Chương 394 Bắt Đầu
Mưa cuối cùng cũng rơi xuống. Sau trận mưa đầu mùa, mùa tuyết đen bắt đầu, mưa như trút nước bao phủ cả trời đất làm cho khu dân cư nghèo cùng những chỗ trũng con đường lấp đầy.
Những người trong khu dân cư nghèo giống như đối diện với một hồi sống chết tồn vong. Họ đem bao cát để trước cửa ngăn chặn mưa tràn trong nhà, hệ thống thoát nước nhiều năm không được tu sửa vào thời khắc này không trông đợi được gì.
Tất cả binh sĩ thủ hộ trên tường hất lên áo mưa quân dụng, đón mưa to vững vàng thủ hộ ở phần mình, chỉ là ánh mắt lại sớm mơ hồ vì nước mưa, khó có thể nhìn rõ ở xa.
- Tướng Quân, mưa quá lớn, ngài đi vào trước đi.
Sĩ quan phụ tá tuấn lãng nói với Auburn đang hất áo mưa đứng trên tường thành. Sắc mặt Auburn âm trầm, nói:
- Chiến tranh sắp bắt đầu, ngươi nói ta trở về? Lập tức truyền mọi người, xốc lại tinh thần cho ta, chuẩn bị chiến đấu!
Tuấn lãng sĩ quan phụ tá nghe vậy, kinh ngạc nói:
- Chiến đấu? Chẳng lẽ những dã nhân này thật sự sẽ…
- Đi!
Auburn quát.
Sĩ quan phụ tá tuấn lãng vội vàng lĩnh mệnh, quay người chạy đi. Một lát sau, một gã tình báo viên chạy như bay đến, đạp trên tường thành làm nước mưa bắt tung tóe mấy mét, vội chạy đến trước mặt Auburn khom lưng hành lễ nói:
- Tướng Quân, phía trước truyền đến tình huống, dã nhân tại Hồng Phong sơn mạch đã bắt đầu hành quân, tốc độ rất nhanh, hướng về vách tường Hoàng Kim mà tới.
Vách tường thủ hộ khu buôn bán gọi là vách tường Hoàng Kim, thủ hộ khu cư dân gọi là vách tường Bạch Ngân, còn khu dân nghèo là Thanh Đồng vách tường. Đôi mắt Auburn lạnh lẽo, lập loè hàn quang nói:
- Bảo tất cả mọi người chuẩn bị cho tốt biện pháp làm Thần Hỏa pháo không thấm nước, chuẩn bị nghênh chiến!
- Vâng!
Người đưa tin quay người rời đi. Auburn hé mắt, nhìn lên màn mưa trước mắt, tay nắm lại thành nắm đấm.
Ầm ầm!
Bên trên bình nguyên cỏ hoang, một mảnh màu đen rậm rạp chằng chịt nhanh chóng nuốt hết bình nguyên, nhuộm đại địa thành màu đen kịt hướng vách tường Hoàng Kim mà đi, tốc độ vừa phải chứ cũng không quá nhanh. Dù sao ở đó cách vách tường Hoàng Kim hơn mười dặm còn cần phải tiết kiệm thể năng.
Vèo! Vèo!
Ngoài thảo nguyên, giữa hai bên quân đội đông nghịt, vài thân ảnh núp kín trong bụi cỏ, vụng trộm nhìn đội ngũ người mênh mông kinh hãi không thôi.
Trong ấn tượng của bọn hắn, dã nhân vốn là quái vật Nguyên Thủy thô bỉ, không có người thông thái, không hiểu lễ người. Vậy mà giờ khắc này, những dã nhân này lại mặc lại áo giáp hoàn mỹ, nắm binh khí sắc nhọn, là một quân đội hoàn mỹ!
Oanh!
Ở trong đội ngũ dã nhân đen nhánh hùng dũng truyền ra thanh âm rầm rầm, từng con quái vật khổng lồ cao bảy tám thước đang nhảy nhót, bộ dáng như cóc, bật về phía trước, Lân Giáp như hộ giáp bao vây, nhìn ra là đã được người thuần phục, nghe theo chỉ huy.
Đỗ Địch An ở khách sạn tắm rửa xong liền mang một cái bao phục nhồi cuốn giấy đằng trước, thuê một cỗ xe ngựa của khách sạn chạy đến một cái dịch trạm khác cách xa quảng trường, thừa lúc đổi lên một chiếc xe ngựa khác, tiến về núi Dega.
Sau khi đi vào núi Dega, Đỗ Địch An xuống xe ngựa, thanh toán tiền xe, giơ dù che mưa đi bộ theo đường núi mà lên. Trong mưa mịt mờ, nơi này đường xa ngàn dặm không có người ở, hắn đi vào lâu đài cổ, bảo vệ định ngăn lại hắn nhưng vừa thấy khuôn mặt Đỗ Địch An liền sợ đến nhảy lên, vội vàng rút tay về nói:
- Thì ra là Đỗ thần sứ, mưa lớn như vậy, ngài sao lại tới đây thế này.
- Thần Thuật vừa mới chế tạo ra, ta tới kiểm tra đo lường.
Đỗ Địch An đạm mạc nói.
Thủ vệ sững sờ:
- Thần Thuật? Cột thu lôi Thần Thuật của ngài không phải đã chế tạo ra rồi sao?
- Đây là Thần Thuật mới.
Đỗ Địch An nói xong. Thủ vệ mở to hai mắt, kinh ngạc nói:
- Mới, Thần Thuật mới?
Một thần sứ chế tạo ra Thần Thuật mới không làm cho hắn giật mình như thế, nhưng trước mặt chính là ai? Đây chính là thiên tài liên tục chế tạo ra Cao giai Thần Thuật, mỗi hạng Thần Thuật mới nhất đều gợi ra oanh động rất lớn!
Hắn phục hồi tinh thần lại thì đã thấy Đỗ Địch An đi vào lâu đài cổ từ lâu, sửng sốt một chút, liền phản ứng kịp, vội vàng trở lại cổng bảo vệ đem bút ra viết thư, muốn là người đầu tiên đem tin tức này truyền ra ngoài.
Sau khi Đỗ Địch An đi vào lâu đài cổ liền đi vào trong lầu Thần Thuật của chính mình. Gập dù lại, Đỗ Địch An rung dù vẩy đi nước đọng để dù dựa vào cửa, quay người đi vào trong một căn phòng ở lầu hai. Đến chỗ giá sách lấy ra một ít sách vở Thần Thuật, bên trong là một cuộn giấy trắng. Hắn chậm rãi mở cuốn giấy ra, bên trên là một bức đồ án cực kỳ tinh vi.
- Thời đại hơi nước, giờ phút này sẽ bắt đầu.
Đỗ Địch An nỉ non một tiếng chậm rãi khép lại cuộn giấy, mở bao phục ra lấy ra cuộn giấy bên trong, sau đó lấy cuộn giấy ở đây vừa rồi để vào trong, khoác trên vai, quay người rời phòng.
Xuống lầu, mở dù che mưa, trong mưa to đi ra ngoài, tiến đến Thần Thuật Thần Điện.
Lúc Đỗ Địch An đi vào Thần Thuật Thần Điện thì nhìn thấy bên trong có không ít người. Hình như họ không có dù nên phải trú mưa ở đây. Bọn họ ngồi ở khắp nơi trong thần điện, yên tĩnh lật xem sách vở.
Đỗ Địch An đem dù che mưa đặt cạnh cửa, đi đến trước quầy Thần Thuật. Một cô gái trẻ đeo khăn quàng cổ ngồi sau tủ mặc trang phục Trung cấp thần sứ, nụ cười ngọt ngào. Nhìn thấy Đỗ Địch An cúi đầu đi tới lập tức chấn động tinh thần, ngồi thẳng người, nói:
- Xin hỏi là tới để trả Thần Thuật sao?
Đỗ Địch An mở ra bao phục trên lưng, rút ra cuộn giấy bên trong ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, đây là bản thảo Thần Thuật của ta.
Thiếu nữ nhìn thấy bộ dáng của Đỗ Địch An, lập tức sững sờ, mở to hai mắt:
- Ngươi, ngươi là Đỗ, Đỗ Địch An tiên sinh?
Đỗ Địch An ra dấu im lặng, trừng to hai mắt.
Thiếu nữ lập tức hiểu ý, có chút kích động, cẩn thận tiếp nhận cuộn giấy, nói:
- Đỗ tiên sinh, có thể cho ta xin chữ ký không?
- Ừ.
Một lát sau, Đỗ Địch An trả thủ tục Thần Thuật đến xong xuôi, quay người rời khỏi Thần Điện. Sau khi rời khỏi Thần Thuật Thần Điện, Đỗ Địch An đi thẳng đến nguyên tố Thần Điện, ngồi trong xe ngựa thần điện chuyên chế tạo, ngông nghênh trở về trong lâu đài cổ của chính mình.
Mưa to như trút nước, trên sông Teza nổi lên tầng tầng rung động. Tất cả phóng viên của các tin tức xã chờ ở bờ sông để vào trong lâu đài cổ đều bị mưa quá to làm cho phải trở về. Giờ phút này bờ sông trống vắng, nhưng từ xa nhìn lại, mép dưới bên ngoài lâu đài cổ vẫn có lẻ tẻ vài phóng viên trốn nơi đó tránh mưa, có thể thấy được tinh thần chuyên nghiệp.
- Những con ruồi đáng ghét này cuối cùng cũng trở về.
Jike đưa cổ nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở ra rồi phàn nàn.
Forint nhìn qua trận mưa to, nỉ non:
- Mưa lớn như vậy, hắn ở ngoài vách tường rất khó hoạt động, nên chuẩn bị quay trở về đi.
Sandrew khẽ gật đầu, gọi người hầu đưa đến một cuộn thảm lông tơ dày, cho Forint chỗ gối đầu, nói:
- Cha, thời tiết lạnh, người đừng để nhiễm lạnh, hay người lên lầu trước đi.
Forint nhìn hắn, khẽ thở dài rồi gật đầu, chuẩn bị đứng dậy, chợt nghe nơi cửa truyền đến một tiếng kinh hô:
- Có xe ngựa tới, cờ của nguyên tố Thần Điện?