Tái bút (12-1973)
Hình như vào lúc tàn năm, sự thương nhớ ở trong lòng người ta nó cứ thế mà tăng lên mãi: thương những cố nhân chuyến trước đánh giặc cũng là người tản cư năm đầu với mình, thì bỗng chốc hóa ra người di cư; và nhớ những người thân lúc này đang còn tản mát ở khắp bốn phương trời sơ tán. Còn bao nhiêu tiếng gà sang canh ngoại thành, ven thành nữa thì đã là giao thừa nối năm? Cứ một nhịp đếm giật lùi rất chi là compte à rebours đó của những người hành khách đi tàu vũ trụ trong toa tên lửa, kỷ niệm năm cũ càng dồn tới để gặp những kỷ niệm của năm Quý Sửu sắp kính chào xuân Thăng Long. Chao ôi, kinh thành chưa nhạt khói trận, trăng cuối tháng chạp vẫn soi lên tội ác B.52 những vết trăng kéo dài hàng cây số miệng núi lửa thời đồ đá Ních Xơn tại khu Nghĩa Dũng (nay là xóm lao động An Dương), tại khu nhà thương Bạch Mai, tại khu phố Khâm Thiên. Tiếng cần cẩu máy trục cứu sắp đã tắt hẳn rồi. Đêm trăng cuối năm, đứng ở ngõ chợ Khâm Thiên, nhìn thẳng tắp thấy gác kho hàng Công ty bông vải sợi, xưa là Takara dancing, nó cứ thông thống một luồng hoang dại. Trên một vệt gần cây số nhà lầu tan gục, lênh khênh ít mảnh tường hồi nhà, trên đó uốn lưng uốn đuôi vài con mèo già. Tiếng mèo gào cái gào đực trong trăng sa, hay là tiếng mèo nhớ những gác xưa ấm tiếng cười nói chủ cũ.
Phố Khâm Thiên trước xưa và lao động xã hội chủ nghĩa ngày nay đúng là cao trào tội ác Hoa Kỳ. Dưới trăng lạnh, gạch ngói tan hoang Khâm Thiên vẫn còn ngùn ngụt những vang hưởng của đòi đền mạng, đòi trả thù; Trăng Khâm Thiên soi chếch xuống những đống gạch quy khối của cả một phố vỡ. Trong một ngày gần đây, rồi thì kiến trúc sư Hà Nội, bằng những khối gạch B.52 Khâm Thiên, An Dương, Chùa Mới, Ngõ Quỳnh, Hoàng Mai, Bạch Mai, sẽ dựng lên một bức tường căm thù đế quốc Mỹ và một đài ghi tội Hoa Kỳ.