Chương 427 Hợp Tác
Trải qua ác chiến kịch liệt lúc trước, Redcastxuất binh cùng 20 chiến sĩ, hôm nay chỉ còn lại tám người. Trong chiến đấu hi sinh mười người, còn lại hai người là do ám sát Đỗ Địch An thất bại, bị giết chết.
Hôm nay lại phái một người trở về báo tin, tại chỗ chỉ còn lại bảy người, thêm Redcast cùng Đỗ Địch An, tổng cộng chỉ chín người.
- Đại sư, trước kia ngài đã luyện qua cung tiễn rồi sao?
Trong lúc xử lý thi thể trong hạp cốc, Redcast hiếu kỳ hỏi hắn. Đỗ Địch An kiểm tra cung của chính mình, xem hai bên dây cung có dấu hiệu hư hỏng gì hay không, đáp.
- Luyện đã hơn một năm, có chuyện gì sao?
- Mới chỉ luyện hơn một năm?
Redcast trừng to mắt, giật mình mà nói:
- Chỉ luyện trong thời gian ngắn như vậy mà tiễn thuật lại lợi hại như vậy? Quả thực là bách phát bách trúng, ta thấy những Cung Tiễn Thủ luyện 4, 5 năm đều chưa chắc chính xác được như ngài.
- Đúng vậy.
Một Cung Tiễn Thủ bên cạnh cảm khái mà nói:
- Nếu không có đại sư vừa rồi xuất thủ tương trợ, chỉ dựa vào chúng ta, chỉ sợ đã bị những cự lang kỵ binh này tiêu diệt cả rồi, Nhất là nữ dã nhân này, quá mạnh mẽ!
Đỗ Địch An đạm mạc nói:
- Cường độ luyện tập không giống nhau, thời gian nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Hơn nữa rất nhiều thứ là dựa vào thiên phú.
Redcast cười khổ nói:
- Thì ra là thế.
Cung Tiễn Thủ bên cạnh đỏ mặt. Nếu người khác nói như vậy, hắn sẽ phản bác ngay lập tức.
Nhưng chứng kiến được tiễn thuật của Đỗ Địch An lúc trước, hắn không thể không phục. Trong sáu tài nghệ của kỵ sĩ, phương diện bắn tên là tuyệt không có vấn đề, trong kỹ thuật cưỡi ngựa cũng hoàn toàn đạt, được xem là một vị kỵ sĩ chính thức!
Đỗ Địch An quay đầu nhìn nữ dã nhân bị trói tay sau lưng nằm trên mặt đất, ánh mắt hơi động, hỏi Redcast:
- Dã nhân đều nói thú ngữ sao? Bọn hắn có hiểu tiếng người hay không?
Nghe vậy, Redcast có chút kinh ngạc:
- Tại sao đại sư lại hỏi thế?
- Ta chỉ tiện miệng hỏi vây thôi.
- À, ta nghe nói Vương tộc của dã nhân hình như hiểu được một ít ngôn ngữ kỳ lạ, chính là ngôn ngữ đặc thù của Vương tộc bọn hắn, còn lại thì đều không có sẵn điều kiện học tập, chỉ hiểu một ít thú ngữ Nguyên Thủy tương đối đơn giản.
Redcast nói.
Đỗ Địch An liền giật mình.
Vương tộc? Nữ nhân này là dã nhân của Vương tộc?
Yvette nhìn thấy thiếu niên đã bắt mình lúc nãy vừa nói chuyện vừa nhìn nàng, cảm giác được bọn họ hình như đang đàm luận về nàng, trong lòng có chút tức giận, nhưng hơn nữa là lo lắng.
Nàng không nghĩ tới nơi vắng vẻ này vậy mà sẽ gặp phải người mạnh mẽ như vậy, giờ phút này nàng chỉ hy vọng tọa kỵ của mình có thể sẽ quay lại cứ điểm truyền tin, để tù trưởng phái người tới giải cứu mình.
Đỗ Địch An nhìn thấy nộ khí cùng hận ý trong mắt nữ dã nhân, lông mày khẽ động, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi Redcast:
- Tọa kỵ của nàng đâu?
Redcast khẽ giật mình, không khỏi quay đầu nhìn vào hạp cốc, sắc mặt lập tức biến đổi, nhanh chóng đứng dậy chạy vào hạp cốc, một lát sau mới trở về, sắc mặt vô cùng khó coi, nói với Đỗ Địch An:
- Súc sinh kia chạy rồi.
Đỗ Địch An kinh ngạc, chạy?
Theo lý thuyết, quan hệ giữa dã nhân này cùng tọa kỵ của mình hẳn phải rất thân mật, sao lại có thể lâm trận bỏ chạy? Chẳng lẽ là nữ dã nhân này sau khi bị bắt đã dùng phương thức nào đó sai tọa kỵ của mình đi?
Hắn cúi đầu trầm tư, chân mày hơi nhíu lại, một lát sau nói với Redcast:
- Bảo mọi người nhanh nhặt xác, chồng chất làm thành trở ngại. Nếu như súc sinh kia chạy về đưa tin, lát nữa chúng ta chắc sẽ phải đối diện với một trận đấu lâu dài.
Redcast cũng ý thức được điểm này liền trang trọng gật đầu, quay người chạy vào hạp cốc, cùng những người khác xử lý thi thể.
Đỗ Địch An điều chỉnh lại dây cung đeo lại lên lưng, đứng dậy đi đến trước mặt nữ dã nhân, ngồi xổm xuống, đánh giá khuôn mặt nàng, phát hiện có chút tương tự với người Châu u trước đây. Nói như vậy, tổ tiên của những dã nhân này rất có thể vào lúc ấy còn may mắn sống sót tại đây.
Điều này cũng chứng minh từng có một nhóm người còn sót lại trong trận hủy diệt kia.
Chỉ là, nếu như người sống sót sinh hoạt trong Cự Bích, tại sao bây giờ lại ra đến nơi này? Một bộ phận kế thừa ngôn ngữ người thông dụng toàn cầu của ba trăm năm bị đuổi ra ở ngoài tường. Một đám người dùng ngôn ngữ mới hoàn toàn lại sinh hoạt ở trong tường.
Nếu là những dã nhân ở ngoài tường này thật sự là người may mắn còn sống sót trong Cự Bích, trong quần thể ấy phân liệt ra một bộ phận thất bại, bị đuổi ra ngoài, như vậy người ở trong tường với tư cách xuất sắc cũng sẽ không cải biến ngôn ngữ của chính mình mà dùng một loại ngôn ngữ hoàn toàn mới.
Đỗ Địch An khẽ cau mày, nghĩ không thông. Có lẽ đáp án chỉ có trong sách lịch sử người không cầm quyền mới có thể tìm được một ít dấu vết để lại, chỉ mong bọn hắn còn giữ vật này.
- Lũ người ti tiện, ta nhổ vào!
Yvette nhìn thấy khuôn mặt Đỗ Địch An để sát vào, trong lòng phẫn nộ, nhổ ra một ngụm nước bọt.
Nước bọt dính trên mặt Đỗ Địch An, hắn hờ hững quay đi, đưa tay lau sạch. Sau đó há miệng nhổ ra một miếng nước bọt vào miệng nàng, đồng thời sờ cổ họng của nàng, ọt ọt một tiếng, làm cổ họng của nàng đau đến chuyển động một cái, nuốt vào trong, lúc này mới buông tay ra, lẳng lặng yên nhìn nàng, nói:
- Còn muốn nhổ sao?
Yvette trợn mắt nhìn Đỗ Địch An, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Cái tên ti tiện này vậy mà dám nhổ nước bọt vào trong miệng mình? Nàng có cảm giác buồn nôn như nuốt xuống phân ngựa, sắc mặt đều thay đổi, liều mạng ho khan nhổ ra nước bọt trong miệng, hai mắt như lửa nhìn Đỗ Địch An, giận dữ hét:
- Ta muốn giết ngươi, cái tên hỗn đản này!!!
Bọn Redcast ở xa nghe thấy giọng nữ dã nhân, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Đỗ Địch An ngồi xổm trước mặt nữ dã nhân, thấy cũng không có nguy hiểm gì đối với Đỗ Địch An mới quay đầu, tiếp tục làm việc của mình.
- Pháp Khắc?
Đỗ Địch An nghe được nàng dùng tiếng Anh mắng người, vẻ mặt lạnh nhạt, hạ giọng dùng tiếng Anh:
- Nếu như ngươi muốn sống sót, thì thành thật một chút cho ta. Nếu như chọc giận ta, mặc dù ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta cam đoan sẽ để cho ngươi mất đi thứ ngươi rất mực quan tâm.
Yvette như bị sét đánh, giật mình đông cứng tại chỗ. Nàng hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề. Tên này vậy mà... dùng Vương ngữ trả lời? Hắn vậy mà hiểu Vương ngữ?
Nàng mở to hai mắt nhìn Đỗ Địch An, thanh niên dã nhân bị trói chặt té trên mặt đất bên cạnh cũng là vẻ mặt mộng. Hắn tuy nghe không hiểu Đỗ Địch An nói gì, nhưng loại ngôn ngữ quen thuộc này hắn lại rất quen thuộc, chính xác là Vương ngữ.
- yo, yo...
Miệng Yvette mở rộng, đầu óc choáng váng.
Đỗ Địch An thấy nàng khiếp sợ, trong mắt lộ ra vẻ thương cảm. Hắn biết nói tiếng Anh cũng không phải học bên trong siêu cấp Chip. Dù sao thời gian có hạn, hắn không có khả năng trước đây loại ngôn ngữ. Sở dĩ hiểu được, chủ yếu do lúc hắn còn bé từng ở nước ngoài, nói chính xác thì hắn sinh ra ngay tại nước Mỹ.
Xã hội Trung Quốc lúc đó phàm là người có chút tiền cùng điều kiện đều thích ra nước ngoài sinh con. Đối với điều kiện y tế trong nước không tin tưởng, chỉ tin tưởng bệnh viện nước ngoài. Đây là một loại "bệnh" mà gia đình hắn cũng không ngoại lệ. Cha mẹ là nhân viên nghiên cứu khoa học, tuy không giàu nhưng xuất ngoại sinh con là không vấn đề. Điều này làm cho hắn lúc trước được sinh ra ở Mỹ, hơn nữa còn ở ở Mỹ sinh hoạt đến hơn năm tuổi mới về nước, tiếng Anh được học từ nhỏ.
- Chỉ cần ngươi phối hợp, ta có thể bảo đảm mạng nhỏ của ngươi.
Đỗ Địch An tiếp tục dùng tiếng Anh. Yvette dần phục hồi tinh thần, nhưng vẫn ngạc nhiên nhìn thiếu niên này.
Nàng không thể tin được ngôn ngữ của Vương tộc vậy mà bị người trong vách tường biết. Phải biết rằng, dù là thành viên Vương tộc bọn hắn, học tập ngôn ngữ này còn cực kỳ khó khăn, như nàng thấy thậm chí còn khó hơn so với tự mình đi săn vài dã thú hung ác. Mà một thiếu niên còn nhỏ hơn mình mấy tuổi có thể nói được rành mạch như thế, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi cuối cùng là ai?
Yvette nhịn không được hỏi.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Ta là người như thế nào không quan trọng, vấn đề hiện tại là ngươi muốn sống hay không.
- Dĩ nhiên là muốn.
Yvette không chút do dự nói.
- Vậy thì hợp tác.
Đỗ Địch An nhìn nàng nói.
Yvette liền giật mình, chần chờ nhìn Đỗ Địch An hỏi:
- Vì sao ngươi không giết ta?