Chương 243 Xông! Xông!
Thấy Đỗ Địch An vọt tới trước mặt mình, ánh mắt Aisha lộ ra vài phần ngưng trọng nắm thật chặc bội kiếm, sau khi Đỗ Địch An bước vào phạm vi công kích của nàng, bỗng nhiên cổ tay run run nhanh chóng thi triển kiếm thuật sở trường của mình ra.
Đỗ Địch An đã thấy tư thế cổ tay của nàng liền ngờ tới nàng sẽ công kích đến nửa người trên, thân thể đột nhiên cúi xuống, đồng thời lưng eo phát lực, quay người một cước đá vào bụng của nàng.
Sắc mặt Aisha biến hóa, luống cuống tay chân thu kiếm đồng thời lảo đảo lui về phía sau, mạo hiểm vạn phần mà tránh thoát một cước này của Đỗ Địch An, không nghĩ tới khi đối mặt với hắn mình lại rơi vào thế hạ phong, sắc mặt nàng phát lạnh, chăm chú nhìn hai đối thủ mắt sau tấm mặt nạ, chỉ cảm thấy đôi mắt này thâm thúy lạnh lùng, ngay cả là ở dưới tình huống như vậy vẫn lộ ra vẻ tỉnh táo cực điểm lạnh như băng, nàng hơi cắn răng nói:
- Không cần biết ngươi là ai, dám lạm sát người vô tội, cướp đoạt thượng kỷ Thần Vật, hôm nay đừng nghĩ rời khỏi đây!
Trong lòng Đỗ Địch An hừ lạnh, vừa muốn tiếp tục ra tay, đột nhiên trong lòng khẽ động, thanh âm khàn khàn mở miệng nói:
- Lạm sát người vô tội? Người của Hắc Ám giáo đình các ngươi cũng xứng nói mình là người vô tội? Không cần kéo dài thời gian, cút ngay!
Trong tiếng quát, thân thể lần nữa thẳng tiến, nâng dao găm trong tay lên cấp tốc quẹt qua má của Aisha.
Sắc mặt của Aisha khó coi, vội vàng huy kiếm ngăn cản.
Leng keng mấy tiếng, bội kiếm hoàn toàn chống đỡ được dao găm của Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhíu mày, không nghĩ đến cận chiến với cô gái này khó chơi như thế, hơn nữa thể chất còn mạnh hơn mình vài phần, chắc chắn có thể miễn cưỡng đạt tới trình độ thể chất Thú Liệp giả Cao cấp, chỉ là thực chiến lại hoàn toàn không thể đánh đồng với Thú Liệp giả Cao cấp, nếu không bản thân tiếp hai ba chiêu đã phải chịu thua, hắn ngửi thấy được mùi bên ngoài đi vòng vèo, cùng với ngưng tụ càng ngày càng nhiều mùi, trong lòng trở nên gấp gáp, không hề bận tâm, bỗng nhiên dùng dao găm đâm về phía ngực Aisha.
Aisha vừa lui về phía sau, vừa huy kiếm ngăn cản, nàng biết rõ chính mình chỉ có thể kéo dài thời gian với người này, đợi đến lúc những người khác tới trợ giúp thì nhất định có thể bắt giữ hắn.
Đỗ Địch An tức giận đâm dao găm tới, lúc Aisha huy kiếm ngăn cản, dao găm lại bỗng nhiên rút về, lại là một đòn đánh nghi binh, cùng lúc đó hắn nhấc chân đá về phía đầu gối Aisha.
Sắc mặt Aisha biến hóa vội vàng lui về phía sau.
Đỗ Địch An tiếp tục dùng dao găm công kích tới, Aisha lần nữa huy kiếm ngăn cản, song lần này vẫn là đánh nghi binh, vung đến nửa đường lập tức thu hồi, đồng thời dậm chân đá ra.
Aisha sớm có phòng bị, lập tức trốn tránh.
Ngay lúc nàng tránh, Đỗ Địch An nửa đường thu hồi dao găm bỗng nhiên vung ra!
Vèo một tiếng, phóng tới trước mặt.
Aisha ngạc nhiên, phản ứng bản năng của thân thể sợ tới mức nàng vội vàng nghiêng đầu trốn đi, nhưng vẫn bị dao găm vạch một đường máu trên gương mặt xinh đẹp, máu tươi từ miệng vết thương thẩm thấu ra.
Đỗ Địch An thừa cơ hội này, thân thể thoáng qua, nhanh chóng vượt qua nàng, chạy ra phía con đường bên ngoài.
Một đội Hắc Ám kỵ sĩ vòng vây phía sau nhìn thấy Aisha đội trưởng vậy mà không địch lại bị thương, thầm kinh hãi, thấy kiến Đỗ Địch An vọt tới, lập tức tụ lại một chỗ, lúc trước bọn hắn không có nhúng tay vào cuộc chiến đấu của Đỗ Địch An và Aisha, chủ yếu là lo lắng ảnh hưởng đến Aisha, dù sao Đỗ Địch An công kích bọn hắn không kiêng dè, Aisha lại lo lắng sẽ ngộ thương đến bọn hắn.
Nhìn qua chỗ Hắn Ám kỵ sĩ tụ lại, ánh mắt Đỗ Địch An rét run giống như một con thú tức giận đánh về phía trước!
Những Hắc Ám kỵ sĩ này bị sợ nhảy lên, không nghĩ tới Đỗ Địch An cũng dám tay không tấc sắt mà vọt tới lợi kiếm sáng loáng của bọn hắn, trong lúc nhất thời bị khí thế này thu hút, chưa nghĩ ra cách chủ động công kích, mà là thầm nghĩ cách ngăn Đỗ Địch An lại.
Đỗ Địch An cấp tốc vọt tới chính giữa đám Hắc Ám kỵ sĩ, nhìn qua một tên Hắc Ám kỵ sĩ bên trong mặt mũi tràn đầy hoảng sợ đang đâm lợi kiếm tới, lập tức thân thể hơi nghiêng, tránh thoát đòn công kích này, đồng thời bóp chặt cổ tay của hắn, năm ngón tay dùng sức thật mạnh uốn éo, kịch liệt đau nhức khiến tên Hắc Ám kỵ sĩ này lập tức buông lỏng tay ra, lợi kiếm rơi xuống.
Đỗ Địch An cũng buông lỏng tay ra, nhanh chóng nắm lợi kiếm, thân thể xoay tròn tránh thoát ba lợi kiếm bên cạnh đâm tới, đồng thời vung lợi kiếm trong tay mới đoạt lên chém tới.
Phốc phốc hai tiếng, vị Hắc Ám kỵ sĩ trẻ tuổi bị đoạt bội kiếm kia cổ bị vạch phá, trừng lớn mắt, thân thể cứng ngắt ngã xuống, mặt của một tên Hắc Ám kỵ sĩ khác bên trái cũng vô tình bị đâm trúng, kêu thảm thò tay che mặt.
Trước khi vào tù thì thể chất của Đỗ Địch An cũng đã sánh ngang với Thú Liệp giả Trung cấp, hơn nữa so với Thú Liệp giả Trung cấp bình thường còn cao hơn, Ma Ngân tiến hóa lần này làm thể chất lột xác, cùng với vài viên Hàn Tinh thuần túy cũng làm thể chất hắn tăng lên, khiến thể chất của hắn dường như cũng tương đương với Thú Liệp giả Cao cấp, mặc dù chênh lệch tài nghệ cận chiến nhưng đối phó với những Hắc Ám kỵ sĩ này mà nói chỉ là hơi thua kém vài phần, dựa vào ưu thế thể chất rất lớn hoàn toàn có thể bù lại, hơn nữa có thể nghiền áp nhẹ nhàng.
Sau khi đoạt được lợi kiếm, Đỗ Địch An nhanh chóng vung lên, xông tới đẩy bội kiếm của mấy vị Hắc Ám kỵ sĩ ra, sức mạnh trên lưỡi kiếm rất nặng khiến vài tên Hắc Ám kỵ sĩ này trong lòng kinh hãi vô cùng.
Đỗ Địch An phá tan vòng vây, không chờ Aisha đằng sau đuổi tới, cấp tốc chạy tới con đường phía trước, rất nhanh liền nhìn thấy chỗ đường biên bên ngoài sân rộng chen chúc lượng lớn thân ảnh, cùng với thủ vệ tuần tra trên quảng trường.
Từ khi hắn ra tay phóng độc đến bây giờ, tổng cộng cũng chưa đến ba bốn phút, toàn bộ người trên quảng trường đang trong lúc bối rối, sơ tán càng thêm chậm chạp, nhất thời thủ vệ ngăn chỗ con đường bảo vệ từng người chậm rãi đi ra.
Lúc Đỗ Địch An đột phá vòng vây của Hắc Ám kỵ sĩ, liền tiện tay vứt bỏ lợi kiếm tránh liên lụy tốc độ của mình, lúc đi tới trước thông đạo này, nhìn thấy mấy thủ vệ tuần tra chú ý tới hắn, lúc này liền hét lớn:
- Độc khí tới rồi, chạy!
Mặc dù rống to nhưng vẫn ép tiếng nói lại cực thấp, lộ ra tiếng kêu đặc biệt khó nghe chói tai.
Thủ vệ đang trấn an đám người bên trong nghe nói như thế lập tức rất sợ hãi, có người muốn quay đầu nhìn xem là thật hay giả, nhưng vừa quay đầu lại đã bị người phía sau đẩy tới, thân thể đứng không vững, lập tức ngã trên thân người khác, sau đó như quân bài Domino ngã xuống một mảng.
- Đứng lại, ngươi là kẻ tập kích!
Thấy Đỗ Địch An vọt tới thì thủ vệ lập tức rút binh khí ra gầm lên ngăn trước thông đạo, mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng bọn hắn dựa theo tốc độ chạy của Đỗ Địch An liền nhìn ra manh mối, hơn nữa giờ phút này đám người trên quảng trường đã rời đến trước thông đạo, còn Đỗ Địch An lại từ trong vòng vây của Hắc Ám kỵ sĩ chạy tới, thân phận rõ ràng.
Đỗ Địch An đã sớm nghe ngóng và quan sát qua chiến lực của những thủ vệ này, vẫn kém hơn vài phần so với Hắc Ám kỵ sĩ, chỉ có thể coi là là Hắc Ám kỵ sĩ thực tập, hắn hừ lạnh một tiếng, thân thể không dừng lại chút nào, cấp tốc phóng tới phía trước.
Vài tên thủ vệ kinh sợ vô cùng, rống giận lao đến.
Đỗ Địch An nhanh chóng tiến tới sát vài tên thủ vệ, tốc độ huy kiếm của đối phương trong mắt hắn vô cùng chậm rãi, thân ảnh thoáng qua, tránh thoát dễ dàng, nâng nắm đấm lên đập ở chính diện trên gương mặt của một người thủ vệ, bành một tiếng bay ra ngoài, chưa ra tay với mấy thủ vệ khác đã lấy tốc độ cao nhất thẳng đến con đường mà chạy.
Giờ phút này trong thông đạo chắn đầy người, hai bên mặc dù có thủ vệ đang giữ gìn trật tự lớn tiếng la lên, nhưng đám người kia lại hoảng sợ lộ ra vẻ yếu ớt vô lực.