← Quay lại trang sách

Chương 287 Kiên Trì

Đáng chết! Hoạt động quá mạnh đã khiến miệng vết thương căng nứt.

Sắc mặt Kacheek vô cùng khó coi, hắn lập tức thu tay lại, dùng khăn mặt để lau mồ hôi mà đắp trên vai che sụp chỗ miệng vết thương đang đổ huyết, từng cơn lửa nóng đau đớn khiến hắn khẽ nhíu mày.

Đang tại đau khổ kiên trì Đỗ Địch An sớm đã nghe thấy được theo trên người hắn tản mát ra mùi máu tươi, nhìn thấy cử động của hắn lập tức biết rõ nguyên nhân, khóe miệng hơi câu dẫn ra một vệt đường cong, tiếp tục kiên trì.

Kacheek quay đầu lại nhìn Đỗ Địch An một hồi, nhìn thấy cánh tay run đến cực độ của hắn, nhưng thân thể lại vẫn ổn định, góc độ uốn lượn của khuỷu tay cũng không có biến hóa, trong lòng hắn nhất thời thất kinh, ánh mắt cũng âm trầm xuống, miệng hơi há ra tựa như đang muốn tuyên bố chấm dứt huấn luyện để tránh miệng vết thương của mình chuyển biến xấu hơn.

Nhưng lời nói vừa ra đến miệng, bỗng nhiên lại dừng lại, hắn nghĩ thầm nếu như cứ như vậy mà nhận thua, đợi lát nữa bị hắn nhìn thấy miệng vết thương của mình nhất định sẽ cho rằng là mình sợ hãi bị thương mới lùi bước!

Nghĩ đến đây, trong lòng quét ngang, hắn dùng khăn mặt quấn ở trước ngực, cắn răng tiếp tục ôm lấy ụ đá nặng nề trên mặt đâte, mở tường vây ra.

Đỗ Địch An thấy hắn vẫn không lên tiếng, trong lòng có phần hơi quái lạ, nhưng cũng không nói gì, cứ tiếp tục gạt bỏ mọi ảnh hưởng xung quanh mà dốc sức kiên trì.

Nửa giờ sau, Đỗ Địch An cảm giác cánh tay của mình đã sắp chịu đến cực hạn rồi, mà âm thanh thở của Kacheek bên kia cũng dần dần ồ ồ, chiếc khăn quấn ở trước ngực người nam nhân này vặn qua một lần, khăn bông thuần trắng cũng đã nhuộm đầy Huyết Hồng, nếu như tiếp tục mất máu, khó tránh khỏi sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ, Đỗ Địch An mở miệng nói:

- Hôm nay cứ đến đây thôi.

Đáy lòng Kacheek nhẹ nhàng thở hắc ra, cảm giác thoải mái cực độ, tựa như vừa chiến thắng sau một cuộc ác chiến, hắn thở khẽ thổi 1 hơi, cười lạnh nói:

- Như thế nào, rốt cục không kiên trì nổi nữa sao?

Đỗ Địch An nghe nói như thế, lông mi hắn khẽ giật giật mà nói:

- Là ta sợ ngươi không kiên trì nổi.

Kacheek hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ta sao? Ngay cả khi ngươi mệt mỏi đến nằm bệt ra, ta vẫn có thể làm việc được.

Sắc mặt Đỗ Địch An lạnh xuống, nói:

- Thật sao? Vậy cứ tiếp tục đi!

- Tiếp tục thì tiếp tục!

Kacheek cười lạnh mỉa mai nói:

- Chân ngươi run rẫy mạnh như vậy, coi chừng lại rơi mất bản chì.

Đỗ Địch An khẽ cười lạnh, cũng không đáp lời hắn, ngón tay hung hăng giữ chặt lấy đất cát, cắn răng gắt gao kéo căng thân thể, trong lòng yên lặng thôi miên lại chính mình, quên mất đau nhức cùng mệt nhọc trên người.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trận huấn luyện đã biến thành cuộc thi đấu âm thầm phân cao thấp giữa hai người, đám người Lão Kim cùng Heiba, Nicotine, Jinny đứng ở đằng sau bệ cửa sổ của lâu đài cổ đang quan sát xem thế nào, nhìn thấy hai người họ quật cường huấn luyện trên đất trong đêm tối đen kịt, trên mặt người nào người nấy mang vài phần cười khổ, đồng thời huyết dịch nơi đáy lòng cũng hơi nóng lên.

Đến lúc 9 giờ buổi tối, Kacheek rốt cục đã đổ máu quá nhiều, thể năng đã chống đỡ hết nổi, co quắp ngồi dưới đất không đứng dậy nổi, sắc mặt hắn tái nhợt giống như giấy mà dọa người, toàn thân chảy đổ mồ hôi, tay chân khẽ phát run.

Nicotine đang đứng xem ở cửa sổ thấy tình huống này liền lập tức chạy tới, hắn bảo nữ hầu chuẩn bị khăn mặt mới cùng nước ấm, nâng hắn trở về trong lâu đài cổ.

Đỗ Địch An thấy vậy cũng thả khối chì cuối cùng trên chân mình xuống, thân thể thẳng tắp mà nằm dài trên mặt đất, toàn thân như nhũn ra, Heiba cùng Lão Kim vội vàng chạy tới nâng hắn dậy, đưa về hắn về đại sảnh trong lâu đài cổ.

Lúc Đỗ Địch An trở về, thì thấy Nicotine đã móc y dược trong rương ra băng bó miệng vết thương cho người kia, áo quần trên thân người nam nhân này đều đã bị tiên huyết thấm ướt, hắn nằm trên mặt ghế, mặt mũi tràn đầy vẻ mệt mỏi suy yếu uể oải.

Đỗ Địch An đặt mông ngồi trên mặt ghế bên cạnh hắn, hai tay càng không ngừng run rẩy, cánh tay cứ duy trì tư thế uốn lượn một góc 90 độ như thế không dám sảo động, nhất là cánh tay phải, hơi duỗi thẳng một chút hoặc là uốn lượn, đều truyền đến cảm giác đau nhức mãnh liệt, đúng là tay trái không hề có cảm giác, nhưng cân nhắc đến việc sẽ bị bạo lộ vấn đề trước mặt đám người Nicotine, vẫn phải duy trì lấy một tư thế giống như tay phải.

- Nay... Ngày, ta nhận thua.

Kacheek thở hào hển yếu ớt nói, khóe mắt nhìn xéo lại Đỗ Địch An, sức mạnh ban đầu cũng đã mất đi rất nhiều.

Đỗ Địch An tuy cũng mỏi mệt không chịu nổi, nhưng thân thể không bị tổn thương, thể năng lưu lại vẫn còn nhiều hơn hắn một chút, hắn thở dốc nói:

- Cao cấp Thú Liệp giả cũng chỉ được thế này.

Khóe mắt Kacheek hơi run rẩy, lại không còn khí lực phản bác.

Một lát sau, Nicotine băng bó vết thương cho Kacheek xong, hắn nhìn qua bộ dáng của hai người họ, cười khổ nói:

- Các ngươi là làm gì vậy, ngày đầu tiên huấn luyện đã giày vò bản thân thành ra như vậy, đã thương gân cốt rồi.

Đỗ Địch An thở hào hển phân phó nói:

- Ăn cơm đi, ta đói bụng.

Nicotine khẽ cười khổ, quay người phân phó nữ hầu mang cơm lên.

Heiba cùng Lão Kim hiểu ý liền nâng Đỗ Địch An đứng dậy, đưa hắn đến chỗ bàn cơm, sau đó đưa cả Kacheek tới.

Cánh tay Đỗ Địch An đau nhức, chỉ có thể bảo nữ hầu bên cạnh trợ giúp cánh tay của mình mới có thể dùng cơm.

Sau khi ăn xong, Đỗ Địch An cảm giác thể năng hình như đã khôi phục một ít, cánh tay đau nhức cũng giảm đi rất nhiều, hắn đứng dậy bước lên trên lầu, đâm sầm bả vào cửa để đóng lại, hắn ngồi ở trên giường nghỉ ngơi một lát, từ trong ngăn kéo lấy ra mộc điêu cùng Tiểu Đao gian nan mà tiến hành điêu khắc. May thay là tay trái không có cảm giác đau, hoạt động tự nhiên, chỉ cần tay phải bắt lấy mộc điêu là được, tay trái từng đao từng đao khắc ở phía trên, sâu cạn không đồng nhất.

Sau vài giờ rèn luyện, đến khoảng rạng sáng, Đỗ Địch An mới nằm xuống chìm vào giấc ngủ.

Ngày kế tiếp.

Đỗ Địch An vẫn kiên trì rời giường đúng giờ, sau khi tỉnh lại cảm giác đầu tiên mà hắn cảm nhận được chính là đau nhức, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải, cảm giác đau nhức khiến hắn hơi nhe răng, qua một giấc ngủ nhưng thân thể vẫn không thể khôi phục, ngày hôm qua thật sự tiêu hao quá nhiều sức lực, nhiều lần đã vượt qua cực hạn của thân thể, nhưng vẫn hoàn toàn không chịu thua cuộc mà kiên trì chèo chống.

Phần bụng Đỗ Địch An dùng sức, hắn ngồi thẳng lên, xỏ đôi giày dưới dường vào chân, loạng choạng đi vào sảnh ăn dưới lầu, thấy Nicotine sớm đã tỉnh dậy, liền bảo hắn tìm nước ấm đến ngâm tay, thư giãn gân cốt đã trì hoãn cứng ngắc.

Trong lúc ngâm tay, thì bữa sáng cũng đã làm xong, đúng 6h 30 báo chí cũng đã được phân đưa tới.

Nicotine cầm tập báo, bưng bữa sáng lên, Đỗ Địch An rút khăn trong chậu nước âm ra vắt khô áp lên người, ngâm chừng nửa giờ hắn cảm giác đau nhức đã được hóa giải rất nhiều, lúc uốn lượn sẽ không cảm giác chịu lực khó như vậy nữa, lúc này vừa ăn vừa quơ lấy báo chí lật ra nhìn.

- Quân báo!

- Biên cảnh chiến tranh, kiểu mới vũ khí 'Quân dụng Thập tự nỏ' đưa vào chiến tranh, hiệu quả khiến người bất ngờ!

- Hoa Thịnh tập đoàn chế tạo ra nhóm quân dụng Thập tự nỏ đầu tiên, số lượng gần 2000 khung, cứ điểm phòng thủ chiến đấu ở biên cảnh tuyết san núi, phát ra hiệu quả bất ngờ, hiệu quả cận chiến giết địch rõ ràng!

- Phía dưới tuyết san núi là phòng thủ chủ tướng, quân bộ thượng tá 'Bruno' phỏng vấn đưa tin...

Đỗ Địch An lật xem quân báo, tin tức bên trên đầu đề chính là tuyết san núi chiến tranh, thời gian là ngày hôm qua, không ngờ rằng ngay lúc huấn luyện hôm qua, tuyết san núi vậy mà gặp phải dã nhân tập kích.

Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, tin tức đănh trên báo này đoán chừng cũng đã truyền khắp tất cả các đại tập đoàn, không ngờ rằng dã nhân quy mô đã khổng lồ như thế, lại dám chủ động tập kích cứ điểm. Chính mình chế tạo quân dụng Thập tự nỏ, xác thực được xưng tụng là may mắn, vừa gặp lúc đó, thể hiện ra lớn giá trị lớn nhất.

Tiếp tục mở trang báo khác ra.

- Nguyên tố Thần Điện nhật báo.

-... Stirling tập đoàn đưa tin, thần thuật mới của Đỗ Địch An thần sứ đi vào trạng thái dự bán, yết giá là Ngũ Tinh Thần Thuật...

Qua vài tờ báo, như Đỗ Địch An sở liệu, hắn hôm nay, dĩ nhiên trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của nguyên tố Thần Điện, cũng là đối tượng chú ý của tất cả các đại tập đoàn, ở một phần trên tờ báo đó, thậm chí còn viết chuyện hắn gần đây bảo lãnh bọn người Kacheek, nhưng bảo lãnh trên danh nghĩa lão Forint, cũng chỉ có quý tộc mới có thể bảo lãnh được trọng phạm như vậy, nhưng bị vạch thì việc này cũng có hắn tham dự trong đó.

Ngôn từ nghi vấn trong quyển sách đưa tin này, không có chỗ nào mà không phải là ý đồ phá hư danh dự của hắn.

Đỗ Địch An chứng đọc qua báo chí liền bình thường trở lại, đúng là cái phần kia là của Melon tập đoàn.

Mà những tập đoàn báo chí khác, đại đa số là nhằm vào Thần Thuật mới của hắn, dù sao Stirling tập đoàn báo chí đã báo ra tin tức yết giá Thần Thuật mới mà Đỗ Địch An đưa ra, nếu như các tập đoàn báo chí khác đối với việc này không có phản ứng, ngược lại lộ ra mạng lưới tình báo quá mức chậm lại phía sau, bởi vậy mặc dù là có ở vào trạng thái thế nào đều không muốn đánh giá về việc này.