Chương 437 Phi Long
Mel lão tộc trưởng!
Người trung niên âu phục vội vàng bước lên phía trước.
Mel George ngồi ở trên ghế sa lon nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, ánh mắt liền xẹt qua thân thể của hắn, nhìn thấy thân ảnh áo xám sau lưng hắn thic trên khuôn mặt âm trầm không khỏi lộ ra nụ cười, đứng lên nói:
- Cảm ơn Pal giáo chủ, không nghĩ tới ngài sẽ đích thân tới, thật sự hổ thẹn, khiến ngài chê cười rồi, phải gặp nhau ở phòng ốc sơ sài, quay về chúng ta uống một chén được không?
Người áo xám đẩy cái mũ trên đầu lên, lộ ra một khuôn mặt dường như tản ra ánh sáng chói lọi, khẽ lắc đầu, nói:
- Lão Tộc trưởng, là ta khiến ngài chê cười rồi, thật có lỗi...
- Thật có lỗi?
Mel George liền giật mình, đáy lòng lập tức cảm thấy một chút không ổn, quay đầu nói với người trung niên:
- Britt, xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt người trung niên âu phục rất khó coi, cúi đầu nói:
- Thật có lỗi, lão tộc trưởng, chúng ta bây giờ không còn cách nào bảo lãnh ngài và Ken tiên sinh cùng với cháu gái của ngài Shaya tiểu thư ra được, còn phải nhốt ngài ở đây chờ mấy ngày...
Mel George không khỏi ngơ ngẩn, một lúc sau, mới kịp phản ứng, tức giận đến nỗi lông mày dựng thẳng lên, nói:
- Ngươi lặp lại lần nữa, đây là ý gì?!
Britt cắn răng nói:
- Lão tộc trưởng, chúng ta đã nhờ mối quan hệ khắp nơi rồi, nhưng tình huống lần này quá đặc biệt cho nên không cách nào tạm tha ngài ra ngoài.
- Không cách nào tạm tha?
Mel George tức giận mà nhìn hắn:
- Khốn nạn, ý của ngươi là ta còn phải tiếp tục ở chỗ này? Ta là người như thế nào, ta còn phải ở chỗ này? Ngươi điên rồi sao? Ngươi đi ra ngoài không mang đầu óc theo sao?!
Britt khổ sở nói:
- Lão tộc trưởng, ta điều tra qua rồi, lần này các ngươi hàm oan vào tù, chủ yếu là Đỗ đại sư bắt được một tên dã nhân Vương tộc quay về, dưới sự thẩm vấn của quân bộ đã nhận tội nói ra tên của các ngươi, hôm nay quân bộ dùng 'Tội phản loạn ' và tội 'Cấu kết với kẻ thù bên ngoài' bắt giữ các ngươi, những tội này đều là tội lớn, lại là thời kỳ chiến tranh, cao tầng quân bộ ra lệnh không được bảo lãnh!
Mel George phẫn nộ mà nói:
- Ta không cần biết tội gì, đây là việc của quân bộ, là việc của các ngươi, ta chỉ biết là bây giờ ta muốn ra ngoài, ngay bây giờ, ngay lập tức!!
- Lão tộc trưởng.
Giáo chủ Parker bên cạnh người áo xám tiến lên trước một bước, thở dài nói:
- Chuyện này xác thực bất lực, ta đã vận dụng quan hệ trong Giáo Đình đảm bảo cho ngài, nhưng không biết tin tức đến từ nơi nào, gia tộc Mel các ngươi có mâu thuẫn với vị tân đại sư có một cặp Thần Thuật Truyền Kỳ này, cho nên vốn có một số người muốn tương trợ các ngươi cũng đều rút tay về rồi, chỉ dựa vào một mình ta thật sự bất lực, thật có lỗi...
Mel George nghe được lời hắn nói, đôi má hơi run rẩy, cầm một lọ rượu đỏ trên bàn hung hăng ném trên đất, phẫn nộ mà nói:
- Lại là tên dân đen chết tiệt này, hắn bắt về một tên dã nhân Vương tộc, nhất định là có người cấu kết với hắn, đáng chết!
Chống quải trượng, chậm rãi ngồi lại trên ghế sa lon, nộ khí trên mặt lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt âm trầm.
Britt khổ sở nói:
- Chuyện này ta sẽ ngay lập tức đi điều tra, nhưng hi vọng lão tộc trưởng ngài có thể nhẫn nại một chút, ta biết rõ điều kiện sinh hoạt ở đây không tốt, ta nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp, để ngài mau ra ngoài!
Mel George ngẩng đầu dõi theo hắn, lành lạnh mà nói:
- Ngươi hiểu hay không, ta đường đường
là tộc trưởng gia tộc Mel lại bị quân bộ bắt, chuyện này đối với danh dự của ta, đối với danh dự của gia tộc Mel, đối với danh dự toàn bộ tập đoàn Melon mà nói tạo ra sự xúc phạm nghiêm trọng cỡ nào?! Bây giờ ngươi vẫn muốn để ta ở đây thêm mấy ngày, còn điều kiện sinh hoạt? Nơi này là chỗ trông coi, là ngục giam, là vị trí có thể sinh hoạt sao?!
- Nhưng mà, nhưng mà...
- Tối đa một ngày!
Mel George hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh như băng, nói:
- Chỉ cho các ngươi thời gian một ngày, nếu như một ngày vẫn không thể làm cho quân bộ thả ta ra thì thông báo cho Myers và Merk, mang binh đàm phán với quân bộ!
Britt và giáo chủ Pal biến sắc, giáo chủ Pal liền nói:
- Lão tộc trưởng, ngài cần phải nghĩ lại, tình huống bây giờ mà khởi binh đàm phán thì chỉ có chọc giận quân bộ, bọn hắn lần này bắt người cũng không phải chỉ có các ngươi, nghe nói còn có tộc trưởng Chester của gia tộc Scott, cho nên chuyện này chưa chắc là gia tộc Scott hãm hại, mà là quân bộ thật sự nắm giữ được chứng cớ gì đó, nếu không bọn hắn không dám chỉ dựa vào một lời khai của dã nhân Vương tộc đã bắt bọn ngươi tới!
Mel George liền giật mình, ngẩng đầu dõi theo hắn:
- Tập đoàn Scott chuẩn bị làm thế nào? Lão gia hỏa Chester kia cũng sẽ không ngồi chờ chết như vậy!
Sắc mặt Britt khó coi, cúi đầu nói:
- Ta, ta trước khi đến vừa mới nghe nói, Chester tiên sinh dường như đã được bảo lãnh ra ngoài rồi...
- Cái gì?!
Mel George hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, hai mắt trừng lên, cảm giác như nghe thấy lời chê cười:
- Ta và hắn đều bị bắt nhưng hắn lại được bảo lãnh ra ngoài? Hắn cũng có thể được bảo lãnh ra ngoài, ta lại phải ngồi ở chỗ này chờ?
Giáo chủ Pal cười khổ nói:
- Lão Tộc trưởng, tập đoàn Scott quá tinh rồi, bọn hắn lợi dụng quan hệ thân cận của mình giao dịch với vị Đỗ đại sư kia và tìm được không ít người hỗ trợ từ trong Giáo Đình, quân bộ lấy miễn phí Thần Thuật Truyền Kỳ của vị đại sư kia, cũng muốn cho vị đại sư kia một chút mặt mũi, cho nên liền cho bảo lãnh rồi, ngài bên này tra ra trở mặt sâu đậm với vị đại sư kia, hơn nữa tộc trưởng Forint của tập đoàn Tân Thế cũng lên tiếng, nói tập đoàn Melon các ngươi đã từng lén lút hãm hại Đỗ đại sư...
Mel George trừng to mắt, nhìn hắn và Britt, đột nhiên ho khan kịch liệt, thò tay che đi, máu giữa ngón tay tung tóe ra.
- Lão tộc trưởng!
Giáo chủ Pal và Britt vội vàng nâng đỡ.
Mel George đưa tay ngăn cản bọn hắn, dùng mu bàn tay chậm rãi lau vết máu ở khóe miệng, hít một hơi thật sâu, tự giễu mà nói:
- Không nghĩ tới Mel George ta tung hoành ở khu buôn bán mấy chục năm, năm nay đã bảy mươi hai tuổi, vậy mà bị một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi khiến cho chật vật như thế, hay cho một đại sư Thần Thuật, hay cho một thiếu niên thiên tài, ha ha...
Cười to một lát, đột nhiên im lặng, quay đầu nói với giáo chủ Pal:
- Không cần đợi một ngày, lập tức khởi binh, đàm phán với quân bộ, nếu không đồng ý thì vận dụng tất cả binh lực chiến đấu với quân bộ một trận! Ta cũng không tin, bây giờ bản thân bọn hắn khó bảo toàn, còn dám cường ngạnh!
Pal giáo chủ có chút nóng nảy, nói:
- Lão Tộc trưởng, không thể, nếu như nói như vậy, chúng ta không thể trở về như lúc đầu, sẽ tạo ra thương tích lớn cho tập đoàn sau này.
Mel George ngắt lời hắn, nói:
- Nếu như bây giờ ta không ra, chờ lúc ta ra thì tập đoàn cũng đã mất, bên ngoài không phải đang nuôi một con dê mà là một sói khát máu, còn có một đàn hổ húng ác nhìn chằm chằm!
Giáo chủ Pal ngơ ngẩn.
...
...
Đỗ Địch An mặc chiến giáp của Thú Liệp giả, nhìn trước gương, quay người rời phòng.
Ở phía sau hắn, Kacheek và Jinny đang mặc đồ người hầu, theo sát phía sau.
- Thiếu gia, ngài muốn đi ra ngoài?
Trong đại sảnh, kuren nhìn thấy Đỗ Địch An, vội vàng nghênh tiếp.
Đỗ Địch An nói:
- Chuẩn bị ngựa, đến quân bộ!
- Vâng.
Một lát sau, một con ngựa được dắt đến bên ngoài lâu đài cổ.
Đỗ Địch An bước ra khỏi lâu đài cổ, nhìn quanh mấy trăm thân ảnh trên đồng cỏ bên ngoài, những người này đều là bội đội tinh nhuệ mà quân bộ phái tới bảo hộ hắn, đều có thể lấy một địch trăm, trong thời kỳ chiến tranh, nếu như dùng trên chiến trường tiền tuyến sẽ phát huy ra hiệu quả kỳ binh, nhưng giờ phút này đều đã trở thành đội thân vệ bảo hộ hắn, bởi vậy có thể thấy được, quân bộ đến tột cùng e ngại hắn gặp chuyện không may đến cỡ nào.
Nhìn lên phía trước, mây đen đã lui, trời xanh nắng ráo, ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất.
Đỗ Địch An mỉm cười, trở mình lên ngựa.
Trời quang bao la trên cao, đột nhiên có một cự ảnh màu đen xẹt qua phía chân trời.
Đỗ Địch An nhìn thấy, hơn nữa không phải lần đầu tiên nhìn thấy, vốn lúc trước không suy nghĩ nhiều, giờ phút này tâm tình không tồi nói với Redcast bên cạnh:
- Sĩ quan cấp tá, đó là chim gì?
Redcast ngửa đầu nhìn lại, tỉnh ngộ ra, cười nói:
- Đại sư, đây cũng không phải là chim, đây là Rồng, Phi Long mấy năm khó gặp, bình thường chỉ tới lúc mùa tuyết đen mới có thể nhìn thấy Phi Long lướt qua.
- Rồng?
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua,
- Tại sao khu ngoại bích chúng ta chưa xuất hiện việc có người bị tập kích.
Redcast cười nói:
- Đại sư, Phi Long là vật phù hộ chúng ta, không đả thương người.