← Quay lại trang sách

Chương 393 Một Người Là Đủ

Nam hài nghe được lời Kacheek, sắc mặt liền trắng bệch, đưa tay ngăn trước mặt tiểu nữ hài run giọng nói:

- Ngươi, các ngươi đừng tới đây, ta, ta rất lợi hại, đừng, đừng tới đây!

Kacheek cười cười:

- Chỉ trách các ngươi thấy được thứ không nên nhìn thấy.

Thân thể khôi ngô tới gần trước mặt hai người, bàn tay duỗi ra nắm đầu tiểu nam hài.

Tiểu nam hài đau đến nỗi dốc toàn lực đánh cánh tay hắn, ngũ quan đau đến vặn vẹo, tiểu nữ đứng sau hắn mặt mũi đầy hoảng sợ, vộ vàng ôm lấy đùi Kacheek cầu khẩn:

- Thúc thúc, cầu xin người, đừng làm hại ca ca ta, cầu xin ngươi….

Bàn chân Kacheek khẽ động đá nàng bay ra ngoài, đụng đến dốc tường phía sau và ngã xuống đất, một lúc lâu vẫn không thể đứng lên.

- Giữ bọn hắn lại.

Đỗ Địch An bỗng nhiên lên tiếng.

Kacheek quay lại nhìn hắn đầy kỳ quái.

- Lưu lại? Nhưng bọn hắn đã nhìn qua chúng ta, nếu sau này tiết lộ tin tức ra ngoài, tuy không biết kế hoạch của ngươi là gì nhưng sẽ khiến chúng ta gặp phải phiền toái.

Đỗ Địch An đi tới, hắn ôm nam hài đến một bên, tiểu tử này sau khi được hạ xuống vẫn chưa hoàn hồn nhìn Đỗ Địch An, sau đó vội vàng quay người chạy đến bên cạnh tiểu nữ:

- Muội muội, muội muội….

Rồi nâng tiểu nữ dậy.

Đỗ Địch An đi đến trước mặt hai người, hỏi:

- Các ngươi là huynh muội ruột sao?

Nam hài ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, trên gương mặt thanh tú không hiện ra chút nào hỉ nộ, hắn khẩn trương nói:

- Đúng, đúng vậy.

- Thật sự?

Trong lòng nam hài căng thẳng, rung giọng nói:

- Ta cũng không rõ lắm, lúc ta còn rất nhỏ đã ở cùng với muội muội rồi.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu:

- Cha mẹ các ngươi đâu?

- Cha ta mất sớm, mẹ ta chết vì bệnh hai năm trước.

Đỗ Địch An nói:

- Những người trong thôn đã đi tị nạn rồi, sao các ngươi còn ở nơi này?

- Đi vào đằng sau thủ hộ tường cần phải có phí vào thành, bọn ta không có tiền nên chỉ có thể trốn ở đây.

Nam hài khẩn trương nói.

Kacheek xùy cười một tiếng nói:

- Đòi tiền phí vào thành? Bao nhiêu tiền chứ, hai tiểu quỷ các ngươi lại nghèo, mấy đồng này cũng không đào ra, mang một ít đồ vật nơi này đi bán cũng đủ rồi, thật ngu xuẩn.

Nam hài bị âm thanh của hắn dọa đến sắc mặt trắng nhợt, vội vàng nói:

- Không, không đủ, phí vào thành trước kia chỉ cần hai đồng tệ, nghe nói hôm nay có dã nhân đến nên lại tăng phí, mỗi người phải 10 Ngân tệ mới được! Những thứ kia tuy đáng giá nhưng chủ cầm đồ đã đi rồi, căn bản không có nơi nào để cầm bán, trừ phi đến những thị trấn nhỏ khác. Nhưng đường xá xa xôi, lỡ như trên đường gặp dã thú hoặc dã nhân thì……

Lông mày Kacheek khẽ nhíu lại, không nói thêm gì.

Đỗ Địch An bỗng nhiên nói:

- Nếu các ngươi nguyện ý, bên cạnh ta vẫn còn thiếu hai người hầu, có thể giúp các ngươi ấm no.

Nam hài hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, do dự nói:

- Ta, ta sợ, chúng ta vụng về, đến lúc đó……

- Không biết điểm gì, có thể học.

Nam hài quay đầu nhìn tiểu nữ, cắn răng, kiên quyết nói:

- Chúng ta nguyện ý, xin đại nhân thu lưu chúng ta!

Nói xong, hắn lôi tiểu nữ dập đầu trên đất.

Đỗ Địch An không hề ngăn cản, thấy hắn chậm chạp không ngẩng đầu mới nói:

- Đứng lên đi, ta nhận cái quỳ này, nhưng từ này về sau các ngươi không đượng quỳ xuống trước bất kỳ ai, kể cả ta.

Nam hài nghe lời lôi tiểu nữ đứng dậy, nghe nói vậy cũng gật gật đầu.

Đỗ Địch An nói:

- Các ngươi tên gì?

- Ta tên Gabriel.

Nam hài chỉ một ngón tay qua tiểu nữ bên cạnh, nói:

- Muội muội ta tên là Heka.

Đỗ Địch An liền giật mình, nhìn thoáng qua nam hài này, nói:

- Băng bó miệng vết thương lại, đi thôi.

Gabriel thấy Đỗ Địch An quay người, vội vàng nói:

- Đại, đại nhân.

- Hửm?

- Có thể đợi chúng ta không, chúng ta muốn thu thập hành lý.

Gabriel khẩn trương nói.

Kacheek cười lạnh một tiếng, nói:

- Tiểu quỷ không biết điều, trừ chút rách rưới này thì các ngươi còn có vật gì có thể thu thập, đồ vật của các ngươi từ nay về sau còn đắt đỏ hơn gấp mấy lần thứ các ngươi đã gặp qua.

Gabriel sợ hãi nhìn hắn một cái, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói với theo sau lưng Đỗ Địch An:

- Đại nhân, ta, thư mà phụ mẫu ta ưu lại cho ta còn để bên trong nhà, ta muốn mang đi, xin ngài….

- Đi đi.

Đỗ Địch An chấp nhận.

Gabriel vui mừng, vội vàng lôi kéo tiểu nữ đi theo.

Ba người Đỗ Địch An theo sau Gabriel, đến một dòng suối nhỏ giặt đồ phía sau một thị trấn, hai bên dòng suối nhỏ phủ mấy phiến đá, suối nước thanh tịnh, có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một hai con cá thuận nước mà bơi xuống.

Trên sườn núi phía sau dòng suối nhỏ, một căn nhà bằng gỗ cũ nát trơ trọi nằm trên sườn núi, Gabriel thấy muội muội bị thương nên để nàng ở chân núi đợi, còn mình leo lên túp lều và chui vào trong, mấy phút sau đi ra từ bên trong, tay ôm theo một bọc nhỏ chạy xuống dưới.

- Đại nhân, ta đã thu thập xong.

Gabriel dắt Heka đến trước mặt Đỗ Địch An, cung kính nói.

Đỗ Địch An nhìn bao phục trước ngực hắn, khẽ gật đầu quay người đi.

Tìm vài bộ quần áo trong tiểu trấn để thay đổi, Đỗ Địch An bảo Kacheek cùng Jinny nhanh chóng chạy đi, tiến về một ngôi nhà gần bên phải thủ hộ tường. Đỗ Địch An dùng một ít than củi bôi lên mặt, hắn giữ sống mũi mà đập nó xuống, két một tiếng, xương mũi bị lún xuống, cả dung mạo liền đột nhiên thay đổi.

Kacheek cùng Ginny cũng dùng thủ pháp này để điều chỉnh bộ dáng một phen, kỹ nghệ như thế khiến Gabriel cùng Heka trợn mắt há mồm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều giật mình.

- Đứng lại!

Thủ vệ ngăn bọn Đỗ Địch An lại.

Đỗ Địch An sớm đã có chuẩn bị, móc ra huy chương của gia tộc Ryan.

Thủ vệ nhìn thấy đồ án huân chương này, nhận ra là gia huy của quý tộc liền biến sắc, cúi đầu khom người cười nói:

- Thì ra là đại nhân, mời ngài, mời ngài.

Sau đó lập tức nghiêng người tránh ra.

Đỗ Địch An dẫn đầu tiến vào thành, tìm được một khác sạn nhỏ, bảo Kacheek cùng Jinny băng bó miệng vết thương cho Gabriel cùng Heka, đồng thời phân phó:

- Các ngươi trước mắt hãy ở lại chỗ này, không cần bạo lộ tung tích.

- Ngươi thì sao?

Kacheek hỏi.

- Ta đi Thần Điện xem.

Đỗ Địch An đẩy cửa sổ khách sạn ra, chỉ thấy mây đen như mực bao phủ trên đỉnh đầu, thời tiết khiến mang đến áp lực cho lòng người, đoán chừng có không ít người đang bị thời thiết như vậy ép tới không thở được.

- Đi Thần Điện?

Kacheek nhíu mày.

Jinny vẫn luôn trầm mặc lên tiếng:

- Cần chúng ta lẻn trở về thông báo cho gia tộc Ryan không, tuy bọn hắn xuống dốc nhưng ít ra cũng có thể giúp chúng ta nghe ngóng được một ít tình hình.

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu:

- Nếu địch nhân muốn đối phó chúng ta thì cần phải quan sát bọn chúng, lúc này đi qua chỉ là bạo lộ hành tung.

Kacheek nhìn Đỗ Địch An:

- Chẳng lẽ ngươi muốn một mình đối phó với tập đoàn Melon kia?

- Một mình ta là đủ.