← Quay lại trang sách

⚝ 9 ⚝

Hơn một năm nay, y ngày càng khó biết bản thân mình cảm thấy như thế nào về nhiều thứ. Đây không phải là một điều khó khăn trong đặc điểm tính cách của dân tộc y, mà bằng cách nào đó y lại thẩm thấu vấn đề này. Suốt mười lăm năm ấy, y đã học tiếng Anh, học cách cài khuy, thắt dây, học đánh bóng chày ở mức trung bình, học thương hiệu của những hãng ô tô, và hằng hà sa số những mảnh thông tin khác, quá nhiều đến nỗi đâm ra không cần thiết. Trong suốt quãng thời gian ấy, y chưa từng ngờ vực bản thân, chưa từng đặt nghi vấn về kế hoạch y được chọn để thực hiện. Vậy mà bây giờ, sau năm năm thực sự sống với con người, y lại không thể diễn tả được mình cảm thấy như thế nào trước một việc quá rõ ràng dễ hiểu là y được trả lại tự do. Xét ở góc độ kế hoạch cho đại cục, y không biết phải nghĩ gì, hậu quả là y hầu như không có suy nghĩ về việc đó nữa. Y đã trở nên rất giống con người.

Buổi sáng, y được trao trả lại mấy món đồ ngụy trang. Y cảm thấy chút lạ lẫm khi phải mặc những thứ này lần nữa trước khi quay trở về thế giới bình thường, việc này bây giờ cũng thật ngớ ngẩn vì y có còn phải che giấu bản thân mình với ai nữa đâu? Tuy nhiên, y rất hồ hởi khi lại được đeo kính sát tròng, cặp kính này giúp mắt y trông giống con người hơn. Bộ lọc ánh sáng cũng làm dịu mắt y trước cường độ ánh sáng mà thậm chí dù y có đeo kính râm liên tục thì mắt cũng không thể được bảo vệ giống như thế. Khi y đeo kính vào rồi tự nhìn mình trong gương, y cảm thấy nhẹ nhõm vì lại trông giống con người.

Một người đàn ông mà y chưa từng gặp trước đây đưa y ra khỏi phòng, dẫn y xuống hành lang đang sáng rực vì có những tấm phát sáng được làm theo bằng sáng chế của tập đoàn W. E. Tiếp đến là những người lính mang súng hộ tống y. Họ bước vào một thang máy.

Ánh sáng trong thang máy chói lòa bức bối. Y đeo thêm kính râm. “Các anh sẽ kể lại với báo chí về vụ này như thế nào?” Y hỏi mà không thực sự quan tâm. Người đàn ông vẫn im lặng cho đến giờ hóa ra lại rất nhã nhặn. Hắn thấp người, tướng chắc nịch, nước da không được hồng hào. “Đó không phải là phần việc nằm trong bộ phận của tôi.” Hắn vui vẻ trả lời. “Nhưng tôi nghĩ rằng họ sẽ nói là ông được canh gác bảo vệ vì lí do an ninh. Những việc ông làm có tầm quan trọng trong công cuộc bảo vệ quốc gia. Đại loại thế.”

“Có phóng viên nào chờ sẵn không? Khi tôi ra ngoài?”

“Tôi nghĩ là chẳng có ai đâu.” Thang máy dừng lại. Cửa mở ra một lối đi qua hành lang kín đáo khác. “Chúng tôi lén đưa ông ra ngoài qua cửa sau mà.”

“Ngay bây giờ ư?”

“Khoảng hai tiếng nữa. Có một số thủ tục cần phải làm trước. Chúng tôi phải dẫn ông ra khỏi chỗ này đã. Đó là lí do tôi đến đây.” Họ tiếp tục băng qua hành lang rất dài và cũng rất sáng lòa giống như các nơi khác trong tòa nhà. “Kể tôi nghe đi.” Người đàn ông hỏi. “Sao mà ông bị bắt vậy?”

“Anh không biết ư?”

“Những thông tin kiểu này được giữ khá kín đáo ở đây.”

“Ông Van Brugh không cung cấp cho anh những thông tin ấy à?”

Người đàn ông mỉm cười. “Van Brugh chẳng kể ai nghe cái gì đâu, trừ khi Tổng thống thì may ra, nhưng ông ấy cũng chỉ kể cho Tổng thống nghe những gì mình muốn kể thôi.”

Ở cuối hành lang - hay có thể gọi là đường hầm, y không chắc gọi cái nào thì chính xác hơn - là một cánh cửa dẫn đến căn phòng có vẻ giống như phòng khám nha khoa nhưng lại hơi to. Căn phòng lát gạch màu vàng nhạt sạch tinh tươm. Ở đó có một cái ghế loại giống bác sĩ nha khoa thường dùng, bao quanh là vô số máy móc còn mới tinh, trông có vẻ cồng kềnh. Hai người phụ nữ và một người đàn ông đang đứng đợi, mỉm cười lịch sự, họ mặc áo blouse có màu vàng rất hợp với màu gạch. Y đã tưởng là sẽ gặp Van Brugh, y không rõ lí do tại sao Van Brugh không có mặt trong phòng. Người đàn ông đã hộ tống y tới đây dẫn y ngồi lên chiếc ghế. Hắn cười nhăn nhở. “Tôi biết là nhìn thì có vẻ đáng sợ nhưng họ sẽ không làm gì tổn thương ông đâu. Mấy cái kiểm tra theo thủ tục thôi, chủ yếu là để nhận dạng.”

“Ôi trời.” Newton thốt lên. “Các người kiểm tra tôi còn chưa đủ hay sao?”

“Không phải chúng tôi, ông Newton à. Tôi xin lỗi nếu như có bị trùng lặp quá trình mà CIA đã làm. Nhưng chúng tôi là FBI, chúng tôi phải lấy những thông tin này vào hồ sơ của mình. Ông biết đấy, những thông tin kiểu như nhóm máu, vân tay, điện não đồ.”

“Được rồi.” Y cam chịu ngồi lên chiếc ghế. Van Brugh đã nói chính phủ hiện hành động theo lối khó hiểu. Dù sao thì việc này cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Họ chọc kim vào người y, rồi dùng thiết bị chụp ảnh và nhiều công cụ cơ khí khác nhau để kiểm tra y mất một lúc. Họ chụp tấm điện cực lên đầu y để đo sóng não, rồi gắn điện cực lên cổ tay để đo nhịp tim. Y biết rằng một số kết quả thu được sẽ khiến họ bất ngờ, nhưng họ lại chẳng biểu hiện chút ngạc nhiên nào. Giống như người đàn ông ở FBI đã nói, tất cả chỉ là vấn đề thủ tục.

Thế rồi sau khoảng một tiếng đồng hồ, họ đẩy một cỗ máy đến trước mặt y ở khoảng cách rất gần, yêu cầu y tháo kính ra. Cỗ máy này có hai thấu kính, đặt ở vị trí trông giống như một cặp mắt, dường như nó đang nhìn y hiếu kì. Có một cái vòng bằng cao su đen giống như vành mắt bao quanh mỗi ống kính.

Y lập tức hoảng sợ. Nếu như họ không biết điểm khác thường ở đôi mắt y thì... “Mấy người định làm gì vậy?”

Tay chuyên viên kĩ thuật mặc áo choàng màu vàng lôi từ trong túi áo sơ mi ra một cây thước nhỏ rồi cầm lấy để đo chiều dài sống mũi của Newton. Giọng hắn bình thản. “Chúng tôi chỉ đang định chụp một vài tấm phim thôi. Sẽ không đau đâu.”

Một người phụ nữ nở nụ cười theo kiểu chuyên nghiệp, với tay định tháo kính râm của y. “Thưa ông, bây giờ ông cho phép chúng tôi tháo kính này ra một lúc nhé...”

Y nghiêng đầu đi để né cô ta, úp một tay che mặt. “Chờ chút đã. Chụp phim gì vậy?”

Tay chuyên viên thoáng lưỡng lự. Hắn liếc nhìn qua tay FBI bây giờ đã ngồi yên vị ở gần bức tường. Tay FBI gật đầu niềm nở. Tay chuyên viên mặc áo choàng vàng trả lời: “Thưa ông, thực tế là sẽ chụp hai loại ảnh cùng lúc. Một là loại nhận dạng võng mạc để lấy mẫu mạch máu. Đây là phương pháp nhận dạng tốt nhất hiện nay. Loại còn lại là ảnh X-quang. Chúng tôi muốn thấy được những đường gờ bên trong xương chẩm - phần phía sau hộp sọ của ông.”

Newton cố thoát ra khỏi chiếc ghế. “Không!” Y nói. “Mấy người không biết là mấy người đang làm cái quái gì đâu.”

Thế rồi chưa gì tay FBI thân thiện đã đứng ngay sau y với tốc độ nhanh hơn y tưởng, kéo y ngồi trở lại ghế. Y không thể cử động. Có lẽ tay FBI không nhận thức được là ngay cả một người phụ nữ cũng có thể dễ dàng giữ chặt y. “Tôi xin lỗi ông,” giọng hắn vọng từ phía sau y. “Nhưng chúng tôi phải chụp được những bức ảnh này.”

Y cố tự trấn tĩnh mình. “Chẳng lẽ ông chưa được ai báo thông tin về tôi? Chẳng lẽ không có ai nói cho ông nghe mắt của tôi như thế nào sao? Họ chắc chắn là biết được mắt của tôi như thế nào.”

“Mắt ông bị sao ư?” Tay mặc áo choàng vàng hỏi. Hắn dường như mất kiên nhẫn.

“Mắt tôi rất nhạy cảm với tia X-quang. Mà thiết bị đó thì...”

“Không có mắt ai nhìn thấy được tia X-quang cả.” Hắn mím môi, rõ là đang phát cáu. “Không ai có thể nhìn thấy ánh sáng ở tần số đó cả.” Hắn gật đầu ra hiệu cho người phụ nữ, cô cười gượng rồi tháo kính của y rа. Ánh sáng trong phòng làm y chớp mắt.

“Tôi thấy mà.” Y vừa nói vừa đảo mắt. “Tôi nhìn thấy mọi thứ theo lối hoàn toàn khác các anh. Hãy để tôi chỉ cho các anh thấy đôi mắt của tôi được cấu tạo như thế nào. Nếu các anh thả tôi ra, tôi sẽ tự tháo... kính sát tròng đang đeo.”

Tay FBI vẫn không buông y ra. “Kính sát tròng ư?” Tay chuyên viên hỏi. Hắn nghiêng người lại gần, nhìn chăm chút vào mắt Newton mất một lúc lâu. Rồi hắn lui lại. “Ông đâu có đeo kính sát tròng.”

Y bỗng trỗi dậy một thứ cảm giác lâu rồi y chưa từng trải qua: Hoảng sợ. Ánh sáng trong căn phòng đã trở nên ngột ngạt, nó dường như đang rung lắc xung quanh với cường độ bằng nhịp tim của y. Lời y nói ra nghe khản đặc giống như người say rượu. “Đó là một... loại tròng mới. Một lớp màng nhầy, không phải plastic. Thả tôi ra một chút đi, tôi sẽ chỉ cho ông thấy.”

Tay chuyên viên vẫn mím môi. “Làm gì có thứ nào giống vậy.” Hắn nói. “Tôi có kinh nghiệm hai mươi năm làm kính sát tròng mà...”

Tay FBI ở sau y bỗng thốt ra lời hay ý đẹp. “Để ông ấy thử đi, Arthur.” Hắn nói, đột nhiên buông thõng cánh tay y. “Dù sao thì ông ấy cũng là người đóng thuế mà.”

Newton thở hắt ra rồi nói: “Tôi cần một tấm gương.” Y bắt đầu mò mẫm trong túi áo của mình rồi bất thình lình lại hoảng loạn. Y không đem theo chiếc nhíp nhỏ, loại được thiết kế đặc biệt để gắp lớp màng nhầy ra... “Tôi xin lỗi,” y nói chung chung cho tất cả bọn họ nghe. “Tôi xin lỗi nhưng mà tôi phải có một dụng cụ. Có lẽ nó còn ở trong phòng tôi...”

Tay FBI vẫn nhẫn nại cười. “Ôi, thôi nào ông ơi. Ta đâu có thời gian cả ngày. Mà tôi cũng không thể quay lại căn phòng đó cho dù có muốn giúp ông đi chăng nữa.”

“Được rồi.” Newton nói. “Vậy thì ở đây có chiếc nhíp nhỏ nào không? Có lẽ tôi dùng cái đó cũng được.”

Tay chuyên viên nhăn mặt. “Chờ chút.” Hắn còn nói lầm bầm gì đó nữa rồi mới đi đến tủ kéo. Trong vòng một phút, hắn đã tập hợp được một bộ dụng cụ bóng loáng, đáng sợ: Nhíp, đồ hơi giống nhíp, và vài dụng cụ trông giống nhíp nhưng không rõ chức năng. Hắn đặt tất cả lên chiếc bàn bên cạnh ghế nha khoa.

Một trong hai người phụ nữ đưa cho Newton chiếc gương tròn. Y nhặt lấy một chiếc nhíp nhỏ đầu cùn ở trên bàn. Nó trông không giống lắm cái y thường dùng, nhưng có lẽ vẫn hiệu quả. Y thử nhấp mấy lần. Có lẽ nó hơi lớn nhưng không còn cách nào khác hơn.

Thế rồi y nhận ra tay y không thể cầm chắc gương. Y nhờ người phụ nữ đã đưa gương cho y cầm giùm. Cô bước đến gần hơn để lấy gương nhưng lại chìa gương vào quá gần mặt y. Y bảo cô lùi lại một chút, sau đó còn bắt cô điều chỉnh góc đứng để y có thể nhìn thấy rõ ràng. Y vẫn không ngừng đảo mắt. Tay mặc áo choàng vàng bắt đầu nhịp chân trên sàn. Nhịp chân của hắn dường như đồng bộ với nhịp dao động của ánh sáng trong phòng.

Khi y đưa tay cầm nhíp lại gần mắt, những ngón tay bắt đầu run rẩy không kiểm soát được. Y vội vàng rụt tay lại. Y thử lại lần nữa, nhưng vẫn không thể đưa vật đó lại gần mắt. Lần này, tay y rung còn dữ dội hơn. “Tôi xin lỗi.” Y nói. “Chờ thêm chút nữa nhé...” Tay y cứ vô thức rụt lại, có lẽ vì sợ dụng cụ đó, sợ những ngón tay cứ run lẩy bẩy không thể kiểm soát của y. Chiếc nhíp trong tay y rơi tuột xuống đùi. Y lóng ngóng dò dẫm tìm, rồi thở dài nhìn tay FBI, khuôn mặt hắn vẫn vô cảm. Y tằng hắng cổ họng, vẫn đảo mắt liên tục. Tại sao đèn lại sáng đến thế? “Ông có nghĩ rằng,” y hỏi, “tôi cần uống một ngụm nước không? Gin chẳng hạn?”

Bất thình lình, hắn bật cười. Nhưng lần này, tràng cười không còn có vẻ thân thiện nữa. Âm thanh nghe sắc lạnh, tàn nhẫn. Tiếng cười vang vọng khắp trong căn phòng lát gạch ấy.

“Thôi nào,” hắn nói, mỉm cười vẻ độ lượng. “Thôi nào.”

Lúc bấy giờ đã vô cùng tuyệt vọng, y chộp lấy chiếc nhíp. Giá mà y có thể lấy một chiếc màng nhầy ra dù có phải làm hỏng một con mắt đi chăng nữa, khi đó thì họ sẽ tin y... Nhưng tại sao Van Brugh không đến kể cho họ biết? Y tự làm hỏng một mắt sẽ tốt hơn là giao nộp hết cả hai cho cỗ máy đó, cho hai ống kính muốn nhìn săm soi vào hộp sọ y vì lí do thật ngu ngốc: Đếm từ bên trong xem có bao nhiêu đường gờ ở phía sau hộp sọ của y, đếm thông qua mắt y, đôi mắt nhạy cảm của y.

Đột nhiên, bàn tay của tên FBI lại kẹp chặt cổ tay và cánh tay y - đôi cánh tay quá yếu ớt nào có thể đấu lại sức mạnh của con người nên lần nữa lại bị kéo ra sau lưng y và giữ chặt ở đó. Thế rồi có ai đó tròng lên đầu y một tấm điện cực, siết chặt lại ở hai bên thái dương. “Không!” y thốt lên, giọng run rẩy, yếu ớt. “Không!” Y không thể nhấc đầu được.

“Tôi xin lỗi.” Tay chuyên viên nói. “Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi phải giữ chặt đầu ông để làm kiểm tra.” Trong giọng nói của hắn, nghe chẳng có gì giống như là muốn xin lỗi cả. Hắn đẩy cỗ máy trực diện về phía khuôn mặt Newton. Rồi hắn vặn một núm xoay để đưa ống kính và hai vòng cao su úp lên đôi mắt của Newton giống như hai ống nhòm.

Và lần thứ hai trong hai ngày liên tiếp, Newton đã bột phát làm một điều mới mẻ với y, một điều rất giống con người. Y thét lên. Lúc đầu, y hét lên vô thanh rồi sau đó y nhận ra tiếng thét của mình đã thành lời từ lúc nào. “Mấy người không biết rằng tôi không phải là con người à? Tôi không phải là con người!” Chiếc vòng đã chặn hết mọi luồng ánh sáng. Y không thể thấy bất cứ cái gì, bất cứ ai. “Tôi không phải là con người một chút nào cả!”

“Thôi nào.” Giọng nói của tay FBI vọng từ phía sau y.

Rồi sau đó, Newton nhìn thấy một tia sáng bạc chói lòa còn hơn cả ánh nắng giữa trưa của một mùa Hè rực rỡ chiếu vào người đàn ông vừa bước ra từ căn phòng tối và tự ép mình phải nhìn chằm chằm vào tia sáng ấy, mở to mắt, cho đến khi mắt anh ta tối sầm. Thế rồi y cảm nhận sức ép trên khuôn mặt đã biến mất, tự hiểu rằng họ đã đẩy cỗ máy đi.

Chỉ sau khi y bị ngã hai lần, họ mới kiểm tra lại mắt của y và phát hiện rằng y đã bị mù.