Chương 426 Đưa Tin
Đại sư!
- Đại sư, ngài không sao chứ?
Redcast cùng vài tên Cung Tiễn Thủ xung quanh nhanh chóng tới trợ giúp thì đã thấy Đỗ Địch An đem nữ dã nhân thân thủ bất phàm kiachế trụ, vừa lo lắng lại vừa ngạc nhiên. Lúc trước nữ dã nhân này dễ dàng giết các Kiếm Sĩ, cho thấy lực lượng phi phàm, không ngờ đến lúc này lại bị một gã Thần Thuật đại sư như Đỗ Địch An chế trụ, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Đỗ Địch An khiến cánh tay của nữ dã nhân trật khớp, đầu gối đạp trên bụng nàng, một tay bóp chặt cổ, ngẩng đầu nhìn bọn Redcast đang chạy đến, nhanh chóng nói:
- Ta không sao, trước hết hãy đánh gục những dã nhân khác, đừng để cho bọn hắn chạy!
Bọn Redcast kịp phản ứng, vội vàng làm theo.
Cung Tiễn Thủ ẩn nấp ở các vết lõm xung quanh nham bích cũng nhanh chóng đi ra, giơ tấm chắn lên ngăn cản lợi tiễn đằng sau của cự lang Cung Tiễn Thủ. Bởi vì nhiệm vụ lần này là bảo hộ, bọn hắn mặc quần áo của Cung Tiễn Thủ nhưng tất cả đều phủ thêm tấm chắn cùng đoản kiếm, phòng khi bị tập kích cận thân.
Rầm rầm rầm!
Mũi tên mà Cự lang Cung Tiễn Thủ phóng tới rơi vào trên tấm chắn như mưa rơi dày đặc, tạo ra tiếng leng keng.
Redcast bụm lấy vết thương ngồi xổm trước mặt Đỗ Địch An, nhìn thấy tay trái Đỗ Địch An quấn băng gạc, vội vàng hỏi:
- Đại sư, ngài bị thương?
- Việc nhỏ thôi.
Đỗ Địch An nhanh chóng trả lời rồi lại nói:
- Ngươi đến xem chừng nàng.
Redcast biết rõ nữ dã nhân này là thủ lĩnh củađội dã nhân này, thể chất phi phàm, liền nhanh chóng đè lại nữ dã nhân, nói với thanh niên Cung Tiễn Thủ bên cạnh đem nàng trói lại.
Yvette phẫn nộ kịch liệt giãy dụa, nhưng cánh tay vô lực, chỉ bằng vào hai chân cùng lực ở lưng eo, lăn mình giãy dụa trên mặt đất.
Cổ bị Redcastđè lại không biết phải làm sao, rất nhanh thì bị một tên Cung Tiễn Thủ dốc sức đem trói hai tay sau lưng.
Đỗ Địch An sau khi đem nữ dã nhân giao cho Redcast thì đứng dậy, lấy ra cung tiễn trên lưng, nhanh chóng kéo cung bắn vào trong hạp cốc, đánh úp cự lang Cung Tiễn Thủ.
Phốc! Phốc!
Mũi tên bắn ra. Cự lang Cung Tiễn Thủ chưa kịp tới gần liền ngã xuống, có tên chết ngay tại chỗ.
Có lẽ là do thủ lĩnh bị bắt, những cự lang Cung Tiễn Thủ này liền nổi giận, hoàn toàn quên thủ đoạn chiến đấu tốt nhất với Cung Tiễn Thủ là giữ khoảng cách. Chúng rống giận vọt tới, rất nhanh liền bị Đỗ Địch An bắn trúng bốn năm tên.
Dã nhân đằng sau hoàn toàn không có ý tứ lâm trận bỏ chạy, người trước ngã xuống lại liền có người sau tiến lên. Đỗ Địch An cùng vài tên Cung Tiễn Thủ khác phối hợp hai gã chiến sĩ ngăn địch.
Sau mấy phút, tất cả cự lang Cung Tiễn Thủ đều chết. Nhưng trong đám không sợ chết mà công kích ấy có một gã Cung Tiễn Thủ tránh không kịp, bị một mũi tên đâm thủng mặt, chết tại chỗ.
Trong hạp cốc, thi thể khắp nơi trên đất, máu chảy thành suối.
Sau khi gã dã nhân Cung Tiễn Thủ cuối cùng vọt tới bị đánh gục, đám Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, có người tựa lên nham bích thở dốc, có người nhanh chóng chạy đến chiến trường tìm kiếm thi thể đồng đội lúc trước, có người băng bó vết thương cho mình, sau khi xử lý tốt miệng vết thương của mình liền chạy đến xử lý vết thương giúp Redcast.
Đỗ Địch An thu hồi cung tiễn lui về miệng hạp cốc, giác quan đặc biệt của hắn làm hắn thấy mùi máu này đem đến từng đợt thanh âm đổ vỡ như là oán linh kêu thảm thiết liền cảm thấy không khỏe.
Mặc dù trước kia đã gặp cảnh tượng còn ghê gớm hơn, nhưng lúc ấy không cần thông cảm, tâm lý có thể thừa nhận được. Còn lúc nàytrong trạng thái thông cảm thì kích thích ngược lại càng lớn. Đó là chỗ không tốt của giác quan quá mức mẫn cảm.
Hắn tựa ở miệng hạp cốc ngồi xuống, cởi bỏ băng gạc băng trên tay trái. Lúc trước băng bó mặc dù không tệ, nhưng sau khi dùng sức chiến đấu, băng gạc đã bị máu đen thấm ướt, cần phải thay.
- Đại sư.
Redcast xử lí vết thương xong, đến bên cạnhĐỗ Địch An, sắc mặt khó coi nói:
- Ta vừa mới nhìn, vết thương của ngài... Là do hai người kia tạo thành sao?
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương rồi nói:
- Đúng vậy, đừng nói cho ta ngươi cũng nhận được mệnh lệnh như vậy. Bây giờ là thời cơ động thủ tuyệt vời của ngươi, ta đã không còn khí lực rồi.
Redcast cười khổ một tiếng nói:
- Đại sư, ta sao có thể tiếp nhận mệnh lệnh như vậy. Chuyện này ta sẽ bẩm báo lên, chắc chắn sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục, đây là vấn đề của quân bộ chúng ta, suýt nữa thương tổn tính mạng của ngài, thật có lỗi.
- Không có gì.
Đỗ Địch An đạm mạc nói:
- Tổ chức nào cũng có sâu mọt, quân bộ các ngươi cũng không phải là một người.
Redcast khẽ lắc đầu, trong mắt lộ ra sự phẫn nộ, nói:
- Bất kể thế nào, ngài đem Truyền Kỳ Thần Thuật quyên miễn phí cho quân bộ, vậy mà còn có người an bài người ám sát ngài, thật sự là không bằng cầm thú!
- So với cầm thú còn tốt, cầm thú cũng không thông minh như vậy.
Đỗ Địch An ngữ khí đạm mạc, thủ pháp nhanh chóng, rất nhanh liền đem miệng vết thương đầy máu trên tay trái rửa sạch, thay băng gạc mới cùng thuốc giải độc, tay trái đã hoàn toàn được xử lý làm cho đáy lòng của hắn cũng nhẹ nhõm.
Redcast khẽ cười khổ nói:
- Đại sư, lần này chúng ta tổn thất lớn. Chỉ dựa vào những người còn lại, muốn tiếp tục giữ vững nơi này là rất khó khăn. Hay là chúng ta về trước đi, để quân bộ phái người tới trấn thủ. Lỡ như bên trong những người còn lại vẫn còn sát thủ ám sát ngài thì thật sự là quá nguy hiểm.
Đỗ Địch An quay đầu nhìn hạp cốc, trầm ngâm một lát, nói:
- Như vậy đi, ngươi phái một người trở về đưa tin, những người còn lại cùng ta tiếp tục thủ tại chỗ này.
Redcast liền nói:
- Đại sư, bây giờ chúng ta chỉ còn lại tám người, còn có người bị thương. Nếu lại đến một đội cự lang dã nhân như vậy thì chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt.
- Tám người cũng đủ rồi, lại thêm một đội dã nhân thì ta cũng có thể giữ vững vị trí.
Đỗ Địch An nói ra.
Redcast giật mình, không biết Đỗ Địch An lấyđâu ra tự tin. Nhưng lại nghĩ đến lực lượng phi phàm cùng biểu hiện của Đỗ Địch An lúc trước, đáy lòng của hắn đã tin phục, nhưng vẫn có vài phần lo lắng, nói:
- Đại sư, ngài...
- Kể từ bây giờ nên đổi giọng gọi ta là Đỗ tiên sinh, hoặc là kỵ sĩ.
Đỗ Địch An vỗ vai hắn, nói:
- Đừng lo lắng, nếu như thật sự thủ không được, ta sẽ lui lại, sẽ không chết ở đây để quân bộ các ngươi gánh vác trách nhiệm.
Redcast cười khổ:
- Ta chỉ sợ bên trong những người còn lại nơi này còn có người muốn ám sát ngài.
- Không việc gì, ta có phòng bị, kể cả ngươi mà ta cũng đề phòng đây này.
Đỗ Địch An cười nói.
Redcast thấy Đỗ Địch An như thế thì thở dài, rốt cuộc biết vì sao quân bộ lại cho phép vị đại sư này ra chiến trường, tính tình bướng bỉnh như vậy, chỉ sợ những tướng quân kia đều không thể làm gì.
Sau một phen thương nghị cùng Đỗ Địch An, Redcast phái một Cung Tiễn Thủ bị thương nhẹ cưỡi khoái mã trở về đưa tin.
- Đội trưởng, hai tù binh này có cần ta mang về không?
Cung Tiễn Thủ hỏi.
Redcast khẽ lắc đầu:
- Đợi chiến đấu kết thúc, chúng ta sẽ đưa về luôn.
Đỗ Địch An nghe vậy nhìn hắn một cái, biết rõ kẻ này lo lắng tên Cung Tiễn Thủ này cũng là người được phái tới ngầm giết hắn, trên đường sẽ thừa cơ giết chết hai tù binh này.
Dù sao, tại thời điểm này đến ám sát Đỗ Địch An liền đại biểu cho rất nhiều chuyện. Xuất phát từ lợi ích, một khi ám sát thành công, ảnh hưởng lớn nhất chính là quân bộ!
Nói cách khác, có người đối đầu cùng quân bộ, hơn nữa rất có thể là người trong quân bộ. Dù không phải thì cũng là rất có năng lực, có thể xâm nhập đến cao tầng trong quân bộ. Mà những người này rất có thể là cấu kết cùng dã nhân, cho nên mới có thể tại thời điểm này dùng việc ám sát Đỗ Địch An để đả kích quân bộ.
Cung Tiễn Thủ nghe vậy, dặn dò vài câu an toàn liền rời đi.
- Không nghĩ tới có người hành thích đại sư, thật sự quá ghê tởm!
Những người khác cũng biết chuyện, nguyên một đám mặt mũi tràn đầy tức giận.
Đỗ Địch An hướng mọi người nói:
- Mọi người nghỉ ngơi một chút rồi xử lý thi thể địch nhân trong thông đạo, chồng lên, ngăn bên trong hạp cốc để làm lá chắn cho chúng ta.
Mặt khác, hai vị này định giết ta, thi thể của bọn hắn nhớ bảo quản cho tốt, sau khi trở về có thể dựa theo thi thể của bọn hắn mà tra ra một ít manh mối.
Redcast nghe vậy, lập tức phân phó mọi người đi làm.