← Quay lại trang sách

Chương 429 Lên Án Melon

Sau mấy phút đồng hồ, quân đội dã nhân hơn hai mươi người này đều ngã trước thành lũy, trong đó hơn tám phần dã nhân và vật để cưỡi hung ác của bọn chúng đều đã chết dưới tên của Đỗ Địch An, những tên còn lại được ngăn ở trước thành lũy thi thể cũng bị Redcast bọn họ đánh gục, mọi người lấy ít địch nhiều, đại hoạch toàn thắng!

Mọi người đều vui mừng nhìn về phía thiếu niên cầm cung trong hẻm núi không khỏi kính sợ, dùng thi thể kẻ địch làm thành lũy cao, hay là sức mạnh của tiễn đoạt mệnh, hắn đã khiến cho tất cả mọi người khâm phục, người kia không chỉ là một vị đại sư Thần Thuật cao quý mà còn là một vị thiên tài chiến đấu.

Đợi chiến đấu chấm dứt, Đỗ Địch An gọi ba tên Cung Thủ lấy bao đựng tên dự phòng của bọn họ đưa cho mình. Ba người đều vui vẻ đồng ý, không khỏi phân trần mà đưa cho Đỗ Địch An.

- Các vị nghỉ ngơi tại chỗ một chút đi, thuận tiện nhặt binh khí của những dã nhân này, thời gian chúng ta phải kiên trì còn rất dài.

Đỗ Địch An phân phó một câu, đeo bao đựng tên đến trước mặt hai tù binh dã nhân ngồi xuống.

Redcast lấy nước uống của mình ra, tiến lên

chuyển tới trước mặt Đỗ Địch An,

- Đại sư, nghỉ ngơi một chút đi.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Nếu như muốn để cho ta sống lâu một chút, bao gồm cả ngươi, tốt nhất không nên tới gần ta, cũng đừng đưa đồ ăn cho ta.

Redcast khẽ giật mình, nghĩ đến việc ám sát lúc trước, không khỏi thở dài thu nước trong tay lại, nói:

- Đại sư, chuyện này thật sự vô cùng có lỗi, ta...

- Đều đã qua rồi, không phải trách nhiệm của ngươi, không cần thế thân.

Đỗ Địch An lấy nước dự trữ của mình ra uống, nói:

- Không có việc gì thì đến xử lý thi thể và chiến trường đi, ta ở đây không cần người giúp đỡ.

Redcast cười khổ một tiếng quay người rời khỏi.

Đêm lạnh như nước.

Nửa giờ sau khi trận chiến kết thúc, bên ngoài hẻm núi lần nữa xuất hiện một đội dã nhân, trận chiến khai hỏa lần nữa, lần này vẫn là dựa vào thành lũy thi thể, phối hợp với mũi tên của Đỗ Địch An, để dành chiến thắng mà không thương vong gì.

Ngắn ngủi một đêm trôi qua.

Đỗ Địch An bọn họ đều hơi kiệt sức, bọn họ đã chiến đấu bốn lần liên tiếp, mặc dù quá trình chiến đấu mỗi lần không dài, nhưng vẫn tiêu hao hết sức mạnh của mọi người.

Lúc sắc trời vừa mới tảng sáng, trời liền mưa to.

Thời tiết ác liệt này khiến Redcast bọn họ không ngừng chửi bới, đồng thời cầu nguyện thần Quang Minh, khiến nạn mưa tạnh ngừng.

Đỗ Địch An mặc thêm áo mưa, ngồi trước hai gã tù binh, lẳng lặng nhìn trận mưa này.

Yvette và một dã nhân thanh niên khác bị trói nằm trên đất, áo giáp nhanh chóng bị nước mưa thấm ướt, tóc ẩm ướt dính ở trên mặt, bùn đất từ trên mặt đất tóe lên trải rộng toàn thân, trông rất chật vật.

Nếu chỉ là gặp mưa, Yvette còn có thể chịu được, nàng không phải những tiểu thư yếu ớt trong vách tường, nhưng khiến nàng bực nhất chính là, lúc trời mưa tên thiếu niên ác ma này thỉnh thoảng ở bên cạnh khẽ ngâm nga điệu hát dân gian kỳ lạ, bộ dáng rất nhàn nhã, không có chút ý tứ nào muốn che mưa cho bọn nàng, mỗi khi nước bùn trên đất tung tóe lên mũi và môi của nàng, lửa giận trong lòng lại càng tăng lên vài phần.

Đỗ Địch An khẽ ngâm nga một lát, đột nhiên trong lòng khẽ động, tò mò nhìn nữ dã nhân,

- Dã nhân các ngươi có tập tục tổ chức sinh nhật không?

Yvette thè lưỡi liếm nước nước bùn ở ngoài miệng vào trong, phi một tiếng phun ra, âm thanh lạnh lùng nói:

- Có, làm sao vậy?

- Không có gì, chừng nào thì sinh nhật ngươi?

Đỗ Địch An hỏi.

- Mắc mớ gì tới ngươi?

- Chỉ là tùy tiện hỏi thử.

Yvette tức giận muốn khinh bỉ một phen, lại vừa mới bị chỗ nước bùn trước mặt văng tung tóe vào trong mắt, lập tức có chút khó chịu, muốn thò tay xoa chùi, nhưng hai tay vô lực, chỉ có thể nháy mắt muốn dùng mí mắt kẹp ra.

Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, ngón tay khẽ xẹt qua, chùi nước bùn ở khóe mắt nàng, ngẩng đầu lên nhìn qua chỗ mưa to mông lung phía xa, trong mắt có một chút thương cảm, nhẹ nhàng chậm chạp hát khúc ca dao.

300 năm, ngôn ngữ vẫn còn nhưng người không.

Đại địa bao la mờ mịt, duy chỉ một mình mình cô độc chiến đấu.

Ngày này, nơi này đều không quen thuộc.

Người này, vật vậy đều là kẻ địch.

Lỗ mũi hắn nhẹ nhàng chậm chạp mà hừ một tiếng, dần dần im lặng.

Yvette cảm giác được nước bùn chỗ hốc mắt được chùi đi, không khỏi giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, sự phẫn nộ trong mắt dần dần bị sự kinh ngạc thay thế, dường như chứng kiến được sự việc không thể tưởng tượng nổi, nàng sững sờ, ngẩn người nhìn nửa ngày, nghe được ngữ điệu kỳ lạ quái dị kia ngừng lại, không khỏi phục hồi lại tinh thần, nhịn không được hỏi:

- Ngươi hừ cái gì? Đây là âm nhạc của người trong vách tường các ngươi sao?

Đỗ Địch An thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn nàng một cái, chậm rãi nói:

- m nhạc chẳng phân biệt biên giới, cũng chẳng phân biệt chủng loại.

Yvette ngơ ngẩn, giờ khắc này nàng có loại ảo giác, hình như trước một khắc thiếu niên này tản ra khí chất u ám tà ác khí, khẽ đảo mắt đã hóa thành một chùm ánh sáng mặt trời ôn hòa êm ái, chuyển biến này hoàn toàn trái ngược khiến cho nàng giật mình chỉ chốc lát, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, hồ nghi mà nhìn hắn một cái, cúi đầu không nói thêm gì nữa, nghĩ thầm thiếu niên này khẳng định là đang cố ý đùa mình, quyết định không để ý tới hắn.

Mưa chưa ngừng.

Bên ngoài hẻm núi xuất hiện tung tích dã nhân lần nữa, Đỗ Địch An nắm cung lên, một lần nữa ra lệnh mọi người chuẩn bị chiến đấu, trải qua một đêm ác chiến, hôm nay hắn nghiễm nhiên đã trở thành lãnh đạo trong đội ngũ tàn binh, phân phó mọi người làm việc, hơn nữa không người nào cảm thấy có bất kỳ cảm giác không khỏe nào.

Chiến đấu rất nhanh chấm dứt, máu được nước mưa rửa sạch, mưa cũng ngừng.

Vẫn là chiến thắng mà không thương vong gì, sau khi chiến đấu kết thúc không lâu, một đội kỵ binh phía sau rất nhanh chạy tới, chính là thanh niên Cung Thủ rời đi lúc trước, hắn thấy miệng hẻm núi phía xa có Đỗ Địch An bọn họ thủ vững, nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh nhảy xuống, nói với Đỗ Địch An:

- Nhìn thấy đại sư, tiếp viện của quân bộ lập tức tới ngay.

Nghe vậy, Redcast và mọi người đều như trút được gánh nặng, lộ ra nụ cười.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, quay người nói với mọi người:

- Mọi người thu thập một chút, chuẩn bị giao chiến, chúng ta sẽ áp giải hai tù binh này trở về thẩm vấn, tranh thủ thẩm vấn lấy ra tin tức hữu dụng.

Liên tục chiến đấu tại đây, chém giết mấy trăm dã nhân, mặt khác bắt một gã Vương tộc dã nhân làm tù binh, nơi này hai cái công huân dĩ nhiên đủ hắn lên làm một gã kỵ sĩ rồi, còn lại giao cho quân bộ là có thể.

- Vâng.

Mọi người đồng ý.

Đỗ Địch An đi đến trước hai tên tù binh, thấp giọng nói với nữ dã nhân:

- Đợi lát nữa mang ngươi về quân bộ chúng ta thẩm vấn, sẽ có các loại cực hình khiến ngươi nhận tội, ta trước kia đã từng nói qua, ngươi muốn mạng sống, phải hợp tác với ta, lúc bọn hắn ép ngươi nhận tội, ngươi chỉ cần nhận tội nói ra 'Tập đoàn Melon' là được, nếu như bọn hắn hỏi người nào của tập đoàn Melon sai khiến, ngươi nói là 'Mel Ken' tiên sinh và 'Sludy' tiên sinh, ngoài ra còn có một người, tên là Mel Shaya.

Yvette giật mình nhìn Đỗ Địch An thật sâu, trầm giọng nói:

- Những người này đều là kẻ thù của ngươi sao, ngươi muốn mượn miệng của ta để công kích bọn hắn? Hừ, ngươi không sợ ta nhận tội nói ra ngươi sao?

Đỗ Địch An thò tay nâng gương mặt của nàng lên, nhẹ nhàng cử động, khiến đồng tử của Yvette hơi co rút lại, lông tơ khẽ dựng thẳng lên, bản năng kéo căng đôi má, như dự đoán của Đỗ Địch An, hắn giơ tay lên nhưng lúc này cũng không vui, nên nhẹ nhàng đưa lên chậm rãi nói:

- Nếu như không ngờ trước điểm này, ta sao lại cho ngươi sống trở về? Ngươi nhận tội nói ra ta cũng vô dụng thôi, bởi vì đồng bọn lúc trước của ngươi đã nhận tội nói ra ta một lần, nhưng không ai tin, cho nên ngươi nghe lời một chút thì tốt hơn, không người nào thích sủng vật không nghe lời, hiểu chưa?

- Sủng vật?

Yvette nghe từ này, trong lòng vô cùng phẫn nộ, gắt gao nhìn Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An mỉm cười, ngón tay sờ đến chỗ rẽ mắt của nàng, nói:

- Cặp mắt của ngươi rất đẹp.

Yvette nghe thấy lời nhu hòa này, lại cảm thấy đáy lòng phát lạnh như bị rắn độc cắn, vội vàng cúi đầu, cắn chặt hàm răng hơi ma sát, một lát sau nói:

- Ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải cam đoan tánh mạng của ta an toàn.

Đỗ Địch An mỉm cười, nói:

- Nghe lời thì tốt, ngươi không chết được, nhưng chịu một chút đau khổ là việc khó tránh khỏi.

Nói xong, đứng dậy, thấy những người khác thu thập được tương đối nhiều, nói với tên thanh niên Cung Thủ:

- Người của quân đội đâu, còn chưa tới?

- Nhanh thôi.

Thanh niên Cung Thủ cúi người kề sát lỗ tai xuống đất, rất nhanh bò lên nói:

- Ngay lập tức sẽ tới.