← Quay lại trang sách

Chương 8 Lễ hội hoa anh đào

Những ngày hè vội vã trở lại, đảo lộn lộ tuyến của đàn chim.

Thế gian bỗng chìm trong đêm tối vô biên, lại thoáng ngập trong khói lửa.

Chúng thần vô diện ở khắp bầu trời, khoanh tay hát vang khúc điếu ca.

Những tia sét chằng chịt sâu đáy tầng mây, dấy lên ngọn lửa ngút trời.

Chỉ còn lại chú bé du mục, vẫn ở nơi núi sâu vắng lặng, vẫn cầm thanh sáo

trên gò đồi, thổi khúc nhạc kính gửi hoàng hôn.

Trong bóng đêm chúng ta có thể khóc có thể cười, có thể đứng có thể ngồi,

có thể tỉnh táo, có thể mù quáng.

Những sợi tơ vận mệnh tỏa ánh sáng lạnh lẽo, trải dài chẳng thấy điểm kết.

Ai là con rối đáng thương kia?

Cuối cùng cậu cũng trở về cùng ánh xuân rực rỡ.

Tiện tay rải một ngàn ngày hè.

Một ngàn đóa hoa.

Một ngàn hồ nước.

Một ngàn đầm lầy bát ngát cỏ lau, cất vang bài ca tha thứ.

Rồi thế gian sẽ khôi phục về an tĩnh thuở xưa.

Hoa cỏ trở lại vòng quay bốn mùa

Mặt trời cũng bắt đầu vòng tuần hoàn mọc rồi lặn.

Nào có ai nhớ.

Ai là mục sư.

Ai là người đã xướng ngâm những áng thơ khúc hát.

♣ ♣ ♣

Bất giác đã tới mùa hè, khi buổi sáng không ngừng sớm hơn, khi màn đêm ngày càng rút ngắn, Lập Hạ biết một mùa hè dài đằng đẵng nữa lại bắt đầu. Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy mùa hè là mùa dài nhất, tựa như thời gian thả chậm tốc độ, dạo bước thong thả qua những khung cửa sổ men theo các con đường và những hồ nước.

Máy in lại lạch cạch đẩy giấy ra ngoài. Lập Hạ nhìn từng tờ một, là lịch trình làm việc của Phó Tiểu Tư trong tháng tới, hai mươi hai mục, gần như ngày nào cũng có. Khi lật tới trang thứ hai, cô ngẩng đầu lên cười bảo Phó Tiểu Tư đang cầm bút đứng trước giá vẽ: “Tuần sau cậu có một lịch trình sẽ gặp Thất Thất đấy, đó là một lễ trao giải, Thất Thất giành giải ca sĩ mới xuất sắc nhất đó.”

“Ồ?” Phó Tiểu Tư ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hiếm thấy, “Vậy thì càng tốt, có thể tụ tập luôn, chẳng mấy khi được gặp đại minh tinh Thất Thất một lần, kể cũng lâu lắm rồi không gặp cậu ấy. Tớ là người trao giải hả?”

“Ừ, trùng hợp là cậu sẽ trao giải cho Thất Thất.” Lập Hạ gật đầu, tiếp tục in tài liệu.

Không chỉ Tiểu Tư mà ngay cả Lập Hạ cũng rất lâu không gặp Thất Thất rồi. Nghĩ kỹ thì bạn bè bên cạnh cô người này còn nổi tiếng hơn người kia. Nào ai ngờ cô gái yêu ca hát, mỗi lần đi karaoke cùng bạn bè nhất định không chịu nhường mic cho người khác hôm nay lại trở thành ca sĩ mới hot nhất Trung Quốc chứ? Nào ai ngờ cô gái tới Học viện Mỹ thuật Thượng Hải học Quốc họa năm nào nay lại thành ca sĩ chuyên hát nhạc thị trường chứ? Quả thật đôi khi vận mệnh luôn biến ảo đến kinh ngạc.

Thực ra đến Thất Thất cũng không biết vì sao mình lại hot vậy. Cô chỉ vô tình tham gia một cuộc thi hát ở trường đại học rồi được một người đại diện thuộc công ty băng đĩa chú ý, sau lại tới tham gia buổi thử giọng mà bản thân vốn chẳng một lần để tâm, thế mà lại được ký hợp đồng. Chỉ trong vòng một năm bỗng trở thành Trình Thất Thất già trẻ lớn bé không ai không biết.

Mỗi lần nhắc tới bạn mình, Lập Hạ vô cùng hãnh diện, bạn bè cô đều là những người nổi danh toàn quốc. Thế nhưng khi nhắc tới Tiểu Tư và Thất Thất, cô bỗng nhớ tới một cái tên. Cái tên đó tỏa ra quầng sáng màu đen, lặng lẽ nằm trong trái tim cô, nhói lên cơn đau theo từng nhịp đập.

Ngộ Kiến.

Trong cả năm lớp 12, Ngộ Kiến chỉ viết cho Lập Hạ hai bức thư, trong thư có nhắc sơ qua cuộc sống của cô ở Bắc Kinh. Dù đã cố gắng lảng tránh đề cập đến những khó khăn trong cuộc sống và sự nghiệp, nhưng từ những dòng thư ấy Lập Hạ vẫn có thể nhận ra cuộc sống của Ngộ Kiến ở Bắc Kinh không được như ý.

Ký ức năm cuối cấp ba của Lập Hạ là một lớp vải bông màu xám nặng trịch, đè nặng trái tim cô, chặn ngang từng mạch máu, ngăn cản huyết dịch lưu thông, tích tụ những xúc cảm tuyệt vọng nơi nội tâm, tựa như lưỡi dao chém liên hồi lúc sâu lúc nông trên cơ thể.

Vào những ngày cuối cùng của năm lớp 12, ngày nào Lập Hạ cũng đặt hai bức thư của Ngộ Kiến trong cặp sách. Khi buồn hay những lúc điểm kém, những khi bị thầy giáo mắng do thành tích thụt lùi, những đêm bất chợt muốn khóc, những khi nhìn thấy hình ảnh tiều tụy của mình trong gương, khi nhìn thấy đàn em khóa dưới cuối tuần hẹn nhau đi chơi còn bản thân chỉ có thể vùi đầu vào những tập đề thi ố vàng, vào những đêm dài đằng đẵng mà ánh đèn yếu ớt chẳng thể thắp sáng, cô sẽ đọc lại hai bức thư đó, đọc lại mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần. Thậm chí Lập Hạ còn cảm thấy nếu cứ đọc mãi như thế này, cô sẽ biết được càng nhiều điều hơn. Nét mực đen trên trang giấy trắng vẫn rõ nét như xưa, mỗi khi nhìn nét chữ xinh xắn ấy Lập Hạ lại như có ảo giác Ngộ Kiến chưa từng đi xa. Cô bạn vẫn mãi ở đây, mãi đứng phía sau cô, ăn mặc đặc biệt, tai xỏ khuyên, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo tựa như chú bướm Yến Vĩ mãi luôn rực rỡ.

Trong thư có một vài đoạn đã in sâu vào tâm trí Lập Hạ, thậm chí chẳng cần học thuộc, nội dung sẽ hiện thành từng hàng chữ trước mắt cô, tựa như phần kết của một bộ phim. Phần Lập Hạ nhớ nhất là một đoạn trong bức thư thứ hai của Ngộ Kiến:

Lập Hạ, mình vẫn thường tự hỏi rằng khi đó mình lựa chọn rời bỏ Thiển Xuyên, buông tay Thanh Điền rốt cuộc là đúng hay sai, rồi khi nghĩ tới tương lai mình lại hoang mang vô cùng. Tương lai quá dài quá xa, dù mình có cố gắng mở to hai mắt nhưng vẫn không thể nhìn rõ. Nhiều khi mình nghĩ, hay trở về Thiển Xuyên cho rồi, ít ra nơi đó có con đường quen thuộc, có ngôi trường thân thương rợp bóng rã hương, cả một Thanh Điền luôn dịu dàng và những người bạn tốt bụng nữa. Nhưng về thì sao, các cậu tốt nghiệp cấp ba rồi sẽ rời khỏi Thiển Xuyên để tới thành phố khác. Các cậu sẽ có cuộc sống của riêng mình, sẽ có một tương lai càng xán lạn hơn. Mà mình lại không muốn cuộc đời mình sẽ trôi qua một cách bình thường, kết hôn sinh con và già đi từng ngày. Nếu đời mình quả thật là thế thì mình thà chết trong những năm tháng thanh xuân còn hơn. Mình không đọc sách nhiều như các cậu, nhưng mình nhớ trước kia từng thích một nhà thơ tả cảnh Khoa Phụ đuổi theo mặt trời1. Nhà thơ ấy viết “Nếu không đuổi được thì hãy nhảy bổ vào” - đó là câu mình rất thích, tràn ngập cảm giác “được cả ngã về không”. Chắc cậu lại định nói mình cực đoan chứ gì, nhưng mình thà sống “một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”. Mỗi lần nghĩ tới đó, dũng khí lại ngập tràn trong mình. Vì vậy chúng ta phải cố gắng lên, dù cho mưa gió bão bùng cũng phải cắn răng vượt qua.

1. Một câu chuyện thần thoại Trung Quốc về nhân vật trời đi để cứu lấy thôn làng.

Trong kỳ nghỉ hè dài sau khi tốt nghiệp, mỗi khi hồi tưởng lại quãng thời gian chìm trong biển lửa ấy, Lập Hạ lại thấy vô cùng biết ơn Ngộ Kiến. Trong mắt cô, Ngộ Kiến luôn là một cô gái kiên cường, dù có bị đàn áp tới mức không thể đứng thẳng, cũng sẽ không bao giờ khuỵu ngã một cách yếu đuối. Sức mạnh ấy có thể thôi thúc ta trở nên dũng cảm tựa như những bài ca cô hát, Ngộ Kiến chẳng khác nào thần chiến tranh Mars. Lục Chi Ngang cũng từng dùng từ Mars này để miêu tả Tiểu Tư, nhưng Lập Hạ lại nghĩ rằng người xuất hiện như một vị thần dẫn dắt con người phá tan bóng tối bi kịch chính là Ngộ Kiến.

“Này… Này!”

Khi sực tỉnh đã thấy Phó Tiểu Tư đứng trước mặt cô, hỏi: “Sao lại đứng sững ra đấy thế?”

“À, không có gì, tớ chỉ chợt nhớ tới Ngộ Kiến thôi.”

“Tớ cũng vậy, vừa định hỏi cậu xem có muốn mời Ngộ Kiến đi cùng không, hai cậu chắc cũng lâu rồi không gặp nhỉ?”

“Ừm, được, để tớ đi gọi điện cho cậu ấy.”

“Alô, xin chào!”

“… Ngộ Kiến hả? Mình Lập Hạ đây.”

“À… Lập Hạ. Có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì, cậu có khỏe không? Mình rất nhớ cậu.”

“Mình khỏe lắm, mấy hôm trước còn tham gia một chương trình có rất nhiều ngôi sao tham dự nữa, dù không phải là nhân vật được coi trọng nhưng mình vui lắm, cứ cố gắng từng bước thôi. Cậu thì sao?”

“Mình vẫn ổn. Cậu… vẫn ở chỗ đó à?”

“Ừ, vì bận quá với lại cũng chẳng có nhiều tiền để chuyển sang chỗ tốt hơn nên mình vẫn ở chỗ cũ, quen rồi nên chẳng thấy khổ nữa. Phải rồi, cậu tìm mình có việc gì thế?”

“Suýt thì quên việc chính, tối thứ Sáu tuần sau có một lễ trao giải, Tiểu Tư sẽ trao giải cho Thất Thất, chúng ta đã lâu không tụ tập rồi nên muốn gọi cậu tới, cậu tới được không?”

“A! Gửi lời chúc mừng của mình tới Thất Thất nhé. Cậu ấy giành giải gì vậy?”

“Ca sĩ mới xuất sắc nhất?”

“... Ồ... hay quá... hâm mộ thật đấy... thứ Sáu hả? Không sao, mình có thể xin phép chỗ siêu thị rồi bàn bạc với ông chủ quán bar là được, dù sao vẫn còn một nữ ca sĩ nữa, chắc có thể làm thay mình được thôi.”

“Được, vậy hôm đó mình cho lái xe tới đón cậu nhé!”

“Ok... À phải rồi... Hôm đó, có cần mặc lễ phục không? Mình không có đồ trang trọng lắm đâu, mặc đồ diễn được không? Nếu được mình sẽ hỏi mượn công ty thử xem.”

“Ừm, không sao đâu!”

“Vậy được, thứ Sáu tuần sau gặp!”

“Quyết thế nhé.”

Ngộ Kiến, mình cũng không hiểu vì sao mình lại òa khóc sau khi cúp điện thoại nữa. Sự bức bối như bóp nghẹt tim mình, cậu vẫn như trước kia, dù có khó khăn đến thế nào, dù có phải chịu bao uất ức, cậu vẫn có thể mỉm cười mạnh mẽ rồi tiến bước về phía trước. Thế nhưng mình thà nhìn thấy cậu khóc, cậu yếu mềm, nhìn thấy một chàng trai cao to bên cạnh cậu, nguyện ý đưa vai cho cậu tựa, để cậu nghỉ ngơi không phải tự gắng sức đứng lâu như thế nữa, con người ta đứng lâu quá rồi cũng sẽ thấy mệt. Ấy vậy mà cậu vẫn luôn tỏ vẻ mạnh mẽ, dù có bị chà đạp, đàn áp tới mức nào đi chăng nữa, cậu vẫn có thể vươn mầm mới từ trong những kẽ hở khô nứt, tựa như loài cỏ dại kiên cường nhất.

Ngộ Kiến, mình vẫn luôn tin rằng rồi sẽ có một ngày toàn thế giới sẽ được nghe tiếng hát của cậu, nhìn thấy ánh sáng của cậu. Nếu ngay cả một người luôn nỗ lực như cậu còn không nhận được trái ngọt thì ông trời đúng là không có mắt rồi!

Kể từ giây phút mình nghe thấy giọng hát của cậu vào năm lớp 10, mình đã là fan của cậu rồi. Đời này mình cực kỳ tự hào vì được làm fan của cậu

--- Năm 2002, Lập Hạ

“Ai gọi cho em thế?” Đoạn Kiều đang bê một thùng bia bỗng ló đầu ra khỏi giá hàng hỏi.

“À một người bạn, gọi rủ em tới tham dự một lễ trao giải.”

“Lễ trao giải á… Ai trao cho ai cơ?”

“Anh biết Phó Tiểu Tư không? Cậu ấy sẽ trao giải cho Trình Thất Thất, hai người họ đều là bạn học cấp ba của em.”

“A! Anh biết!” Đoạn Kiều bước ra khỏi giá hàng, phủi bụi trên tay, vẻ mặt dường như có điều suy nghĩ, “Là họa sĩ nổi tiếng vẽ ‘Thiên quốc’ đúng không?”

“Ừ.” Ngộ Kiến cúi đầu kiểm kê hàng hóa, không muốn nói tiếp về chủ đề này.

“Trình Thất Thất cũng là bạn học của em á? Không thể tin nổi… Ước gì có được chữ ký của cô ấy.”

Dường như có thứ gì đó đang chậm rãi biến hóa trong tim cô rồi lặng lẽ lên men sau câu nói vừa rồi, nảy sinh những xúc cảm kỳ quặc.

Chiếc bút trong tay vẽ loạn trên trang giấy trắng, tâm trí rối như tơ vò nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh đáp: “Tốt thôi, để em xin cho, cô ấy là bạn học cấp ba của em, tuy không cùng lớp nhưng chắc sẽ được thôi.”

Giọng điệu tự nhiên, gương mặt bình thản, không để lộ ra bất kỳ điều gì bất thường, thế nhưng Đoạn Kiều lại nhận ra ánh sáng bi thương khẽ lướt qua mắt cô.

Cậu bước tới rồi cúi người xuống nhìn chằm chằm vào mặt Ngộ Kiến khiến cô giật thót. Cô lạnh lùng hỏi: “Bộ điên hả? Anh tính làm gì?”

“Không làm gì hết.” Đoạn Kiều mỉm cười, đôi mắt dịu dàng như ánh nắng ấm áp, “Tuy rất muốn có chữ ký của Trình Thất Thất, nhưng nếu để chọn sẽ nghe ai hát thì chắc chắn anh sẽ chọn cô nàng ca sĩ tên Ngộ Kiến.”

“Có thật anh là sinh viên Kiến trúc không đấy? Thử nói xem anh học được gì khác ngoài việc tán tỉnh con gái?” Ngữ điệu tuy mang phần giễu cợt nhưng trong lòng cô lại rối loạn như vùng cỏ lau trong gió. Hóa ra Đoạn Kiều cũng là một người nhạy cảm, chút bi ai ấy của cô mà cũng nhận ra.

“Học được cách khích lệ người khác những lúc khó khăn và biết cách phân biệt lúc nào con gái ghét bạn thật hay miệng nói cứng nhưng lòng cảm kích... Này, ở trường anh được yêu thích lắm đấy nhé!”

Đoạn Kiều xoay người tiếp tục bê thùng bia, miệng vẫn thao thao bất tuyệt, sau đó ngoảnh đầu tỏ vẻ đắc ý “Không cần cảm ơn anh đâu” với Ngộ Kiến.

Ngộ Kiến lườm cậu chàng một cái, nhưng lúc cúi đầu gương mặt lại thoáng ửng hồng. Dù không nói thành lời, câu cảm ơn ngắn ngủi kia vẫn lặp lại liên tục trong tâm trí, tựa như tiếng vọng vang mãi trong hang núi.

Sau khi nhận điện thoại của Lập Hạ, Ngộ Kiến mới chợt nhớ ra lần đầu tiên gặp cô ấy đã là sáu năm trước, năm đó cô mới mười sáu, mà giờ đã hai mươi hai.

Đến cả Đoạn Kiều, hai người cũng quen biết được bốn năm rồi. Từ một thằng nhóc mới bước chân lên thành phố, anh đã trở thành một chàng thanh niên nói giọng Bắc Kinh. Tên nhóc thường hay sầu não vì những bài kiểm tra năm nào nay đã giành được ba giải thưởng lớn thuộc lĩnh vực Kiến trúc, được lên thẳng hệ Thạc sĩ. Chàng sinh viên ngây ngô vụng về năm nào từng tựa sát vào cửa kính trầm trồ ngắm tuyết rơi, luôn miệng thắc mắc tại sao rùa lại thắng thỏ trong cuộc thi chạy, nay đã có một gương mặt trưởng thành góc cạnh rõ ràng. Cơ thể gầy gò năm nào nay đã trở nên cường tráng, chỉ cần một đôi tay cũng đủ tạo cho cô một không gian yên tĩnh trên chuyến xe buýt chật chội, chiếc cằm toàn lông tơ ngày xưa nay đã lún phún râu, khi hôn cũng sẽ chọc nhẹ lên da cô.

Mà cũng đã tròn ba năm kể từ lần Đoạn Kiều nói yêu cô.

Bao chuyện cũ từ lâu không muốn nhắc tới bỗng đồng loạt cuộn trào trong tim. Cô cảm thấy có thứ gì đó bỗng biến chuyển một cách vi diệu, như thể thời gian đột nhiên đảo ngược, đưa tất cả mọi thứ về điểm xuất phát. Những ngày hè tưởng chừng vô tận, những tán rã hương sum suê và bao chuyện vẫn tưởng sẽ không bao giờ nhớ lại nữa bỗng bị gợi lên trong miền ký ức, chẳng khác nào một cuộn phim đen trắng tái hiện một thế giới quen thuộc mà xa lạ.

Vào lúc Lập Hạ sắp tốt nghiệp cấp ba, Ngộ Kiến từng lén về Thiển Xuyên.

Khi ấy cô vừa trở mặt với người đại diện. Khi không còn công việc hát ở khách sạn năm sao, cuộc sống trở nên chật vật vô cùng, mọi chuyện đều không hề thuận lợi như cô nghĩ. Cứ cuối tháng là phải đối mặt với một đống hóa đơn, nhẩm tính xem mình cần bao nhiêu tiền, nhưng dù có tính thế nào tiền vẫn thiếu, tính thêm nữa vẫn không đủ. Tính thêm lần nữa, rồi lại thêm lần nữa, tính mức đến mức tim cô dần cảm thấy xót xa.

Ngộ Kiến đứng dậy định rót một cốc nước nóng, nào ngờ lại bất cẩn làm rơi quyển lịch bàn trên đầu giường. Quyển lịch dày rơi tán loạn dưới sàn, trên từng tờ là những dòng chữ cô viết cho Thanh Điền. Sau khi rời Thiển Xuyên tới Bắc Kinh, ngày nào Ngộ Kiến cũng viết những lời mình muốn nói với Thanh Điền lên cuốn lịch này, đó đã thành một thói quen. Trong thế giới cô đơn mà tĩnh lặng, có thể nói chuyện với ai đó chính là sắc màu duy nhất an ủi cô trong cuộc sống buồn tẻ này. Ngộ Kiến cầm quyển lịch lật xem từng tờ, từng tờ...

“Thanh Điền, mùa đông ở Bắc Kinh còn lạnh hơn em tưởng. Thiển Xuyên ở gần phương Bắc hơn vậy mà sao lại chẳng lạnh bằng Bắc Kinh vậy? Em không biết nên rất muốn hỏi anh, tiếc rằng anh lại không ở đây.”

“Hôm nay em nhận được một cơ hội biếu diễn, em vui lắm, chỉ muốn gọi điện báo cho anh mà sao chẳng lấy nổi can đảm.”

“Hôrn nay em thấy một người mặc áo khoác màu đỏ giống anh như đúc ở trên phố, chẳng hiểu sao em lại đi theo người đó đến hết cả con đường mới chịu dừng lại.”

“Anh nói xem có phải em là một người đáng ghét lắm không?”

...

Ngộ Kiến lật từng trang mới chợt nhận ra mình đã đi lâu thế rồi. Bao sự chán chường và ân hận ùa ra như đê vỡ, nước mắt rơi lã chã trên mu bàn tay mang tới hơi ấm đã lâu không thấy. Cô đã không khóc bao lâu rồi?

Ngộ Kiến ngồi dưới sàn cả một buổi chiều. Ánh hoàng hôn chậm rãi lướt qua thay đổi độ sáng và hơi ấm trong căn phòng. Cô không bật đèn, không gian càng trở nên u ám dưới ánh chiều tà. Ngồi trong màn đêm khổng lồ ấy, Ngộ Kiến nghĩ, hay mình về Thiển Xuyên thôi.

Cô đi rất dứt khoát.

Giờ ngẫm lại ở Bắc Kinh đã nửa năm mà cô chẳng có thứ gì cần mang theo cả, trước kia cô mang gì tới thì giờ lại mang nó về. Điều ấy chẳng phải đại biểu nửa năm cô sống ở Bắc Kinh hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì, quanh đi quẩn lại vẫn về chỗ cũ, đây phải chăng cũng là một điều bi ai?

Ngộ Kiến nhìn Đoạn Kiều đang huýt sáo bên cạnh mà thầm thở dài, ai mà ngờ được sau đó cô lại tự mua dây buộc mình, đã vậy lại còn là một sợi dây khổng lồ.

Cô vốn có lòng tới tạm biệt, nào ngờ tên này lại nhất quyết bám lấy cô đòi tới Thiển Xuyên chơi. Kể ra cũng vì thường ngày nghe cô miêu tả những bóng rã hương trong thành phố quá nhiều nên cậu thực sự rất muốn tới tham quan thành phố không có một khoảng nắng nào ấy. Đã thế, trùng hợp sao, tuần này trường tổ chức đại hội thể dục thể thao dành cho sinh viên và công việc ở cửa hàng tiện lợi cũng có người làm thay, do đó Đoạn Kiều quyết tâm mặt dày đeo Ngộ Kiến tới cùng.

Cô định nói với câu ta rằng lần này cô về sẽ không quay lại Bắc Kinh nữa, lát sau nghĩ lại, không nói vẫn hơn.

Ngoài khung cửa mặc trời đã treo cao, tiếng rầm rập quen thuộc khi đoàn tàu chạy qua lại vang lên. Ngộ Kiến quay đầu lại bỗng thấy ánh nắng tình cờ chiếu lên gò má Đoạn Kiều, nửa mặt chìm trong bóng tối, nửa mặt kia lại rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Sống mũi của cậu rất cao, thoạt trông ngập tràn sức sống, hai lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện khi cậu đang say giấc, chỉ khi cậu mỉm cười mới lộ rõ. Trước kia cô luôn cảm thấy chàng trai nào có má lúm là người quá đào hoa, không đáng tin cậy, thế nhưng Đoạn Kiều lại mang tới một cảm giác hoàn toàn khác.

Cậu ta thật trẻ con, Ngộ Kiến nghĩ.

Cô bắt đầu thấm mệt, ánh nắng đầu hè luôn kéo cơn buồn ngủ tới sớm. Ngộ Kiến tựa vào cửa xe chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy đã thấy hàng cây rã hương chạy dài tít tắp. Dù ở hai bên đường, giữa khu dân cư, trước cổng cao ốc hay là không gian bên trong thành phố đều được bao phủ bởi một màu xanh choáng ngợp.

Thiển Xuyên nửa năm rồi mới gặp lại, khi bước chân xuống vùng đất thân quen, cô lại không biết phải diễn tả cảm xúc của mình ra sao. Những việc xảy ra ở Bắc Kinh trong nửa năm qua tựa như một giấc mơ, một giấc mơ mờ nhạt như đang đắm mình trong u ám. Còn cô lại như người vừa sực tỉnh khỏi giấc mộng, bị ánh nắng len lỏi qua hàng mi chiếu rọi tới mức thất thần.

Đoạn Kiều đứng bên cạnh hò reo liên tục, cậu chàng huơ tay nói: “Đẹp quá, lần đầu tiên tớ được nhìn thấy tán rã hương sum suê đến thế đấy!” Chỉ một câu nói đơn giản lại dậy lên cả một cơn sóng trong tim Ngộ Kiến. Khoảnh khắc đó cô bỗng nhớ tới những chi tiết mẹ viết về ba trong cuốn nhật ký, khi ấy ba cô đang độ trẻ trung cũng bật thốt lên rằng: “Đẹp quá, đây là lần đầu tiên anh thấy biển đấy!”

Mình đang nghĩ cái quái gì thế này? Ngộ Kiến giật mình không hiểu tại sao bỗng nhớ tới ba, đúng là bị ma làm rồi. Ở bên cái tên nhóc này ấy hả? Đừng đùa, Ngộ Kiến tự giễu, “hừ” một tiếng.

“Sao thế?” Đoạn Kiều nghe thấy tiếng “hừ” của cô liền ngoảnh đầu tròn mắt hỏi.

“Chả sao cả.” Ngộ Kiến đứng dậy, “Mau mang hành lý xuống xe đi!”

“Thôi đi”, Đoạn Kiều quyết không tha, “Đến kẻ điếc cũng nghe thấy tiếng “hừ” của cậu nhé, nói đi, sao thế hả?”

Cô đã bảo Đoạn Kiều từ trước đừng có đi theo cô, tự dạo chơi ở Thiển Xuyên đi, vì Thiển Xuyên không lớn nên cô cũng chẳng lo cậu chàng sẽ bị lạc đường. Ngộ Kiến để hành lý lại khách sạn, sau đó khoác ba lô bước một mình trên con phố lớn.

Khi lại được dạo bước trên đường phố Thiển Xuyên, cảm giác thân thuộc và xa lạ xoáy lên từng vòng sáng trong suốt trong tim cô. Thiển Xuyên vẫn yên ả như xưa, tựa như dù có trăm ngàn năm trôi qua nơi này vẫn sẽ mãi như thế, là nơi mùa hè vĩnh viễn phải lánh sau tán rã hương, bao trùm cuộc sống đủ mọi sắc màu trong cái nóng oi nồng. Những cơn gió thổi men theo rìa tường, bao học sinh vai khoác ba lô chân bước nhanh như bay, trong cặp là những cuốn sách tham khảo và tập đề thi dày cộp, mái tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa.

Đôi chân sải bước tự do, ánh mắt lướt dọc theo con đường, khi nhìn thấy cổng trường Trung học phổ thông Thiển Xuyên số 1, Ngộ Kiến mới sực tỉnh như vừa thoát khỏi một giấc mơ dài, sao cô lại đi tới nơi này?

Cô không nói với Lập Hạ mình đã về, bây giờ cũng không muốn làm phiền cô ấy, có lẽ sắp tới lúc thi đại học rồi nhỉ. Qua những dòng thư của cô bạn, Ngộ Kiến có thể nhận ra cuộc sống lớp 12 chẳng khác nào lưu đày. Những ngày thiếu ngủ trầm trọng, những ngày trí não phải hoạt động quá độ, tình bạn mỏng manh và những cuộc đấu đá ngầm, danh sách những người được tuyển thẳng vào đại học tiếng. Mọi gương mặt xinh đẹp đều trở nên xấu xí trong năm cuối cấp này.

Không biết giờ Lập Hạ đang làm gì nhỉ?

Liệu có giống như trước kia, khi mọi người đã về nhà hết chỉ còn lại tiếng Phó Tiểu Tư giảng lại những đề Hóa khó cho Lập Hạ nghe? Ồ, chắc không phải đâu, Lập Hạ đã chuyển sang ban Xã hội rồi. Phải chăng cô ấy đang cầm hộp cơm bước qua những tán rã hương sum suê tới căng-tin, hay đang đứng trên ban công phóng mắt nhìn sang giảng đường ban Tự nhiên phía đối diện giống như trong quá khứ cô từng nhìn về phía ban Xã hội? Hoặc chăng Lập Hạ đang nằm hay ngồi đọc những bài Anh văn dài miên man nơi ven hồ? Hay đang bước một mình trên hành lang dài tít tắp ngập tràn ánh sáng bên ngoài lớp học?

Mọi suy tưởng bỗng chốc thành hình trong tâm trí cô, đột ngột biến mất, rồi lại tiếp tục xuất hiện. Thế nhưng tất cả những điều này chỉ dừng lại ở trí tưởng tượng mà thôi, bởi Ngộ Kiến không dám bước vào cổng trường.

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng cũng nhạt dần, thỉnh thoảng lại có cô cậu học trò ngoại trú dắt xe ra khỏi cổng trường rồi đạp xe dọc theo con đường đồi hai bên rợp bóng rã hương xuống khu vực thành phố Thiển Xuyên.

Khi những cô cậu học sinh ấy lướt qua Ngộ Kiến, có người nhìn cô nhưng cũng có người phớt lờ. Khoảnh khắc ấy Ngộ Kiến cảm thấy như mình chưa từng hòa nhập cùng nơi này, còn những cô cậu học sinh non trẻ kia mới là chủ nhân thực sự của nơi đây, mà cô chỉ là một người khách đi ngang qua từ mấy năm trước. Khoảnh khắc ấy, cảm giác bi ai bỗng từ từ lan tỏa khắp trái tim cô, tựa như thí nghiệm về sự khuếch tán từng làm trong giờ Hóa, cốc nước lọc sạch sẽ bỗng bị nhỏ vào một giọt mực đen, chậm rãi nhuộm màu cả cốc.

Lập Hạ à, chắc chắn cậu không thể ngờ trong lúc cậu nghĩ mình đang ở Bắc Kinh xa xôi thì chúng ta lại chỉ từng cách nhau một cánh cổng trường. Mình nhìn vào trong ngôi trường trang nghiêm rợp bóng rã hương, cảm thấy đó là thế giới của các cậu, thời học sinh ngây thơ trong sáng hay những năm tháng in bóng rã hương và hoa phượng vĩ ấy chẳng còn liên quan gì tới mình, đối với mình nó xa xôi tựa như những vì sao mà trước kia chúng ta đã từng thả mình trên bãi cỏ nằm ngắm.

Suốt quãng đường tới đây, mình đã nghĩ ra rất nhiều điều muốn kể với cậu, thậm chí mình còn tưởng tượng ra một ngàn cảnh khi chúng ta gặp lại nữa, cậu sẽ ôm chầm lấy mình khóc lóc nũng nịu như ngày xưa hay sẽ cười thật vui vẻ đây?Ấy vậy mà khi thực sự đứng ở nơi này, lần đầu tiên mình thấy sợ, mình thậm chí còn thấy hổ thẹn khi đã bỏ đi rồi mà còn trở về nơi này. Mình không muốn cậu thấy một Ngộ Kiên thất bại như thế, đến dũng khí gặp cậu mình còn chẳng có. Ngộ Kiến đã từng cố chấp rời bỏ Thiển Xuyên năm xưa nay lại nhếch nhác quay về, liệu có nực cười quá chăng? Nếu vậy mình sẽ chẳng khác nào một con hề cố tình trang điểm xấu xí để mua vui cho mọi người, Ngộ Kiến này không muốn thế.

Mình bỗng nhớ tới lời cậu từng nói rằng dù có cách nhau bao xa thì chúng ta vẫn cùng đứng dưới một vòm trời, bởi vậy bất kể lúc nào chúng ta cũng không cô đơn.

Cậu biết không, trong những ngày tháng đằng đẵng sống xa các cậu, chính nhờ câu nói ấy, mình mới tìm thấy chút hơi ấm trong đêm khuya lạnh vắng.

--- Năm 1998, Ngộ Kiến

Theo những gì Ngộ Kiến tưởng tượng, cô sẽ lặng lẽ quay về Thiển Xuyên tìm Thanh Điền - chỗ dựa duy nhất của cô, người duy nhất cô không cần phải tỏ vẻ mạnh mẽ. Cô sẽ ôm lấy anh khóc nức nở, khóc cho hết những ngày tháng tủi hổ ở Bắc Kinh, sau đó sẽ bắt đầu lại cuộc sống yên bình với Thanh Điền và sẽ không bao cho Lập Hạ và các bạn rằng mình đã quay về. Cô sẽ lẳng lặng đợi mọi người tốt nghiệp cấp ba rồi rời khỏi Thiển Xuyên. Cô không muốn Lập Hạ thấy một Ngộ Kiến thất bại, sau khi Lập Hạ và những người khác đã đi rồi, cô mới nói bí mật này cho họ biết.

Thế nhưng ngay tại khoảnh khắc Ngộ Kiến tới trước cổng quán Stamos, sự tưởng tượng này lập tức tan biến, chẳng khác nào bát nước bị hắt ra giữa đường dưới ánh mặt trời chói chang, như thể chưa từng có bát nước nào tồn tại.

Khi cô nhìn thấy Thanh Điền kéo tay một cô gái bước ra khỏi Stamos, trong lòng lại tĩnh lặng lạ thường, tựa như mặt hồ yên ả nơi rừng sâu chẳng hề gợn sóng, dù cho phong ba bão táp, mặt nước vẫn phẳng như gương. Đưa tay lên gõ còn có tiếng vang vọng trong khu rừng mênh mông, như tiếng ai đang gõ cánh cửa mà ai đó đã đóng chặt. Mặt gương in bóng những tháng năm rực rỡ cùng người đã tặng cho cô những năm tháng đó.

Phía trước là gương mặt kinh ngạc của Thanh Điền, cô vẫn có thể thấy rõ sự bối rối và hoảng hốt trên gương mặt anh tuấn dù trời đã ngả bóng hoàng hôn. Ngay khoảnh khắc ấy, bàn tay nắm lấy tay cô gái kia lập tức buông ra, sau đó ngượng ngùng cứng đờ lại đó. Cô gái kia dường như cũng nhận ra bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ, đầu tiên ngẩng đầu lên nhìn Thanh Điền đã hóa đá, sau đó hướng theo tầm mắt của anh nhìn sang Ngộ Kiến cách đó không xa. Mái tóc ngắn của Ngộ Kiến rối tung, gương mặt không chút cảm xúc và cả chiếc ba lô vải đã rơi phịch xuống đất từ bao giờ. Chiếc ba lô này có cùng một phong cách, cùng một màu sắc với chiếc đeo sau lưng Thanh Điền.

Khi nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt vội buông lơi, Ngộ Kiến không hề thấy vui một chút nào cả, thậm chí cô còn cảm thấy cực kỳ căm ghét và tuyệt vọng. Thanh Điền, giờ buông tay thì có ích gì chứ, chẳng lẽ có thể thay đổi được điều gì ư? Trong khoảnh khắc trùng phùng ngượng ngùng là vậy, hành động buông tay của anh có ý gì? Là vì áy náy với em hay là do hoảng loạn tới mức không thể che giấu? Thật nực cười.

Thế nhưng ngay khi những suy nghĩ ấy còn nấn ná trong tâm trí Ngộ Kiến, khi những suy nghĩ ấy đang sục sôi thì một động tác đơn giản lại phát sinh, mà động tác này trước mắt Ngộ Kiến lại được quay chậm như trong các bộ phim điện ảnh, từng chút từng chút cắn nuốt thể xác cô.

Trong hình ảnh quay chậm ấy, bàn tay của Thanh Điền lại từ từ nhấc lên, tìm kiếm tay cô gái kia rồi nắm thật chặt, kiên định không bao giờ buông nữa. Hành động ấy như một lời thị uy, một lời khoe khoang, như chiếc cờ cắm trên đỉnh núi tượng trưng cho sự thắng lợi, lập tức đẩy Ngộ Kiến xuống vực sâu không đáy.

Khoảnh khắc ấy bóng tối như bao trùm cả thế giới. Chàng trai tuấn tú từng tặng nhẫn cho cô với bàn tay quấn đầy băng gạc, người từng đứng trên tầng đỏ mặt gọi tên cô và cả cậu thanh niên từng ngủ yên bên gối cô nữa, nay đã chìm trong bóng đêm vô tận.

Một ngàn cánh chim đưa tiễn ngày hè lộng lẫy nhất, cũng mang theo những ký ức về tuổi trẻ đã héo úa. Chúng bay qua chỉ để lại mảnh đất trống rỗng dưới ánh mặt trời, gợi nên những cơn đau trong tim cô.

Chắc hẳn chẳng cần phải nói thêm điều gì nữa, nhưng cô vẫn cất lời chào hỏi một cách cứng nhắc, như thể có một Ngộ Kiến khác làm chủ vậy.

“Thanh Điền… Anh cỏ khỏe không?”

“Ừm, cũng ổn... Em về rồi?”

“Không, ở Bắc Kinh được nghỉ nên em về thăm nơi đây. Cô ấy là bạn gái anh?”

“Phải, tên cô ấy là Lâm Điềm, cũng hát ở Stamos.”

Cũng hát ở Stamos.

Từ “cũng” kia như đâm sâu vào trái tim cô, như hồi bé trước khi tiêm phải làm kiểm tra da, mũi kim sắc nhọn sẽ gẩy một tầng da lên, mang tới cơn đau nhức nhối.

“Xin chào, tớ là Ngộ Kiến, là… bạn học cũ hồi cấp hai của Thanh Điền. Tốt nghiệp xong đã chuyển tới Bắc Kinh.”

Cô gái bối rối không dám tiếp lời, bất giác nép sau lưng Thanh Điền, một người yếu đuối như thế chắc hẳn nam sinh nào cũng muốn bảo vệ, thậm chí đến cả cô cũng có chút xao động. Bởi vậy chẳng ai cần mày cả, đáng đời lắm Ngộ Kiến! Một cô gái như mày mạnh mẽ để làm gì!

“Ngộ Kiến, em ở Bắc Kinh có ổn không?”

“Ổn lắm, em vẫn đi hát, thậm chí còn được tham gia mấy liveshow nữa, còn có cả fan nữa đấy!”

Nụ cười khiên cưỡng ấy ngập tràn vẻ hạnh phúc giả tạo trong màn đêm.

“Vậy thì tốt... anh còn lo em phải vất vả, ha, lo bò trắng răng rồi.”

Gương mặt anh tuấn cùng vẻ thở phào nhẹ nhõm ấy, và cả mùi hương quen thuộc cô ngửi thấy ở cự ly gần, hết thảy vẫn giống Thanh Điền trong ký ức, nhưng câu “Lo bò trắng răng rồi” lại đâm vào tim cô khiến máu tuôn trào.

Có điều mùi máu tanh nồng ngập tràn không khí ấy, anh lại chẳng thể cảm thấy.

“Trước khi đi em đã nói rồi mà, em sẽ sống thật tốt, ngay từ nhỏ em đã vậy rồi.”

Đương phải vất vả gượng cười, bỗng có một tiếng hét dài vọng tới từ phía sau: “Ngộ Kiến...”

Một chàng trai tóc cắt gọn gàng chạy tới, gương mặt trong sáng, vóc dáng từa tựa Thanh Điền, cậu chàng khoác chiếc ba lô du lịch phía sau thoạt trông khá giống kẻ lang thang.

“Ha ha, ai ngờ lại gặp nhau rồi, ơ?” Đoạn Kiều nhìn bầu không khí gượng gạo trước mắt, gãi đầu chỉ Thanh Điền và Lâm Điềm hỏi: “Bạn cậu à?”

“Ừm.” Ngộ Kiến lại mỉm cười, khoác tay Đoạn Kiều một cách tự nhiên: “Thanh Điền, Lâm Điềm.”

Sau đó cô tựa đầu lên vai cậu rồi mới tiếp lời: “Còn đây là Đoạn Kiều, bạn trai em.”

Đoạn Kiều nghe xong suýt ngã, may mà được Ngộ Kiến đỡ, đã vậy cô còn nhéo một cái rõ đau lên tay cậu, đang ra hiệu hả? Chắc là vậy. Cậu chàng cũng là một người thông minh, bèn thoải mái vươn tay về phía Thanh Điền: “Xin chào, mình là bạn trai của Ngộ Kiến, cô nàng này tính tình bướng bỉnh lắm, chắc hẳn trước kia đã gây không ít rắc rối cho hai cậu, mong được giúp đỡ nhiều hơn.”

Hai nam sinh, một người tươi cười rạng rỡ, một người bi thương trầm mặc. Thanh Điền nhìn nụ cười tươi rói của Ngộ Kiến bỗng cảm thấy mất mát vô cùng, tựa như bị ai đó ném từ trên cao xuống nhưng cứ rơi mãi rơi mãi vẫn không chạm đất, nhiều khi tưởng sắp chạm đất tới nơi, sắp tan xương nát thịt rồi mà vẫn rơi tiếp không dừng.

“Xin chào, tôi là Thanh Điền, bạn của Ngộ Kiến, rất vui được gặp cậu.”

Hai bàn tay đang nắm chặt đều rắn chắc, đều có những đốt ngón tay gồ lên. Thế nhưng một bàn tay sạch sẽ không vương bụi bẩn, bàn tay còn lại, trên ngón áp út lại đeo một chiếc nhẫn không thể quen thuộc hơn, chiếc nhẫn đó giống hệt chiếc trên tay cô.

Ngộ Kiến lặng lẽ đút bàn tay đeo nhẫn vào trong túi, cô cúi đầu, ngẩn ngơ nghĩ đây quả thực là lời tạm biệt hoàn hảo nhất.

Thanh Điền, khi xoay người nói lời tạm biệt với anh, em thấy tim mình như nhà hát trong phút giây hạ màn. Nơi ấy bỗng chốc xuất hiện quá nhiều ghế trống, đèn đuốc sáng trưng nhưng dòng người lại đang lũ lượt ra về, chỉ còn mỗi mình em trên sân khấu. Trong những tháng ngày em rời xa nơi đây, anh đã trưởng thành rồi, cuối cùng đã không còn dễ dàng từ bỏ người con gái mình thích nữa, cuối cùng đã học được cách giành hạnh phúc về tay. Tóc anh cũng dài hơn rồi, anh cũng đã biết mặc những chiếc áo ấm hơn, anh cũng không còn ăn vận theo phong cách punk như xưa nữa. Thế nhưng một Thanh Điền ưu tú như thế lại chẳng quen em. Em đã từng nói anh là một người bạn trai tốt, một ông chồng tuyệt vời, một người cha mẫu mực, nhưng giờ phải thêm một vế “của người khác” ở phía sau rồi. Chuyện ấy sẽ chẳng bao giờ thay đổi được nữa, vì chính bao sai lầm khi chúng ta còn trẻ người non dạ đã giúp anh ngày càng trở nên ưu tú hơn.

Mà em cũng không còn là cô gái gai góc như xưa nữa, em cũng không còn là học sinh cá biệt hễ nổi nóng là thích đánh nhau như xưa nữa. Em của hiện tại đã biết nhẫn nhịn để bảo vệ mình tốt hơn, em của hiện tại đã dịu dàng hơn, và em cũng sẽ học cách nắm tay một ai đó chứ không chỉ một mình chăm chăm bước về phía trước. Một Ngộ Kiến như vậy có lẽ đã chẳng còn liên quan gì tới anh, anh cũng cần thêm vế “của người khác” ở sau tên em rồi. Em rất buồn cũng rất thất vọng, nhưng nào có thay đổi được gì? Chính vì thất bại trong cuộc tình với anh mà em mới học được những điều này, chính vì xa rời anh em mới trở nên dịu dàng như hôm nay.

Từ giờ, khi sống trong hạnh phúc của riêng mình, em sẽ luôn ghi những điều anh đã dạy.

Cũng mong anh hãy nhớ em, nhớ những năm tháng em xinh đẹp nhất, em đã ở bên anh. Đó là chút tài sản duy nhất em khó khăn lắm mới có thể cho anh trong cuộc đời đơn bạc này, bởi vậy anh phải giữ gìn. Hãy nhớ tên em và cả những điều em đã dạy anh bằng đau khổ và nước mắt.

--- Năm 1998, Ngộ Kiến

Thanh Điền rẽ vào góc phố, chàng trai nãy giờ luôn trầm mặc bỗng tựa lưng vào tường rồi ngồi sụp xuống đất, cổ họng phát ra những tiếng nghẹn ngào.

Tại sao em lại xuất hiện trước mắt anh? Tại sao lại khiến anh nhớ tới em? Sao em lại có thể thản nhiên chúc anh hạnh phúc?

Sao em có thể quên bao kỷ niệm mà anh không thể quên? Thanh Điền cảm thấy mắt mình đau rát, khi đưa mu bàn tay lên dụi mới nhận ra lệ đã ướt đẫm tự bao giờ. Cậu ngẩng đầu lên bỗng nhìn thấy đàn chim bay ngang qua không trung.

Ngộ Kiến, tại sao hồi đó anh lại ở bên em nhỉ? Một Ngộ Kiến được cho là ngỗ ngược năm đó giờ nhìn lại cũng chẳng có gì không thể bao dung.

Chỉ là chẳng ai chịu nhận thua, cùng chào tạm biệt rồi bước về mỗi phía khác mà chẳng hề quay đầu lại.

Bởi vậy cánh cửa nặng trịch đã đóng sầm lúc hoàng hôn chẳng ai có thể đẩy ra được nữa.

Ngộ Kiến cúi đầu bước trên đường, cố gắng nghĩ tới những chuyện khác, nếu không nước mắt sẽ rơi.

Ấy vậy mà anh chàng đi bên cạnh lại thản nhiên đút tay vào túi như chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí thoạt trông còn có chút phấn khởi nữa.

“Này.” Cậu chàng đỏ mặt, hai má lúm đồng tiền lại càng hiện rõ hơn, “Hay là tớ làm bạn trai cậu thật nhé. Sau này tớ sẽ trở thành một kiến trúc sư cừ khôi, dù nhà tớ không khá giả gì nhưng tương lai tớ sẽ nỗ lực kiếm tiền...”

“Đừng đi theo tôi nữa!” Đột nhiên cảm xúc bùng nổ khiến bản thân Ngộ Kiến cũng phải giật mình. Đoạn Kiều sững sờ đứng đó chưa kịp phản ứng lại, mãi tới khi thấy Ngộ Kiến đã đi xa, bóng lưng dần khuất trong đám đông, cậu mới cảm thấy mất mát.

Đoạn Kiều lẩm bẩm: “Chắc cậu nghĩ tớ đang đùa, nhưng tớ thật lòng mà.”

Gương mặt tổn thương và bối rối ấy dần chìm trong bóng đêm của Thiển Xuyên, rồi hóa thành một khúc ca buồn quẩn quanh trong tán rã hương sum suê.

Khi đoàn tàu chuyển bánh rời Thiển Xuyên, Ngộ Kiến nhìn theo ga tàu ngày càng xa dần ở phía sau, cô tự nhủ với mình rằng, lần này cô thực sự rời đi, thực sự đã đi rồi. Nước mắt lăn dài trên gò má chảy vào khóe miệng, hóa ra nước mắt có vị đắng đúng như người ta nói.

Khi Ngộ Kiến ngoảnh đầu lại, chợt nhìn thấy gương mặt ủ dột rầu rĩ của Đoạn Kiều. Khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhớ tới gương mặt của Lập Hạ lúc đưa tiễn cô vào nửa năm trước, hình bóng Lập Hạ như đan xen vào ánh mắt bi thương của Đoạn Kiều khiến cảm giác khó chịu trong tâm trí lập tức tăng lên gấp bội. Đúng lúc cổ họng Ngộ Kiến nghẹn ứ không thốt nổi nên lời, cô bỗng nghe thấy giọng nói rành rọt và rõ ràng của Đoạn Kiều.

Kiến trúc là những nốt nhạc được hình tượng hóa.

Âm thanh là những lời hứa vững bền.

Trong tiếng còi dài và làn khói trắng của con tàu, Đoạn Kiều nói: “Tớ thích cậu!”

“Này”, Ngộ Kiến bị ai đó vỗ đầu, cô sực tính từ dòng ký ức miên man dường như cô đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất dài: “Đang nghĩ gì thế?”

“Nghĩ gì đâu.” Ngộ Kiến cúi đầu tiếp tục kiểm kê.

“Đừng nói dối”, Đoạn Kiều bĩu môi cười, để lộ lúm đồng tiền đáng yêu, “Anh cho phép em được ngoại tình tư tưởng đúng ba phút.”

“Vậy thì cảm ơn anh nhé.”

“Đừng khách sáo!” Đoạn Kiều vừa giận vừa bất lực với cô nàng bèn quay người bưng đồ tiếp.

Ngộ Kiến nhìn Đoạn Kiều, trái tim như được một bàn tay ấm áp vỗ về.

Em đã không còn bướng bỉnh ngỗ ngược.

Nhưng một em như thế lại chẳng còn liên quan gì tới anh.

Buổi lễ trao giải hôm đó rất thành công, khi Phó Tiểu Tư bước lên sân khấu, bao fan hâm mộ của cậu ở dưới hò reo cổ vũ, thậm chí MC còn đùa rằng trông cậu còn giống siêu sao hơn cả siêu sao. Thất Thất mặc một bộ đầm dạ hội màu đỏ, tóc búi cao, cô ấy như đang tỏa ánh hào quang. Nhìn hai người họ cùng đứng trên sân khấu, trong một thoáng Lập Hạ bỗng cảm thấy họ thật xứng đôi, nghĩ vậy đến cô cũng buồn cười.

Sau đó là tiết mục biểu diễn của Thất Thất, giọng hát của cô ấy không còn là chất giọng thiếu nữ thời phổ thông nữa mà đậm chất phụ nữ hiện đại. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong khán phòng, Lập Hạ nhìn thấy ánh sáng ngưỡng mộ lóe lên trong mắt Ngộ Kiến và cả những giọt lệ ầng ậng nơi đáy mắt.

Lập Hạ ngoảnh lên sân khấu, cô không đành lòng nhìn Ngộ Kiến nữa, bởi một Ngộ Kiến như thế sẽ khiến người khác không kìm được nước mắt.

Lập Hạ nghĩ chắc hẳn hình ảnh của Thất Thất hiện tại đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của Ngộ Kiến, hy vọng có một ngày ông trời sẽ trao ánh hào quang cho cô ấy.

Khi lễ trao giải kết thúc, mọi người cùng tới quán karaoke uống rượu, quán karaoke này do một nhân vật tên F của công ty truyền thông Lập Thông mở, F hiện là người đại diện số một số hai trong giới ca sĩ, quản lý vô số nghệ sĩ nổi tiếng.

Mọi người thuê một phòng tiệc, người thì tán chuyện, kẻ thì uống rượu, người thì đánh nhau, ầm ĩ như một cái chợ. Lập Hạ cảm thấy như trở về buổi liên hoan mừng tốt nghiệp cấp ba, khi ấy mọi người đều điên cuồng như hôm nay.

Khi Lập Hạ đã uống hơi nhiều, cô bắt Ngộ Kiến phải hát cho mình nghe, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô không còn được nghe giọng ca của Ngộ Kiến nữa. Sau khi lên Bắc Kinh, số lần gặp gỡ của hai người cũng không nhiều, có gặp cũng chỉ ngồi đâu đó uống nước trò chuyện, nói được đôi câu Lập Hạ lại bật khóc. Và lần gặp gỡ nào của họ cũng kết thúc bằng cảnh Ngộ Kiến kéo cô chạy ra khỏi quán cà phê, nếu không tất cả mọi người sẽ nhìn ngó hai cô gái xinh đẹp này như động vật trong sở thú mất. Một người nước mắt lã chã, một người đỏ mặt xấu hổ, bởi vậy hôm nay Lập Hạ nhất quyết bắt Ngộ Kiến phải hát một bài, Ngộ Kiến không từ chối nổi đành cầm mic.

Lúc mới bắt đầu, Lập Hạ còn hò hét bắt mọi người không được nói chuyện, còn đi vỗ vai người ta bảo đừng đánh nhau uống rượu nữa mà hãy nghe hát trước đi, nếu không nghe sẽ phải ân hận suốt đời gì gì đó, tiếc thay không ai thèm để ý đến cô. Phó Tiểu Tư thấy cô đã ngấm say bèn kéo cô tới bên cạnh ôm cô vào lòng, dặn cô ngoan đừng chạy nhảy lung tung, “Họ không nghe thì hai ta nghe.”

Thế nhưng sau khi Ngộ Kiến cất tiếng hát, âm thanh ồn ã nhỏ dần rồi cuối cùng cả căn phòng im phăng phắc. Những kẻ uống rượu, nói chuyện, đánh nhau hay đã say túy lúy đều chậm rãi ngẩng đầu lên trong tiếng ca.

Ngộ Kiến không nhìn họ mà nhắm mắt đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Lập Hạ cũng không la hét ầm ĩ nữa mà ngoan ngoãn rúc trong lòng Phó Tiểu Tư. Còn Thất Thất lại im lặng đứng nơi góc phòng, gương mặt không để lộ bất cứ biểu cảm gì, nhưng có thể nhận ra cô ấy cũng đang chăm chú nghe Ngộ Kiến hát.

Giọng ca mang âm sắc tuyệt đẹp ấy giống hệt như khi Ngộ Kiến hát cho cô nghe vào ngày sinh nhật năm lớp 10, âm thanh vang lên rành rọt trong không gian, phía trước là những mảng màu kỳ lạ liên tục biến ảo với tốc độ chóng mặt. Lập Hạ thấy tim mình nhói đau, đó là cảm giác xót xa như bị xé toạc. Bao năm trôi qua mà giọng Ngộ Kiến vẫn cao trong lanh lảnh xuỵên qua bao tầng mây dày, vút thẳng lên khung trời xa xôi.

Màn trình diễn kết thúc trong tiếng tay vang rền như sấm, còn Lập Hạ lại bịt miệng thút thít trong một góc.

Khi về đến nhà, đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng.

Ngộ Kiến nằm trên giường thao thức không yên, liên tục cúi nhìn tấm danh thiếp đang cầm trên tay. Nhờ ánh đèn trên đầu giường, cô có thể thấy rõ cái tên F và mọi phương thức liên hệ ở phía trên, lời F nói liên tục vang vọng trong tai cô: “Nếu muốn làm ca sĩ thì hãy gọi cho tôi. Tôi nghĩ cô có thể làm được.”

Tôi nghĩ cô có thể làm được.

Xúc cảm cuồn cuộn khi cô một thân một mình từ Thiển Xuyên tới Bắc Kinh lại dội về, huyết dịch trong người cô như đang sục sôi, mang theo nhiệt độ bỏng cháy xông thẳng về phía đêm đen.

Lý tưởng ngủ đông mấy năm qua đã bắt đầu tỉnh giấc từ nơi mềm yếu nhất con tim.

Chỉ hai ngày sau khi lễ trao giải kết thúc, đột nhiên các trang báo đều đưa tin về scandal của Phó Tiểu Tư và Trình Thất Thất, tấm ảnh Tiểu Tư ôm Thất Thất tỏ ý cổ vũ trên sân khấu liên tục xuất hiện trên các trang báo.

Ngày nào văn phòng cũng nhận được điện thoại của phóng viên, hỏi phải chăng Phó Tiểu Tư đang hẹn hò với ngôi sao mới nổi Trình Thất Thất, lần nào Lập Hạ cũng trả lời không phải, càng giải thích càng bực mình. Vừa cúp điện thoại liền tự nhủ: Không! Bạn gái của Tiểu Tư là cô trợ lý trẻ trung vừa đáng yêu, vừa tốt bụng lại thật thà! Là trợ lý đó!

Tức nghẹn mất thôi, đã vậy lần nào ngẩng đầu lên cũng thấy Phó Tiểu Tư tỏ vẻ chẳng liên quan cùng vui sướng khi thấy cô gặp họa, đã vậy còn cười toe toét khiến Lập Hạ càng tức, phớt lờ coi cậu như không khí. Lúc đó Phó Tiểu Tư sẽ chạy tới ôm chầm lấy cô, thủ thỉ: “Cậu giận vì mấy chuyện này làm gì, làm trong ngành này lâu thế mà vẫn chưa quen mấy lời điều tiếng vớ vẩn ấy hả?”

Lập Hạ ngẫm cũng thấy đúng, hồi trước một người bạn của cô chẳng hiểu sao lại bị vướng vào một đống scandal, cô còn cười chọc người bạn ấy nữa cơ mà. Nay đến lượt mình, tuy biết rõ chân tướng nhưng vẫn không cam tâm.

Sau đó Thất Thất cũng gọi điện tới, hai người mắng nhiếc đám phóng viên một phen, mắng xong bỗng thấy thoải mái hơn nhiều. Lập Hạ cảm thấy Thất Thất vẫn vậy, luôn đứng về phía cô trong mọi tình huống, cùng chung sở thích với cô, cùng ghét một thứ giống cô, dù nay cô ấy đã là ngôi sao nổi tiếng nhưng trong mắt Lập Hạ, Thất Thất vẫn tốt bụng và đáng yêu như xưa.

Sau khi cúp máy, Lập Hạ vừa ngoảnh đầu lại đã thấy gương mặt bừng sáng của Phó Tiểu Tư, thậm chí cậu còn không nín cười. Cô nghĩ bụng chắc chắn phải có chuyện gì đó, bởi vậy bèn quan sát cậu từ trên xuống dưới, Phó Tiểu Tư bị nhìn tới mức bối rối.

Lập Hạ cười hỏi: “Ê nhóc, vừa nhặt được tiền rơi hả?”

“Không phải”, Phó Tiểu Tư cười toe toét, “Cậu ấy sắp về rồi.”

“Cậu ấy là ai?”

“Lục Chi Ngang.”

“... Thật không?! Cậu biết từ lúc nào thế hả?”

“Khi cậu đang mắng lũ phóng viên với Thất Thất qua điện thoại, tớ kiểm tra hòm mail thì thấy email của cậu ấy. Chuyến bay sẽ hạ cánh tại Bắc Kinh vào lúc 4 giờ chiều mai.”

“Nhanh vậy á?”

“Ừm... tên này vừa mới báo cho tớ đấy. Lập Hạ, cậu đi báo với công ty hủy bỏ mọi lịch trình ngày mai cho tớ đi.”

“Được, tớ đi ngay đây.”

Phó Tiểu Tư đứng bên khung cửa kính cao rộng nhìn xuống thành phố Bắc Kinh.

Khi cậu ngẩng đầu lên bỗng thấy rất nhiều cánh chim bay cắt ngang bầu trời, vòm trời mang sắc xanh thẳm đặc trưng của mùa hè, những áng mây lững lờ trôi. Từ khi Lục Chi Ngang đi tới nay, chớp mắt đã được bốn năm rồi, đến cậu vẫn còn tưởng rằng Lục Chi Ngang mới rời khỏi đây được nửa năm mà thôi, mọi thứ thuộc về cậu ấy đều đã khắc sâu trong tim Tiểu Tư.

Có lẽ là vì hai bên vẫn thường thư từ qua lại, hơn nữa tình bạn của cả hai đã quá bền chặt sau bao năm, bởi vậy dù đã chia xa bốn năm nhưng khoảng thời gian ấy so với khoảng thời gian hai người ở bên nhau lại trở nên vô cùng ngắn ngủi. Có thể đối với người khác, bốn năm đủ để thay đổi tất cả, nhưng đối với cậu và Lục Chi Ngang, bốn năm chỉ như đôi bên đi du lịch ở hai nơi khác nhau, ngắm nhìn phong cảnh những nơi khác nhau và tự trải qua một đoạn đời ngắn ngủi.

Những ký ức dưới tán rã hương mãi luôn là bức họa rõ ràng nhất.

Khi nhắm mắt lại, dường như Lục Chi Ngang vẫn là cậu thiếu niên xách ba lô đứng đợi cậu dưới tán rã hương trước cổng trường.

Cậu ấy vẫn sẽ dắt xe ra khỏi bãi cùng cậu và cùng đạp về nhà trong ánh hoàng hôn.

Cậu ấy vẫn sẽ đi nửa thành phố cùng cậu chỉ để ăn một bát mỳ thịt bò ven đường.

Cậu ấy vẫn sẽ kéo Zeus đi dạo cùng cậu khắp các con phố.

Người từ hồi cấp hai đã mặc đồng phục size XL vẫn sẽ trêu kẻ thấp hơn cậu ấy nửa cái đầu là mình đây.

Vẫn sẽ đánh nhau với cậu đến nhếch nhác mà nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi.

Vẫn sẽ lặng lẽ khỏa lên từng đóa bọt sóng, bơi vòng quanh bể từng lượt từng lượt một.

Thực ra Lục Chi Ngang chưa từng đi đâu xa, cậu ấy vẫn luôn ở đây.

Phó Tiểu Tư đưa mắt ra xa, một màu xanh lục trải dài tới tận chân trời, ắt hẳn nơi đó là công viên, màu xanh ấy nhuộm nên một khung cảnh an bình. Đã là giữa mùa hạ, hoa phượng đỏ ở quê ắt hẳn đang độ rực rỡ.

Phó Tiểu Tư nghĩ tới điều này liền bật cười tít mắt.

Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên.

Bình thường Lập Hạ sẽ là người nhận điện thoại, nhưng giờ cô ấy không ở đây nên cậu đành nhấc ống nghe, một giọng nói xa lạ vang lên, người đó hỏi:

“Xin hỏi Phó tiên sinh có ở đó không?”

“Là tôi đây.”

“Tôi là phóng viên của Nhật báo Phong Vân, xin hỏi tiên sinh đã từng xem tập tranh 'Xuân hoa thu vũ' chưa?”

“Một năm trước tôi từng xem phần mở đầu của tập tranh này.”

“Ngài cảm thấy thế nào?”

“À, tôi thấy tập tranh thật tuyệt, hơn nữa tôi cũng đã từng vẽ thử phong cách ấy, quả thực rất đẹp.”

“Nếu so sánh với ngài có lẽ tác giả của tập tranh 'Xuân hoa thu vũ' chỉ là một tác giả nhỏ chẳng được mấy ai biết tới.”

“Có lẽ vậy.”

“Vậy những họa sĩ như ngài trong quá trình sáng tác liệu có mô phỏng phong cách vẽ của người khác chăng?”

“Chắc ai cũng vậy, đối với những người học Mỹ thuật ngay từ nhỏ như tôi đều đã từng vẽ phỏng theo các danh tác của họa sĩ nổi tới khi trình độ cứng cáp rồi mới có thể hình thành phong cách của mỗi người, mặt khác cũng phải liên tục học hỏi những cái mới của người khác để trau dồi cho bản thân.”

“Ngài có quen họa sĩ sáng tác 'Xuân hoa thu vũ' không?”

“Không quen, chúng tôi chưa từng tiếp xúc.”

“Vậy ngài có muốn liên lạc với cô ấy không?”

“Cũng có thể.”

“Cảm ơn ngài!”

“Không có gì.”

Mọi chuyện đều là cạm bẫy.

Mọi thứ đều ẩn giấu những âm mưu.

Mọi lời nói đều là tai họa.

Phó Tiểu Tư tựa như chú sóc đang ngủ đông, chìm đắm trong giấc mộng vui tươi ấm áp mà chẳng hề hay biết phong ba bão táp đã cận kề. Cậu vẫn đang chìm đắm trong ký ức với Lục Chi Ngang, khi thì vui vẻ vì nhớ lại những ký ức hài hước giữa hai người, khi lại chau mày vì nhớ lại những chuyện không vui.

Cậu không biết ngay phía trước là vực sâu thăm thẳm từ cơn đại địa chấn.

Tất cả đều là sự yên bình giả tạo trước khi cơn giông kéo tới, vụn giấy trên đất nằm im, cây cối đứng lặng như những bức điêu khắc phong cách hậu hiện đại. Phía dưới mặt biển yên ả kia là những dòng chảy ngầm hung hãn đang dâng trào cuồn cuộn tiến về phía trước.