Chương 382 Năng Lực Mới
Sao lại có thể thấy được nhiệt lượng?
Hắn giật mình trong chốc lát, nghĩ đến cái gì đó rồi lại cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Ma Ngân như mạch máu trước ngực mình đã bị thay thế thành một mảnh Ma Ngân màu đen dài hình thoi nhô lên, hắn đưa tay khẽ chạm vào, cảm giác cũng không còn mềm mại như lúc trước mà rất cứng rắn sắc nhọn như là một mảnh vảy lân.
- Cái này là Cát Liệt Giả Ma Ngân sao?
- Thay thế thành công rồi sao?
Hắn mở trừng hai mắt, quay đầu nhìn về phía sáu con Cát Liệt Giả kia một lần nữa, vẫn nhìn thấy trên người chúng tản ra nhiệt lượng đỏ thẫm, đến lúc hắn nhìn về phía con Cát Liệt Giả đã chết nằm ngay bên cạnh mình thì thấy nhiệt lượng trên người nó đã vô cùng yếu ớt, như là tro tàn trong tàn lửa, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
- Cái này là năng lực của Cát Liệt Giả Ma Ngân sao? Thị giác có thể cảm ứng được nhiệt sao? Không đúng, ngoại trừ thị giác đặc biệt cảm ứng được nhiệt lượng này ra, còn có thể nhìn được trong bóng tối, chẳng lẽ năng lực 'Cụ Nhiễm Giả' Ma Ngân của ta vẫn còn sao?
Trái tim Đỗ Địch An đập mạnh một cú, mắt nhìn được trong bóng tối là một trong những năng lực đặc biệt của 'Cụ Nhiễm Giả' Ma Ngân, hắn nhìn lại xung quanh, lập tức tìm được chủy thủ mà lúc trước mình đã nắm, lập tức dùng móng tay vạch vào chỗ tay cầm.
Chủy thủ hoàn toàn không bị tổn hao gì, không có bất kỳ vết cắt nào.
Đỗ Địch An ngơ ngác một chút, trong mắt có phần hơi thất vọng, đồng thời cười khổ lên một tiếng, xem ra là chính mình đã suy nghĩ nhiều rồi, mắt nhìn được trong bóng tối này hẳn là một trong những năng lực được thêm vào của Cát Liệt Giả Ma Ngân, hơn nữa cùng với năng lực có thể nhìn được trong bóng tối, còn có sẵn năng lực truy tung nhiệt cảm, khó trách Cát Liệt Giả ở trong động huyệt tối tăm như thế như thế mà lúc sinh ra Cát Liệt Giả nhỏ lại không bị ảnh hưởng một chút nào.
- Năng lực truy tung tốt như thế, trên cơ bản có thể quan sát được tất cả ma vật ẩn núp chung quanh, ngay cả sinh vật máu lạnh cũng không ngoại lệ, sinh vật máu lạnh cũng có nhiệt độ cơ thể, nhất là chỗ trái tim.
Đỗ Địch An thầm vui trong lòng, riêng tổ chức thị giác phải tiến hóa đến với biên độ lớn như thế, những phương diện khác phần lớn cũng có tiến hóa tương đối xuất sắc, chỉ là trong Ma Vật Đồ Quyển cũng không có ghi lại tác dụng năng lực của Cát Liệt Giả Ma Ngân, cho nên không cũng thể nào hiểu rõ được, chỉ có thể dựa vào bản thân sau này từ từ quan sát.
Hắn khẽ động đậy cái mũi, hít hít lấy không khí, lập tức nghe thấy âm thanh sột sột soạt soạt, như là vô số côn trùng đang bò động đậy bên người vậy, hắn không khỏi biến sắc đưa mắt nhìn khắp mọi nơi, nhưng không lại không thấy gì, hẳn là không có côn trùng gì đó đang tiềm phục chung quanh mình, thế nhưng mà lúc cử động khứu giác lại rõ ràng nghe thấy thanh âm rất nhỏ, thanh âm này rất kỳ quái, như vô số hạt cát lưu động, hoặc như là tiếng nước Rầm rầm.
Hơn mười phút đồng hồ sau, Đỗ Địch An rốt cục cũng đã biết được nơi phát ra thanh âm này, rõ ràng là phát ra theo mùi hương!
Nói cách khác, hắn có thể nghe thấy được hương vị của thanh âm!
- Điều này chẳng lẽ chính là hiện tượng cảm ứng cực kỳ hiếm thấy trong y học, tỉ lệ xuất hiện là một phần tỉ?
Đỗ Địch An đã xem qua không ít tri thức trên Chip siêu cấp, phương diện hắn chú ý nhất đương nhiên là y học, cũng biết được cái này là hiện tượng cực hiếm xuất hiện trong y học, cái gọi là hiện tượng cảm ứng, chính là các giác quan thân thể lẫn lộn! Sở dĩ có phản ứng như vậy là vì lúc hắn che lỗ tai của mình lại vẫn có thể nghe được thanh âm bên ngoài, hơn nữa lúc mà chính mình cử động khứu giác lại càng nghe được rõ ràng hơn.
- Thị giác từ 'Mắt nhìn được trong bóng tối ' vốn có, bây giờ tiến hóa thành 'Mắt nhìn được trong bóng tối 'cũng 'Nhiệt cảm thị giác'."
- Khứu giác cùng thính giác lẫn lộn, phạm vi khứu giác thấp xuống, không có năng lực cảm ứng xa như của 'Cụ Nhiễm Giả' Ma Ngân nhưng lại có thể nghe thấy được mùi thanh âm tản mát ra, nếu như phối hợp với lỗ tai thì phạm khứu giác sẽ giống với phạm vi thính giác của mình, như thế xem ra, trong phạm vi thính giác của chính mình thì năng lực cảm giác sẽ đạt đến mức tận cùng, trên cơ bản không có ma vật nào có thể ẩn giấu được.
- Cả mắt, mũi cùng lỗ tai đều tiến hóa rồi, hình như miệng không có biến hóa gì lớn.
- Mà trên thân thể xuất hiện biến hóa, móng tay cùng giáp ở ngón chân cũng trở nên cứng hơn, không giống như móng tay thông thường trên thân thể, ngược lại như là lưỡi dao kim loại, còn những chỗ khác tạm thời chưa phát hiện có dị trạng gì.
Trải qua một khoảng thời gian ngắn sửa sang cùng cảm ứng, Đỗ Địch An đã phân loại những biến hóa của mình, biết được năng lực trước mắt của mình liền cực kỳ thoả mãn, không hổ là Truyền Kỳ Ma Ngân, tuy phạm vi cảm giác không cách quá xa 'Cụ Nhiễm Giả', nhưng ở trong phạm vi nhất định của bản thân, hắn lại cảm giác như khứu giác cùng thính giác của mình có thể phân biệt rõ được tất cả âm thanh giấu kín hòa lại với nhau, thị giác có thể nhìn thấy được ma vật ẩn núp trong thổ nhưỡng, có thể nói không có góc chết! Trừ phi một số ma vật có sẵn năng lực ẩn núp cực kỳ đặc thù mới có thể che giấu được ánh mắt của hắn.
Năng lực cảm giác như vậy có phần mạnh hơn so với Tứ Danh Ma Vật vốn lấy năng lực cảm giác làm chủ! Nhưng xuất hiện trên người Cát Liệt Giả thì cũng không có gì quá kỳ quái, dù sao phương hướng tiến hóa của bản thân Cát Liệt Giả cũng chính là lấy công kích cực hạn làm chủ, công kích cực hạn này ngoại trừ tư thái cũng cấu tạo thân thể của bản thân thì trên phương diện cảm giác cũng phải đạt tới trình độ tương ứng, bằng không nếu không có sức mạnh cực đại cũng sẽ không cách nào tìm được đối thủ, để địch nhân tùy tiện trốn thoát thì không xứng gọi ma vật Truyền Kỳ rồi.
Cái gọi là Truyền Kỳ chỉ chính là các phương diện đều đạt tới đỉnh điểm, hơn nữa ở mỗi một loại phương diện, đều đạt đến mức tận cùng!
Ma vật như vậy được xưng tụng hoàn mỹ, cũng gọi là Truyền Kỳ!
- Phương diện cảm giác mạnh như vậy, với con đường tiến hóa của Cát Liệt Giả này mà xem, năng lực của Ma Ngân này trong chiến đấu có lẽ còn đáng sợ hơn...
Hai mắt Đỗ Địch An chớp động lên hào quang, trong lòng hắn có phần hơi kích động mà suy tư, nhưng trong giờ phút cấp bách này, hắn không rảnh mà từ từ suy nghĩ những chuyện này, hắn vội đứng dậy, đi đến phía trước sáu con Cát Liệt Giả kia.
Sáu con Cát Liệt Giả này nằm rạp trên mặt đất, thân thể khẽ vặn vẹo, nhìn thấy Đỗ Địch An tới, chúng nó sợ hãi két két mà kêu lên.
Loại tư thế này Đỗ Địch An đã rất quen thuộc, đúng là bộ dáng đòi đồ ăn.
Hắn không để ý đến, nắm đuôi của một con Cát Liệt Giả trong đó lên, kéo nó qua một bên, nắm chủy thủ lên mà đâm vào chỗ hiểm trên thân thể của nó.
Con Cát Liệt Giả này kịch liệt giãy dụa, thân thể uốn lượn, lại bị Đỗ Địch An gắt gao giữ chặt thân thể lại, sau khi nó lăn mình vài vòng, theo thời gian lực giãy dụa cũng dần dần yếu đi rồi sau đi ngừng nhúc nhích.
Đỗ Địch An thấy nó an phận, liền vặn vẹo chủy thủ vài cái, kích thích miệng vết thương thì thấy nó vẫn không có phản ứng gì, lúc này hắn mới buông tay ra, mở thân thể nó ra, nội tạng khí quan lập tức tuôn ra trên đất, tiên huyết đỏ thẫm như đê vỡ mà chảy tràn khắp nơi.
Lần này Đỗ Địch An cũng không dám mạo muội thò tay vào trong tiên huyết nóng bỏng của con ma vật này mà mò ký sinh hồn trùng nữa, không có sức chống cự vượt xa người thường của 'Cụ Nhiễm Giả' Ma Ngân, ngay cả là Truyền Kỳ Ma Ngân, hắn cũng không dám chắc là mình có thể kháng trụ lại những sinh vật nhỏ bé cùng các loại vi trùng tên người ma vật này hay không.
Khi nội tạng cùng khí quan tuôn ra, Đỗ Địch An đưa mắt nhìn vào bên trong, lập tức nhìn thấy một chấm đỏ theo tiên huyết chảy ra, chấm đỏ này màu sắc cực kỳ tươi sáng, tựa như một điểm hồng bên trong tiên huyết đỏ thẫm.