Chương 428 Trêu Chọc
Một người sống luôn đáng giá hơn người chết.
Đỗ Địch An chậm rãi nói:
- Với tư cách là khoản tiền cọc hợp tác đầu tiên, ngươi hãy nói trước cho ta biết lần tập kích này của các ngươi, đằng sau có thế lực trong tường đưa ra kế hoạch không?
Yvette không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Nếu là hợp tác, vậy dựa vào cái gì mà muốn ta đưa tiền cọc trước, ngươi nên trao đổi cùng ta, như vậy mới công bằng.
- Thật xin lỗi, ở chỗ của ta không có cái gọi là công bằng.
Yvette nghẹn lại, ánh mắt hơi chuyển động nói:
- Nếu ta nói cho người biết, vậy ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại hiểu ngôn ngữ của chúng ta?
- Còn phải xem tâm tình của ta.
Đỗ Địch An đạm mạc nói.
Yvette nhìn hắn thật sâu, thấp giọng nóiL
- Được, ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng hi vọng ngươi có thể thả ta ra, ta cũng không muốn biết vì sao ngươi lại hiểu ngôn ngữ của chúng ta.
Đỗ Địch An khẽ cau mày, nói:
- Ngươi hình như không hiểu rõ, ta không phải đang đàm điều kiện với ngươi, chẳng lẽ phải giam cầm ngươi thì ngươi mới cảm nhận được không khí thẩm vấn?
Yvette biến sắc, ánh mắt tức giận nhưng rất nhanh liền áp chế xuống, hít một hơi thật sâu, âm thanh lạnh lùng nói:
- Theo như ta biết, những người giao dịch với chúng ta lần này cũng không phải chỉ có một, cho dù nói cho ngươi thì cũng vô dụng, trong quân bộ trong tường của các ngươi cũng có người giao dịch với chúng ta, chỉ cần chúng ta công hãm khu ngoại bích thì hắn sẽ được đồng ý lên làm thống soái của quân bộ khu ngoại bích!
- Ngoài quân bộ các ngươi còn có một thế lực xưng là “Quang Minh giáo đình” cũng hợp tác với chúng ta, âm thầm bán áo giáp cho chúng ta. Ngoài ra còn có hai tập đoàn cũng nguyện ý trợ giúp vật tư cho chúng ta, nếu tin tức truyền đến trong tường thì sẽ thế nào đây? Bây giờ ngươi biết rồi thì ngươi có thể làm gì? Ha ha ha ha….
Nói đến đây không khỏi cười rộ lên, tiếng cười lập tức dẫn dắt sự chú ý của bọn Redcast ở phía xa.
Một âm thanh vang lên, Đỗ Địch An tát vào mặt nàng.
Tiếng cười của Yvette dừng lại, mở to hai mắt, không ngờ nhìn Đỗ Địch An.
Nhìn thấy Đỗ Địch An vung tay, bọn Redcast khẽ lắc đầu quay đi, tiếp tục làm việc vận chuyển của mình.
Đỗ Địch An nhắm mắt lại, nói:
- Nếu ngươi thích cười, vậy ta sẽ khiến ngươi khóc.
Nhìn qua con ngươi như hắc đầm của Đỗ Địch An, lửa giận vừa mới dâng lên trong lòng Yvette liền lập tức như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, nàng phẫn hận cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, cắn chặt răng nhẫn nại.
- Bất kể lời ngươi nói là thật hay giả, ngươi có thể nói ra những tên này không?
m thanh Đỗ Địch An bình tĩnh như chưa phát sinh chuyện gì.
Yvette trầm giọng nói:
- Ta làm sao biết, ta chỉ là một tiểu lâu la, sao có thể tiếp xúc với những bí mật này.
- Ngươi cũng không phải là tiểu lâu la, mà là Vương tộc bên trong dã nhân.
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Ngươi không thể đặc biệt hơn một chút sao, vì sao lại thú nhận tất cả bí mật sau khi bị tra tấn, như vậy có phải quá nhàm chán rồi không?
- Ngươi!
Yvette phẫn nộ nhìn Đỗ Địch An quát:
- Ngươi muốn thế nào ngươi cứ tự nhiên, tất cả những thứ ta biết đều đã nói rồi, ngươi còn muốn thế nào?
Vừa nói vừa nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, ai ngờ thiếu niên này lại nghiên đầu trước mặt nàng và nói với những người ở đằng xa kia bằng ngôn ngữ nội bích.
- Các vị, có ai biết nàng ta đang nói gì không?
Đỗ Địch An quay đầu kêu lên.
Nghe vậy, những người bên trong hẻm núi đều quay đầu lại, Redcast thở dốc một hơi cười khổ nói:
- Đại sư, đây là ngôn ngữ Vương tộc của dã nhân, nghe nói rất thần bí, hơn nữa không dễ học, chúng ta sao biết được, quân bộ chúng ta vẫn luôn muốn biết được loại ngôn ngữ này nhưng không thể học được.
- Đúng vậy.
- Ngôn ngữ đang la hét này cũng là những dã nhân này hiểu.
Những người khác phụ họa nói theo.
- Nghe ngữ khí thì hình như nàng ta rất phẫn nộ, nàng có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng ta sao?
Đỗ Địch An hỏi.
Redcast lập tức lắc đầu nói:
- Có lẽ là không rồi, đại sư cẩn thận một chút, đừng để ả cắn ngài bị thương.
- Được rồi.
Đỗ Địch An bất đắc dĩ quay đầu, đợi sau khi bọn Redcast tiếp tục làm việc, hắn mới nói với Yvette đang hằm hằm nhìn mình:
- Vừa rồi bọn hắn bảo ta cẩn thận một chút, đừng để ngươi cắn, ngươi biết cắn người sao?
Yvette nghe thế tức đến nổ phổi, sĩ khả sát bất khả nhục, tuy từ lúc bị bắt đến giờ thiếu niên này không hề ngược đãi nàng, nhưng lại nói mấy lời khiến nàng tức đến nổi giận.
- Một ngày nào đó ta sẽ cắn chết ngươi!
Yvette cắn răng phẫn nộ nói.
Đỗ Địch An gật đầu:
- Vậy để phòng ngừa rắc rối xuất hiện, ta có nên nhổ răng ngươi trước?
Lông tơ Yvette dựng lên, lập tức im miệng, có hơi khẩn trương cùng phẩn nộ nhìn Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Nói đi, tự nói ra tên những người này.
Yvette thấy Đỗ Địch An không có bất kỳ hành động nào mới cảm thấy nhẹ nhõm, đối với dã nhân bọn chúng mà nói, việc nhổ răng chẳng những là chuyện thống khổ mà còn là một loại sỉ nhục, ánh mắt nàng hơi chớp động, cúi đầu nói:
- Ta chỉ biết có một người tên là Kano, còn lại ta không biết, đó là sự thật, cho dù ngươi thẩm vấn ta cũng vô dụng.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, sờ đầu nàng nói:
- Thật nghe lời, tuy ngươi nói những lời này cũng không có tác dụng gì với ta, bởi vì ta căn bản sẽ không tin, nhưng vậy có thể nhìn ra ngươi vẫn có sự tình e ngại, rất tốt.
Yvette sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An:
- Ngươi có ý gì?
- Ý ở mặt chữ.
- Ngươi không tin sao phải hỏi ta?
Yvette cảm thấy lửa giận của mình lại lần nữa nâng lên, đè nén xúc động trầm giọng nói.
- Ngươi là địch nhân, nếu đợi tin địch nhân để đối phó với người một nhà thì mới là ngu xuẩn, nhỡ tin ngươi đưa ra là giả, vậy đã ẩn tàng sự phản đồ, ta chẳng phải bị xem là giúp ngươi phản?
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Về phần tại sao hỏi ngươi, rất đơn giản, chỉ là muốn trêu ngươi một cái thôi.
- Trêu chọc…ta?
Yvette có loại cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh.
Khóe miệng Đỗ Địch An lộ ra một đường cong không dễ gì phát giác được, hắn đứng dậy quay người nhìn hẻm núi, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.
Không lâu sau, thi thể của cự lang kỵ sĩ trong hẻm núi đều đã được xử lý sạch sẽ, còn thi thể những binh sĩ chết trong trận chiến đều được Redcast lôi về an táng bên cạnh hẻm núi.
Chưa đến một giờ, bên ngoài hẻm núi liền truyền đến âm thanh chấn động.
Đỗ Địch An, Redcast và những người khác đã lập trận địa sẵn đón quân địch, rất nhanh, một đám dã thú cưỡi cùng loại nhím vọt tới từ trong hẻm núi, những dã nhân này từ xa liền chú ý đến Đỗ Địch An bọn họ từ miệng hẻm núi.
Từ trong không khí bay tới mùi máu tươi nồng đậm cùng với mùi hương quen thuộc của bọn chúng, đúng là hộ vệ cực kỳ tinh nhuệ của Vương tộc, thể vị của sói. Đợi tới khi đến gần, đám dã nhân lập tức nhìn thấy thi thể cự lang kỵ binh chồng chất khắp nơi trên mặt đất, không hề nghi ngờ, nơi này có Vương tộc gặp nạn!
Sau khi não phản ứng ra tín hiệu này, tất cả dã nhân đều lập tức nổi giận, liều lĩnh gầm thét mà đánh tới.
Đỗ Địch An đứng trong hẻm nói, sau khi những dã nhân này đi vào tầm bắn, mũi tên lao đi như hắc quang, phốc một tiếng, đục một lỗ vào yết hầu của tên dã nhân cầm đầu.
Ba cung thủ được yểm hộ bởi vết sâu của nham bích hai bên nhìn thấy tình huống phía trước liền khiếp sợ, không ngờ tầm bắn của Đỗ Địch An xa như vậy, hơn nữa còn trúng chuẩn mục tiêu! Khoảnh khắc này, đội ngũ dã nhân đằng sau đã xông qua, ba tên Cung Tiễn Thủ nhanh chóng nhắm mục tiêu xạ kích, phốc phốc mấy tiếng, có bắn lệch nhưng cũng có trúng mục tiêu.
Vèo!
Trong mũi tên này, một âm thanh vô cùng bén nhọn rít vang lên, một vệt hắc quang lướt qua, phốc một tiếng liền đâm xuyên qua yết hầu của một dã dã nhân, bắn trúng vào một lồng ngực của hắn, đục thủng áo giáp khiến hắn bị thương.
Biểu lộ của Đỗ Địch An lạnh như băng, rất nhanh liền rút tiễn nhắm và bắn, toàn bộ quá trình cực kỳ nối liền, gián đoạn không đến một giấy liền tiếp tục mũi tên thứ hai, mặc dù so ra kém Liên Châu Tiễn, nhưng một một cái bắn ra đều mang theo mạng sống của một tên, cực kỳ vững vàng.
Trước khi đội dã nhân lao từ hẻm núi vọt tới trở ngại, chỉ cách cự li khoảng 200m liền bị đánh gục đến hơn mười mấy người, đằng sau chỉ còn lại bảy tám tên cùng với quái vật tọa kỵ đã mất đi chủ nhân.