⚝ 6 ⚝
Năm phút sau khi rời sân bay, y nhận ra mình đã mắc một sai lầm trầm trọng. Y không nên cố gắng đến vùng đất phương Nam xa xôi này giữa lúc mùa Hè, bất kể có cần kíp bao nhiêu đi nữa. Đáng ra y nên cử Farnsworth đi, cử một người nào đó, để lo việc mua bất động sản, để lo việc dàn xếp. Nhiệt độ vượt quá ba mươi hai độ và, vốn dĩ không thể toát mồ hôi do cơ thể y được cấu tạo cho điều kiện nhiệt độ tầm bốn đến mười độ, y đau đớn đến nỗi gần lả đi trong băng ghế sau chiếc limousine đưa đón của sân bay. Chiếc xe ấy đưa y vào khu trung tâm Louisville, vừa đi vừa dằn ép cơ thể vẫn còn nhạy cảm với trọng lực của y lên những tấm đệm ghế cứng ngắc.
Thế nhưng, với hơn hai năm trên trái đất và mười năm huấn luyện thể chất trước khi rời Anthea, y đã nén chịu được đau đớn và giữ cho bản thân tỉnh táo bằng sức mạnh của ý chí, một cách sắt đá, dù là sự tỉnh táo trong cơn hỗn loạn. Y đủ sức bước khỏi chiếc limousine, bước vào tiền sảnh khách sạn, từ tiền sảnh đi lên thang máy nhẹ nhõm khi nhận thấy chiếc thang máy ấy đi chậm, êm dịu - và đi vào phòng y ở tầng ba, nơi y ngã lên giường ngay lúc người khuân vác hành lí để y lại một mình. Sau một chốc y xoay xở mở được điều hòa không khí và chỉnh nhiệt độ cực lạnh. Rồi y thả người lại lên giường. Đó là một chiếc máy điều hòa loại tốt, được làm theo một tập hợp bằng sáng chế y đã cho công ty sản xuất chiếc máy ấy thuê. Rất nhanh, không khí trong phòng đã đủ mát mẻ với y, nhưng y vẫn để máy chạy, thầm biết ơn là cống hiến của y với ngành điện lạnh đã giúp cải tiến những chiếc hộp bé xíu xấu xí ấy không gây tiếng ồn, một thứ vốn dĩ hết sức thiết yếu với y.
Giờ là buổi trưa, sau một lúc y gọi phục vụ phòng và người ta đưa lên cho y một chai vang Chablis với ít pho mát. Y chỉ mới bắt đầu uống rượu gần đây, thích thú khi nhận thấy thứ này hình như có cùng tác dụng với y như với nhân loại trên trái đất. Rượu ngon, dù pho mát hơi dai. Y bật truyền hình, một sản phẩm cũng vận hành nhờ các bằng sáng chế của tập đoàn W. E., và ngả lưng xuống một chiếc ghế bành. Y đã quyết định nếu không thể làm gì hơn trong buổi trưa nóng bức này, thì hãy cho chính mình được giải khuây vậy.
Hơn một năm qua y không xem truyền hình, y thấy lạ lẫm khi xem lại thứ ấy ở đây, tại căn phòng khách sạn xa hoa và hiện đại một cách thô thiển này - rất giống những căn hộ nơi các tay thám tử trên truyền hình trú ngụ, với những chiếc đi văng, kệ sách chẳng bao giờ dùng tới, những bức họa trừu tượng và quầy bar riêng có mặt quầy bằng nhựa - tại đây ở Louisville, Kentucky. Y xem những nhân loại nhỏ bé, nam và nữ, chuyển động trên màn ảnh như đã xem trong rất nhiều năm tháng ở quê nhà, ở Anthea. Giờ đây y nghĩ về những tháng ngày ấy, nhấp ngụm rượu lạnh, nhấm nháp pho mát... Những thực phẩm ngoại lai, xa lạ. Trong lúc nhạc nền của một câu chuyện tình vang vọng khắp căn phòng mát mẻ và những giọng nói mơ hồ phát ra từ chiếc loa nhỏ dội vào hệ thính giác nhạy cảm, không giống với nhân loại của y, như những tiếng líu ríu từ yết hầu lạ lẫm, mà về bản chất quả là thế. Quá khác biệt với thứ tiếng rin rít trong ngôn ngữ mẹ đẻ của y, dù ngôn ngữ này nhiều thế hệ về trước đã phát triển từ một ngôn ngữ khác nữa. Y cho phép chính mình nghĩ ngợi, lần đầu tiên trong nhiều tháng, về cuộc chuyện trò dịu dàng của những bằng hữu Anthea cố tri, về thứ thức ăn thanh đạm, giòn xốp mà y đã ăn cả đời nơi quê nhà, về vợ và các con y. Có lẽ sự mát lạnh của căn phòng đã xoa dịu y sau chuyến đi giữa thời tiết mùa Hè đầy dằn vặt, có lẽ chất cồn, mà các gân mạch của y vẫn còn chưa quen thuộc, đã khiến y rơi vào một trạng thái tâm lí rất gần với nỗi hoài nhớ của nhân loại... đa cảm, vị kỉ và u uất. Y muốn, đột ngột, nghe được thanh âm của ngôn ngữ mẹ đẻ, nhìn thấy những màu sắc tươi sáng của đất đai Anthea, ngửi lấy mùi hoang mạc gai mũi, lắng nghe những âm trầm của âm nhạc Anthea, và trông thấy những bức tường mỏng như sa của các tòa nhà, bụi bặm của các thành phố nơi ấy. Và y thèm muốn vợ y, với dục vọng phảng phất trên cơ thể Anthea này... một nỗi đau dai dẳng, thầm kín. Bất thình lình, y nhìn lại căn phòng với những bức tường xám xịt nhạt nhòa và đồ nội thất thô thiển, y cảm thấy chán ghét, phát ngấy với nơi chốn xa lạ và thấp kém này, với nền văn hóa đầy nhục dục, vô căn, đầy những giọng lào khào, ồn ào này, một tập hợp của lũ linh trưởng chỉ biết đến mình, lúc nào cũng nôn nao, khôn lỏi... lỗ mãng, vô tâm, trong khi nền văn minh đang lung lay của họ, như cầu Luân Đôn và mọi chiếc cầu khác, đang dần đổ sụp, đổ sụp.
Y bắt đầu cảm nhận điều mà đôi lúc y cảm nhận trước kia, một sự nhọc nhằn trĩu nặng, một cơn mỏi mê trần thế, một nỗi lao khổ sâu sắc với thế giới đầy bận rộn, huyên náo, tàn hoại này và toàn thể những âm thanh rin rít của nó. Y thấy như thể mình sẵn sàng từ bỏ toàn bộ chuyện này, rằng thật ngu xuẩn, ngu xuẩn đến vô lí để khởi sự mọi thứ từ hơn hai mươi năm trước. Y nhìn quanh mình lần nữa, rã rời. Y đang làm gì ở đây... ở đây trên hành tinh lạ này, hành tinh thứ ba tính từ mặt trời, một trăm triệu dặm tính từ quê nhà y? Y đứng dậy tắt truyền hình rồi ngồi xuống, người chìm sâu vào ghế, và tiếp tục uống rượu, nghe hơi cồn bốc lên và giờ đây không quan tâm gì nữa.
Y đã xem các chương trình truyền hình của Mĩ, Anh và Nga trong mười lăm năm. Các đồng sự của y đã thu thập và xây dựng một thư viện khổng lồ các chương trình phát sóng được ghi lại vào thời điểm bốn mươi năm trước, khi người Mĩ bắt đầu phát sóng truyền hình liên tục. Y và các đồng sự đã giải mã được hầu hết những sự khác biệt vi tế của ngôn ngữ này từ những chương trình phát thanh FM. Y phải học tập hằng ngày, học ngôn ngữ, học kiểu cách cư xử, lịch sử và địa lí, mọi thứ có thể học được, cho tới khi bằng cách đối chiếu qua lại hết mọi khía cạnh, y ghi nhớ được ý nghĩa của những từ mịt mờ như “màu vàng”, “Waterloo” và “Cộng hòa Dân chủ”... Từ cuối cùng là một khái niệm không có bất kì thứ gì tương ứng ở Anthea. Và, trong khi y làm việc, học tập và trải qua những bài tập thể chất bất tận, trong khi y thống khổ vì đợi chờ nhiều năm, thì họ cân nhắc xem xét liệu có nên thực hiện cuộc du hành không. Có quá ít năng lượng, không có gì hơn pin mặt trời trong hoang mạc. Sẽ cần rất nhiều nhiên liệu để gửi đi dù chỉ một người Anthea băng qua khoảng không trống rỗng, có lẽ người ấy sẽ chết ở dọc đường, có lẽ sẽ được tiếp đón bởi một thế giới đã tàn diệt rồi, một thế giới mà có lẽ lúc ấy, không khác gì chính Anthea, chỉ còn những tàn vụn do bom nguyên tử, kết quả từ một cơn cuồng nộ kiểu linh trưởng. Nhưng rồi sau cùng họ báo với y, cuộc du hành sẽ được thực hiện, trên một trong những phi thuyền cũ kĩ khi ấy vẫn vùi mình dưới đất. Một năm trước khi khởi hành y được thông báo rằng các kế hoạch cuối cùng đã xác định chắc chắn, rằng phi thuyền sẽ sẵn sàng khi các hành tinh di chuyển đến những vị trí phù hợp cho phi thuyền đi qua. Y đã không thể kiểm soát đôi tay run rẩy, khi y thuật lại với vợ mình quyết định nọ...
* * *
Y đợi trong phòng khách sạn, không hề nhích khỏi ghế, cho tới năm giờ chiều. Rồi y đứng dậy, gọi bên văn phòng bất động sản, thông báo với họ là y sẽ ghé qua lúc năm giờ rưỡi. Y rời căn phòng, để lại chai rượu đã vơi nửa trên quầy bar. Y hy vọng bấy giờ thời tiết sẽ bớt nóng, nhưng không.
Y đã chọn khách sạn này bởi lẽ nơi đây chỉ cách văn phòng mà y sẽ ghé qua ba ô phố, ở đó y sẽ thực hiện cuộc giao dịch bất động sản khổng lồ theo kế hoạch từ trước. Y có thể đi bộ với khoảng cách ấy, nhưng bầu không khí oi nóng u ám và nặng nề đến độ cực hình như tấm đệm ụp lên những con phố khiến y hoa mắt, luống cuống và lả cả người. Trong thoáng chốc, y nghĩ mình nên trở lại khách sạn và gọi người phụ trách bên bất động sản sang gặp y, nhưng y vẫn tiếp tục cất bước.
Và rồi, khi nhìn thấy tòa nhà, y nhận ra một thứ khiến y hãi hùng: Văn phòng y cần đến ở tầng mười chín. Y không ngờ có những tòa nhà cao tầng ở Kentucky, y không lường trước việc này. Đi bộ lên cầu thang là một chuyện tuyệt đối không thể. Mà y lại không biết gì về thang máy ở đây. Nếu y sử dụng một chiếc thang máy đi lên quá nhanh, hoặc quá xóc giật, sẽ thành ra tai họa với cơ thể hiện thời đã bị kéo căng vì trọng lực của y. Nhưng thang máy ở đây trông có vẻ còn mới và ổn thỏa, và ít ra, tòa nhà có điều hòa. Y bước vào một chiếc thang máy, không có ai khác trừ người trực, một ông già lặng lẽ mặc bộ đồng phục lấm vết thuốc lá. Họ lại có thêm một hành khách khác, một phụ nữ ưa nhìn, thân hình đầy đặn, cô ta chạy vội vào, thở không ra hơi, ngay đúng phút chót. Người trực thang máy đóng lại cánh cửa bằng đồng. Newton nói “tầng mười chín, làm ơn” còn người phụ nữ nói khẽ “tầng mười hai” và ông già đặt tay một cách uể oải, có chút gì khinh khỉnh, lên tấm bảng điều khiển. Newton nhận ra ngay tức thì, trong bàng hoàng, rằng đây không phải là kiểu thang máy hiện đại có nút bấm, mà là một loại cũ được tân trang. Nhưng nhận thức ấy đến quá muộn màng, bởi lẽ trước khi y có thể lên tiếng ngăn lại, dạ dày y đã quặn xoắn và cơ bắp y căng ra đau đớn khi chiếc thang máy ấy giật mạnh, ngừng lại một thoáng, giật mạnh lần nữa và rồi phóng thẳng lên trên, trong khoảnh khắc nhân đôi trọng lượng vốn đã nhân ba của y. Và rồi mọi thứ dường như xảy ra cùng một lúc. Y trông thấy người phụ nữ nhìn y chòng chọc, y nghĩ ắt hẳn mũi mình đang đổ máu, máu tuôn xuống ngực áo sơ mi, y cúi xuống và thấy quả là như thế thật. Ngay lúc ấy y nghe thấy - hoặc cảm thấy, trong thân thể run lẩy bẩy của mình - một tiếng rạn giòn tan, và đôi chân y khuỵu xuống, y ngã ra sàn thang máy, vặn vẹo một cách dị hợm, y trông thấy phía dưới thân mình, một chân y gãy gập thật đáng sợ và rồi y mất đi ý thức, tâm trí y rơi vào bóng tối sâu thẳm như thứ bóng tối hư không đã chia cách y khỏi chốn quê nhà...
* * *
Y đã từng bất tỉnh hai lần trong đời, một lần là kì huấn luyện trong máy quay li tâm ở quê nhà, và một lần là khi phi thuyền gia tốc để cất cánh. Cả hai lần ấy y đều tự mình hồi phục nhanh chóng, tỉnh lại trong tình trạng hỗn loạn và đau đớn. Lần này cũng vậy, y tỉnh dậy vì thân thể bị giày vò đau đớn và lâm vào nỗi hãi hùng mụ mị khi không biết mình đang ở đâu. Y đang nằm ngửa, lưng đặt lên thứ gì đó bằng phẳng và mềm mại, đập vào mắt y là ánh đèn chói lóa. Y nheo mắt rồi co rúm lại, xoay đầu sang một bên. Y đang nằm trên một chiếc trường kỉ nào đó. Ở bên kia căn phòng, một phụ nữ đang đứng bên chiếc bàn viết, tay cầm điện thoại. Cô ta đang nhìn y. Y nhìn chằm chằm cô ta, và rồi y nhận ra người ấy... người phụ nữ trong thang máy.
Cô ta có vẻ ngập ngừng khi thấy y tỉnh lại, và dường như không biết phải làm gì với chiếc điện thoại mà cô đang nắm hờ trong tay. Cô thẫn thờ mỉm cười với y. “Ông ổn chứ, thưa ông?”
Giọng y nghe như giọng một ai khác, yếu ớt và khẽ khàng. “Tôi cho là thế. Tôi không biết...” Hai chân y duỗi thẳng ra phía trước. Y không dám thử cử động chân. Máu trên áo sơ mi y vẫn còn dinh dính, nhưng giờ đã lạnh đi. Có lẽ y không bất tỉnh quá lâu. “Tôi cho là chân tôi bị thương rồi...”
Cô ta nhìn y nghiêm nghị, lắc đầu. “Ắt là thế. Một chân ông cong gập lại như cọng dây kẽm cũ.”
Y vẫn nhìn cô ta, không biết nên nói gì, gắng gượng nghĩ xem phải làm gì. Y không thể nào đến một nhà thương, ở đó người ta sẽ làm kiểm tra. Các tia X...
“Tôi đã ra sức gọi bác sĩ cho ông trong năm phút qua.” Giọng cô ta khàn khàn và trông cô ta hoảng hốt. “Tôi đã gọi cho ba người và cả ba đều không nhấc máy.”
Y chớp mắt, cố gắng suy nghĩ cho rõ ràng. “Không!” Y kêu lên. “Không! Đừng gọi...”
“Đừng gọi bác sĩ ư? Nhưng ông phải được bác sĩ khám, thưa ông. Ông bị thương nặng lắm.” Cô ta trông nghi ngại, nhưng quá sợ hãi để đâm ra ngờ vực.
“Không.” Y cố gắng nói thêm, nhưng bất thình lình bị áp đảo bởi cơn buồn nôn và trong lúc chật vật để giữ cho tỉnh táo, y nhận thấy mình nôn mửa sang phần bên kia trường kỉ, hai chân y đau đớn đến độ thét gào trước mỗi cử động. Rồi y lả đi, nằm xuống lại, mặt để ngửa. Nhưng ánh đèn vẫn quá chói chang, thiêu đốt mắt y thậm chí cả khi hai mí mắt khép lại - hai mí y mỏng manh, gần như trong suốt - và vừa rên rỉ y vừa vung tay lên che mắt.
Không biết vì sao, trận nôn mửa ấy dường như đã khiến người phụ nữ trấn tĩnh lại. Có lẽ vì hành động ấy là biểu hiện dễ thấy ở một con người bình thường. Giọng cô ta thả lỏng hơn. “Tôi có thể giúp gì cho ông? Tôi làm gì để giúp ông bây giờ?” Cô ta ngập ngừng. “Tôi có thể lấy cho ông cốc nước...”
“Không. Tôi không cần...” Y phải làm gì đây?
Đột nhiên, giọng cô ta vút lên, như thể suýt nữa lên cơn quẫn trí nhưng kìm lại được. “Ông đúng là phiền phức.”
“Tôi biết.” Y xoay mặt hướng về lưng trường kỉ, cố gắng tránh ánh đèn. “Cô có thể... có thể để tôi một mình không? Tôi sẽ khá hơn... nếu được nghỉ ngơi.”
Cô ta bật ra tiếng cười khẽ. “Làm thế nào được. Đây là một văn phòng, sẽ có đầy người vào buổi sáng. Người trực thang máy cho tôi chìa khóa.”
“Ồ.” Y phải làm gì đó với cơn đau, nếu không y sẽ khó lòng giữ tỉnh táo lâu được. “Nghe này cô, tôi có một chìa khóa phòng khách sạn trong túi đây, khách sạn Brown. Cách đây ba ô phố, cô đi xuống phố...”
“Tôi biết khách sạn Brown ở đâu.”
“Ồ. Tốt quá. Cô có thể nào cầm chìa khóa và lấy giúp tôi chiếc cặp đen từ hộc tủ trong phòng ngủ không? Và mang nó lại đây cho tôi? Tôi có... thuốc trong đó. Xin làm ơn.”
Cô ta im lặng.
“Tôi có thể trả công...”
“Tôi không lo chuyện ấy.”
Y quay đầu lại và mở mắt ra để nhìn cô ta trong một chốc. Bộ mặt to bè của cô ta cau lại, hai hàng lông mày nhăn tít như đang bày ra vẻ suy tư. Rồi cô bật cười, không nhìn y. “Tôi không biết liệu họ có để cho tôi bước vào khách sạn Brown không... Hoặc để tôi vào một trong các phòng ở đấy, làm như tôi là khách thuê vậy.”
“Sao lại không?” Đâu đó trong ngực y đau nhói khi y nói. Y cảm thấy như thể mình sẽ bất tỉnh một lần nữa, không lâu đâu. “Sao lại không cho cô vào?”
“Ông không để tâm nhiều đến chuyện áo quần, phải chứ, thưa ông? Ông có lẽ chẳng bao giờ phải lo lắng gì. Trên người tôi không có gì hơn bộ áo quê mùa, tơi tả. Và người ta có lẽ không chào đón nếu nghe mùi bốc từ người tôi.”
“Ồ!” Y đáp.
“Mùi rượu gin. Nhưng có lẽ tôi có thể...” Cô ta trầm ngâm. “Không, không thể.”
Y lại người nghe nhũn ra, thân thể y như đang trôi lềnh phềnh. Y chớp mắt, ép chính mình phải kiên trì, cố gắng lờ đi sự yếu ớt, cơn đau. “Trong ví của tôi. Lấy mấy tờ hai mươi đô la. Đưa cho mấy người phục vụ món tiền ấy. Cô sẽ vào được.” Căn phòng đang quay mòng mòng quanh y, ánh đèn giờ đã mờ đi, dường như đang chuyển động, diễu qua mắt y một cách lờ mờ. “Xin làm ơn.”
Y cảm thấy cô ta lần tay vào túi mình, cảm thấy hơi thở nóng hổi của cô lướt qua mặt, sau một chốc, nghe cô thở gấp gáp. “Trời ơi!” Cô kêu lên, “Ông giàu sụ...! Không lẽ tôi lại bỏ trốn với món tiền này.”
“Đừng! Xin giúp tôi. Tôi có tiền. Tôi có thể...”
“Tôi sẽ không làm vậy.” Cô ta nói, vẻ ủ rũ. Và rồi, nét mặt cô tươi hơn. “Ông hãy gắng lên, thưa ông. Tôi sẽ trở lại đem thuốc cho ông, dù cho phải mua đứt cái khách sạn ấy. Ông cứ yên tâm.”
Y nghe thấy tiếng cô sập cửa lại sau lưng và chìm vào mê man...
Dường như chỉ một chốc sau cô ta đã trở lại căn phòng, thở hổn hển, và đặt chiếc cặp mở ra trên bàn.
Và rồi, sau khi y đã uống viên thuốc nhộng giảm đau và những thứ thuốc viên sẽ giúp chân y lành lại, người trực thang máy bước vào với một người đàn ông, ông này giới thiệu mình là người quản lí tòa nhà và muốn Newton cam đoan với họ là y sẽ không kiện bất kì ai, rằng y thật sự thấy khỏe lại và mọi thứ sẽ ổn thỏa. Không, y không cần một chiếc xe cứu thương. Phải, y sẽ kí một giấy khước từ để giải trừ trách nhiệm cho ban quản lí tòa nhà. Giờ liệu họ có thể gọi một chiếc taxi cho y không? Y gần như lại ngất đi, dăm ba lần, trong suốt cuộc trò chuyện điên rồ này, và khi đã kết thúc y lại ngất đi lần nữa.
Y tỉnh dậy trong một chiếc taxi với người phụ nữ. Cô ta khẽ lay y. “Ông muốn đi đâu? Nhà ông ở đâu?”
Y nhìn chằm chằm cô ta. “Tôi... tôi thật tình không biết nữa.”