Chương 430 Giết Bằng Thuốc Độc
Dứt lời không lâu, đằng sau hẻm núi lập tức xuất hiện một đội kỵ binh chỉnh tề chạy nhanh đến, đằng sau kỵ binh này là bộ binh và cung tiễn thủ, dọc theo con đường chật hẹp chạy đến, dừng lại phía trước Đỗ Địch An bảy tám mét, từ trong kỵ binh xông ra một Tướng Quấn cưỡi đại mã màu nâu, nhanh chóng nhảy xuống rồi đi đến trước mặt Đỗ Địch An, khẩn trương hỏi:
- Đại sư, ngài không sao chứ?
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu:
- Không có gì trở ngại.
Tướng Quân trung niên nhẹ nhàng thở ra, nhìn thoáng qua miệng vết thương trên tay trái Đỗ Địch An liền nói:
- Ta nghe nói, trong đội ngũ hộ tống ngài lần này có người bị mua chuộc, muốn hành thích đại sư ngài, may mắn ngài phản ứng kịp thời mới không để những người xấu này ra tay, chuyện này là sơ sẩy của quân bộ chúng ta, hi vọng đại sư ngài thứ lỗi, ở đây bây giờ giao lại cho chúng ta giải quyết, đại sư ngài về trước dưỡng thương như thế nào?
Đỗ Địch An mỉm cười, có thể ảnh hưởng đến Tướng Quân quả nhiên cũng không phải nhân vật đơn giản, tùy tiện mấy câu đã xếp tội danh hành thích nằm ngoài quân bộ, chỉ chịu tội "Sơ sẩy", bắt giặt cả đời nên quả nhiên hiểu được giải vây tội danh hơn ai hết.
- Ở đây giao lại cho Tướng Quân rồi, hai tù binh này ta đích thân mang về giao cho quân bộ các ngươi.
Đỗ Địch An chỉ hai gã tù binh trên đất, nói với Tướng Quân trung niên.
Tướng Quân trung niên nhìn thoáng qua, vội hỏi:
- Đại sư ngài vất vả rồi, việc nhỏ này giao cho chúng ta đi.
- Hẻm núi này là nơi rất nguy hiểm, các ngươi ở chỗ này đóng giữ đi.
Đỗ Địch An không để ý đến sự chênh lệch tuổi tác của hai người chút nào, vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của hắn, lời nói thấm thía.
Tướng Quân trung niên sững sờ, cảm thấy một chút quái dị, bản thân mình lại bị một thiếu niên dạy bảo?
Nhưng nghĩ đến thân phận đại sư Thần Thuật của Đỗ Địch An, hắn vẫn mỉm cười lại gật gật đầu, không nói gì.
Đỗ Địch An quay người xách nữ dã nhân trên đất lên, ném trên lưng ngựa của mình, trở mình leo lên ngựa, nói với Redcast:
- Các ngươi để lại đây một người để kiểm kê số lượng thi thể của kẻ địch rồi bẩm báo cho Tướng Quân.
Trong lòng Redcast vui vẻ nói:
- Vâng.
Hắn biết rõ, Đỗ Địch An nói như vậy là cố ý nói cho Tướng Quân trung niên bên cạnh nghe, đồng thời cũng cho bọn hắn có một cơ hội lập công, mà tuyệt đối không phải chỉ là bảo vệ sự an toàn của đại sư Thần Thuật.
Tướng Quân trung niên hơi gật đầu, cũng không để ý, hai mươi người bình thường, có thể giết được bao nhiêu dã nhân? Hơn nữa hắn cũng đã hiểu, Đỗ Địch An đích thân ra chiến trường, cũng là muốn lập công quay về, nếu không sẽ bị người khác cho rằng chỉ là làm điệu bộ, khó tránh khỏi lời nói không hay.
Giá!
Đỗ Địch An kẹp mã phi ra.
Redcast và Tướng Quân trung niên bọn họ hành lễ lên ngựa, xách luôn một gã dã nhân thanh niên còn lại lên ngựa, đuổi theo đằng sau Đỗ Địch An rời đi, ở đây chỉ để lại một người phụ trách kiểm kê số lượng thi thể dã nhân.
...
...
- Lúc ngươi nhận tội, chỉ cần nói ra tập đoàn Melon cùng với tập đoàn Scott là được, có biết không?
Đỗ Địch An vừa lớn tiếng quát xích ngựa, vừa hạ giọng ghé vào nữ dã nhân trên ngựa nói.
Yvette bị ngựa xóc nảy kịch liệt, cảm thấy ngực khó chịu, có chút thở không nổi, nghe vậy hơi cắn răng, âm thầm chửi bới Đỗ Địch An, nhưng ngoài mặt cũng không dám lộ ra, trong lòng âm thầm ẩn nhẫn.
- Nghe được chưa?
Đỗ Địch An cúi người để sát vào nói.
Trong lòng Yvette phẫn hận, cắn răng nói:
- Ta sẽ làm theo lời ngươi nói, nhưng nếu như ngươi không cứu viện thì ta tuyệt đối sẽ nói ra ngươi.
- Ngươi đến tên của ta cũng không biết, như thế nào nói ra ta?
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói một câu, run run cương ngựa, nhanh chóng đi về phía trước.
Yvette nghe được lời nói của Đỗ Địch An, suýt nữa tức giận đến nhổ ra một ngụm máu.
Ngựa chạy như bay sau hơn hai giờ, Đỗ Địch An bọn họ đã đến quân bộ. Đỗ Địch An xoay người xuống ngựa, kéo nữ dã nhân xuống, giao cho một vị Tướng Quân tới đón tiếp của quân bộ, nói:
- Đây là dã nhân lúc chúng ta ở khe núi Scarlett cố thủ bắt được, nghe sĩ quan cấp tá Redcast nói, nàng dường như là một dã nhân Vương tộc, lại phải giao cho Tướng Quân rồi, hi vọng ngươi có thể thẩm vấn ra một số thứ quan trọng.
Tướng quân này mang ba sao Kim, đã qua tuổi 50, lúc Skagon đến sảnh chỉ huy bày ra Thần Thuật Truyền Kỳ mới lần trước, hắn cũng ở đó, biết rõ sát khí hung hãn kia chính là xuất phát từ vị thiếu niên trước mắt này, giờ phút này lần đầu mặt đối mặt nhìn thấy vị thiếu niên trong truyền thuyết này, có loại cảm giác cực kỳ thân cận.
Nghe được lời nói của Đỗ Địch An, trong mắt của hắn hiện lên một chút khiếp sợ, nhìn thoáng qua nữ dã nhân được áp tải trong tay Đỗ Địch An, giật mình chốc lát, phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng hít một hơi, cảm thán nói:
- Đỗ đại sư quả nhiên là trí dũng song toàn a, chẳng những là đại sư Thần Thuật kiệt xuất của Thần Điện, mà còn là một kỵ sĩ vinh quang, lần đầu tác chiến đã đạt được chiến quả như thế này, khiến cho ta thật sự hổ thẹn, ngươi yên tâm, chuyện này quân bộ chúng ta nhất định sẽ xử lý thích đáng, lấy toàn bộ tin tức từ miệng nàng, tất cả đều nạy ra hết!
Nói đến đây, nhìn thoáng qua nữ dã nhân, trong hai mắt xẹt qua một chút hàn quang.
Đỗ Địch An thấy vậy, nói:
- Tướng Quân, người này còn có chỗ hữu dụng với ta, hi vọng sau khi các ngươi nghiêm khắc khảo xong, giữ cái mạng nhỏ của nàng lại.
- Giữ mạng của nàng lại?
Tướng Quân kinh ngạc mà nhìn Đỗ Địch An,
- Đại sư, chuyện này là vì sao?
- Ta muốn giải phẫu nhìn thử, thi thể dã nhân Vương tộc đến cùng khác gì dã nhân bình thường, có thể từ đó suy luận ra hoàn cảnh sinh tồn của dã nhân Vương tộc, hoặc là số lượng chỉnh thể, thậm chí có thể tiêu diệt toàn bộ dã nhân Vương tộc!
Đỗ Địch An nói.
Tướng Quân và Redcast bọn họ đằng sau tất cả đều ngơ ngẩn, sau một lúc lâu, Tướng Quân mới kịp phản ứng, nhịn không được nói:
- Đại sư, thật sự có thể làm được chuyện này sao?
Đỗ Địch An lắc đầu nói:
- Về Thần Thuật, đương nhiên không cách nào cam đoan trăm phần trăm, điểm này bất luận đại sư Thần Thuật nào cũng không thể đảm bảo, nhưng cũng có một chút khả năng, cho nên, còn hi vọng quân bộ có thể giữ một mạng nhỏ của nàng lại, thẩm vấn hỏi xong thì giao cho ta.
Tướng Quân có chút thất vọng, nhưng lập tức liền thoải mái, cười nói:
- Nếu như đại sư đã mở miệng thì ta liền làm chủ, đợi thẩm vấn xong, liền đưa qua cho đại sư, chúc đại sư nghiên cứu Thần Thuật thuận lợi, đến lúc đó nếu như giúp quân bộ bọn ta bình định dã nhân phía Bắc Trường Thành, đại sư chắc chắn là anh hùng danh truyền thiên cổ, cũng là kỵ sĩ vĩ đại nhất trong điện đường!
Đỗ Địch An mỉm cười, trong lòng ha ha cười lạnh.
Lúc tạm biệt quân bộ, Đỗ Địch An vốn cũng định tách ra khỏi Redcast bọn họ, ai về nhà nấy, nhưng Redcast bọn họ lại kiên trì đi theo, nói chiến tranh chưa chấm dứt, nhiệm vụ bảo vệ sẽ không dừng, phải bảo hộ ở bên cạnh hắn mọi lúc mọi nơi.
Thấy vậy, Đỗ Địch An cũng không cố ý quát lui bọn hắn, dù sao thì thêm mấy chân chạy vặt, cũng thuận tiện hơn, về phần tình nghĩa quân nhân cộng đồng tác chiến gì đó? Thứ này có lợi ích, hắn cảm thấy mình có thể lợi dụng thứ này một chút.
Trở về tới lâu đài cổ, Đỗ Địch An thay băng gạc miệng vết thương lần nữa, Redcast vốn định thông báo bác sĩ cấp bậc cao nhất quân bộ chữa trị cho Đỗ Địch An, nhưng bị Đỗ Địch An cự tuyệt.
Nguyên nhân chủ yếu Đỗ Địch An cự tuyệt có hai nguyên nhân, đầu tiên là không muốn tình trạng thân thể của mình bị người của quân bộ biết được, thứ hai là Melon tập đoàn và các kẻ địch không biết khác đã thâm nhập vào quân bộ ám sát hắn, khó bảo đảm bác sĩ quân đội được gọi tới không phải là người phái tới hành thích hắn, nếu như lúc chữa trị lại mưu tính, bản thân mình không thể cảm giác được, ngược lại là tìm cái chết vô nghĩa.
- Thiếu gia.
Noyes bưng canh nóng đưa đến thư phòng, nhìn qua băng gạc màu đen Đỗ Địch An thay ra bỏ xuống, mặt mũi tràn đầy sầu lo, nói:
- Thiếu gia, ngài không sao chứ, độc đều xử lý sạch sẽ rồi sao?
- Tốt hơn nhiều rồi.
Đỗ Địch An thay quần áo sạch sẽ, lấy canh nóng trong tay hắn, vừa định uống một ngụm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, trầm ngâm một chút, kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một miếng Ngân tệ chà sạch, nhét vào trong chén.
Noyes thấy thế mờ mịt.
Đỗ Địch An ngưng mắt nhìn một lát, cũng không thấy dị sắc, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vừa định uống, thì nhìn thấy rìa miếng Ngân tệ có một vệt màu đen, giống như là hun khói vậy, sắc mặt đột biến, ngẩng đầu nhìn Noyes.
Noyes bị Đỗ Địch An chằm chằm đến nỗi lông tơ dựng thẳng, nhịn không được nói:
- Thiếu gia, ngài, ngài đây là...
Đỗ Địch An nhìn hắn trong chốc lát, thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói:
- Lập tức bắt người làm súp này tới, hỏi hắn vì sao hạ độc.
- Hạ độc?
Noyes sợ hãi nhảy lên, nhìn thấy biểu lộ âm trầm của Đỗ Địch An, lập tức ý thức được chuyện nghiêm trọng, đáp ứng một tiếng, nhanh chóng quay người chạy đi.
- Vừa trở về, đã phái người hạ độc, tập đoàn Melon không năng lực lớn như vậy, nếu không trước kia sớm đã dùng chiêu này rồi, xem ra còn có người khác muốn đối phó ta, hơn nữa thế lực khinh khủng hơn tập đoàn Melon, chẳng lẽ nguyên nhân là do ta gây họa?
Ánh mắt Đỗ Địch An lộ ra một chút suy tư.