← Quay lại trang sách

Chương 10

Nàng ơi có thấu đoạn trường

Đêm nay trăng sáng đồi sương với tùng1

1: Trích trong bài từ điệu “Giang thành tử”' (tác giả Tô Thức): Năm 1065, vợ của Tô Thức là Vương Phất từ trần. Mười năm sau (Ất Mão 1075), Tô Thức đang làm Tri Châu ở Mật Châu (Sơn Đông), xa cách quê hương (Tứ Xuyên) mấy ngàn dặm, đêm mơ thấy người vợ đã khuất, lúc thức dậy ông đã làm bài từ điệu vong này.

Nở rộ trong ký ức của mùa hạ,

Là những cánh hoa rơi phủ tràn năm tháng.

Mọi tiếng hát trong thoáng chốc đều mất đi thanh âm, thế giới mất đi

thính giác.

Mọi sắc màu trong thoáng chốc đều mất đi sự chói lọi, thế giới chẳng còn

thị giác.

Cậu vẫn lặng yên đứng giữa thước phim đen trắng.

Những tháng ngày vội vã rời đi đó,

Tất cả lại lần nữa quay trở về.

Nhưng người vội vã rời đi là cậu,

Hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình.

Những truyền thuyết mà bọn họ nhắc tới,

Là cậu sao? Những câu chuyện mà bọn họ kể,

Là cậu sao?

Những giọt nước mắt và năm tháng được bóng mát của rã hương khắc

ghi lại,

Là chúng ta thời niên thiếu sôi nổi sao?

♣ ♣ ♣

Trong quán cà phê, Thất Thất ngồi trong một góc yên tĩnh, bên cạnh khung cửa sổ dài sát đất. Nhìn thấy Lập Hạ bước vào, cô dứng lên vẫy tay với Lập Hạ.

Thất Thất trước mặt thật trẻ trung xinh đẹp, mà Lập Hạ thì thậm chí còn không biết cảm xúc trong lòng mình đang như thế nào. Trong đầu cứ vọng lại câu nói cuối cùng của Thất Thất trong điện thoại: “Trong bụng mình bây giờ, đang mang giọt máu của Phó Tiểu Tư.”

Câu nói ấy giống như một lời nguyền, trong phút chốc đã cắt đứt dây thanh quản của Lập Hạ, mở miệng, nhưng không thể phát ra nổi một âm thanh.

Sau rất nhiều lần mở miệng, câu nói “Chuyện… xảy ra từ khi nào?” cuối cùng cũng được thốt ra. Bản thân Lập Hạ nghe xong còn cảm thấy nực cười, giống như một người hoàn toàn khác đang nói chuyện vậy. “Chuyện xảy ra khi nào?” Nghĩ kỹ lại, câu nói ấy khiến Lập Hạ cảm thấy thật thấp hèn.

“Là vào thời điểm phát hành tập tranh ‘Tự’ đó, hôm đó cậu đi Vũ Hán trước. Tối ấy tớ tới tìm Tiểu Tư uống rượu. Cậu ấy đang rất buồn vì chuyện ăn cắp ý tưởng, cho nên uống rất nhiều.” Thất Thất cúi đầu, cũng không nghe ra thái độ, “Mà hôm dó, tớ cũng uống nhiều, cho nên, sau đó cùng nhau vào khách sạn…”

“Đủ rồi!” Không muốn nghe tiếp nữa. Sự chán ghét không ngừng trào lên trong lòng.

“Lập Hạ, cậu có hận tớ không?” Thất Thất ngẩng đầu, mắt đã ngấn lệ.

Lập Hạ nhìn cô ấy, lòng trống rỗng. Hận Thất Thất ư? Hay là nên hận Phó Tiểu Tư? Hoặc chẳng hận ai cả? Hoặc nên hận chính bản thân mình?

“Vậy... đứa trẻ, cậu định làm thế nào? Bỏ đi ư?” Lúc nói ra câu này, Lập Hạ cảm thấy chán ghét bản thân cực độ. Nhưng muốn bản thân mình bình tĩnh nói ra câu “Sinh ra sao?” thì có phải là quá tàn nhẫn không?

“Lập Hạ!”, tay Thất Thất che lên bụng mình, là sự lạnh lẽo, “Tớ có thể sinh nó ra không? Có thể cậu không biết, tớ... đã thích Tiểu Tư bảy năm rồi.”

Khoảnh khắc ấy, Lập Hạ như nghe thấy có thứ gì đó rơi từ trên cao xuống, đập xuống đáy lòng rồi vỡ vụn. Khắp nơi là mảnh kính vỡ, rực rỡ muôn màu, phản chiếu lại những tia sáng hỗn loạn. Sau đó, lại giống như có người dùng tay bóp chặt trái tim, rồi tất cả những mảnh vỡ kia liền găm thật sâu vào tim cô.

Là đau sao? Đến cả chữ đau còn không hình dung được.

Đây không phải là câu chuyện say rượu làm càn nữa rồi. Đây cũng không còn đơn thuần chỉ là câu chuyện xác thịt quá đà nữa rồi. Lập Hạ nhìn Thất Thất, trong lòng tuyệt vọng nghĩ, giờ cậu nói với tôi cậu thích Tiểu Tư bảy năm, thì là cái gì? Còn tôi, tôi là cái gì chứ?

“Đừng nói nữa!”, Lập Hạ đứng phắt dậy, chỉ vào Thất Thất

“Lập Hạ, cầu xin cậu!”, tay của Thất Thất lạnh như băng, “Để tớ sinh đứa bé này ra đi, tớ thích Tiểu Tư nhiều không kém gì cậu mà. Nếu như cậu chịu nhường cho tớ, tớ thề rằng nhất định sẽ khiến cậu ấy hạnh phúc. Nếu như cậu không đồng ý, cũng không sao, tớ sẽ âm thầm nuôi lớn đứa trẻ, hãy coi như nó là món quà Tiểu Tư tặng cho tớ được không...”

“Đừng nói nữa!”, Lập Hạ đứng phắt dậy, chỉ vào Thất Thất mặt đang giàn giụa nước mắt, “Trình Thất Thất, trước giờ tôi chưa từng ghét cậu, trước giờ chưa từng, giờ không, sau này cũng không, nhưng nếu như cậu còn nói tiếp nữa, thì tôi sẽ thấy buồn nôn đấy!”

Đến cả Lập Hạ cũng thấy lạ rằng vì sao bản thân có thể bình tĩnh nói ra những lời này, đối diện với bản thân và Thất Thất đang khóc ròng, rốt cuộc ai mới là người phải chịu tổn thương? Đến cả Lập Hạ cũng có chút mơ hồ.

“Xin lỗi, cậu đừng giận!” Thất Thất hốt hoảng, kéo Lập Hạ ngồi xuống, “Tớ không có ý khoe khoang gì cả.”

Lập Hạ nhìn Thất Thất trước mắt, đúng vậy, trước giờ cậu chưa từng muốn khoe khoang thứ đó là bởi vì từ nhỏ tới lớn cái gì của cậu cũng đều tốt hơn người khác, rất rõ ràng, vốn dĩ chẳng cần phải khoe khoang.

Lau nước mắt, Thất Thất ngồi thẳng dậy, cô nhìn Lập Hạ, nghĩ một hồi, sau đó dõng dạc nói từng câu từng chữ: “Lập Hạ, cậu đã từng nghĩ tới hoàn cảnh bây giờ của Tiểu Tư chưa? Tớ có thể giúp cậu ấy vượt qua khó khăn lúc này. Ví dụ tớ có thể báo công ty để Tiểu Tư và tớ cùng phát ngôn đại diện cho một vài quảng cáo công ích, tớ có thể bảo công ty phối hợp với Lập Thông Media dập hết những tin bài bất lợi đối với Tiểu Tư, ai cũng biết địch thủ lớn nhất của Lập Thông Media chính là công ty đĩa nhạc Hoa Lực của tớ mà. Lập Hạ, những chuyện mà tớ có thể làm giúp Tiêu Tư thực sự nhiều hơn cậu rất nhiều.”

Lập Hạ đứng dậy, hất tay Thất Thất ra. Cô nói: “Cậu để tớ suy nghĩ chút đã.” Sau đó xoay người bước ra khỏi quán cà phê.

Nhìn bóng dáng Lập Hạ khuất sau cánh cửa, Thất Thất lấy điện thoại ra, bấm số gọi.

“Bác sĩ Lưu, lịch hẹn làm phẫu thuật phá thai lần trước của cháu sắp xếp vào tuần tới đi. Phiền chú rồi!”

Bước ra khỏi quán cà phê, nước mắt Lập Hạ lập tức tuôn trào.

Thất Thất, trước đây tôi chưa từng ghét cậu, giờ cũng thế. Người mà tôi ghét là chính bản thân mình. Tôi ghét bản thân mình chẳng thể làm được chuyện gì.

Đủ chuyện hỗn loạn xuất hiện trong đầu, tất cả hình ảnh, tất cả âm thanh, thậm chí cả những mùi vị khó chịu ngập tràn trí óc Lập Hạ, cô suýt chút nữa quỵ xuống ven đường nôn ra. Dạ dày khó chịu vô cùng, ngồi bên vỉa hè, gió xuân vẫn rất lạnh. Lập Hạ đột nhiên nghĩ, nôn mửa giờ chẳng phải là việc của Thất Thất sao? Thế là cô cười lớn.

Nụ cười mang theo những giọt nước mắt ấy, là nụ cười khó quên nhất trong đời.

Lập Hạ nhìn Tiểu Tư đang ngồi bất động trên ghế sô-pha, trong bóng tối, chẳng ai thấy được lệ tràn trong mắt. Trước đây cô vẫn luôn cảm thấy Tiểu Tư giống như thiên thần, thậm chí cả khi mình và cậu ấy hôn nhau cũng căng thẳng vô cùng, thậm chí cô còn cảm thấy làm làm vậy sẽ vấy bẩn chàng trai đẹp đẽ trong sạch này. Nhưng bây giờ, bạn thân từ nhỏ tới lớn của cô, nói với cô rằng trong bụng của cô ấy đang mang đứa con của người mà cô từng nghĩ là thiên thần ấy.

Lập Hạ ép bản thân mình không được nghĩ tới cảnh Tiểu Tư và Thất Thất thân mật cùng nhau, nhưng những hình ảnh ấy cứ không ngừng chập chờn trong đầu. Mùi vị trên người Phó Tiểu Tư, làn da trơn nhẵn của Thất Thất, mái tóc mà trước giờ Phó Tiểu Tư không để người khác tùy tiện động vào, đôi tay được gìn giữ vô cùng của Thất Thất... Tất cả những thứ ấy quấn quýt lấy nhau, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của Phó Tiểu Tư và tiếng rên của Thất Thất, cảm giác buồn nôn trong dạ dày ngày càng tăng. Lập Hạ nhắm chặt mắt, sợ bản thân không kìm được sẽ nôn ra.

“Tiểu Tư, lúc mình đi Vũ Hán, cậu với Thất Thất đi uống rượu à?”

“Ừ.”

Một chữ. Ngữ khí rất bình thản. Chữ mà bản thân cô đã quen từ thời trung học. Nhưng giờ, vẫn chỉ có thể có được một chữ đó mà thôi. Dường như tình cảm bao năm vẫn không thể khiến cậu ấy thay đổi chút thái độ nào với mình. Trước đây là một chữ “Ừ”, bây giờ vẫn vậy.

“Sau đó Thất Thất đưa cậu vào khách sạn?”

“Đúng, cậu hỏi những chuyện đã qua đó làm gì!”

Ngữ khí mất kiên nhẫn, vẻ mặt chán ghét.

Giống như ai đó ghim một nắm đinh vào tim mình, sau đó lại ra sức giẫm thật mạnh cho từng chiếc cắm chặt sâu hơn.

“Không có gì... Tớ vừa nói chuyện với Thất Thất, nên tiện hỏi thôi... Cậu vẫn đang lo lắng chuyện của Chi Ngang sao?”

“Giờ tớ không muốn nói chuyện! Cậu đừng làm phiền tớ nữa!”

Cậu đừng làm phiền tớ nữa.

Tớ sẽ không. Làm phiền cậu nữa.

Khóc cả một đêm, cuối cùng cũng cạn nước mắt. Giờ mắt khô tới mức không thể chảy ra thêm bất cứ thứ gì. Lập Hạ thu dọn hành lý, đem tất cả những thứ mình đã quen dùng trong phòng làm việc bỏ vào trong túi.

Chiếc bút mực quen dùng, là bút mực của Tiểu Tư thời trung học.

Chiếc máy tính cầm tay quen dùng, là Tiểu Tư đi mua cùng.

Chiếc cốc trắng quen dùng, là một đôi với chiếc cốc xanh lam của Tiểu Tư.

Chiếc gối dựa quen dùng, bên trên có hình nhóc Sonic mà Tiểu Tư thích nhất.

Thật muốn đem hết những thứ có thể mang được theo, nhưng túi của cô không đủ rộng. Nếu như sớm biết có một ngày phải lặng lẽ rời đi thế này, nếu như sớm biết có một ngày cậu sẽ nói với tớ câu “Cậu đừng làm phiền tớ nữa”, tớ sẽ mua một chiếc túi thật to, to tới mức có thể đựng được tất cả ký ức, đựng được cả bàn ghế, thậm chí cả giường nữa. Giống như một chú ốc sên, mang trên lưng căn nhà của mình đi nơi khác. Trên mọi nẻo đường đều mang theo.

Lập Hạ khẽ khàng mở cửa phòng Phó Tiểu Tư, ánh trăng vừa khéo chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ của cậu. Dấu vết nước mắt vẫn vương trên khuôn mặt anh tuấn nhưng gầy gò ấy. Lập Hạ nhìn khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ say của Phó Tiểu Tư, nước mắt lại rơi xuống. Vốn tưởng rằng mắt mình đã không còn thứ có thể chảy ra, nhưng giờ, lệ lại ngập đầy đáy mắt.

Tiểu Tư, tớ rất muốn được từ biệt cậu một cách nghiêm túc. Tớ rất muốn được ôm cậu khóc to một trận, sau đó mới rời đi. Cho dù sau này trong cuộc đời, sẽ chẳng còn tồn tại ba chữ “Phó Tiểu Tư” mà tớ từng cho là quan trọng nhất thế giới này nữa, thì để tớ gục vào vai cậu khóc một trận thật to trước khi rời đi cũng được mà nhỉ. Trong những bộ phim, tiểu thuyết, câu chuyện, tất cả những người từng yêu nhau thật lòng, đều sẽ mang theo những nỗi đau sâu nhất mà từ biệt. Nhưng tớ không ngờ, câu nói cuối cùng hai đứa mình nói với nhau, lại là câu “Cậu đừng làm phiền tớ nữa” của cậu.

Mỗi lần nghĩ tới đây, tớ đều không nén nổi sự đau lòng.

Tiểu Tư, lúc cậu nói những lời ấy, không cảm thấy rằng tớ sẽ đau lòng sao? Trước đây khi làm bất cứ việc gì, tớ đều sẽ nghĩ làm thế này liệu Tiểu Tư có không vui không? Vì trước đây trong cuộc đời tớ, tớ thực sự cảm thấy, Phó Tiểu Tư, người trước mặt tớ lúc này đây, người có khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng đứng trước mặt tớ đây, chính là tất cả của tớ, thế giới duy nhất.

Cho đến tận bây giờ, tó vẫn nghĩ như vậy. Chỉ là, ở đằng trước phải thêm một chữ “Đã từng” thôi.

Đã từng là tất cả của tớ, thế giới, duy nhất.

--- Năm 2005, Lập Hạ

Tàu hỏa rời khỏi Bắc Kinh.

Lập Hạ ngồi cạnh cửa sổ, còi hơi rền vang. Lập Hạ không nói với bất cứ ai việc mình đi. Thậm chí cũng không nói với Ngộ Kiến.

Lấy điện thoại ra, tìm số của Thất Thất, sau đó gửi đi một tin nhắn: “Xin hãy chăm sóc Phó Tiểu Tư. Nhờ cậu!”

Sau đó Lập Hạ tháo thẻ sim, ném ra ngoài cửa sổ.

Trong không gian sượt qua một mảnh kim loại ánh vàng. Sau này, trên thế giới không còn ai có thể tìm được Lập Hạ nữa.

Giống như trên thế giới chưa từng tồn tại một người tên Lập Hạ.

Sau ba ngày liên tục không thể gọi được cho Lập Hạ, Ngộ Kiến chạy tới văn phòng. Lúc đầu Ngộ Kiến còn tưởng không có ai, tối thui, không bật đèn, nhưng cửa không khóa, đến khi bật đèn lên mới nhìn thấy Phó Tiểu Tư đang ngồi trong góc phòng.

Râu ria xồm xoàm mọc dài dưới cằm và phía trên môi. Đầu tóc rối bời.

“Tiểu Tư… Sao cậu lại…”

Tiểu Tư ngẩng đầu lên, nhìn Ngộ Kiến rất lâu, sau đó mới tựa như sống lại, lao qua túm lấy điện thoại của Ngộ Kiến, nước mắt rơi xuống như mưa, “Ngộ Kiến, có thấy Lập Hạ đâu không? Có thấy Lập Hạ đâu không?”

Có thấy Lập Hạ đâu không?

Có thấy Lập Hạ đâu không?

Từ chỗ Phó Tiểu Tư quay về, Ngộ Kiến vẫn không hiểu được vì sao Lập Hạ đột nhiên biến mất. Vừa mới đồng ý sẽ giúp đi tìm Lập Hạ, cô mới dỗ được Phó Tiểu Tư đi ngủ. Phó Tiểu Tư nằm xuống ba phút đã ngủ rất say.

Chắc đã rất nhiều ngày chưa ngủ rồi. Ngộ Kiến trong lòng khẽ nhói đau. Cô thậm chí chẳng có cách nào tin rằng chàng trai mang vẻ mặt chán nản, khuôn mặt râu ria tiều tụy kia chính là hoàng tử Phó Tiểu Tư năm đó. Cho nên Ngộ Kiến không nõ nói với cậu ấy rằng giờ khắp Bắc Kinh đều dán đầy ảnh của Lục Chi Ngang, truy nã toàn thành phố.

Thời gian đã thay đổi quá nhiều. Như thể mới trôi qua một giây thôi, nhưng kỳ thực đã tám năm rồi. Trường trung học phổ thông Thiển Xụyên số 1 năm 1995, con phố Bắc Kinh năm 2003. Giống như hai không gian, hai thế giới khác biệt.

Ngộ Kiến ngẩng đầu, ánh trăng treo trên bầu trời cao, chiếu luồng sáng bàng bạc xuống thế gian.

Trăng vĩnh viễn chẳng bao giờ biết được những bi hoan ly hợp của nhân gian, chỉ bày ra khuôn mặt có sáng, tối, tròn, khuyết, khiến người ta càng cô đơn hơn trong những phút cô đơn.

Lúc leo đến bậc cầu thang cuối cùng, Ngộ Kiến nhìn thấy Đoạn Kiều đang ngồi trước cửa phòng mình. Anh ấy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, biểu cảm khuôn mặt không hiểu là chán nản hay đau lòng.

Khoảnh khắc ấy, Ngộ Kiến giống như mơ hồ cảm nhận một tương lai tàn khốc đang ở phía trước, một cơn gió thổi qua trong lòng, âm thanh hun hút trống rỗng.

Đoạn Kiều nói: “Ngộ Kiến, nhà trường trao cho anh một suất học bổng... Đại học Cambridge...”

Lòng chợt chìm xuống đáy nước, sau đó sự thương cảm trào lên.

“Vậy ư...”

“Phải đi… tám năm…”

Một quãng thời gian dài như vậy. Giống như xuyên qua biết bao thế kỷ. Năm tháng mong manh. Nhưng đời người còn mong manh hơn nữa.

“Đúng thế, tám năm sau, em đã ba mươi tuổi rồi.”

“Ngộ Kiến, em nói xem, anh có nên đi không?”

“Đi chứ. Có thể đến Đại học Cambridge để học ngành Kiến trúc mà anh yêu thích nhất, đó chẳng phải điều anh vẫn luôn mong ước hay sao?”

“Đó là vì ngày trước nghĩ rằng chắc chắn không thể thành sự thật được, cho nên mới suốt ngày lải nhải trước mặt em...”

“Hơ, có gì khác nhau sao. Giờ thành sự thật rồi, nên vui mới phải.”

“Vậy… Em có đợi anh không?”

Em có đợi anh không? Câu hỏi như thế này, giống như những chiếc lá trôi nổi trên mặt hồ. Nếu như không trả lời, sẽ cứ thế mà chìm xuống đáy, sau đó dần dần bị cát phủ lên, bị bùn vùi lấp, trở thành một bí mật không ai biết dưới lớp vỏ Trái đất, đến tận khi vỏ Trái đất phân tách, lộ ra mạch hóa thạch cứng rắn. Chiếc lá vàng ngày ấy, sớm đã biến thành vết tích trên đá cứng.

“Anh cần em chờ anh sao? Tám năm… Là dài, hay là ngắn?”

“Hoặc không cần đợi nữa. Lúc đó, chắc Ngộ Kiến cũng đã thích người khác mất rồi.”

“Anh cảm thấy như vậy sao?”

“Ừ. Một cô gái ưu tú như Ngộ Kiến, chắc chắn sẽ được rất nhiều chàng trai theo đuổi.”

“Ừ. Chắc là vậy. Có khi còn quay lại Thiển Xuyên tìm Thanh Điền nữa ấy chứ.”

“…Vậy sao?”

“Có thể. Hoặc cũng có thể không. Em cũng không biết.”

Ngộ Kiến cứ có cảm giác như một người khác đang nói chuyện, thoát ra khỏi thân thể mình, linh hồn đang trôi dạt trên đầu, cúi xuống nhìn cuộc biệt ly trước mặt, cứ như câu chuyện ấy chẳng hề liên quan tới mình. Nhưng mà, nước mắt của linh hồn không hình không dạng, cho nên dù có khóc đến xé lòng, cũng chỉ gây ra một rung động rất nhẹ trong không khí mà thôi.

Anh không thể nhìn thấy.

“Em mở cửa, anh vào ngồi chút đi. Em muốn ra phố đi dạo một lát.” Ngộ Kiến nói.

Đoạn Kiều nhìn bóng lưng Ngộ Kiến biến mất sau dãy cầu thang, tiếng bước chân ngày một xa dần. Cậu đờ đẫn ngồi trong bóng tối.

Sau đó cậu đột nhiên đứng dậy, chạy như điên xuống dưới lầu.

Ngộ Kiến, giây phút em đi xuống cầu thang, anh đột nhiên xuất hiện một cảm giác trước giờ chưa từng có - sợ mất em. Khi tiếng bước chân của em ngày một xa dần, anh rất sợ sẽ không bao giờ được nhìn thấy em nữa.

Trong giây phút ấy, anh thực sự cảm thấỵ rằng, cái gì mà Cambridge cái gì mà thạc sĩ, cái gì mà tương lai tiền đồ xán lạn, những thứ đó so với quãng thời gian được ở bên cạnh em, chúng nhỏ bé tới mức khiến anh cảm thấy nực cười. Trong những tháng ngày bên cạnh em, em dạy cho anh thật nhiều điều. Có dũng khí đối mặt với trắc trở, có cả cách đối xử với hạnh phúc, có cả việc yêu. Những thứ mà em đã dạy anh, bất luận anh ờ nơi đâu, cũng không thể học được.

Cho nên, Cambridge cái gì?! Dẹp hết đi!

Ngộ Kiến, kết hôn với anh nhé!

Kết hôn với anh nhé!

--- Năm 2003, Đoạn Kiều

Ngộ Kiến xuống khỏi cầu thang thì bắt đầu chạy, ngày càng nhanh, ngày càng nhanh, giống như trong cơ thể đang có một đoàn tàu hỏa đang gầm vang.

Đoàn người xung quanh nhanh chóng tụt lại phía sau. Trong giây phút ấy, trong đầu hiện lên nụ cười của Lập Hạ. Lập Hạ, mình muốn gặp cậu quá, cậu đang ở đâu? Cậu đang ở đâu?

Những cửa hiệu bên đường tỏa ra ánh đèn ấm áp, rèm cửa bằng vải bông dày. Những thứ ấy tựa như khói mây chẳng chút quan trọng, thổi lướt qua bên cô. Phía sau vang lên tên cô, là Đoạn Kiều đang gọi.

Anh cảm thấy giờ quay lại đuổi theo em, thì còn tác dụng gì nữa chứ?

Tay bị người đằng sau giữ lấy, cô đang định sang đường thì bị kéo trở lại làn đường dành cho người đi bộ. Quay đầu nhìn, cô cho người ở phía sau một cái bạt tai, trong giây phút ấy, cô kéo tay của mình ra nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Đoạn Kiều.

Ngộ Kiến quay người chạy sang bên đường đối diện, cũng chẳng nhìn rõ là đèn đỏ hay đèn xanh. Lúc ấy Ngộ Kiến thực sự cảm thấy bất kể là đỏ hay xanh thì cũng chẳng quan trọng. Trong phim chẳng phải đều như vậy sao, khi chia tay, nữ chính bị ruồng bỏ sẽ chết trên đường, giống như một đóa sen máu nở rộ.

Nhưng mà, trời xanh vĩnh viễn chẳng bao giờ giống như mấy bộ phim truyền hình kém cỏi ấy. Ngộ Kiến chạy sang tới bên đường đối diện, ngẩng đầu lên nhìn thì đúng là đèn đỏ thật, nhưng mình đã an toàn chạy qua đường sao?

Nước mắt không kìm lại được nữa, lã chã nhỏ xuống lòng bàn tay. Tay bịt miệng quá chặt, khiến cẳm đau buốt.

Đang muốn chạy tiếp thì phía sau vang lên tiếng phanh xe chói tai và tiếng va chạm, quay đầu lại, trên đường là một vệt phanh xe rất dài, một chiếc xe chở hàng lớn đổ ngang giữa đường, dưới bánh xe là chiếc áo khoác gió màu đỏ quen thuộc, dưới chiếc áo có máu chảy ra, rồi dần dần lan rộng.

Giống như một bông sen máu, diễm lệ nhất, giữa trung tâm thành phố.

Năm 2003 thoáng chốc đã qua đi.

Sau khi rơi rất nhiều trận tuyết lớn, Bắc Kinh dần lấy lại quang cảnh tươi đẹp.

Lại sắp đến Tết âm lịch rồi. Trên đường rất nhiều trẻ con đốt pháo, trên mặt đất cơ man là mảnh vụn giấy đỏ và mùi lưu huỳnh xộc vào mũi.

Một cô bé đeo nơ đỏ kéo tay mẹ bước qua dòng người trên cầu đi bộ, suốt dọc đường khi ăn mày xin tiền, cô bé sẽ thuận tay thả đồng xu trong tay vào bát của những người ăn mày trước mặt.

“Mẹ ơi, đôi mắt của người ăn mày vừa nãy đẹp quá vừa to sáng, giống như mắt của minh tinh điện ảnh ấy.”

“Nhóc con nói lung tung. Ăn mày thì có gì đẹp chứ. Ba mới là người đẹp nhất!”

Người ăn mày đó thu lại chiếc bát, chầm chậm đi lên cầu đi bộ. Lúc ngồi dưới đất thì không nhìn ra, đứng lên mới phát hiện hóa ra cậu ta lại cao như vậy. Đáng người thẳng tắp, ngũ quan rõ nét. Tuổi trẻ tới mức có gì đó không đúng.

Lúc lên cầu đi bộ, chân đau vô cùng. Nhất là vào mùa đông. Bắt đầu từ mùa thu, bởi vì liên tục ngủ ở gầm cầu, ven đường và dưới cống, đầu gối ngày càng trở nên mẫn cảm hơn. Thời tiết hơi chút trở lạnh hoặc trời mưa trời tuyết, xương cốt đều sẽ đau âm ỉ.

Đã nửa năm rồi. Trên đường khi đi qua những cửa hàng sang trọng, trong kính là một kẻ râu ria xồm xoàm, quần áo rách rưới, mái tóc dài bết hết vào nhau, bên trên dính đầy dầu mỡ. Dầu mỡ trên quần áo thì lại càng nhiều hơn, một lớp dày. Nhưng mà, lớp dầu mỡ có dày bao nhiêu cũng không thể chống lại nổi cái lạnh của mùa đông. Cậu ta học được từ những kẻ lang thang khác rất nhiều chiêu, ví dụ như làm thế nào để nhét báo cũ vào trong quần áo để giữ ấm, làm thế nào để bới trong thùng rác ra thứ gì đó có thể ăn mà không bị đau bụng, làm thế nào để tìm thấy một nơi nhìn tưởng như rất lạnh nhưng thực ra lại không hề có gió để ngủ qua đêm, rồi thì chiếc cầu đi bộ nào có người qua đường hay cho tiền nhất.

Những điều đó, đều là những người tình cờ gặp được dạy cho cậu ta.

Trên tấm biển quảng cáo bên đường, là một chàng trai có nụ cười xán lạn như ánh thái dương, suốt dọc con phố này đều là nụ cười của chàng trai ấy. Người ăn mày đứng nhìn tầm biển quảng cáo rất lâu, thu hút sự chú ý của người qua đường. Cậu ta ý thức được là mình đã khiến nhiều người chú ý, thế là lặng lẽ rẽ vào một con ngõ nhỏ.

Trên tấm biển quảng cáo là một chàng trai có nụ cười ấm áp nhưng trong mắt lại có một làn sương dày che phủ, là họa sĩ có lượng sách bán được nhiều nhất Trung Quốc. Cậu yên lặng đứng dưới gốc cây rã hương, mặc đồng phục đen trắng, xách cặp, lặng yên đứng chờ. Ở phía sau cậu, là vầng dương đang dần dần lên cao, hoặc là ánh tịch dương đang dần lặn xuống.

Tác phẩm lớn năm 2004 của Phó Tiểu Tư, tác phẩm cuối cùng trước khi gác bút - “Thiên Sứ” chính thức lên kệ toàn quốc.

Trước cửa hiệu sách Tân Hoa bày đầy những quyển sách bán chạy mới nhất, rất nhiều nữ sinh tụ tập ở cửa, trên tay đều đang lật giở cuốn “Thiên Sứ”. Sau đó nhìn thấy một người ăn mày bước qua, họ hốt hoảng cầm cuốn sách ra thanh toán, rồi vội vã rời đi.

Trong một buổi chiều gần cuối năm, một người ăn mày đứng trước cửa hiệu sách Tân Hoa, giở xem một cuốn sách ảnh. Những người xung quanh đều chỉ trỏ, cảm thấy vô cùng kỳ quái. Nhưng người ăn mày đó chẳng hề hay biết.

Tất cả mọi người đều nhìn cậu ta lật từng trang từng trang, sau đó người ăn mày đột nhiên bật khóc một cách kỳ lạ.

Nhân viên bán hàng của hiệu sách Tân Hoa tên Tiểu Nguyễn, vừa tốt nghiệp đại học, vào đây thực tập, vừa rồi mải sắp xếp lại số sách trên giá nên không biết chuyện xảy ra bên ngoài, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng khóc thấu tận tâm can mới chạy ra ngoài xem đang xảy ra chuyện gì.

Là một người ăn mày, mặc quần áo rách rưới, đi chân đất trong mùa đông, chân bị lạnh cóng đến mức sắp hỏng tới nơi. Người đó đang xem cuốn sách ảnh mới trên kệ, đôi tay cầm cuốn sách vì dùng lực quá mạnh nên các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, và trong cổ họng của người đó, giống như đang phát ra tiếng nức nở khàn đặc. Tiếng khóc như vậy thường chỉ là của trẻ con mà thôi, những đứa trẻ bị mất đồ chơi hoặc mất kẹo thường sẽ khóc ầm lên như vậy.

Tiểu Nguyễn muốn bảo người đó bỏ cuốn sách xuống, nhưng lại không dám bước tới. Dáng người cao như vậy, lại còn cường tráng, thực sự khiến người ta sợ.

Thế là cô báo cảnh sát.

Khi cảnh sát tới, người ăn mày đó vẫn đang khóc. Lúc mới đầu, cảnh sát còn không chú ý lắm, tưởng là một người điên, chuẩn bị đuổi đi. Nhưng vừa bước lại gần để nhìn thì đột nhiên ấn mạnh người đó xuống đất, chân giẫm lên mặt cậu ta, trói tay của cậu ta ra phía sau.

Tiểu Nguyễn vẫn chưa hiểu gì, người ăn mày bị cảnh sát giẫm xuống đất kia có chút đáng thương, nhưng lại không hề chống cự, chỉ không ngừng khóc, không ngừng khóc. Trong lòng Tiểu Nguyễn nỗi buồn dâng lên từng hồi. Tiểu Nguyễn cảm thấy thực sự là quá đáng quá.

“Tôi chỉ báo cảnh sát để bảo các người đuổi người này đi thôi, đừng đối xử với anh ta như vậy, người này cũng đâu có làm gì sai đâu...”

“Tiểu cô nương, cô ngây thơ quá, cô có biết cậu ta là ai không? Nhìn lệnh truy nã dán ở trên tường kia đi!”

Người ăn mày đó bị dẫn đi trong ánh nhìn của tất cả mọi người, Tiểu Nguyễn đi tới bên đường, nhìn lệnh truy nã trên tường, trên đó là bức ảnh của một chàng trai trẻ cao ráo, anh tuấn, lông mày rậm, chiếc mũi cao. Khóe miệng đẹp đẽ hơi mỉm cười. Xuôi xuống dưới bức ảnh có một dòng chữ: Lục Chi Ngang, phạm tội mưu sát, truy nã toàn thành phố.

Tiểu Nguyễn thầm kinh ngạc, một người đẹp trai như vậy sao có thể là tội phạm giết người chứ. Quay đầu lại, cuốn sách ảnh đang mở ra bị gió thổi về trang đầu tiên. Tiểu Nguyễn cầm lên, trang đầu tiên còn lưu lại dấu ngón tay của người ăn mày.

Trong tranh là một chàng trai, mái tóc dài mềm, gần như giống hệt với người ăn mày vừa nãy, bên cạnh là một cô gái, tóc dài, lúc cười khiến người ta có cảm giác giống như ánh nắng sáng nhất của mùa hạ.

Trên tranh có một đoạn văn, Tiểu Nguyễn nhỏ giọng đọc:

Những chàng trai ấy, dạy tôi trưởng thành,

Những cô gái ấy, dạy tôi biết yêu.

Họ từng xuất hiện trong cuộc đời tôi

Sau đó biến mất không còn dấu vết.

Nhưng, tôi không tin họ là thiên sứ

Họ là những chàng trai và cô gái bình thường nhất trên thế gian,

Bởi vậy nên tôi vẫn đứng chờ dưới gốc rã hương

Vì tôi tin, rồi một ngày họ sẽ quay về

Quay về tìm tôi, dạy tôi nhiều điều hơn nữa.

Tiểu Nguyễn quay đầu lại nhìn người ăn mày vừa bị bắt đi kia, bóng dáng của người đó biến mất trong biển người cuồn cuộn.

Nhưng không biết vì sao, tiếng khóc bi thương của người đó cứ quanh quẩn bên tai, quanh quẩn, càng bay càng cao, trong vòm tròi huyên náo của thành phố, cứ vọng đi vọng về.

Những chàng trai ấy dạy tôi trưởng thành,

Những cô gái ấy dạy tôi biết yêu.

Hạ Chí năm 2005

Chương kết

Những chuyện ta tưởng đã xảy ra, thực chất chưa từng xuất hiện.

Những người ta tưởng đã từng yêu, thực ra vẫn luôn yêu ta.