu sẽ quay về chứ? Còn nhớ nơi này có một người bạn từ thuở nhỏ không? Sẽ về thăm tớ chứ?
Chỗ ngồi của Lục Chi Ngang ở cạnh cánh máy bay, do vậy từ lúc máy bay cất cánh liên tục bị ù tai. Ngoài ô cửa là mây trắng bồng bềnh cùng trời xanh mênh mang. Nhắm mắt lại là một khoảng hồ nước vô biên. Những giọt nước hồ đong đầy trong khóe mắt ấy, vút lên trên độ cao chín ngàn mét.
Tiểu Tư, khi nhìn xuống từ cửa sổ máy bay, tớ nghĩ, tớ sẽ tạm biệt thành phố dưới chân theo cách này sao? Tạm biệt những con đường mà nhắm mắt tớ cũng có thể tìm được, tạm biệt chiếc xe đạp tớ đã ngã nhiều đến thờ ơ, tạm biệt Zeus đã lớn lên cùng chúng ta, tạm biệt cậu. Lúc ấy tớ đã hoảng hốt nhận ra dưới chân mình có động đất rồi, cả thành phố đều sụp đổ. Tớ rất sợ. Tớ sợ phải đứng trên mảnh đất không nhìn thấy chân trời mà một mình ngắm mặt trời lặn.
Cuộc đời, có phải giống như cậu nói, là một bộ phim khó hiểu khiến người ta buồn khóc đến ngẩn ngơ?
Trong âm thanh ầm ầm, tớ tự nhiên nghĩ tới ngày sinh nhật mười sáu tuổi, cậu hát chúc mừng sinh nhật, khi tớ cắt bánh cũng là lúc cậu hát đến câu cuối “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” Khi ấy mặt cậu cứ ngơ ngác, ánh mắt hờ hững vô định, nhưng gương mặt dưới ánh nến lại rất dễ thương.
Cậu nói, cuối cùng cũng thành người lớn, từ nay càng phải kiên cường hơn nữa.
Những điều này, tớ đều nhớ. Mãi mãi vẫn nhớ..
Còn cậu có nhớ đến tớ không?
--- Năm 1998, Lục Chi Ngang
Phó Tiểu Tư về nhà, lao lên giường, trong đầu không ngừng tua lại biểu cảm của Lục Chi Ngang khi ngẩng đầu nhìn trời rồi hít vào một hơi, và câu nói “Rời xa Tiểu Tư, chắc chắn sẽ thấy cô đơn.”
Cậu đá đôi giày, nằm ngửa trên giường. Trần nhà nhìn như một khoảng trời cao rộng. Phó Tiểu Tư cảm thấy nóc nhà đang không ngừng rớt xuống những hạt bụi li ti màu trắng, rơi trên mặt, lông mi, trên người, trên chân, từng hạt từng hạt lấp kín cơ thể.
Lúc ba tuổi cùng học ở một trường mẫu giáo, cậu liên tục ba năm đạt danh hiệu xuất sắc, học được rất nhiều chữ Hán, có thể xem hiểu truyện tranh liên hoàn họa1. Mà cậu ấy chỉ là một học sinh nghịch ngợm, thường bị cô giáo phạt đứng, thích giành kẹo, thích nhéo má các bạn nữ.
1: Một loại hình kể chuyện theo tranh vẽ đặc trưng của Trung Quốc.
Bảy tuổi lại học cùng tiểu học, bản thân mình làm lớp trưởng sáu năm liền, thành tích luôn đứng nhất lớp. Khi đó cậu luôn tự cho mình là “đại nhân nhỏ”, nên luôn trưng ra bộ mặt quan lớn, dùng ngữ khí trịch thượng nói với cậu ấy, khi đó còn đang say mê với trò bắn bi và đánh bài, rằng: “Nếu cậu còn không chịu chăm chỉ học tập, sẽ không thể học cùng cấp hai với tớ, vì thành tích của tớ luôn đứng đầu, trường tớ muốn theo học chắc chắn cậu sẽ không thể thi vào.” Cậu ấy nghe đến há hốc mồm, sau đó òa khóc thành tiếng, bi ve trong tay rơi đầy đất.
Năm mười hai tuổi cùng thi đỗ khối cấp hai trường Thiển Xuyên. Cậu ấy học bạt mạng mới thi đỗ, thành tích cũng chỉ suýt soát vượt qua tiêu chuẩn. Cậu ấy bắt đầu học vẽ theo mình, tuy rằng không bao giờ ghi chép trên lớp, nhưng tan trường luôn cầm theo sách vở của mình về nhà chép lại, rồi tham gia vào đội nhảy cao của trường. Bắt đầu có rất nhiều nữ sinh thầm thích, mà cậu ấy vẫn không sửa được cái thói hay trêu ghẹo các bạn nữ có từ thời mẫu giáo.
Năm mười sáu tuổi, lại cùng nhau thi lên khối cấp ba trường Thiển Xuyên, thành tích học tập và nghệ thuật ngang ngửa với mình. Năm lớp 11 lại chọn ban Tự nhiên, trái ngược với mình, từ đó trở đi liên tục giữ danh hiệu đứng đầu ban. Tốt nghiệp cấp ba lại chọn đi du học Nhật Bản.
Nhìn ra ngoài khung cửa sổ, cho dù nước mắt che mờ tầm nhìn vẫn có thể nhìn thấy, kỳ nghỉ hè lại đến rồi, cả thế giới bừng sáng một màu xanh lục. Đó là những hàng rã hương bát ngát mọc khắp mọi ngóc ngách thành phố. Nhưng hai người từng cùng nhau ngắm rã hương giờ biến thành một người, một người đi rồi, còn lại một người vẫn tiếp tục ngắm.
Mùa hè năm mười chin tuổi. Đã đặt một dấu chấm.
…
Giấy báo trúng tuyển của Đại học Mỹ thuật Trung ương trên tay ánh lên màu vàng kim, màu của mặt trời lặn phản xạ từ những dòng chữ mạ vàng trên tay, ánh lên từng quầng sáng mềm mại.
Những ngày đáng ra nên ở nhà đợi giấy báo trúng tuyển thì bản thân Lập Hạ lại luôn suy nghĩ về việc đăng ký cùng trường với cậu ấy có lý trí không. Bởi nói cho cùng Tiểu Tư cũng là học sinh Mỹ thuật, thí sinh học nghệ thuật lại luôn rất đông, mà bản thân mình tham gia thi cũng sẽ yếu hơn Tiểu Tư, may là bây giờ không cần phải lo lắng nữa.
Khi gọi điện thông báo cho Tiểu Tư, cô nghe được giọng nói vui vẻ của cậu. Trong điện thoại vang tiếng chó sủa, Lập Hạ nhịn không được, hỏi: “Nhà cậu nuôi chó à?”
“À không, là con Zeus của Lục Chi Ngang, tớ mượn qua nuôi chơi vài ngày thôi.” Âm thanh thấp dần, dường như nhớ lại lúc chia tay Lục Chi Ngang mà thoáng buồn. Nhưng rất nhanh, Tiểu Tư đổi qua giọng vui tươi nói: “Chúc mừng cậu nhé, tớ thật sự rất vui vì được học chung đại học với cậu.”
Hoàng hôn buông xuống, Lập Hạ đứng ở cổng trường. Học sinh khối cấp hai cũng vừa tan học, cô đứng giữa dòng người đang chen chúc ra cổng rõ ràng rất cản trở, thế nên lại ngại ngùng đứng tránh qua, cuối cùng dứt khoát ngồi bên bồn hoa ven đường.
Nhìn ngắm một hồi, người dần thưa thớt. Lập Hạ đứng dậy đi về phía khu lớp học. Người ở phòng số 7 khối cấp ba đã đi hết, qua một kỳ nghỉ hè, lại cảm thấy như đã trải qua muôn ngàn bể dâu.
Chắc cũng phải phủ một lớp bụi rồi, lâu như vậy không có ai dùng đến. Lập Hạ ghé sát mặt vào kính cửa sổ để nhìn vào trong, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra hình dáng của bàn ghế trong lớp, cùng mấy chữ trên bảng đen không biết viết từ bao giờ. Nội dung buổi học cuối cùng trước ngày thi đại học đã không thể nhớ nổi nữa. Miếng giẻ lau nằm yên lặng ở góc bảng cùng vài mẩu phấn viết dở to nhỏ không đều bên cạnh. Trên bục giảng có một cây ê-ke, một chiếc compa. Bàn ghế dưới bục giảng sắp xếp không gọn gàng lắm.
Khi mùa hè này kết thúc, học sinh lớp 11A7 chắc cũng sẽ chuyển vào, vậy thì dấu vết của mình và các bạn đã từng ở đây có bị xóa hết không?
Lập Hạ nhớ đến mấy chuyện ngông cuồng mà nghe nói mấy em khóa dưới từng làm. Mấy cuốn sổ và bản nháp Phó Tiểu Tư bỏ quên ở ngăn bàn đều bị cướp sạch, những hoa văn cậu tiện tay vẽ trên bàn cũng bị các nữ sinh sơn một lớp sơn bóng lên trên, để có thể giữ được lâu hơn. Thậm chí sau lớp có dán một bài thi mẫu của Phó Tiểu Tư cũng bị gỡ xuống. Lập Hạ khi đó còn cười ha ha trong điện thoại, vậy mà giờ từ tận đáy lòng lại chầm chậm trào dâng một nỗi chua xót không nói nên lời.
Bản thân ngược lại chưa từng có bất kỳ thứ gì thuộc về Phó Tiểu Tư.
Nhìn thêm một lúc, Lập Hạ cảm thấy mệt mỏi mới rời khỏi lớp học.
Mọi thứ đã thật sự kết thúc rồi. Lập Hạ trước lúc rời đi vẫn nuối tiếc quay đầu lại, nơi đã từng gắn bó suốt ba năm thấm đẫm nỗi buồn trong ánh hoàng hôn.
Đã từng ở nơi này lần đầu gặp Phó Tiểu Tư, làm bẩn quần áo của cậu ấy, nhìn thấy đôi mắt mịt mờ của cậu ấy.
Lần đầu tiên bị Lục Chi Ngang chế nhạo. Lần đầu tiên chế nhạo lại chiếc mũ có hai bím tóc của cậu ấy.
Nơi này có quầy tạp hóa Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư thích đến nhất, trong đó có bán Coca Tiểu Tư thích mua và bánh quy Chi Ngang thích ăn.
Nơi này có hàng cây rã hương mà Lập Hạ thích, dưới bóng cây phảng phất mùi thơm âm ẩm.
Nơi này có sân cầu lông mà Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư cùng đánh cầu với nhau.
Sân bóng rổ nơi này vào ngày mưa cũng có nam sinh tụ tập ném bóng, nước mưa ướt đẫm áo, dán sát vào tấm lưng trẻ tuổi.
Nơi này có căn phòng vẽ chứa đầy những mẫu vẽ bằng gỗ cũ kỹ, bốn phía lăn lóc tượng thạch cao, những giá vẽ học sinh chưa thu dọn, tranh ký họa mẫu dán rải rác trên tường.
Phía sau nơi này có một triền núi mọc đầy những thảm cỏ xanh mềm mại, cô từng khóc ở đó.
Nơi này có ký túc xá kỳ quặc nơi con trai và con gái ở chung.
Cánh cổng sắt này Ngộ Kiến có thể dễ dàng trèo qua.
Hoa phượng vĩ nơi này rốt cuộc cũng nở rộ vào ngày cô tốt nghiệp, nhuộm đỏ cả vườn trường, cuối cùng rơi đầy mặt đất.
Nơi này mỗi năm đều có người mới, mắt mở to bước vào, giống như bản thân mình ba năm trước, trẻ trung và ngây ngô. Và mỗi năm đều có những người rời đi, mang theo những tâm sự không sao bày tỏ, những giọt nước mắt nóng hổi khẽ rơi.
Ánh tịch dương buông phủ. Cánh cổng ngăn cách thanh xuân với thế giới, vào mùa hạ năm mười chín tuổi, đã vĩnh viễn đóng chặt lại, rền vang.