← Quay lại trang sách

Chương 404 Cường Chinh

Nghe được lời nói của thiếu niên nhẹ nhàng nói ra, đồng tử người trung niên quân trang hơi co rút lại, trong miệng "Ô ô" mà kêu vài tiếng, trên mặt tràn đầy thống khổ lộ ra vài phần khiếp sợ, ở trong ấn tượng của hắn, thân thể của Thần sứ trong nguyên tố Thần Điện đều nhỏ bé và yếu ớt, nhưng mà sức mạnh và tốc độ khủng bố của vị thiếu niên này bộc lộ ra đáng sợ hơn tướng lĩnh cấp hiệu mà hắn từng gặp!

Đỗ Địch An lườm qua mặt của hắn, ngón tay buông lỏng, đông một tiếng, đầu của người trung niên quân trang đập xuống sàn nhà gỗ, dưới tình huống hai cánh tay trật khớp, hơn nữa ngực kịch liệt đau nhức, khiến nửa người trên của hắn gần như tê liệt, không xuất ra nổi nửa phần sức mạnh.

Đỗ Địch An lấy chiến khắn trong miệng của hắn ra, sau đó lại đè lên hai bên bả vai của hắn, hơi uốn éo đẩy, răng rắc hai tiếng, bẻ lại hai cái cánh tay của hắn về vị trí cũ, thủ pháp cực kỳ thuần thục.

- Người ta sẽ giao ra, ngày mai bọn hắn sẽ đến quân bộ các ngươi đưa tin, nếu như người của quân bộ tới, hi vọng ngươi nhắc nhở bọn hắn một chút, nếu không tuân thủ quy củ thì tốt nhất đừng bước vào chỗ của ta, lần sau cũng không may mắn như vậy.

Đỗ Địch An đứng dậy vỗ vỗ tay, nhấc chân bước qua đầu người trung niên quân trang bên cạnh, về lại bàn cơm, không nhìn đám vãn bối đang trợn mắt há hốc mồm hai bên bàn ăn, ra hiệu cho Nicotine.

Nicotine liền giật mình, từ trong biểu lộ của Đỗ Địch An lĩnh hội được đi qua, đứng một bên đưa khăn mặt sạch sẽ ra.

Ánh mắt Đỗ Địch An lộ ra một chút khen ngợi, tiếp nhận khăn mặt, xoa xoa ngón tay, mỗi một ngón tay đều sáng bóng cực kỳ sạch sẽ, lúc đưa trả lại khăn mặt cho Nicotine, đồng thời nói:

- Tiễn khách.

- Vâng.

Khóe miệng Nicotine có một nụ cười khổ đáp.

Người trung niên quân trang xoa nắn lấy cánh tay đau đớn vô cùng, từ trên đất đứng lên, sắc mặt rất khó coi, trong đôi mắt mang theo vẻ âm tàn khó hiểu, nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, xoay người nói:

- Chúng ta đi!

Mấy tên thanh niên quân trang đằng sau che chỗ đau, trên mặt kiệt lực nhẫn nại, sợ hãi mà nhìn Đỗ Địch An, quay người đi theo sau lưng người trung niên quân trang cùng nhau rời đi, không lên tiếng nữa.

Đỗ Địch An cầm dao ăn, liếc một vòng bàn ăn, nói:

- Bữa tối tiếp tục, nói với đầu bếp rằng đồ ăn nguội rồi, hâm nóng lại một chút.

Một đám vãn bối phục hồi tinh thần lại, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn đối diện với ánh mắt của Đỗ Địch An.

Forint khẽ cười khổ, không nói gì, trong đầu buồn bực bắt đầu ăn.

Một lát sau, đợi chấm dứt bữa cơm, Đỗ Địch An trở lại trong thư phòng không lâu, Forint được Sandrew nâng đỡ vào, Forint ngồi trên ghế bên cạnh, cười khổ nói:

- Hôm nay ngươi đả thương quân quan, bọn hắn trở về chỉ sợ sẽ nói xấu ngươi, nếu như mâu thuẫn trở nên gay gắt, vào thời kỳ mấu chốt này, khó tránh khỏi dẫn đến bất lợi cho ngươi, ngươi làm gì xúc động như vậy, nếu như lần sau còn như vậy...

Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn hắn, nói:

- Ngươi và ta đều không thể xác định, thái độ bọn hắn như vậy, là có người sau lưng sai khiến hay không, điểm mấu chốt là cố ý đến xò xét chúng ta, nếu như là như vậy ta để người sau lưng hắn nhìn một chút, điểm mấu chốt của ta ở nơi nào! Nếu như không phải, vậy cũng không sao, chuyện này ta làm, trong nội tâm của ta thoải mái.

- Quý tộc các ngươi không phải chán ghét Thú Liệp giả sao, cho rằng Thú Liệp giả quá nguy hiểm, hung tàn thô bạo.

Đỗ Địch An mỉm cười nói:

- Nhưng bất luận người nào trải qua hiểm cảnh sinh tử cũng đều yêu quý tánh mạng của mình hơn, cũng tôn trọng chính mình hơn, cho nên, chúng chỉ là vài tên hề, không có tư cách để cho ta nhẫn nại.

Forint liền giật mình một cái, chậm rãi gật đầu, nói:

- Ta biết rồi, ngươi nói không sai, là ta băn khoăn nhiều quá rồi, thế giới bên ngoài Cự Bích này, đã dạy cho ngươi sống tự tại, không trói buộc.

Đỗ Địch An mỉm cười, đưa bức thư trong tay cho Sandrew bên cạnh, nói:

- Gọi Kacheek và Jinny ở tiền tuyến trở về đi, ngươi nói Nicotine chuẩn bị một chút, vị trí của Kacheek bọn hắn do hắn thay thế, thủ vững ở tiền tuyến, chúng ta phải lấy được tình báo chiến dịch mà không phải chờ báo ban ngày đến nói cho chúng ta biết.

- Gọi Nicotine tiên sinh đi?

Sandrew giật mình.

- Hắn...

- Hắn khỏe mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ngươi.

- Ách, ta biết rồi, ta đi đây.

Sandrew quay người rời khỏi thư phòng, khẽ kéo cửa phòng, không có một chút tiếng vang.

Đỗ Địch An nhẹ thở hắt ra, kéo bức màn bên cạnh, nhìn đêm đen như mực bên ngoài, giờ phút này vẫn còn mưa phùn lúc ngừng lúc rơi, khép cửa sổ lại, nhiệt độ không khí bị nạn mưa hạ xuống, thổi từng cơn gió lạnh tới, Đỗ Địch An không phải sợ hàn khí, nhưng trong phòng còn có lão gia tử Forint, hắn vốn định hít thở không khí, nhưng vẫn kéo nhanh cửa sổ lại, nói với Forint:

- Đợi lát nữa hắn quay trở lại rồi, nói hắn gọi người hầu đi chuẩn bị châm lửa than cho ngươi, nhanh chóng vào đông rồi, lò sưởi trong tường của gian phòng ngươi đã được quét dọn.

- Vào đông?

Forint liền giật mình, lập tức thoải mái, mỉm cười nói:

- Là chỉ mùa tuyết đen sao, từ miệng của ngươi có thể nghe được một số từ cổ quái hiếm thấy, thật không biết là học được từ nơi nào, chẳng lẽ ở xóm nghèo đều gọi mùa tuyết đen là như vậy?

Đỗ Địch An cười, cũng không trả lời.

Forint nhìn thấy nụ cười của hắn, khẽ thở dài, nói:

- Ngươi có tâm sự sao, đừng buồn bực một mình, nói ra ta nghe một chút, mặc dù ta già rồi, chưa chắc có khả năng giúp đỡ ngươi cái gì, nhưng ít ra có thể chia sẻ một chút áp lực của ngươi.

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu,

- Ta không có áp lực gì, chỉ là ta không nghĩ tới lòng tham của quân bộ còn lớn hơn so với tưởng tượng của ta, lúc trước ta còn tưởng rằng bọn hắn thất bại rồi, bây giờ xem ra, bọn hắn bình tĩnh hơn nhiều so với chúng ta.

- A? Nói sao?

- Lúc chiến tranh bộc phát, thường thường sẽ vì nhân thủ không đủ mà cưỡng chế trưng binh, hễ là tráng đinh đều bị đẩy ra chiến trường tiền tuyến.

Đỗ Địch An thở dài nói:

- Nhưng lần này quân bộ thực sự không phải nhắm trúng tráng đinh bình dân, mà là muốn trực tiếp dùng vũ lực suy yếu Lục Đại tập đoàn! Chắc hẳn quân bộ không chỉ cưỡng chế thu thập Thú Liệp Giả tập đoàn Tân Thế chúng ta, mà các tập đoàn khác cũng không thể may mắn thoát khỏi, hơn nữa dưới tình huống đặc biệt này, nếu như tất cả tập đoàn ngoan cố chống lại, đối diện chính là quyết định cưỡng chế của quân bộ!

- Dưới tình huống không chiếm được sự ủng hộ của dân chúng, tập đoàn cho dù bị vũ lực của quân bộ trấn áp cũng không có lực phản kháng, dù sao nói cho cùng, tập đoàn cũng chỉ là một thể tập hợp thương hội, cũng chỉ là một đám người thượng lưu làm ăn mà thôi.

Đỗ Địch An khẽ thở dài, nói:

- 'Dân chúng' này, thật sự rất kỳ quái, ngươi nói nó hữu dụng, nó lại hết lần này tới lần khác ngu muội vô năng, mặc cho chỉ huy, chịu mệt nhọc, tựa như một đám dê đợi làm thịt, nói nó vô dụng nhưng bất luận thế lực nào cũng không dám để mất lòng dân, ý dân, nếu không sẽ giống như chiếc thuyền nhỏ trên cơn sóng to, trong nháy mắt bị lật đổ, nói đến đây vẫn là Quang Minh giáo đình thông minh nhất.

Forint nghe được ngữ khí hơi đa sầu đa cảm của Đỗ Địch An, hơi giật mình, đột nhiên nghĩ đến vị thiếu niên trước mặt này, dù sao cũng chỉ vừa mới đầy mười sáu tuổi, những người khác ở tuổi này, còn đang hoàn toàn không biết gì cả về thế sự, cả ngày vui đùa, mà hắn dĩ nhiên đã trở thành sự tồn tại trong bàn cờ với các thế lực như Lục Đại tập đoàn, quân bộ, thậm chí là Quang Minh giáo đình.

- Cho nên nói, không thể nổi lên sự phẫn nộ của dân chúng, vứt đi lòng dân.

Forint nói:

- Cha ta từng nói, bình dân mặc dù đê tiện, nhưng bọn hắn là nền tảng chịu tải của quý tộc chúng ta, gia tộc nếu muốn muốn thịnh vượng, không thể mất lòng dân, bởi vậy, trong tất cả gia tộc thì gia tộc Ryan chúng ta được cho là đối với tư thái bình dân tương đối thấp rồi, đây cũng có liên quan đến dạy bảo của cha ta.

Đỗ Địch An nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:

- Nhưng có người rất muốn nhanh vứt bỏ lòng dân, ý dân rồi, chúng ta xem quân bộ biểu diễn trước một chút đi.

Forint liền giật mình, nhìn hắn, từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra đêm đen như mực ở phía ngoài cửa sổ.

Màn đêm dần dần dày.

❖ ❖ ❖

Ngày tiếp theo, buổi sáng.

Đỗ Địch An đúng lúc rời giường, ngồi ở sảnh phòng ăn dùng điểm tâm, chờ đưa báo tới. Lúc này, Kacheek và Jinny cũng từ trên lầu đi xuống, bắt chuyện với Đỗ Địch An.

- Nhớ tối hôm qua ta nói, bảo vệ tính mạng là trên hết.

Đỗ Địch An nhìn vào bò bít-tết trong mâm, dao ăn khẽ cắt, trong miệng nói:

- Nếu như chết rồi, ta không có công phu đi nhặt xác.

Kacheek nhếch miệng cười cười nói:

- Biết rồi! Đinh thép cũng đã lấy ra rồi, trận chiến này xem là cái gì chứ, những thứ khác không nói, bảo vệ tính mạng là tuyệt đối không có vấn đề, lại nói, sáng sớm ngươi đã ăn đầy dầu mỡ như vậy?

Đỗ Địch An nói:

- Hôm nay khẩu vị tốt.