← Quay lại trang sách

⚝ 6 ⚝

Newton đặt sách xuống. Vài phút nữa bác sĩ sẽ đến, dù sao thì y cũng không muốn đọc. Trong hai tuần bị giam giữ y hầu như chẳng làm gì khác ngoài việc đọc sách. Đấy là không kể những khi y bị thẩm vấn hay kiểm tra bởi các bác sĩ: Những nhà sinh lí học, nhân chủng học, tâm thần học... hoặc bởi những người đàn ông mặc gi-lê nghiêm nghị, chắc họ là viên chức chính phủ, dù khi y hỏi thì họ chẳng bao giờ nói mình là ai. Y đã đọc đi đọc lại những tác phẩm của Spinoza, Hegel, Spengler, Keats, kinh Tân Ước và hiện đang đọc một số sách mới về ngôn ngữ học. Họ mang cho y bất cứ thứ gì mà y yêu cầu cực kì nhanh chóng và lịch sự. Y cũng có một máy quay đĩa hát hiếm khi dùng, một thư viện điện ảnh, một cái ti vi hãng World Enterprises và một quầy bar, nhưng không có cửa sổ để ngắm nhìn Washington. Họ bảo rằng y đang ở một nơi gần thành phố đó, mặc dù họ không nói cụ thể là gần như thế nào. Y thường xem ti vi vào buổi tối, một phần vì hoài niệm, thỉnh thoảng bởi tò mò. Đôi khi tên của y được nhắc tới trong các chương trình thời sự. Rõ rằng không có chuyện một người với khối tài sản như y lại có thể bị chính phủ bắt giữ một cách im hơi lặng tiếng được. Nhưng các thông tin liên quan đến y luôn mơ hồ, đến từ những nguồn không rõ tên và sử dụng các từ như “mập mờ”, “khả nghi.” Đồn rằng y là một “người ngoại quốc chưa đăng kí” nhưng không có nguồn tin chính phủ nào chỉ rõ y là người nước nào, theo ý họ. Một nhà bình luận truyền hình nổi tiếng dí dỏm mà sâu cay đã châm biếm: “Từ tất cả những thông tin mà Washington cung cấp, có thể kết luận rằng ông Newton, hiện đang bị bắt giữ và giám sát, là một du khách đến từ Ngoại Mông hoặc từ hành tinh khác.”

Y cũng nhận ra cấp trên của y ở Anthea sẽ thu lại những chương trình phát sóng này. Cứ nghĩ đến việc họ sẽ kinh hoảng như thế nào khi biết tình hình của y, sẽ tò mò ra sao để tìm hiểu chuyện gì đang thực sự xảy ra làm y thấy hơi buồn cười.

Bản thân y cũng không biết chuyện gì đang thực sự xảy ra. Rõ ràng chính phủ đang rất nghi ngờ y, họ có lí do để làm vậy, cứ thử tính những thông tin mà Brinnarde đã cung cấp cho họ trong suốt một năm rưỡi làm trợ lí mà xem. Brinnarde, người từng là cánh tay phải của y trong dự án, chắc chắn đã cài kha khá gián điệp vào mọi chỗ trong tập đoàn, giúp chính phủ nắm đáng kể thông tin về các hoạt động của y và về chính dự án. Nhưng cũng có những thứ y đã giữ bí mật với Brinnarde, nhiều khả năng họ còn chưa biết. Tuy nhiên, vẫn không thể xác định được họ định làm gì. Đôi khi y tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu y nói với họ: “Thực ra tôi đến từ hành tinh khác và tôi muốn xâm chiếm Trái Đất.” Phản ứng của họ hẳn sẽ rất thú vị. Có lẽ trừ phản ứng họ tin là thật.

Thỉnh thoảng y băn khoăn về tình hình của World Enterprises, hiện tại y hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với công ty. Farnsworth có đang điều hành World Enterprises không? Newton không nhận được lá thư hay cuộc gọi nào. Trong phòng khách có một chiếc điện thoại, nhưng nó không bao giờ đổ chuông, và y không được phép dùng nó để gọi đi. Chiếc điện thoại có màu lam nhạt, nằm trên bàn làm bằng gỗ gụ. Y đã thử vài lần, nhưng mỗi khi nhấc điện thoại lên, đáp lại luôn là một giọng nói, hình như là đã được ghi âm sẵn: “Chúng tôi rất lấy làm tiếc nhưng chiếc điện thoại này bị hạn chế.” Chất giọng khá dễ nghe, nữ tính, nhân tạo. Nó không bao giờ nói điện thoại bị hạn chế làm gì. Đôi lúc, khi cô đơn, hoặc hơi say - y không còn uống nhiều như trước vì giờ đây, áp lực đã vơi đi phần nào - y sẽ nhấc ống nghe lên chỉ để nghe tiếng nói, “Chúng tôi rất lấy làm tiếc nhưng chiếc điện thoại này bị hạn chế.” Giọng nói trơn tuột, gợi lên sự lịch thiệp vô hạn và có chút kim khí.

Vị bác sĩ vẫn đến đúng giờ như mọi lần, bảo vệ cho ông ta vào đúng mười một giờ. Bác sĩ xách theo một chiếc cặp và đi cùng một cô y tá với vẻ mặt cố tình vô cảm. Vẻ mặt như muốn nói: “Tôi không quan tâm làm sao anh chết, tôi chỉ làm thật tốt phần việc của mình”. Đó là một cô gái tóc vàng và theo tiêu chuẩn nhân loại là rất xinh đẹp. Bác sĩ tên là Martinez, một nhà sinh lí học.

“Chào buổi sáng, Bác sĩ.” Newton nói. “Tôi có thể giúp gì cho ông?”

Vị bác sĩ nở nụ cười công nghiệp. “Một xét nghiệm khác, thưa ông Newton. Một xét nghiệm đơn giản khác.” Giọng nói hơi có khẩu âm Tây Ban Nha. Newton khá thích vị bác sĩ này, ông ta ít hình thức hơn hầu hết những người mà y phải tiếp xúc.

“Tôi cho rằng hiện tại các ông đã biết tất cả những gì mình muốn.” Newton nói. “Các ông đã chụp X-quang, lấy mẫu máu và bạch huyết, ghi lại sóng não, đo lường và lấy mẫu trực tiếp từ xương, gan và thận của tôi. Tôi không nghĩ ra tôi còn gì để làm các ông bất ngờ nữa.”

Bác sĩ Martinez lắc đầu và cười lấy lệ với Newton. “Có Chúa mới biết chúng tôi thấy ông... thú vị đến nhường nào. Ông có một bộ nội tạng khá... phi tự nhiên.”

“Tôi là kẻ quái đản mà bác sĩ.”

Vị bác sĩ lại cười nhưng tiếng cười khá gượng ép. “Tôi không rõ chúng tôi sẽ làm gì nếu ông bị viêm ruột thừa hay bệnh gì đó. Chúng tôi sẽ không biết phải khám ở đâu.”

Newton mỉm cười. “Ông không cần bận tâm. Tôi không có ruột thừa.” Y ngả người ra ghế. “Nhưng tôi đoán ông vẫn sẽ tiến hành phẫu thuật. Ông chắc sẽ rất vui khi được mổ phanh tôi ra và xem còn có thể tìm thấy cái gì hay ho.”

“Ồ, tôi không biết đâu.” Vị bác sĩ nói. “Thật ra, một trong những điều đầu tiên chúng tôi biết được về ông, sau khi đếm số ngón chân của ông, là ông không có ruột thừa. Thực tế thì nhiều bộ phận ông không có. Ông biết đấy, chúng tôi sử dụng trang thiết bị khá tiên tiến.” Bỗng ông ta đột ngột quay sang cô y tá. “Cô Griggs, làm ơn chuẩn bị Nembucaine cho ông Newton.”

Newton nhăn mặt. “Bác sĩ, trước đây tôi đã nói với ông rồi. Thuốc tê không có tác dụng gì đối với hệ thần kinh của tôi mà chỉ làm tôi bị đau đầu. Nếu ông định làm đau tôi thì cứ việc, nhưng không cần phải đau thêm đâu, vô nghĩa lắm.”

Cô y tá hoàn toàn không để ý đến y và bắt đầu chuẩn bị ống tiêm dưới da. Martinez nở một nụ cười chiếu cố mà rõ ràng là dành cho các bệnh nhân đang vụng về cố hiểu các nghi thức y học. “Chắc là ông không biết cái này sẽ đau đến mức nào nếu không dùng thuốc gây tê.”

Newton bắt đầu cảm thấy bực. Cảm giác là một con người thông minh bị xúm quanh bởi những con khỉ hiếu kì và vênh vang ngày càng trở nên rõ rệt trong những tuần qua. Chỉ có điều là y ở trong lồng, trong khi những con khỉ đến và đi, quan sát y và cố tỏ ra khôn ngoan. “Bác sĩ, ông chưa xem kết quả các bài kiểm tra trí tuệ của tôi à?” Y nói.

Vị bác sĩ mở chiếc cặp trên bàn làm việc và lấy ra các biểu mẫu. Mỗi tờ đều được đóng dấu rõ ràng, Tuyệt Mật. “Các bài kiểm tra trí tuệ không thuộc chuyên môn của tôi, thưa ông Newton. Và có thể ông đã biết, tất cả những thông tin đó đều được bảo mật nghiêm ngặt.”

“Đúng. Nhưng ông có biết.”

Bác sĩ Martinez hắng giọng. Ông ta bắt đầu điền một trong các biểu mẫu: Ngày, loại xét nghiệm... “Chà, tin đồn vu vơ ấy mà.”

Lúc này Newton thực sự tức giận. “Tôi đoán là có. Tôi cũng đoán rằng ông biết chỉ số thông minh của tôi cao gấp đôi ông. Sao ông không thể tin là tôi biết thuốc gây tê cục bộ có tác dụng đối với mình hay không?”

“Chúng tôi đã nghiên cứu kĩ lưỡng cấu trúc hệ thần kinh của ông. Có vẻ là chẳng có lí do gì mà Nembucaine không tác dụng lên ông như... như những người khác.”

“Có thể ông không biết nhiều về hệ thần kinh như ông nghĩ.”

“Cũng có thể.” Vị bác sĩ đã hoàn thành biểu mẫu và đặt bút chì chặn giấy. Hành động hoàn toàn không cần thiết, vì không có cửa sổ hay gió. “Cũng có thể. Nhưng xin nhắc lại một lần nữa, cái đấy không thuộc chuyên môn của tôi.”

Newton liếc nhìn cô y tá với kim tiêm đã sẵn sàng. Cô ta dường như đang nỗ lực tỏ ra không nghe thấy cuộc tranh luận. Trong đầu y thoáng qua câu hỏi, chính phủ sẽ làm thế nào để những người như vậy giữ im lặng về tù nhân đầy bí ẩn của họ, tránh xa phóng viên hoặc không đi đánh bài cầu với bạn bè. Có thể chính phủ đã cách li tất cả những người làm việc liên quan tới y. Nhưng như vậy sẽ rất khó khăn và rắc rối. Dù sao đi nữa, họ rõ ràng đang bỏ ra cả núi công sức đối với y. Y suýt nữa thì bật cười khi nghĩ mình hẳn là cơ hội để họ, số ít người biết về sự khác thường của y, thả bay trí tưởng tượng.

“Chuyên môn của ông là gì, thưa Bác sĩ?” Y hỏi.

Bác sĩ Martinez nhún vai. “Hầu hết là về xương và cơ.”

“Nghe khá hay.”

Vị bác sĩ cầm lấy ống tiêm từ tay nữ y tá. Newton đành cam chịu và bắt đầu xắn tay áo sơ mi của mình lên. “Ông có thể cởi hẳn áo ra.” Bác sĩ Martinez nói. “Lần này chúng tôi sẽ khám phần lưng của ông.”

Y không phản đối mà bắt đầu cởi cúc áo sơ mi. Cởi được một nửa thì y nghe tiếng thở gấp của cô y tá. Y ngước nhìn cô ta. Rõ ràng họ đã không tiết lộ nhiều nhặn gì lắm, bởi cô đang cố gắng không nhìn chằm chằm vào lồng ngực thiếu lông và núm vú của y. Tất nhiên, họ đã phát hiện ra đồ ngụy trang của y từ sớm nên y chẳng việc gì phải dùng nữa. Y tự hỏi cô y tá sẽ phản ứng như thế nào nếu đến đủ gần và xem kĩ đồng tử trong mắt y.

Sau khi y cởi áo xong, cô y tá tiêm vào cơ ở hai bên cột sống y. Mặc dù cô ta đã cố nhẹ tay nhưng y vẫn rất đau. Lúc đỡ đau một chút, y hỏi: “Bây giờ ông định làm gì?”

Vị bác sĩ ghi lại thời gian tiêm trên biểu mẫu rồi nói, “Đầu tiên, tôi sẽ đợi hai mươi phút để Nembucaine... có tác dụng. Sau đó, tôi sẽ lấy mẫu tủy sống của ông.”

Newton im lặng nhìn ông ta rồi cất tiếng, “Ông chưa biết à? Trong xương của tôi không có tủy. Nó rỗng tuếch.”

Bác sĩ Martinez chớp mắt. “Thôi nào, phải có tủy xương. Hồng cầu trong máu...”

Newton không quen ngắt lời mọi người, nhưng lần này thì y phải ngắt. “Tôi không biết về hồng cầu và tủy. Tôi chắc chắn cũng hiểu nhiều về sinh lí học như ông. Nhưng không có tủy trong xương của tôi. Và tôi không thể nói rằng tôi rất vui sướng tuân theo các thử nghiệm đau đớn kinh khủng chỉ để thỏa mãn sự tò mò của ông, hoặc cấp trên của ông, với... những đặc thù của tôi. Tôi đã bảo các ông cả chục lần rằng tôi là một dị nhân bị đột biến gen. Những lời tôi nói với các ông chẳng có ý nghĩa gì sao?”

“Xin lỗi.” Vị bác sĩ nói, ra vẻ hối lỗi.

Newton nhìn chằm chằm qua đầu bác sĩ Martinez một lúc, xem chăm chú một bản sao tồi bức tranh Người phụ nữ Arles của Van Gogh. Chính phủ Hoa Kì thì có liên quan gì tới một phụ nữ ở Arles? “Ngày nào đó, tôi muốn gặp cấp trên của ông.” Y nói. “Và trong khi đợi thứ thuốc Nembucaine vô tích sự của ông phát huy tác dụng, tôi muốn thử một loại thuốc gây tê của riêng mình.”

Vị bác sĩ mặt không biểu cảm.

“Gin.” Newton nói. “Rượu gin và nước. Ông có muốn uống cùng tôi không?”

Bác sĩ Martinez máy móc mỉm cười. Mọi bác sĩ giỏi đều mỉm cười trước sự dí dỏm của bệnh nhân, kể cả những nhà nghiên cứu sinh lí học đã được kiểm tra bảo mật kĩ lưỡng. “Xin lỗi, tôi đang trong giờ làm việc.”

Newton không ngờ mình có thể tức giận đến vậy. Vậy mà y đã nghĩ mình thích bác sĩ Martinez. “Thôi nào, Bác sĩ. Tôi chắc chắn rằng ông là một bác sĩ rất đắt giá trong... trong lĩnh vực chuyên môn của ông. Hẳn là ông có một quầy bar bằng gỗ gụ trong văn phòng. Tôi đảm bảo là sẽ không chuốc ông say đến mức run tay khi khám cột sống của tôi đâu.”

“Tôi không có văn phòng.” Vị bác sĩ nói. “Tôi làm việc trong phòng thí nghiệm. Bình thường chúng tôi không uống rượu trong giờ làm việc.”

Vì một lí do nào đó không thể giải thích được, Newton nhìn ông ta chăm chú. “Phải rồi, tôi cũng nghĩ ông sẽ không uống.” Y nhìn cô y tá, rõ ràng đang rất bối rối. Nhưng khi cô ta mở miệng định nói, y cất tiếng: “Đúng, đúng là như vậy. Còn có các qui định.” Sau đó, y đứng lên và nhìn xuống, mỉm cười với họ. “Tôi sẽ uống một mình.” Cao hơn họ thật tuyệt. Y bước đến quầy bar trong góc và rót cho mình một ly gin đầy. Y quyết định không thêm nước vào rượu vì thấy cô y tá đã trải bàn và bày lên đó một bộ dụng cụ. Có vài mũi kim, một con dao nhỏ, mấy loại kẹp, tất cả đều bằng thép không gỉ. Chúng lấp lánh khá đẹp mắt...

* * *

Sau khi vị bác sĩ và nữ y tá rời đi, y nằm sấp trên giường hơn một giờ. Y không mặc lại áo và lưng vẫn để trần, ngoại trừ phần bị băng bó. Y cảm thấy hơi lạnh, một cảm giác bất thường với y, nhưng cũng không động tay kéo chăn lên. Cơn đau dữ dội kéo dài tới vài phút. Mặc dù đã đỡ hơn, y kiệt sức cả vì cơn đau lẫn nỗi sợ trước khi cảm thấy nó. Từ ngày thơ bé, y vẫn luôn sợ hãi khi lường trước cơn đau.

Y chợt nhận ra có lẽ họ biết cơn đau khủng khiếp đến thế nào, có khả năng người ta đang tra tấn y theo lối tẩy não tùy tiện nào đó với hi vọng làm y phát điên. Ý nghĩ này thật đáng sợ, vì nếu đúng thì mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Nhưng khả năng ấy không khả dĩ lắm. Bất chấp cuộc chiến tranh lạnh đang diễn ra và vào những thời điểm như thế này, các hành động chuyên chế thường được dung thứ trong nhà nước dân chủ - việc tránh tội vẫn rất khó khăn. Năm nay còn là năm bầu cử nữa. Đã có những bài phát biểu vận động tranh cử ám chỉ đến sự độc đoán của đảng cầm quyền. Trong một bài như vậy có nhắc đến tên y. Từ “che giấu” đã được sử dụng nhiều lần.

Lí do phù hợp duy nhất cho các loại xét nghiệm kinh khủng này hẳn là một trò tò mò quan liêu. Có lẽ họ chỉ muốn chứng minh chắc chắn rằng y không phải là nhân loại, đúng như những gì họ đã nghi ngờ. Nghi ngờ nhưng lại không thể thừa nhận vì quá phi lí. Nếu đó là cách họ nghĩ, mà nhiều khả năng là vậy, rõ ràng họ đã sai ngay từ đầu. Bởi vì bất kể có tìm thấy những thuộc tính phi nhân loại nào, việc y là một con người có thể chất khác biệt, một dạng đột biến, biến dị, một dị nhân... sẽ luôn có vẻ hợp lí hơn là y đến từ hành tinh khác. Ấy thế mà đám người ấy hình như không xét đến khó khăn này. Họ hi vọng có thể tìm ra chi tiết gì của thứ mà họ còn chưa biết khái quát? Và họ có thể chứng minh điều gì? Cuối cùng, họ có thể làm gì nếu sự thật vượt quá sức tưởng tượng?

Thế nhưng y mặc kệ, mặc kệ họ có phát hiện ra điều gì về y, thậm chí mặc kệ chuyện gì xảy ra với kế hoạch cũ kĩ đã thai nghén từ hai mươi năm trước ở một phần khác của hệ mặt trời. Y không nghĩ nhiều mà kết luận rằng kế hoạch đại khái đã thất bại. Y cảm thấy thật nhẹ nhõm. Bây giờ y chỉ quan tâm khi nào họ sẽ xong xuôi việc thí nghiệm, các cuộc kiểm tra, thẩm vấn ghê tởm và để y yên. Đối với Newton, tình trạng bị cầm tù như hiện tại là không đáng lo. Về nhiều mặt, y đã quen và thỏa mãn với lối sống như vậy hơn là được tự do.