← Quay lại trang sách

Chương 392 Mưa Xuống

Nàng rất nhanh bò lên, cũng không để ý bụi bậm trên người, ngồi xỗm trước thi thể suy tư nói:

- Đội trưởng, thoạt nhìn giống như là có người muốn mượn tay chúng ta, cố ý hãm hại người tên Đỗ Địch An này, hơn nữa người này chắc chắn rất có thể chính là vị Thần sứ Đỗ Địch An trong nguyên tố thần điện kia, thế lực muốn đối phó với người như hắn tất nhiên là cực kỳ hùng hậu, cũng chỉ có thế lực như vậy mới có thể lặng yên không một tiếng động mà giết chết tất cả người ở đây, lại có thời gian chậm rãi bổ đao tiêu hủy chứng cứ phạm tội, hủy hoại dấu vết miệng vết thương.

Cologne cau mày, suy tư nói:

- Trước tiên không cần vội vã kết luận, trước mắt có thể xác định chính là mấy chữ này là người khác nắm ngón tay của hắn viết ra, bên trong móng tay của hắn còn lưu lại cát đất, mà người giết chết hắn kia, vì để những chữ này cho chúng ta có thể nhìn thấy nên ghi tương đối sâu, bão cát nhất thời không cách nào che dấu chữ viết, cái này cũng có thể chứng minh, sẽ không phải là bản thân hắn ghi ra.

Cô gái trẻ tuổi nói:

- Đội trưởng, từ tình trạng trên những thi thể này mà nói thì chết chưa quá ba giờ, chúng ta nên tìm ra miệng vết thương trí mạng trên những thi thể này, trả lại trạng thái chết khi chiến đấu của bọn họ, nhìn xem hung thủ có mấy người.

- Ừ.

Cologne gật đầu,

- Đi thôi.

Cô gái trẻ tuổi lập tức khởi hành, trở lại thành lũy.

Một giờ sau.

- Đội trưởng, theo như tin tức trên hiện trường chúng ta nhìn thấy, hung thủ chắc chắn có ba người! Ở bên ngoài thành lũy có dấu vết ba người leo núi, xa xa trên mặt cỏ còn có dấu vết dẫm lên, ba người kia có thể sẽ đồ sát toàn bộ thành lũy này, chỉ sợ tất cả đều là cấp bậc đại kỵ sĩ, phóng tầm mắt ra toàn tường thủ hộ, Sở thẩm phán sẽ không làm ra chuyện như vậy, quân bộ đang toàn lực chuẩn bị chiến đấu, quan khẩu ở đây chắc chắn cũng sẽ không phân tâm đến việc đồ sát người của thành lũy chúng ta, hiềm nghi lớn nhất chính là thế lực tập đoàn quý tộc, cùng với những Sứ đồ ma quỷ trong Hắc Ám giáo đình kia.

Một người trung niên mặt hình vuông tóc vàng nói, từ màu tóc của hắn mà nói, lộ ra là một gã quý tộc, nhưng lúc phân tích vấn đề lại không chút nào thiên vị quý tộc, rất công chính.

Cologne khẽ gật đầu,

- Phạm vi còn phải thu nhỏ lại, căn cứ vào chữ viết mà Aly tìm được, bất kể chữ viết này là của ai thì cũng liên quan đến vị Đỗ Địch An này, mà Đỗ Địch An này có 90% khả năng chính là vị Thần sứ thiên tài Đỗ Địch An! Hoặc là hung thủ chính là bản thân hắn, hoặc là chính là kẻ địch của hắn! Ngươi lập tức đi tìm vị Thần sứ Đỗ Địch An, ngửi mùi của hắn xem có giống với mùi của hung thủ kia không! Aly, ngươi đi điều tra một chút, những tập đoàn đang âm thầm tranh chấp với vị Thần sứ Đỗ Địch An có những ai, những người còn lại cùng ta điều tra thêm có phải là do Hắc Ám giáo đình gây nên hay không, muốn mượn cơ hội hãm hại Thần sứ Giáo Đình chúng ta.

- Vâng.

Mọi người chỉnh tề đồng ý.

Oanh!!

Vẻn vẹn, một tiếng sấm lớn ở đỉnh đầu mọi người nổ vang, cuồn cuộn truyền đến.

Mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy bầu trời âm u, mây đen từ bên ngoài Cự Bích bay tới, một trận mưa to buông xuống!

Hôm nay là mùa tuyết đen bắt đầu, trận mưa to đầu mùa này qua đi, nhiệt độ cũng sẽ nhanh chóng trở nên lạnh hơn, đến lúc đó mùa tuyết đen chính thức sẽ đến!

Ầm ầm!!

Lúc mọi người nhìn lên, sấm chớp ở giữa bầu trời qua nhanh, như từng tia chớp tráng kiện.

Cologne thấy thế biến sắc,

- Đáng chết!

Cô gái trẻ tuổi được gọi là Aly liền nói:

- Mau chuyển thi thể vào trong mấy thành lũy cổ, bảo vệ dấu vết hiện trường, đừng để nước mưa rửa sạch.

Những người khác kịp phản ứng, vội vàng hành động.

- Đến thật sự không đúng lúc!

Cologne cắn răng.

- Đến rất đúng lúc!

Đỗ Địch An ngữa đầu nhìn bầu trời, nghe được tiếng sấm xa xa cuồn cuộn truyền đến, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười, từ trong bụi cỏ chậm rãi đứng lên cùng hai người Kacheek và Jinny nói:

- Cuộc chiến đấu của chúng ta phải bắt đầu rồi, lũ tôm tép nhãi nhép đã xuống đài, bây giờ đến phiên nhân vật chính ra sân.

Kacheek giật mình nói:

- Chiến đấu? Chúng ta phải gia nhập chiến tranh trong tường thủ hộ?

- Trước khi chiến đấu còn phải tế ra vũ khí mới trước.

Đỗ Địch An cười cười, nhìn thoáng qua kỵ vương cứ điểm tàn phá kia, vẫy vẫy tay rồi quay người đưa lưng về phía hai người mà đi, trên đường đi tránh ánh mắt mấy tên lính gác tiềm phục trên đất, đi đến một chỗ cứ điểm tương đối xa xôi, cứ điểm này chỉ có rải rác mấy binh sĩ trông coi, miễn cưỡng duy trì vận hành cơ bản của cứ điểm.

Hai mắt Đỗ Địch An nhìn nhìn, quay người đi vào một nơi tương đối vắng vẻ, đào cát đất lên và cơi áo khoác Thú Liệp giả trên người ra vùi ở bên trong.

Kacheek và Jinny thấy áo khoác của Đỗ Địch An, cũng cỡi áo khoác theo.

Sau khi cát bỏ vào trong áo khoác, Đỗ Địch An dẫn đầu đi về phía cứ điểm.

Kacheek và Jinny hơi giật mình, đã hiểu suy nghĩ của Đỗ Địch An, đi theo đằng sau hắn yên lặng đến cứ điểm, lẻn vào trong.

Vèo!

Đỗ Địch An dẫn đầu đi về phía trước.

Một lát sau, ba người Đỗ Địch An, Kacheek và Jinny vào trong một hương trấn đằng sau cứ điểm, người trong hương trấn này đã đi hết, trên đường trống không, một số gia cầm gà vịt còn nuôi phía sau căn nhà phát ra tiếng kêu dài.

- Người cũng đã đến đằng sau tường thủ hộ tường tị nạn hết rồi sao, đúng là chạy rất nhanh.

Kacheek ngông nghênh mà đi ở trên đường phố, nhìn đến cười ha ha.

Jinny yên lặng mà vào nhìn xem, dường như như không đếm xỉa đến có người qua đường hay không.

Đỗ Địch An chọn một gia đình, vừa muốn vào trong đổi một bộ quần áo đi ra thì hắn ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn qua bên trái đi qua chỗ căn phòng thứ tám, thời khắc hắn nhìn qua, lông mày đột nhiên nhíu lại một cái, giống như đột nhiên chú ý tới một cái gì, hắn lập tức quay người, đi đến chỗ gian căn nhà kia.

Kacheek và Jinny sững sờ, đi theo.

Đỗ Địch An một cước đá văng cửa căn phòng này, đi vào bên trong, nhanh chóng tìm được một hành lang tầng hầm, nhảy xuống, lập tức nhìn thấy chỗ hẻo lánh chồng chất mấy cây đay, một bên khác là thùng gỗ rượu, tất cả nhìn ở phía trên không có dị trạng, nhưng hắn vẫn thấy hai đoàn hồng mang dường như đang giả trang trong bao bố, lúc này đi tới, thò tay kéo một cái miệng túi, đập hắn rơi ra mặt đất bên cạnh.

- Ôi!

Trong túi phát ra một giọng nữ đau nhức gọi.

Phốc!

Một cái túi cây đay bên cạnh bỗng nhiên bị xé mở, một cây dao găm đâm về phía mặt Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An tiện tay nắm cổ tay cầm dao găm của hắn, bên trong chính là một cậu bé bảy tám tuổi, trên mặt có tàn nhang, tóc màu tông, mặt mũi tràn đầy giật mình và bộ dáng hoảng sợ.

Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, cổ tay dùng một chút sức, cậu bé bị đau buông lỏng dao găm ra.

Đỗ Địch An đạp hắn đến mặt đất bên cạnh, quay đầu nhìn qua thân ảnh chui ra từ trong túi cây đay khác, đây là một cô bé năm sáu tuổi, mái tóc màu xanh nhạt, làn da màu lúa mì thiên trắng, đôi mắt to, rất đáng yêu.

- Anh, anh, anh không sao chứ?

Cô bé nhìn thấy cậu bé bên cạnh ngã xuống, vội vàng bò qua.

Cậu bé xoa bờ mông và khuỷu tay bị rách ôm cô bé, cắn chặc môi dưới, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, hai chân run rẩy, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại cố gắng lấy dũng khí mà nhìn Đỗ Địch An, con mắt nháy cũng không dám nháy một cái.

Kacheek và Jinny từ lầu thang đi xuống dưới, nhìn thấy hai anh em nhỏ bên trong này có chút kinh ngạc.

Kacheek nhếch miệng lên một nụ cười, nói:

- Không có nghĩ tới ở đây còn cất giấu hai tiểu quỷ, chậc chậc chậc, ta đến giải quyết đi.

Nói xong, đi về phía hai người.