← Quay lại trang sách

Chương 7 Ukiyo-e

Những nếp gãy của thời gian tạo nên lớp vỏ Địa cầu.

Đôi giày vải bao thi nhân để lại trên núi đọng đầy sương sớm ban mai.

Năm tháng đi qua hé lộ bao bài văn chưa từng ghi lại.

Lưu luyến ánh nắng mai ngập tràn tương lai rạng rỡ.

Đắm mình giữa chốn hoa nở bốn mùa, cơ thể hòa cùng nước non.

Con đường cậu từng bước qua nay đã đong đầy nước hồ ưu thương.

Những nẻo cao cậu từng đặt chân nay đã chìm sâu nơi lòng đất.

Những ký ức năm nào nay đã chìm sâu vào trang sách.

Ngày cũ chưa dứt, ngày hè đã tàn.

Người trồng hoa thành kẻ ngắm hoa.

Kẻ ngắm hoa thành người chôn cất cho hoa.

Cánh đồng hoang vu nay thành ốc đảo.

Những điều ấy lại chẳng thể khiến mình vui.

Chỉ có sự khổ đau hay hạnh phúc của cậu mới có thể khiến thanh âm mưa

gõ phím đàn tràn ngập không gian.

Trong sơn cốc tối tăm một lần nữa lấp lóe ánh sáng

Trong khu rừng âm u bí mật, phủ tầng lớp lá rụng ngàn năm vạn năm

Viên ngọc thành hình qua bao năm tháng ẩn sâu dưới tàng cây, phải chăng

là đôi mắt cậu đã đánh mất nhiều năm trước?

♣ ♣ ♣

Lâm Hiệp Chí là MC kiêm nhà sản xuất những chương trình phỏng vấn cừ khôi nhất Trung Quốc. Ông hiện phụ trách ba chương trình, đều là những chương trình đạt tỷ suất người xem cao nhất năm ngoái, bởi vậy ông ta khi ấy cực kỳ nổi tiếng.

Ông ta cầm tập hồ sơ khách mời trong tay, khẽ lẩm bẩm: Phó Tiểu Tư, người trẻ tuổi nhất hai năm liền 2001 và 2002 lọt vào danh sách những người nổi tiếng giàu có nhất Trung Quốc, truyền kỳ của giới xuất bản năm 2001 và 2002, tập tranh “Thiên quốc” đứng đầu bảng xếp hạng sách tranh nghệ thuật năm 2001, tập tranh “Nơi đóa hoa bùng cháy” vừa xuất bản đầu năm 2002 đã gây sốt toàn quốc, đứng đầu bảng xếp hạng suốt mấy tháng liên tiếp; giành hết mọi giải thưởng lớn dành cho họa sĩ trẻ.

Tập hồ sơ trên tay quả là đáng kinh ngạc.

Lâm Hiệp Chí nhớ mang máng hình như ba năm trước ông đã từng phỏng vấn cậu bé tên Phó Tiểu Tư này. Năm đó xuất hiện bao họa sĩ vẽ tranh minh họa và họa sĩ truyện tranh khiến toàn quốc dậy sóng. Phó Tiểu Tư khi ấy chẳng có gì nổi bật trong đám đông họa sĩ. Thế nhưng hai năm sau, khi những đứa trẻ khác tham gia chương trình năm đó đã dần bị quên lãng thì cậu bé mờ nhạt nhất ấy lại trở thành họa sĩ nổi tiếng toàn quốc, thành tích xuất bản khiến những họa sĩ hơn cả chục năm kinh nghiệm cũng phải rớt kính mắt. Hiện tại muốn mời cậu tham gia chương trình nào cũng rất khó, có lẽ phải hẹn trước khoảng hai tháng mới được, thậm chí trợ lý của cậu - một cô gái tên Lập Hạ cũng đã thông báo rằng lịch trình của cậu vào hai tháng sau đã kín mít rồi. Lâm Hiệp Chí biết Phó Tiểu Tư của ngày nay không thể tham gia chương trình cùng một ai khác nữa rồi, bởi chỉ riêng cậu thôi đã có quá nhiều điều khiến công chúng phải tò mò.

Thế nhưng rốt cuộc vì sao lại vậy?

Khi bước vào cánh gà ông thấy Lập Hạ đang chỉnh trang đầu tóc giúp Phó Tiểu Tư.

Đàn ông con trai dù sao cũng phải ra dáng chút. Khi đứng trước mắt người khác luôn phải tỏa sáng rực rỡ, đó chính là tinh thần hăng hái một thanh niên nên có, chứ không phải đóng khung âu phục giày da như những ông chú bốn mươi năm mươi tuổi, lúc nào cũng ra vẻ giàu có hơn người. Đó chính là suy nghĩ của Lập Hạ.

Lần nào trang điểm cho Phó Tiểu Tư tâm trạng cô cũng bình tĩnh lạ kỳ. Bởi thấy người mình yêu đẹp trai hơn người vốn là một chuyện vui rồi, đã vậy lần nào Phó Tiểu Tư cũng cười rất dịu dàng để mặc cô thích làm gì thì làm.

Lâm Hiệp Chí tựa vào thành cửa nhìn chàng trai vừa hóa trang vừa thì thầm với Lập Hạ, ông nghĩ bụng, rốt cuộc chàng trai này có ma lực gì vậy? Chỉ một phút bất cẩn thôi mà câu hỏi này đã thực sự cất thành lời, Phó Tiểu Tư nghe vậy chỉ đơn giản ngoảnh đầu lại và mỉm cười, đó là một nụ cười chín chắn mang theo sự khách sáo tôn trọng.

Lâm Hiệp Chí lại nghĩ, đúng là một người sống hướng nội, ba năm rồi mà chẳng thay đổi chút nào. Thế nhưng tới khi ghi hình chính thức ông mới biết suy nghĩ của mình nực cười đến mức nào.

Phó Tiểu Tư đã không còn là cậu bé yếu đuối luôn trốn tránh câu hỏi của phóng viên và ống kính như trước. Nhìn một Phó Tiểu Tư ăn nói khéo léo trước máy quay, trong lòng Lâm Hiệp Chí bỗng xuất hiện những cảm xúc khác thường.

Ba máy quay, hai máy cố định, một máy di động có đường ray dưới khán đài.

Ánh sáng quá mạnh khiến nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên, máy quay chuyển động vọng tới những âm thanh tựa như tiếng muỗi vo ve đáng ghét trong giấc ngủ trưa. Nghĩ vậy Lập Hạ lại cảm thấy tay chân như bị muỗi đốt, lưng bắt đầu ngưa ngứa, có khi vì quá nóng nên chảy mồ hôi. Nghĩ vậy cô bèn ngẩng đầu nhìn Phó Tiểu Tư, may quá, gương mặt cậu hầu như không vương giọt mồ hôi nào, nếu không chắc phải dặm lại lớp trang điểm mất. Hôm nay Tiểu Tư mặc chiếc sơ mi trắng không gài hai cúc trên để lộ xương quai xanh cực kỳ rõ ràng. Đó chính là đường nét mềm mại hiếm thấy ở nam sinh, theo sự gia tăng của tuổi tác thậm chí còn thêm phần quyến rũ, tay áo xắn lên mang tới một cảm giác gọn gàng sạch sẽ. Cậu ngồi trên sô-pha, lưng hơi ngả về sau, vẫn giữ được sự lịch sự vừa phải lại mang phần thoải mái. Thực ra ai cũng biết ngồi dưới ánh đèn này sẽ rất khó chịu, tựa như thực phẩm bị quay trong lò vi ba, bị hâm nóng một cách từ từ trong tia hồng ngoại mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Quả nhiên trời sinh đã có số làm siêu sao. Ngay từ hồi học cấp ba, dường như chỉ cần cậu ngồi yên một chỗ thôi đã đủ đẹp hơn người khác rồi, đúng là một sinh vật thần kỳ.

Nụ cười ngọt ngào, ngữ điệu nồng ấm.

Đó là lời nhận xét của những ai đã từng xem buổi phỏng vấn của Phó Tiểu Tư.

Còn Phó Tiểu Tư trầm mặc kiệm lời vào những lúc riêng tư có lẽ chỉ mình cô được thấy. Lập Hạ ngồi trên mặt sàn lành lạnh, nghiêng đầu tựa lên tường, ngắm nhìn Phó Tiểu Tư ở nơi bao ánh đèn giao thoa. Cậu nở nụ cười thân thiện, ánh mắt ngời sáng, đôi đồng tử trong veo và cả ánh mắt dịu dàng nữa.

Không phải như thế.

Chắc chắn không phải như thế.

Vậy rốt cuộc phải như thế nào?

Rốt cuộc ai mới là Phó Tiểu Tư thực sự đây? Thậm chí ngay cả Lập Hạ cũng sắp không rõ nữa.

Là người trở nên trầm mặc mỗi khi hoàng hôn đến, ngồi trên nóc nhà dõi nhìn phương đông xa xôi mỗi khi trời trở gió; là người mỗi khi tuyết rơi lại cô đơn đi tìm một con đường vắng lặng rồi đắp một người tuyết bên đường; là người mất cả đêm pha màu vẽ rồi lại chẳng thể động bút nổi?

Hay là người luôn mỉm cười ngọt ngào trước ống kính, luôn dịu dàng chào hỏi mỗi người sau cánh gà, luôn mỉm cười với từng người đến buổi ký tặng, thỏa mãn mọi yêu cầu của người khác; khi đối mặt với phóng viên có thể trả lời mọi câu hỏi, đôi khi lại thêm thắt những chi tiết hài hước trong văn chương và tranh vẽ khiến mọi người quên đi hết thảy bi ai và đau thương; thậm chí khi đang sốt cao cũng có thể nở một nụ cười như có thể khiến cả thế giới trở nên hạnh phúc ngay lập tức?

Cô không biết.

Thời gian chậm rãi bao phủ rồi lướt qua con người như một làn sóng, những mảng ẩm ướt đã bị từng đợt gió mùa qua bao năm thổi khô từ lâu, chỉ còn lại vài vệt nước khắc họa dáng hình từng người.

Khi đang quay chương trình, dù phải luân phiên nhìn vào máy quay ở những vị trí khác nhau, khóe mắt Phó Tiểu Tư vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Lập Hạ. Cậu thấy cô ngồi dưới sàn, cúi đầu tựa vào tường, hai tay kẹp giữa đầu gối, phần tóc mái in bóng trên trán, hai mắt dường như đang nhắm nghiền.

Chắc là cô mệt rồi nên đang ngủ gật một lúc, Phó Tiểu Tư bỗng thấy tim mình nhói đau tựa như một trang giấy trắng bị vò nhẹ, lúc mở ra chỉ thấy vô số nếp nhăm.

Khi tới giờ nghỉ giải lao, Phó Tiểu Tư bèn bước qua khẽ hỏi: “Mệt lắm à?”

Giọng cậu dịu dàng như làn gió, gợn nhẹ dập dờn trong thính giác của cô.

“Không mệt, ghi hình có thuận lợi không?”

“Ừm cũng được, chắc sắp xong rồi đấy. Đây là lịch trình cuối cùng trong ngày đúng không?”

“Ừ.”

“Phì.” Phó Tiểu Tư khẽ bật cười.

Lập Hạ nghiêng đầu qua bỗng thấy nụ cười trẻ con của nhà họa sĩ đại tài này, một hàng chữ lại xuất hiện trong tâm trí cô “Đúng là một sinh vật thần kỳ.”

Khi ghi hình xong kim đồng hồ đã điểm 6 giờ hơn, đèn đuốc sáng rực rỡ, xe của công ty đã chờ trước cổng đài truyền hình, Phó Tiểu Tư và Lập Hạ lên xe vẫy tay chào Lâm Hiệp Chí.

Chẳng mấy chốc chiếc BMW màu đen đã biến mất trong dòng xe cộ đông đúc, đèn xe lướt đi như bay kéo thành những vệt sáng mờ.

Lâm Hiệp Chí nhìn theo bóng xe đã biến mất mà thầm thở dài.

Thời gian thực sự có thể dễ dàng thay đổi một con người đến vậy ư?

Ghế sau xe vừa rộng rãi lại thoải mái, Lập Hạ còn mua một chiếc nệm rất dày trải trên đó, cảm giác êm ái bông xù khiến người ngồi chỉ muốn thiếp đi ngay lập tức. Cô còn nhớ lần đầu Tiểu Tư nhìn thấy chiếc nệm này còn giật nảy mình, cứ tưởng có một con hổ núp ở phía sau. Sau đó cậu chỉ nhận xét đúng một câu, chắc chắn kiếp trước cô chính là áp trại phu nhân - một người đàn bà dữ dằn ngồi trên chiếc ghế phủ da hổ diễu võ dương oai.

Phó Tiểu Tư nắm chặt tay cô, nhiệt độ cơ thể nam luôn cao hơn nữ chừng nửa độ, dù không dễ nhận ra nhưng đó chính là thực tế. Có lẽ vì quá mệt nên đầu cô bất giác ngả lên bờ vai kia, vừa hay bờ vai này lại có một đường hõm xuống cực kỳ phù hợp cho cô áp mặt vào. Lập Hạ cảm nhận được chất vải cao cấp của chiếc áo sơ mi và mùi nước hoa thoang thoảng.

“Nước hoa hãng nào thế?”

“Chẳng phải lọ cậu tặng tớ sao, chính là lọ lần trước ấy.”

“À? Tớ không nhận ra.”

Lập Hạ dựa lại gần hơn, vùi mặt vào hõm vai cậu, đôi mắt nhìn thẳng về bờ xương quai xanh. Dù tựa gần đến vậy nhưng cô vẫn không thể nhận ra đó là hương nước hoa mà mình mua tặng cậu, chỉ có mùi hương nồng đậm tựa ánh nắng mặt trời chiếu lên làn da nam sinh, rõ ràng tựa tiếng đàn vang vọng trong không gian. Hình như hai người đang thân mật quá mức thì phải? Vừa nghĩ vậy mặt cô đã thoáng ửng hồng, làn da bên cổ chàng thanh niên dường như cũng nóng dần lên.

Cuối cùng chiếc cổ cũng khẽ động, sau đó một tiếng thì thầm vang lên: “Ừm, này...”

“Sao thế?”

“… Ừm, cậu tựa lên cao quá… hơi thở phả vào cổ khiến tớ hơi ngứa.” Phó Tiểu Tư đỏ mặt, giọng cậu chậm lại mang một sự dịu dàng tựa ánh hoàng hôn.

Lập Hạ ngẩng đầu lên, cô nhìn sườn mặt tuấn tú nhưng lại chẳng có chút biểu cảm gì ấy hồi lâu, bỗng thấy cậu giống như một món quà tinh xảo, đẹp như một giấc mơ.

“Cái đó...”

“Hửm?” Cậu nghiêng đầu về phía cô nhưng không quay mặt qua, vẫn nhìn thẳng vào lưng ghế trước. Hừ, lưng ghế thì có gì mà đẹp!

“Không có gì, tớ chỉ cảm thấy kỹ thuật trang điểm của tớ ngày càng điêu luyện, một người xấu xí như cậu mà cũng trở nên đẹp trai ngời ngời rồi này, vất vả lắm đó.”

“Ừm, tớ đã nói từ lâu rồi mà.” Cậu mỉm cười dịu dàng, đôi mắt thấm đượm mật ngọt pha lẫn sương sớm.

Cậu làm sao mà xấu xí được? Chỉ là cô cố ý nói vậy thôi, Lập Hạ luôn hiểu rõ điều đó. Gương mặt ấy mang theo sự thay đổi rất khó nhận ra, mưa gió theo năm tháng từ từ nhào nặn nên sự chín chắn và gợi cảm của người đàn ông.

Hai mươi ba có lẽ chinh là độ tuổi đẹp nhất của mọi chàng trai.

Lập Hạ hơi ngồi thẳng người dậy, sau đó lại tựa vào vai cậu một cách quy củ. Cô nhắm mắt lại, bao chuyện xếp thành hàng như những chú kiến bò qua tim, rất chậm, rất chậm.

Ngoài xe là cảnh xuân tuyệt đẹp trải rộng như biển cả, sắc xanh thẫm bao trùm cả thành phố Bắc Kinh.

Nhiều khi Lập Hạ nghĩ có lẽ cô cũng được liệt vào danh sách “Sinh vật thần kỳ” trong mắt người ta. Chẳng bàn đến những chuyện khác, riêng việc là “Bạn gái của Phó Tiểu Tư” đã khiến mọi người không thể tin được rồi, mà ngay cả Lập Hạ cũng không dám tin, bởi ngay từ lần đầu gặp gỡ cô đã thầm mến cậu rồi.

Lần đầu tiên cô gặp chàng trai đạp xe đạp ấy là khi ngồi trên xe buýt, chàng trai ấy dường như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, mọi thứ xung quanh chỉ là phông nền mờ nhạt. Sau đó hai người gặp gỡ, từ quen biết trở nên thân thiết, rồi vào cùng trường đại học, học cùng một lớp. Tình cảm thầm mến ấy vẫn luôn tồn tại, vấn vương như mặt trời xa xôi mà vẫn ấm áp, dù mùa hè hay mùa đông, dù mây đen kéo đến, cũng chưa từng biến mất, chỉ cần nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó một cách rõ ràng.

Lập Hạ từng cho rằng tình cảm này sẽ mãi như thế: Cô ngây người nhìn ngắm cậu, lặng lẽ xuất hiện trong cuộc đời cậu, trò chuyện một cách bình tĩnh, mỉm cười một cách thoải mái hoặc có thể rời đi không ai hay, mà tất cả những chuyện này lẽ ra phải diễn tiến như thế. Lập Hạ nghĩ mình sẽ tiếp tục yêu thầm cậu cho tới khi cậu có bạn gái, cô sẽ về nhà khóc thật to rồi sau đó lại tiếp tục thích cậu trong âm thầm. Tới ngày cậu kết hôn, đeo nhẫn lên ngón tay cô gái khác, cô sẽ về nhà khóc mấy lần thật đã rồi nguyền rủa người con gái đó, nhưng vẫn mãi thích cậu cho tới ngày lìa trần.

Tình cảm này ngay từ lúc manh nha đã được định sẵn không thể biến mất.

Sau đó, mọi chuyện lại thay đổi chỉ bằng một lời nói khẽ tới độ gần như không thể nghe thấy của Phó Tiểu Tư.

Khẽ tới độ gần như không thể nghe thấy.

Nhưng lại như sấm sét ầm vang bên tai cô.

Đó là một ngày hè khi năm nhất sắp kết thúc, trong tiết Phác họa cơ bản, nhìn gương mặt cứng đơ như thạch cao của giáo viên, nghe những lời đã quá quen thuộc từ hồi cấp ba khiến Lập Hạ chẳng còn hứng thú gì với môn này nữa. Cô lắng nghe tiếng ve và nhìn bầu trời sáng trắng, cảm thấy Trái đất cứ xoay tròn thật vô vị.

“Chán quá đi thôi!” Lập Hạ nhoài lên tấm lưới sắt, hét lên với Phó Tiểu Tư đang tập nhảy cao ở bên trong.

“Lại lên cơn rồi hả?” Phó Tiểu Tư mồ hôi nhễ nhại chạy qua, “Sao không về ký túc xá đi?”

Chiếc áo thun ngắn tay màu trắng của cậu đã thấm đẫm mồ hôi, một chiếc khăn màu trắng vắt trên cổ cũng đang nhỏ nước tí tách. Mùi hương nồng của nam sinh kỳ lạ thay lại thoang thoảng hương bạc hà.

“Cậu, hôi quá đi mất!”

“Chính cậu tự chạy qua ngửi đấy chứ.” Cô bị chiếc khăn trên cổ ai đó quật một cái lên đầu, rồi lại phải chịu cái lườm quen thuộc từ Phó Tiểu Tư, “Trách ai!”

Tên này vẫn thích đưa đôi mắt không có tiêu cự kia lườm người khác, cái chiêu cũ rích dùng suốt từ hồi cấp ba vẫn không chịu thay đổi. Lập Hạ từng nói đùa bảo cậu mau đi chữa cái bệnh đục thủy tinh thể này đi, kẻo tới khi si tình bày tỏ với người ta lại bị người ta mắng là “Thần kinh à! Cậu trợn mắt với tôi làm gì!”

“Này, Tiểu Tư!” Lập Hạ gọi giật lại người đang toan bỏ đi, “Thứ Bảy này cậu đi cùng tớ tới thành phố nào gần đây chơi đi!”

“… Ừm… rủ ai khác trong lớp không được sao?” Cậu chau mày ra chiều suy nghĩ.

“Không phải ai đi cũng được đâu nhé!” Gân xanh hằn trên trán, cô chỉ muốn đánh người ngay lập tức.

“Đám con gái các cậu phiền phức thật đấy, chẳng phải vẫn đi học tốt đấy thôi.” Phó Tiểu Tư sờ gáy, “Đúng là rắc rối!”

Nghe có vẻ như bị từ chối rồi.

Cũng may cô chỉ đột nhiên tâm huyết dâng trào đề nghị thôi, hơn nữa nếu tính ngày thì cuối tuần này dường như không đơn giản chỉ là tâm-huyết-dâng-trào, những điều đáng ghét lại tới cùng một lúc. Lập Hạ chẳng để bụng chuyện này, hai hôm sau đã quên sạch.

Phó Tiểu Tư lại không dễ quên đến vậy. Ba hôm sau cậu đến thư viện mượn bản đồ tìm những nơi thú vị ở quanh đây và tìm tuyến xe, tối thứ Sáu vào siêu thị mua đủ đồ ăn và trà xanh để uống trong suốt chuyến đi. Từ khi bước vào đại học, cậu đã bắt đầu uống trà xanh, không phải vì để ý những lời lẽ mờ ám kiểu “Coca không tốt cho chuyện ấy” của đám nam sinh, chỉ vì cậu thích trà xanh mà thôi. Công tác chuẩn bị này nghe có vẻ đơn giản nhưng lại tốn không ít thời gian, cũng may tất cả trở nên đơn giản hơn nhiều từ sau khi Lục Chi Ngang đi.

Phó Tiểu Tư nghĩ, nếu sau này không còn ai làm những việc này cho cậu nữa thì cậu phải tự học thôi. Cứ thế dần dà Phó Tiểu Tư trở thành một chàng trai biết quan tâm đến người khác, giống như Lục Chi Ngang.

Bởi vậy, sáng sớm thứ Bảy khi Phó Tiểu Tư mang theo hai cái túi lớn đứng trước cửa phòng Lập Hạ, tình huống bỗng trở nên buồn cười. Sau một phút nhìn Lập Hạ mắt mũi nhập nhèm vẫn còn mặc đồ ngủ, cậu nói với vẻ mặt lạnh tanh: “Tớ muốn đánh người!”

Lập Hạ vội vàng hóa thân thành thần tượng Sonic của cậu bạn, thu dọn hết mọi thứ chỉ trong vòng ba phút, sau đó kéo cậu ra ngoài. Từ vẻ mặt của Phó Tiểu Tư có thể biết, cậu thực sự muốn ấn cô xuống đất đạp mấy lần cho hả dạ, Lập Hạ khẽ thở dài.

Hai người bắt xe ở một nơi cách cổng sau của trường không xa. Lập Hạ ngồi ghế ô tô mà không thấy thoải mái tẹo nào, lại không tiện nói kỳ kinh nguyệt của cô tới nên đành cố nhịn, nhích tới nhích lui trên ghế. Nhưng khi nhìn thấy cảnh Phó Tiểu Tư mở bản đồ nghiêm túc nghiên cứu cô lại không nỡ bảo “Chúng ta về đi thôi,” bởi vậy suốt chặng đường sắc mặt của cô có chút khác lạ.

Lúc xế chiều hai người đi ngang qua một con suối. Con suối này chảy bên nông trường, làn nước trong suốt thấy đáy, còn có thể thấy được những nhành rong mảnh và những chú cá tung tăng bơi lội. Phó Tiểu Tư cởi giày giẫm lên hàng đá cuội ở chỗ nước nông đi tới đi lui, còn bắt cả Lập Hạ xuống chơi cùng.

Lập Hạ sợ nước nên vội vàng xua tay ý bảo cậu cứ chơi cho đã đi. Phó Tiểu Tư không nài ép cô nữa mà bước chậm men theo dòng suối, cúi đầu ngắm đàn cá.

Lập Hạ nhìn làn nước phản chiếu ánh sáng lên cậu, tâm trí chìm vào tĩnh lặng, tựa như có miếng bọt biển khổng lồ đâu đây đã hút đi mọi âm thanh huyên náo rồi.

Khi về trời đã ngả bóng, suốt khoảng thời gian ngồi xe ô tô, Phó Tiểu Tư chẳng hề nói một câu mà chỉ cúi đầu, cô chẳng thể nhận ra sắc thái tình cảm gì trong đôi mắt sáng mờ kia. Có lẽ cậu ấy mệt rồi, Lập Hạ nghĩ vậy.

Lúc về tới kỷ túc xá, đột nhiên cậu hỏi: “Hôm nay không vui à?”

Ngữ điệu buồn bã ấy khiến Lập Hạ hoảng hốt, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt ủ rũ của Tiểu Tư.

“Hiểu lầm hiểu lầm, cậu đừng nghĩ lung tung, tớ rất vui mà. Chỉ có điều… có điều…”

Chuyện này quá nhạy cảm, cô xấu hổ không nói nên lời.

“Có điều gì?” Gương mặt cậu đầy vẻ hoang mang.

Đúng là đầu đất!

“Kinh nguyệt!” Nghĩ một lát Lập Hạ đành nghiến răng trả lời, tâm trạng cô như sụp đổ, tiêu rồi, cuộc đời quả nhiên chỉ đến thế. Lập Hạ quyết định bổ sung thêm một câu nữa, “Hôm nay là ngày thứ hai.”

“... Vậy cậu nghỉ sớm đi nhé, chúc cậu chóng khỏe.” Mặt Phó Tiểu Tư lập tức đỏ bừng, đỏ tới lạ thường, thoạt trông chẳng khác nào con khỉ hốt hoảng vì bị đốt đuôi. “Tạm biệt!” Nói xong liền trốn biến.

Lập Hạ ngây người đứng đó, khi bừng tỉnh liền ôm bụng cười sằng sặc.

Cô đá cửa bước vào phòng nhìn ba cô bạn cùng phòng mà cười nghiêng ngả, nhào lên giường xong lại cười tiếp:

“Nghỉ sớm đi nhé…Ha ha, chúc cậu chóng khỏe... há há... buồn cười chết tôi! Cứu với...”

Nào ngờ vui quá hóa buồn.

Không biết mấy ngày đó do sức khỏe yếu kém, đi chơi trúng gió hay nhiễm khuẩn mà hôm sau Lập Hạ bắt đầu phát sốt, mê man cả một ngày trời. Khi cô tỉnh giấc đã là sáng thứ Hai, cô còn tưởng giờ mới là sáng Chủ nhật, nào biết mình đã mê man lâu đến vậy, thậm chí còn sốt cao tới bốn mươi độ gây nguy hiểm đến tính mạng. Lúc tỉnh giấc đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, mãi tới nửa phút sau, từng đường nét trên gương mặt Phó Tiểu Tư kề bên mới dần trở nên rõ ràng.

“Tiểu Tư, sao cậu lại ở đây?”

“May quá giờ không sao rồi. Cậu ngủ thêm lát nữa đi.”

Lập Hạ nằm nhìn Tiểu Tư tới bên cửa rót nước, nếp nhăn trên chiếc áo sơ mi trắng của cậu như tỏa ra vầng sáng mờ. Dõi theo bóng lưng cậu, cô bỗng cảm thấy đau lòng, không biết vì nhiệt độ quá cao hay vì sao mà cô chẳng thể kìm nổi những giọt nước mắt. Lập Hạ giật nảy mình khi nhận ra hai gò má đã ươn ướt. Trước kia xem những đoạn quảng cáo thuốc cảm cúm “Chuyên trị cảm cúm, hắt hơi, sổ mũi và chảy nước mắt”, cô luôn cảm thấy triệu chứng cuối cùng đúng là làm quá, có ai cảm cúm mà khóc bao giờ không? Ấy vậy mà bây giờ điều ấy đang thực sự xảy ra với cô.

Phó Tiểu Tư ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, khẽ nói: “Không sao rồi, cậu khóc cái gì!” Dù là một câu mắng nhưng ngữ điệu dịu dàng vô cùng, như thể đang dỗ dành đứa trẻ con đang ăn vạ vậy.

Sau đó, dù là ánh hoàng hôn hay làn gió thoảng cũng không còn quan trọng, tiếng bóng rổ đập vào bảng cũng không còn quan trọng, ánh nắng tắt dần cũng chẳng hề chi, mùa hạ đã qua được mấy phần thì sao chứ, khuôn viên trường quá ít rã hương cũng không sao cả, hương bột giặt sạch sẽ tỏa ra từ vạt áo sơ mi bỗng trở nên thật bình thường, hơi thở trở nên gấp gáp hơn cũng chẳng vấn đề gì.

Mọi thứ tan biến hoàn toàn sau câu “Cho tớ được thử ở bên cậu nhé!”

Ngay sau đó, Phó Tiểu Tư dứt khoát ngồi xuống dưới sàn, tưa lưng vào thành giường, đầu ngả nằm về phía sau. Đầu cậu ở ngay bên tay cô, chỉ cần vươn ra thì sẽ chạm tới.

“Này...”

“Hửm?”

“Làm bạn gái tớ, để tớ chăm sóc cho cậu nhé… Hãy cho tớ được thử ở bên cậu.”

Những lời thề son sắt đã được nói quá nhiều, những lời bày tỏ phong hoa tuyết nguyệt đã được thổ lộ đến nhàm, những lời hứa hẹn đã nghe đến thuộc lòng, những lời miêu tả hạnh phúc nghe đến sởn cả tóc gáy. Tất cả những lời này cũng chỉ là hư ảo mà thôi, chẳng thể địch nổi một câu “Cho tớ được thử ở bên cậu nhé” quá đỗi bình thường.

Một câu đơn giản, ngữ điệu bình ổn, chỉ duy âm cuối run run lạc trong ánh hoàng hôn.

Thế nhưng phải trải qua cái nắng gay gắt kéo dài đằng đẵng, trải qua phong ba bão táp mới có thể dè dặt thốt ra một câu cuối “Cho tớ được thử ở bên cậu nhé.”

Suy nghĩ quá lâu, quá cẩn trọng khiến câu nói này nặng tựa ngàn cân.

Mà ngoài khung cửa sổ kia là những hàng cây cao to xanh mướt đung đưa trong tiết hè. Tuy không nhìn thấy cành lá rã hương, nhưng bóng rã hương đã phủ kín những năm tháng rực rõ và áng mây lướt qua những năm tháng ấy rồi.

Mùa hạ là mùa của kỳ tích.

Những điều bình thường lại trở nên rạng rỡ và tươi sáng trong mùa hạ. Tất cả như được phóng to từng chi tiết dưới ánh đèn chiếu để thế gian có thể chiêm ngưỡng một cách rõ ràng nhất.

Khi bừng tỉnh từ dòng hồi ức, Lập Hạ mới nhận ra sắp tới công ty rồi, cô ngoảnh đầu chăm chú nhìn sườn mặt đang say ngủ của Phó Tiểu Tư. Ánh chiều tà và ánh đèn luân phiên giao hòa trên làn da cậu, bao phủ gương mặt cậu như một làn nước, khiến ngay cả dáng vẻ khi ngủ cũng trở nên sống động hơn. Cô nhìn thêm một lát, bỗng thấy mắt mình cay cay. Lập Hạ lặng lẽ khóc, nước mắt rơi xuống mu bàn tay mang theo nhiệt độ nóng hổi.

Tiểu Tư, khi nhìn cậu ở khoảng cách gần thế này tớ mới chợt nhận ra đây là Tiểu Tư, là một Phó Tiểu Tư được bao cô nàng yêu thích. Cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao những cô gái kia lại ghen tị với tớ đến vậy. Khoảnh khắc đó tớ cũng nhận ra mình chỉ là một trong những cô gái ngây thơ thích cậu mà thôi, thậm chí khi ấy tớ còn cảm thấy ghen tị với chính bản thân mình nữa. Ghen tị tớ có thể dễ dàng sát cánh bên cậu đi qua những năm tháng thanh xuân một đi không trở lại, ghen tị mình có thể đứng dưới ánh nắng gửi lời chào tạm biệt quãng thời gian học cấp ba cùng cậu một cách thật qua quýt, ghen tị có thể thoải mái ở bên cậu, nhìn cậu lơ đãng hay ngủ một giấc thật ngon, ghen tị bản thân đã từng được ngắm cơn mưa tầm tã khiến đất trời tối sầm với cậu trong phòng học vẽ. Lắng nghe tiếng tuyết rơi trong ánh hoàng hôn len lỏi.

Cậu có biết không, khoảnh khắc này tớ hạnh phúc hơn bất cứ ai, hạnh phúc tới mức nơi sâu kín nhất trong trái tim cũng cảm thấy thật xót xa.

--- Năm 2002, Lập Hạ

Khi về tới phòng làm việc đã gần 8 giờ, nhân viên tăng ca đã lục tục ra về, lúc thấy Phó Tiểu Tư và Lập Hạ thì gật đầu chào, rồi trêu chọc một cách thân thiết rằng hai người đúng là hai kẻ cuồng tăng ca.

Công ty truyền thông Lập Thông là một tập đoàn đa ngành có tiếng ở Trung Quốc, quản lý rất nhiều nhân tài hàng đầu trong các lĩnh vực ca sĩ, MC, nhà văn, họa sĩ, diễn viên, đạo diễn và rất nhiều nhà đại diện cực kỳ nổi tiếng trong ngành.

Khi tập tranh “Thiên quốc” của Tiểu Tư vang danh đình đám vào năm 2001, Lập Thông liền mời cậu vào công ty, ngoài ra còn lập riêng cho cậu một văn phòng làm việc lấy tên “Tự”, hoạt động độc lập.

Chỉ chưa đầy một năm, văn phòng “Tự” đã thành công đào tạo và bồi dưỡng rất nhiều họa sĩ trẻ, đồng thời xuất bản series tập tranh “Tự” - truyền kỳ mới của giới xuất bản Mỹ thuật.

Thế nhưng ai biết phía sau những ánh hào quang ấy là gì?

Đó là ánh đèn sáng hằng đêm ở văn phòng.

Đó là lượng cà phê khổng lồ đắng ngắt mà họ uống mỗi ngày.

Đó là hàng ngàn tờ giấy bị vò đến nhăn nhúm.

Đó là những gương mặt mệt mỏi, những đôi mắt vằn đỏ.

Ban ngày là khoảng thời gian dành cho tuyên truyền, tối đến là công việc và vẽ tranh, bài tập trên trường chỉ cố làm cho xong, một ngày gần như hai mươi tư tiếng đều phải làm việc. Nhiều khi Lập Hạ chỉ đứng nhìn thôi cũng đã thấy mệt, sao Phó Tiểu Tư lại có thể sung sức đến vậy nhỉ? Cậu không mệt cô cũng mệt, cậu không muốn khóc nhưng cô lại muốn khóc thay cậu.

Máy tính lại vang lên âm thanh khe khẽ khiến Lập Hạ sực tỉnh cô thấy Phó Tiểu Tư đã thay xong chiếc áo sơ mi trắng bằng một chiếc áo phông vải bông màu xanh, trông cậu bỗng trở nên nhẹ nhàng và thoải mái hơn rất nhiều. Chiếc quần thô màu be rộng rãi trùm kín hai chân, lớp vải men theo đường nét đôi chân tạo nên tầng tầng nếp gấp in bóng đậm nhạt.

Cậu cau mày uống một tách cà phê lớn, phủi tay, duỗi eo rồi nói: “Tớ làm việc đây!”

Đúng là Sonic.

“Cậu đi ngủ trước đi. À”, cậu bỗng ngoảnh đầu lại như nhớ ra chuyện gì, “tối nay tớ chỉ cần vẽ xong hai bức này là được, cậu đi nghỉ đi.”

Phòng ngủ của Lập Hạ ở ngay cạnh phòng làm việc, còn phòng ngủ của Phó Tiểu Tư lại ở đầu bên kia của phòng làm việc. Từ khi công việc trở nên bận rộn, hai người bèn ở lại phòng làm việc luôn. May thay nơi này lại có đúng ba phòng, phòng lớn làm nơi làm việc và họp hành, hai phòng còn lại Lập Hạ và Phó Tiểu Tư đã xin công ty cho làm ký túc xá tạm thời của hai người.

Lập Hạ đóng cửa phòng rồi ngã nhoài lên giường, nhìn trần nhà đến ngây ngẩn. Suy nghĩ của cô vẫn đang dừng lại ở khoảnh khắc ngồi trên xe. Quãng thời gian đại học khi hồi tưởng lại thậm chí còn mờ nhạt hơn cả những năm tháng cấp ba. Giờ cô mới học năm tư, dù không phải đi học nữa nhưng vẫn đang trong kỳ thực tập, vẫn có thể mặt dày tự xưng sinh viên. Một người vẫn đang là sinh viên đã bắt đầu hồi tưởng về quãng thời gian học đại học của mình, có phải hơi quá không nhỉ?

Phía ngoài vọng vào vài âm thanh khe khẽ, nghe kỹ thì có thể phân biệt tiếng gió điều hòa, tiếng quạt máy tính và cả tiếng ho của Phó Tiểu Tư thỉnh thoảng vang lên nữa.

Vì công việc quá bận nên Tết năm nay Lập Hạ và Phó Tiểu Tư đều không về nhà.

Đêm Giao thừa hai người cùng chạy ra quảng trường xem pháo hoa, đường về lạnh run cầm cập, thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười hơi híp mắt của cậu, Lập Hạ bỗng thấy ấm áp hơn nhiều. Hai người đứng bên đường cái bắt xe mãi không được, đành phải đi thêm một quãng xa đi tàu điện ngầm. Ga tàu điện ngầm đông chen chúc, tựa như một đàn cá mòi lúc nhúc trong rọ. Cô đứng nép vào trong chiếc áo khoác to dày của cậu nên không cảm nhận thấy bất kỳ tác động nào từ môi trường xung quanh, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thật sâu đầy vẻ mất kiên nhẫn của cậu mà thôi. Lập Hạ bỗng thấy buồn cười, trước đây mỗi lúc Tiểu Tư khó chịu tới mức không thể nhịn được nữa, cậu đều sẽ phát ra những tiếng nghe như tiếng hít sâu, chắc hẳn có quá nhiều người xa lạ va chạm khiến cậu khó chịu nhưng lại không thể trút giận.

Lập Hạ nhắm mắt lại, ôm chặt cậu thêm nữa như muốn vùi cả khuôn mặt vào tấm áo len của cậu.

Khi về tới văn phòng, đồng hồ đã điểm 12 giờ, cô mở cánh cửa sổ ven đường nhìn ra ngoài, những đốm pháo hoa nhỏ tô điểm thêm cho bầu trời đêm nhấp nháy ánh đèn nê-ông, Phó Tiểu Tư đứng phía sau cất tiếng: “Mau đóng cửa sổ vào, lạnh chết đi được!”

Lập Hạ ngoảnh đầu lại, không biết tự khi nào cậu đã mang một bức ghép hình lớn ra chơi. Sở thích này cậu đã có từ nhỏ, bức nào càng phức tạp cậu càng thích. Lập Hạ nhìn gương mặt chăm chú của cậu khi nghiên cứu những miếng ghép nhỏ, bỗng thấy rung động.

“Ừm…”Có nên hỏi không đây?

“Hửm?” Phó Tiểu Tư đặt xong một miếng ghép nhỏ mới ngẩng đầu lên.

“Tiểu Tư, tại sao cậu lại muốn tớ làm bạn gái cậu? Ý tớ là... có rất nhiều cô gái thích cậu mà tớ lại quá đỗi bình thường, nếu bị ném vào đám đông sẽ bị lẫn ngay tức khắc, tại sao cậu lại chọn tớ?”

“Nhưng người mà bọn họ thích không phải là tớ!”, Phó Tiểu Tư duỗi thẳng hai chân ngồi trên sàn, đầu và lưng tựa vào tường, đan hai tay ra sau gáy, gương mặt lộ vẻ hậm hực như trẻ con, “Bọn họ chỉ thích người trong trí tưởng tượng của họ thôi. Họ thích Phó Tiểu Tư chỉn chu phong độ, mỉm cười dịu dàng xuất hiện trong các sự kiện. Nhưng trên thực tế, tớ chỉ là một kẻ quái đản thích thức đêm đến độ mắt đen như gấu trúc, tính tình cáu bẳn, không thích cười, lại thích chơi những trò lạc hậu như ghép hình này... Nói tóm lại là một kẻ chẳng ai ưa nổi. Nhưng cậu thì khác, cậu đã thấy một Phó Tiểu Tư chân thật mà vẫn muốn ở bên tớ, bởi vậy tớ nên lấy đó làm may mắn.”

Lập Hạ nghe xong mà suýt ngất. Ai ngờ một chàng trai vạn người mê lại cho rằng chẳng ai thích mình, nếu một ai khác nói ra câu này sẽ chẳng khác nào đang kể chuyện cười. Nhưng trong sâu thẳm nội tâm cô như có thứ gì đó rất mềm mại đang từ từ thức tỉnh. Dòng sông chảy lặng lẽ trong ký ức, những chiếc lá rơi xoay mòng mòng trên mặt nước, theo làn nước trôi xuống hạ du.

Cô lại bước tới bên cửa sổ ngắm nhìn thế giới phồn hoa ngoài kia. Tiếng pháo nổ đì đùng bỗng trở nên vang dội lạ thường trong đêm khuya thăm thẳm, và cả tiếng xe cộ, tiếng gió lướt qua nhưng cành cây đã trụi khô ngoài cửa, tiếng hò reo hát ca vọng lại từ ti-vi mỗi nhà, tiếng nước chậm rãi chảy từ những con sông chưa bị đóng băng. Trong những âm thanh đó, bỗng một giọng nói dịu dàng trầm thấp khẽ vang lên bên tai cô:

“Lập Hạ, chúng ta hôn nhé!”

Khi cô thức giấc đã là 7 giờ sáng ngày hôm sau, mọi người vẫn chưa đi làm nên cả tòa nhà thật yên tĩnh. Lập Hạ mở cửa phòng, ôm gối loạng choạng đi ra ngoài thì thấy Phó Tiểu Tư vẫn ngồi trước máy tính. Cậu lại thức trắng đêm, mái tóc hơi dài giờ đã rối bù như ổ rơm, đôi mắt đỏ ngầu như mắt thỏ.

Nghe thấy tiếng cửa mở cậu bèn ngoảnh đầu lại, nhìn khuôn mặt vừa ngủ dậy của cô nói “Chào buổi sáng”, sau đó cậu mỉm cười đầy dịu dàng, nhưng đến kẻ mù cũng thấy sự mệt mỏi ngập tràn trong nụ cười ấy.

Lập Hạ cũng chào buổi sáng, sau đó đau lòng nhìn vẻ tiều tụy của Phó Tiểu Tư, nhìn một lúc bỗng nhớ tới giấc mơ tối qua. Có một đôi tay đặt trên eo cô, đôi tay ấy thật rắn chắc, và cả cảm giác mềm mại từ chiếc áo len ấm áp pha lẫn hương cỏ xanh từ mái tóc. Gò má chàng trai thật ấm áp, dưới cằm là mảng râu còn chưa kịp cạo và cả đôi môi mỏng cùng hương vị sạch sẽ trong khoang miệng đặc biệt của riêng phái nam. Mọi chi tiết đó tựa như những mảnh ghép của một bức tranh, khi ghép chúng lại với nhau thì hiện ra hình ảnh Phó Tiểu Tư hôn cô trước khung cửa sổ trong đêm Giao thừa.

“Lập Hạ, chúng ta hôn nhé!”

Nghĩ tới đây mặt cô lại nóng bừng như phát sốt, một chuỗi hình ảnh rời rạc thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt. Bom nguyên tử nổ đùng đoàng, đàn voi châu Phi chạy rầm rập. Thoáng chốc bầu không khí đã trở nên vô cùng ngượng ngập, thậm chí cô còn không dám đưa mắt lên nhìn người đang viết viết vẽ vẽ trước màn hình máy tính. Cổ họng cũng rất khó chịu, dù đã nuốt nước bọt rất nhiều nhưng vẫn khẽ ho một tiếng.

Phó Tiểu Tư ngẩng đầu qua, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ như cà chua của cô, hứng thú quan sát từ trên xuống dưới, sau đó cười tít mắt nói: “Này, có phải cậu đã mơ một giấc mơ hư hỏng đúng không?”

“Cậu muốn chết hả!”, Lập Hạ ném gối qua, hoảng hốt vì bị nói trúng tim đen, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy những gợn sóng trong suốt của nỗi bối rối đang dập dờn trong không khí.

“Sao cậu lại học giọng điệu lưu manh của Lục Chi Ngang thế!”

Phó Tiểu Tư đón lấy chiếc gối, khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại nhạt dần, thoáng chốc sắc mặt cậu đã thay đổi, sự bi thương dần lấn át. Cậu tiện tay ôm chiếc gối vào lòng, co hai chân lên ghế rồi vùi đầu vào gối. Một chuỗi hành động diễn ra rất chậm, tựa như một gương mặt vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ được cắt gọt, tạo hình và cố định một cách tự nhiên.

“Tớ đâu có...”

Ngoài kia ánh nắng đã len lỏi qua những lớp mây đen, thoạt trông như vô số thanh kiếm bén nhọn phóng từ tầng trời đâm thẳng xuống mặt đất.

“... học cách cậu ấy...”

Đàn chim vội vã cất cánh để lại từng vệt trong suốt trên vòm trời xanh thẳm vời vợi.

“... nói chuyện đâu.”

Mùa xuân tới vội vàng đã để quên hơi ấm và hy vọng nơi đâu.

Tiểu Ngang, chắc giờ hoa anh đào ở Tokyo đã nở rộ rồi nhỉ?

Nhiều khi nhìn những tòa nhà cao chọc trời, tớ chỉ muốn trèo lên sân và có một suy nghĩ trẻ con rằng nếu đứng đủ cao, phải chăng sẽ nhìn thấy Tokyo ở phương trời rất xa kia. Tháng trước khi tới tháp Đông Phương Minh Châu, tớ đứng trên đài quan sát, trên tường kính có viết nơi này cách tháp Tokyo bao nhiêu mét, nhưng con số cụ thể là bao nhiêu tớ không nhớ nữa, bởi vì khi đó tớ bỗng thấy tim mình xót xa, rồi mắt cũng ướt nhòa.

Tớ chưa từng nhớ cậu da diết đến thế, dẫu cậu đã rời đi từ rất lâu rồi.

Tớ cũng quên không viết thư kể với cậu, đứa bé ngang bướng kiệm lời năm đó nay đã trưởng thành, đó đều là những thay đổi từ từ trong những năm tháng cậu không ở đây, cậu không hề biết. Cậu cũng không thể biết tớ ghét mùa mưa dầm ở Thượng Hải và bão cát ở Bắc Kinh đến nhường nào đâu.

Cậu cũng không thể biết rằng tớ hoài niệm bóng rã hương sum suê bao trùm cả Thiển Xuyên đến nhường nào, có lẽ cậu đã quên loài cây mộc mạc xanh um ấy rồi. Đứng trước hoa anh đào rực rỡ tựa áng mây tía nơi Thiên quốc, mọi loài cây khác đều sẽ trở nên nhạt nhòa thôi. Trong tấm ảnh cậu gửi cho tớ lần trước, chẳng phải cậu đang rạng rỡ cười dưới gốc anh đào ư? Tớ chợt nhớ ra một câu chúng ta từng đọc trong sách, “Gió lồng lộng thổi, ánh xuân còn đẹp hơn nắng hè.”

Tớ thầm nghĩ đôi khi tình cờ thấy một bóng hình tương tự trên đường, liệu cậu sẽ bất giác nhớ tới tên đáng ghét nào đó bốn năm trước luôn ở bên cạnh mình chăng?

--- Năm 2002, Phó Tiểu Tư

1: Ukiyo-e là một thể loại nghệ thuật phát triển mạnh mẽ từ thế kỷ 17 tới thế kỷ 19 tại Nhật Bản.