← Quay lại trang sách

Chương 436 Giam Giữ

Ngươi có thể giết quân nhân sao?

Kacheek nhăn lông mày, vẻ mặt hoài nghi nhìn Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An mỉm cười chậm rãi nói:

- Quân nhân cũng là người, có gì mà không thể giết.

Kacheek nhìn vào mắt hắn, miệng nhếch lên hừ nhẹ nói:

- Thôi bỏ đi, chờ ta tìm được mấy tên ấy thì nộ khí cũng đã tiêu tan. Nhưng mà lần sau nếu gặp lại, ta có thể trực tiếp giết không?

Đỗ Địch An cười nói:

- Dưới cấp Tướng Quân thì ngươi cứ tùy ý. Nhưng mà việc thu dọn hậu quả này đừng để ta làm quá nhiều.

Nghe vậy, ánh mắt Kacheek cùng Jinny lộ ra kinh ngạc. Giết chết quân nhân tại chỗ, tội danh này không hề nhẹ. Vậy mà nghe Đỗ Địch An nói, hình như có thể dễ dàng giúp bọn hắn thoát tội?

- Được.

Kacheek hơi nhếch miệng, cười nói:

- Về sau ta đây liền không suy nghĩ gì nữa, tránh phải uất ức!

Đỗ Địch An gật đầu nói:

- Nói cho ta nghe về việc tham chiến của các ngươi đi.

Kacheek cùng Jinny đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, người hầu đem thức ăn bưng tới, Kacheek vừa ăn vừa nói:

- Cái này càng nói càng tức giận, bọn chúngtriệu tập những Thú Liệp Giả chúng ta qua, trực tiếp đưa ra bên ngoài vách tường Hoàng Kim. Nếu không phải ta cùng Jinny phối hợp lẫn nhau thì không chừng đều mất mạng rồi. Theo ta được biết, các Sơ cấp Thú Liệp Giả mà các tập đoàn khác phái đi đều chết sạch. Trung cấp Thú Liệp giả cũng chỉ còn lại một hai người may mắn, Cao cấp Thú Liệp giả có ta cùng Jinny. Tổng cộng chỉ mười lăm người, tử thương hơn nửa.

Đỗ Địch An chậm rãi gật đầu, chuyện này tuy đã nghe qua chiến báo, nhưng không có kỹ càng như vậy. Xem ra lần này quân bộ tập hợp binh lực sở hữu tư nhân của 6 tập đoàn lớn làm suy yếu không ít. Nhưng mà cũng chỉ là gần suy yếu mà thôi.

Khác với thương nhân không có tài phú, tại đây chỉ cần là quý tộc thì sẽ có tư cách sở hữu lãnh địa tư nhân, thống nhất số lượng đội thị vệ. Cùng là quý tộc sở hữu binh lực tư nhân, mỹ danh là chăm sóc lãnh địa, giữ gìn trật tự trong lãnh địa của mình. Nhưng trên thực tế lại là để tự bảo vệ mình cùng đối kháng quân bộ.

Cũng bởi vì như thế, tất cả binh lực tư nhân dưới trướng sở hữu của quý tộc cộng lại, số lượng cực kỳ nhiều. Điều đó làm cho quân bộ cùng sở thẩm phán, thậm chí Quang Minh Giáo Đình cũng không dám tùy tiện trêu chọc.

Mà trong những binh lực sở hữu tư nhân này, Thú Liệp Giả chính là át chủ bài!

Nhưng theo Đỗ Địch An, Thú Liệp Giả cũng chỉ là một phần nhỏ trong binh lực của các tập đoàn thôi. Dù sao tài phú có thể kiếm được bên ngoài Cự Bích không thể so sánh với tài phú nhờ kinh doanh trong Cự Bích, không đáng đầu tư quá nhiều binh lực.

Hơn nữa trong quy định, Thú Liệp Giả là thuộc về sở hữu tư nhân binh lực theo biên chế. Phải thuê con đường Cự Bích mới có thể thành lập đội ngũ Thú Liệp Giả, đồng thời cũng hạn chế số lượng. Còn các quý tộc không thuê con đường Cự Bích thì chỉ có thể tổ chức lãnh địa gồm thị vệ cùng kỵ sĩ.

Bản thân kỵ sĩ không giới hạn số lượng, đây cũng là một trong những lí do mà rất nhiều quý tộc yêu thích kỵ sĩ. Có thể nâng cao số lượng binh lực sở hữu tư nhân để ngừa bị quý tộc khác khởi binh công hãm.

- Thiếu gia, người triệu tập chúng ta trở lại là có chuyện gì sao?

Jinny rất thục nữ dùng xiên cắt một miếng bò bít-tết đưa vào miệng hỏi Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nhìn nàng, gật đầu:

- Thứ nhất là sợ các ngươi chết rồi, thứ hai là ta chuẩn bị xuất chinh nên cần các ngươi ở bên cạnh ta, những người khác ta không tin được.

Kacheek nhìn sang tay trái đang băng bó của Đỗ Địch An, nhăn mắt lại hỏi:

- Có người tập kích ngươi?

- Ừ.

Kacheek gật gật đầu, không nói gì nữa, cúi đầu bắt đầu ăn.

Đông đông đông.

Lúc này, bên ngoài lâu đài cổ đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.

Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ động, ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy một mảnh nhiệt lượng đỏ thẫm từ xa phi nhanh đến, dần dần thấy rõ, đúng là người trong quân đội.

Redcast giữ cửa trước lâu đài cổ thấy người đến là trong quân đội đến liền kinh ngạc. Lúc thấy rõba người đến, đồng tử lập tức co lại, nhanh chóng đứng thẳng.

Ba người đến trước lâu đài cổ thì dừng lại, người cầm đầu xoay người nhảy xuống ngựa.

- Xin chào Tướng Quân Delong!

Redcast lập tức cúi chào, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Vị Tướng Quân này đứng đầu tam tướng. Bên cạnh hắn theo thứ tự là Gophers tam tướng, Tướng Quân Durkee cùng Tướng Quân Ruby.

Với tư cách sĩ quan cấp tá trong quân, hắn rất rõ ràng ba vị này không đơn giản chỉ là thiếu tướng mà còn là người mà Ngũ Tinh Đại tướng San Lorenzo tin cậy nhất, cũng là người hầu bên cạnh hắn, vẫn luôn bên cạnh San Lorenzo Tướng Quân bảo hộ an toàn của hắn. San Lorenzo trải qua mấy mươi lần ám sát và sống tới ngày nay toàn bộ nhờ vào Gophers tam tướng.

- Ừ.

Delong nhìn thoáng qua hắn, cười, nói:

- Đúng vậy, Đỗ đại sư ở nhà không? Chúng ta đến để bảo hộ an toàn của hắn.

- Đại sư ở bên trong, mời ba vị.

Redcast cung kính nói.

Delong khẽ gật đầu đi cùng Redcast vào lâu đài cổ.

Vào lâu đài cổ, Delong liền kinh ngạc, tòa lâu đài cổ này trang trí vô cùng đơn giản, thậm chí có thể nói là đơn sơ. Khó có thể tưởng tượng được một vị Thần Thuật đại sư vậy mà lại ở trong lâu đài cổ bình thường như vậy, không có tí nào trang trí xa hoa, quần áo người hầu cũng là sợi tổng hợp bình thường, giống như một quý tộc xuống dốc.

- Đại sư, ba vị này là...

Redcast đến trước mặt Đỗ Địch An, giới thiệu từng người.

Sau khi giới thiệu xong, Delong nói thẳng:

- Đại sư, chúng ta phụng mệnh tới bảo hộ an toàn của ngài. Trong khoảng thời gian này sẽ ở lại đây, hi vọng ngài chớ để ý.

Đỗ Địch An nhìn ba người, trong lòng kinh ngạc, nhiệt lượng tản ra trên ba người này đều là cấp bậc Cao cấp Thú Liệp Giả, so với Kacheek cũng không kém chút nào.

- Làm phiền ba vị rồi.

Đỗ Địch An khách khí. Xem ra lần trước mình bị ám sát làm cao tầng quân bộ sợ hãi. Kacheek cùng Jinny ngồi trên bàn cơm không nhúc nhích, tinh tế đánh giá ba người này, nhạy cảm thấy trên thân ba người có khí tức nguy hiểm không tầm thường.

Quân đội tổng bộ, trong một chỗ phòng thủ nghiêm mật.

Mấy trăm binh sĩ trông coi tuần tra bên ngoài, độ phòng ngự ở ngục giam Kinh Cức Hoa càng tăng thêm, ngục giam này tuy được xưng đệ nhất ngục giam nhưng bên trong giam giữ chỉ là tội phạm bình dân, quý tộc nhỏ cùng kỵ sĩ. Rất ít người biết được, còn phụ trách giam giữ những nhân vật lớn, hoặc là lão đại giới kinh doanh, hoặc là cấp cao sở thẩm phán, hoặc là giáo chủ của Quang Minh Giáo Đình.

Dù cho thế lực sau lưng những nhân vật này khởi binh đánh cũng khó có thể xâm nhập đến nơi này. Dù sao nơi này cũng là đại bản doanh của quân đội.

Lúc này, một chiếc xe ngựa dưới sự hộ tống của hai đội quân nhân đi đến trước chỗ trông coi.Hai người từ trên xe ngựa đi xuống, một vị trung niên mang giày Tây, có ria mép, trong tay mang theo một cặp đựng tài liệu. Tên còn lại mặc trang phục sợi tổng hợp tinh xảo màu xám, vào khoảng 50 tuổi, màu da bóng loáng, thái dương có một chút tóc trắng.

- Mời vào.

Một gã sĩ quan trung niên cấp tá cung kính nói.

Hai người kia theo hắn đi vào trại tạm giam, sĩ quan cấp tá xuất trình giấy chứng nhận cho gác cổng, tên gác cổng nhìn rồi nói:

- Tướng Quân có lệnh, chỉ cho phép gặp 10 phút.

Sĩ quan cấp tá sắc mặt trầm xuống nói:

- Dong dài cái gì, nhanh mở cửa!

Bảo vệ cổng nghe lời mở cửa ra.

Sĩ quan cấp tá dẫn hai người đi vào, nói:

- Tộc trưởng Mel ở phòng số bốn.

Hai người đi theo hành lang vào đến nơi. Nơi này khác hoàn toàn với nhà giam bình thường, bên trong âm u giống như lâu đài cổ. Tất cả đều là đá to nhẵn xây thành, không có cửa sổ, càng không có cửa chính bằng sắt, giống như tầng hầm của lâu đài cổ.

Sĩ quan cấp tá đi đến trước cửa phòng số bốn, đưa giấy chứng nhận ra, bốn nhân viên trông coi cửa ra vào thay phiên nhìn qua, mở cửa ra, nói:

- Thời gian gặp là 10 phút.

Sĩ quan cấp tá đẩy cửa ra, nói với 2 người kia:

- Hai vị, mời, ta sẽ ở ngoài.

- Làm phiền rồi.

Người trung niên mặc âu phục gật đầu tiến vào gian phòng, trong gian phòng đó rất sáng sủa, trên đất lại có thảm đỏ mềm mại. Xung quanh là ghế sô pha thoải mái dễ chịu, trên tường có tranh chân dung của nữ minh tinh nổi danh nhất cùng với những bức tranh của họa sĩ trứ danh. Ở bên cạnh còn có giá sách, tủ rượu, bên trong đều là rượu vang đỏ, không có tí bộ dáng bị bắt chút nào.

Trong phòng lúc này có một người, đúng là Mel George.