Chương 391 Điều Tra
Khu buôn bán, tường thủ hộ.
Auburn vịn mép tường thành ngắm nhìn bầu trời u ám phía xa, nơi đó cỏ hoang bình nguyên và Thiên Địa hợp thành một đường, một mảnh mây phóng xạ đen nhánh cuồn cuộn đến thôn tính ánh sáng, cuồng phong của mây đen này dẫn tới, xen lẫn hương vị gió tanh mưa máu.
Hắn hơi híp mắt, màu Ám Kim trong con ngươi chớp động ra hào quang.
- Tướng Quân.
Một sĩ quan phụ tá tóc màu vàng, thân thể tuấn lãng tới, bàn tay để ở trước ngực hành lễ nói:
- Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu chiến đấu!
Auburn ừ một tiếng, không quay đầu lại.
Sĩ quan phụ tá tuấn lãng chậm rãi ngẩng đầu, kính sợ vụng trộm nhìn qua vị nhân vật truyền kỳ này, người này là quan tổng chỉ huy chiến tranh lần này, năm nay vừa mới tròn bốn mươi, đã đạt được năm viên tướng tinh, là Ngũ Tinh Đại tướng trẻ tuổi nhất quân bộ, cũng là người hắn kính trọng nhất, hắn cân nhắc một chút ngôn từ, ngữ khí kính sợ mà nói:
- Tướng Quân, những dã nhân súc sinh này thật sự sẽ tiến công trong hai ngày này sao, bọn chúng chiếm cứ dãy núi Hồng Phong đã bảy tám ngày cũng không di chuyển, theo hạ quan thấy, bọn chúng đến địa phận cứ điểm, tại đây nguồn nước phong phú, vật tư dư dả, bọn chúng không phải là đã thấy đủ chứ?
Auburn chậm rãi nói:
- Ta cũng hi vọng bọn chúng biết được thấy đủ, nhưng những súc sinh này thật sự sẽ thấy đủ sao, nếu vậy đã không hi sinh nhiều người của tộc mình như vậy để phá được cứ điểm, tự tiện xông vào trong lãnh địa của chúng ta, lòng tham muốn của bọn chúng, chẳng những sẽ không được nơi đó nhồi vào đủ, thậm chí toàn bộ khu ngoại bích đều chưa hẳn có thể nhồi vào bụng của bọn chúng!
Sĩ quan phụ tá tuấn lãng nghe được khẽ giật mình, cúi đầu nói:
- Bọn chúng nếu như muốn tiến công, dù có công tới tường thủ hộ từ khu dân nghèo, hoặc là khu cư dân hay không? Tại nơi đó chúng ta không bố trí binh mã nhiều, nếu như bọn chúng dùng nơi đó làm miệng đột phá, chỉ sợ phải thất thủ.
- Không cần phải lo lắng, vách tường có giới hạn, bọn chúng công phá khu cư dân và khu dân nghèo cũng không có tác dụng gì, ngược lại sẽ lâm vào hoàn cảnh không có lợi và bị chúng ta một lưới vớt lên.
Thanh âm của Auburn bình tĩnh nói:
- Ngươi đi kiểm tra lại tất cả quân doanh, bảo bọn hắn cần phải đánh lên tinh thần, làm tốt cho việc chuẩn bị khai chiến, chờ lúc tiếng sấm vang lên chính là lúc chiến tranh bắt đầu!
- Tiếng sấm?
Sĩ quan phụ tá tuấn lãng ngơ ngác một chút, có chút nghi hoặc, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức biến hóa, đồng ý lui ra.
...
...
Ngoài cứ điểm, chỗ gần Cự Bích.
Một đội ngũ kỵ sĩ áo giáp màu trắng bạc xuất hiện ở trước một thành lũy, bộ dáng từng người trong đó đều tuấn tú, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đột nhiên co rút mũi hai cái, sắc mặt đại biến, rất nhanh chạy tới phía trước.
Đội trưởng thấy vậy, nhíu mày, gọi những người khác bắt kịp.
Rất nhanh, mọi người đi tới trước thành lũy này, đồng thời biến sắc, sắc mặt khó coi.
- Khốn nạn!!
- Thật sự giống với tình báo nói, bị diệt sạch rồi!
- Tên súc sinh chết tiệt!
Mấy người đội viên giọng căm hận đau nhức mắng lên.
Đội trưởng Cologne nhìn quét qua, trên mặt một tầng sương lạnh nói:
- Nhanh đi tìm xem còn có người sống hay không.
- Vâng.
Mấy người lập tức phân tán đi đến các nơi của thành lũy, lật các thi thể trên đất coi xem còn ai sống.
Sau mấy phút đồng hồ, thiếu niên tuấn tú lúc trước kia ở chỗ tường cao của thành lũy kêu to lên:
- Đội trưởng, mau tới đây, ở đây còn có một người sống!
Đang lật thi thể Cologne nghe vậy, nhanh chóng thả thi thể xuống, quay người cấp tốc chạy tới, nhanh chóng đến bên cạnh thiếu niên tuấn tú, lập tức nhìn thấy trong lòng ngực của hắn ôm một Quang Minh kỵ sĩ Sơ cấp, trên cổ người này bị cắt ra một vết máu thật sâu, yết hầu bị cắt đứt như vậy, cũng không biết tại sao lại chưa chết, hắn vừa kinh hãi vừa vui, vội vàng móc nước tinh khiết bên hông ra chuyển tới, nói:
- Tỉnh tỉnh, là ai giết các ngươi? Chúng ta là đoàn người điều tra.
Thanh niên kỵ sĩ yết hầu bị cắt vỡ này suy yếu khóe mắt hơi mở ra, cố gắng xì xào ách ách nói vài tiếng.
Cologne liền tranh thủ để sát lỗ tai để vào.
- Là...
Thanh âm im bặt mà dừng.
Cologne đợi mấy giây, thấy sau đó không có tiếp tục nói, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy cổ người này ngã lệch, dĩ nhiên chết rồi.
- A, khốn nạn!
Cologne hơi phát điên, một quyền oanh trên mặt đất.
Sắc mặt thiếu niên tuấn tú khó coi, chậm rãi buông thi thể người này xuống nói:
- Đội trưởng, người này chỉ có yết hầu bị thương, còn những người khác khắp nơi trên thi thể đều là vết thương, lúc ta tìm được hắn, trên người hắn có một người đè lên, ta đoán chừng, chính là bởi vì như vậy hắn mới không bị xác nhận đã chết hay chưa, hung thủ kia làm việc kín đáo như thế, sau khi tàn sát bọn hắn vẫn không chút hoang mang mà bổ đao xác nhận lại một lần nữa, hẳn không phải là một người gây nên!
Cologne chậm rãi đứng lên, vài tên đội viên khác lúc này cũng rất nhanh chạy tới, từng người bẩm báo:
- Đội trưởng, không còn người sống, toàn bộ chết hết rồi.
Ánh mắt Cologne âm trầm, nói:
- Không có người sống mở miệng thì gọi người chết trả lời, các ngươi đi nhìn miệng vết thương trên những thi thể này và tìm dấu vết của hung thủ có bỏ sót cái gì không, ngươi nhớ kỹ mùi của hiện trường này, đợi sau khi tìm được người bị tình nghi thì tới xác nhận.
- Vâng.
Thiếu niên tuấn tú trịnh trọng gật đầu.
Vài tên đội viên còn lại cũng chia nhau ra làm phần việc của mình.
- Đội trưởng.
Đột nhiên, xa xa có một giọng nữ truyền đến,
- Chỗ này có manh mối!
Cologne liền giật mình, trong mắt bỗng nhiên bắn ra hai đạo tinh quang, rất nhanh đuổi tới, trực tiếp xoay người nhảy xuống thành lũy cao hai mươi thước đập bàn tay ở trên tường mượn sức mạnh nhảy xuống, sau khi hạ thân thể xuống liền lộn vài vòng trên mặt đất, sau khi bò lên liền chạy tới phía trước thi thể, một cô gái trẻ tuổi mặt trái xoan xinh xắn ngồi bên cạnh một thi thể, vẻ mặt kinh ngạc và nghi hoặc.
Cologne vừa mới nhìn thấy trang phục trên thi thể thì trong lòng liền nghiêm nghị, từ huy chương trên vai liền nhận ra là quan trấn thủ trong thành lũy.
- Ở đây, chỗ này có chữ viết...
Cô gái trẻ tuổi thấy hắn tới, liền chỉ nói.
Cologne nhìn lại,
- Hung thủ là... Đỗ Địch An?
Cô gái trẻ tuổi nghe được lời nói của hắn thì thanh âm hơi ấm úng, mờ mịt nói:
- Đội trưởng, hắn nói Đỗ Địch An, sẽ không phải là vị Thần Sứ Đỗ Địch An kia trong Nguyên tố thần điện chứ? Hay là nói người khác trùng tên trùng họ?
Cologne cau mày, tới chỗ các thi thể khác một chút, đột nhiên nhẹ kêu một tiếng, ánh mắt lộ ra vài phần suy tư, nói:
- Mấy chữ này, hẳn không phải là hắn ghi mà là sau khi hắn chết.
Cô gái trẻ tuổi sững sờ, cẩn thận mà nhìn mấy lần, lập tức bừng tỉnh:
- Đúng a, khó trách ta cảm thấy có chỗ không đúng, mấy chữ này dấu vết ghi sâu như vậy, hơn nữa tư thế nằm của hắn khác với người khác.
Vừa nói nàng vừa đến mảnh cỏ cách mấy mét bên ngoài, xem góc độ nghiêng và tư thế của thi thể, sau đó thử dùng ngón tay viết chữ trên đỉnh đầu, ngón tay mặc dù có thể ghi được nhưng tư thế ghi khiến cho nàng cảm thấy không được tự nhiên và khó khăn, mà một người bị thương nghiêm trọng như thế, dựa vào cái gì lại dùng tư thế khó khăn như vậy viết ra tin tức cuối cùng?