Chương 414 Ám Sát
Trong một căn phòng rộng lớn xa hoa, lão Tộc trưởng đã tuyên bố về hưu của gia tộc Mel, Mel George ngồi ở trên mặt ghế, khuôn mặt âm trầm như nước.
Trước mặt hắn là hai thân ảnh một cao một thấp đứng khoanh tay. Họ là Mel Ken hô phong hoán vũ ở bên ngoài cùng với tài nữ buôn bán gần đây được công nhận là kiệt xuất nhất trong giới quý tộc, Mel Shaya. Sắc mặt hai người đều rất khó coi.
- Đến sáng mai, tất cả quý tộc, kỵ sĩ, bình dân, tất cả đều sẽ biết được tiểu tử dân đen chết tiệt này sẽ trở thành đại sư trẻ tuổi nhất trong thần điện!
Khuôn mặt vất vả theo năm tháng của Georgetrở nên nhăn nhó. Hai mắt ôn hòa của hắn lúc này vô cùng sắc bén, lạnh như băng nhìn Mel Shaya dáng người cao gầy xinh đẹp trước mặt. Đây là cháu gái mà hắn đắc ý nhất, nhưng hôm nay lại làm cho hắn tràn ngập thất vọng cùng phẫn nộ.
- Tin tức về đại sư Mathal phải tạm thời phong tỏa, không thể để cho bên trong tập đoàn biết rõ.
George nhìn vào Mel Shaya, nói:
- Chuyện này do con toàn quyền quản lý, vốn là định để sau khi con vào tập đoàn trở thành sự tích chói lọi nhất. Vậy mà, con nắm toàn bộ tài nguyên, nhân mạch của tập đoàn lại làm cho chuyện này thất bại. Chỉ là một tên tiểu tử không có bối cảnh, lại là thân phận dân đen mà cũng không ứng phó được!
Nghe được thanh âm đè nén lửa giận của hắn, M Shaya cắn môi dưới, ngón tay khẽ nắm mép váy, nói:
- Ông nội, lúc đầu tất cả đều theo như kế hoạch, con cũng không ngờ tới, hắn lại thật sự có năng lực như vậy, chỉ sau khi chế tạo ra Thần Thuật “Cột thu lôi” một khoảng thời gian ngắn lại chế tạo thêm được một Truyền Kỳ Thần Thuật. Bất luận ai cũng không thể ngờ được, con…
George đập mạnh lên bàn, phẫn nộ mà nói:
- Con cũng cái gì? Ngươi cũng không biết bóp chết hắn trước khi hắn có thể phản kháng sao? Ta đã dạy con như thế nào? Đối mặt với kẻ địch tuyệt đối không thể mềm lòng, cũng không được chơi đùa. Dù là một con chó bị thương khi bị ép cũng có thể đánh trả người. Có thể nó sẽ không làm con bị thương nhưng cũng sẽ làm bẩn con. Đạo lí đơn giản như vậy mà con cũng không nhớ kỹ hay sao!
- Hơn nữa, hắn ở ngoài Cự Bích bảy tám ngày, hoàn toàn mất liên hệ với trong vách tường, mặc cho con công kích, vậy mà con vẫn không thể giết được hắn! Nếu như trước khi hắn trở lại, con làm hắn có tiếng xấu, làm cho hắn bị quân bộ truy nã, đưa ra chứng cớ xác thực chứng thực tội ác của hắn, làm sao hắn dám lộ diện? Làm sao có thể đến trả Thần Thuật?
Meire Shaya giật mình, cắn chặt môi, nói:
- Ông nội, con biết sai rồi, chuyện này con sẽ phụ trách.
- Phụ trách?
George dường như đã nghe được điều chê cười lớn nhất, nhưng hắn không cười, ngữ khí rét lạnh thấu xương, nói:
- Con có thể phụ trách cái gì? Dù cho hắn là một vị đại sư bình thường cũng không đến lượt con phụ trách, huống chi hắn bây giờ là đại sư trẻ tuổi nhất, có khả năng vô hạn, hơn nữa hắn còn sáng tạo ra hệ thống Thần Thuật mới. Nếu là hệ thống Thần Thuật mới qua được thời gian khảo nghiệm, con biết hắn sẽ trở thành người như thế nào không? Lúc đó chỉ cần hắn muốn diệt tập đoàn Melon chúng ta thì đơn giản tựa như bóp chết một con muỗi. Chỉ cần hắn nói một câu, tất cả từ quý tộc dến bình dân đều sẽ hướng mũi nhọn về phía chúng ta, cắt đứt tất cả trao đổi buôn bán, con hiểu không?
Sắc mặt Mel Shaya trắng bệch, ý thức được sự tình so với mình tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều, trong lòng càng tự trách cùng hối hận hơn. Nàng còn kỳ vọng thấy thiếu niên kia bộ dáng tuyệt vọng bất lực, nhưng hiện tại, xem ra loại kỳ vọng này giống như là một loại châm chọc cùng chê cười.
- Cha.
Mel Ken mở miệng nói:
- Hiện tại trách cứ Shaya cũng vô ích, tiểu quỷ này vừa mới trở thành đại sư, địa vị còn bất ổn, nhân mạch cũng chưa đủ thời gian thiết lập. Chúng ta hiện tại chỉ có thể có một cách, hắn không phải muốn ra chiến trường sao, chúng ta có thể phái người ở thời khắc chiến loạn thừa cơ trừ khử hắn. Chỉ khi hắn chết thì vinh dự gì cũng đều mất hết.
George nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, nhưng chỉ được thành công, không cho phép thất bại. Nếu không, tổn thất của tập đoàn Melon chúng ta sẽ không thể lường được. Đừng quên còn có năm đầu ác hổ khác đang ngó chừng chúng ta.
- Con biết rồi, con sẽ đả thông bên quân bộ, để cho 'Bóng dáng' lẫn vào trong đội hộ vệ của hắn, thừa dịp hắn không chú ý giết chết. Hắn chỉ là một trung cấp Thú Liệp Giả, tuy là "Cụ Nhiễm Giả" Ma Ngân hi hữu, nhưng chính diện chiến lực của hắn, dùng năng lực của 'Bóng dáng', muốn giết hắn chỉ dễ dàng như thái thịt.
Mel Ken nói ra. George khẽ gật đầu, liếc qua Mel Shaya nói:
- Trong khoảng thời gian này, con hãy trở về đóng cửa suy nghĩ. Tất cả sự vụ trong tay đều dừng lại, chờ đến khi nhận ra sai lầm của mình rồi lại tiếp tục.
Mel Shaya cuộn tay thành nắm đấm, cắn răng, cúi đầu:
- Cháu gái đã biết, ông nội, thực xin lỗi.
- Đi đi.
Thanh âm George lạnh lùng.
Mel Shaya đau xót trong lòng, quay người rời khỏi phòng.
Đợi nàng đi xong, George quay đầu, nói với Mel Ken:
- Nghe nói lão già Forint kia tới hiệp thương? Hừ, để cho chúng ta bồi thường một trăm vạn Kim tệ? Còn nhường một con đường Cự Bích? Đây là vừa muốn cầm lấy tiền của chúng ta, vừa muốn phá hủy chúng ta, làm cho chúng ta tê liệt. Lão hồ ly này từ khi rời khỏi tập đoàn chúng ta thật sự là càng ngày càng giảo hoạt. Trước kia sao ta lại không nhìn ra lão già này nhiều tâm tư như vậychứ!
Mel Ken chậm rãi nói:
- Cha, chi bằng chúng ta liền hiệp thương cùng bọn họ, đồng ý với bọn hắn. Dù đưa bọn hắn một trăm vạn Kim tệ cũng không tạo thành uy hiếp gì đối với chúng ta, nhưng nếu như có thể dùng điều ước này đáp ứng bọn hắn, để bọn hắn cho rằng chúng ta thật sự tin bọn hắn. Đến lúc đó cũng có lợi đối với việc ám sát của chúng ta. Chờ tiểu quỷ kia chết rồi lại bắt lão hồ ly nhổ ra!
George khẽ gật đầu:
- Được, nhưng phải diễn cho thật chút.
- Vâng.
Chờ sau khi Forint rời đi, Đỗ Địch An gọi tới Noyes, lệnh cho hắn canh giữ, bất kì ai đến thăm hỏi cũng đều không gặp. Thật sự như hắn dự liệu, chiều hôm ấy liên tục có tất cả các tập đoàn bái phỏng, còn có một ít cự phú nho nhỏ không biết nhận tin tức từ nơi nào. Các gia tộc kỵ sĩ cũng tới tặng lễ chúc mừng.
Đỗ Địch An ở cửa sổ lầu hai nhìn thấy người đến bái phỏng nối liền không dứt, ánh mắt lộ ra một ít cảm khái, đóng màn tiếp tục học tập.
Ngày kế tiếp. Đỗ Địch An xem báo buổi sáng.
Giống như hắn đoán trước, bản thân đã trở thành đại sư, chế tạo ra Thần Thuật quân dụng Truyền Kỳ cùng sự tình hệ thống Thần Thuật mới đã chiếm hơn phân nửa trang báo. Trên báo quân bộ cũng đã đưa việc hắn quyên tặng miễn phí Truyền Kỳ Thần Thuật “súng hơi nước” lên đầu đề. Phía dưới mới là tình huống chiến tranh ở vách tường Hoàng Kim tối hôm qua.
Tuy nhiên trên báo quân bộ vẫn chưa làm sáng tỏ chuyện dã nhân nhận tội lúc trước, lúc này lại đăng tin như vậy, thực sự là giả tạo.
Đỗ Địch An thấy cực kì thoả mãn, quân bộ vẫn rất thông minh. Ngoại trừ quân bộ, báo củaThần Điện lại rất khoa trương, đưa tin rửa sạch hoàn toàn cho hắn. Hầu hết tất cả đều là sự tình của Đỗ Địch An, từ việc trở thành đại sư, quyên tặng Thần Thuật đến phân tích động năng hơi nước. Trong đó trích ra lời của đại sư về ưu thế cùng tác hại của động năng mới. Còn sự tình chiến tranh ở vách tường Hoàng Kim, chỉ có vẻn vẹn một nơi đề cập đến.
Đỗ Địch An mỉm cười, đoán chừng toàn bộ nguyên tố Thần Điện giờ phút này đã nổ tung. Hơn nữa từ sau khi những thứ này xuất hiện, trong thần điện chắc đã tụ hội không ít người vùi đầu vào nghiên cứu Thần Thuật. Nhưng mà đại đa số những người này đều là vốn có hệ thống Thần Thuật đạt tới trung bình, nhưng dừng lại không tiến thêm được, lúc này muốn tìm kiếm sự đột phá, cũng không coi là nhân tài đáng ngưỡng mộ gì.
Đỗ Địch An lại nhìn một chút báo chí của các tập đoàn khác, có lẽ là do hôm qua hắn đã phái người đi nói chuyện, tất cả tập đoàn đều tích cực đưa tin. Báo chí của sáu tập đoàn đều có tin tức của hắn ở đầu đề. Đến Melon tập đoàn cũng tận lực tuyên dương chuyện của hắn, không có tí gì khiêu khích hay ám chỉ. Đỗ Địch An nhìn đến đây, khẽ cười:
- Xem ra lão già Forint nói không sai, đáng tiếc là đã quá muộn.
Nói xong, lông mày khẽ động, có chút cảm giác được có gì đó không đúng, lâm vào trầm tư.