⚝ 8 ⚝
Chúa ơi, y thật khác biệt. Cao, gầy, đôi mắt to như mắt một chú chim, mặt khác y có thể di chuyển xung quanh thậm chí với một chân bị gãy, như loài mèo vậy. Lúc nào cũng thấy y uống thuốc và chẳng bao giờ cạo râu. Y dường như cũng không hề ngủ. Đôi lúc cô trở dậy vào ban đêm, thức giấc vì cổ họng khát khô và đầu óc quay cuồng bởi món rượu gin những lần cô uống cho xả láng. Những lúc này y sẽ ở trong phòng khách, chân gác lên đâu đó, đọc sách, hoặc lắng nghe chiếc máy hát bằng vàng bé nhỏ mà một ông béo tốt đã mang đến cho y từ New York, hoặc chỉ ngồi trong ghế, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm bức tường với đôi môi mím chặt và tâm trí y chỉ có Chúa mới biết đã ở tận đâu rồi. Cô sẽ cố gắng di chuyển khẽ khàng vào những lúc như vậy, để không làm phiền y, nhưng y luôn nghe thấy cô bất kể cô nhẹ nhàng tới đâu đi nữa và cô có thể thấy là y giật mình. Nhưng y sẽ luôn mỉm cười với cô và đôi lúc nói một hai từ. Một lần nọ, trong tuần thứ hai ở đây, y dường như quá đỗi lạc lõng và cô đơn, y ngồi đó, nhìn chòng chọc vào tường như cố gắng tìm kiếm thứ gì nơi ấy mà y có thể tâm sự được, với cái chân cong gập, y trông như một chú chim bé bỏng rơi xuống từ tổ chim, thân thể gần như tan nát. Y đáng thương đến độ cô muốn đưa tay ôm lấy đầu y và vuốt ve, âu yếm y như một người mẹ. Nhưng cô không làm vậy, cô biết y không thích bị người khác chạm vào. Và y quá ư mỏng manh, có khi cô sẽ làm y bị thương. Cô sẽ không bao giờ quên được cơ thể y nhẹ hẫng ra sao khi lần đầu cô dìu y ra khỏi thang máy, trên áo sơ mi y đầy máu và chân y cong như một sợi dây kẽm gập lại.
Cô đã chải tóc xong, và bắt đầu đánh son. Lần đầu tiên cô dùng một loại phấn mắt và son màu bạc mà các cô gái trẻ vẫn dùng, và khi đã hoàn tất cô ngắm chính mình trong gương với đôi chút hân hoan. Ở tuổi bốn mươi cô cũng gọi là có nhan sắc, nếu che đi quầng thâm quanh mắt vốn là sản phẩm của món rượu gin và đường. Đêm nay cô che đi thứ nọ bằng bộ đồ trang điểm mua cho mục đích ấy.
Sau khi ngắm gương mặt mình một lát cô chuyển sang thay đồ, tròng vào chiếc nịt ngực và quần lót màu vàng mỏng dính mà cô mua chiều nay, rồi tới chiếc quần đỏ thẫm và chiếc áo cánh cùng màu. Điểm trang thêm đôi khuyên tai lòe loẹt và cuối cùng là bộ tóc lốm đốm sợi bạc, giờ cô trông như ai đó khác và đứng trước gương, lần đầu cô nhận thức được chính mình. Cô phải xuẩn ngốc đến mức nào, để ăn diện như thế này? Nhưng, trong tiềm thức, trong thứ sổ ghi chép mịt mù hiếm khi được xem xét ấy, nơi ghi lại những chai rượu gin được đánh số một cách tàn bạo và những kí ức không vui về người chồng nhờ trời đã quá cố, cô hoàn toàn biết rõ mình làm những chuyện này vì đâu. Nhưng tâm trí cô không lôi ý nghĩ ấy lên bề mặt để xem xét kĩ càng. Cô giỏi việc lảng tránh này. Trong một phút cô cảm thấy quen thuộc hơn với diện mạo mới mẻ, gợi cảm theo lối thành thục này. Một tay cô với lấy chiếc cốc uống rượu gin của mình trên nóc chạn, tay còn lại vuốt cho phẳng chiếc quần đỏ thẫm bó sát. Cô đẩy mở cửa và bước vào phòng, chỗ Tommy đang ngồi.
Y đang nghe điện thoại và cô thấy được gương mặt của ông luật sư, Farnsworth, trên màn hình nhỏ. Họ thường nói chuyện ba hoặc bốn tiếng một ngày, có lần Farnsworth đến đây cùng một đội những người đàn ông trẻ đầy vẻ nghiêm nghị và cả ngày trời họ bàn bạc, tranh luận trong phòng khách nhà cô, phớt lờ cô như thể cô không khác gì một món đồ nội thất. Trừ Tommy, bởi lẽ y lịch thiệp, tử tế và đã dịu dàng cảm ơn khi cô mang cho những người ấy món cà phê và mời họ rượu gin.
Cô ngồi trên trường kỉ trong lúc y nói chuyện với Farnsworth và cầm lên một cuốn truyện tranh cũ, uể oải lướt qua mấy trang bắt mắt trong lúc uống cho xong cốc rượu. Nhưng cuốn truyện khiến cô buồn chán, và Tommy vẫn còn nói chuyện về dự án nghiên cứu nào đó mà họ đang tiến hành ở khu vực phía Nam, việc bán các cổ phần này nọ. Cô đặt cuốn sách xuống, uống cạn cốc, cầm lên một trong những quyển sách của y đặt ở một đầu bàn. Hàng trăm quyển sách được gửi tới đây cho y và căn phòng dần chất đầy sách. Cuốn sách ấy hóa ra là một quyển thơ và cô vội vã đặt xuống lại, cầm lên một quyển khác. Cuốn này tên là Các động cơ nhiệt hạch với đầy đặc chữ với số. Cô bắt đầu lại thấy mình thật ngu xuẩn, trên người mặc những thứ quần áo này. Cô đứng dậy và dứt khoát rót hai cốc rượu gin, để một cốc trên nóc chiếc truyền hình và cầm một cốc trở lại trường kỉ. Dù cảm thấy mình ngu xuẩn, cô vẫn tự động bày ra dáng ngồi khêu gợi như các ngôi sao điện ảnh, hững hờ duỗi ra cặp chân nặng nề. Nhìn qua miệng cốc, cô ngắm nghía y, trông thấy vầng sáng của chiếc đèn tỏa lên mái tóc trắng và làn da gần như trong suốt, hơi sẫm, mỏng manh của y, và bàn tay như tay phụ nữ, thanh nhã của y đặt hờ trên bàn. Vào khoảnh khắc ấy cô bắt đầu xem xét lại một cách có ý thức điều cô toan tính, và dưới ánh sáng dìu dịu, với món rượu gin làm ấm bụng, cô bắt đầu cảm thấy trỗi dậy niềm phấn khích xấu xa với cái ý tưởng cô sắp sửa ve vãn thân thể mong manh, lạ kì ấy. Cô nhìn y và thả trí tưởng tượng lang thang vào ý nghĩ nọ, cô biết rằng niềm hưng phấn đặc biệt này đến từ sự xa lạ của y - từ vẻ phi giới tính, phi nhân loại, lạ lẫm của y. Có lẽ cô giống như những người đàn bà thích làm tình với những sinh vật dị dạng hoặc tàn khuyết. Ôi chao, y đúng với cả hai ý nọ - và giờ đây cô không còn bận tâm, không còn ngượng ngùng, với chiếc quần bó sát và với món rượu gin trong bụng. Nếu cô có thể khiến y hứng tình... nếu y biết hứng tình... cô sẽ lấy làm tự hào về bản thân. Và nếu không, dù sao đi nữa, y cũng là một người đàn ông đáng mến và hẳn y sẽ không phật ý. Bấy giờ cô thấy lòng mình nhanh chóng dâng trào một tình thương chan chứa với y, khi đã uống xong cốc rượu cô cảm thấy, lần đầu tiên trong nhiều năm qua, một cảm xúc tựa như tình yêu, cùng với dục vọng đã khơi dậy trong cô cả ngày dài - từ buổi sáng nay khi cô mặc chiếc váy in họa tiết cũ ra ngoài và mua đồ lót với khuyên tai, đồ trang điểm và quần bó, mà chính cô không hề nhận ra mục đích cuối cùng của kế hoạch mơ hồ ấy vốn dĩ đã len lỏi vào tâm trí mình.
Cô lấy thêm cốc rượu nữa, tự nhủ rằng nên thả lỏng bản thân. Nhưng cô dần căng thẳng lên trong lúc chờ đợi. Giờ y đang nói về ai đó tên Bryce và Farnsworth cho biết Bryce muốn được gặp y, muốn đến làm việc cho họ, nhưng trước tiên muốn gặp qua Tommy, và Tommy đáp chuyện đó là không thể và Farnsworth bảo họ rất cần số nhân lực mà Bryce sẽ đảm nhận huấn luyện. Cô bắt đầu mất kiên nhẫn. Ai buồn quan tâm về ông Bryce ấy? Nhưng rồi, đột nhiên, Tommy kết thúc cuộc trò chuyện, gác máy. Sau khi giữ im lặng trong một lúc, quan sát cô, y mỉm cười tư lự. “Chỗ ở mới của tôi đã sẵn sàng, ở khu vực phía Nam. Cô có muốn đến đó với tôi không? Và làm quản gia cho tôi?”
Chao ôi, thật là đột ngột đến sững sờ. Cô chớp mắt với y. “Quản gia ư?”
“Phải. Căn nhà sẽ sẵn sàng vào thứ Bảy, nhưng sẽ phải bố trí đồ nội thất, những việc kiểu như vậy cần có người thu xếp. Tôi cần ai đó đỡ đần. Và...” Y mỉm cười, đứng dậy với cây gậy và khập khiễng đi về phía cô. “Cô biết là tôi ghét gặp người lạ. Cô có thể thay mặt cho tôi.” Y đứng thẳng, nhìn xuống cô.
Cô chớp mắt với y. “Em rót cho ông một cốc rượu. Đằng chỗ truyền hình.” Lời mời của y thật khó tin. Cô đã biết về căn nhà ấy từ khi mấy người ở công ty bất động sản ghé qua vào tuần thứ hai. Một dinh thự cổ to lớn mà y mua lại, cùng với chín trăm mẫu đất, ở phía Đông một dãy núi.
Y nhấc chiếc cốc lên, ngửi và hỏi: “Rượu gin à?”
“Em cho là ông phải thử món này. Khá ngon. Ngọt đấy.”
“Không,” y trả lời. “Không. Nhưng tôi sẽ rất vui nếu được uống chút rượu vang với cô.”
“Chắc rồi, Tommy.” Cô đứng dậy, lảo đảo đôi chút, đi vào bếp để lấy chai vang Sauterne cùng chiếc cốc pha lê của y. “Ông không cần em đâu.” Cô nói với ra từ nhà bếp.
Giọng y nghiêm trang. “Sao lại không, tôi cần cô. Betty Jo ạ.”
Cô bước lại vào phòng, đứng gần y khi cô đưa cho y cốc rượu. Y quả là một người đàn ông tử tế. Cô thấy gần như hổ thẹn vì bản thân định dụ dỗ y, trong khi y không khác gì một đứa bé. Cô không thể kiềm được cái ý nghĩ buồn cười trong men rượu, rằng y hẳn hoàn toàn không biết gì về những chuyện như thế. Khi còn bé y ắt là kiểu trẻ con đi tè vào chiếc chậu bằng bạc và bỏ chạy nếu có cô bé nào chạm tới y. Hay có lẽ y là người giới tính khác, những người lúc nào cũng ngồi đọc sách và có diện mạo trông giống y... Nhưng y không nói chuyện theo kiểu những người ấy. Cô thích nghe y nói chuyện. Giờ trông y có vẻ mệt mỏi. Nhưng lúc nào y trông chẳng mệt mỏi.
Y ngồi xuống chiếc ghế bành một cách khó khăn và đặt cây gậy chống bên cạnh. Cô ngồi trên trường kỉ và rồi ngả người về phía sau, mặt hướng về phía y. Y đang nhìn cô nhưng ánh mắt hầu như không chứa bóng dáng cô. Mỗi lần y rơi vào trạng thái ấy cô đều thấy rùng mình. “Em mặc quần áo mới.” Cô nói.
“À, ra vậy.”
“Phải, vậy đấy.” Cô cười thẹn thùng. “Quần tốn sáu nhăm đô, còn áo thì năm mươi, em mua khuyên tai với cả đồ lót màu vàng.” Cô nhấc một chân lên để khoe chiếc quần đỏ rực và đưa tay gãi đầu gối qua lớp vải. “Với số tiền ông cho, em có thể ăn mặc như một ngôi sao điện ảnh nếu thích. Em có thể đi sửa mặt, ông biết đấy, giảm cân và mọi thứ khác.” Cô sờ đôi khuyên tai một chốc, trầm ngâm, kéo nhẹ và lấy ngón tay cái vân vê món đồ bằng vàng trơn nhẵn ấy, thích thú khi dái tai nhói lên đau nhè nhẹ. “Nhưng em không biết nữa. Em quen sống luộm thuộm lâu nay. Kể từ khi em và Barney nhận tiền phúc lợi, bảo hiểm y tế và kiểu vậy, em đã buông thả mình và chết tiệt, nếu ông ở tình cảnh ấy thì cũng sẽ như vậy.”
Y không nói gì trong một chốc và họ ngồi đó im lặng trong lúc cô nốc cạn cốc rượu. Cuối cùng y lên tiếng. “Cô sẽ đi cùng tôi sang nhà mới chứ?”
Cô duỗi người và ngáp, bắt đầu thấy lờ đờ. “Ông chắc là ông thật sự cần em chứ?”
Trong một thoáng y nhìn cô, chớp mắt và mặt y hiện lên biểu cảm cô chưa từng thấy trước đây, như thể y đang nài xin cô. “Có, tôi cần cô,” y nói. “Tôi không quen bao nhiêu người...”
“Chắc rồi. Em sẽ đi.” Cô ra dấu, vẻ rã rời. “Dù thế nào đi nữa, em sẽ là một đứa ngu xuẩn chết tiệt nếu không đi với ông, vì em đoán ông sẽ trả em gấp đôi số tiền em xứng đáng nhận.”
“Tốt lắm.” Mặt y giãn ra đôi chút và y lại thả mình trong ghế, tay cầm lên một quyển sách.
Trước khi y kịp bắt đầu đọc sách thì cô nhớ lại các dự định của mình, mà giờ đây đã thành ra nguội lạnh. Sau một thoáng do dự đầy khó khăn, cô quyết định thử một lần cuối. Dù cô thấy buồn ngủ và không thật sự đặt lòng dạ vào đó. “Ông lập gia đình chưa, Tommy?” Đó hẳn là một câu hỏi rất rõ ràng.
Nếu có bất kì ý nghĩ nào về việc cô đang toan tính, y cũng không mảy may để lộ. “Phải, tôi có gia đình rồi,” y nói, tao nhã đặt quyển sách xuống đùi và nhìn qua chỗ cô.
Ngượng ngùng, cô phân bua, “Em chỉ tò mò chút thôi.” Và rồi, “Bà nhà trông thế nào? Vợ ông ấy?”
“Ồ, cô ấy trông giống tôi, hẳn là thế. Cao và gầy.”
Không biết vì sao, sự hổ thẹn của cô biến thành bực tức. Cô nốc cạn cốc rượu và nói. “Em cũng từng gầy”, gần như với vẻ bất cần. Rồi, chán ngán, cô đứng lên và đi về phía cửa phòng ngủ. Toàn bộ chuyện này dù sao đi nữa cũng thật là dại dột. Và có lẽ y là người giới tính khác... dù sao thì đã có gia đình không hề chứng minh được gì. Dù sao thì y rất khác thường. Một người đàn ông giàu có, tử tế, nhưng kì dị như một thứ sữa có màu xanh lục. Vẫn còn tức tối cô nói, “Chúc ông ngủ ngon” và đi về phòng, sau đó bắt đầu cởi lần lượt từng thứ y phục đắt tiền. Rồi cô ngồi ở rìa giường một chốc, trong bộ áo ngủ và ngẫm nghĩ. Cô thấy thoải mái hơn nhiều khi đã cởi những thứ y phục bó sát ra và cuối cùng khi nằm xuống, tâm trí cô giờ đây trống rỗng. Cô không khó khăn gì để rơi vào giấc ngủ sâu, nhẹ nhàng chìm trong những mộng mị yên ả.