← Quay lại trang sách

Chương 298 Nguy Cơ Bốn Phía

Đỗ Địch An nhìn chiến cuộc, ngay lập tức biết được bọn họ phải chiến đấu với con ma vật này, lúc này hắn bèn nói với lão kim và Heiba:

- Thế, chuẩn bị ra tay!

Lão kim và Heiba còn chưa chiến đấu nhưng toàn thân đã đổ mồ hôi tràn trề thẩm thấu chiến giáp, nghe Đỗ Địch An nói như vậy, trong lòng bình tĩnh mấy phần, hít một hơi thật sâu, đưa tay phủ ở trên tảng đá lớn.

Đỗ Địch An cài tên chuẩn bị vọt tới, giờ khắc này không có Ma Trảo Ngạc đảm nhiệm kỵ sĩ hấp dẫn sự chú ý của Song Đầu Xà Tích, chỉ có thể dựa vào cạm bẫy trước đó đã bố trí cùng địa lý ưu thế để tiến hành chém giết, trong lòng hắn không hề nghĩ đến chuyện lùi bước.

Vèo! Vèo! Vèo!

Một mũi tên thỉ xuyên phong bay ra, hướng về mục tiêu cách cả trăm mét.

Song Đầu Xà Tích cảm nhận được nguy hiểm, thân thể uốn éo bò trên mặt đất che giấu vị trí bị thương vào bên trong, tiếng leng keng vang lên, mũi tên bắn ở trên đầu và ma sát trên thân thể nó tạo ra một chút ánh lửa, chỉ là mũi tên bị va chạm nổ tung, thủy ngân bên trong bắn ra, như từng giọt nước mắt màu bạc theo vảy của Song Đầu Xà Tích tiến vào thân thể nó.

Còn một tiễn cuối cùng để bắn, lúc còn lại hai chi thì Đỗ Địch An ngừng lại, cũng không nói hắn định dùng hai chi tiễn này để làm gì, mà là một loại thói quen giữ lại để phòng bị để ngừa vạn nhất.

Song Đầu Xà Tích thấy mũi tên ngừng, gầm thét nhanh chóng bò về phía gò núi nơi bọn người Đỗ Địch An đang đứng.

- Công!

Đỗ Địch An hét lớn.

Heiba cùng lão kim rùng mình, nhanh chóng đẩy cục đá tảng xuống.

Ầm ầm ầm ~~!

Đá tảng lắn từ trên gò núi xuống tạo nên âm thanh chấn động rất lớn.

Song Đầu Xà Tích lăn đến, thân thể cực kì linh hoạt vặn vẹo nhanh chóng tránh trỏi tảng đá kia. Mà lúc này lão kim cùng Heiba đã chuẩn bị đẩy khối đá thứ hai xuống dưới, nhất thời ngăn cản được Song Đầu Xà Tích ở gò núi phía dưới.

Đỗ Địch An thấy vậy, cau mày, tốc độ lăn xuống cả cục đá này quá chậm, muốn làm Song Đầu Xà Tích bị thương là chuyện không thể.

Jinny cũng cảm thấy giống Đỗ Địch An, sắc mặt có chút tái nhợt, nói với Đỗ Địch An:

- Chúng ta nên rút lui, chờ nó tới thì chúng ta muốn đi cũng đi không được.

Đỗ Địch Antrầm giọng nói:

- Không vội.

Săc mặt Jinny nhìn chằm chằm thiếu niên không chênh lệch nhiều tuổi lắm với mình nói:

- Ngươi còn có biện pháp gì sao? Đây không phả là loại ma vật mà chúng ta có thể chiến đấu.

Đỗ Địch An không nói gì, nhìn chăm chú gò núi phía dưới Song Đầu Xà Tích.

Bốn khối đá tảng rất nhanh đã được đẩy xuống dưới, lão kim cùng Heiba không hề đả thương được Song Đầu Xà Tích nên sắc mặt tái nhợt, đến thở cũng không kịp, vội vàng chạy về phía Đỗ Địch An, nói:

- Hiện, làm sao bây giờ?

Ngón tay Đỗ Địch An nắm chặt, nhìn chằm chằm gò núi phía dưới.

Song Đầu Xà Tích thấy không có đá rơi xuống, lập tức bò lên gò núi.

Bỗng ——

Ầm!!!

Một tiếng nổ vang rung trời khiến cả tòa sơn khâu cũng lay động.

Lão kim suýt nữa không đứng thẳng được ngã sấp xuống.

Mấy người bọn họ chỉ nghe được dưới gò núi truyền đến một tiếng gào thét thê thảm, sắc bén cực kỳ, vội vàng nhìn xuống phía dưới, thấy thân thể của con Song Đầu Xà Tích bị ngã xuống ở một bên trên đất, kế bên nó có một cái ao to lớn khói đặc cuồn cuộn.

Cái hố lớn này làm Jinny ba người đều sửng sốt, chợt nhớ tới đây chính là chỗ ngày hôm qua chôn những bột phấn khoáng vật.

Đỗ Địch An cau mày nhìn lên toàn thân Song Đầu Xà Tích, chỉ thấy ở vị trí bốn trảo trung gian bụng của nó bị hắc hỏa dược trong lòng đất nổ ra một cái lổ thủng khổng lồ không ngừng chảy máu, bất quá thể tích cái lỗ thủng này so với thể tích toàn thân của nó nhiều nhất chỉ có thể coi là trọng thương.

"Nếu như có thể lăn thêm vài tảng đá thì săn giết sẽ đơn giản hơn rất nhiều..."

Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, bất quá lúc này hắn cũng không có công cụ này, sau một hồi trầm ngâm thì hắn nói với Jinny:

- Chuẩn bị hỏa công.

Jinny thấy cự vật bị trọng thương liền choáng váng, nghe được Đỗ Địch An liền nghĩ đến kế sách bức bách những ma vật từ bồn địa bên trong đi ra ngoài của nàng, lập tức lĩnh hội xoay người rời đi.

Lúc nàng đi không bao lâu thì Kacheeck từ phía sau gò núi chạy tới, tỏ rõ vẻ hưng phấn nói với đỗ địch an:

- Không thể tin nổi, chỉ là một miếng hỏa dược lại có thể tuôn ra sức mạnh kinh khủng như thế.

Đỗ Địch An khẽ mỉm cười, hắc hỏa dược này chôn vào lòng đất từ lâu còn kíp lại kéo dài tới nơi khác, đây là cách dùng địa lôi nguyên thuỷ lúc hắc hoả dược mới xuất hiện, nói:

- Nó bị thương, chúng ta hiện tại chỉ cần dây dưa đến khi nó chết là được, đừng làm cho vết thương của nó khép lại.

Kacheeck gật gù, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói:

- Máu của nó rất tanh, sẽ dẫn tới không ít con mồi, chúng ta nhất định phải chiến thắng nhanh, bằng không...

Ánh mắt Đỗ Địch An ngưng tụ, lấy Song Đầu Xà Tích làm thức ăn cho ma vật là một kế sách khó có thể thực hiện hiện được liền nói:

- Phối hợp Jinny dùng hỏa công săn giết nó.

Hai mắt Kacheeck sáng ngời:

- Hỏa công? Biện pháp tốt!

Đỗ Địch An quay đầu lại Song Đầu Xà Tích phía dưới, không biết lượng thủy ngân bên trên mũi tên của mình có thể trực tiếp giết chết được con Song Đầu Xà Tích này hay không.

Lúc Đỗ Địch An bàn giao xong thì ba người lục tục xuống núi bố trí đòn sát thủ cuối cùng.

Đỗ Địch An đứng ở trên gò núi giám thị động tĩnh của Song Đầu Xà Tích, có thể là do vết thương quá lớn nên nó cũng không nỗ lực bò lên mà là mềm mại co quắp trên mặt đất, uể oải vặn vẹo thân thể, tựa hồ như đang thoi thóp không còn sống lâu được nữa.

Bất quá, lúc trước săn bắn đã từng trải qua những con ma vật giả dối nên Đỗ Địch An không hề dễ dàng bị mê hoặc, mặc kệ là thật hay giả, hắn chỉ tin tưởng vật chết chân chính.

Rất nhanh, ở chỗ vùng đất trống xung quanh bụi cỏ dại bỗng nhiên có một ngọn lửa dấy lên, trong bụi cỏ dày đặc có ánh lửa xuất hiện, hỏa thế bằng tốc độ kinh người cấp tốc lan tràn, khói đen cuồn cuộn che đậy trên thảo nguyên không, sóng nhiệt nóng rực thiêu đốt khiến không khí dường như có thể nghe thấy được mùi vị tro tàn.

Vùng đất trống phía dưới gò núi trong khoảnh khắc biến thành một biển lửa.

Song Đầu Xà Tích tựa hồ rất sợ lửa, nhanh chóng chuyển động thân thể bò lên.

Đỗ Địch An nhìn thấy thân thể nó nhúc nhích, một lần nữa tin rằng thương thế của nó cũng không nghiêm trọng như vẻ bề ngoài nó thể hiện, lập tức rút ra tinh thiết tiễn nhắm vào con mắt nó.

Vèo vèo vèo...

Mũi tên như mưa rơi.

Song Đầu Xà Tích chuyển động để tránh né mũi tên, không ít mũi tên bắn trúng chất sừng trên tầng trên đầu nó bị bay ra, cũng không khiến nó bị thương.

Trong nháy mắt, mười mấy mũi tên bắn ra, nhưng không có một mũi tên nào xuyên thủng được thân thể của nó mà đều bị vảy trên người nó chống hất ra.

sắc mặt Đỗ Địch An âm trầm, mũi tên của hắn có thể từ khoảng cách trăm mét bắn lên thép tạo thành dấu tích nhưng lại không có thể tạo thành vết thương trên vảy của con Song Đầu Xà Tích này, có thể thấy được cấu tạo vảy của con vật này cứng rắn cỡ nào, bên trong phân bố là tinh diệu cỡ nào!

- Chẳng trách phải thu thập những bộ phận trên thi thể ma vật lại, có tứ chi và vảy giáp của ma vật, có thể chế tác thành vũ khí càng hoàn mỹ hơn, và cường hãn hơn so với vật liệu nhân loại chế tạo ra, hơn nữa là thuần thiên nhiên.

Đỗ Địch An thu hồi trường cung, xoay người tiến đến gò núi phía dưới tìm hai khối đá đẩy lên trên gò núi, nhìn Song Đầu Xà Tích vẫn đang chiếm giữ gò núi phía dưới lập tức ném tảng đá về phía đầu nó.