← Quay lại trang sách

Chương 9 Ánh sáng ngày tận thế

Những năm tháng đã trôi xa lại quay trở về,

Tuổi xuân tàn lụi quấy nhiễu con tim,

Quá khứ tiêu tán nơi cánh đồng lại trổ đòng xanh mướt.

Bao oán hận ngút trời mạnh mẽ sinh sôi.

Bao mối hận chẳng rõ duyên cớ,

Bao tình ái mập mờ không thỏa,

Đều thức tỉnh trong ngày hè trì hoãn nhưng cuối cùng vẫn tới.

Ánh nắng đã tắt, trầm lặng mây trôi, đưa tin gió mùa về.

Năm xưa ai lặng lẽ hôn lên má?

Những chiếc đèn lồng bị gió thổi rách, lớp giấy ố vàng chẳng thắp nổi ánh

sáng cần trong đêm đen.

Ai có thể cho tôi mượn đôi mắt sáng, để chiếu rọi còn đường tăm tối miên

man phía trước?

Ai có thể cho tôi đôi cánh? Ai có thể chao liệng cùng tôi?

♣ ♣ ♣

Sân bay quốc tế Bắc Kinh chẳng bao giờ bớt đông đúc, những con người chẳng rõ mặt vội vàng đi trên hành trình của bản thân với vẻ mệt mỏi và lặng lẽ. Đàn ông phần lớn mặc vest đen, phụ nữ phần lớn khoác lên bộ đồ công sở, họ luôn là nhóm người bận rộn nhất trong thế giới này.

Phó Tiểu Tư và Lập Hạ ngồi ngay trong quán Starbuck đối diện lối ra máy bay, cứ chốc chốc cậu lại nâng tay xem giới. Còn ba phút nữa là tới 3 giờ, 3 giờ 40 phút, 3 giờ 57 phút, Phó Tiểu Tư ngày càng bồn chồn lo lắng.

Lập Hạ ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại trêu, trông cậu như đang đi đón người tình thất lạc bao năm vậy, đến cô cũng phải ghen tị đây này.

Phó Tiểu Tư đưa mắt lườm Lập Hạ mấy lần, đôi mắt ấy vẫn được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, bao năm qua chưa từng thay đổi.

Cô bất giác nhớ tới quãng thời gian cấp ba, dù là Lục Chi Ngang ngỗ ngược năm lớp 10 hay là Lục Chi Ngang dần trở nên trầm lặng thì khi hồi tưởng, hình ảnh cậu vẫn thật rõ nét. Mới đầu, Lục Chi Ngang chính là người đưa cô vào thế giới của Phó Tiểu Tư, từ đó cô đã bước vào một hành trình hoàn toàn mới. Chẳng ai có thể ngờ được sau này vận mệnh lại đẩy Lục Chi Ngang rời xa Phó Tiểu Tư, chỉ để lại mình cô. Đôi khi Lập Hạ cảm thấy Lục Chi Ngang có chút tàn nhẫn, bởi ai cũng nhận ra sự thay đổi của Phó Tiểu Tư sau khi cậu rời đi. Một Phó Tiểu Tư vốn thờ ơ nay lại càng hiếm khi mỉm cười. Thậm chí khi thấy bất cứ tin tức nào liên quan tới Nhật Bản, cậu sẽ bất giác đứng lại nghe ngóng. Dẫu có đang đi trên đường cái, cậu cũng sẽ dừng bước ngẩng đầu nhìn lên màn hình điện tử đặt phía ngoài các tòa nhà cao tầng, hoặc khi ở những nơi rất cao như trên nóc tòa nhà chọc trời hay trên đỉnh núi, cậu luôn ngây người nhìn về phương đông. Mà nay Lục Chi Ngang đi xa nhiều năm cũng quay trở lại, Lập Hạ nghĩ không biết Tiểu Tư cảm thấy thế nào?

Liệu có ôm mặt òa khóc như cô khi gặp lại Ngộ Kiến lúc nhập học tại Bắc Kinh này không?

Lập Hạ đang chìm trong hồi ức, bỗng nhìn thấy sắc mặt biến hóa và đôi mắt sáng như sao của Phó Tiểu Tư, cô nhìn theo ánh mắt cậu thì thấy Lục Chi Ngang mặc áo vest tối màu đang bước ra từ cổng thông quan.

Trên chuyến bay, Lục Chi Ngang trò chuyện với đứa bé ngồi bên cạnh. Đó là bé trai người Trung Quốc đang trên đường về nước sau chuyến du lịch Nhật Bản, vì đã lâu rồi không được nói tiếng Trung nên cậu trò chuyện rất hào hứng.

Khi xuống máy bay, hầu hết người xung quanh đều đang nói tiếng Trung, cảm giác ấy sẽ chẳng bao giờ có được khi bước trên những con phố đông đúc ở Tokyo.

Cậu lấy hành lý ở khu vực rà soát an ninh rồi bước ra khỏi cổng thông quan, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lập Hạ đang huơ cả hai tay ở ngay phía trước và cả Phó Tiểu Tư đang đứng im lặng bên cạnh cô với vẻ mặt không cảm xúc.

Nhìn Tiểu Tư tôi bỗng có ảo giác như thời gian quay ngược trở lại những năm tháng dưới tán rã hương ở Thiển Xuyên. Tôi vươn đôi tay ôm chầm lấy cậu ấy, đã bốn năm rồi, dù khung xương đã có sự rắn rỏi của người đàn ông nhưng vẫn gầy yếu vô cùng. Bao kỷ niệm như ùa về, khoảnh khắc ấy tôi nghẹn ngào chẳng thể thốt nên lời. Trong tiếng ồn ã của đoàn người xung quanh cùng cùng tiếng máy bay cất cánh hạ cánh ầm ầm, bỗng một âm thanh nghẹn ngào vang lên bên tai. Cậu về rồi.

--- Năm 2002, Lục Chi Ngang

Bước ra khỏi sân bay, Lục Chi Ngang thích thú nhìn ngắm những con đường phồn hoa của Bắc Kinh trong nắng hè rạng rỡ.

“Đúng rồi.” Sau khi ba người lên xe ròi khỏi sân bay, Phó Tiểu Tư hỏi, “Cậu đã định làm gì khi về nước chưa?”

“Tớ tìm được việc rồi.”

“Nhanh thế á?” Phó Tiểu Tư hỏi với vẻ nghi hoặc.

Lục Chi Ngang cười toe toét, bỗng “Ồ” một tiếng như sực nhớ ra chuyện gì, vội lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi đưa cho Phó Tiểu Tư.

Phó Tiểu Tư lườm cậu ấy một cái, không cầm mà hỏi: “Đưa tớ làm gì, tớ có biết tiếng Nhật đâu!”

Lập Hạ bèn cầm lấy tấm danh thiếp, vừa liếc nhìn đã hét lên như thấy ma khiến Phó Tiểu Tư cũng giật mình hoảng hốt.

“Cậu hét gì thế?”, Phó Tiểu Tư xoa lỗ tai bị chấn động âm thanh mà ù cả đi, bực mình bảo, “Trên đó cũng có ghi thủ tướng Nhật Bản Lục Chi Ngang đâu?”

“Không phải... Mà là...”, Lập Hạ lắp bắp, bèn dúi tấm danh thiếp cho cậu: “Cậu tự… xem đi!”

Phó Tiểu Tư cầm lên với đầy vẻ hiếu kỳ, kết quả vừa xem xong, miệng không khép lại nổi. Cậu ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đang vênh váo của Lục Chi Ngang, rồi lại nhìn tấm danh thiếp trong tay để xác nhận không nhìn nhầm, trên đó in mấy chữ tiếng Trung: Lập Thông Media, Phó giám đốc PR - Marketing, Lục Chi Ngang.

“Đang đùa gì đây...” Phó Tiểu Tư vẫn chưa thể tin.

Lục Chi Ngang thở dài, đáp: “Trước khi về nước tớ đã liên hệ với công ty và gửi CV qua đó. May sao trường tớ có một vị giảng viên người Trung Quốc có chút quan hệ với Lập Thông Media, tớ biết đó là công ty cậu, phúc lợi cũng khá bèn chọn vào đây. Tấm danh thiếp này là bản demo họ gửi cho tớ xem.”

Dứt lời, cậu liền tiếp tục ngắm nhìn cảnh vật ngoài khung cửa, hóng cây ven đường lướt qua như bay. Bầu không khí trong xe lặng xuống, vài phút sau Lục Chi Ngang mới thong thả tiếp lời: “Tiểu Tư, hồi cấp ba tớ đã nói nhất định sẽ có ngày hai ta cùng sánh vai chinh phục thiên hạ, cùng xây dựng sự nghiệp, cậu còn nhớ không?”

Cậu còn nhớ không? Tất nhiên tớ còn nhớ.

Nhưng vẫn còn một câu nữa Phó Tiểu Tư không nói nên lời: Tất cả những gì cậu từng nói, tớ đều ghi nhớ.

Ba người đi thẳng về trụ sở của công ty Lập Thông Media. Lập Hạ gọi điện đặt phòng lớn nhất tại quán bar họ vẫn thường tới, sau đó lại gọi cho Ngộ Kiến và Trình Thất Thất, hai cô nàng đều hét lên trong ống nghe: “Aaaaaaa, tên yêu nghiệt đó cuối cùng cũng về rồi hả?!! Tối nay chờ chết đi!!!”

Lập Hạ bị công ty gọi lên tầng, Phó Tiểu Tư thì bảo muốn tắm trước nên đã về phòng ngủ rồi.

Lục Chi Ngang ngồi trong văn phòng, quan sát đồ đạc vứt lung xung quanh. Cậu cầm một bức tranh rơi trên sàn lên, không kìm được mà tán thưởng, Tiểu Tư vẽ ngày càng lên tay rồi.

Cậu chàng rảnh rỗi bèn nghịch máy tính của Tiểu Tư, bỗng thấy một thư mục tên “Thư của Tiểu Ngang”, vừa mở ra đã thấy Tiểu Tư lưu tất cả email cậu gửi về vào đó, sắp xếp gọn gàng theo thứ tự tháng. Lục Chi Ngang mở xem từng bức, phần lớn nội dung là gì cậu đã quên nhưng Tiểu Tư lại lưu hết, thậm chí chỉ là một bức thư vu vơ kiểu “Hôm nay Tokyo ngập trong tuyết, tớ ở trong phòng cả ngày mà chẳng có việc gì làm”, cậu ấy cũng lưu. Những dòng chữ trong thư như được thổi luồng sống, mang theo tuyết, tán hoa anh đào và quãng thời gian bốn năm ở Tokyo.

Lục Chi Ngang gác chân lên bàn, hai tay đan sau gáy, lắng nghe tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, miệng nở nụ cười rạng rỡ tựa ánh nắng trong trẻo của ngày hè.

Thật tốt quá, mình đã về rồi.

Không biết đã uống bao nhiêu rượu nữa.

Điều hòa mở rất lớn, luồng khí lạnh xộc ra khiến ai nấy đều nổi da gà, bình rượu to nhỏ la liệt trên bàn, bình đứng thẳng, bình ngã nghiêng. Mặt bàn cũng ướt đẫm rượu, những giọt rượu nhỏ xuống sàn đọng thành vũng. Khung cửa ngăn cách mọi hơi nóng ngày hè và cả những tiếng huyên náo ầm ĩ phía bên ngoài.

May mà hôm nay cô uống ít, nhưng ba người Tiểu Tư, Ngộ Kiến và Thất Thất đã uống đến say mèm nằm ngất trên sô-pha rồi.

Lập Hạ ngồi tựa vào sô-pha, nhìn ba người trước mặt, mắt hơi căng ra.

Lục Chi Ngang cởi áo khoác đắp lên người Phó Tiểu Tư đã ngủ say, cậu đưa tay vuốt tóc Tiểu Tư một cách nhẹ nhàng, sau đó cầm chiếc gối dựa lưng kê xuống đầu cậu bạn. Một lát sau cậu ngẩng đầu nhìn Lập Hạ, khẽ hỏi:

“Này, cậu có ổn không?”

“Ừm, tớ vẫn ổn, chỉ là...” Họng cô nghẹn lại, ngập ngừng mãi mới thốt nên lời, “Muốn khóc một chút thôi.”

Còn chưa nói xong hai hàng lệ đã tuôn trào.

“Này, Chi Ngang, cậu ngủ chưa?”

“Vẫn chưa!”

“Cậu có muốn khóc không?”

“Ha, thực ra tớ đã lén khóc rồi, chỉ tại các cậu không nhận ra thôi.”

“Tớ cũng vậy, đã rất lâu rồi không được vui thế này. Tớ nghĩ Tiểu Tư cũng vậy, bao năm qua cậu ấy chưa từng chơi đùa hệt một đứa trẻ con như hôm nay, thoải mái uống rượu, miệng cười toe toét, thậm chí còn lộ ra cả hàm răng đều tăm tắp nữa. Tớ đã thấy nụ cười tiêu chuẩn của cậu ấy rất nhiều lần trong các bữa phỏng vấn, nhưng nụ cười thật lòng xuất phát từ con tim như thế này đã phai nhòa trong ký ức rồi.”

“Ừm, đã bốn năm trôi qua, khi còn ở Nhật Bản, vào những ngày đặc biệt như sinh nhật Tiểu Tư hay lễ tết, những ngày lễ của trường, tớ nhớ mọi người da diết. Nhưng vì lớn rồi, không thể tùy tiện khóc lóc như trước nữa nên chỉ đành chôn giấu cảm xúc của mình, chỉ mong mau mau tốt nghiệp để trở về nơi này... Mấy năm nay chắc Tiểu Tư đã vất vả lắm đúng không?”

“Cực kỳ... vất vả. Cậu ở nước ngoài nên không biết, mỗi lần thấy Tiểu Tư cố gắng như thế tớ chỉ muốn khóc thôi.”

“Hứ, cậu tưởng tớ mù công nghệ hả, ngày nào tớ cũng lên mạng tra tin tức về Tiểu Tư đó, nhìn cậu ấy từ một họa sĩ nhỏ vô danh trở thành tác giả tập tranh nổi tiếng toàn quốc, thành tích bán chạy như thế chỉ có một số họa sĩ Nhật Bản danh tiếng mới làm được, còn trong nước thì hiếm vô cùng. Thế gian đều cho rằng địa vị hay thành công của người khác đều nhờ may mắn mà có, nhưng tớ lại cho rằng người đứng ở vị thế cao hơn người khác chắc chắn phải vất vả hơn, nỗ lực hơn bội phần.”

“Đúng vậy, mọi người đều cho rằng Tiểu Tư gặp may, sự nghiệp thành công, thuận buồm xuôi gió, được biết bao người hâm mộ. Nhưng tớ biết cậu ấy vất vả hơn bất cứ ai, dù phải chịu bao nhiêu uất ức, bị khó dễ hay tính kế, cậu ấy đều nhịn.”

“…Vậy sao…”

“Ừm, lúc sốt cao cũng phải cố mỉm cười ngồi trên bục ký sách, ký suốt hai ba tiếng đồng hồ. Lúc công việc nhiều còn không kịp ăn cơm, chỉ có thể ngồi trên xe vừa di chuyển vừa cắn vài miếng bánh mì uống chút nước lọc. Những kẻ ngứa mắt cậu ấy cùng thế hệ mà tài năng xuất chúng nổi bật thì suốt ngày bịa chuyện vu khống Tiểu Tư. Có những khi không thể khống chế được tình hình buổi ký tặng, nhà sách đành hủy chương trình giữa chừng, nhưng độc giả đâu biết lý do vì sao, nên họ tưởng Tiểu Tư làm cao, thỉnh thoảng lại có người xé sách của Tiểu Tư ngay trước mặt cậu ấy nữa. Vào những lúc ấy Tiểu Tư thường giữ im lặng, chỉ nhặt từng trang giấy về rồi cúi đầu bước vào hậu trường… Nói tóm lại cậu ấy đã phải chịu rất nhiều tủi hổ nhưng không kể mà thôi, mỗi khi ghi hình hay phỏng vấn, Tiểu Tư chỉ thích nói về những niềm vui trong cuộc sống...”

“Cậu ấy đã thực sự trưởng thành rồi. Lúc đi tớ còn nghĩ không biết khi nào Tiểu Tư mới trở nên dũng cảm và kiên cường đây? Trước đó khi hai đứa tớ chơi cùng nhau, mặc dù trông Tiểu Tư có vẻ lãnh đạm nhưng chỉ có cái vẻ lạnh lùng bên ngoài thôi, nội tâm thực chất lại yếu ớt như một đứa trẻ vậy. Vì thế nên tớ đã rất lo, lo cậu ấy sẽ gặp nhiều tổn thương khi bước chân ra ngoài xã hội. Nay xem ra cậu ấy mạnh mẽ hơn tớ tưởng nhiều.”

“Những kẻ ganh ghét với Tiểu Tư toàn bảo cậu ấy là sản phẩm thương mại của một công ty nào đấy, bảo cậu ấy may mắn, bảo tác phẩm của cậu ấy chẳng có giá trị gì cả. Nhưng tớ có thể thề với trời Tiểu Tư là người nỗ lực nhất tớ từng thấy. Những tên họa sĩ đơm đặt kia mãi không nổi tiếng được cũng đáng đời!”

Lập Hạ không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.

Lục Chi Ngang đứng trước cửa sổ, khẽ mở hé một cánh, bầu không khí oi nóng ở bên ngoài lập tức xộc vào.

Cậu đóng cửa lại, đưa mắt nhìn mấy người đã ngủ say trên sô-pha, Lập Hạ, Thất Thất, Ngộ Kiến và cả cậu bạn chơi từ nhỏ Tiểu Tư, bỗng trái tim ngập tràn vô số cảm xúc không nói nổi thành lời, những cảm xúc này được ủ trong hơi nóng mùa hè, lên men rồi khuếch tán về nơi xa xôi.

Trong căn phòng tối đen, hơi thở của mọi người đều trở nên rõ ràng và chậm rãi, mỗi người đều có giấc mơ của riêng mình. Trong giấc mơ ấy, có khóc có cười có lặng yên.

Lục Chi Ngang ngồi xuống bên đầu Phó Tiểu Tư, đưa tay gạt lại những lọn tóc rối tung của cậu. Đối với Lục Chi Ngang, Phó Tiểu Tư chẳng khác nào một cậu em trai. Cậu chàng đang say giấc nồng lật người, mê man thốt lên đôi câu, trong đó có một câu Lục Chi Ngang nghe vô cùng rõ, “Tớ còn tưởng cậu không về nữa.”

Trái tim hoảng hốt chìm xuống màn đêm sâu không thấy đáy, mang theo cả hương vị xót xa.

Mới sáng sớm đã bị một loạt tiếng động lạ gọi tỉnh, Lập Hạ vừa mở mắt đã thấy điện thoại rung bần bật, hóa ra là cấp trên gọi điện tới, cô vội vàng nghe máy.

“Alo, tôi là Lập Hạ.”

“Phó Tiểu Tư đâu?”

“Đang ở cùng tôi, có chuyện gì không?”

“Không thể nói rõ qua điện thoại được, hai cô cậu về văn phòng ngay, về thì biết!”

Không hiểu sao sau khi cúp điện thoại, tim Lập Hạ bỗng loạn nhịp một cách lạ kỳ, theo ngữ điệu của cấp trên thì hình như có chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Thế nhưng cô vẫn không thể đoán được, liệu có chuyện bất trắc gì chứ. Vì thế Lập Hạ liền gọi Phó Tiểu Tư dậy, rồi lại dặn chủ quán bar đợi Ngộ Kiến và Thất Thất tỉnh ngủ thì gọi xe đưa họ về.

Suốt dọc đường Phó Tiểu Tư vẫn tựa vào vai Lục Chi Ngang mà ngủ tiếp, còn Lục Chi Ngang lại nhận ra Lập Hạ đang bất an.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, cậu hỏi.

“Tớ không biết, họ không nói rõ qua điện thoại.”

“Đã không biết mà cậu còn lo.”

“Chính vì không biết nên tớ mới lo đó.” Giọng Lập Hạ nghe như sắp khóc đến nơi, Lục Chi Ngang bỗng thấy hơi căng thẳng. Cậu cúi đầu nhìn Tiểu Tư, gương mặt say ngủ không thể an tĩnh hơn.

Trong văn phòng có ba người, cả ba người đều là quản lý cấp cao, vừa bước vào phòng Lập Hạ đã nhận ra sắc mặt ai cũng rất tệ.

Mãi cho tới khi Aron - quản lý văn phòng chỉ về phía bàn, Lập Hạ mới đưa mắt nhìn theo, trên đó có một xấp báo dày, đầu đề của tờ báo trên cùng là bức ảnh chân dung của Tiểu Tư. Cô lại nhìn kỹ tiêu đề của bài báo, khoảnh khắc ấy Lập Hạ sững sờ như bị sét đánh, vô số cơn sấm rền vang dội trong tâm trí cô:

Tập tranh “Nơi đóa hoa bùng cháy” của họa sĩ nổi tiếng Phó Tiểu Tư bị nghi ngờ là đạo phẩm! Nguyên cáo Phùng Hiểu Dực mới đây đã khởi kiện!

Tờ báo trên tay rơi xuống nhưng khi chạm đất lại không một tiếng động.

Phó Tiểu Tư bước tới nhặt tờ báo cầm lên đọc với vẻ mặt vô cảm. Sau khi đã đọc từng từ trong bài báo, cậu bỗng nhớ tới việc mình từng nhận một cuộc điện thoại trước ngày Lục Chi Ngang về nước, bài báo này có liên hệ cực lớn với cuộc đối thoại kia, thế nhưng những câu trả lời của cậu lại bị bóp méo hoặc xuyên tạc:

Xin hỏi trước khi sáng tác “Nơi đóa hoa bùng cháy” ngài đã xem “Xuân hoa thu vũ” chưa?

Xem rồi, một năm trước tôi đã cố ý tìm vì muốn sáng tác “Nơi đóa hoa bùng cháy”.

Xin hỏi “Xuân hoa thu vũ” có ảnh hưởng gì tới ngài không?

Vẽ rất đẹp, đó là phong cách mà tôi hướng tới.

Nếu so sánh với ngài thì tác giả của “Xuân hoa thu vũ” chẳng có tiếng tăm gì, được rất ít người biết đến.

“Đúng thế, nên tôi mới học theo phong cách vẽ của cô ấy bởi chẳng mấy ai từng xem tranh của cô ấy cả.

Nói vậy tức là ngài đang vẽ phỏng theo phong cách của cô ấy

Ừm, có thể coi là vậy, đối với những người học Mỹ thuật ngay từ nhỏ như tôi đều đã từng vẽ phỏng theo các danh tác của họa sĩ nổi tiếng, ngay đến bây giờ cũng phải vay mượn chút ít của người khác nếu không thì không thể vẽ được.

Vậy ngài có biết tác giả của “Xuân hoa thu vũ” đang khởi kiện ngài đạo tác phẩm của cô ấy không? Ngài có định liên lạc riêng với cô ấy để giải quyết chuyện này không?

Hả, có chuyện đó sao? Vậy tôi sẽ liên lạc riêng với cô ấy.

Phó Tiểu Tư nằm trên giường trong phòng ngủ, ngoài kia Lập Hạ và mấy quản lý cấp cao đang thảo luận gì đó, âm thanh mơ hồ vọng lại qua tấm cửa.

Hình như đã lâu rồi không ai quét trần nhà, nơi đó như phủ một tầng bụi vậy, hơn nữa lớp bụi đó đang rơi xuống, nếu không tại sao cậu lại cảm thấy mắt mình cay cay?

Dường như qua một lúc lâu, bên ngoài dần trở nên yên tĩnh, có lẽ người bên công ty đã đi rồi.

Tiếng gõ cửa vang lên, hẳn là Lập Hạ và Lục Chi Ngang.

Lập Hạ nhìn Phó Tiểu Tư đang nằm trên giường, không biết nên nói gì, chỉ thấy tim mình như thắt lại. Cô nhớ trước kia khi Phó Tiểu Tư bị mắng chỉ biết vẽ mấy thứ rác rưởi mà con gái thích, cậu cũng nằm trên giường cả một ngày như thế này, không ăn cũng không uống.

“Công ty nhắc cậu đừng để chuyện này làm ảnh hưởng tâm lý, chuẩn bị cho buổi phát hành tập tranh thứ ba của 'Tự' tại Vũ Hán cho tốt.” Lập Hạ khẽ nói, cố gắng giữ giọng ổn định, không muốn để Tiểu Tư nhận ra sự đau đớn trong đó.

“Ừm.” Chỉ đáp gọn lỏn một chữ, cậu không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, chỉ nhìn trân trân lên trần nhà.

Lục Chi Ngang xua tay ý bảo Lập Hạ ra ngoài trước bởi cậu thấy cô sắp khóc rồi. Lập Hạ cố bịt miệng không phát ra tiếng rồi cẩn thận khép cửa lại.

Lục Chi Ngang nằm xuống bên cạnh Phó Tiểu Tư, cùng nhìn lên trần nhà. Thời gian tựa dòng nước lướt qua hai người, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng róc rách trong không gian. Ngoài kia cuối cùng mặt trời cũng ló rạng, ánh nắng rực rỡ xuyên qua bao áng mây nhỏ vụn, chiếu xuống mặt đất.

Đương khẽ nhắm mắt vì ánh sáng quá chói, Lục Chi Ngang bỗng nghe thấy tiếng nói thong thả mà có chút nghẹn ngào của Phó Tiểu Tư:

“Cậu nhìn bầu tròi ngoài kia xanh như thế, cao như thế, tớ nghĩ một mùa hè nữa lại sắp qua rồi. Tiểu Ngang, cậu biết không, mỗi khi mùa hè kết thúc tớ lại thấy vô cùng đau lòng.”

Tớ.

Luôn luôn.

Cảm thấy, vô cùng đau lòng.

Mấy ngày sau điện thoại văn phòng kêu liên tục, sau khi nghe máy Lập Hạ không chịu được hét lên: “Tôi đã bảo không thể trả lời bất cứ câu hỏi gì! Các người bị điên hả!”

Hàng ngày, có rất nhiều phóng viên tụ tập trước cổng công ty, họ đứng đợi hòng tìm cơ hội phỏng vấn Phó Tiểu Tư.

Phó Tiểu Tư nhìn từ trên cửa sổ xuống có thể thấy lối vào công ly luôn đông kín, họ cầm mic, vác máy quay. Cậu kéo rèm lại, bước tới giá vẽ tiếp tục công việc, thế nhưng tâm trạng không tốt khiến cậu mãi không pha được màu mình cần. Pha hơn nửa giờ cuối cùng cũng xong, nhưng khi đặt bút lại vẽ nên một mảng hỗn độn.

Cậu ném bút đi, chuyển sang lên mạng, thấy mấy người bạn cùng vẽ trước kia trên MSN. Vì cậu là nhân tài quá xuất chúng trong ngành nên quan hệ với họ chỉ dừng lại ở mức xã giao, trong đó có một người từng nói chuyện mấy lần trong các buổi gặp gỡ, con người khá được. Phó Tiểu Tư bèn tỏ vẻ thoái mái gõ một hàng chữ gửi qua: Haizz, phiền quá, vẽ mãi mà không được, khổ thật đấy.

Một lời bắt chuyện rất đơn giản với mục đích giết thời gian, hy vọng có thể vực dậy tinh thần, nào ngờ cậu lại nhận được câu trả lời là: Đúng rồi, giờ không có ai cho cậu đạo nữa thì làm sao vẽ được.

Khoảnh khắc ấy, Phó Tiểu Tư hoàn toàn sững sờ trước màn hình máy tính. Chuyện này được coi là gì đây? Ba ngày trước người này còn ăn nói khép nép nhờ cậu đưa một số bức tranh của anh ta vào tập tranh “Tự”.

Phó Tiểu Tư không nói nhiều, chỉ lặng lẽ tắt MSN đi.

Lập Hạ cầm một xấp tài liệu, nội dung liên quan tới chi tiết hoạt động công bố sách ở Vũ Hán mà bên đó mới gửi qua.

“Tiểu Tư, cậu có muốn xem qua không…”

“Ừm, cậu đặt trên bàn đi.” Phó Tiểu Tư đứng dậy rồi nằm lên sô-pha, cậu nhắm mắt khiến cô không nhận ra bất cứ thái độ nào.

Lập Hạ đặt tài liệu lên bàn, sau đó bước lại ngồi lên sô-pha Phó Tiểu Tư dựa đầu, gối lên chân cô.

“Lập Hạ”, Tiểu Tư khẽ lật người, rồi nhìn thẳng vào cô, “Khi nào chúng ta cùng về trường một chuyến đi, tớ muốn nhìn ngắm tán rã hương ấy lắm. Không biết sau khi chúng ta đi nó có tươi tốt hơn không...”

“Được!”

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Trước kia Lập Hạ luôn cảm thấy đám thi nhân nghệ sĩ chẳng bệnh tật gì mà suốt ngày than thở, ngày nào cũng hát mấy bài than sao thời gian trôi qua nhanh quá, thời gian như bóng câu qua khe cửa gì gì đó, nhưng nay cô hoàn toàn cảm nhận được dòng chảy vội vã này rồi.

Dường như chỉ trong nháy mắt mùa hè đã cất cánh bay xa, mùa thu nối bước cũng qua nhanh chỉ trong khoảnh khắc. Tháng Mười Hai tuyết rơi lần đầu tiên trong năm, báo hiệu một mùa đông nữa lại bắt đầu.

Mà nửa năm này thời gian lại trôi qua chậm chạp vô cùng.

Trên mạng người nguyền rủa chửi bới Phó Tiểu Tư không ngớt. Họa sĩ vô danh trước kia từng mắng tranh của Tiểu Tư tầm thường không sáng tạo, sau khi đã phát chán với những luận điệu trước đó, cuối cùng cũng tìm thấy đề tài mới, ngày ngày quấn lấy vấn đề đạo phẩm, tựa như mọi giải thưởng, mọi tác phẩm, mọi sự nỗ lực từ bé tời giờ của cậu đều là chó má hết. Thậm chí còn có một số lời bình luận xằng bậy như “Tôi còn tò mò sao tranh cậu ta bán chạy như thế, hóa ra là đồ sao chép cả.” Mỗi khi nghe thấy những lời như thế, Lập Hạ đều muốn hét lên hỏi họ mất não à. Nếu là hai tập tranh giống hệt tại sao sau khi đạo rồi mới được độc giả đón nhận?

Thế nhưng cô cũng chẳng thể làm gì được, giống như Lục Chi Ngang đã nói với cô, thực ra dù kết quả ra sao thì người được lợi vẫn là Phùng Hiểu Dịch. Lập Hạ biết Lục Chi Ngang nói đúng, nhưng cô vẫn không nuốt trôi cơn tức này, nhưng không nuốt trôi thì làm gì được, cũng chỉ có thể thầm nguyền rủa kẻ đó ngàn vạn lần mà thôi.

Điện thoại văn phòng vẫn không ngừng réo vang, độc giả và phóng viên ngày nào cũng gọi vô số cuộc. Lần nào Lập Hạ cũng bảo họ tự đi so sánh giữa hai tập tranh đi, xem xong tới bàn lại chuyện đạo nhái, thế nhưng làm vậy chẳng phải PR miễn phí cho “Xuân hoa thu vũ” sao? Bởi vậy cô bèn vội vàng bổ sung thêm một câu, đừng xem nhé! Nào ngờ sáng hôm sau lại có bài báo với tựa đề: Phó Tiểu Tư chột dạ ngăn người khác xem “Xuân hoa thu vũ”, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản một tác phẩm hay được đón nhận, “Xuân hoa thu vũ” vinh dự đứng thứ 10 bảng xếp hạng bán chạy nhất! Từng dòng chữ kia tựa như con dao đâm vào mắt cô, máu chảy ròng ròng.

Những giọt nước mắt len lỏi qua kẽ tay, sau khi bốc hơi chỉ để lại hạt muối nhỏ màu trắng.

Nửa năm trôi qua, từ sự phẫn nộ ban đầu, Phó Tiểu Tư trở nên u sầu, rồi khổ sở, cuối cùng lại trở về dáng vẻ hồi học lớp 10. Dường như chỉ trong nửa năm, thời gian đã đảo ngược trở về thời điểm mười sáu tuổi dưới tán rã hương sum suê, cậu lại là một Phó Tiểu Tư không thích cười nói, thờ ơ, tự khép kín trong thế giới của chính mình. Đôi mắt lại phủ một lớp sương ngày càng dày đặc, dày đặc tới mức che khuất mọi con đường nối tới trái tim.

Mỗi sáng tỉnh giấc, cậu sẽ khoác giá vẽ cùng đạp xe với Chi Ngang tới công viên sinh thái. Cậu sẽ chọn một nơi có bóng rộng mát ngồi vẽ, khi nắng tắt sẽ trở về văn phòng, scan bức hồi sáng lên máy tính để sửa lại, không nhận bất kỳ một buổi phỏng vấn, không xuất hiện tại bất kỳ chương trình ký tặng nào nữa, tựa như biến mất khỏi thế gian này.

Mọi việc trong văn phòng đều giao cho Lập Hạ xử lý, chuyện kiện tụng cũng giao cho luật sư, sau khi xem xong hai tập tranh, luật sư khẳng định: “Chắc chắn chúng ta sẽ thắng, cô yên tâm đi luật pháp sẽ trao sự công bằng cho mọi người.”

Lập Hạ gật đầu, đáp: “Vâng.”

Khoảnh khắc ấy nỗi đau trong tim cô tựa như miếng bọt biển đẫm nước, chỉ khẽ chạm vào sẽ trào ra ngay lập tức.

Thực ra nhiều khi Lục Chi Ngang nghĩ, sao những ngày này lại giống quãng thời gian học cấp ba đến vậy, phải chăng ông trời đang bù đắp cho những năm tháng đã trôi qua ư? Hoặc chăng trong thế giới của Phó Tiểu Tư đã định trước sẽ phải cô đơn một mình, bởi cậu hoàn toàn không thuộc về nơi ồn ã và dung tục này?

Mỗi ngày cùng đi vẽ tranh, cùng ăn cơm, cùng ăn mặc thoải mái, đội mũ, đeo kính râm dạo bước trên phố sẽ không sợ bị ai nhận ra nữa. Thỉnh thoảng sẽ có những cô nữ sinh cấp ba lén quan sát cậu và Tiểu Tư, và đôi khi sẽ nghe thấy tiếng họ thầm thì:

“Cậu nhìn hai anh chàng kia kìa, đẹp trai quá!”

“… Trời, sao cậu lại thích kiểu người già thế nhỉ... Biết chọn chút đi được không?”

“Hừ, tớ biết thừa trong mắt cậu chỉ có Kiều Tốc Quang lớp 12A7 là đẹp trai thôi! Cả thế giới chỉ có mỗi cậu ta đẹp thôi! Cậu đã hài lòng chưa!”

“Cậu thì không đấy, chỉ cần thấy Trần Quá lớp 12A7 thì mặt đã đỏ như gấc rồi, còn dám cạnh khóe tớ!”

...

Những đoạn đối thoại quen thuộc ấy mang theo hương vị thân quen từ nhiều năm trước quanh quẩn bên tai cậu. Ngoài việc không chấp nhận nổi hai từ “người già” ra thì khi nghe cuộc đối thoại ấy, cậu cảm thấy thời gian như quay ngược trở lại. Đó là những ngày tháng ở trường Trung học phổ thông Thiển Xuyên số 1, nơi cậu và Phó Tiểu Tư bước đi trong muôn vàn ánh mắt của nữ sinh cùng trường. Trong tim những nữ sinh ấy, hai người họ đều là những huyền thoại.

“Không biết những nữ sinh năm xưa thích mình giờ đi đâu hết rồi?” Mặc đồ âu ngồi trên lan can vệ đường uống Coca, đã bao năm trôi qua mà Lục Chi Ngang vẫn không thể thay đổi cái tính lông bông này của mình, “Trung Quốc bây giờ cô đơn quá đi!”

“Cậu ra chợ mà xem, chẳng phải mấy cô mấy bác tất bật mua mua thịt về chăm chồng chăm con đó từng si mê cậu sao.” Phó Tiểu Tư vẫn lạnh lùng cười khẩy như xưa. Vừa ngoảnh lại liền thấy Lục Chi Ngang chẳng biết từ bao giờ đã ngồi vắt vẻo trên thành lan can, Phó Tiểu Tư phụt ngụm Coca, “Cậu xuống ngay! Lần sau còn muốn ngồi thì thay sang quần bò trước cho tớ! Mặc đồ âu ngồi vắt lan can còn ra thể thống gì nữa hả?!”

Nói xong liền đưa tay kéo Lục Chi Ngang xuống.

“Sao thế, muốn đánh nhau hả?”

“Xì”, Phó Tiểu Tư lại lườm cậu chàng một cái.

“Haiz, Tiểu Tư à, cậu già rồi, chẳng còn sức sống nữa, phải học cách duy trì tuổi trẻ bền lâu như tớ đây này.”

“Cậu thuộc cung Bảo Bình đúng không? Hơn tớ tầm nửa tuổi chứ mấy! Đồ lão già tuổi hai mươi ba!”

“Ai bảo tớ già?! Tớ phái đi báo cảnh sát!”

“Trước khi báo cảnh sát cậu nhớ suy nghĩ kỹ, tớ sẽ không đưa cơm cho cậu đâu.”

“Cậu… Thôi được rồi, tớ nói không lại cậu, từ nhỏ đã thế rồi. Cậu còn nói nữa tớ sẽ khóc ngay tại đây đấy, cậu có giỏi thì nói tiếp đi, nói tiếp đi!”

“...”

Trong nửa năm ở bên Tiểu Tư, những ngày hè tưởng chừng đã chết trong hồi ức bỗng được hồi sinh. Những cành rã hương đâm chồi nảy lộc phủ xanh một mùa hè mới. Đôi khi tôi nghĩ, quay trở lại sự tĩnh lặng như trước không chừng lại là sự lựa chọn đúng đắn. Xã hội phức tạp kia, lòng người tàn nhẫn kia ngay từ đầu đã không dành cho Tiểu Tư.

Tiểu Tư, nếu có thể lựa chọn, tớ thà mong cậu mãi là cậu bé ngâỵ thơ chỉ biết học hành và vẽ tranh như ngày xưa, mãi là đứa bé xấu tính ngỗ ngược, cậu không cần cúi mình trước người khác, cậu không cho phép người khác thóa mạ châm biếm mình. Trong tim tớ, cậu mãi là chàng hoàng tử bé sống ở nơi thiên đường hạnh phúc, chẳng bao giờ bị những thứ dơ dáy vấy bẩn.

Thế nhưng một Phó Tiểu Tư như thế lại phải đối mặt với cuộc sống như hiện tại, mỗi lần nghĩ tới đây tớ lại thấy xót xa vô cùng. Có hôm tớ nằm mơ, trong mơ cậu đứng ở nơi cao nhất trên vách núi, chẳng ai có thể cao bằng cậu, mọi người đều chỉ có thể tôn kính cậu, đến ngay cả bạn bè cũng thế - tớ, Lập Hạ và Ngộ Kiến đều đứng ở nơi rất thấp, tớ hét tên cậu mấy lần mà cậu đứng cao quá nên không nghe thấy. Sau đó cậu đột nhiên ngã từ trên vách núi xuống, bọn tớ muốn cứu cậu nhưng không sao cứu được.

Sau khi tỉnh giấc lại chìm trong bóng đêm nặng nề. Màn đêm kia mênh mông tới mức đến tớ cũng thấy sợ hãi. Tiểu Tư, cậu nhất định phải mạnh mẽ. Trước kia tớ nghĩ nếu hai người cùng chán thì nỗi buồn chán sẽ chẳng còn nữa, mà nay tớ cũng nhận ra rằng, chỉ cần hai người ở cạnh nhau, dù gặp chuyện khổ đau thế nào cũng sẽ không còn đau khổ nữa.

--- Năm 2002, Lục Chi Ngang

Chớp mắt đã tới mùa đông, lớp tuyết dày phủ khắp thành phố Bắc Kinh, từ cây cối, phòng ốc tới bồn hoa bên vệ đường cũng bị vùi lấp trong màn tuyết trắng xóa.

Giờ đã là năm 2003 rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.

Lập Hạ hồi tưởng lại nửa năm trước, mọi chuyện buồn vui đều tái hiện trong tâm trí. Chuyện vui… tạm thời vẫn chưa thấy, nhưng chuyện buồn, hết chuyện này lại tới chuyện khác.

Nhiều lúc cô khó chịu muốn khóc, nhưng Tiểu Tư lại như chẳng có cảm giác. Có điều Lập Hạ biết, sao cậu lại không có cảm giác gì được, chẳng qua xúc cảm đó được giấu ở nơi sâu nhất trong tim, không để cho người khác thấy mà thôi.

Dẫu ngày hôm đó nhìn thấy “Nơi đóa hoa bùng cháy” và “Xuân hoa thu vũ” bản tái bản được đặt cạnh nhau trong hiệu sách, đã vậy trên bìa lưng bản mới của “Xuân hoa thu vũ” còn in một dòng chữ cực kỳ nổi bật ''Họa sĩ Phó Tiểu Tư nổi danh nhờ sao chép, 'Nơi đóa hoa bùng cháy' hoàn toàn sao chép tác phẩm này, không tin ư, xem thì biết...”, Tiểu Tư thấy vậy chẳng nói gì, chỉ cầm tập tranh lên lại đặt xuống, sau đó bước ra khỏi cửa hiệu.

Bên cạnh là đám người xôn xao, những lời đối thoại len lỏi qua từng khe hở vọng vào tai:

“Hả, sao có thể, Phó Tiểu Tư mà đi sao chép tập tranh tệ hại này á?”

“Cậu bị điên hả, tớ thấy kẻ tệ hại là Phó Tiểu Tư kia mới đúng, cậu đừng u mê nữa...”

“Nhưng tớ không tin Phó Tiểu Tư là người như thế.”

“Dở hơi, vậy cậu mua cả hai tập tranh về so sánh đi.”

“Được… tớ mua!”

Đó chỉ là những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, những chuyện đó không khiến Phó Tiểu Tư thấy khó chịu, nhiều khi ngược lại cậu phải an ủi Lập Hạ. Cậu luôn dịu dàng nói với cô rằng, những chuyện đó chẳng đáng để nổi giận. Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt phủ sương của cậu, đôi mắt vẫn luôn bị cô đùa là đục thủy tinh thể ấy giờ bỗng dịu dàng lạ kỳ, mỗi khi nhìn vào mắt cậu, Lập Hạ chỉ muốn òa khóc, còn Phó Tiểu Tư chỉ luôn yên lặng dang đôi tay ôm cô vào lòng.

Tiểu Tư, không biết vì sao mỗi lần được ở trong vòng tay cậu tớ luôn cảm thấy thế giới bỗng trở nên yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh tới mức dường như có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi trong trẻo bao phủ Thiển Xuyên xa xôi. Tuyết phương Bắc bẩn lắm, tớ không thích chút nào.

Tiểu Tư, cậu từng bảo khi nào chúng ta về trường cấp ba thăm những hàng cây rã hương đã lâu không thấy, cậu có biết tớ vẫn luôn mong ngày đó không?

--- Năm 2003, Lập Hạ

Điều khiến Tiểu Tư buồn lòng cũng chỉ có thể là những kẻ trước đây từng ủng hộ cậu mà nay lại buông lời mỉa mai. Mỗi lần nghĩ tới điều đó, cơn đau nhói lòng của Lập Hạ lại từ từ dâng cao như thủy triều, thậm chí nhiều khi cô chỉ muốn cho mấy kẻ nông cạn kia mấy cái bạt tai rồi nói với họ, mấy người không xứng được yêu thích cậu ấy.

Nhiều lần Lập Hạ nhớ lại buổi công bố phát hành tập tranh “Tự” tại Vũ Hán vào mùa thu năm ngoái, cô đã mất rất nhiều công sức cho buổi công bố đó. Tiểu Tư cũng vậy, cậu còn vẽ vội một bức tranh quảng cáo mới cho lễ công bố này, thậm chí còn bảo Thất Thất bớt chút thời gian quý báu tới Vũ Hán làm khách mời đặc biệt, đến cả Ngộ Kiến cũng đi, theo sau là ban nhạc trợ tấu giúp cô ấy hát nên những ca khúc khiến toàn hội trường xúc động. Lập Hạ tới Vũ Hán trước hẳn hai ngày để giám sát mọi việc tới tận lúc hoàn thành. Cô còn gọi đơn vị thi công làm riêng hẳn một tấm vải vẽ màu trắng rất lớn đặt ngay trong hội trường buổi lễ ra mắt sách để độc giả có thể gửi lời nhắn tới Phó Tiểu Tư. Cô luôn hy vọng rằng khi nhìn thấy những lời động viên của độc giả, cậu có thể đối mặt với những năm tháng tương lai dài đằng đẵng một cách vui vẻ hơn, mạnh mẽ hơn.

Khi đưa tấm vải nặng tới mức không thể dịch chuyển nổi ấy từ Vũ Hán về, cô còn tranh chấp với tiếp viên hàng không vì bức tranh quá to.

Lúc về tới văn phòng, Ngộ Kiến và Lập Hạ đã mệt lả, Ngộ Kiến nằm trên sô-pha thở hổn hển, nói với cô: “Được lắm Lập Hạ, nhớ sau này phải báo đáp mình đấy, dám coi mình là cu li hả, được lắm...”

Lời chưa nói hết bỗng nghẹn ứ trong họng bởi bầu không khí lúc này chợt yên tĩnh như chìm sâu xuống đáy biển. Lập Hạ vừa nãy còn than tay đau sắp gãy và Phó Tiểu Tư vẫn đang cảm ơn bỗng im bặt, mọi người đều lặng lẽ lùi về phương xa. Ngộ Kiến đưa mắt nhìn lưng bất động của hai người bạn, thậm chí còn thấy bả vai của Lập Hạ khẽ run lên, cô đứng dậy bước tới xem bức tranh.

Ngoài những câu “Chúng em mãi mãi ủng hộ anh” là vô số những dòng chữ đỏ chót:

Phó Tiểu Tư mày là đồ thối tha chi biết đạo nhái!

Kẻ đạo nhái cút về nhà đi, đừng làm ô nhiễm Vũ Hán nữa! Trước kia thích cậu, nhưng giờ cậu bị thương mại hóa rồi cậu không còn là Phó Tiểu Tư ngây thơ trong lòng mình nữa. Mình ghét cậu.

Ha ha ha đồ ngốc!

Không vẽ nổi nữa thì tìm ca sĩ tới cân giúp hả, đồ hèn! Trình Thất Thất đừng ở bên kẻ rác rưởi này nhé!

...

Những dòng chữ ấy đỏ tựa máu nhỏ từ tim, Phó Tiểu Tư nhìn tới ngây người, nhìn tới quên cả đau, quên cả nói. Còn bên cạnh, Lập Hạ đang ôm miệng cúi đầu khóc không thành tiếng.

Tay Ngộ Kiến nắm chặt thành đấm, tiếng khớp tay vang lên răng rắc, mặt trắng bệch, giọng nghẹn ngào mắng rõ từng từ: “Mẹ, nó!”

Ngộ Kiến kéo bức tranh đi, vì nó quá nặng nên chỉ có thể kéo lê trên đất. Mọi sự phẫn nộ đều hóa thành sức mạnh nơi cánh tay, và cả những giọt lệ rưng rưng nơi đáy mắt nữa. Cô kéo lê bức tranh trên hành lang dài như một kẻ điên dưới con mắt của bao nhiêu người, cô kéo đến thùng rác cạnh kho rồi ném thẳng vào.

Lập Hạ đứng ở cuối hành lang nghe câu mắng chửi pha lẫn nức nở “Kẻ xấu đừng hòng được chết tử tế!” của Ngộ Kiến vang vọng, cô cắn chặt môi, dòng máu đắng chát thấm vào trong miệng.

Đó là hương vị đắng nhất cô từng biết.

Ngoài kia là trời thu đã phai đi những tia nắng, có lẽ mùa đông đã chẳng còn xa.

Mùa đông lạnh lẽo lại tới rồi.

Lục Chi Ngang lại đội những kiểu mũ vô cùng kỳ quặc, chàng trai đã hai mươi ba tuổi mà vẫn như một đứa trẻ con, thoạt trông lại khá phong cách. Tuy vậy, vì quy định nghiêm ngặt của công ty nên chỉ dám lén đội cho Lập Hạ và Phó Tiểu Tư xem chứ không dám mang tới công ty. Phó Tiểu Tư thường nói nếu giám đốc mà nhìn thấy cách ăn mặc này của cậu nhất định sẽ ký hợp đồng nghệ sĩ với cậu luôn không chừng. Lục Chi Ngang tỏ vẻ “Ông đây cóc cần”, hệt như dáng vẻ hay bị bọn họ trêu chọc hồi cấp ba.

Gần đây tâm trạng của mọi người rất tốt, bởi lẽ giọng ca của Ngộ Kiến trong buổi lễ ra mắt tập tranh “Tự” khiến tất cả mọi người đều phải sửng sốt. Trên trang chủ của Lập Thông Media liên tục có người hỏi cô nàng ca sĩ ấy là ai. Vì vậy công ty quyết định ký hợp đồng với Ngộ Kiến, người đại diên của cô nàng chính là F. Vấn đề hợp đồng giữa Ngộ Kiến và công ty cũng được F giải quyết gọn ghẽ.

Ngày Ngộ Kiến ký hợp đồng, Lập Hạ lại khóc, bởi cô thấy mình thật vô dụng, cô chỉ biết khóc lóc, ngoài ra chẳng làm được gì nữa.

Thế nhưng đó chỉ là một sự khởi đầu, hợp đồng đã ký chỉ là hợp đồng tạm thời. Công ty có kế hoạch đưa Ngộ Kiến tham gia cuộc thi “Hào quang sân khấu” do một đài truyền hình ở Bắc Kinh tổ chức, hơn nữa đã dàn xếp ổn thỏa với hội đồng đánh giá rồi. Chỉ cần Ngộ Kiến có thể giành được giải quán quân, công ty sẽ ra sức PR cho cô, đồng thời tiến hành lễ ký hợp đồng chính thức một cách trang trọng.

Trước mắt, Ngộ Kiến thi thố rất thuận lợi, tuần sau đã là chung kết rồi.

Trận tuyết này lớn quá, rơi suốt từ lúc xế chiều tới tận bây giờ.

Đoạn Kiều nằm bò lên bàn thu ngân, ngây người nhìn bông tuyết tựa lông vũ ngoài kia. Dù anh chàng đã không còn hét lên sung sướng khi nhìn thấy tuyết như hồi xưa, nhưng lần nào cùng thất thần nhìn cảnh tuyết rơi.

Kể từ khi ký hợp đồng với Lập Thông Media, Ngộ Kiến liền bỏ công việc ở cửa hàng tiện lợi, hiện Đoạn Kiều đang làm cùng một sinh viên khác.

Trước kia Đoạn Kiều chỉ mong sao trường mau cho nghỉ học rồi cậu sẽ đạp xe như bay tới đây, cố gắng tranh thủ từng phút từng giây được ở bên Ngộ Kiến. Mà nay điều ấy dường như đã chẳng còn cần thiết nữa. Trong cửa hàng trống vắng chỉ có hai nam sinh tôi nhìn anh anh nhìn tôi, chẳng có gì muốn nói.

Đoạn Kiều bắt đầu dành phần lớn thời gian đi sắp xếp lại kệ hàng, khiến cậu sinh viên mới tới rụt rè hỏi: “Đàn anh, công việc ở đây thường phải sắp xếp lại giá hàng lắm hả? Vậy để em phụ anh...”

Đoạn Kiều dở khóc dở cười, nhưng lại không thể giải thích rằng vì không có bạn gái ở đây nên anh đành sắp xếp lại cái đống bừa bộn này đế giết thời gian, nếu không thật khó mà sống qua nổi những ngày tháng rảnh rỗi ngây người cả ngày thế này.

Hôm nay cũng như bao ngày, Đoạn Kiều vừa xếp lại giá hàng xong thì chẳng còn việc gì làm nữa, đành đờ đẫn nhìn ra ngoài khung cửa. Cậu nam sinh phía sau muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn được không nói, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Đàn anh đúng là một người kiệm lời.”

Bỗng tiếng chuông gió vang lên lanh lảnh, hai chàng trai cùng ngẩng đầu lên…

“Xin chào quý khách!”

“Tôi muốn một bình sữa nóng!”

Cậu nam sinh đang định tới chỗ máy ủ lấy sữa, nào ngờ lại bị Đoạn Kiều gõ một cái lên đầu rồi kéo về, “Nhóc con, chỉ được cái nhanh nhảu, để anh!”

Đoạn Kiều lấy sữa đưa qua.

“Cảm ơn nhé”, nụ cười dịu dàng nở trên gương mặt đã đỏ bừng vì hơi lạnh của Ngộ Kiến, “Đừng bắt nạt ma mới thế!”

“Ê em trai, chị mượn anh em một lát nhé!”, nụ cười tươi rói ấm áp tựa ánh nắng hiếm thấy trong mùa đông, “Được không?”

“Hả...”, cậu chàng gãi đầu, ngại ngùng đáp: “Không sao không sao, vẫn còn em ở đây mà!”

“Cảm ơn em trai nhé!”, Đoạn Kiều xoay người gõ lên đầu cậu bé, với lấy chiếc áo khoác treo trên tường, “Anh sẽ về ngay!”

Mãi tới khi hai người đã ra khỏi cửa hàng, bóng lưng mất hút sau khúc quanh, chàng nam sinh vẫn sững sờ nhìn chằm chằm vào cửa kính, “Con gái nhà ai xinh quá đi, anh Đoạn Kiều cũng tài ghê, hai người họ… yêu nhau thì phải?”

Đã gần cuối năm, đường phố bắt đầu treo rất nhiều đèn lồng đỏ, Bắc Kinh có vẻ cổ kính hơn các thành phố hiện đại như Thượng Hải hay Thẩm Quyến nhiều. Trong sự cổ kính ấy lại thoáng nét ấm áp.

Có lẽ vì tâm trạng đang vui nên nhìn gì cũng thấy tốt đẹp cả. Cũng giống như bây giờ, dù cô và Đoạn Kiều chỉ đơn giản im lặng vai kề vai, đầu tựa vào nhau ngồi trên chiếc ghế dài ven đường khiến cô cảm thấy hạnh phúc và bình yên hơn hết thảy mọi thứ trên đời. Ngộ Kiến nhìn ánh mắt tò mò của những người qua đường vội vã liếc cô mà bỗng thấy buồn cười. Chắc chắn họ đang tưởng có hai kẻ thần kinh vừa trốn trại, trời lạnh thế này không ở nhà mà ra đây chịu khổ. Mới ngồi được một lát quần áo giày dép đã đọng đầy tuyết, thoạt trông hai người giống như người tuyết ngồi bên đường vậy.

“Ngày mai em phải thi rồi.”

“Ừm, anh biết!”, Đoạn Kiều kéo tay Ngộ Kiến nhét vào áo mình, “Anh sẽ xin nghỉ để đến xem, em đừng lo lắng hay căng thẳng nếu có một anh chàng điển trai ngồi ở phía dưới nhé!”

“Ha, còn anh đừng mải mê ngắm người đẹp trên sân khấu đến rớt nước miếng nhé!” Trời sinh tay con trai đã lớn hơn tay con gái, so với tay Lập Hạ, tay cô được tính là to rồi, vậy mà vẫn có thể nằm lọt thỏm trong tay anh.

“Em ký tên cho anh đi!” Chàng trai vòi vĩnh, “Đợi khi em trở thành siêu sao rồi anh còn mang đi bán nữa!”

“Anh chết đi!”

“Ha ha, thế nhưng anh lại nghĩ...” Bỗng giọng anh trở nên thật dịu dàng, dịu dàng hơn tất thảy mọi thứ trong màn đêm này, giọng nói vọng lại từ phía sau: “Ngộ Kiến nếu thành siêu sao thật thì không biết có còn nhớ anh không… Khi ấy chắc chắn sẽ có nhiều chàng trai thích Ngộ Kiến lắm...”

“Đoạn Kiều...”

“Hửm?”

“Chúng ta kết hôn đi!”

Trong lúc em tầm thường nhất, bấp bênh nhất, anh đã dùng sinh mạng mỏng manh của mình tới soi sáng cho bóng tối trong em. Vì em, anh ngày càng trở nên ưu tú. Đoạn Kiều, anh từng nói sẽ vì em học lên học hàm cao nhất, tìm được công việc tốt nhất, anh không muốn em phải đưa báo trong những ngày đông giá rét để mưu sinh nữa. Khi ấy em thấy mắt anh ngấn lệ nên ngại ngùng không nói gì, bởi em biết đàn ông con trai cần sĩ diện, không thích khóc trước mặt bạn gái. Nhưng kể từ giây phút ấy, em đã quyết định dù tương lai tầm thường hay hào quang vạn trượng, dù anh có thế nào em vẫn sẽ ở bên anh.

Em chưa từng quên điều đó.

Ngộ Kiến trước kia đã từng vì giấc mơ mà từ bỏ tình yêu đầu đời, nhưng giờ em đã học được cách nắm chặt hạnh phúc. Nếu muốn thành công mà phải mất anh, thì em thà không hát nữa, bởi vì dù có trăm ngàn khán giả rơi lệ vì tiếng hát của em thì cũng chẳng thể nào sánh bằng những nụ hôn và cái ôm ấm áp của anh, lỡ mất anh thì tiếng hát của em sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Em của trước kia không hiểu những điều này, nay hiểu được là nhờ Thanh Điền của quá khứ đã dạy cho. Bạn em, Phó Tiểu Tư có một niềm tin, rằng những người đã từng xuất hiện trong cuộc đời em rồi biến mất, họ chính là thiên thần mang hạnh phúc tới cho em hoặc sẽ dạy em rất nhiều bài học. Bởi vậy em nghĩ Thanh Điền chính là thiên thần đã dạy em biết không bao giờ được bốc đồng từ bỏ hạnh phúc nữa.

--- Năm 2003, Ngộ Kiến

Hội trường Lưu Quang đã chật kín người.

Chung kết cuộc thi “Hào quang sân khấu” sẽ diễn ra vào tối hôm nay, nhân viên tổ chức chạy như bay trên khán đài, người kiểm tra đèn, người kiểm tra âm thanh,...

Ngộ Kiến đang ở trong phòng hóa trang sau cánh gà, người trang điểm là một chàng trai trẻ tuổi, vừa thoa kem nền cho cô vừa khen da cô đẹp. Cô đang trò chuyện bỗng nghe có người gọi tên nhìn trong gương hóa ra là Lập Hạ.

Lạp Hạ đứng cạnh cửa không chịu vào, có gì đó thần bí lắm.

Ngộ Kiến hỏi: “Cậu làm gì đấy?”

“Cậu đoán xem hôm nay ai tới?”

Ngộ Kiến biết Phó Tiểu Tư, Lục Chi Ngang và cả Đoạn Kiều đều đã ngồi ở khu VIP, người tới hậu trường này sẽ là ai đây? Cô lắc đầu không đoán ra.

Lập Hạ đứng sang một bên, Ngộ Kiến vừa quay đầu lại thấy Trình Thất Thất ăn vận lộng lẫy.

Thất Thất vừa xuất hiện đã khiến cả hậu trường nhốn nháo như ong vỡ tổ, người xin chữ ký, người xin chụp cùng. Thất Thất lịch sự đáp ứng từng người, sau đó đi cùng Lập Hạ tới bên Ngộ Kiến.

Ngộ Kiến hoảng hốt đứng dậy không biết làm sao, dù gì Thất Thất cũng là đại minh tinh rồi.

Thế nhưng Thất Thất lại cực kỳ thoải mái kéo tay cô nói: “Đêm nay cậu chắc suất rồi, bởi tớ là thành viên ban giám khảo!”

Vốn dĩ việc Thất Thất tới đây đã đủ khiến Ngộ Kiến kinh ngạc rồi, thế nhưng câu “Bởi tớ là thành viên ban giám khảo” càng khiến cô sửng sốt hơn nữa, giờ cô mới biết hóa ra công ty đã ngầm tận dụng rất nhiều mối quan hệ.

Chính vì lẽ đó trước khi cuộc thi diễn ra, Lập Hạ luôn nói với cô rằng, Ngộ Kiến, giọng hát của cậu tuyệt đối là nhất, dù có chuyện gì xảy ra vẫn sẽ là nhất. Lúc đó cô không để tâm tới nụ cười đầy tự tin của Lập Hạ, mà nay cuối cùng cũng rõ nguyên nhân.

Ngộ Kiến là thí sinh thứ tư.

Thí sinh thứ ba đã bị loại với ba chiếc đèn vàng.

Lập Hạ ngồi ở khu VIP, sốt ruột đợi Ngộ Kiến lên sân khấu.

Không phải cô lo Ngộ Kiến bị làm sao, mà cô vô cùng mong ngóng mọi người trong hội trường này, thậm chí là toàn quốc, sẽ nghe được tiếng ca của cô bạn.

Khi Ngộ Kiến đứng dưới ánh đèn chói lóa, Lập Hạ vỗ tay nhiệt liệt khiến ba chàng trai ngồi bên cạnh dở khóc dở cười, sau đó Phó Tiểu Tư đành phải kéo cô ngồi lại ngay ngắn, dặn cô ngoan ngoãn nghe Ngộ Kiến hát.

Phía sau Ngộ Kiến là hai dãy đèn, dãy đầu tiên là đèn đỏ, chỉ cần một đèn bật sáng thì thí sinh sẽ bị loại ngay lập tức, bởi vậy ban giám khảo đều rất thận trọng khi chọn đèn đỏ. Dãy thứ hai là đèn vàng, nếu ba đèn bật sáng thí sinh cũng bị loại, ba thí sinh trước đều bị loại vì lý do này.

Lúc bắt đầu, hội trường còn huyên náo tạp âm, mọi người đang cúi đầu thảo luận điều gì đó, thậm chí ngay cả khi nhạc dạo đã vang lên tiếng ồn này cũng không nhỏ đi chút nào. Thế nhưng khi tiếng hát của Ngộ Kiến dần khuếch tán trong khán phòng, tiếng người nói, tiếng tạp âm, tiếng ho khù khụ lại dần biến mất, cả không gian chỉ còn lại mỗi tiếng hát của Ngộ Kiến giống hệt như hôm ở quán karaoke. Âm sắc kỳ lạ mà lộng lẫy ấy cất vang, tựa như sao Bắc Đẩu trong ảo giác, xung quanh Ngộ Kiến như có một vầng hào quang không cách nào diễn tả được. Mỗi lần nhìn Ngộ Kiến hát, Lập Hạ luôn cảm thấy cô ấy chẳng khác nào một nữ thần.

Lập Hạ đắc ý quay sang nhìn mấy cậu bạn, Đoạn Kiều vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô bạn gái đang cất tiếng hát dưới ánh đèn sân khấu nên không để ý tới cô. Phó Tiểu Tư xoa mặt tỏ vẻ bó tay, chỉ có Lục Chi Ngang cúi đầu đấu khẩu với cô: “Cậu đắc ý gì chứ, Ngộ Kiến cũng là bạn học cấp ba của tớ đấy, đã thế sau khi phân ban cậu ấy cùng ban với tớ chứ không phải cậu nhé! Ha ha ha!”

Lập Hạ tức nghẹn họng, nhưng lại chẳng thể tìm được lời nào phản bác nên đành tiếp tục nghe hát. Đoạn Kiều từ lúc bắt đầu đã vô cùng lo lắng, cơ thể căng cứng ngồi thẳng tắp như dáng ngồi nghiêm túc của học sinh tiểu học. Lập Hạ cúi người an ủi cậu ta: “Này, đừng lo, công ty tớ đã dàn xếp ổn thỏa rồi, hơn nữa cậu xem đi, Ngộ Kiến cũng sắp hát xong rồi mà chẳng có lấy một cái đèn vàng, cậu lo gì chứ. Đấy, hát đến câu cuối rồi đấy, chuẩn bị vỗ tay đi, chào đón ngôi sao mới nổi của làng nhạc Trung Quốc…”

Lập Hạ mới nói được một nửa thì những lời kế tiếp đã nghẹn ứ nơi cổ họng, tựa như chiếc đũa đột nhiên bị bẻ gãy vang một tiếng giòn tan. Đồng thời tiếng hát của Ngộ Kiến cũng khựng lại như bị ai bóp nghẹt, mọi âm sắc rạng rỡ chợt tan biến, giọng ca mềm mại như nước bỗng bị bọt biển hút cạn, cả khán phòng bỗng lặng im phăng phắc, chỉ còn lại mỗi tiếng nhạc đệm và một âm thanh điện tử bén nhọn.

Khoảnh khắc ấy khu vực VIP từ Lập Hạ, Đoạn Kiều, Lục Chi Ngang, Phó Tiểu Tư, thậm chí đến cả Thất Thất ngồi trên vị trí giám khảo cũng đứng bật dậy, ai nấy đều há hốc miệng không dám tin. Bầu không khí ngập trong sự căng thẳng, tựa như có vật thể vô hình nào đó đang bành trướng trong không khí.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngộ Kiến đang sửng sốt trên sân khấu, trên gương mặt thảng thốt ấy có những giọt lệ rưng rưng.

Và cả ánh đèn đỏ gai mắt ở phía sau.

Thất Thất nhìn hội đồng giám khảo ngồi phía trước, ai nấy đều rất điềm tĩnh, hoàn toàn không thể nhận ra là ai đã ấn đèn đỏ, cô quan sát một lượt nhưng vẫn không tìm được đáp án. Thất Thất ngoảnh đầu nhìn khán giả thảo luận ồn ào phía dưới và cả Lập Hạ nước mắt giàn giụa đang ra sức giãy khỏi đôi tay Phó Tiểu Tư. Mặc dù miệng Lập Hạ đã bị Lục Chi Ngang che lại nhưng vẫn có thể nghe ra tiếng nức nở mơ hồ: “Tên khốn nào ấn?! Rốt cuộc là tên khốn nào!!” Khoảnh khắc ấy, khuôn mặt tuyệt vọng tới cùng cực của Lập Hạ phóng to cực hạn trước mắt Thất Thất, hình ảnh ấy cứ phóng to mãi cho tới khi choán hết cả tầm mắt cô.

Bên tai là tiếng khóc, là tiếng nghẹn ngào nức nở của Lập Hạ.

Tên khốn nào ấn!

Rốt cuộc là tên khốn nào... đã ấn...

Khi cô ngoảnh đầu lại chỉ thấy bóng Ngộ Kiến đã khuất sau cánh gà, thậm chí cô còn chưa kịp quan sát Ngộ Kiến có khóc hay không.

Trái tim Thất Thất hoang mang chìm dần xuống đáy.

Đoạn Kiều xông lên đầu tiên, Lập Hạ, Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang theo ngay sau, một đám người xông vào cánh gà nhưng không tìm thấy Ngộ Kiến đâu, nghe nhân viên nói cô đã đi tẩy trang rồi, thế là cả đám lại xông về phía phòng trang điểm.