← Quay lại trang sách

Chương 390 Vân Khởi

Đỗ Địch An không để ý tới hắn, chỉ tập trung men theo địa hình mà tiến chỗ con Cát Liệt Giả nhỏ đang ẩn thân, hắn chờ đợi bên ngoài vách tường đã bảy tám ngày, cũng không biết con Cát Liệt Giả nhỏ này có đói bụng mà chết hay không.

Hơn 10 phút sau.

Đỗ Địch An đi tới phía trước bình nguyên mà con Cát Liệt Giả nhỏ kia đang ẩn thân, hắn nhìn chung quanh một lượt, rồi nói với Kacheek cùng Ginny:

- Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta sẽ trở về ngay.

Nói xong, hắn mang theo túi săn bắn rồi men theo bình nguyên mà nhanh chóng rời đi, ven đường gặp phải những con dã thú biến dị hắn đều tiện tay săn giết hết.

Kacheek nhún nhún vai đặt mông ngồi xuống đất, rút một cọng cỏ ngậm vào mồm, khẽ hừ lên một tiếng liếc mắt nhìn Jinny, nói:

- Đừng nhìn nữa, tên này chắc chắn đang cất giấu bí mật gì không muốn cho chúng ta biết rõ, hừ, ta còn không có thèm đây này!

Ginny liếc mắt nhìn hắn,

- Thú Liệp giả đều ngốc nghếch giống như ngươi thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Lông mi Kacheek nhảy lên,

- Giống ta sao? Đều giống như ta thì sớm đã phá vỡ cái sở thẩm phán gì đó của các các ngươi rồi, đời này nhiều người xấu như vậy thì không bắt, lại bắt mấy người không có chỗ dựa như chúng ta, ta cũng không tin những tập đoàn cùng quý tộc kia lại không có bất kì hoạt động giao dịch mờ ám nào, các ngươi cũng biết điểm ấy nhưng cũng mắt nhắm mắt mở, đợi đến lúc sự tình bị bại lộ mới đi làm bộ làm tịch, dừng!

Jinny cười lạnh nói:

- Vô tri.

- Cho nên ta không sợ, còn chưa từng có từ trước đến nay, à!

Kacheek rút nhánh cỏ trong miệng ra, cầm nhánh cỏ trên tay mà vung vẩy.

Jinny liếc mắt nhìn hắn nói.

- Ngây thơ.

...

...

Đỗ Địch An chui vào trong rừng cây, hắn quay đầu lại nhìn chung quanh một lượt, thấy hai người Kacheek cùng jinny vẫn không nhúc nhích, lúc này mới quay người đi vào một tòa kiến trúc bỏ hoang phía sau rừng cây, hắn nhìn lại bên dưới tòa kiến trúc, lập tức nhìn thấy một đốm đỏ yếu ớt, trong lòng thầm nhẹ nhàng thở ra, sau khi nhảy xuống tầng hầm dưới đất, lập tức nhìn thấy bên trong một cái lồng giam có một con Cát Liệt Giả nhỏ đang ngủ say, nghe thấy có âm thâm, nó hơi giương mắt, chậm chậm nhìn xung quanh.

- Biết rõ là ngươi không có dễ dàng chết đói như vậy.

Đỗ Địch An cười cười, tiến lên cởi ba lô săn bắn ra, từ bên trong móc ra một vài dã thú biến dị, mổ ra mà ném vào bên trong lồng giam.

Cát Liệt Giả nhỏ nghe thấy mùi máu tươi, tinh thần lập tức kích động, nó há miệng nhào vào mảnh thi thể dã thú biến dị đang chảy máu đầm đìa, cắn xé từng miếng lớn, ngốn nuốt hết.

Đỗ Địch An nhìn thấy bộ dạng của nó, liền mỉm cười, vừa cho nó ăn vừa nói ăn:

- Đợi chuyện lần này giải quyết thỏa đáng rồi, ta sẽ mang ngươi ra ngoài vách tường chơi đùa, đệ đệ hoặc muội muội của ngươi có thể đã lớn cả rồi, thậm chí có thể còn lớn hơn cả ngươi, đi cùng ta làm ngươi không được cấp dưỡng tốt rồi.

Nhỏ Cát Liệt Giả vùi đầu điên cuồng ăn, cũng không để ý tới cái tên nhân loại này đang lầm bầm lầu bầu cái gì.

Sau khi nuôi nấng Cát Liệt Giả xong, Đỗ Địch An cũng không chờ lâu, liền quay người rời đi, từ trong rừng cây chui ra, trở về trước mặt hai người Kacheek cùng Jinny, lại thấy hai người họ quay lưng vào nhau, dường như cũng không muốn nhìn nhau.

Đỗ Địch An nói:

- Chuẩn bị đi thôi.

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua bầu trời trên đỉnh đầu, ánh mắt chớp động, dẫn đầu mà đi.

Kacheek vỗ vỗ bờ mông, đi theo nói với Đỗ Địch An:

- Thiếu gia, trên đường đi ngươi luôn nhìn bầu trời làm gì vậy, nếu trời mưa thì chúng ta cứ tìm một chỗ trốn là được, có gì đáng bận tâm đâu chứ.

- Có mưa ngươi trốn cũng không hết.

- Ừ? Ngươi đừng quanh co lòng vòng không được sao?

Đỗ Địch An không để ý đến, cứ tiếp tục tiến lên, cũng không lâu sau, đã trở lại tới cứ điểm trên ngọn núi mà hắn đã ngang qua lần trước, thân ảnh hắn chuyển động, đi đến một vách tường chỗ dốc đứng trên đỉnh núi, tại đây rêu xanh phủ đầy, hắn nhìn xung quanh một lượt rồi thò tay tìm kiếm.

- Thiếu gia, đây là...

Kacheek còn chưa nói hết lời, đã thấy Đỗ Địch An đẩy lớp cỏ xỉ rêu dây leo đang trải rộng trên vách tường này ra, bên trong lại có một cái động quật, hắn lắp bắp kinh hãi, lập tức đi theo.

Đỗ Địch An bước vào trong động, lập tức nhìn thấy những dụng cụ sinh hoạt như bát đá cùng đống lửa, ở trên đống lửa còn có khung nướng thịt, bên trong còn có mùi thịt nhão trộn với muối ăn đã hư thối bay tới.

Kacheek cùng Jinny cùng nhau tiến đến, Jinny giống như là một cái bóng cực kỳ im lặng. Kacheek cảnh giác mà đánh giá chung quanh một phen, sau khi nhận thấy không có địch nhân, lúc này hắn mới trầm tĩnh lại, quay đầu nhìn lại chỗ phát ra mùi đáng ghê tởm kia, lập tức nhìn thấy bên trong thùng đá ẩm ướt có chứa muối ăn cùng với tay người, hắn kinh tởm chau mày nói:

- Những dã nhân này thật giống truyền thuyết, đến cả người cũng ăn, không biết giam bọn họ lại chung với Hành Thi, thì ai có thể cắn hơn được ai.

Nói xong, ánh mắt hắn lộ ra vài phần khó hiểu.

Jinny liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì.

Đỗ Địch An dò xét xung quanh một phen, liền phát hiện ra có không ít dã nhân đã dùng khí cụ, hắn đột nhiên nhìn thấy ngay phía dưới một tảng đá to, có một cái sừng thú màu đen rơi xuống, lúc này liền tiến lên nhặt lên, nhìn vật này một hồi lâu, rồi nói với Kacheek cùng Jinny:

- Nhận ra không?

Kacheek nhún vai.

Jinny nói:

- Không biết.

Đỗ Địch An chăm chăm quan sát, nghĩ đến thời kì vũ khí lạnh, hoặc là ở một vài thị trấn vắng vẻ hẻo lánh thì sừng thú thường được chế thành kèn lệnh, thật khó nói đây có phải là một cái kèn hay không? Hắn lau sạch tro bụi rồi đưa miệng vào thổi thổi, lập tức vang lên thanh âm, cũng may hắn không dùng lực quá nhiều, thanh âm vừa vang lên thì liền dừng lại.

- Không ngờ rằng đây thật sự là kèn, có lẽ dã nhân đã rời khỏi cứ điểm này, xem ra ta đã đoán không sai, sắp bắt đầu rồi.

Đỗ Địch An thu hồi kèn, quay người rời khỏi huyệt động này rồi tiếp tục đi.

Kacheek cùng Jinny nhanh chóng đi theo.

Vài giờ sau, ba người bọn họ đã tới cứ điểm của quân đội.

- Nơi này là một tòa cứ điểm đã bị công phá? Chẳng lẽ dã nhân đã đến khu buôn bán mà giết đại quân sao? Chiến tranh kết thúc rồi sao?

Kacheek nhìn thấy cứ điểm phía xa xa đã bị đả đảo tàn phá, hắn kinh ngạc giật mình.

Đỗ Địch An nói:

- Đây là cứ điểm của quân đội.

- Ách, chính là cái cứ điểm đã bị dã nhân công phá cứ, ta còn tưởng rằng những cứ điểm khác cũng đều đã bị công phá làm ta sợ nhảy dựng.

Kacheek vỗ ngực.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn,

- Chẳng lẽ đến cứ điểm nào ngươi cũng không phân biệt được?

- Trước nay ta chưa từng tới cứ điểm này, hơn nữa ta chú ý tới những cứ điểm này làm gì.

Kacheek thẳng thắn mà nói.

Đỗ Địch An liếc mắt, đưa tay ngăn hai người kia lại, nói:

- Lui về phía sau, tìm một chỗ nấp.

- Phía trước có một bụi cỏ khá lớn, rất tiện cho việc ẩn thân.

Kacheek chỉ về phía trước nói.

Đỗ Địch An thấp giọng nói:

- Ở đó có người.

Kacheek khẽ giật mình, lập tức hạ thấp thân xuống chậm rãi lui về phía sau.

Một lát sau, Đỗ Địch An tìm được một chỗ ẩn thân, hắn ngồi dưới đất mà ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía trên đỉnh đầu.

Kacheek cùng Jinny ngồi xổm bên cạnh hắn, Kacheek nói:

- Thiếu gia, không phải chúng ta muốn nhập cư trái phép vào cứ điểm sao, chúng ta làm gì ở đây vậy?

- Đợi gió đến.