← Quay lại trang sách

⚝ 10 ⚝

Y bị biệt giam trong một bệnh viện công khoảng sáu tuần, những bác sĩ ở đó cũng chẳng thể làm được gì giúp y. Các tế bào cảm nhận ánh sáng trong võng mạc của y đã gần như hoàn toàn bị tổn thương, không còn khả năng phân biệt thị giác và cũng chẳng khác gì một tấm phim bị phơi dư sáng quá độ. Sau vài tuần, y có thể lờ mờ phân biệt được sáng tối, có thể biết được khi nào có một vật thể lớn, chắn sáng đặt trước mặt y, và vật thể đó đúng nghĩa là lớn, chắn sáng. Nhưng chỉ đến thế thôi, còn màu sắc và hình dáng thì y không nhìn ra.

Trong suốt khoảng thời gian đó, y lại bắt đầu nghĩ về Anthea. Đầu tiên, y hồi tưởng những kí ức xưa cũ và rời rạc, hầu hết là về thời thơ bé. Y nhớ về một trò chơi nào đó tương tự như cờ vua mà y từng rất thích chơi hồi nhỏ. Đó là trò chơi có mấy khối lập phương trong suốt đặt trên một cái bàn tròn, y nhận ra mình vẫn còn nhớ được những luật chơi phức tạp, chẳng hạn như khối lập phương màu xanh lá sẽ được quyền đi trước khối màu xám khi các khối xanh lá hợp thành hình đa giác. Y nhớ những nhạc cụ đã từng học, những cuốn sách đã từng đọc, đặc biệt là các sách sử, thế rồi tuổi thơ của y đã kết thúc bằng hôn nhân ở tuổi ba mươi hai theo thời gian trên Anthea, hoặc bốn mươi lăm nếu xét theo cách tính của con người. Y không tự chọn vợ, dù đôi khi điều này cũng được phép, mà để gia đình chọn. Cuộc hôn nhân mẫu mực mang lại cho y cảm giác khá thoải mái. Đời sống sau khi đã kết hôn không có chút nào nồng nhiệt, nhưng người Anthea cũng không phải là giống loài nồng nhiệt. Bây giờ mắt đã mù lòa, thân trong bệnh viện Mĩ, y mới nhận ra mình nghĩ về vợ còn trìu mến hơn trước đây. Y nhớ nàng và ước gì nàng ở đây với y. Đôi lúc y còn bật khóc.

Vì không thể xem ti vi nên nhiều lúc y lại nghe đài. Y biết được là chính phủ đã không thể giữ bí mật nổi chuyện y bị mù. Đảng Cộng hòa đang tận dụng hình ảnh của y khá đáng kể cho chiến dịch của họ. Họ gọi những gì đã xảy ra với y là một minh chứng cho sự chuyên chế và vô trách nhiệm của chính quyền.

Sau tuần đầu tiên, y đã không còn cảm giác căm ghét họ nữa. Làm sao y có thể hờn dỗi trẻ con? Van Brugh nói lời xin lỗi y rằng ông vô cùng xấu hổ, tất cả là một sự nhầm lẫn. Ông không biết rằng FBI chưa được báo tin về những đặc điểm dị thường của Newton. Y nhận thấy rằng Van Brugh không thực sự quan tâm y, thứ duy nhất ông lo lắng chỉ là liệu y, Newton, sẽ nói gì với cánh báo chí, những cái tên nào y sẽ liệt kê ra. Newton chán nản trấn an ông rằng y sẽ không nói gì, chỉ nói rằng tất cả là một tai nạn không thể tránh khỏi. Không phải lỗi ai cả, một tai nạn thôi.

Thế rồi một ngày, Van Brugh bảo y rằng ông đã hủy cuộn băng. Ông nói ngay từ đầu ông đã biết rằng cũng sẽ chẳng có ai tin chuyện này đâu. Họ sẽ nghĩ đây là chuyện bịa đặt, hoặc Newton đã hóa điên, bất cứ cái gì ngoại trừ chuyện chịu tin đây là sự thật.

Newton hỏi ông có tin đây là sự thật không.

“Đương nhiên, tôi tin chứ” Van Brugh lặng lẽ nói. “Ít nhất đã có sáu người biết chuyện và tin. Tổng thống là một trong số đó, rồi có Bộ trưởng Ngoại giao nữa. Nhưng chúng ta tiêu hủy những bản ghi âm.”

“Sao lại làm vậy?”

“À thì,” Van Brugh cười lạnh nhạt, “chúng tôi không muốn lịch sử ghi lại rằng chúng tôi đã tập hợp những kẻ điên cuồng nhất để lãnh đạo đất nước này.”

Newton bỏ xuống quyển sách chữ nổi y đang cầm để tập đọc. “Vậy thì tôi có thể quay lại làm việc không? Ở Kentucky ấy?”

“Cũng có thể. Tôi không chắc. Chúng tôi sẽ giám sát ông từng phút trong suốt phần đời còn lại của ông. Nhưng nếu Đảng Cộng hòa nhúng tay vào, tôi sẽ bị thay thế. Tôi cũng không biết nữa.”

Newton lại cầm quyển sách lên. Sau suốt nhiều tuần, lần đầu tiên y đã có cảm giác lấy lại hứng thú với những gì đang diễn ra xung quanh trong phút chốc. Nhưng sự hứng thú đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, không để lại chút dấu vết nào. Y mỉm cười nhẹ nhàng. “Thú vị đấy.”

* * *

Khi y được một nữ y tá dẫn ra khỏi bệnh viện, đã có một đám đông chờ sẵn bên ngoài tòa nhà. Dưới ánh dương rực rỡ, y có thể lờ mờ thấy những cái bóng và nghe giọng nói của họ. Một lối đi trong đám đông đã được mở sẵn dành cho y, có lẽ là do cảnh sát mở lối, nữ y tá dẫn y đến chỗ xe hơi đã chờ sẵn thông qua lối đó. Y nghe có một tràng vỗ tay nhỏ. Y bị vấp hai lần nhưng không ngã. Nữ y tá dìu y rất có nghề, cô sẽ chăm sóc y theo thời gian tính bằng tháng hay bằng năm, cho đến khi nào y còn cần cô. Cô tên là Shirley và y cũng biết là tướng cô béo.

Đột nhiên y bị ai đó kéo tay, nắm nhẹ. Một người to cao đang đứng trước mặt y. “Thật vui khi ông đã quay trở lại, ông Newton.” Là giọng của Farnsworth.

“Cảm ơn ông, Oliver.” Y cảm thấy rất mệt. “Ta có chuyện cần phải bàn.”

“Vâng. Ông có biết là ông đang xuất hiện trên truyền hình không, ông Newton.”

“Ồ, tôi không biết.” Y nhìn quanh, cố dò tìm bóng dáng máy quay nhưng bất thành. “Máy quay ở đâu vậy?”

“Bên phải ông đó.” Farnsworth nói, giọng thì thầm.

“Ông làm ơn xoay giúp người tôi sang phía đó được không. Có ai muốn hỏi tôi điều gì à?”

Một giọng nói, rõ ràng là của một phóng viên truyền hình, đang vang lên từ hướng khuỷu tay y. “Ông Newton, tôi là Duane Whitely ở đài truyền hình CBS. Ông có thể nói cho tôi biết ông cảm thấy như thế nào khi lại được ra ngoài không?”

“Không.” Newton nói. “Tôi vẫn chưa thể nói được.” Người phóng viên không có vẻ gì là ngạc nhiên, y hỏi tiếp: “Ông có dự định gì cho tương lai? Nhất là sau những chuyện ông vừa trải qua.”

Cuối cùng Newton cũng tìm được hướng máy quay, bây giờ y đang nhìn thẳng vào nó, gần như hoàn toàn không ý thức về những con người đang lắng nghe y, cả những ai đang ở đây - ở Washington này và những ai theo dõi qua truyền hình trên khắp đất nước này. Y đang nghĩ về một nhóm đối tượng khác. Y khẽ mỉm cười. Với những nhà khoa học ở Anthea? Với vợ y? “Như các bạn đã biết, tôi hiện đang thực hiện dự án thám hiểm không gian. Công ty tôi đang thực hiện khối lượng công việc khá lớn, chúng tôi phóng một chiếc máy bay vào hệ thống năng lượng mặt trời để đo các bức xạ đã khiến việc du hành giữa các hành tinh trở nên bất khả thi cho đến hiện nay.” Y dừng một chút để lấy hơi rồi mới nhận ra là đầu và vai đang đau nhói. Có lẽ lại do vấn đề trọng lực sau khoảng thời gian dài y nằm liệt giường. “Sau thời gian bị giam giữ, vốn cũng không hề khó chịu, tôi đã có cơ hội để suy nghĩ.”

“Vâng?” Người phóng viên nói để lấp khoảng lặng.

“Phải.” Y mỉm cười dịu dàng, nụ cười chứa đầy hàm ý, thậm chí có cả nét hạnh phúc khi nhìn hướng về máy quay, về quê nhà của y. “Tôi đã nhận ra là dự án này quá tham vọng. Tôi quyết định từ bỏ.”