⚝ 7 ⚝
Những người ở FBI giữ thái độ lịch sự và nhã nhặn chừng mực, nhưng sau suốt hai ngày bị dò hỏi những câu vô nghĩa, Bryce đã mệt rũ rượi, gã thậm chí còn chẳng thấy tức giận trước thái độ khinh miệt ẩn đằng sau vẻ ngoài của họ mà gã có thể cảm nhận được. Nếu họ không thả gã ra vào ngày thứ ba, chắc là gã đã đổ gục tới nơi. Tuy nhiên, họ đã không gây ra sức ép căng thẳng đáng kể nào cho gã. Thực tế thì họ hầu như còn chẳng xem gã là nhân vật quan trọng.
Vào buổi sáng ngày thứ ba, như thường lệ, một người đàn ông lại đến đón gã ở Hội Thanh niên Cơ đốc, hắn lái xe chở gã đi ngang qua bốn dãy nhà để đến Tòa nhà Liên bang ở dưới phố Cincinnati. Hội Thanh niên Cơ đốc cũng là một yếu tố góp phần khiến gã mệt mỏi. Nếu gã nghĩ là FBI đã vẽ ra mọi chuyện, hẳn gã sẽ đổ tội cho họ là đã cố tình làm gã chán nản khi lưu gã ở lại Hội Thanh niên Cơ đốc bằng không khí vui tươi gượng gạo tràn ngập khắp những căn phòng sinh hoạt chung với mấy đồ trang trí bằng gỗ sồi đầy bụi bẩn, hằng hà sa số những cuốn sách khổ nhỏ về đạo Cơ đốc chưa ai đọc.
Lần này, người đàn ông kia dẫn gã đến căn phòng mới trong Tòa nhà Liên bang, trông giống như phòng khám nha khoa. Có một tay chuyên viên tiêm cho gã, rồi đo nhịp tim, huyết áp, thậm chí là còn chụp hình X-quang xương sọ của gã nữa. Khi mọi việc xong xuôi, có một người giải thích rằng đó là “thủ tục nhận dạng thông thường”. Bryce chẳng thể hình dung nổi là nhịp tim của gã thì đóng vai trò gì trong việc nhận dạng, nhưng cũng biết tốt hơn là đừng nên hỏi. Thế rồi đột nhiên, họ hoàn tất thủ tục, người đàn ông đã hộ tống gã tới đây bảo với gã rằng, chừng nào FBI còn nhúng tay, chừng đó gã còn có quyền tự do đi lại. Bryce nhìn đồng hồ. Lúc đó là mười giờ rưỡi sáng.
Khi gã rời phòng rồi đi xuống hành lang dẫn ra cửa chính, có chuyện khiến gã ngỡ ngàng thêm lần nữa. Bà y tá đang dẫn thêm một người khác đến căn phòng gã vừa rời khỏi, không ai khác là Betty Jo. Cô mỉm cười nhìn gã mà không nói gì, bà y tá thúc cô đi lướt qua gã để vào căn phòng. Gã phải lấy làm ngạc nhiên trước phản ứng của chính mình. Mặc dù quá đỗi mệt mỏi, gã vẫn cảm giác dạ dày nhộn nhạo, một kiểu nhộn nhạo vì vui mừng khi nhìn thấy cô - thậm chí gã còn bị kích thích hơn khi nhìn thấy khuôn mặt bộc trực, dáng người mũm mĩm của cô trong dãy hành lang có phần đơn điệu, buồn tẻ chán ngắt của Cục Điều tra Liên bang.
Gã ngồi trên bậc thang bên ngoài tòa nhà để chờ cô dưới ánh nắng tháng Mười Hai lạnh lẽo. Mãi đến gần trưa cô mới được ra ngoài, lê bước ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh gã. Không khí lạnh dường như còn khiến mùi hương của cô ấm áp hơn, nồng nàn hơn, ngọt ngào hơn. Một thanh niên nhanh nhẹn, tay cầm cặp táp sải bước lên những lối đi vờ như không thấy họ đang ngồi đó. Bryce quay người sang nhìn Betty Jo và ngạc nhiên khi thấy mắt cô sưng húp, như thể cô vừa mới khóc. Gã bồn chồn liếc nhìn cô. “Họ đã giam giữ cô ở đâu vậy?”
“Ở Hội Nữ Thanh niên Cơ đốc.” Cô nhún vai. “Nhưng tôi chẳng quan tâm mấy đâu.”
Họ giam cô ở đó là cũng hợp lí thôi nhưng gã chẳng buồn nghĩ ngợi. “Còn tôi thì ở cái hội còn lại. Ở Hội Nam. Họ đối đãi với cô như thế nào? Ý tôi là mấy người ở FBI đó.” Dùng những kí tự viết tắt để gọi tên các tổ chức này nghe có vẻ ngớ ngẩn làm sao: HNTNCĐ (Hội Nữ Thanh niên Cơ đốc), FBI.
“Tôi nghĩ là cũng tốt.” Cô hết lắc đầu rồi lại liếm môi. Bryce thích điệu bộ ấy. Môi cô đầy đặn, dù không dùng son môi nhưng lại đang đỏ ửng vì tiết trời lạnh giá. “Nhưng mà họ đã hỏi tôi nhiều lắm. Toàn mấy câu về Tommy.”
Không hiểu sao mà việc đề cập đến Newton lại khiến gã thấy ngượng ngùng. Lúc này, gã không muốn nhắc đến tay người Anthea đó.
Cô dường như nhận ra sự ngượng ngùng của gã hoặc là cũng có cảm giác tương tự. Sau một khoảng tư lự, cô nói: “Ông có muốn đi ăn trưa không?”
“Ý hay đó.” Gã đứng dậy, choàng lại áo khoác. Sau đó, gã lại cúi người xuống, nắm cả hai tay cô để giúp cô đứng lên.
Họ may mắn tìm được một nhà hàng ổn, yên tĩnh, cả hai đều ăn rất nhiều. Tất cả đều là thức ăn tự nhiên không có chất tổng hợp, thậm chí ăn xong còn có cà phê thật để nhấm nháp dù giá một ly đến tận ba mươi lăm xu. Nhưng cả hai đều có thừa tiền.
Trong lúc ăn, họ có nói chuyện dăm ba câu nhưng đều không đề cập đến Newton. Gã hỏi cô có kế hoạch gì không rồi phát hiện là cô chẳng hề có. Khi họ đã ăn xong, gã hỏi: “Bây giờ ta làm gì nữa đây?”
Bây giờ trông cô đã ổn hơn, điềm tĩnh hơn, vui hơn. “Sao mình không đi sở thú?” Cô đề nghị.
“Được chứ.” Có vẻ là một ý hay. “Mình có thể bắt taxi.” Có lẽ vì bây giờ đang vào mùa Giáng Sinh nên rất ít người đến sở thú, điều đó lại càng hợp ý Bryce. Những con thú đều bị nhốt trong chuồng, có hai con đi thơ thẩn qua lại chỗ này chỗ kia, dường như đang tán gẫu thoải mái với nhau. Gã thích những giống mèo lớn, có vẻ ngông nghênh, đặc biệt là mấy con báo, cô thì lại thích chim chóc, mấy con lông sáng màu. May là cô không thích khỉ, gã vui lắm vì gã cũng không thích khỉ - đối với gã, chúng là những sinh vật nhỏ thó tục tĩu - gã hẳn sẽ thất vọng nếu cô thấy mấy con khỉ dễ thương, vui nhộn giống như những người đàn bà khác. Gã không thấy khỉ thì có gì là vui nhộn cả.
Gã cũng vui là có thể mua bia ở một chỗ quầy bán ngay trước cổng vào khu hải dương học. Dù rõ ràng bên ngoài có biển cấm, họ vẫn mang theo bia vào rồi ngồi yên vị dưới ánh sáng tù mù trước một bể cá lớn. Bên trong bể có một con cá trê khổng lồ, vẻ tự tại, có râu giống kiểu Trung Hoa, lớp da dày màu xám. Nó buồn rầu nhìn hai người đang uống bia.
Sau khi ngồi im lặng ngắm cá trê một lúc, Betty Jo nói: “Ông nghĩ họ sẽ làm gì Tommy?”
Gã chợt nhận ra mình đang chờ cô đề cập đến chủ đề này. “Tôi cũng không biết. Tôi không nghĩ là họ sẽ làm tổn thương anh ấy hay gì đâu.”
Betty Jo nhấp một ngụm bia. “Họ nói anh ấy không phải... không phải là một người Mĩ.”
“Đúng đó.”
“Ông có biết anh ấy là ai không, Tiến sĩ Bryce?”
Gã định bảo cô gọi gã là Nathan, nhưng dường như lúc này chưa phải là thời điểm thích hợp. “Tôi nghĩ là họ nói đúng.” Gã nói, tự nhủ là họ làm quái gì trục xuất nổi y nếu đã phát hiện ra.
“Ông có nghĩ là họ sẽ giam giữ anh ấy lâu không?”
Gã nhớ lại bản phim X-quang bộ xương của Newton và sự kĩ lưỡng của FBI khi kiểm tra gã ở phòng khám nha khoa bé tí kia, đột nhiên gã đã hiểu ra lí do tại sao họ lại kiểm tra mình. Họ muốn xác minh rằng gã không phải là một người Anthea giống y. “Có.” Gã nói. “Tôi nghĩ là họ sẽ giam giữ anh ấy lâu đấy. Cho đến khi nào họ còn có thể.”
Cô chẳng hề hồi đáp lại tiếng nào nên gã quay sang nhìn cô. Cô đang cầm cốc giấy đặt trên đùi bằng cả hai tay, nhìn chăm chăm vào trong cốc như thể đang nhìn xuống một cái giếng. Ánh sáng nhạt nhòa, tản mác từ bể cá trê chẳng in chút bóng nào trên khuôn mặt cô, vẻ mộc mạc không tô điểm trên nét mặt và dáng điệu điềm đạm, bất động trên băng ghế khiến cô giống như một bức tượng vững chắc, toàn vẹn. Gã lặng lẽ ngắm nhìn cô trong khoảng thời gian dường như khá lâu.
Và rồi cô quay sang nhìn gã, lúc này gã đã hiểu rõ lí do tại sao cô lại khóc ban nãy. “Tôi nghĩ là cô sẽ nhớ anh ấy rất nhiều.” Gã nói rồi nốc cạn bia.
Biểu cảm của cô vẫn không thay đổi. Cô cất giọng yếu ớt. “Tôi chắc sẽ rất nhớ anh ấy. Hãy đi ngắm nốt mấy con cá còn lại.”
Họ đã ngắm hết những con cá khác, nhưng chẳng có con nào gã thích giống như con cá trê già cả.
Khi đến lúc phải bắt taxi về lại khu phố, gã mới nhận ra mình chẳng có địa chỉ nào để đưa tài xế, chẳng có nơi nào đặc biệt cho gã đến cả. Gã quay sang nhìn Betty Jo đang đứng bên cạnh dưới ánh nắng chiếu rọi: “Cô định ở đâu?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Cô nói. “Tôi không có người quen ở gần Cincinnati.”
“Cô có thể quay về với gia đình ở... đâu nhỉ?”
“Ở Irvine. Không xa lắm.” Cô buồn bã nhìn gã. “Nhưng tôi không muốn về. Tôi đâu có hợp với cha.”
Gã buột miệng nói mà hầu như không suy nghĩ đến ẩn ý điều mình thốt ra. “Cô có muốn ở với tôi không? Có thể là ở khách sạn? Hoặc nếu cô muốn thì mình có thể tìm một căn hộ.”
Cô thoáng có vẻ sững sờ, gã lo sợ mình đã vô tình xúc phạm cô. Nhưng rồi cô tiến một bước đến gần gã và thốt lên: “Trời ơi, được chứ. Tôi nghĩ là ta nên ở cạnh nhau, Tiến sĩ Bryce à.”