Chương 435 Quyền
Nicotine cất bước ngay sau vị kỵ sĩ trẻ ngay thẳng, về tới đại sảnh, nhìn qua phong thư có dấu của Điện Đường kỵ sĩ trong tay Đỗ Địch An mà hâm mộ, đồng thời cũng tò mò, không biết hội Điện Đường kỵ sĩ trao tặng Đỗ Địch An chức vị kỵ sĩ gì, không lẽ ngay từ đầu đã là Bạch Ngân Kỵ Sĩ?
Đỗ Địch An lườm Nicotine, ném thư ném lên bàn nói:
- Đưa đến thư phòng của ta đi.
- Vâng.
Nicotine nghiêm nghị, cung kính tuân mệnh, cầm thư đem lên lầu. Tuy đáy lòng hiếu kỳ nhưng không dám tự tiện mở ra, dù sao đây không phải việc mà một Quản gia như hắn có thể làm, mà hắn cũng đã mất đi cơ hội đặc xá.
- Trực tiếp thụ phong cho ta thân phận Hoàng Kim Kỵ Sĩ, kỵ sĩ Điện Đường đúng là thật sự để mắt đến ta. Chỉ dựa vào chút quân công của ta, hẳn là chưa thể nhận được phần vinh quang này. Không biết bên trong phần thụ phong này chưa bao nhiêu phần là nhờ thân phận đại sư. Quyền thế thật sự là đồ tốt...
Khóe miệng Đỗ Địch An hơi cong lên, thấy bản thân mình lại thích loại cảm giác này.
- Truyền tin cho các quý tộc khác?
Forint nhìn qua thư vừa đến, sắc mặt biến hóa:
- Rốt cục muốn thu lưới rồi sao? Chỉ mong tấm lưới này đủ lớn, đủ chắc. Cá lớn bị mắc lưới một lần thì sẽ không có lần thứ hai...
Sandrew ở bên cạnh nghe vậy liền giật mình, không khỏi nói:
- Cha, vị thiếu gia này... Đỗ đại sư muốn đối phó tập đoàn Melon?
- Thời cơ cũng khá tốt.
Forint chậm rãi thu hồi thư, mở đèn dầu bên cạnh rồi ném vào trong. Bức thư nhanh chóng bị lửa thiêu đốt hết.
- Thân phận đại sư lại đứng ra đối kháng tập đoàn Melon. Hẳn là lúc này tập đoàn Melon đã có không ít gia tộc xin rút ra. Trụ cột đã rút lui, cuối cùng sẽ sụp đổ thôi.
Sandrew khẽ nhíu mày, suy tư nói:
- Cha, tuy tập đoàn Melon không còn vững mạnh như xưa, nhưng mãnh hổ dù hấp hối cũng có thể cắn chết sói không phải sao? Hắn bảo ngài truyền tin đi cho quý tộc khác tạo áp lực, chẳng lẽ là muốn lợi dụng chúng ta làm xung kích? Nếu có nguy hiểm gì, hắn có thể ứng phó, nhưng chúng ta thì liền xong đời rồi.
Forint im lặng một lát, khẽ lắc đầu:
- Hắn không phải người như vậy.
Sandrew nghe được hắn chắc chắc như vậy, không khỏi nhìn hắn, đáy lòng đột nhiên dâng lên sự phẫn nộ, thấp giọng:
- Cha, ta thật sự không rõ vì cái gì mà cha tin tưởng hắn như vậy? Hắn đã từng là một tù nhân, hơn nữa còn là Thú Liệp Giả hung ác. Trong khoảng thời gian này ở chỗ hắn cha cũng nhìn thấy, hắn không hề đơn giản giống như chúng ta tưởng tượng. Bên dưới thiên phú tài hoa kinh người chính là đáy lòng lạnh như băng!
Forint chậm rãi quay đầu nhìn hắn chăm chú.
Đối mặt cha, Sandrew cảm giác mình không thể im lặng thêm, nói ra toàn bộ đáy lòng tích tụ đã lâu:
- Cha, ta biết rõ hắn đối với Ryan gia tộc chúng ta có ân. Nhưng lúc trước hắn chỉ là lợi dụng chúng ta! Hắn vượt ngục được là do ép bức cha bảo lãnh hắn. Tuy hắn đáp ứng để cho Ryan gia tộc chúng ta trở lại thời kỳ toàn thịnh, nhưng chỉ là lời nói của một bên, sao có thể tin tưởng? Hắn chế tạo máy dệt kiểu mới, chế tạo diêm, giúp Ryan gia tộc cải thiện sinh hoạt, đề cao kinh tế. Nhưng mục đích như vậy cũng chỉ là lợi dụng chúng ta thôi!
- Hắn chỉ là một tên dân đen, nếu như không dựa vào quý tộc, tập đoàn Melon chỉ cần động ngón tay là có thể lại ném hắn vào đại lao. Vì vậy hắn chỉ có thể đến chỗ chúng ta, để chúng ta che chở hắn ngày càng lớn mạnh! Nói cho cùng, hắn chỉ lợi dụng chúng ta mà thôi. Trước kia ta còn tưởng rằng hắn chỉ là một thiếu niên có tài, nhưng hiện tại xem ra, người này chính là Ma Quỷ, so với trong tưởng tượng của chúng ta còn đáng sợ hơn nhiều! Melon tập đoàn sừng sững ở khu buôn bán mấy chục năm không ngã, đã gặp không ít trắc trở, không ít đả kích nhưng đều tiếp tục tồn tại. Nhưng thiếu niên này chỉ dùng một năm ngắn ngủn liền đem tập đoàn Melon đẩy vào tuyệt cảnh, chỉ gần một năm mà thôi!
Sandrew càng nói càng kích động:
- Hôm nay hắn đã là đại sư, dù không có chúng ta thì bản thân cũng ngang với thân phận quý tộc, có vô số quý tộc nguyện ý trở thành vây cánh của hắn. Gia tộc Ryan chúng ta chỉ là một quý tộc xuống dốc, hắn máu lạnh như vậy, tại saol ại để ý chúng ta? Chúng ta đối với hắn mà nói, chẳng qua là con chó trung thành mà thôi!
- Nói xong chưa?
Forint khẽ lắc đầu, cắt ngang hắn.
Sandrew cắn răng, nhìn thẳng Forint, đây là lần đầu tiên hắn sau lễ trưởng thành sợ hãi chút nào nhìn cha mình.
Forint từ từ dời đi ánh mắt, chậm rãi nói:
- Lúc theo hắn ám sát chấp sự Holet, vu hãm gia tộc Milan, ta đã biết rằng gia tộc chúng ta đang bao che một bào thai của ác ma. Tất nhiên ta sẽ không tin lời nói của một bên, cũng sẽ không tin lời hứa của hăn. Nhưng chí ít có một điểm ta tin chắc ở hắn.
- Một điểm?
Sandrew giật mình.
- Ác ma tàn nhẫn, tham lam, thô bạo, nhưng hắn không như vậy. Hắn ngoài có được những điều này, còn có kiêu ngạo!
Forint chậm rãi nói:
- Người kiêu ngạo như hắn, chưa chắc sẽ hồi báo gia tộc Ryan chúng ta, nhưng ít ra hắn sẽ không đem chúng ta trở thành quân cờ. Đây là chà đạp tự ái của hắn.
Sandrew giật mình, im lặng.
Forint quay đầu nhìn qua hắn nói:
- Ngươi không cần sợ hãi, hắn tuy lãnh huyết vô tình, nhưng đây chính là đường sống. Chỉ có như thế, hắn mới có thể vặn ngã tập đoàn Melon, chỉ có như thế, hắn mới có thể đi đến Cao Phong! Dù sao sinh hoạt trong Cự Bích chỉ có sách vở bên trong 'Hoàng Kim sa mạc' ghi lại cái tên là 'Kim Tự Tháp'. Chúng ta hiện đang sinh hoạt ở Kim Tự Tháp, đều là do người xây nên. Nếu không có dũng khí dẫm đạp lên người khác mà leo lên, làm sao có thể đứng ở đỉnh mà ngắm nhìn thế giới đây?
Sandrew cắn môi, cúi đầu.
- Đi thôi, dựa theo hắn nói, chúng ta ra mặt tạo áp lực. Có một số việc, hắn đúng là không tiện tự thân ra mặt, sẽ có nghi ngờ.
Forint nói khẽ.
- Con đã biết, thưa cha.
Sandrew thở dài.
Giữa trưa. Đỗ Địch An đang ăn cơm trưa,
Kacheek cùng Jinny đã cùng nhau trở lại. Đỗ Địch An liền thấy mình không nhận ra hai người bọn họ nữa rồi. Chiến giáp Thú Liệp Giả toàn thân rách nát đầy vết đao kiếm cùng mũi tên, nhìn không khác ăn mày là mấy. Cũng may áo giáp hình như đã giặt qua, không có vết máu, nhưng không khó nhìn ra là đã trải qua chiến đấu kịch liệt cỡ nào.
Ngoài ra, tóc Kacheek cũng không còn, cạo thành đầu trọc, trên đầu may ba mũi, trên mặt cũng chém xéo một nhát.
Jinny còn tốt hơn một chút, chiến giáp rách rưới, ở cổ có một vết thương nhỏ, tóc hình như ngắn hơn chút. Ngoài ra cũng không có gì, chỉ là chỗ may của vết thương hơi đáng sợ, thấy mà giật mình.
- Thiếu gia.
- Thiếu gia.
Hai người thấy Đỗ Địch An, gật đầu chào.
Đỗ Địch An nhìn lướt qua, nói:
- Quân bộ keo kiệt như vậy, chưa cho các ngươi đổi chiến giáp mới sao?
Nghe vậy, Kacheek lập tức miệng méo miệng:
- Thiếu gia, người còn nói nữa, đám quân bộ này đặc biệt keo kiệt. Ta thật sự là điên rồi. Chúng ta giúp bọn hắn dốc sức liều mạng giết địch như vậy, cuối cùng trước khi đi cũng không nói một tiếng nào. Đây là tự chúng ta dùng nước rửa chỉ vì không muốn máu chảy đầm đìa mà trở lại.
Quân y giúp chúng ta trị liệu còn bày ra bộ dáng không tình nguyện. Ngẫm lại liền nổi giận, cái quái gì chứ, quân y mà còn tính toán kỳ thị lão tử, cũng phải tối thiểu có chút ái tâm chứ, lão tử thật hận không thể bóp vỡ đầu của hắn!
Jinny hiếm khi lên tiếng, bất quá chỉ là hai chữ:
- Đúng vậy.
Đỗ Địch An khẽ cười, nói:
- Giọng rất lớn, xem ra không bị thương nghiêm trọng. Đói bụng chưa? Tới ăn đi, ngươi không phục chứ gì, rất dễ dàng, nhớ kỹ bộ dáng những người kia. Sau này ta cho người mang ngươi đi quân bộ tìm. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh tìm được, ta liền giúp ngươi giết chết, thế nào?