Chương 420 Xâm Phạm
Lúc Đỗ Địch An cùng đám người Redcast đi tới khe núi Scarlett thì sắc trời cũng đã vào tối, mưa phùn liên tục phun xuống suốt cả quãng đường đi, mây đen trên đỉnh đầu cũng đã giảm đi không ít, không có tối tăm phiền muộn như mấy lần trước.
Đỗ Địch An đứng ở miệng khe núi mà nhìn lên dốc núi, từ bên ngoài nhìn lại tựa như là một ngọn núi cao ngất ngưỡng bị thứ lợi khí nào đó chém ra, tạo ra một khe hẹp nhỏ, bọn hắn tiến vào bên trong, tối đa cũng chỉ có thể cho bốn người tiến vào một lần, có nhiều chỗ rộng 6-7m, có chỗ lại chật vật chỉ vẹn vẹn có 2-3m, hai bên khe núi nham bích gập ghềnh, nhưng cực kỳ dốc đứng, khó có thể leo lên.
- Lúc này, dã nhân có lẽ vẫn chưa tới, nhưng chúng ta vẫn là nên cẩn thận một chút, phòng bị đỉnh đầu.
Redcast nhắc nhở.
- Vâng.
20 người đồng ý.
Đỗ Địch An cùng Redcast song song mà đi, ở phía trước bọn hắn có bốn người phụ trách mở đường, chậm rãi tiến vào khe núi.
Trên đường đi chỉ có tiếng vó ngựa vang lên, mọi người lặng yên không lên tiếng mà đưa mắt quan sát tứ phía, mấy phút đồng hồ sau, mọi người đã bình an vô sự mà đi sang được một bên của khe núi, nơi này là một rừng cây nhỏ, trong rừng cây ẩn hiện âm thanh suối chảy róc rách, dựa theo những gì trên bản đồ thể hiện, thì đằng sau rừng cây chính là đầm lầy Hắc Thủy, nơi đó chứa nhiều quái vật hung tàn, biên giới đầm lầy chỉ có một con đường nhỏ hẹp có thể hành tẩu.
- Đại sư, trời đã không còn sớm, chúng ta trước hạ trại nghỉ ngơi một chút đi.
Redcast nói ra.
Đỗ Địch An gật gật đầu xoay người xuống ngựa, đi vào bên trong biên giới khe núi nhìn lại, tuy giờ phút này sắc trời đã tối, nhưng không thể gây trở ngại cho thị giác hắn chút nào, hắn đưa tay sờ sờ nham bích gập ghềnh, xúc giác thô ráp nhưng không có nhiều dốc cạnh, nếu như leo lên thì rất dễ dàng trượt chân mà rơi xuống dưới, vì vậy muốn leo lên đỉnh khe núi này là chuyện cực kỳ khó khăn.
Nhưng đằng sau khe núi Carlett là đầm lầy Hắc Thủy, cùng với rừng rậm đầy ma thú, là nơi hiểm địa mà ai ai cũng biết, cuộc chiến bộc phát giữa những kỵ sĩ khu trong buôn bán hoặc giữa những tài phú, sẽ rất khi ít lan tràn đến những nơi như thế này, điều này khiến cho quân bộ cũng không quá coi trọng những khu vực hoang vu như vậy.
Nhưng mà, dã nhân chưa hẳn biết được điểm ấy, trong lúc dò đường rất có thể sẽ lại tới đây.
Hơn nữa, mặc dù những dã nhân này cấu kết cùng thế lực bên trong vách tường và nắm giữ lấy địa đồ, hơn nửa cũng phái người tới đây tìm hiểu tình huống, dù sao tại đây cũng không có quân đội trông coi, chỉ một điểm này đã có thể trở thành nguyên nhân lôi kéo dã nhân tới.
- Đại sư, muốn uống nước không?
Redcast tiến đến đưa túi nước cho Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, từ trong balo lấy ra một ống kim loại, đúng là bình đựng nước bằng kim loại mà hắn đã chế tạo ra trong lúc rảnh rỗi.
- Ta có mang nước.
- Đại sư thật đúng là suy nghĩ chu toàn.
Recast cảm khái một tiếng, thu hồi túi nước của mình lại mà nói:
- Đại sư, ngươi có đói bụng không, ăn một chút lương khô đi?
Đỗ Địch An nhìn lại chỗ đóng trại của mình, chỉ thấy hai mươi người đang ngồi vây quanh một đống lửa lớn, đống lửa này chồng chất sát bên cạnh nham bích trong khe núi, ánh lửa bị ngăn trở, từ một bên cửa khe núi thì không dễ dàng nhìn thấy, giờ phút này có một vài con vật tứ chi không rõ tên đang được nướng trên đống lửa.
Đỗ Địch An gật gật đầu, cùng Redcast ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
- Đại sư, mời.
Một thanh niên tóc vàng ngồi bên cạnh đưa cho Đỗ Địch An một miếng thịt nướng đã nướng chín, vẻ mặt tươi cười, vô cùng khách khí, nói:
- Ta tên Ellen, đến từ Ma-li gia tộc, gia tộc bọn ta giàu có nhất là quả đào, mùi vị rất đặc biệt, nếu đại sư thích ăn món này, về sau cứ trực tiếp tìm ta là được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hơn nữa bất cứ lúc nào, bất cứ mùa nào cũng đều có.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Đa tạ, nhưng ta có mang theo lương khô, sau này có cơ hội, gửi cho ta vài bao thưởng thức xem.
Nói xong, hắn lấy lương khô từ trong ba lô ra, là một khối bánh quy nhỏ, đây là lương khô mà hắn đích thân đặc chế, ăn vào no bụng hơn rất nhiều so với lương khô thông thường của Thú Liệp giả, hơn nữa lại chiếm không gian nhỏ, cách chế tác cũng rất đơn giản.
- Xem ra đại sư sớm đã có sự chuẩn bị!
Vẻ mặt Redcast tràn đầy khâm phục.
Ellen nhìn miếng bánh quy trong tay Đỗ Địch An, hiếu kỳ nói:
- Đại sư, đây là bánh mì gì vậy, nhìn bề ngoài có vẻ rất cứng, là mua hay sao?
- Là ta làm.
Đỗ Địch An cũng không nhiều lời, nhét một cái vào miệng chậm rãi nhai nuốt, mùi vị tương đối khó ăn, nhưng chỉ cần ăn xong một mảnh thì cảm giác đói khát trong bụng liền giảm đi rất nhiều.
Hắn ăn liên tiếp ba mảnh, sau đó buộc cái túi lại, ngồi vây quanh đống lửa sưởi ấm.
Đống lửa này trong mắt hắn như là một đốm sáng màu đỏ nóng bỏng, vô cùng chói mắt.
"Nhiệt lượng phát ra nhanh chóng bao trùm thực thể, nếu như đôi mắt có thể điều khiển nhãn cầu một cách tự do thì tốt rồi."
Đỗ Địch An thầm suy nghĩ, hắn dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, vẫn thấy bộ dáng nhiệt khí đỏ thẫm, trong lòng không khỏi thở dài.
Ellen thấy Đỗ Địch An không muốn ăn thức ăn mà hắn đưa ra, hắn đành hậm hực cầm lại, tự mình ăn lấy.
Redcast vừa ăn thịt nướng vừa cầm địa đồ đọc qua một một, hắn quay sang nói với Đỗ Địch An:
- Đại sư, những dã nhân này từ vách tường Hoàng Kim đến đây, nếu như một mạch tiến về phía trước cũng mất bốn giờ, nếu như đường xá có chỗ trì hoãn, thì có thể lên đến năm sáu giờ, bọn hắn vừa mới công phá vách tường Hoàng Kim, đội ngũ có lẽ cũng sẽ tu sửa nghỉ ngơi nên trong vách tường, chỉ phái ra một đội ngũ nhỏ tiếp tục tiến công, thăm dò tình huống.
- Số lượng đội ngũ đi thăm dò tình hình nhất định không nhiều lắm, nhưng nghe nói bên trong những dã nhân này có dã nhân da đỏ có thể 'Cuồng hóa ', bộc phát ra sức chiến đấu kinh người, chúng ta vẫn phải là coi chừng thì tốt hơn.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nhìn qua đống lửa, trầm mặc không nói.
Redcast nhìn Ellen cùng Jessy nói:
- Nếu như giao chiến cùng dã nhân, nhất định phải bảo vệ đại sư thật tốt, nhiệm vụ của mấy người các ngươi chính là đảm bảo sự an toàn cho đại sư, những người còn lại giết địch là đủ rồi.
- Hiểu rõ.
Jessy ngắn gọn nói.
Ellen cười nói:
- Đội trưởng, có lẽ những dã nhân này trực tiếp đi theo phòng tuyến thứ hai là sông Xích Vĩ rồi, chưa hẳn là sẽ tới nơi này.
- Đề phòng vẫn tốt hơn.
Redcast nói.
Sắc đêm dần dần sâu.
Sau khi mọi người hạ trại khoảng nửa giờ, đột nhiên có một thân ảnh nhanh chóng chạy tới khe núi, lại là người phụ trách thăm dò tình báo trong khe núi, sự xuất hiện của hắn khiến Redcast cùng đám người còn lại hơi kinh hãi, bọn họ nhanh chóng vuốt binh khí đứng lên.
- Đội trưởng, người lạ.
Một người trong số hai mươi người còn lại lên tiếng
Redcast nghiêm nghị, lập tức quát khẽ nói:
- Dập tắt đống lửa, chuẩn bị nghênh chiến, tạo thành ba tiểu đội, các ngươi phụ trách bảo vệ đại sư!
20 người lặng yên không lên tiếng mà nhanh chóng hành động, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, đống lửa đã bị dập tắt, một chút ánh sáng cũng không còn.
Tất cả mọi người rút binh khí ra, trong đó sáu người sắp xếp thành ba tiểu đội tới gần bên cạnh Đỗ Địch An làm thành một vòng tròn, mười bốn người còn lại cầm chặt binh khí đứng sát hai bên khe núi, ngừng thở, lẳng lặng yên nhìn qua khe núi.