Chương 237 Luyện Kim Học Viện
10 vạn luyện Kim tích lũy?
Đỗ Địch An hơi giật mình, theo hắn biết thì yêu cầu của luyện kim thuật sĩ nhất tinh chính là tích lũy được 100 tích lũy, nhị tinh là 1000 tích lũy, càng về sau thì cứ tính theo hệ thập phân, mà 10 vạn tích luy thì tương đương với một luyện kim thuật sĩ tứ tinh. Mà đại đa số luyện kim thuật sĩ tứ tinh đều phải vùi đầu luyện kim thuật mấy chục năm mới có thể có được thành tựu đó, hôm nay chỉ cần mở cái gọi là Thần Vật thượng kỷ này ra là có thể đạt được?
Dạ Oanh thở dài nói:
- Nếu là ta có thể học được một ít tri thức thời đại thượng kỷ thì tốt rồi, có lẽ đã có thể biết cách làm sao để mở cái Thần Vật thượng kỷ này ra.
Khóe miệng Đỗ Địch An hơi co rúm, nghĩ thầm tri thức toán học của ngươi có nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng, cái kho lạnh này chỉ tập trung dùng vân tay của hắn cùng mật mã, ngoại trừ hắn ra, không có bất kỳ người nào có thể phá vỡ được, trừ phi là dùng bạo lực để hóa giải.
- Thứ này sẽ cứ để ở đây sao?
Đỗ Địch An hỏi.
Dạ Oanh lắc đầu, nói:
- Nghe nói một thời gian không lâu nữa sẽ được chuyển đến địa điểm khác bên trong Hắc Ám giáo đình, cho nên nhân lúc bây giờ còn ở đây, chúng ta quan sát kỹ một chút đi, có lẽ có thể sẽ gợi lên được một ít linh cảm, nghe nói từng có người không khí huyền bí lưu động bên trên thần vật thượng kỷ này, thật hi vọng chúng ta cũng có thể nhìn ra rốt cục là bí mật gì.
Đỗ Địch An khẽ cười khổ, nghĩ thầm đây nhà kho lạnh bí mật, khoa học kỹ thuật cùng tư duy khái niệm thời này làm sao có thể lý giải được, nhưng nghĩ đến việc treo giải thưởng lên đến 10 vạn luyện Kim tích lũy kia, trong lòng hắn vẫn là có phần hơi rung động, theo như ghi chép của Rose thì hắn biết được, thuật sĩ luyện kim đạt được huân chương cấp sao càng cao thì Hắc Ám quyền lợi lấy được cũng sẽ càng nhiều, ví như như Rose vậy, là một luyện kim thuật sĩ tam tinh, có thể phái một đoàn kỵ sĩ bên trong Hắc Ám giáo đình tác chiến với mình.
Những Hắc Ám này kỵ sĩ thấp nhất thì cũng có thể chất của Sơ cấp Thú Liệp giả, trong đó Hắc Ám Vương kỵ, thậm chí là Trừng Giới Giả cũng rất khó mà ứng phó.
Nhưng muốn điều động Hắc Ám Vương kỵ thì phải đạt tới mức độ ngũ tinh mới có thể làm được.
Ngoại trừ việc triệu tập Hắc Ám kỵ sĩ, mỗi tháng còn có thể nhận được bổng lộc cực cao, nhưng đối với luyện kim thuật mà nói, phúc lợi tốt nhất chính là có thể cộng hưởng vào mạng lưới tình báo của Hắc Ám giáo đình, sưu tập tin tức cho chính mình.
Mạng lưới tình báo của Hắc Ám giáo đình cực kỳ đáng sợ, nó dày đặc và rộng hơn cả của Quang Minh giáo đình, nó xâm nhập vào nhiều lĩnh vực khác nhau, chỉ cần chi trả một cái giá tương ứng, thì rất nhanh sẽ có thể biết được bất kỳ tin tức gì, ngay cả là những bí mật quân sự cũng không ngoại lệ!
- Nhà kho lạnh này đã không còn nhìn thấy vào ba bốn năm trước, nó rơi vào tay Hắc Ám giáo đình một khoảng thời gian rất dài, nhưng bọn hắn lâu như vậy vẫn không phá giải mật mã, nếu như bọn họ có thể tự mở ra được, hầu như sẽ gây ra mối quan tâm lớn cho tất cả các bên, thậm chí sẽ dẫn đến sự thẩm vấn cùng sự ngờ vực vô căn cứ! Trong một khoảng thời gian lâu như vậy, lẽ ra bọn hắn đã nghĩ hết tất cả các biện pháp để mở ra, cho dù có nói nói đó là sự trùng hợp, thì cũng không thể giải thích được...
Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, mấy phần khao khát kích động nổi lên từ đáy lòng hắn đã dần lắng xuống, cảm giác tấm thông cáo treo giải thưởng kia tựa như một cái móc treo ngược ẩn náu đầy gai nhỏ bén nhọn, con mồi thơm ngon béo bổ đến mê người như vậy, nếu như không nhịn nổi sự hấp dẫn kia mà cắn vào thì xong rồi.
Nghĩ đến đây, hắn thu hồi ánh mắt, nói với Dạ Oanh:
- Chúng ta đi đến nơi khác dạo quanh đi.
Dạ Oanh thấy hắn có vẻ không nhiều tâm tư, thì cũng không tiếp tục miễn cưỡng, mấy ngày này nàng cũng đã xem qua vật ấy vô số lần, cũng suy nghĩ một lát rồi nói:
- Vẫn chưa đi nhận huân chương của người sao, ta đi cùng ngươi.
Đỗ Địch An gật đầu.
Hai người tới trước quầy xử lí việc trên đại điện, Đỗ Địch An đưa tấn chứng minh thân phận tạm thời của mình ra nói:
- Ta đến để nhận huân chương củ ta.
Sau quầy là một lão đầu phụ trách việc đăng kí cho những nhân vật mới, lão không mang mặt nạ, mặt lún phún đầy râu, lười biếng mà ngáp dài một cái mà liếc qua Đỗ Địch An, tựa như đang trách cứ hắn quấy rầy đến giấc buồn của mình, đến lúc nhận lấy tấm chứng minh thân phận tiếp thì trừng mắt nhìn rồi bỉu môi nói:
- Ơ!, danh hiệu 'Ma Vương'?
Hắn nheo mắt nhìn Đỗ Địch An.
- Tiểu tử này khẩu khí đúng là rất lớn, danh hiệu vẫn là ở mức thấp, cẩn thận coi chừng trở thành đối tượng bị lệnh phạt đầu tiên của Quang Minh giáo đình.
Đỗ Địch An chỉ nhìn hắn mà không nói gì.
Lão đầu thấy hắn không tiếp lời, thì cũng thấy mình lộ ra nhiều lời hơi thất lễ, hắn quay đầu lại nhìn về phía mấy cái ngăn kéo nhỏ trên tường, suy nghĩ một lát, rất nhanh đã tìm ra được một cái ngăn kéo, liền lựa lấy một cái chìa khóa trong chuỗi chìa khóa đang đeo bên lưng mà mở ngăn kéo ra, rồi từ trong ngăn kéo lấy ra một vài vật phẩm.
- Đây là huân chương của ngươi, đây là phí vào cửa của ngươi, đây là văn kiện của học viện luyện kim mà Giáo Đình đề cử cho ngươi, tiểu tử, chỉ mong ngươi có thể tồn tại trong bóng đêm, hoan nghênh sự gia nhập của ngươi.
Lão giả đưa huân chương cùng một lượng lớn Kim tệ cho hắn, dáng bộ còn buồn ngủ lúc trước hoàn toàn biến mất, lúc này đã trở nên trang nghiêm, thành kính mà chăm chú, hắn đứng trước mặt Đỗ Địch An, đưa tay ở trước ngực vẽ ra một cái tư thế thường sử dụng cầu nguyện, chắp tay trước ngực cầu xin nói:
- Trong bóng đêm thăng hoa, hãy trở về chân thật, ánh mặt trời sẽ làm đôi mắt ngươi đau đớn, mà bóng tối sẽ để cho cặp mắt của ngươi sáng ngời, từ nay về sau ngươi đã trở thành tín đồ của thần, dùng cả đời phụng dưỡng chủ ta, tìm kiếm chân thật trong dối trá, nếu có phản bội sẽ phải chịu Luyện Ngục hình pháp, ngươi đã hiểu chưa?
- Đã hiểu.
Đỗ Địch An gật đầu, đây là nghi thức nhập giáo. Hắc Ám giáo đình thờ phụng Chân Thần, gọi Quang Minh thần của Quang Minh giáo đình là Ngụy Thần, mà Quang Minh giáo đình xưng hô thần của Hắc Ám giáo đình là Tà Ma, không thừa nhận lẫn nhau.
Nghi thức nhập giáo chấm dứt, lão đầu lại khôi phục nguyên bộ dáng ban đầu, khoát tay nói:
- Không có việc gì nữa thì đi làm việc nên làm đi, đừng quấy rầy ta ngủ gật.
Đỗ Địch An thu hồi Kim tệ trên bàn, nặng trịch, xem chừng cũng có trên trăm Kim tệ, mặc dù đối với tầm mắt cùng tài sản bây giờ của hắn mà nói, một chút Kim tệ ấy không đáng để nhắc tới nhưng trên trăm Kim tệ lại là số tiền mà những gia đình cư dân bình thường vất vả cả đời cũng khó mà kiếm được, bởi vậy cũng có thể nhìn ra, trong cái thế giới này dường như tất cả tài phú đều nằm trong tay quý tộc cùng phú thương, và tỉ lệ giàu nghèo bị chênh lệch nghiêm trọng.
Nhìn thoáng qua huân chương của mình, một mặt có khắc hình hai cánh tay bưng lấy một tảng đá, ý nghĩa tượng trưng cho hòn đá chiết xuất Hoàng Kim, mặt khác có khắc danh hiệu của mình, đại biểu cho việc mình chính là thuật sĩ phe phái luyện kim.
Nếu như sinh mệnh thuật sĩ phe phái luyện kim, khắc vào bên trong hai cánh tay bưng tảng đá kia là hình đầu người, thì đại biểu cho sự vĩnh sinh.
- Văn kiện học viện luyện Kim đề cử?
Đỗ Địch An xem tiếp một phần thư khác, có phần hơi kinh ngạc, nói với lão đầu:
- Có học viện luyện Kim học sao?
Lão đầu liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Đương nhiên là có rồi, vị bằng hữu kia của ngươi đã sớm gia nhập, có gì ngươi cứ hỏi nàng đi, đừng quấy rầy ta, đi, đi!
Thấy hắn xua đuổi, Dạ Oanh nói với Đỗ Địch An:
- Chúng ta đi rồi nói.
Đỗ Địch An gật đầu, hắn rời khỏi đây, cùng Dạ Oanh đến bên ngoài đại điện. Dạ Oanh vừa đi vừa nói:
- Luyện Kim học viện cũng giống như một phân nhánh của Hắc Ám giáo đình chúng ta, nó như một học viện bình thường, bên trong có dạy tri thức về các loại luyện Kim, nhưng học phí tương đối đắt đỏ, đương nhiên nếu như thành tích đặc biệt tốt thì có thể miễn trừ học phí.
Đỗ Địch An hỏi:
- Như vậy rất dễ bị lộ?
Dạ Oanh gật đầu nói:
- Khả năng bạo lộ quả thực tương đối cao, nhưng có Hắc Ám giáo đình cao tầng che chở, trừ phi gây ra động tĩnh quá lớn, nếu không Quang Minh giáo đình chỉ biết mắt nhắm mắt mở mà không sẽ qua vây quét, cho nên không cần lo lắng, mức độ an toàn ở đó vẫn rất cao.
Đỗ Địch An hiểu ra, xem ra quan hệ ở đây có hơi phức tạp, nó không giống với những gì mà hắn đã tưởng tượng, lại càng không phải chỉ đơn giản là cuộc đối đầu giữa chính và tà trong mắt thường dân, nó vừa là trục xuất vừa là kí sinh lẫn nhau.